Chương 263: Hay Chị Em Yêu Nhau?

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Phó bí thư, Trình gọi điện thoại cho thư ký của Bí thư Đảng ủy thành phố Ngô Châu Lý Dật Phong , nhưng không ngờ người trả lời điện thoại lại chính là Lý Dật Phong.

– Trình lão đệ , Bí thư Đoàn đã nói như thế nào? – Trong điện thoại truyền đến giọng nói thân thuộc của Lý Dật Phong.

– Bí thư Đoàn mời ngài buổi tối nay đến nhà ông ấy cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa. – Trình Dương nói.

– Được. Được. Cảm ơn Trình lão đệ. Tổi mại, tối mời lão đệ đi ăn cơm! – Mặc dù Lý Dật Phong đã hết sức kìm chế nhưng trong giọng nói vẫn không thể kìm hãm lộ ra chút hưng phấn.

Đến nhà cánh tay thứ ba của tỉnh ủy ăn cơm, nghe thì có vẻ như là một chuyện nhỏ nhưng nó lại tiết lộ ra một thông tin vô cùng bất thường, hơn thế nữa nó còn có thể sẽ liên -quan trực tiếp đến bước đường tương lai của Lý Dật Phong.

– Ha ha… Cảm ơn anh Bí thư Lý, nhưng mà anh cũng biết thân phận như tôi đấy, thời gian không phải là do tôi quyết định. – Trình Dương nói.

– Điều này thì tôi có thể hiểu được, thế này đi thời gian của buổi tối ngày mai tôi sẽ giành lại cho lão đệ. Lão đệ nếu có thời gian thì gọi điện thoại cho tôi, còn nếu không có thời gian thì chúng ta sẽ hẹn vào ngày khác. – Lý Dật Phong không có một chút ít nào cảm thấy bất mãn.

– Bí thư Lý! Ngài là một người vô cùng bận rộn, sao lại có thể để ngài. – Trình Dương vội vàng nói.

– Lão đệ cũng không cần phải đẩy đưa nữa, cứ quyết định như vậy đi. Lý Dật Phong cắt ngang lời của Trình Dương, sau đó cười ha hả tắt máy.

Cầm điện thoại, Trình Dương không khỏi thần người ra một lúc. Nhớ lại ngày trước lúc thành phố Ngô Châu, hắn là thư ký của thư ký trưởng thị ủy Đàm Vĩnh Khiêm. Hắn gần như đến cơ hội để nói một lời với Lý Dật Phong cũng chẳng có, vậy mà bây giờ đường đường là người đứng đầu của cấp thành phố mà Lý Dật Phong lại muốn luôn mồm gọi hắn là lão đệ, lại muốn quan tâm đến thời gian của hắn để sắp xếp bữa ăn, ngày trước Trình Dương chưa bao giờ dám nghĩ tới điều này. Nhưng giờ đây thì lại diễn ra một cách rất tự nhiên, và hắn cũng đã từ từ quen dần rồi.

Đương nhiên trong lòng Trình Dương so với bất cứ điều gì đều rất rõ ràng. Những người -quyền cao chức trọng này không phải là thật sự tôn trọng hắn, mà là nhân vật lớn thứ ba tỉnh Thiên Nam, chính là ông chủ của hắn. Cũng chính vì điều này mà, Trình Dương ở bên cạnh bí thư Đoàn Uy lúc nào cũng phải rất thận trọng, không dám để xảy ra một chút sơ suất.

Khi Trình Dương bởi vì đột ngột có cảm xúc mà ngẩn người, thì Bí thư Lý Dật Phong người đứng đầu của thành phố Ngô Châu cũng vừa lúc không thể che dấu được sự kích động trong lòng, đi đi đi lại trong phòng.

Theo như qui định có liên quan của Đảng và các quan chức chính phủ, người đứng đầu chỉnh phủ một địa phương có thể đảm nhiệm hai kỳ liên tục, nếu như sau đó vẫn chưa đến độ tuổi về hưu thì hoặc là tiếp tục đề bạt trọng dụng, hoặc là điều tới địa phương khác để nhậm chức. Lý Dật Phong đã đảm nhiệm một khóa chức Bí thư ở thành phố Ngô Châu, bây giờ là nhiệm kỳ thứ hai. Cho nên sang năm tới, anh ta hoặc là nâng cao thêm bước nữa đến tỉnh để làm phó chủ tịch tỉnh, phó chủ tịch hội nghị hiệp thương, hoặc là điều đi nhận chức mới ở địa phương khác.

