Chương 154: Ai Mới Là Cao To, Đen Hôi

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Đang nói đến nước ngoài có cái gì để chơi. Đúng rồi, quốc khánh được nghỉ nhiều ngày, Tiểu Nhâm có chuẩn bị đi du lịch đâu không? – Tiễn Xuyên bỏ đi cái giá Phó giáo sư, cười híp mắt, chủ động nói chuyện với Nhâm Thần Di.

– Du lịch nước ngoài à? – Nhâm Thần Di lè lưỡi.

– Đó là nơi là Giáo sư Tiễn có thể đi, chứ loại thư ký nhỏ nhoi như tôi thì làm sao đi nối. 

Thấy Nhâm Thần Di le lưỡi, đám đàn ông trong phòng hai mắt đều sáng lên. Ngay cả Trương Vệ Đông cũng không ngoại lệ.

– Cô nói khiêm tốn rồi đấy. Người có điều kiện như cô, còn cần chính mình bỏ tiền túi ra đi du lịch nước ngoài sao? Có rất nhiều người nguyện ý bỏ tiền ra mời cô đi du lịch đấy. – Vương Á Bình trêu.

– Vương lão sư cũng đừng chọc tôi mà. Tôi nào có mị lực như vậy? – Nhâm Thần Di hơi đỏ mặt lên nói, ánh mắt len lén nhìn Trương Vệ Đông.

– Tôi đâu có nói giỡn. Không tin thì cô cứ hỏi mấy người Giáo sư Tiễn xem. Bọn họ là đàn ông, ở phương diện này có quyền lên tiếng nhất. Có phải hay không Giáo sư Tiễn, giáo sư Lý, thầy Trương? – Vương Á Bình cười nói.

– Đúng vậy. Nếu Tiểu Nhầm chịu đi du lịch nước ngoài với tôi, tôi sẽ chi trả mọi thứ – Tiễn Xuyên ưỡn mặt, gật đầu nói.

Khoan hãy nói, Tiễn Xuyên hôm nay thật đúng là động tâm với Nhâm Thần Di. Vóc người Nhâm Thần Di rất đẹp, tướng mạo nhìn một lần phải nhìn thêm lần nữa. Văn bằng đại học chính quy, lại là bí thư đoàn trường đại học, những điều kiện này phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của Tiến Xuyên. Còn có phải là xử nữ hay không thì Tiễn Xuyên đương nhiên nhìn không ra, nhưng Nhâm Thần Di công tác đã được một năm, Tiễn Xuyên không nhìn thấy cô có qua lại thân mật với bất cứ một người đàn ông nào, xem ra có khả năng vẫn còn trinh.

Liên quan đến tiêu chuẩn kén vợ của Giáo sư Tiễn, Nhâm Thân Di đương nhiên có nghe qua. Nghe vậy không khỏi cảm thấy hoảng sợ, cô chẳng có nửa điểm hứng thú với lão quang côn này, cho dù y là Phó giáo sư đi chăng nữa.

– Thấy chưa Tiểu Nhậm? Tôi đâu có gạt có chứ? Giáo sư Tiễn đã lên tiếng, chỉ cần có chịu gật đầu, sẽ miễn phí chuyến du lịch nước ngoài cho cô. – Vương Á Bình cười nói.

– Còn tôi nữa. – Lý Trọng Mông hộ theo.

Trương Vệ Đông lại không nghĩ có thể nói đùa hay nói loạn ở phương diện này, chỉ mỉm cười, rồi tiếp tục đọc tài liệu. Nhâm Thần Di thấy Trương Vệ Đông không lên tiếng, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút hụt hẫng, nét mặt không thuận theo nói:

– Mọi người châm chọc tiểu bí thư như tôi à? Nếu vậy thì lần sau tôi không đến chỗ này nữa.

– Haha, được rồi, được rồi. Không nói chuyện này nữa, được chưa? – Vương Á Bình cười

nói.

Lúc này, Nhâm Thần Di mới mỉm cười, nói:

– Có một thông báo, là có liên quan đến một hạng mục nghiên cứu khoa học của thành phố.

