Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 22: Vân Trung tiên tử

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Loại linh dược kia chính là thượng phẩm Hồng Lăng Thảo mà đại cao thủ Ngưng Đan Kỳ cũng phải thèm muốn!

Nói giỡn sao! Điều này khiến tất cả tu sĩ có được bí thuật đều mở miệng mắng to.

Hồng Lăng Thảo là dược liệu khá phổ thông tại tu tiên giới nhưng loại thượng phẩm phải được trồng hơn hai trăm năm, thời gian còn vượt quá thọ nguyên của tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Là linh dược dành cho tu sĩ Ngưng Đan Kỳ.

Nếu có người sở hữu chúng, cũng không ai ngu ngốc mà đem dùng dịch dung ngắn ngủi trong một canh giờ.

Chính bởi yêu cầu hà khắc này, ngoài người sáng lập ra, hầu như chưa có tu sĩ từng luyện Thiên Ma Kiến Dung Thuật, tất cả đều cho rằng nó vô dụng.

– Ha ha!

Lúc này Lâm Hiên nhịn không nổi cười rộ lên, nhưng nếu nghĩ lại thì sự tình này không phải xảo hợp. Thượng phẩm Hồng Lăng Thảo có rất nhiều diệu dụng trong việc ẩn dấu hoặc biến đổi linh lực mà ngay cả các dược đan đại sư cũng chưa hoàn toàn nắm rõ được.

Đương nhiên với khả năng tinh chế của Lam Sắc Tinh Hải, Lâm Hiên không cần phải lo lắng về nguồn cung cấp thượng phẩm Hồng Lăng Thảo.

Như vậy, hắn có thể tới thỉnh giáo các trưởng lão về Khống Linh Thuật.

Trong lòng nảy sinh một kế hoạch, Lâm Hiên bình tâm tĩnh khí nghiên cứu công pháp dịch dung.

Pháp thuật này tuy thần kỳ nhưng chỉ mang tính phụ trợ nên không quá nan giải, chủ yếu liên quan đến là vận chuyển linh lực. Chỉ cần nửa ngày là Lâm Hiên đã hoàn toàn nắm vững.

Lúc này trong cư thất, Lâm Hiên hít vào một hơi, lấy ra một chiếc bình nhỏ rồi uống vào một ngụm dịch lục Hồng Lăng Thảo, dựa theo pháp quyết vận chuyển linh lực, miệng thì lẩm bẩm niệm chú ngữ.

Chỉ thấy một tầng bạch khí được sinh ra bao bọc lấy thân thể hắn.

Một lát sương mù tản ra, dung mạo của hắn đã biến đổi thành một người khác, trở thành mi lãng tú mục, thân thể cao thêm một chút. Chính là bộ dáng của một công tử thế gia.

Diệp Thiên! Gã tu ma giả đã bị hắn giết hồi tuần trăng trước. Không chỉ dung mạo mà ngay cả thân thể cũng giống hệt.

Lâm Hiên biến ra bộ dáng Diệp Thiên là đã có tính toán. Trong bổn môn, Diệp Thiên thuộc nhóm đệ tử tinh anh, có tư cách tìm trưởng lão Trúc Cơ kỳ giải đáp những nghi vấn mà không bị nghi ngờ việc học Khống Linh Thuật.

Diệp Thiên đã biến mất hơn một tuần trăng song theo quy Phiên Vân Cốc, đệ tử xuất ngoại hai tuần trăng không trở về mới bị coi là thất tung. Là do khi tu luyện gặp bình cảnh cần đột phá, thỉnh thoảng các đệ tử cũng ra ngoài tu hành một thời gian.

Lâm Hiên lại nhớ lại bộ dáng cùng âm thanh của Diệp Thiên, cùng là hạng người có tâm cơ tinh xảo, khí chất giống một phần nên bắt chước không khó. Riêng về thanh âm, hắn liền thi triển tâm pháp biến đổi âm giọng.

Không chậm trễ, Lâm Hiên vừa đi vừa tập cho giống bộ dáng Diệp Thiên, đồng thời nhanh chóng tới Tinh Anh Điện!

Tinh Anh Điện là nơi quan trọng trong môn phái, chính là nơi các trưởng lão truyền thụ cho các đệ tử tinh anh.

