Chương 251: Tôi Đến Tìm Thầy Giáo Trương.

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lưu Lôi không biết loại người lưu manh giống như , đầu ca vì cái gì đột nhiên nghĩ đến phải đi đại học Ngô Châu, nhưng lúc này cho hắn một lá gan lớn như trời cũng không dám lắm miệng

Lưu Lỗi đứng lên, sau đó cùng đám người Quang đầu ca ở đằng sau ra khỏi quán bar Ra quán bar, vừa vặn có một chiếc xe taxi đứng ở cửa quán bar: Tài xế xe taxi thấy Quang đầu ca trong đêm tối mang miếng băng trắng toát đặc biệt chướng mắt nhịn không được toàn thân sợ run. Chỉ là hắn muốn lái xe đi đã muộn bởi vì Quang đầu ca đã thò tay kéo -cửa xe chỗ ngồi kế tài xế, tiếp theo lại có ba người chen vào buồng sau xe.

– Đi đại học Ngô Châu! – Quang đầu ca nói một câu sau đó cũng có chút thống khổ nhắm mắt lại .

Thân là một lão đại có chút danh tiếng tại khu Đông Thành, không chỉ bị người đánh cho đầu nở hoa, còn muốn đích thân chạy đến đại học nhận lỗi với một học sinh, cái mặt này thật sự là ném đi được rồi. Bất quá cái này cũng chưa tính là gì để cho Quang đầu ca cảm thấy thống khổ là sau đó hắn còn phải tự mình chạy tới đồn công an tự thú, iếp nhận chế tài của luật pháp. Kẻ làm lão đại như hắn cũng thật sự uất ức. Nhưng có biện pháp nào khác? Hiện tại đại nhân vật hai phía hắc bạch khu Đông Thành đều tự mình đã tìm tới cửa, hắn chính là một tiểu đầu mục còn dám đối kháng với bọn họ hay sao?

Triệu Minh Hoa giống như mấy ngày trước đây, bộ mặt khóc tang mặc quần áo nằm ở trên giường, ở đâu cũng không đi. Chuyện mấy ngày trước khiến hắn bị đả kích rất lớn, không chỉ bởi vì bị người đánh một trận, càng bởi vì chú ý việc Cố Liễu Thiến đến bây giờ cũng không chủ động gọi điện thoại qua hỏi thăm một tiếng.

Đang lúc Triệu Minh Hoa chán đến chết nằm ở trên giường, trong đầu đần độn u mê ngay cả chính hắn cũng không biết đang miên man suy nghĩ gì, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên .

Triệu Minh Hoa hơi nghi hoặc một chút nhìn về hướng của túc xá, loại phòng của ký túc xá nam sinh này, bình thường đừng nói gõ cửa, có thể không dùng chân trực tiếp đạp cửa đi vào đã là vô cùng văn minh rồi.

“Chẳng lẽ là Cố Liễu Thiến?” – Triệu Minh Hoa đột nhiên hưng phấn lên, vội vàng từ trên giường đứng dậy, chỉ có nữ sinh đến ký túc xá nam sinh mới có lễ phép như vậy.

Nhưng khi cửa mở ra mặt của Triệu Minh Hoa trong chốc lát trở nên thảm không có chút máu, trong ánh mắt toát ra sợ hãi thật sâu. Bởi vì hắn nhận ra bốn người ở cửa, trong đó hai người đúng là hai tên côn đồ ngày đó ra tay đánh hắn, còn hai người một tên là đầu sỏ gây nên Lưu Lỗi, một vị khác Triệu Minh Hoa cũng biết, tuy ngày đó y không có động thủ, nhưng ngày đó chính là y chỉ tự mình nói “Đánh”, hai người kia mới động thủ đấy.

– Các ngươi muốn làm gì? Nơi này là trường học! – Triệu Minh Họa sợ hãi vội vàng lui về phía sau một bước, đưa tay chỉ bốn người trước mắt âm thanh có chút phát run mà nói.

– Triệu ca! Ngài đừng hiểu lầm. Ngài đừng hiểu lầm. Chúng ta là tới nói xin lỗi ngài. – Nói xong Quang đầu ca cúi đầu khom lưng, thật cẩn thận đặt giỏ trái cây đang cầm trong tay lên trên bàn học.

– Xin lỗi tôi? – Triệu Minh Hoa nghe vậy không khỏi sợ hãi kêu lên.

