Quyển 7 - Chương 2642: Thiên Duyến song ma (1)

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: Anh Tuấn 2301

Song phương hiển nhiên đều là Tu Tiên giả cấp cao, độn quang hết sức nhanh chóng. Một khắc trước còn ở phía chân trời, chỉ thấy đạo cầu vồng lóe lên vài cái, đã nhìn thấy rõ dung mạo trong độn quang.

Phía trước là một thiếu nữ cao gầy, khuôn mặt vô cùng thanh tú, nhưng trên ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần kia lại tràn ngập vẻ hoảng loạn, không ngờ lại là Lâm Ngọc Kiều.

Trăm năm qua đi, tu vi của nàng so với trước đã tăng lên một cấp, đạt đến Động Huyền trung kỳ. Xem ra trong trăm năm này, nàng hẳn là gặp kỳ ngộ nào đó, nếu không, tu sĩ Động Huyền kỳ sao có thể tấn cấp dễ dàng như vậy.

Đối mặt với hỏa cầu, quang trụ đang ùn ùn kéo đến phía sau, hai tay nàng liên tục vung vẩy, không biết đã sử dụng bí thuật gì mà tốc độ độn quang trong nháy mắt đã tăng lên gấp đôi. Tránh thoát khỏi oanh kích của đối phương, dễ dàng biến nguy thành an.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên dị biến nổi lên, chỉ thấy cách đỉnh đầu nàng mấy trượng, không gian bỗng nhiên chấn động. Sau đó, một pháp bảo hình dáng như chiếc vòng tay hiện ra. Đương nhiên, bảo vật này so với vòng tay bình thường thì lớn hơn mấy chục lần.

Sau đó một quang trụ màu tím đen từ vòng tay bắn ra, Lâm Ngọc Kiều không kịp trốn, thoáng cái đã bị quang trụ này bao phủ. Nàng bỗng cảm thấy thân hình trầm xuống, động tác trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.

Cao thủ so chiêu, tranh giành từng li từng tí. Lợi dụng sơ hở này, ô quang hắc khí đuổi theo, một trước một sau đem Lâm Ngọc Kiều ngăn ở chính giữa.

Hào quang thu liễm, theo thứ tự là một nam một nữ, đều có tu vi Động Huyền kỳ.

Nữ tử ăn vận lẳng lơ, trang điểm lộng lẫy. Nam tử là một đại hán toàn thân vận áo bào màu vàng.

“Thiên Duyến song ma!”

Lâm Ngọc Kiều cắn chặt hàm răng nói ra từng chữ, trên mặt tràn đầy vẻ chán ghét, nhưng ẩn ẩn còn có vài phần sợ hãi. Đây là hai ma đầu tiếng xấu lan xa, thực lực lại bưu hãn, thậm chí vượt xa Béo Gầy song tử ma trước kia.

Đơn đả độc đấu, chính mình cũng tuyệt đối không phải là đối thủ. Lấy một địch hai, thắng bại càng không phải bàn đến nữa.

Sắc mặt nàng đang âm u lo lắng thì bên tai truyền đến tiếng tiếng cười lạnh của đối phương: “Tiểu nha đầu, giãy dụa cũng vô dụng mà thôi. Nếu không phải Ngô sư thúc thấy ngươi lớn lên không tệ, căn dặn chúng ta không được hạ sát thủ. Ngươi cho rằng mình có cơ hội chạy xa như vậy sao?”

“Nhưng như thế là đủ rồi, sự kiên nhẫn của chúng ta có hạn. Nếu ngươi thức thời thì hãy ngoan ngoãn mà bó tay chịu trói, còn có thể giảm bớt nhiều đau khổ. Nếu không, một lát nữa phu thê chúng ta động thủ, nói không chừng tay chân sẽ chẳng còn nguyên vẹn như trước….”

Bình tâm mà nói, lời của nữ tử lẳng lơ kia coi như không tệ, nhưng trong ngữ khí lại tràn ngập vẻ hung lệ. Có thể không cần chiến mà khuất phục được đối phương là tốt nhất. Nếu bắt sống được Lâm Ngọc Kiều, chắc hẳn Ngô sư thúc sẽ ban thưởng rất hậu.

Đáng tiếc hết thảy đều là phí lời, Lâm Ngọc Kiều sao có thể dễ dàng khuất phục như vậy? Bàn tay trắng như ngọc phất lên một cái, liền tế ra một thanh Tiên Kiếm xanh biếc.

Nam tử vận áo bào màu vàng thấy vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ tàn khốc: “Nha đầu không biết tốt xấu, lại muốn làm châu chấu đá xe.”

Lời còn chưa dứt, hắn đã vươn tay ra, vỗ vào sau gáy một cái. Theo động tác của hắn, một khỏa Tứ Phương tiểu ấn từ trong miệng bắn ra. Trên bề mặt tỏa ra ngàn vạn đạo kim quang chói mắt, sau đó trực tiếp nghênh đón Lục Hoàng kiếm.