Giáo tịch ở Trĩ Ưng Các cao nhất chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, còn giáo tịch trong Tinh Anh Điện ít nhất phải có tu vi hậu kỳ. Một số còn đạt tới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, rất được trọng vọng. Chưởng môn Vân Hạc chân nhân, tu sĩ Ngưng Đan kỳ duy nhất trong bổn môn, thỉnh thoảng cũng xuất hiện tại Tinh Anh Điện để chỉ bảo hậu bối.

Đám đệ tử tinh anh được coi trọng bởi tám chín phần bọn họ có thể thành công Trúc Cơ, sẽ trở thành lực lượng trung tâm của bổn môn.

Những đồn đại này khiến Lâm Hiên có phần lo lắng. Chưởng môn là đại cao thủ Ngưng Đan kỳ, có thể khám phá bí pháp dịch dung của hắn song khả năng này rất thấp. Vân Hạc chân nhân tuy coi trọng hậu bối nhưng một năm chỉ tới một hai lần mà thôi.

Lâm Hiên nhanh chóng tới Tinh Anh Điện. Đây là một tòa kiến trúc khí thế hùng vĩ, trên tường đều khắc họa hoặc treo những bức điêu khắc, diện tích cũng lớn hơn Trĩ Ưng Các khá nhiều.

Ngoài đệ tử tinh anh thì còn khá nhiều trưởng lão tu luyện tai đây. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể mở động phủ riêng nhưng có nhiều người tính cách quái lạ, cũng không ít người thích tu luyện theo nhóm tại đây.

– Ha ha, Diệp sư đệ, đã lâu không gặp, hôm nay ngọn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?

Tiếng bước chân vang lên sau lưng khiến Lâm Hiên khẽ giật mình. Mối nguy lớn nhất là đụng phải đám thân hữu của Diệp Thiên, chỉ e nói năng lộn xộn sẽ lộ sơ hở khiến người hoài nghi.

Trong lòng đề cao cảnh giác, sắc mặt không đổi, Lâm Hiên quay lại nhìn đối phương.

May mắn!

Lâm Hiên nhận ra người này thì thở ra, là một thanh niên khuôn mặt chữ điền niên kỷ chừng hai bảy hai tám, vóc dáng khôi vĩ.

– Mã sư huynh!

Lâm Hiên bắt chước giọng Diệp Thiên khẽ cúi chào hắn.

Người này tên là Mã Thiên Hùng, nhập môn sớm hơn Lâm Hiên, cùng một thời gian với Chu Yến, tu vị hiện tại là Linh Động kỳ tầng thứ sáu.

Nghiêm khắc mà nói, từ lúc người này nhập môn tới nay đã chín năm. Tốc độ tu luyện như vậy không thể tính là xuất sắc, vốn không có tư cách vào Tinh Anh Điện. Chỉ là xuất thân của hắn có chỗ đặc biệt.

Trước khi bái nhập Phiên Vân Cốc, hắn từng là thanh niên cao thủ đạo gia, Vạn Sự Thông Thái Cực Mã Phi Long nổi danh trong chốn võ lâm thế tục, sau đó cơ duyên xảo hợp mới bước trên tu tiên đạo.

Nhưng hắn không để công phu võ đạo trước kia bị mai một, ngược lại còn tìm ra ưu điểm dùng võ nhập đạo.

Tình huống của hắn cũng có một số trong tu tiên giới. Chỉ là phàm nhân thế tục không có khả năng đi xa trên tu tiên đạo, muốn kết thành Kim đan chỉ là si tâm vọng tưởng nhưng nếu Trúc Cơ thì chắc tới chín phần, dễ dàng hơn nhiều so với đệ tử khác.

Mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ chính là lực lượng trung tâm của bổn môn, dù Mã Thiên Hùng dùng võ nhập đạo cũng có thể tính là tinh anh. Cũng do vậy danh tính của hắn có chút tiếng tăm trong môn phái.

Lúc này Lâm Hiên bình tĩnh ứng phó.

– Diệp sư đệ, lần trước nghe nói ngươi có được Linh khí Hỏa Xà, ngu huynh còn tưởng ngươi đang bế qua tu luyện, không ngờ lại gặp ở đây.