– Đúng vậy. Đúng vậy ạ. Lần trước đều là chúng ta có mắt không trùng đắc tội Triệu ca, kính xin Triệu ca đại nhân đừng chấp tiểu nhân, bỏ qua cho chúng ta lần này! – Quang đầu ca lần nữa cúi đầu khom lưng nói.

Triệu Minh Hoa lúc này mới phát hiện Quang đầu ca vốn là một đầu bóng loáng tỏa sáng hôm nay bị bằng trắng quấn lấy giống như xác ướp, hai tên côn đồ lúc trước đánh hắn cũng không khá hơn chút nào, còn Lưu Lỗi thì càng thảm, gương mặt máu đọng, hiển nhiên là vừa mới bị người ta hung hăng đánh một trận. Bất quá Lưu Lối biểu hiện tựa hồ so với Triệu Minh Hoa còn khiếp sợ hơn, lúc này đang há hốc miệng vẻ mặt không dám tin nhìn Triệu Minh Hoa, giống như hắn đột nhiên biến thành người ngoài hành tinh.

Triệu Minh Hoa âm thầm giật mình, bọn họ đây là đang diễn trò, Quang đầu ca đột nhiên sầm mặt lại , nhấc chân đá vào đầu gối Lưu Lỗi, mắng:

– Mày đầu bị choáng váng sao? Còn không lập tức xin lỗi Triệu ca.

Khoan hãy nói Lưu Lỗi lúc này thật đúng là choáng váng, bị bọn Quang đầu ca đánh hắn, hắn cũng đành chịu. Nhưng muốn hắn cúi thấp đầu nói xin lỗi với cái tên Triệu Minh Hoa chỉ biết đọc sách này, hắn thật đúng không thấp cái đầu được.

– Quang đầu ca, anh để cho tôi nói xin lỗi hắn? – Luru Lỗi chỉ vào Triệu Minh Hoa vẻ mặt không tin nói, trong giọng nói mang theo một chút mùi vị cao cao tại thương. Hiển nhiên đến bây giờ, Lưu Lỗi căn bản vẫn xem thường loại thư sinh nghèo như Triệu Minh Hoa, cho là mình cao hơn hẳn một bậc.

– Ngay cả đại ca cũng phải nói xin lỗi rồi, mày còn làm bộ làm tịch làm gì? Lão tư nói cho mày biết, đợi lát nữa chúng ta còn phải đến đồn công an thành thật xin khoan hồng! – Một tên lưu manh sau lưng giơ tay lên cho Lưu Lỗi một cái tát vào đầu, mắng chửi.

Nghe nói bọn người Quang đầu ca còn muốn đi đồn công an thành thật xin khoan hồng, Lưu Lỗi không khỏi có chút luống cuống. Phải biết rằng hắn là người đứng đằng sau, bọn họ nếu thành thật xin khoan hồng vậy hắn khẳng định cũng không thể né tránh trách nhiệm.

– Quang đầu ca! Không nghiêm trọng như vậy chứ! – Lưu Lỗi nói, sắc mặt đã hơi trắng bệch.

Thấy Laru Lỗi nói như vậy, Quang đầu ca không khỏi giận dữ, một cước đạp Lưu Lỗi té xuống đất mắng: – Má nó. Mày cho rằng lão tư có tình nguyện không? Còn không phải bị mày làm hại. Sau khi măng xong, Quang đầu ca cái này mới một lần nữa chuyển hướng sang Triệu Minh Hoa số đã nhìn trợn mắt hốc mồm, dè dặt cầu khẩn

– Triệu ca! Ngài xem chúng ta cũng đã bị trừng phạt, hơn nữa lát nữa còn phải đến đôn công an tự thú, người xem chuyện trước kia có thể bỏ qua hay không?

– Có thể thì có thể , chỉ là các ngươi…

Có thể có kết quả như vậy Triệu Minh Hoa còn có cái gì không hài lòng, chỉ là chuyện phát sinh trước mắt thật sự khiến cho hắn một đầu bột nhão, căn bản không biết là chuyện gì Lxảy ra .

– Cám ơn Triệu ca. Cám ơn Triệu ca. – Thấy Triệu Minh Hoa đáp ứng, Quang đầu ca lúc này mới như trút được gánh nặng, vội vàng liên tục gật đầu nói lời cảm tạ, sau đó cũng không Lợi Triệu Minh Hoa kịp phản ứng, đã quay người dẫn người như chạy trốn rời túc xá. Thấy ba người Quang đầu ca đi như chạy trốn, Lưu Lỗi đương nhiên cũng không muốn lưu lại, vội vã đứng lên đuổi theo.

