Chương 179: Uống rượu với ta, được không?

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghe mấy lời này, thân thể Tô Lăng Phỉ rõ ràng cứng đờ, thậm chí đôi mắt trong như nước hồ thu kia bỗng nhiên lại hơi ngân ngấn, thoáng đỏ lên.

Bất quá, câu trả lời của Tô Lăng Phỉ vẫn lạnh lùng như cũ:

– Cảm ơn, nhưng đây là chuyện của tôi.

Trương Vệ Đông ngược lại đã quen tính cách Tô Lăng Phỉ, nghe vậy chỉ thản nhiên cười nhẹ một chút, sau đó lướt qua nàng bước nhanh lên thang lầu.

Thấy Trương Vệ Đông không để ý tới nữa, lướt qua mình bỏ đi thẳng, Tô Lăng Phỉ nhìn bóng lưng của hắn, cắn môi một cái, hơi do dự, thốt lên:

– Này!

Trương Vệ Đông tiếp tục leo lên thang lầu, cũng không dừng bước.

– Này, Trương Vệ Đông, không nghe tôi gọi anh sao? – Tô Lăng Phỉ dậm chân nói.

Trương Vệ nghe xong đành bất đắc dĩ dừng lại, quay người nhìn Tô Lăng Phỉ, nhún vai nói:

– Kêu này, này như thế, ai biết cô đang gọi tôi.

– Đường lên lầu này chỉ có hai chúng ta, tôi không gọi anh chẳng lẽ gọi ma sao?

Tô Lăng Phỉ cắn răng nói, không biết vì sao, nhìn bộ dạng này của Trương Vệ Đông, nàng nhịn không được kích động muốn bùng nổ.

– Biết đâu đấy. – Trương Vệ Đông chẳng có ý kiến gì.

– Anh!!!

Tâm trạng của Tô Lăng Phỉ vốn không được tốt, nghe vậy tức giận đến thiếu chút nữa nước mắt cũng rơi xuống, nàng thật không hiểu, tên này rốt cuộc có phải đàn ông không, vì sao một chút cũng không chịu nhường nhịn nàng.

Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ chỉ ngón tay vào mình, trong mắt hình như ngân ngấn lệ, không khỏi bị hù giật mình. Không phải chứ, đâu phải lần đầu tiên cãi nhau, có cần tức phát khóc vậy không?

Bất quá, nói thế nào thì Trương Vệ Đông cũng không muốn nhìn con gái rơi nước mắt, vội vàng nói:

– Được rồi, cô gọi tôi có chuyện gì không?

– Không có gì!
Tô Lăng Phỉ lạnh lùng hất mái tóc, quay đầu qua chỗ khác không để ý tới Trương Vệ Đông.

Không có gì? Trương Vệ Đông không khỏi há hốc mồm, nghĩ thầm không có gì vậy cô kêu tôi làm chi? Trêu chọc tôi sao? Chỉ là, vừa rồi thấy hình như trong mắt Tô Lăng Phỉ hơi ngấn lệ, mấy câu này cuối cùng Trương Vệ Đông cũng không nói ra miệng, chỉ thản nhiên nói:

– Nếu không có gì, vậy tôi đi trước đây.

Nói xong, Trương Vệ Đông xoay người tiếp tục lên thang lầu, hắn thực sự hơi sợ cô gái có tố chất bệnh thần kinh này.

Thấy Trương Vệ Đông quay người bỏ đi, Tô Lăng Phỉ do dự một chút, lại hướng về phía hắn “này” một tiếng.

Trương Vệ Đông nghe thấy, dở khóc dở cười xoay người lại , nhìn Tô Lăng Phỉ, bất đắc dĩ nói:

– Tôi nói bà cô à, nếu có việc gì thì cô cứ nói, còn không việc gì thì đừng có này, này, nữa được không?

Tô Lăng Phỉ nhìn bộ dạng bất đắc dĩ bị làm phiền muốn chết của Trương Vệ Đông, thật muốn xông tới đạp vào khuôn mặt nho nhã của hắn một cước, nhưng cuối cùng lại nói:

– Có thể uống rượu với tôi không?

– Không. Cô tìm người khác đi.

Vừa nghe nói uống rượu, Trương Vệ Đông lập tức phản xạ có điều kiện, nhớ tới lần đầu tiên uống rượu với nàng, tuy nói tình huống lúc sau có chút ướt át, nhưng nói đúng hơn vẫn là cơn ác mộng mãi không tỉnh dậy được, dùng câu “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ bãi cỏ” để hình dung cũng không quả đáng chút nào.

Thấy Trương Vệ Đông trả lời dứt khoát như vậy, Tô Lăng Phỉ cũng phản xạ có điều kiện nhớ tới lần đầu uống rượu bia, khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy liền hơi ửng đỏ lên.

Nhưng nhớ lại thì nhớ lại, phản ứng của Trương Vệ Đông lại làm cho nàng tức đến sắp nổ tung, hai tay đều không kìm được siết chặt nắm đấm.

