Chương 206: Kinh doanh cũng giống như làm người

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Anh đến đây làm gì?

Cô gái kéo ống tay áo của gã thanh niên sang một bên, hạ giọng nói.

– Anh hết tiền rồi. Em cho anh ít tiền.

Gã thanh niên hiển nhiên cũng quen biết nhiều người ở đây. Vừa đi theo cô gái sang một bên, vừa hạ giọng nói.

– Lưu Liên Căn, anh thật không biết xấu hổ. Anh không là gì của tôi, dựa vào cái gì mà bảo tôi đưa tiền. Không phải lần trước tôi đã cho anh mượn 2000 rồi sao?

Vừa ra bên ngoài, cô gái rốt cuộc nhịn không được, liền hỏi.

– Tôi không biết xấu hổ, vậy thì cô biết à? Như thế nào, vừa có được cái thằng thư sinh đó thì tính gạt tối sang một bên? Nói cho cô biết, không có cửa đầu. Mau đưa 2000 cho tôi. Nếu không thì cô sẽ biết tay.

Lưu Liên Căn nói.

– Không có.

Cô gái xoay người rời đi. – Cô đứng lại đó cho tôi. – Lưu Liên Căn duỗi tay nắm lấy tay cô gái.
– Anh mau buông tay ra.

Cô gái dùng tay mình gạt tay Lưu Liên Căn ra.

– Đưa tiền cho tôi thì tôi mới thả. – Lưu Liên Căn cợt nhả nói.

– Anh chính là cái tên khốn kiếp.

Cô gái đạp mạnh xuống chân Lưu Liên Căn. Lưu Liên Căn bị đau nên buông lỏng tay ra. Cô gái thừa cơ hội đi vào bên trong. Nhưng đi chưa được mấy bước thì đột nhiên cảm thấy da đầu đau nhói, là do Laru Liên Căn nắm lấy tóc của cô.

-Phò điếm thúi này, bố mày nói tử tế thì mày không nghe. Tính để bố mày cho ăn đập sao?

Lưu Liên Căn tát cô gái một cái, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.

– Anh…anh bỏ tay ra. Nếu không tối đa lên đấy.

Đối mặt với sự hung ác của Laru Liên Căn, cô gái trong mắt lộ ra khiếp ý.

– La lên đi. Bố mày đánh bạn gái, ai dám can thiệp vào. – Lưu Liên Căn vừa nói vừa muốn tát thêm một cái nữa.

Cô gái thấy vậy liền rụt cổ lại, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng. Vừa lúc đó, đột nhiên có cánh tay vươn ra, chế trụ bàn tay của Lưu Liên Căn.

– Tiên sinh!

Cô gái xoay chuyển ánh mắt, thấy Trương Vệ Đông ra tay giúp đỡ, không khỏi kinh ngạc kêu
lên.

Trương Vệ Đông nhìn cô mỉm cười, nói:

– Không sao chứ?

Cô gái lắc đầu, ánh mắt rưng rưng.

– Mẹ kiếp, mày là ai? Bố mày đang dạy bạn gái, ai cần mày lo?

Lưu Liên Căn đột nhiên thấy có người nhúng tay vào, ban đầu còn hoảng sợ, nhưng khi gã nhìn thấy Trương Vệ Đông chỉ là một thư sinh thì vẻ mặt hung ác nói.

– Ai là bạn gái của anh chứ? Là anh ăn bám vào tối thôi. – Cô gái chỉ vào Lưu Liên Căn, vẻ mặt ủy khuất nói.

Trương Vệ Đông nghe vậy, gương mặt không khỏi trầm lại, lạnh lùng nói:

– Bố cóc cần biết mày là ai? Bây giờ lập tức xin lỗi vị tiểu thư này. Sau đó cút đi.

– Mẹ nó, mày cho rằng mày là ai, dám lo chuyện bao đồng à? – Lưu Liên Căn chỉ vào Trương Vệ Đông mắng.