– Quang đầu ca! Vì thư sinh nghèo này các ngươi chẳng lẽ phải đi đồn công an tự thú sao? – Sau khi đuổi theo ba người Quang đầu ca, Lưu Lỗi một bụng nghi ngờ hỏi.

– Chẳng lẽ ngươi cho là chúng ta tự nguyện? Tự giải quyết cho tốt đi! – Quang đầu ca lúc này cũng lười đánh Lưu Lỗi, chỉ dùng con mắt đáng thương liếc nhìn Lưu Lỗi, sau đó mang theo hai người thủ hạ nghênh ngang rời đi.

Nhìn ba người nghênh ngang rời đi, nhớ tới lời Quang đầu ca nói, Lưu Lỗi hoàn toàn luống cuống. Hắn cho dù có ngốc lúc này cũng hiểu được, lần này hắn tựa hồ chọc đến phiền toái lớn rồi.

Trong kinh hoảng, Laru Lỗi nghĩ tới cha của hắn. Vừa nghĩ tới cha, sự hoảng loạn trong lòng Lưu Lỗi lập tức trở nên bình tĩnh, gương mặt tái nhợt cũng khôi phục một ít máu. Lưu Lỗi thấy, dùng tài phú cùng nhân mạch của cha hắn tại thành phố Ngô châu hẳn là có rất ít chuyện không thể giải quyết được.

Rốt cục Luru Lỗi lấy điện thoại di động ra gọi cho cha hắn, lúc này cha của hắn Laru Vĩ đang uể oải mang theo đồ vật ra khỏi nhà cục trưởng cục vệ sinh.

– Chuyện gì? – Thấy là điện thoại của con trai gọi tới, Lưu Vĩ nhíu mày nhận điện thoại noi.
– Cha! Cha lần này nhất định phải cứu con với. Bằng không con phải ngồi tù rồi. – Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Laru Lỗi mang theo tiếng nức nở .

Luru Vĩ rất yêu thương đứa con trai của mình, tuy lúc này chuyện của khách sạn khiến hắn sứt đầu mẻ trán, nhưng vừa nghe âm thanh nức nở của con trai, trong lòng Lưu Vĩ vẫn lo lắng cho con, vội vàng quan tâm nói:
– Đã xảy ra chuyện gì?

– Mấy ngày hôm trước con tìm người đánh một nghiên cứu sinh trong trường học bọn con, không nghĩ tới… -Luru Lỗi lúc này không dám có chỗ giấu diếm, vội vàng đem đầu đuôi sự tình từng việc nói ra.

Lưu Vĩ càng nghe sắc mặt càng khó coi, trong đầu hối hận đến nỗi ngay cả ruột đều phải Lxanh lại. Đến lúc này nếu như hắn còn không nghĩ tới nguyên nhân tất ca chuyện phát sinh hôm nay, kể cả chuyện đã xảy ra trên người con trai hắn đều có quan hệ với Trương Vệ Đông, hắn nhiều tuổi như vậy coi như là sống vô dụng rồi .

Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, hắn thế nào cũng nghĩ không thông, Trương Vệ Đông một giảng viên đại học trẻ tuổi đến không tương nổi làm sao có thể có năng lượng lớn như vậy? Thời gian mới trôi qua mấy canh giờ, không chỉ có cục vệ sinh, cục Công An, thậm chí ngay cả lực lượng thế giới ngầm trong thành phố Ngô Châu lúc này đột ngột đều bị điều động.

Nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm suy nghĩ sâu xa những điều đó, mà là lúc phải nghĩ biện pháp mau chóng làm lắng dịu cơn tức giận của vị bị hắn gọi là giáo sư nghèo trẻ tuổi kia. Nếu không, không chỉ có khách sạn của hắn phải đóng cửa, chỉ sợ con trai của hắn cũng thật sự phải ở lại trong phòng giam một thời gian rồi. Nghĩ đến đây, Lưu Vĩ cũng không dám chậm trễ, hướng về phía điện thoại quát:

– Tao bây giờ sẽ đi đại học Ngô Châu, mày bây giờ ở yên đó cho tao, nếu không lao tư cắt đứt chân chó của mày.

Tiếng quát tràn ngập tức giận của Luru Vĩ khiến Luru Lỗi sợ tới mức toàn thân run rẩy, Chẳng lẽ lần này thật sự tai vạ đến nơi rồi, không có khả năng, chẳng phải chỉ là một thư sinh nghèo sao? Huống hồ đánh cũng không nghiêm trọng!

Lưu Lỗi không biết, nếu đánh cho nghiêm trọng, chỉ sợ hắn hiện tại đã ở trong phòng giam rôi.