– Ha ha, tiểu đệ thật có phúc khí mới được sư huynh coi trọng, ta sao có thể so sánh với thần công khai sơn phá thạch của huynh được. Tiểu đệ đang gặp một số nan đề trong tu luyện Linh Khí, muốn tới thỉnh giáo sư tôn.

Dù Lâm Hiên rất ít tiếp xúc với Diệp Thiên nhưng qua cách đối xử với tu sĩ cấp thấp, có thể lý giải ít nhiều về tính cách của kẻ này.

Diệp Thiên thuộc loại ngụy tiểu nhân dối trá, đối với đám sư đệ yếu đuối thì mắt để quá trán. Ngược lại đối với kẻ mạnh thì mi thuận mắt sụp, luôn luôn giữ lễ. Một khi giả mạo hắn, Lâm Hiên đương nhiên phải diễn cho đúng.

Quả nhiên Mã Thiên Hùng không chút hoài nghi, còn vỗ vai hắn:

– Ha ha, sư đệ, lát nữa chúng ta hàn huyên sau, bây giờ đi thôi!

– Vâng.

Lâm Hiên gật đầu nhưng trong lòng thầm cân nhắc, muốn thoái thác tuy không khó nhưng lần đầu tới Tinh Anh Điện, đi cùng đệ tử khác sẽ tốt hơn. Mếu có cấm chế thì Mã Thiên Hùng sẽ ra tay giải trừ, giảm bớt nguy cơ bại lộ.

Hai người đi vào trong điện, thỉnh thoảng Mã Thiên Hùng hỏi một vài câu. Lâm Hiên cẩn thận trả lời không lộ sơ hở gì.

Một lát sau, một tầng sáng màu lam xuất hiện trước mặt hai người.

– Ôi, lại cần lệnh bài thân phận, lần nào cũng thế này.

Mã Thiên Hùng vừa lẩm bẩm vừa quay sang hỏi Lâm Hiên:

– Diệp sư đệ, dùng của đệ hay của ta?

– Ha ha, sư huynh lại giỡn rồi, tiểu đệ sao dám bêu xấu trước mặt sư huynh.

Lâm Hiên mỉm cười trả lời, trong lòng lại kêu may mắn không thôi, may mà đi cùng Mã Thiên Hùng, nếu không lúc này chỉ còn đường trừng mắt đứng nhìn vào trong.

– Ha ha.

Mã Thiên Hùng lấy từ trong lòng ra một cái lệnh bài tỏa ra linh khí nhè nhẹ. Hắn đem thần thức truyền vào trong. Lệnh bài vừa hiện ra thông tin thì tầng lam quang tự động tách ra, Lâm Hiên vội vàng theo sau.

Dọc đường lại có vài đạo cấm chế khác khiến Lâm Hiên thắc mắc không thôi. Tinh Anh Điện không có chứa bảo bối, chỉ là nơi các trưởng lão tu luyện cùng một vài đệ tử thiên tài cầu đạo, phòng hộ nghiêm mật thế này làm gì?

Đi một lúc, hai người tới một thính đường. Tuy không rộng rãi bằng Luyện Khí Đường trong Trĩ Ưng Các nhưng hoa lệ hơn gấp bội. Lâm Hiên thầm líu lưỡi, quả nhiên đệ tử tinh anh được đối xử đặc biệt.

Nói cũng thật khéo, nghe nói hôm nay do một vị tiền bối tu vị thâm hậu, Trúc Cơ kỳ đại viên mãn truyền đạo. Các đệ tử tinh anh đều tụ tập nơi đây.

Có hơn ba mươi người, Lâm Hiên dõi mắt một lượt thì nhận ra khoảng một nửa. Những đệ tử tinh anh này tu vị cao hơn Diệp Phong một chút nên chẳng đoái hoài đến hắn.

Mã Thiên Hùng khi xưa vốn là một hảo hán võ lâm thế tục, lúc này hắn lần lượt tham kiến từng người. Có người ôm quyền hoàn lễ, cũng có kẻ ừ hử không thèm để ý nhưng Mã Thiên Hùng không hề bận tâm.

Cũng không biết do tâm cao khí ngạo hay cố ý phô trương mà những tinh anh này không hề thu liễm khí lực, không cần dò xét cũng dễ dàng nhận ra tu vị của bọn họ.

Dò xét một lát, niềm tự mãn về tu vị tầng thứ sáu Linh Động Kỳ của Lâm Hiên liền bị đả kích không ít.