Trương Vệ Đông nghe vậy, trong mắt hàn quang chợt lóe, bàn tay đang cầm cổ tay Lưu Liên Căn bỗng nhiên phát lực.

– Đau…đau chết bố mày rồi. Mau bỏ tay ra.

Trương Vệ Đồng phát lực thêm một lần nữa, Lưu Liên Căn lập tức như heo bị chọc tiết kêu lên.

– Còn dám kiêu ngạo như vậy?

Hàn quang trong mắt Trương Vệ Đông lóe lên lần nữa, thanh âm ken két bỗng nhiên vang lên, Trương Vệ Đông từ từ vặn cổ tay Lưu Liên Căn.

– Gãy rồi, tay của tao gãy rồi.

Lưu Liên Căn đau đến khom cả người xuống, trán không nhịn được rỉ ra mồ hôi lạnh. Cô gái không khỏi ngây ra nhìn Trương Vệ Đông. Cô tuyệt đối không nghĩ tới anh chàng giáo viên thư sinh nho nhã này khi giận thì lại tàn khốc như thế.

– Yên tâm đi. Không gãy được đâu. – Thanh âm lạnh lùng của Trương Vệ Đông lại vang lên.

Nhưng lần này, thanh âm của Trương Vệ Đông khi lọt vào tai của Lưu Liên Căn lại chẳng khác nào thanh âm của Câu Hồn Sứ Giả.

– Được, được, để tôi xin lỗi Từ Thừa Hồng. – Lưu Liên Căn đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói.

Trương Vệ Đông nghe vậy, mới biết cô gái gội đầu tên là Từ Thừa Hồng.

Hừ! Trương Vệ Đồng hừ lạnh một tiếng, rồi chậm rãi buông tay Lưu Liên Căn ra.

Lưu Liên Căn sau khi được tự do, vung tay liên tục vài cái, đột nhiên ánh mắt lộ hung quang, nhấc chân đạp về phía bụng Trương Vệ Đông.

Á! Từ Thừa Hồng nhìn thấy liền vội vàng la lên, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng tiếng thét chói tai của Từ Thừa Hồng còn chưa dứt, lại thấy cả người Lưu Liên Căn bị Trương Vệ Đông đạp một cước ngã xuống đất. Một cước này đoán chừng hơi nặng. Cả người gã gập lại, không ngừng ho khan.

– Có muốn thêm lần nữa không?

Trương Vệ Đông lạnh lùng hỏi.

– Không dám, không dám!

Nói xong, Lưu Liên Căn lồm cồm bò dậy, quay sang Từ Thừa Hồng nói tiếng xin lỗi, rồi nhanh chóng chạy đi. Sau khi chạy được một đoạn ngắn, cho rằng Trương Vệ Đông không có đuổi theo, lúc này mới quay lại, chỉ vào Trương Vệ Đông, hung hăng mắng:

– Tiểu tử, mày cứ chờ xem.

Trương Vệ Đông nghe vậy, trong mắt lại lóe hàn quang, nhưng hắn cũng không đuổi theo, mà qua người bước vào tiệm cắt tóc.

Nhân viên phục vụ của đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, thấy Trương Vệ Đông quay trở lại, liền vội vàng mở cửa ra, ánh mắt mang theo một tia sợ hãi. Trương Vệ Đông lạnh lùng nhìn y, trong nội tâm âm thầm cảm thán. Thân là đàn ông, vì bo bo giữ mình mà trơ mắt nhìn đồng nghiệp bị người ta tát vẫn không chịu ra mặt.

Từ Thừa Hồng theo sát phía sau Trương Vệ Đông, bước vào tiệm cắt tóc. Chờ hắn ngồi lại chỗ một lần nữa, lại tiếp tục gội đầu cho hắn.

