Chương 95: Kiều diễm trong mưa

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tô Lăng Phỉ nhất thời không kiềm chế được tâm thủ rung động, Trương Vệ Đông ở trong suy nghĩ của cô là tên thích nhìn trộm phụ nữ thay đồ, đại sắc lang. Hơn nữa, là kẻ luôn thích hơn thua với cô, vừa nhìn là đã thấy ghét. Từ trước tới giờ cô không nghĩ tới, hắn sẽ có lúc nhường mình, cũng chưa từng nghĩ tới hắn có một mặt dịu dàng như vậy. Ngay như vừa rồi khi còn ở tòa nhà học viện, Trương Vệ Đông rõ ràng nhìn thấy cô không mang ô, khi cô gọi chạy theo thì hắn mới miễn cưỡng đi cùng, đó mới phù hợp với loại người trong suy nghĩ của cô. Vậy mà hiện tại…

Hắn không ngờ vì không muốn cô gặp mưa, lại khiến cho nửa người mình bị trớt, đây chính là Trương Vệ Đông mà cô biết sao?

Trương Vệ Đông thu xong ô lại thì bước vào căng tin, nhìn thấy Tô Lăng Phỉ nhìn chằm chằm vào nửa người ướt nhẹp của mình. Hắn không nhịn được giơ cánh tay phải lên gồng một chút, vui đùa nói:

– Nhìn cái gì? Chưa thấy nam nhân mạnh mẽ như tôi sao?

Tô Lăng Phỉ bị Trương Vệ Đông trêu đùa lúc này mới biết vừa rồi ánh mắt mình nhìn hắn không thích hợp. Cô đỏ mặt nói:

– Phi! Anh nếu mạnh mẽ thì nam nhân khắp thiên hạ này đều là kẻ mạnh mẽ rồi.

Nói xong khẽ hất lọn tóc sang một bên, lắc lư chiếc lưng ong của mình tiến vào trong căng tin. Chẳng qua, lúc đi vào thì hai má nàng đỏ ửng lên, vừa rồi Trương Vệ Đông nói cô còn chưa cảm thấy được, nhưng giờ ngẫm lại khi áo của hắn bị ướt dính sát vào cơ thể, làm nổi lên từng khối cơ bắp rất săn chắc. Trông vô cùng nam tính, so với bộ dạng thư sinh bên ngoài lại khác hẳn.

Ở trong căn tin mua một ít đồ ăn, bởi vì đợi lát nữa còn cùng nhau trở về ký túc xá, cho nên hai người dù không có người khác đi cùng cũng ngồi đối diện ăn cơm với nhau.

Lúc ăn cơm, Tô Lăng Phỉ ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy chiếc áo trớt đẫm của Trương Vệ Đông, cùng với cơ thể rắn chắc của hắn nổi bật ở bên trong. Trong lòng cô không khỏi cảm thấy một trận kinh hoàng cùng ngọt ngào, giờ phút này Tô Lăng Phỉ phát hiện ra Trương Vệ Đông kỳ thật cũng không chán ghét như tưởng tượng. Ít nhất so với cái tên tự cho là rất đẹp trai, luôn ở trong phòng làm việc tán dương cậu mình là Lý Trọng Mông thì thuận mắt hơn rất nhiều.

Sau khi ăn cơm xong, mưa vẫn còn rả rích không ngừng.

Trương Vệ Đông cùng với Tô Lăng Phỉ sóng vai nhau đi về phía ký túc xá giáo viên độc thân trông có vài phần miễn cưỡng. Nhìn gần như một bả vai Trương Vệ Đông lộ ra dưới mưa, Tô Lăng Phỉ sau khi thoáng do dự thì bước nhích lại gần phía hắn.

Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ nhích lại gần thì theo bản năng dịch sang bên nhường chỗ. Hắn không dám đụng tới nữ nhân này, vạn nhất bị coi là chiếm tiện nghi con gái nhà người ta thì làm sao bây giờ?

