Chương 214: Võ lâm đồng đạo tỉnh Thiên Nam

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mặc dù Đàm Chính Minh và Sở Kiên Hiên đã sớm Trương Vệ Đông vô cùng lợi hại, nhưng thấy tràng cảnh này vẫn nhịn không được cảm thấy một luồng khí lạnh từ bàn chân bốc thăng lên. Cách xa như vậy dùng đồng xu đánh trung bọn cướp đã rất khó, chớ nói chi đồng xu xuyên qua cửa kính xe bus đồng thời đánh trúng ba người, loại thủ pháp ám khí này quả thực đã tới cảnh giới quỷ thần khó lường.

Một hồi lâu, mãi đến khi đằng sau vang lên tiếng loa thúc giục, mọi người mới tỉnh táo lại, ngay cả lái xe cũng bị chấn kinh, không phát hiện đoàn xe phía trước đã bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Xe rời khỏi cửa xa lộ, đi thẳng tới sân bay. Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí Lỗ Khiếu Phong dời về phía cửa xe theo bản năng, dường như không dám ở gần Trương Vệ Đông, ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo vẻ kính sợ.

Theo sự phát triển của xã hội, võ công xuống dốc là khuynh hướng tất nhiên, võ công đã trở thành một phương thức cường thân kiện thể, mà không cách nào trở thành tiêu chuẩn cân nhắc thân phận cao thấp của một người. Giống như Lỗ Khiếu Phong, người khác tôn kính gã tuyệt đối không phải vì gã có thể một mình đánh được bảy tám người, mà bởi vì bạc triệu trên người gã. Võ công cao cường chẳng qua chỉ là thêm hoa trên gấm mà thôi, nếu không Lỗ Khiếu Phong cũng không vì làm ăn mà bỏ bê võ công. Nhưng giống như Trương Vệ Đôn có thể nói võ công của hắn hoàn toàn đạt tới trình độ giết người vô hình. Võ công đã tới loại trình độ này, hắn thật sự muốn giết người, ai có thể ngăn lại được? Sau đó lại có thể phát hiện được?

Có thể thấy, khi chống lại loại cao thủ tuyệt thế giống như Trương Vệ Đông, cho dù bạn có bao nhiêu tiền tài, địa vị cao thế nào, một khi hắn quyết định ra tay giết bạn, hết thảy đều trở thành bài trí hư vô, trong mắt hắn căn bản không có một chút ý nghĩa. Trên thực tế Lỗ Khiếu Phong ngồi bên người Trương Vệ Đông, lúc này có cảm giác mạng nhỏ nằm trong tay hắn.

Loại cảm giác này khiến cho gã lần đầu tiên trong đời phát hiện hóa ra mình nhỏ bé như vậy. Tiền tài có nhiều hơn nữa cũng không thể mang đến cho gã thêm một chút an toàn và cảm giác thành tựu.

Lựa chọn xuất phát tới đại hội võ lâm từ sân bay Nam Châu hôm nay ngoại trừ bốn người Trương Vệ Đông, còn có một số võ lâm nhân sĩ thành phố Nam Châu và chung quanh thành phố Nam Châu.

Khi Trương Vệ Đông tiến vào phòng chờ, từ xa thấy được năm người trung niên nam nữ khí độ bất phàm chào đón họ. Vừa chạm mặt năm người này lập tức ôm quyền chào hỏi hai người lớn tuổi Sở Kiến Hiến và Đàm Chính Minh, sau đó là Lỗ Khiếu Phong, còn chàng trai Trương Vệ Đông này lại không có ai để ý, chỉ mỉm cười gật đầu, cho rằng hắn chỉ là một tiểu bối theo ba vị trưởng bối ra ngoài để thấy được các mặt của xã hội.

– Khụ khụ, các vị, tôi giới thiệu một chút, vị này chính là nghĩa đệ của tôi Trương Vệ Đông. Vệ Đông, năm người này đều là võ lâm đồng đạo ở tỉnh chúng ta. Vị này là Lưu Nghiễm Bằng Nam Châu, là Tổng Giám đốc tập đoàn Bằng Thịnh, lần thịnh hội này hắn là người chịu trách nhiệm ở tỉnh chúng ta.

Đàm Chính Minh thấy mọi người đối đãi với Trương Vệ Đông như hậu bối, đành phải bất đắc dĩ mở miệng giới thiệu.

Hiện giờ Trương Vệ Đông đã có kinh nghiệm làm quen với Lỗ Khiếu Phong, Đàm Chính Minh vừa giới thiệu, hắn liền cười ha ha ốm quyền nói với Lưu Nghiễm Bằng đang ngạc nhiên nhìn mình:

– Hóa ra là Lưu sư huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ!

Chẳng qua lúc chào hỏi, trong lòng khó tránh khỏi hơi giật mình, bởi vì tập đoàn Bằng Thịnh chính là tập đoàn lớn cực kỳ nổi tiếng trong tỉnh. Cùng là Tổng Giám đốc, Lỗ Khiếu Phong so sánh với Lưu Nghiễm Bằng rõ ràng kém hơn về cấp bậc, không nghĩ tới gã cũng là nhân sĩ võ lâm.

Trương Vệ Đông giật mình, Lưu Nghiễm Bằng càng giật mình. Thân phận của Đàm Chính Minh thế nào, Luu Nghiễm Bằng đương nhiên biết rõ, không nghĩ tới đã già rồi lại kết thành bạn vong niên với một chàng trai trẻ tuổi như vậy.