Lý Dật Phong năm nay mới có 54 tuổi, đương nhiên rất hi vọng, trước khi về hưu có thể một lần đương chức phó chủ tịch tỉnh, nếu không thì hi vọng có thể được điều đến một địa phương làm người đứng đầu, chứ không muốn phải sớm tiến vào hội nghị hiệp thương chính trị để an dưỡng tuổi già. Bí thư Đoàn là phó bí thư cấp tỉnh ủy, ở trong vấn đề đề bạt nhân sự có quyền lên tiếng rất lớn. Nếu Đoàn bí thư chịu ủng hộ hắn, thì sang nhiệm ký mới hắn có cơ hội rất lớn sẽ thăng quan, Mà thái độ trước mắt của Đoạn Uy đối với hắn là rất có lợi.
Bên trong trung tâm mua sắm Ngô Châu.

– A Tước! Thầy Trương nói như thế nào? – Lô Thanh Thanh nắm lấy cánh tay của A Tước, vẻ mặt đợi chờ căng thẳng và hỏi.

– Anh Đông nói chị hãy yên tâm chuẩn bị phỏng vấn, chỉ cần chị có thực lực thì tuyệt đối không ai có thể đánh rớt chị. 0 4 Tước nói một cách rất tự hào, cô cảm thấy câu nói sau của Trương Vệ Đông nói thật tuyệt, rất có khí phách, hơn nữa những lời này cũng chỉ có những người như anh Đông mới có thể nói ra được.

Hai con mắt của Lô Thanh Thanh sáng rực lên, cô đầy tự tin đối với bản thân mình, hơn nữa kiểu thi công chức như thế này, thành tích thi viết viết và vấn đáp chiếm tổng điểm mỗi cái một nửa. Lần này, trung tâm bảo trợ an sinh xã hội đang tuyển mộ năm người, kiểm tra viết của cô ấy đã xếp thứ hai rồi, theo lý mà nói thì chỉ cần khi thi vấn đáp cứ phát huy giống như thường ngày, như vậy là rất chắc chắn rồi, vấn đề duy nhất đó chính là sợ không công bằng, sợ những thể lực đen tối.

Nhưng rất nhanh sự rạng rỡ trong đôi mắt của Lô Thanh Thanh lại bị mờ nhạt đi. “Chỉ cần chị có thực lực thì tuyệt đối không ai có thể lôi bạn xuống được”, câu nói này xem như đem lại một sức mạnh rất tuyệt đối, nhưng ngẫm nghĩ lại thì lại phát hiện có điều gì đó thật mơ hồ. nhận lời hay không nhận lời thì cũng giống nhau cả. thế nào thì được gọi là có thực lực? Điều này là do giám khảo định đoạt, chứ không phải là cô. Nói một cách khác thì nếu như thế không đỗ thì phải chăng chỉ có thể than phiền bản thân không đủ thực lực, chứ không thể phàn nàn bị người khác kéo xuống được?

– Thầy giáo Trương còn nói gì khác nữa không? Ví dụ như sở trưởng phòng và vân vân? – Chu Thu Trân cùng với nụ cười trên khuôn mặt rất cẩn thận nói một cách đầy dò xét. Đương nhiên bà cũng đã nghĩ tới cái vấn đề này, chỉ là nghĩ đến thì nghĩ đến vậy thôi chứ tuyệt đối không thể nói một cách dễ dàng được.

– Yên tâm. Dù sao anh Đông đã nói như vậy rồi, chính là nói rõ chỉ cần chị họ phát huy như bình thường thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. – Tước cũng là một người rất thông minh, nghe vậy thì lập tức nói một cách rất khẳng định. Cô đối với Trương Vệ Đông có một sự tin tưởng gần như rất mù quáng. Cũng tin tưởng Trương Vệ Đông tuyệt đối không có thái độ dùng ngôn ngữ để đùa giỡn với cô. Hắn đã nói là tuyệt đối thì nó chính là tuyệt đối.

Thấy A Tước nói như vậy, cả nhà Lô Tư Hồng chẳng dám nói thêm điều gì nữa, chỉ là chung -quy lại trong lòng có chút gì đó không thực tế với hoài nghi.

Cuộc thi đấu môn điền kinh ở Đại học Ngô Châu, ngày hội thể dục thể thao cũng đã sắp kết thúc, nhưng trên sân vận động khí thế vẫn cao ngất trời, có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi bóng dáng của thanh xuân tuổi trẻ.

Trương Vệ Đông trên vai vác một cái bao, trên tay sách một cái hộp đi một vòng quanh sân vận động, không nhìn thấy Lý Lệ đầu cả, liền rời khỏi sân vận động và đi về hướng tòa nhà học viện.