Nhìn thấy Trương Vệ Đông lại nhích xa ra, Tô Lăng Phỉ cũng không có nghĩ nhiều lại nhích lại gần, Trương Vệ Đông tiếp tục theo bản năng nhường nàng một chút. Lúc này, Tô Lăng Phỉ mới có chút tức giận, chính mình là một đại mỹ nữ không ngại cho hắn chiếm chút tiện nghi, hảo ý đi gần lại chút cho đỡ ướt, hắn lại ngại cái gì mà nhích ra xa? Cô lập tức dừng chân lại nói:

– Tránh cái gì mà tránh, tôi ăn thịt anh sao?

Trương Vệ Đông thoáng nao nao, hóa ra là Tô Lăng Phỉ không phải là vô tình, mà là cố ý nhích lại gần hắn. Nhìn bộ dạng buồn bực của cô, hắn không khỏi cảm thấy cô gái ngang ngược này cũng không tồi.

– Tôi cũng không phải muốn tránh, chỉ là sợ đi gần quá sẽ đụng vào cô. – Trương Vệ Đông thành thật trả lời.

– Ngưng. Anh sợ đụng tới tối? Vậy sao lúc trước còn có đảm lượng….. – Nói tới đây, Tô Lăng Phỉ thoáng đỏ mặt.

Trương Vệ Đông cũng cảm thấy xấu hổ, mở rộng lòng đón nhận cuộc sống bình thường cũng đã gần một tháng, lại thêm mấy ngày hôm nay tiếp xúc thân mật với không ít với nữ sinh xinh đẹp cho nên hắn cũng hiểu được đôi chút chuyện giữa nam và nữ. Trương Vệ Đông so với trước kia thì thông suốt hơn rất nhiều, biết hai lần trước mình hành động quá càn rỡ, đối với con gái người ta quả thực có chút quả đáng. Cho nên, khi Tô Lăng Phỉ nhắc lại chuyện cũ, Trương Vệ Đông không dám cãi lại một câu, chỉ xấu hổ im lặng.

Tô Lăng Phỉ cũng chỉ nhất thời lỡ miệng, thấy Trương Vệ Đông không lên tiếng tự nhiên là không tiếp tục nói nữa. Vì thế hai người không nói gì, sóng vai nhau đi về phía khu nhà ký túc xá cho giáo viên độc thân. Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã thật sự đi sát lại gần nhau, bả vai và cánh tay hai người, thậm chí là hông thi thoảng cũng phát sinh va chạm nhất định.

Cảnh tượng kiều diễm thản nhiên xuất hiện ở dưới chiếc ô, nhưng không một ai có ý định tránh ra xa, bọn họ cứ để nó tự nhiên diễn ra như thế.

Tòa nhà ký túc xá rất gần, đi chỉ khoảng bốn năm phút là đã tới nơi.

Khi Trương Vệ Đông thu chiếc ô lại, Tô Lăng Phỉ đột nhiên lại sinh ra cảm giác mất mát, giống như đang trách cứ tại sao lại đến ký túc xá nhanh như vậy. Chẳng qua, Tô Lăng Phỉ rất nhanh liền đem loại cảm giác này ném ra sau đầu, nghĩ thầm: Bản thân mình điên mất rồi, cho dù có nghĩ tới nam nhân thì cũng phải kiếm người hơn tuổi chứ, sao lại để ý tới tên kém tuổi này.

Thu ô lại, là đồng nghiệp cùng văn phòng cũng được một tháng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hai người cùng trở về ký túc xá, ai cũng có loại cảm giác rất hoang đường.

Tới trước cửa phòng Tổ Lăng Phỉ, khi Tô Lăng Phỉ đang mở cửa, hai người thoáng gật đầu chào nhau một cái, sau đó mới đi vào trong phòng.

Buổi chiều, tới lúc gần tan làm, cơn mưa cuối cùng cũng ngang lại, không khí sau cơn mưa cũng trở nên mát mẻ hơn.