Sau khi cúp điện thoại của con trai xong, Laru Vì vội ngồi lên xe, sau đó lái thẳng đến đại học Ngô Châu

“Xem ra tôi quả thật không thích hợp tới nơi này, chỉ là tôi hy vọng ông chủ Lưu nhớ kỹ những gì đã nói hôm nay. “

Buổi chiều, lúc Trương Vệ Đông nói những lời này chỉ làm cho Laru Vì cảm thấy cuồng vọng và buồn cười, nhưng lúc này khi nhớ lại chúng lại tựa như những cây roi không ngừng quất vào trái tim của hắn.

Luru Vĩ lúc này hối hận đến mức chỉ muốn lái xe đâm thẳng qua hàng rào cầu vượt, lúc trước nếu hơi chút khiêm tốn một chút thật là tốt biết bao ah.

Xe một đường chạy với tốc độ cao, rất nhanh đã đến đại học Ngô Châu. Xe vừa đến đại học Ngô Châu, Lưu Vĩ liền thấy con trai Lưu Lỗi đứng ở cửa trường học nhìn chung quanh.

Vừa nhìn thấy đứa con trai này, Lưu Vĩ nổi cáu. Hắn cho dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, một ngày kia sự nghiệp của hắn sẽ bởi vì một đứa con phóng túng mà bị bức đến đường cùng

“Két…” Một tiếng thắng xe chói tai vang lên trong đêm tối.

– Cha!

Thấy cha từ trên xe bước xuống, Luru Lỗi vội vàng nghênh đón, trong lòng cũng đồng thời thở phào một hơi. Ở trong mắt hắn, chỉ là một thạc sĩ nghiên cứu sinh, cha của hắn tự

mình chạy đến, chuyện này khẳng định liền chuyện nhỏ hóa không rồi. Đương nhiên kinh động đến cha của hắn, chịu một trận mắng nhất định là khó tránh khỏi.

Bốp….

– Mẹ mày. Mày mới là cha tao!

Nhưng độ nghiêm trọng của sự việc hiển nhiên vượt xa khỏi tưởng tượng của Laru Lỗi, cha của hắn vừa xuống xe vậy ma liền xông lên hung hăng cho hắn một cái tát.

– Cha! Cha đánh con!

Luru Lỗi bụm gò má không dám tin nhìn cha của hắn. Nhiều năm như vậy, tuy hắn bởi vì gặp rắc rối không ít lần bị mắng, nhưng còn chưa bị đánh qua. Nhưng lần này hắn rõ ràng đã vết thương chồng chất rồi, cha của hắn vậy ma vừa thấy mặt vẫn hung ác cho hắn một cái tát như thế.

Bốp…

– Lao tự đánh đúng là mày! Mẹ nó. Mày có biết hay không, mày làm cho lão tử đụng nhằm tảng đá lớn?

Lưu Vĩ thấy lúc này Laru Lỗi còn không biết sám hối, còn có dáng vẻ ủy khuất, thì tức giận lại vung tay lên tát cho thằng con một cái nữa.
Lúc này Luu Lỗi xem như đã nhìn ra, cha hắn lúc này thật sự nổi giận. Chỉ là hắn thật -sự không nghĩ ra, chẳng phải đánh một nghiên cứu sinh thạc sĩ sao? Sự tình nghiêm trọng như vậy sao?

Trong lòng suy nghĩ, Laru Lỗi lui về phía sau một bước, sau đó nhìn cha của hắn có chút sợ hãi, thấp giọng nói:

– Cha, chẳng phải một nghiên cứu sinh sao? Không nghiêm trọng như vậy chứ?

Thấy con trai đến lúc này còn không ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, Lưu Vì đưa tay lại muốn đánh tới, nhưng thấy con trai hai tay bụm mặt cuối cùng vẫn để tay xuống, mặt âm trầm nói:

– Một nghiên cứu sinh? Có biết cũng bởi vì người đánh nghiên cứu sinh này, quán rượu của lão tử lập tức phải đóng cửa hay không?

– A? – Lu Lỗi giật mình há to miệng, lúc này hắn mới chính thức cảm nhận được sợ hãi .

Các mối quan hệ của cha hắn, Laru Lỗi vẫn biết một chút, khu Giang Bắc có rất ít người sẽ không nể mặt mũi cha hắn. Vậy mà không nghĩ tới bởi vì đánh Triệu Minh Hoa, quán rượu của nhà mình lại sắp phải đóng cửa, có thể thấy sự việc nghiêm trọng của vấn đề.