Chương 118: Trêu đùa

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lòng Lý Nhã Phân không khỏi lo lắng, vội bào cho Trương Vệ Đông, nói:

– Thầy Trương có chút việc gấp, chắc bây giờ đang trên đường về. Thầy ấy đã dặn em lên lớp thay thầy ấy, nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho thầy ấy bất cứ lúc nào.

Hồ Quang Lượng nghe nói Trương Vệ Đông giờ này vẫn chưa đến, trước đó hắn lại không hề nói tiếng nào với phó viện trưởng là gã đây, mặt gã sầm lại. Gã đang định nói gì đó thì cặp mắt tinh nhanh của Du Mẫn đã nhìn thấy Trương Vệ Đông từ xa vội vàng đi tới, cô ta reo lên:

– Thầy Trương đến rồi!

Nói xong cô ta vội vàng đứng dậy đi về Trương Vệ Đông. Nha đầu này bình thường thoạt nhìn thì rất điềm đạm ít nói nhưng tâm tư lại vô cùng cẩn thận, biết thấy Trương sắp bị phó viện trưởng tóm, cô phải báo trước cho Trương Vệ Đông mới được. Vừa đến trước mặt Trương Vệ Đông, Du Mẫn liền thấp giọng nhắc nhở Trương Vệ Đông:

– Thầy Trương, vừa rồi phó viện trưởng Hồ nghe nói sáng nay thầy không đến, hình như đang tức giận đó.

Sau đó còn nhấn mạnh bổ sung thêm một câu:

Trọng Mông báo cáo lên.

Trương Vệ Đông nghe vậy hơi nhíu mày, sau đó gật đầu với Du Mẫn rồi đi nhanh về phía thư viện.

– Thầy Trương à, làm thầy giáo thì phải lấy mình làm gương, như vậy mới có thể bồi dưỡng ra những sinh viên ưu tú.

– Trương Vệ Đông vừa đến Hồ Quang Lượng liền lên giọng giáo huấn.

Mặc dù buổi sáng hắn không phải vô cớ mà trốn việc nhưng đứng trên lập trường của Hồ Quang Lượng, lời phê bình ấy rất có lý. Vì vậy Trương Vệ Đông không hề phản bác lại, ngược lại còn rất khiêm tốn cười cười, nói:

– Phó viện trưởng nói rất đúng, lần sau tôi sẽ nhớ kĩ.

Thấy Trương Vệ Đông thành khẩn nhận sai, sắc mặt ông ta dãn ra một chút, lại thêm ở chỗ này nhiều cặp mắt đang soi mói, cũng không nên khiến hắn mất mặt quá. Ông ta khẽ gật đầu, lời nói mang đầy ý thâm sâu:

– Về phương diện này, cậu phải học hỏi thầy Lý Trọng Mông nhiều.

Nói xong Hồ Quang Lượng cố ý quay sang gật đầu tán dương Lý Trọng Mông, sau đó chắp hai tay sau lưng tiếp tục dạo bước về phía trước.

Lý Trọng Mông thấy Trương Vệ Đông bị phó viện trưởng giáo huấn trước mặt mọi người, hơn nữa trước khi đi ông ta còn dặn hắn phải học tập mình, gã đắc ý vênh cằm lên, trong lòng vô cùng vui thích.

Trương Vệ Đông chẳng thèm nhìn Lý Trọng Mông, hắn bình tĩnh ngồi vào bàn.

Lý Nhã Phần thấy vậy liền vội vàng đứng dậy nhường cho Trương Vệ Đông ngồi vào giữa.

Lý Trọng Mông những tưởng có thể nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Trương Vệ Đông, thật không ngờ hắn hoàn toàn không coi lời giáo huấn của lãnh đạo ra gì. Không những thế, khi hắn trở về chỗ của mình, hoa khôi của học viện lại còn ngồi sát cạnh hắn. Gã càng nghĩ càng thấy bực mình.