Đàm Vĩnh Khiêm đứng trước cửa sổ nhìn những tán cây trong sân thị ủy được cơn mưa tưới qua làm cho chúng tràn ngập sức sống, hai tay hắn mở ra làm vài động tác hít thở nhưng lập tức lại cảm thấy ngực hơi chút khó chịu. Mấy ngày nay bởi vì công trình cải tạo con đường Ngô Giang, tóc Đàm Vĩnh Khiêm đã bạc đi vài phần. Cái công trình này ở trong mắt rất nhiều lãnh đạo là một chiếc bánh ngọt, chỉ cần chức ở trong này là về sau kiểu gì cũng có chiến tích, hơn nữa còn có thể nhờ vào công trình này mà mò được vô số chỗ tốt. Tuy nhiên, Đàm Vĩnh Khiêm là người chính trực, chức vụ hiện nay khiến cho hắn có cảm giác như mình đang bị đặt lên là hỏa thiêu.

Công trình còn chưa bắt đầu đã có rất nhiều tới gặp hắn để đặt quan hệ, trong đó có không ít người đều có bối cảnh thâm sâu. Hiện tại, Đàm Vĩnh Khiêm còn có thể từ chối, nhưng tới một ngày nào đó hắn bắt buộc phải đưa ra quyết định, đến tột cùng là kiên trì theo lời dặn dò công tác công bình công chính theo lời dặn dò của cha hắn, hay là khuất phục trước áp lực của xung quanh.

Đàm Vĩnh Khiêm nhẹ nhàng để tay lên ngực, hắn không khỏi nhớ tới Trương Vệ Đông từng nói sẽ cải tiến công pháp Đàm gia. Có lẽ đợi tới khi cải tiến được công pháp, chính mình mỗi ngày sẽ không cảm thấy mệt nhọc như bây giờ nữa.

Đàm Vĩnh Khiêm đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại văn phòng vang lên, số điện thoại gọi tới chính là phó cục trưởng thường vụ cục Công An Sở Triều Huy đi vào.

Mọi người đều nói trên quan trường không có bằng hữu chân chính, cũng không có kẻ thù vĩnh cửu, chẳng qua Sở Triều Huy và Đàm Vĩnh Khiêm coi như là ngoại lệ. Hai người bọn họ từ trước khi tiến vào quan trường đã có quan hệ sư huynh sư đệ, Sở Triều Huy năm nay bốn mươi hai tuổi lớn hơn Đàm Vĩnh Khiêm sáu tuổi, thời gian tiến vào quan trường cũng dài hơn so với Đàm Vĩnh Khiêm. Nhưng vẫn làm quan của Sở Triều Huy không được tốt lắm, mãi tới khi Đàm Vĩnh Khiêm tiến vào quan trường con đường làm quan của hắn mới dần thuận lợi, nếu truy cứu nguyên do thì chính là bởi vì trợ giúp Đàm Vĩnh Khiêm. Bởi vậy, từ tận đáy lòng hai người vẫn là huynh đệ tốt với nhau, ở trong quan trường cùng chia sẻ đắng cay ngọt bùi. Nếu Sở Triều Huy ở nhiệm kỳ sang năm có thể tiến thêm một bước trở thành cục trưởng cục công an, rồi tiến vào thường ủy thị ủy, như vậy với quan hệ của hai người sẽ sở hữu hai phiếu trong thường ủy, là một cô thế lực không thể bỏ qua, những lời nói của bọn họ khi đó sẽ rất có trọng lượng.

– Tôi hôm nay muốn mời sư thúc một bữa cơm, thuận tiện nói chuyện kia với người. Cậu xem để cậu ra mặt mới có thích hợp không? – Đàm Vĩnh Khiêm vừa nhấc máy, Sở Triều Huy đã nói.

Bởi vì quan hệ đặc thù giữa hai người, Đàm Vĩnh Khiêm cũng hy vọng Sở Triều Huy có thể quan hệ tốt với Trương Vệ Đông, nghe vậy thì hắn không cần nghĩ ngợi nói: – Được. Để tôi gọi cho chú, xem ý tử của chú thế nào.

Nói xong, Đàm Vĩnh Khiêm lập tức cúp điện thoại, rồi bấm số của Trương Vệ Đông.