Nói xong, Nhâm Thần Di đem văn kiện trong tay chia cho mọi người trong phòng.

– Ngày hết hạn sẽ là ngày 29 tháng 10. Sẽ đăng trực tiếp trên website của Cục Khoa học Kỹ thuật thành phố. – Sau khi phát xong tài liệu, Nhâm Thần Di bổ sung.

Thấy là hạng mục khoa học kỹ thuật thành phố, ngoại trừ Trương Vệ Đông, cơ hồ ánh mắt của mọi người theo bản năng mà nhìn về phía Lý Trọng Mông.

– Trách không được vừa nãy thầy Lý lại nói muốn ra nước ngoài du lịch. Chắc chắn là đã nhận được tin tức của chú cậu. – Vương Á Bình cười nói.

– Vương lão sư không thể nói lung tung. Tôi cũng vừa mới biết đấy. – Lý Trọng Mông liền vội vàng khoát tay, những nét mặt vẫn không che giấu được sự đắc ý.

Có quan hệ đến bảo các hạng mục khoa học kỹ thuật của thành phố, y đã nhận được tin tức từ chủ của mình một tháng trước. Hơn nữa, chú của y cũng đã bảo y viết hạng mục này cho đẹp một chút. Tài chính tốt nhất là khống chế ở khoảng mười triệu. Một hạng mục nghiên cứu mười triệu không tính lớn cũng không tính nhỏ. Thân là Phó cục trưởng cục Khoa học Kỹ thuật thành phố, chú của Lý Trọng Mông vẫn chắc chắc giúp y tranh thủ được. Nhưng đối với người vừa mới tham gia công tác như Lý Trọng Mông mà nói, hạng mục nghiên cứu mười triệu đồng cùng xem như không nhỏ, đủ cho y bộc lộ được tài năng của mình ở học viện Hoàn Công này. Đã có hạng mục nghiên cứu khoa học mười triệu này làm nền, sau này các hạng mục cấp tỉnh, thậm chí là cấp quốc gia cũng sẽ dễ dàng có được. Bởi vì chuyên gia đánh giá dự án, ngoại trừ nhìn xem tốt xấu của dự án, mà còn xem người phụ trách dự án có năng lực hoàn thành hay không. Nếu như trước kia đã từng có tư cách là người phụ trách một số dự án nghiên cứu khoa học, vô hình sẽ giúp cho các chuyên gia có cái nhìn tin tưởng hơn đối với anh. Từ đó sẽ được thông qua.

– Thầy Lý nói như vậy là không được rồi. Ai mà không biết chú của cậu là Phó cục trưởng cục Khoa học Kỹ thuật. Nếu như ngay cả tin tức này mà cũng không thông báo cho cậu, thế thì chú của cậu không quan tâm đến đứa cháu này rồi. – Lý Lệ nói.

– Đúng đấy. Thầy Lý nên sớm mời khách đi. – Tiễn Xuyên có chút chua xót nói.

Lý Trọng Mông lúc này giống như người đang ăn ly kem trong ngày nắng nóng, rất thoải mái. Nghe vậy nhưng cũng làm ra vẻ không biết:

– Mời khách? Mời khách cái gì chứ?

Nói xong, ánh mắt Lý Trọng Mông lại liếc nhìn Tô Lăng Phỉ. Trong các giảng viên ngồi đây, chỉ có vị mỹ nữ Tô Lăng Phỉ kia là không có mở miệng. Còn Trương Vệ Đông, Lý Trọng Mông trước nay vẫn xem thường rồi.

– Thầy Lý! Thầy đừng khiêm tốn nữa. – Tô Lăng Phỉ rốt cuộc nhịn không được, khẽ cau mày nói. Hiện tại cô cũng hiểu rõ tên sắc lang Trương Vệ Đông thoạt nhìn còn thuận mắt hơn cái tên Lý Trọng Mông này. Tuy rằng tên kia hơi hảo sắc, nhưng ít ra không có dối trá như vậy. Ít nhất sẽ không ỷ vào trong nhà có người làm quan rồi đắc chí.