Cũng khó trách Tô Lăng Phỉ tức giận, mặt trời đã xuống núi, có mỹ nữ một mình hẹn người đi uống rượu, chỉ cần là người đàn ông, đều cầu còn không được. Trương Vệ Đông thì hay rồi, vừa há miệng liền nói “không”, còn bảo nàng đi tìm người khác, giống như Tô Lăng Phỉ nàng ở đại học Ngô Châu là một người thật mập thật xấu, khiến người khác chỉ sợ tránh không kịp.

Nhưng không biết nghĩ như thế nào, Tô Lăng Phỉ vậy mà lại đè nén cơn tức giận trong lòng, nhìn Trương Vệ Đông nói:

– Coi như tôi xin anh, tối nay tôi muốn uống rượu.

Trương Vệ Động vốn thấy Tô Lăng Phỉ siết chặt hai tay, trong lòng đúng là có chút hối hận, câu trả lời của mình có phải quá thẳng thắn không, nàng sẽ không tức giận quá mà đánh mình chứ ?

Chỉ có điều, Trương Vệ Đông tuyệt đối không nghĩ tới, Tô Lăng Phi cuối cùng lại nói ra một câu như vậy.

Nhìn khuôn mặt hơi tiều tụy của Tô Lăng Phỉ, nhìn ánh mắt nàng lộ ra vẻ cầu khẩn, Trương Vệ Đông không khỏi hơi đau lòng. Lúc này, hắn đương nhiên nhìn ra được, Tô Lăng hôm nay tâm trạng không tốt.

– Uống rượu cũng được, nhưng không được uống say.

Trương Vệ Đông cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm cùng cô gái này uống rượu.

Nghe Trương Vệ Đông nói không được uống say, mặt Tô Lăng Phỉ không khỏi lại hơi đỏ lên, trừng Trương Vệ Đông một cái, nói:

– Nghĩ hay quá nhỉ!

Tô Lăng Phỉ câu này ý ở ngoài lời, Trương Vệ Đông đương nhiên nghe hiểu, liền thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói:

– Cô có thể nghĩ như vậy thì tôi yên tâm.

– Anh!

Tô Lăng Phỉ lại suýt chút bị Trương Vệ Đông chọc tức phát điện, nàng thực sự không hiểu, mình uống rượu là muốn mượn rượu giải sầu, cái tên này không phải muốn mình đã sâu còn sâu thêm chứ? Nhưng sao mình lại tìm hắn chư? Chẳng lẽ mình thích hắn sao?

Phi, phi, phi, tên đại háo sắc như hắn, đại lưu manh, là loại mình ghét nhất, dù đàn ông trên thế giới này có chết sạch, mình cũng không thể nào thích hắn !

Trương Vệ Đông đương nhiên không biết Tô Lăng Phỉ đang mắng chửi trong lòng, thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Tô Lăng Phi, thờ ơ nói:

– Không phải nói đi uống rượu sao? Còn đứng đấy làm gì? Đi thôi! – Nói xong, hắn dẫn đầu đi xuống.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Trương Vệ Đông, Tô Lăng Phỉ đột nhiên xung động muốn khóc, sao mình lại tự làm khổ mình thế này?

Bất quá, Tô Lăng Phỉ cuối cùng vẫn lắc lắc mông, bước nhanh đuổi theo, sóng vai đi cạnh Trương Vệ Đông.

– Đi đâu uống rượu đây?

Trương Vệ Đông ngửi được một làn hương thơm từ sau bay tới, quả tim không nên được nhảy lên vài cái.
– Lần trước không phải anh với bí thư Nhâm bí thư đi ăn đồ nướng ở bờ sông sao? Vậy tới đó là được rồi. – Tô Lăng Phỉ nói, giọng điệu có chút ghen tị.
Bất quá, Trương Vệ Đông không có nghe ra, khẽ cau mày nói:
– Hay là tìm một quán gần trường học…
– Sao hả? Đi ăn đồ nướng với bí thư Nhâm ngoài bờ sông vui vẻ như vậy, đi với tôi thì không được sao? – Tô Lăng Phỉ nghe xong, trong lòng lại một đợt ghen tị.
– Không phải là ý này, hai hôm nay khí trời bắt đầu chuyển lạnh, bây giờ ra bờ sông ăn đồ nướng, sợ cô sẽ bị lạnh. – Trương Vệ Đông giải thích, nói.
Hắn cũng không muốn Tô Lăng Phi hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Nhâm Thần Di. Nghe lý do là như vậy, Tô Lăng Phỉ không khỏi có chút ấm áp trong lòng, nói:
– Dù sao tôi cũng đi ăn đồ nướng ở bờ sông, nghe bí thư Nhâm nói đồ nướng ở đó làm rất khá.

Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ kiên trì như vậy, không thể làm gì khác hơn, nói:

– Vậy được rồi, gọi xe taxi rồi đi thôi.

Theo ý của Trương Vệ Đông, hắn vẫn muốn đi xe đạp, chỉ là hắn có chút lo lắng, lỡ như lát nữa Tô Lăng Phỉ uống quá nhiều, hắn vừa phải ôm người lại phải đẩy xe, thật là mệt mỏi.

Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông gật đầu đồng ý, trên mặt mới lộ ra một chút vui vẻ, nói:

– Nghe anh vậy.