Trong lúc Lý Trọng Mông đang bực mình, Du Mẫn quay trở lại, cô ta nhìn quanh một lượt sau đó cười dịu dàng đi về phía Trương Vệ Đông và ngồi vào vị trí còn trống còn lại bên cạnh hắn. Cứ như thế, bên trái, bên phải Trương Vệ Đông là hai người đẹp của trường, điều này khiến cho Lý Trọng Mông bực tới nỗi phải nghiến răng. Gã không nhịn được liền hướng về phía Lý Nhã Phần vẫy vẫy tay:

– Này học sinh Lý Nhã Phần, bây giờ Trương Vệ Đông quay lại rồi, em có thể qua đây giúp tôi chút việc không?

Lý Trọng Mông cho rằng mình phong độ đẹp trai hơn Trương Vệ Đông, hậu thuẫn phía sau cũng mạnh hơn hẳn nhiều, bây giờ gã chủ động mời chào Lý Nhã Phần, cô ta chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc như được sủng ái và lập tức qua đây. Quả nhiên gã vừa nói dứt lời thì Lý Nhã Phần đứng lên.

Lý Trọng Mông thấy, vậy vẻ mặt gã tươi lên mấy lần.

– Xin lỗi thầy Lý, em không rảnh.

Nói xong Lý Nhã Phần cũng chẳng thèm nhìn Lý Trọng Mông lấy một cái liền bước về phía phụ trách hậu cần lấy chai nước lọc.

– Chắc thầy Trương cũng khát rồi, thầy uống chút nước cho đỡ khát. Sau khi về chỗ ngồi, Lý Nhã Phần mở nắp chai nước, cười dịu dàng đưa cho Trương Vệ Đông.

Lý Trọng Mông thấy cái mà Lý Nhã Phần gọi là “không rảnh” chính là bận đi lấy nước cho Trương Vệ Đông, hơn nữa cô ta còn tỏ ra vô cùng thân mật với hắn ta. Quả thực gã cảm thấy chuyện này còn khó chịu hơn cả việc bị người ta cho một cái bạt tai ngay trước đám đông, sắc mặt gã vô cùng khó coi.

– Cám ơn em!

Trương Vệ Đông nhận lấy chai nước, uống ừng ực vài hơi, sau đó đặt chai nước lên bàn. Lý Nhã Phần thấy vậy vội vàng đậy nắp chai lại.

– Học sinh Lý Nhã Phần à, bây giờ có thể qua đây giúp tôi được chưa? – Lý Trọng Mông sầm mặt, nói với Lý Nhã Phần.

Gã không tin mình lại có thể thua cái tên mặt còn búng ra sữa ấy, càng không tin mình đường đường là thầy giáo lại không thể sai khiến một học sinh.

Kì thực chuyện Lý Trọng Mông báo cáo việc của hắn với phó viện trưởng, Trương Vệ Đông chẳng hề để bụng. Dù sao thì hắn cũng là chủ nhiệm của lớp tân sinh viên, vậy mà ngày đầu tiên đã tới muộn, như vậy là không đúng. Bản thân gã cũng là giáo viên nên phải có trách nhiệm bảo cho lãnh đạo biết. Điều này Trương Vệ Đông có thể hiểu. Nhưng bây giờ Lý Trọng Mông nhất định gọi Lý Nhã Phân qua đó khó tránh khỏi có chút khiêu khích, bắt nạt người.

Trương Vệ Đông hơi nhíu mày rồi quay sang Lý Trọng Mông nói không chút khách khí:

– Thầy Lý Trọng Mông chẳng lẽ không thấy Lý Nhã Phần đang bận giúp tôi sao, nếu như thầy quả thật quá bận, vậy thì thế này đi. . .

Chưa nói xong Trương Vệ Đông quay sang Lý Nhã Phần:

– Nhã Phần, em gọi một học sinh khác tới giúp thầy Lý nhé.

Lý Trọng Mông tưởng Trương Vệ Đông thường ngày chẳng nói câu nào, cho là hắn dễ bị bắt nạt, thật không ngờ khi hắn trở mặt lại nguy hiểm như vậy. Gã muốn nói mình muốn Lữ Nhã Phân nhưng trước mặt nhiều người như vậy mà nói thế thì lộ liễu quả. Biết đâu có người lại cho rằng gã thấy Lý Nhã Phần xinh đẹp nên có ý xấu. Vì vậy gã buồn bực khoát tay:

– Bỏ đi, nếu bạn thì thôi!