– Haha, chữ Bát không có chổng đít lên trời, cũng không có nhếch lên. Nhưng tôi muốn làm một hạng mục nhỏ chỉ hơn mười triệu thì không thành vấn đề.

Lý Trọng Mông không biết biểu hiện của mình chỉ khiến cho vị Tô đại mỹ nữ càng xem thường y. Thấy Tô đại mỹ nữ rốt cuộc cũng mở miệng, tưởng rằng mình có giá, sắc mặt liền rạng rỡ, cả người bay lên, nói gần nói xa cũng bắt đầu lộ ra sắc mặt đắc chí.

Thấy Lý Trọng Mông nói như vậy, đám lão sư Vương Á Bình tâm trạng có chút phức tạp, thậm chí xem thường Lý Trọng Mông thông qua quan hệ mà có được dự án này, nhưng rồi lại có chút hâm mộ vì y có chú là Phó cục trưởng.

– Mười triệu mà là nhỏ? Thầy Lý không phải là có chủ tâm đâm dao vào tim tôi hay sao? – Công tác đã bốn năm mà chưa có được dựa án nào như vậy, Vương Á Bình tức giận nói.

– Đúng đấy, có chú là Cục trưởng thật là tốt. – Lý Lệ không khỏi cảm thán. Lý Lệ đã tới tuổi được đề bạt làm Phó giáo sư rồi. Chỉ là cho tới bây giờ, ngoại trừ dự án nghiên cứu khoa học tiến sĩ thì chỉ có một dự án nghiên cứu khoa học hợp tác với quê hương là huyện Phi Vân.

Thấy Vương Á Bình và Lý Lệ đều nói như vậy, Lý Trong Mông ngoài miệng thì khiêm tốn nhưng nét mặt lại biểu lộ sự đắc ý.

– Được rồi. Thầy Lý! Cậu đừng khiêm tốn nữa. Năm nay tôi cũng phải báo cáo dự án khoa học kỹ thuật cho thành phố. Đến lúc đó, cậu hãy tranh thủ nói hộ vài câu trước mặt chú của mình nhé. Tôi không cầu nhiều, hai ba triệu là được rồi. – Vương Á Bình nói.

Lý Trọng Mông nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra một tia làm khó, nói:

– Vương lão sư, cái này chủ yếu phải xem chất lượng của dự án.

Trương Vệ Đông nghe đến đó nhịn không được liền đứng lên. Hắn thật sự nghe không nổi nữa. Công trình của Lý Trọng Mông còn chưa báo cáo lên đã là mười triệu. Nhưng hạng mục hai ba triệu của Vương Á Bình thì lại bảo rằng phải để ý đến chất lượng dự án.

Thấy Trương Vệ Đông đứng dậy muốn đi, Nhâm Thần Di hơi đỏ mặt nói:

– Thầy Trương! Tối nay thầy có rảnh không. Tôi muốn mời thầy ăn cơm.

Lời vừa thốt ra, văn phòng vừa nãy hãy còn ầm ĩ, lập tức yên tĩnh trở lại. Ai cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Vệ Đông rồi lại nhìn Nhâm Thân Di.

Không thể nào? Cho dù là Nhâm Thần Di coi trọng Trương Vệ Đông, nhưng chẳng lẽ muốn theo đuổi ngược hắn sao? Lại còn chủ động mời hắn dùng cơm? Tất cả mọi người đều thầm nghĩ như vậy.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lý Trọng Mông liền trầm xuống. Ánh mắt nhìn Trương Vệ Đông cũng tràn đầy sự ghen ghét. Y nghĩ không ra, luận tướng mạo, dáng người, bối cảnh, lẫn tính cách, y có điểm nào không bằng cái tên bí ẩn khiến người ta phát bực là Trương Vệ Đông kia. Mấy đứa cán bộ hội nữ sinh thì tranh nhau kề cận hắn. Tô đại mỹ nữ thà đội mưa chạy đến chỗ hắn cũng không chấp nhận lời mời của y. Hiện tại lại càng khoa trương hơn, ngay cả bí thư đoàn trường cũng chủ động mời hắn ăn cơm tối. Một bộ dạng nữ theo đuổi nam, chẳng lẽ mắt Nhâm Thần Di bị mù? Ngay cả ai cao to, đen hôi cũng không phân rõ?