Hai ngày này bởi vì tổ chức ngày hội thể dục thể thao, cho nên trong phòng rất ít khi có người, chỉ khi nào có việc gấp thì sẽ đến văn phòng hoặc là phòng thí nghiệm. Còn như không có chuyện gì, bình thường mọi người sẽ đến xem và cổ vũ cho trận thi đấu điện kinh. Lúc mà Trương Vệ Đông đẩy cửa phòng làm việc, phòng làm việc lúc này thật trống vắng, chỉ có một mình Lý Lệ thẫn thờ ngồi ở vị trí của mình.

– Ồ! Thế nào hôm nay như cái xác sống vậy? Một mình thẫn thờ ngồi trong phòng làm việc cũng chẳng buồn đi đến sân vận động tham gia náo nhiệt? – Trương Vệ Đông vừa cười vừa hỏi đùa.

– Có cái gì hay ho mà tham gia chứ? Dù sao thì cũng đã sắp kết thúc rồi. A! Suýt chút nữa thì -quên mất chúc mừng thằng em. Thật sự đã đạt được năm giải nhất, dùng cái ngôn ngữ mà hiện nay rất thịnh hành trong giới học sinh sinh viên thì chính là: em thật sự quá trâu bò. – Nói đến đoạn sau này thì Lý Lệ đang từ không một tí sức sống nào tinh thần mới có vẻ tốt hơn nên một chút.

– Cũng chẳng có gì cả. – Trương Vệ Đông thấy Lý Lệ khen hắn, hắn đâm ra lại có chút ngượng ngùng. Hắn ngay cả bay cũng đã bay được rồi, vậy mà lại còn muốn cùng với người khác chạy thi, sự thật là chẳng có gì đáng để khen ngợi cả.

– Không có gì là như thế nào? Đạt giải nhất năm bộ môn a. Học viện của chúng ta từ nhiều năm nay, thỉnh thoảng có thể xếp thứ nhất một bộ môn đã là rất tốt rồi! – Lý Lệ không phục nói.

Trương Vệ Đông bật cười hai tiếng, sau đó thuận tay đem cái hộp bên trong có đựng cái túi sách tay hiệu piero guidi đưa cho cô ấy.
Lý Lệ nhận lấy cái hộp với vẻ mặt hiện rõ sự hoài nghi, nói:

– Là cho tôi sao?

– Chị Lệ, sinh nhật vui vẻ nhé! – Trương Vệ Đông mỉm cười nói.

– Không phải chứ? Cậu thật sự đã mua quà sinh nhật cho chị sao? – Lúc đầu Lý Lệ còn do dự một chút, đón nhận nó với một chút kích động.

– Cái này còn giả sao? Quà tặng chẳng phải đã nằm trong tay chị rồi đó thôi. – Trương Vệ Đông cười nói.

Lý lệ hít một hơi thật sâu, sau đó vui vẻ cười nói:

– Vậy thì tôi phải nhanh chóng mở ra xem thôi, xem xem thằng em của tôi mua cho người chị này cái món đồ gì nào”

Vừa nói Lý Lệ vừa mở cái hộp ra, sau đó từ bên trong lấy ra một cái túi sách hiệu piero guidi. Cai túi sách cao cấp rực rỡ đầy màu sắc, cùng với đồ án sống động thu hút ánh mắt và sự chú ý của Lý Lệ, khiến cô đổ dồn sự chú ý vào nó. Và hơi thở của cô ấy cũng trở nên gấp gáp, dồn dập hơn.

– Oa , Trời ơi, thật sự là hiệu piero guidi của Italia! – Lý Lệ kêu lên một cách rất khoa trường.

– Chị biết cái túi sách này sao? – Trương Vệ Đông thấy Lý Lệ một mạch kể ra cái thương hiệu của túi sách hơn nữa nhìn vẻ mặt vui mừng, thích thú của cô, trong lòng không khỏi vui lây. Đồng thời đối với ánh mắt thẩm mỹ của nữ lưu manh Chu Hiểu Tước đánh giá cao hơn một phần, hắn nghĩ thầm trong bụng: “Xem ra lần sau mua đồ vẫn phải tìm cô ấy.”

– Đương nhiên là tôi biết nó, từ rất lâu rồi tôi đã muốn mua cái túi sách này. Nhưng mà nó quá đắt, ít nhất thì cũng phải hai nghìn, tầm khoảng một tháng tiền lương đó. – Lý Lệ vô cùng thích thú không khỏi vừa nhấc cái túi sách ở trước mắt lên lật trước lật sau ngắm nghía vừa nói.