– Cảm ơn tiên sinh. Vừa rồi nếu không có anh, không biết tôi…

Nói đến câu sau, mắt của Từ Thừa Hồng hơi đỏ lên. Cô vội vàng ngẩng đầu, hít sâu một hơi, sau đó miễn cưỡng cười, nói:

– Thực xin lỗi tiên sinh.

– Không sao, tôi tên Trương Vệ Đông. Cô có thể gọi tôi là thầy Trương, cũng có thể gọi tôi là Đông ca. Không cần thiết cứ gọi tiên sinh mãi.

Trương Vệ Đông thấy Từ Thừa Hồng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi từ quê ra ngoài làm công. Bây giờ lại bị người ta khi dễ, trong nội tâm không khỏi dâng lên sự thương hại.

– Thế thì để tôi gọi anh là thầy Trương. Anh cứ gọi tôi là Tiểu Hồng.

Từ Thừa Hồng vụng trộm lau khóe mắt, vẻ mặt cảm kích nói.

– Vậy thì cô gọi tôi là thầy Trương, tôi gọi cô là Tiểu Hồng. Đúng rồi, chuyện người kia là sao vậy? Có tiện nói không?

Trương Vệ Đông biết rõ Lưu Liên Căn là loại người chơi bời lêu lổng, nếu đã nhúng tay vào việc này, thì cũng nên xử lý cho trọn, tránh khi mình vừa đi, gã lại đến khi dễ Từ Thừa Hồng.

– Anh ta tên là Lưu Liên Căn, là một đồng hương của tôi. Tôi cũng là ngẫu nhiên thông qua một đồng hương khác mà biết anh ta. Ban đầu, tôi thấy anh ta cũng không tệ lắm, thường xuyên qua lại làm bạn. Về sau, tôi phát hiện anh ta ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc cái gì cũng có, nên đã nghĩ đến việc cắt đứt quan hệ với anh ta. Không nghĩ tới anh ta lại ỷ lại vào tôi, bảo tôi là bạn gái anh ta, rồi còn đòi tiền tối nữa. Lúc đầu, tôi không muốn bị làm phiền nên đưa cho anh ta một ít tiền. Nhưng sau này anh ta lại càng đòi hơn nữa. Không có tiền thì lại đến tìm tôi. Vì anh ta mà tôi đã đổi mấy chỗ làm. Hôm nay nếu không phải gặp được anh, nói không chừng tôi lại phải đổi công việc nữa rồi. – Từ Thừa Hồng nói xong, mắt lại đỏ lên.

– Tiểu Hồng, người vừa nãy là ai? Lần sau không được để cho cái loại người như thế đến tiệm của chúng ta nữa.

Trong lúc mắt Từ Thừa Hồng nhòe lệ, giải thích chuyện của cô và Lưu Liên Căn, ông chủ tiệm cắt tóc đã đi tới, nét mặt khiển trách.

Trương Vệ Đông biết rõ, những người kinh doanh thường sợ gặp phiền toái, nhưng nói như thế nào, một cô gái bé nhỏ bị người ta khi dễ, ông chủ ông lại không rút dao tương trợ thi thối, lại còn cố ý tới tuyết đã lạnh còn thêm sương, không khỏi quả cạn tình, nghe vậy liền nhíu mày, quay đầu lại nói:

– Ông chủ, ông nói như vậy không khỏi có chút quá đáng sao?

– Tiểu tử, cậu không làm chủ thì không biết làm ăn khó thế nào. Cậu nghĩ lại xem, cửa tiệm tối lớn như vậy, hôm nay nếu có người đến làm loạn, ngày mai lại có người đến quậy phá, các người có còn coi trọng của tiệm này của tôi nữa hay không? – Vẻ mặt ông chủ oan khuất nói.

– Tôi chỉ biết kinh doanh cũng giống như làm người. Hôm nay anh không ra mặt giúp nhân viên của mình thì thôi mà còn tuyết lạnh thêm sương. Tôi nghĩ nếu có một ngày, bản thân anh hoặc cửa tiệm của anh gặp phải tình huống này, thì anh sẽ nghĩ như thế nào? – Vẻ mặt Trương Vệ Đông trào phúng nói.