Chẳng qua Luu Nghiễm Bằng cũng không phải người thường, hơi sững sờ liền lập tức khối phục, ôm tay cười nói:

– Tôi còn tưởng rằng cậu là cháu trai của Sở sư thúc, không nghĩ tới lại là võ lâm tiền bối thâm tàng bất lộ. Thất lễ, thất lễ.

Trương Vệ Đông thấy Lau Nghiễm Bằng Tổng Giám đốc một tập đoàn lớn lại có thể nói chuyện một cách thẳng thắn với người trẻ tuổi như hắn, trái lại sinh ra vài phần thiện cảm, nghe vậy hắn khoát tay cười nói:

– Lưu sư huynh tuyệt đối đừng nói võ lâm tiền bối cái gì, nhắc tới tôi liền đau đầu.

Người trong võ lâm trời nam đất bắc. Bài vị bối phận của đồng môn cùng nhà đương nhiên không có vấn đề, nhưng bối phận giữa các môn phái thế gia khác nhau lại không tiện sắp Lxếp, cho nên bình thường đều sắp xếp theo tuổi. Ví dụ như Lưu Nghiễm Bằng và Lỗ Khiếu Phong, Lưu Nghiễm Bằng lớn tuổi hơn một chút là sư huynh, như Sở Kiến Hiến và Đàm Chính Mi. đều là người bảy tám mươi tuổi, liền tôn xưng một tiếng sư thúc. Tiếng sư thúc này thật ra là tiếng thúc thúc, bá bả trong miệng người bình thường. Chẳng qua bối phận bài vị các môn phái thế gia khác nhau, có một số vẫn phải chú trọng. Ví dụ như hai phái hoặc hai nhà quan hệ khá thân mật, giống như ba nhà Đàm, Sở , Lỗ, gia trưởng ba nhà đã từng thân như anh em, bối phận bài vị con cháu họ hiển nhiên không thể xăng bậy. Đây cũng là vì sao Sở Triệu Huy phải gọi Trương Vệ Đông là sư thúc.

Đương nhiên hiện giờ quy củ võ lâm đã không còn nghiêm khắc như trước đây. Giống như Lỗ Khiếu Phong cân nhắc tới tuổi tác và thân phận kết giao riêng với Trương Vệ Đông, bối phận ngang hàng cũng không có gì đáng trách. Còn Lưu Nghiễm Bằng và Đàm gia vốn không có g hệ gì sâu xa, đương nhiên càng không cần chú ý những quy củ kia. Chẳng qua trước mặt hai huynh đệ người ta, một người gọi sư thúc, một người khác lại gọi sư đệ, sẽ có chút cảm giác không cho hai người họ thể diện. Cho nên lúc này Lưu Nghiêm Băng mới nói ra câu võ lâm tiền bối, coi như là gián tiếp biểu đạt sự tôn trọng với vị võ lâm tiền bối Đàm Chính Minh này, nếu không dùng địa vị của gã hiện giờ cần gì phải lấy lòng m trai trẻ tuổi như Trương Vệ Đông là võ lâm tiền bối chứ?

Hiện giờ Trương Vệ Đông đã nói không cần nói võ lâm tiền bối gì, Laru Nghiễm Bằng đương nhiên dựa thế mà xuống, nếu không truyền ra ngoài gã đường đường Tổng Giám đốc một công ty nắm giữ mười tỷ lại gọi một thanh niên là sư thúc, vậy còn không bị người khác cười đến rụng răng, cho nên Trương Vệ Đông vừa nói xong, Lưu Nghiễm Bằng lập tức ôm tay cười nói:

– Đã là Trương sư đệ khiêm tốn, chúng ta liền xưng hô cá nhân, bằng không tiếng sư thúc này ta thực khó mở miệng, thật sự là đệ quá trẻ tuổi.

Lưu Nghiễm Bằng nói lời này khiến Trương Vệ Đông lại nhiều thiện cảm với gã hơn, hắn cười nói:

– Như vậy thì tốt, bằng không huynh gọi ta sư thúc trong lòng ta cũng phát hoảng.

Mọi người thấy chàng trai Trương Vệ Đông này cũng thức thời, nghe vậy đều nở nụ cười, chỉ có ba người Lỗ Khiếu Phong âm thầm lắc đầu, nhân vật thần kỳ như Trương Vệ Đông, có thể gọi một tiếng sư thúc cũng là một vinh hạnh. Ít nhất trong lòng hai người Đàm Chính Minh và Sở Kiến Hiên biết rõ, mặc dù hai người tương giao ngang hàng với Trương Vệ Đông, nhưng nội gia tâm pháp tu luyện hiện giờ đều đã trải qua Trương Vệ Đông cải tiến, lại nói đã có sự thực thầy trò.

Lưu Nghiễm Bằng và Trương Vệ Đông sau khi xác định xưng hô, người phía sau không băn khoăn gì, đều chào hỏi và đưa danh thiếp cho Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông thấy trên danh thiếp không in Tổng Giám đốc thì là Chủ tịch, trong lòng không khỏi kỳ quái, cảm tình nhân sĩ võ lâm hiện giờ đều là người có tiền. Chẳng qua vừa cẩn thận suy nghĩ liền hiểu được, một môn phái một thế gia có thể truyền thừa tới giờ, đương nhiên có chỗ hơn người, nếu như tầm thường vô vị mới là chuyện lạ.

– Thầy Trương!

Khi Trương Vệ Đông đang âm thầm cảm khái, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói bối rối quen thuộc.

Trương Vệ Đông nghe vậy vội quay đầu nhìn lại, khuôn mặt không nhịn được lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy cách đó không xa, Bạch Khiết đang đi tới phía hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ đầy vẻ kinh ngạc.