Chương 169: Xe Số 3 Của Tỉnh Ủy

Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không nói chuyện này nữa. Bao nhiêu người tranh giành để làm quan, còn tôi thì lại bảo làm quan không tốt. Nếu còn nói tiếp, đoán chừng anh sẽ cho tôi là dối trá. – Đường Tiểu Mai thấy Trương Vệ Đông trầm mặc, không khỏi tự giễu.

Trương Vệ Đồng phục hồi lại tinh thần, nhìn Đường Tiểu Mai, nghiêm nghị nói:

– Tôi hiểu cô mà.

Đường Tiểu Mai nghe vậy, định thần nhìn Trương Vệ Đông, tựa hồ như muốn nói cái gì đó. Hồi lâu mới nặng nề thở dài:

– Nếu chồng tôi cũng hiểu tôi như anh thì tốt rồi.

Nói đến đây, Đường Tiểu Mai tựa hồ ý thức được có mấy lời không thích hợp nói với Trương Vệ Đông, vội vuốt vuốt mái tóc:

– Không nói những lời này nữa. Anh nói một chút chuyện của Lưu Thắng Nam đi. Khi nào thì chuẩn bị kết hôn?

Trương Vệ Đông còn đang suy nghĩ, quan hệ của Đường Tiểu Mai với chồng cô như thế nào, lại không nghĩ tới Đường Tiểu Mai lại đổi đề tài, nhắc đến chuyện kết hôn giữa hắn và Lưu Thắng Nam, không khỏi trở tay không kịp, một hồi lâu mới trả lời:

– Còn sớm, còn sớm mà.

– Sớm cái gì? Đàn ông các anh vốn là như vậy. Ăn trong chén nhìn trong nồi. Khi mất rồi mới tiếc…

Đường Tiểu Mai liếc nhìn Trương Vệ Đông, thấy nét mặt hắn xấu hổ, thì không nói thêm gì nữa. Chỉ là trong nội tâm cảm thấy có chút kỳ quái. Sao da mặt Trương Vệ Đông lại mỏng như vậy?

Bởi vì không có chung đề tài, giữa hai người lại xuất hiện không khí trầm mặc ngắn ngüi.

Nhưng Đường Tiểu Mai là người trong quan trường, rất biết nói chuyện và điều tiết không khí, rất nhanh đem đề tài chuyển sang vấn đề bảo vệ môi trường.

Hai người, một người là giảng viên tiến sĩ khoa học của trường Đại học, một người là Trưởng phòng cục Bảo vệ môi trường. Thực tế, khi nói đến phương diện môi trường, Trương Vệ Đông có thể miễn cưỡng xem là một vị chuyên gia. Cho nên, đối đề tài sang phương diện này, không khi nói chuyện giữa hai người trở nên sôi động hơn.

Trong quá trình nói chuyện, Đường Tiểu Mai rất kinh ngạc phát hiện, kiến thức của Trương Vệ Đông về lĩnh vực môi trường rất uyên bác. Rất nhiều lần, Đường Tiểu Mai muốn mở miệng nói với hắn về vấn đề hợp tác, những băn khoăn đến tư lịch của Trương Vệ Đông, và trường đại học Ngô Châu cũng không phải là một trường nổi tiếng, cho nên đành nuốt lời vào trong. Dù sao, thân là Trưởng phòng cục Bảo vệ môi trường, Đường Tiểu Mai thật muốn cùng các giảng viên trường đại học mở rộng hợp tác. Và ưu tiên hàng đầu là những trường đại học hàng hiệu trong nước và các giáo sư có danh tiếng. Không phải nói hợp tác với các trường đại học và giáo sư có danh tiếng thì nhất định có thể làm ra hiện thực. Mà ngược lại trường học và giáo sư danh tiếng luôn coi trọng các dự án quan trọng. Sẽ rất ít khi nhìn đến những hạng mục nghiên cứu khoa học của một huyện. Nhiều khi, chỉ gọi mấy sinh viên thực tập tùy tiện kết luận một chút là được. Còn như trường Đại học hạng hai Ngô Châu kia. Bởi vì hạng mục ít, một khi nhận được dự án ngang tầm với mình thì sẽ tận lực và tâm tư để làm, chân chính làm ra chuyện. Nhưng thân là Trưởng phòng cục Bảo vệ Môi trường, Đường Tiểu Mai muốn suy tính, không chỉ là bản thân đề tài quan trọng bao nhiêu mà còn cân nhắc xem dự án đó có thể bới móc được bao nhiêu chiến tích và mức độ để nói khoác. Rõ ràng, một bên là trường đại học và giáo sư nổi tiếng, một bên là trường đại học hạng hai và giảng viên tốt nghiệp tiến sĩ, cái nào ngon hơn cái nào, cái nào có thể hấp dẫn được ánh mắt của lãnh đạo trong báo cáo cuối năm. Chỉ cần người có chút đầu óc là có thể nhận ra. Con tài giỏi bây giờ, ngược lại đã thành thứ yếu.

Hai người trò chuyện với nhau, lúc này xe lửa đã tiến vào thành phố Nam Châu của tỉnh. Trên xe cũng đã nhắc nhở hành khách xe lửa đang tiến vào trạm.