– Như vậy sao được, để em đi gọi vài sinh viên đến giúp thầy. – Tùy Lệ cười tươi, trong mắt ánh lên tia nhìn giảo hoạt.

Lời này của Tùy Lệ nói rất đúng lúc khiến Lý Trọng Mông cảm thấy vớt vát được chút danh dự, liền nói:

– Không có gì, vất vả cho em quá. Tối thầy mời em đi ăn một bữa thịnh soạn.

– A! Được ra ngoài ăn cơm, vậy thì em phải gọi mấy bạn nữa đến mới được.

– Tùy Lệ chớp chớp mắt, vỗ tay reo lên.

Thấy mình nói có một câu đã khiến Tùy Lệ phấn khích đến vậy, Lý Trọng Mông thấy có chút lâng lâng, gật đầu nói:

– Vậy cũng được, mọi người vất vả như vậy, tối nay thầy sẽ xả thân vì nghĩa.

– Để em gọi điện cho các bạn ấy, thầy Lý không được nuốt lời đâu nhé.

– Tùy Lệ cười thích thú.

– Tất nhiên rồi!

– Lý Trọng Mông rỡn ngực nói.

– Hì hì, thầy Lý, thầy thật là tốt!

Tùy Lệ mỉm cười ngọt ngào với Lý Trọng Mông sau đó lấy điện thoại ra gọi. Nụ cười ấy quyến rũ đến nỗi khiến Lý Trọng Mông không phân nối phương hướng nữa, thậm chí gã còn đắc ý liếc nhìn Lý Nhã Phần và Du Mẫn một cái. Gã đâu có ngờ rằng Tùy Lệ đang đứng nấp một góc gọi điện, trên môi nở nụ cười vô cùng giảo hoạt.

– Thầy Trương, xem ra lần này thấy Lý chắc sẽ chết rất khó coi đây.

Thấy bộ dạng đắc ý của Lý Trọng Mông, Lý Nhã Phần không nhịn được ghé sát tai Trương Vệ Đông nói nhỏ. Trương Vệ Đông thấy Tùy Lệ có chút kỳ quái, nghe vậy mới hiểu nụ cười của Tùy Lệ thì ra là đang che giấu âm mưu, hắn thấp giọng nói đầy vẻ hiếu kì:

– Vậy sao tôi không nhìn ra nhỉ?

– Hi hi, thầy cứ chờ xem kịch hay đi ạ! Haiz, thầy Lý nhìn thì cũng không đến nỗi, thật không ngờ lại là một kẻ tiểu nhân, lại còn dám gây khó dễ cho thầy. Hãy xem chúng em chỉnh ông ấy như thế nào! – Lý Nhã Phần ghé sát vào tai Trương Vệ Đông nói nhỏ.

Trương Vệ Đông thấy bọn Lý Nhã Phần đều đứng về phía mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn cười và khẽ nói:

– Thế các em không sợ sau đó thầy Lý sẽ đến tìm các em tính sổ sao?

– Lúc đó thầy sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?

– Lý Nhã Phần lập tức giả bộ đáng thương nhìn Trương Vệ Đông.

– Tôi không chắc đâu nhé! – Tâm trạng Trương Vệ Đông vô cùng vui vẻ, cũng làm bộ cười nhạo nói.

– Thầy thật là xấu!

Lý Nhã Phần biết Trương Vệ Đông đang nói đùa, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng lên. Cô ta véo Trương Vệ Đông một cái, sau đó giả bộ hờn dỗi.

Lý Nhã Phần rất giống Chu Hải Mỵ, vẻ xinh đẹp dịu dàng toát ra từ trong cốt cách. Chính vì vậy lần trước ở nhà hàng, Lâm Bân đã không kìm nén được mà tiến tới chêu trọc cô ta. Cái véo này, bộ dạng đáng yêu này thật chưa thể diễn tả hết nét đẹp ấy, khiến cho nam sinh mặt mụn đến báo danh nộp học phí nhìn đến ngây ngốc cả người. Trong lòng hắn thầm nghĩ, thật không ngờ cậu nhóc này lại là chủ nhiệm lớp mình, xem ra cũng là một tay cao thủ tình trường đấy!