– Chị thích như vậy là tốt rồi, xem ra em đã mua đúng thứ rồi. – Trương Vệ Đông cười nói

– A! Không đúng. Vệ Đông! Cậu cũng mới đi làm, chắc chắn là vẫn còn đang túng quẫn lắm, làm sao có thể để em tiêu hoang như vậy chứ? Cái túi này bao nhiêu tiền để chi trả tiền. – Lý Lệ bỗng nhiên nhớ ra Trương Vệ Đông cũng mới đi làm được hai tháng nay. Bỗng chốc đã đi mất một tháng lương rồi, chắc chắn là những ngày này không hề dễ chịu một chút nào.

– Đừng quên rằng, em đã đạt được năm giải nhất, còn có giải quán quân cúp Ngô Giang, chỉ riêng tiền thưởng thì đã có thể lấy được bốn đến năm nghin rồi này! – Trương Vệ Đông cười nói .

– Như vậy cũng không được, cái túi sách này thật sự là hơi đắt một chút rồi! – Lý Lệ vẫn không đồng ý nói.

– Chị cứ khách khi không chịu nhận thì sau này đừng có nhìn mặt em nữa. – Trương Vệ Đông giả bộ nghiêm mặt, tức giận nói.

Lý Lệ nhìn thấy gương mặt Trương Vệ Đông đỏ bừng lên, tựa hồ rất tức giận, đành nói;

– Được rồi. Chị nhận. Sau này nếu không có tiền theo đuổi bạn gái thì nho nói với tỷ một tiếng, tỷ tài trợ cho.

– Nếu thật sự có một ngày như vậy, em nhất định sẽ cầu viện chị. – Trương Vệ Đông chẳng vui vẻ gì nói. Hắn hiện tại nói thế nào cũng là một người có thu nhập cao, một tháng có hơn hai vạn tiền luwong, sao lại có thể không có tiền để đi tán gái này.

– Cái đó còn tạm được! – Lý Lệ lại liếc cho Trương Vệ Đông một cái, sau đó khoác cái túi mới vào cổ tay, thích thú đi đi đi lại trong phòng làm việc.

Đang đi thì Lý Lệ bỗng nhiên dừng lại, nhìn Trương Vệ Đông với vẻ mặt rất nghiêm túc và nói:

– Vệ Đông, hay là chị em mình yêu nhau đi?

Trương Vệ Đông vừa nghe thấy thiếu một chút nữa thì sắc mặt đều đã chuyển thành màu trăng rồi, có trời và đất chống giám, hắn đối với chị Lý Lệ này tư tưởng rất thuận khiết a.

– Ha ha…. – Lúc nhìn thấy sắc mặt thay đổi một cách nhanh chóng của Trương Đại Vệ thì Lý Lệ đã gập bụng xuống và phá lên cười.

Phải mất một lúc lâu mới có thể đứng thẳng lên được, nhấc đôi bàn tay trắng như được đánh phấn đập nhẹ vào người Trương Vệ Đông, liếc mắt nói:

– Chị kém cỏi như vậy sao? Xem chú bị dọa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch rồi kìa.

– Không phải như vậy, chỉ là… – Trương Vệ Đông giờ mới biết được là Lý Lệ đang nói đùa với mình, âm thầm nhẹ nhõm, đồng thời cũng có đôi chút khó xử.

– Được rồi. Được rồi. Chẳng phải là chế chị đây già, lại không có xinh đẹp như Lăng Phỉ sao? Đàn ông các người đều như nhau cả thôi. – Lý Lệ

Trương Vệ Đông nhìn Lý Lệ tinh thần có một chút rối loạn không giống như bình thường, cũng không biết được nên khuyên cô ấy như thế nào, chỉ có thể thầm lặng đứng ở đó nhìn cô ấy.

Cũng may là Lý Lệ chỉ phát rồ lên một lát thôi, rất nhanh đã phục hồi được lại trạng thái bình thường rồi, sau đó lấy ra chiếc gương, đứng trước gương và chỉnh sửa lại mái tóc. Sau đó, cô mới đi tới cạnh Trương Vệ Đông vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng nói:

– Nhìn gì mà nhìn, chưa từng nhìn thấy phụ nữ phát điên lên như vậy hay sao? Đúng thật là, người ta cũng đã đủ mệt mỏi lăm rồi vậy mà ông Trời lại đi tìm một người con trai hoàn hảo lại tốt bụng như vậy để kích thích tôi. Như vậy thì hỏi tôi sau này làm sao chọn bạn trai đây.