Đúng lúc này, Đường Tiểu Mai đứng lên, vươn tay với Trương Vệ Đông, cười nói:

– Thầy Trương, tôi còn phải đợi chị của mình. Lần sau có cơ hội sẽ gặp nhau ở Ngô Châu.

Vừa rồi nói chuyện, Trương Vệ Đông biết rõ lần này Đường Tiểu Mai không phải đi một mình mà là đi chung với chị. Nhưng vé xe lửa trong ngày quốc khánh cũng không dễ mua, tạm thời không thể mua cùng một lúc.

– Được, lần sau đến Ngô Châu, tôi mời cô ăn cơm – Trương Vệ Đông cũng đứng lên, bắt tay với Đường Tiểu Mai, cười nói.

Bàn tay của Đường Tiểu Mai rất mềm. Làn da căng bóng loáng, hiển nhiên được chăm sóc rất tốt.

– Làm tấm gương cho người khác, khi nói chuyện cũng cần phải giữ lời. Lần sau tôi đến Ngô Châu, nhất định sẽ tìm anh. – Đường Tiểu Mai nháy mắt với Trương Vệ Đông, cười nói.

– Được! – Trương Vệ Đông cười buông lỏng tay.

Đường Tiểu Mai cầm túi xách, cười quay người bước đến một khoang xe lửa khác. Lúc Đường Tiểu Mai quay người, Trương Vệ Đông phát hiện, cặp mông của cô đặc biệt đầy đặn, căng tròn. Khi uốn éo, rất động lòng nam nhân.

Đường Tiểu Mai vừa mới bước ra khỏi khoang xe lửa, điện thoại của Trương Vệ Đông lại vang lên.

Điện thoại là thư ký của Đàm Vĩnh Khiêm trước đây, hiện tại là thư ký của Bí thư Đoạn Uy, Trình Dương gọi tới. Trước lúc Trình Dương đến tính nhậm chức, Đàm Vĩnh Khiêm đã cố ý dẫn y đến gặp Trương Vệ Đông.

– Thầy Trương! Thầy ngồi toa số mấy vậy? Tôi đang ở nhà ga đợi thầy. – Điện thoại vừa thông, Trình Dương dùng giọng cung kính nhất để hỏi.

Trương Vệ Đông đối với việc Trình Dương nắm giữ lịch trình của mình không cảm thấy ngoài ý muốn. Bí thư Đoạn Uy là nhân vật sổ ba của tỉnh Thiên Nam. Đừng nói là ngày thường, mà ngay cả nhật trình trong ngày lễ quốc khánh cũng đều được an bài chặt chẽ. Cho nên, trước khi đến thành phố Nam Châu, Trương Vệ Đông đã từng cố ý nói với Thôi Tình Hoa, đề Bí thư Đoạn Uy có thời gian chuẩn bị.

Duy nhất khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, vị thư ký của Phó bí thư Tỉnh ủy lại đích thân đến nhà ga đón hắn.

– Số 10. – Trương Vệ Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, nói. Lúc này xe lửa đã từ từ vào trạm.

– Được, tôi biết rồi. Vậy lát nữa gặp. – Trình Dương khách sáo cúp điện thoại.

Nói chuyện với Trình Dương xong, chưa được một hai phút, xe lửa đã ngừng lại. Xuyên qua cửa sổ xe, Trương Vệ Đông đã nhìn thấy Trình Dương. Sau lưng y là xe số 3 của Tỉnh ủy.

Trương Vệ Đông không khỏi có chút nhíu mày. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn còn chưa xuống xe thì đã có xe lái thẳng vào trạm xe lửa đón hắn. Hơn nữa còn là xe số 3 của Tỉnh ủy. Thật là có chút không quen.

Nhưng người ta đã nhiệt tình như vậy, ngay cả xe cũng lái tới, Trương Vệ Đông cũng chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.

Đeo túi xách đằng sau, Trương Vệ Đóng đi theo dòng người bước ra cửa khoang.

Một gã mập gạt mọi người tiến lên phía trước. Đi đằng trước Trương Vệ Đông là một thai phụ. Hắn sợ gã mập sẽ đụng phải cô, liền thò tay ngăn gã lại nói:

– Lách cái gì mà lách? Mau xếp hàng đi chứ.

Gã mập đoán chừng là người thành phố Nam Châu. Thấy Trương Vệ Đông chỉ là một gã thanh niên thư sinh mà dám cản đường y, còn trầm mặt giáo huấn, trong lúc nhất thời nhịn không được, hai mắt trừng Trương Vệ Đông:

– Bố đi đường của bố, liên quan gì đến tiểu tử cậu?

– Không nhìn thấy phía trước có phụ nữ mang thai sao?

Trương Vệ Đông đương nhiên không sợ gã mập này. Nghe vậy liền trừng mắt nhìn gã một cái. Lúc này, những người khác cũng quay sang chú ý gã mập, trong mắt lộ ra sự khinh thường và căm ghét.