Trương Vệ Đông quả thật có chút rung động trước những cử chỉ thân mật của Lý Nhã Phần. Nhưng sau đó hắn vội vàng nói với chính mình, mình phải làm gương cho mọi người, tuyệt đối không được nghĩ ngợi lung tung.

– Em cho thầy xem giấy báo nhập học và chứng minh thư của em một chút.

Sau khi nén ý nghĩ trong lòng xuống, Trương Vệ Đông ngẩng đầu nhìn nam sinh mặt mụn và cười.

Nam sinh mặt mụn vội vàng trưng vẻ mặt tươi cười 1ấy lòng sau đó đưa giấy báo nhập học và chứng minh thư cho Trương Vệ Đông:

– Hóa ra thấy là chủ nhiệm lớp em, tên em là Lý Minh Giai, sau này hi vọng được thầy và các chị sinh viên khóa trên giúp đỡ ạ.

Trương Vệ Đông thấy Lý Minh Giai mồm mép nhanh nhẹn liền nhìn hắn và cười:

– Điều đó là tất nhiên, nhưng em cũng phải cố gắng học tập mới được.

– Nhất định ạ!

– Lý Minh Giai vội vàng đáp.

Trương Vệ Đông cười, sau đó cúi đầu đối chiếu giấy nhập học và CMND của Lý Minh Giai, thấy không có gì sai lệch thì cho y đăng ký nộp học phí.

Vừa giúp Minh Gai làm thủ tục nhập học xong, Trương Vệ Đông liền nhìn thấy hai người mặt đầy mụn trứng cá giống nhau như đúc, miệng ngậm que kem sữa bò đang đi về phía này. Trương Vệ Đông không nhịn được hít vào lấy hơi. Ồ, cặp song sinh này không phải sinh viên học viện của chúng ta chứ?

Trong bụng hắn thầm nghĩ, sau đó quay sang nhìn Lý Nhã Phần và Du Mẫn, thấy hai người đó mặt ửng đỏ, bộ dạng như muốn cười mà cười không nổi. Hắn vừa cười vừa lắc đầu, có chút thương hại cho Lý Trọng Mông.

Lúc này Lý Trọng Mông cũng đã nhìn thấy hai sinh viên béo, ngụm nước chưa kịp uống trong miệng suýt chút nữa thì phụt ra ngoài. Trong lòng gã có ý nghĩ độc ác, nếu như hai sinh viên này một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải Trương Vệ Đông thì tuyệt phối nha!

Trong lúc Lý Trọng Mông lan man tưởng tượng, Tùy Lệ đã đứng dậy, vừa nháy mắt vừa vẫy vẫy tay với hai sinh viên đó:

– Ti Đồ Giai, Ti Đồ Mỹ, cuối cùng thì hai người cũng đến, mau đến đây giúp thầy Lý một tay, chiều nay thầy Lý của chúng ta bận chết đi được ấy!

Nói xong Tùy Lệ đứng lên, nhường lại chỗ ngồi.

Hai sinh viên béo thấy Lý Trọng Mông cao lớn đẹp trai, hai cặp mắt sớm đã lấp lánh lên, đến cả hộp sữa trên tay cũng quên mút, nước miếng và kem sữa trắng hòa lẫn vào nhau chảy bên mép. Trong lòng họ thầm nghĩ, một thầy giáo đẹp trai như vậy, đừng nói là phải bỏ ra chút nhan sắc, cho dù có phải xuất hết vốn liếng ra cũng không thành vấn đề.

Lý Trọng Mông tuyệt đối không thể ngờ Tùy Lệ lại gọi đến cho mình hai nữ cán sự cực phẩm như vậy. Đầu hắn mãi mà không thể xoay được, cứ ngây ngốc nhìn hai sinh viên kia.

Một thầy giáo đẹp trai nhìn chằm chằm hai nữ sinh béo, hơn nữa hai sinh viên này miệng còn đang mút kem, bên mép còn chảy dòng dòng nước kem hòa lẫn nước miếng. Cảnh này khiến ai nhìn thấy cũng phải nổi da gà.