“Oanh” Một tiếng vang thật lớn, hai kiện bảo vật đụng vào nhau, kim quang cùng lục khí đan xen. Chỉ thấy kim quang càng ngày càng rực rỡ, chỉ lóe lên mấy cái đã quét sạch lục khí.

Lục Hoàng kiếm bắn ngược trở lại, Lâm Ngộc Kiều lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Chỉ một kích đã khiến bổn mạng pháp bảo của mình bị hủy, thực lực của ma đầu này chỉ sợ còn mạnh hơn trong truyền thuyết không ít.

“Hừ, bổn cung đã nói từ đầu, để ngươi thức thời mà bó tay chịu trói, nhìn đi, chẳng phải đã chịu đau khổ rồi sao.”

Tiếng cười của nữ tử lẳng lơ truyền đến, nghe thế nào cũng thấy có chút hả hê. Sau đó, chỉ thấy tay ả phất lên, một pháp bảo trông như đầu linh xà đỏ rực bay vút ra.

“Huyết Ma tác!”

Con ngươi Lâm Ngọc Kiều co lại, pháp bảo đại danh đỉnh đỉnh này sao nàng lại chưa nghe qua cơ chứ. Tu Tiên giới có lời đồn, Tu Tiên giả từ Động Huyền kỳ trở xuống, một khi bị vật ấy trói lại, ngàn năm qua chưa một ai có thể trốn thoát.

Đúng lúc bổn mạng pháp bảo của mình bị tổn hại, khí huyết chấn động, toàn thân pháp lực không thể điều động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyết Ma tác kia bay về phía mình.

Trong mắt Lâm Ngọc Kiều thậm chí đã hiện lên vẻ tuyệt vọng, nhưng đúng lúc này, dị biến nổi lên.

Khi khoảng cách Huyết Ma tác kia chỉ còn cách nàng vài trượng, giữa không trung đột nhiên hiện lên một tia sáng gai bạc trắng. Không ngờ lại là một sợi tơ màu bạc, nhỏ bé vô cùng, nhìn qua chẳng có chút uy lực nào. Nhưng khi mà nó cùng Huyết Ma tác tiếp xúc với nhau, pháp bảo đại danh đỉnh đỉnh này lại dễ dàng bị cắt thành mấy đoạn.

Hai mắt Lâm Ngọc Kiều trừng lớn.

Một màn kinh người như vậy, nếu không trông thấy tận mắt, vô luận thế nào cũng không thể tin đó là sự thật.

Huyết Ma tác cứ như vậy bị cắt ra từng đoạn?

Làm sao có thể?

Trừ phi là…Lâm sư thúc!

Ngoại trừ Lâm Hiên, nàng không tin còn ai khác có thủ đoạn kinh thế hãi tục như vậy.

Trong nhất thời, tràng diện bỗng nhiên trở nên yên tĩnh đến quỉ dị.

Sau mấy nhịp thở, nữ tử lẳng lơ kia mới tỉnh ngộ: “Ai, là ai lén lén lút lút, dám phá hủy bảo vật của bổn cung. Không dám quang minh chính đại chiến với ta một trận hay sao?”

“Ai!”

Một tiếng thở dài truyền đến: “Lâm mỗ căn bản không hề có ý đồ ẩn thân, là cảnh giới của các ngươi chưa đủ, Ẩn Nặc thuật đơn giản như vậy mà cũng không nhìn thấu.” Lời còn chưa dứt, bên trái ba người chừng mười trượng lóe lên linh quang. Vốn không gian đang yên tĩnh đột nhiên giống như gió thổi lên mặt hồ, từng vòng gợn sóng tán ra.

Sau đó, một thiếu niên dung mạo bình thường đã hiện ra trước mắt.

Lâm Hiên!

Trăm năm tu hành, pháp lực Lâm Hiên lại có tiến triển, tuy còn xa mới có thể tiến thêm một bước, nhưng đối với cảnh giới hiện tại rõ ràng càng thêm thành thục.

Hiệu quả phản phác quy chân của Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết khiến cho hắn gần như không hề tán ra một chút lực lượng nào, dường như chẳng khác gì một thiếu niên phàm nhân.

Nếu như hắn không lơ lửng giữa không trung, Thiên Duyến song ma còn hoài nghi đến tột cùng hắn là phàm nhân hay Tu Tiên giả.

Lâm Ngọc Kiều đương nhiên không nghi hoặc như vậy, trên mặt nàng lập tức hiện lên vẻ quá đỗi vui mừng. Không chút do dự hướng về Lâm Hiên, ôn nhu chào một tiếng: “Tham kiến sư thúc!”

Sư thúc?