Gã mập cuối cùng cũng không dám chọc tức nhiều người, hung tợn trừng mắt nhìn Trương Vệ Đông, thấp giọng nói:

– Tiểu tử cậu cẩn thận một chút.

Nói xong, liền đứng đằng sau Trương Vệ Đông, theo dòng người đi về phía trước. Trương Vệ Đông nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, nói:

– Anh nên cẩn thận cho mình thì hơn. Ăn nhiều như vậy, chẳng khác nào số 3.

Gã mập nghe vậy, tức đến mặt mũi đen xì, vừa muốn nói lại Trương Vệ Đông thì hắn đã khoác ba lô bước ra khỏi cửa khoang.

Trình Dương vẫn một mực chăm chú nhìn vào cửa khoang, thấy Trương Vệ Đông xuống xe, y vội vàng tiến lên một bước, cung kính nói:

– Thầy Trương đi đường vất vả, đưa túi xách đây cho tôi.

Nói xong, Trình Dương muốn thò tay đỡ lấy ba lô của Trương Vệ Đông, nhưng hắn khoác tay, dùng ngữ khí đùa giỡn nói:

– Đừng. Làm vậy người ta còn tưởng rằng tôi là lãnh đạo tỉnh đấy.

Trình Dương nghe vậy đành thu tay lại, cung kính đưa Trương Vệ Đông đến xe số 3 tỉnh ủy, cười nói:

– Tuy thầy không phải là lãnh đạo tỉnh, nhưng trong lòng của tôi, địa vị của thầy còn cao hơn lãnh đạo tỉnh.

Lời này của Trình Dương cũng không phải tùy tiện nói. Trước khi tới làm thư ký cho Bí thư Đoạn Uy, Đàm Vĩnh Khiêm đã từng cảnh cáo y, nói y có thể đắc tội với bất luận kẻ nào tỉnh cũng không thể đắc tội với Trương Vệ Đông. Với thân phận như Đàm Vĩnh Khiêm, thân là người đã từng bên cạnh y, Trình Dương tất nhiên là tin tưởng. Sau khi đến nhậm chức thư ký cho Bí thư Đoạn Uy, biết rõ bệnh của Bí thư là do Trương Vệ Đông trị hết, Trình Dương lại càng tin tưởng không nghi ngờ.

Ở tỉnh Thiên Nam này, y có thể đắc tội với bất cứ kẻ nào, nhưng với Trương Vệ Đông là tuyệt đối không thể.

Trương Vệ Đông thấy Trình Dương nói như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Gã mập kia vốn tính xuống xe tìm Trương Vệ Đông tính sổ, nhưng sau khi xuống xe, thấy có xe chuyên dụng đứng ở trong trạm xe chờ Trương Vệ Đông thì không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Phải biết rằng sân ga không phải người nào cũng có thể tùy tiện lái xe vào. Đang lúc gã mập giật mình, do dự không dám tiến lên phía trước tìm Trương Vệ Đông tính số, thì lúc này Trương Vệ Đông đã cùng với Trình Dương bước lên một chiếc xe Audi.

Trình Dương đi trước, mở cửa xe, hơn nữa còn thò tay ngắn trên đầu của xe, để tránh đầu Trương Vệ Đông đụng phải của xe.

Gã mập nhìn thấy lại càng kinh hãi. Đây chẳng khác nào là lãnh đạo xuất hành. Không đợi gã mập hồi phục lại tinh thần, lại nhìn thấy biển số xe có liên tiếp số 0 của chiếc xe Audi đó, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.

Ông trời ơi! Là xe số 3 của Tỉnh ủy. Vừa rồi nếu thật nảy sinh xung đột, chính mình không phải bị trực tiếp bắt vào tù sao? Trong lúc gã mập sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thì cách đó không xa, Đường Tiểu Mai cũng chẳng khác gì. Thân là quan viên chính phủ, Đường Tiểu Mai đối với xe chuyên dụng Audi trước giờ vẫn mẫn cảm. Cho nên, xuống xe lửa một cái, Đường Tiểu Mai liếc nhìn là có thể nhận ra xe số 3 của Tỉnh ủy đang đầu trong sân ga, trong nội tâm nhịn không được run lên.

Đừng nhìn Đường Tiểu Mai ở Thái Thụy Huyền cũng miễn cưỡng được xem là một nhân vật có vị trí, nhưng so với Phó bí thư Tỉnh ủy thì khác biệt chẳng khác nào ngày và đêm. Cho nên, sống cho đến tận bây giờ, đừng nói là gặp mặt Phó bí thư Tỉnh ủy một lần, mà ngay cả xe số 3 của Tỉnh ủy cũng chỉ thấy được hai lần. Lần thứ nhất là lúc đi lại trong Tỉnh ủy, vô tình nhìn thấy. Lần thứ hai chính là lúc này.

Đang lúc Đường Tiểu Mai muốn nhìn xem Bí thư Đoạn Uy có gì khác so với trong tivi, thì cô lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang cùng một người đàn ông bước đến chỗ xe Audi.

Chàng thanh niên kia thoạt nhìn cao gầy, không phải Trương Vệ Đông thì còn ai?