Không biết vì cái gì, nghe được Tô Lăng Phỉ nói. Nghe anh vậy, quả tim Trương Vệ Đông lại nhảy mạnh vài cái, có loại tình cảm rất kỳ quái chậm rãi lướt qua trái tim hắn, khiến hắn nhịn không được quay đầu nhìn Tô Lăng Phỉ.

Mái tóc dài như tơ buông xuống, bay bay theo gió trên cặp mông tròn tria ngạo nghễ trỡn lên, giống như có một bàn tay nhẹ nhàng gõ vào nội tâm của Trương Vệ Đông, khiến hắn không khỏi có chút ngây ngẩn.

– Nhìn cái gì? Chưa từng thấy mỹ nữ sao?

Tô Lăng Phỉ cảm giác được ánh mắt của Trương Vệ Đông hơi không ổn, nhịn không được lườm hắn một cái, sau đó kiêu ngạo xoay đầu qua, mái tóc như tơ phất lên theo cử động của nàng, có vài sợi tung lên trong gió, phất qua gò má của Trương Vệ Đông.

Mềm mại, hơi ngưa ngứa, còn có hương thơm nhàn nhạt.

Giờ khắc này, Trương Vệ Đông đột nhiên cảm giác lòng mình hơi loạn, ho khan hai tiếng, không nói gì.

Thấy Trương Vệ Đông ngơ ngơ ngẩn ngẩn không cãi lại mình, trái tim của Tô Lăng Phi cũng nhảy lên thình thịch. Không biết vì cái gì, Tô Lăng Phỉ vốn khá tự tin về dung mạo của mình, nhưng đối diện cái bản mặt nho nhã mà lạnh lùng kia, nàng vẫn luôn hơi thiếu tự tin, hôm nay, cuối cùng lòng tin đã tìm về được.

Ra khỏi cửa trường đại học, vừa vặn có xe taxi chạy ngang, hai người vội vàng vẫy tay.

Trương Vệ Đông cùng Tô Lăng Phỉ đứng ở cổng trường, lúc xe taxi dừng lại, Tô Lăng Phỉ vừa khéo đối diện của chỗ ngồi bên cạnh tài xế, còn trước mặt Trương Vệ Đông là vị trí ghế sau.

Trương Vệ Đông là tên quái gở hướng nội nhiều năm nay, tất nhiên không có thói quen chủ động mở cửa xe cho phụ nữ, trên thực tế, phong tục này đối với đàn ông trong nước cũng không phổ biến lắm. Hắn thấy xe dừng lại, liền kéo cửa sau, sau đó xoay người chui vào trong xe.

Tay của Tô Lăng Phỉ vốn đã đặt ở chốt cửa trước, nhưng cũng đột nhiên buông ra, sau đó xoay người mở cửa sau, nhìn Trương Vệ Đông nói:

– Ngồi xích vào một chút.

Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ lại chủ động muốn ngồi ghế sau với mình, trên mặt không nên được vẻ kinh ngạc.

Thấy Trương Vệ Đông lộ vẻ kinh ngạc, khuôn mặt Tô Lăng Phi không khỏi hơi đỏ lên, chột dạ nói:

– Tôi không quen ngồi cạnh tài xế. Trương Vệ Đông nghe vậy “à” một tiếng, sau đó nhích người vào trong.

Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông nhích vào, liền khom người chui vào trong xe. Bộ ngực rất đầy đặn của Tô Lăng Phỉ, trong lúc khom người, bị trọng lực tác dụng, rất tự nhiên liền rũ xuống xuống dưới, khiến cổ áo hở ra, giống như cả cúc áo sơ mi cũng muốn bật ra.

Trong lúc lơ đãng, Trương Vệ Đông nhìn thấy cổ áo kia hở ra, thấy được một cái rãnh thật sâu, còn có một phần lộ ra trắng nõn như tuyết.

Đây là lần thứ ba Trương Vệ Đông nhìn thấy ngực của Tô Lăng Phỉ, tuy phần nhìn thấy so với hai lần trước ít hơn nhiều, nhưng lần này, Trương Vệ Đông lại cảm thấy trong lòng đặc biệt vui sướng, hai bầu ngực buông xuống kia tựa như hai quả bàn đào của Vương Mẫu Nương Nương, kích thích hắn thật mạnh, lại khiến hắn có cảm giác thèm muốn, muốn cắn một cái thật mạnh.

Tô Lăng Phỉ hình như cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Trương Vệ Đông, hơi kinh hãi, vội vàng ngăn chặn cổ áo, sau đó hung hăng liếc Trương Vệ Đông một cái.

Trương Vệ Đông thấy thế, bình sinh lần thứ nhất cảm thấy có tật giật mình, ho khan hai tiếng, nói với tài xế xe taxi đến quán đồ nướng ở bờ sông, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ý không nhìn Tô Lăng Phỉ.

Tô Lăng Phỉ thấy bộ dạng chột dạ của Trương Vệ Đông, trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác thắng trận đắc ý, cũng không như lúc trước, nổi giận vì xuân quang bị hắn nhìn thấy.