Ông chủ nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng mở cửa buôn bán, ngược lại không nên đắc tội với khách hàng, chỉ nặng nề hừ một tiếng rồi sau đó xoay người bỏ.

– Cảm ơn anh, thầy Trương.

Từ Thừa Hồng đợi ông chủ đi rồi, liền nói khẽ, chỉ là trên mặt mang theo thần sắc lo lắng

– Có phải là cô đang lo tên Lưu Liên Căn kia sẽ quay lại tìm cô tính sổ? – Trương Vệ Đông thấy Từ Thừa Hồng lo lắng, liên quan tâm hỏi.

Từ Thừa Hồng nghe vậy, cơ thể liền cứng lại, rồi gật đầu nói:

– Anh ta biết tôi làm việc ở chỗ này, chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

– Thế thì cô không nên lo lắng. Tôi đảm bảo anh ta sẽ không dám tìm cô gây phiền toái. – Trương Vệ Đông trấn an.

– Tiểu tử, đừng có nói cứng như vậy. Gã thanh niên vừa rồi nhất định là kẻ chơi bời lêu lổng. Cậu cho rằng đánh gã ta như vậy thì gã sẽ sợ sao? Nói cho cậu biết, việc này khẳng định là không yên đầu. Loại người này tôi thấy nhiều rồi.

Trương Vệ Đông nói xong lời này, vừa lúc ông chủ đi qua đằng sau, nghe vậy nhịn không được mở miệng châm chọc.

Hiển nhiên, Từ Thừa Hồng cũng có cùng suy nghĩ với ông chủ. Tuy vừa rồi Trương Vệ Đông có thể đánh lại gã, nhưng kết quả cuối cùng thì sao. Chẳng thân chẳng quen, giúp chỉ giúp được một lần. Nói không chừng, chờ sau khi hắn đi khỏi, Lưu Liên Căn sẽ mang một bụng tức trả thù trên người cô. Những lời này cô không thể nói. Rốt cuộc thì đây cũng là ý tốt của người ta.

Trương Vệ Đông cười lạnh, định cãi lại một câu thì ông chủ đột nhiên quay người bước ra cửa.

– Tước tỷ, xin chào. Ngọn gió nào thổi chị đến đây vậy. Hôm nay định làm kiểu tóc gì đây? – Ông chủ tươi cười hỏi thăm, thái độ rất khiêm cung.

Hộp đêm của lão đại bàng Phi Xa được mở ở phố Cao Tân. Ở khu phố Cao Tân này không ai không biết đại danh của băng Phi Xa. Chu Hiểu Tước thân là nữ lão đại uy danh nhất, đại danh của cô mấy ai mà không nghe đến. Ông chủ cửa tiệm cắt tóc này nào dám đắc tội chứ. Cho nên, vừa thấy Chu Hiểu Tước, người thường xuyên đến cửa hiệu làm tóc bước vào thì liền tiến lên nịnh nọt.

Chỉ là ông chủ không nghĩ tới, lúc này Chu Hiểu Tước lại không để ý tới ông, trực tiếp bước qua.

Ông chủ hơi sững sờ, sau đó vội vàng quay người đi theo. Ông ta không dám hỏi, lại phát hiện Chu Hiểu Tước bước thẳng đến chỗ chàng thanh niên mà mình châm chọc vừa nãy, vô cùng cung kính kêu lên:

– Đông ca.

Ông chủ nghe xong, thiếu chút nữa hồn bay lên trời. Ông ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ được, chàng thanh niên thoạt nhìn thư sinh yếu đuối này, thậm chí ngay cả Tước tỷ của băng Phi Xa cũng phải tôn xưng một tiếng Đông ca. Vậy mà vừa rồi hắn lại là đối tượng châm chọc của ông.