Sắc mặt của Phó giáo sư Tiễn Xuyên cũng rất khó coi. Từ trước đến nay, y luôn cảm thấy cái chức Phó giáo sư của mình rất đáng gờm, cảm thấy phụ nữ trong thiên hạ này đều mặc cho y lựa chọn. Ba mươi tám tuổi rồi mà còn chưa chịu kết hôn. Khó khăn lắm mới động tâm tư với Nhâm Thân Di, cũng chủ động vươn ra một cành ô liu, vốn cho rằng một Phó giáo sư như mình, chịu để một bí thư đoàn nho nhỏ của trường học như cô vào mắt thì đã khiến cô thích như mở cờ trong bụng rồi. Không nghĩ tới cô chẳng những không có chút tỏ vẻ, hơn nữa chớp mắt một cái đã ngay trước mặt y chủ động mời Trương Vệ Đông không hợp mắt y dùng cơm.

So sánh với sắc mặt chìm xuống của Lý Trọng Mông và Phó giáo sư Tiễn, biểu hiện của Tô Lăng Phỉ cũng phi thường đặc sắc. Ban đầu là sốc, sau khẽ cắn môi, ánh mắt nhướng lên nhìn chằm chằm Trương Vệ Đông. Ánh mắt đó sắc bén như đao, tựa hồ có thể đem Trương Vệ Đông còn sống mà băm cho chết.

Đại sắc lang, lưu manh đáng chết. Mới đến trường chưa được bao lâu, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài lêu lổng còn chưa đủ, lại còn thông đồng với mấy đứa nữ sinh trong trường, Hiện tại ngay cả thí thư của trường cũng câu luôn. Đại sắc lang, lưu manh đáng chết. Coi chừng có một ngày chết trên bụng của nữ nhân.

Tô Lăng Phỉ ngồi ngay sau lưng Trương Vệ Đông, ánh mắt của cô biến đổi, Trương Vệ Đông lập tức cảm thấy sau lưng có một trận sát khí đánh úp lại, trong nội tâm không khỏi thầm cười khổ. Chẳng phải người ta có ý tốt mới mình ăn cơm? Chẳng lẽ như vậy là phạm pháp sao?

– Không, nhưng… – Trương Vệ Đông dưới ánh mắt soi mói khác nhau của mọi người, có chút lúng túng nói.

– Rảnh là tốt rồi. Vậy tan làm tôi tới gọi anh. – Nhâm Thần Di thân là bí thư đoàn trường. Tính cách tuy hào phóng, nhưng thấy mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn mình chăm chằm, cảm thấy không được tự nhiên. Nghe Trương Vệ Đông nói rảnh, lập tức liền đỏ mặt ngắt lời.

Người ta đã nhiệt tình như vậy, mình còn có thể nói cái gì?- Nghĩ vậy Trương Vệ Đông đành phải gật đầu, cười nói:

– Vậy được, tan làm tôi chờ cô.

Lại còn tôi chờ cô! Sắc lang chết tiệt, cũng không biết đã nói với biết bao cô gái như vậy rồi. – Sát ý trong mắt Tô Lăng Phi càng đậm, nội tâm ghen tuông ngất trời măng – Hihi, vậy cứ quyết định như vậy. – Thấy Trương Vệ Đông đồng ý, Nhâm Thần Di nhẹ nhàng thở ra, nở một nụ cười mê người với hắn rồi sau đó rời đi.

Tiếng giày cao gót nện lộp cộp trên mặt đất dần dần đi xa, khiến cho người ta nhịn không được liên tưởng đến bờ mông tròn trịa lẫn cặp đùi thon dài đang uốn éo.