Tinh anh chính là tinh anh. Ở đây phần lớn đều có tu vị tầng thứ sáu, mấy sư huynh tỷ này đều nhập môn sớm hơn Lâm Hiên rất nhiều, được bổn môn cung cấp cho đan dược và ưu thế về linh căn mới có được thành tựu thế này. Nghĩ thế đây hắn không khỏi bực bội.

Kém nhất ở đây là một gã Linh Động Kỳ tầng thứ tư đỉnh phong nhưng không ai dám xem thường. Tiểu quỷ này mới mười hai tuổi, bái nhập Phiêu Vân Cốc mới được một năm.

Trong một năm ngắn ngủi có thể luyện đến Linh Động trung kỳ đỉnh phong, tiểu quỷ này mới đích thực là thiên tài.

Có điều thu hút ánh mắt đám tu sĩ nhất chính là hai người ngồi trong bóng tối phía trước, cả hai khoảng tam tuần, đã tới Linh Động kỳ đại viên mãn, chỉ còn một bước nữa là trở thành cao thủ Trúc Cơ. Khí chất của bọn họ mạnh mẽ khác lạ hơn đám tinh anh đệ kia.

Lâm Hiên tuy có kinh ngạc nhưng không cảm thấy kém bọn họ bao nhiêu. Yến Thiên Hành là tu sĩ Linh Động kỳ đại viên mãn đã bị hắn sát diệt khi mới chỉ là Linh Động trung kỳ đỉnh phong.

Tuần trăng trước, Diệp Thiên là tu ma giả tu vị tầng thứ sáu, có pháp thuật quỷ dị cùng với Bách Hồn Phiên, thực lực chẳng kém hai người này mà cũng ngã xuống trong tay hắn.

Sắc mặt Lâm Hiên không đổi, tìm một góc ở hàng thứ ba ngồi xuống.

Trong đám tinh anh đệ tử này cũng có vài nữ tử. Tuy không nhiều nhưng cũng là những đóa hồng thu hút giữa tầng lá xanh.

– Ồ, sao Tần sư muội chưa tới vậy?

– Không biết, nhưng hôm nay Lý trưởng lão thụ giáo, nhất định nàng sẽ tới!

– Cái đó cũng không chắc, Tần sư muội mới nhập môn nhưng tu vị tinh thâm, nói không chừng lúc này đang bế quan cũng nên.

Đột nhiên chúng nữ dao động một hồi, tất cả nam đệ tử đều đưa ánh mắt sang một phía, ngay cả hai cao thủ đại viên mãn không ngoại lệ.

Lâm Hiên cũng đành quay sang, trong lòng lại thầm cảm khái, Tần sư muội này quả là uy danh vang dội!

Vị sư muội Tần Nghiên nọ nhập cốc bốn năm trước cùng một lượt với hắn. Chỉ là cảnh ngộ của hai người lại hoàn toàn tương phản nhau.

Lâm Hiên chỉ là một phàm nhân không có linh căn, tu vị tiến triển chậm chạp, dù cố gắng bao nhiêu nhưng vẫn bị đồng môn bỏ xa phía sau.

Còn tình huống của thiếu nữ kia lại hoàn toàn trái ngược, nàng có linh căn vô cùng ưu dị, có thiên tư lĩnh ngộ cực cao với công quyết bí pháp, học một hiểu ba, là thiên tài bốn trăm năm qua chưa từng xuất hiện của Phiêu Vân Cốc, tương lai vô cùng sáng lạn.

Từ lúc bái nhập Phiêu Vân Cốc đến nay, khoảng bốn năm mà nàng đã đạt tới Linh Động kỳ đại viên mãn, ngày sau chắn chắn sẽ Trúc Cơ thành công. Các trưởng lão cũng đồn đại rằng nàng rất có khả năng trở thành một đại cao thủ Ngưng Đan Kỳ khác, kế nghiệp Vân Hạc chưởng môn.

Tinh anh đệ tử đệ nhất nhân!

Hơn nữa từ thần thái khí chất, dáng vẻ dung mạo của nàng đều thập phần thập mỹ, nhất làn da trắng nõn như bạch ngọc được chúng đệ tử xưng là Vân trung tiên tử.

Là mỹ nhân trong mộng của vô số nam đệ tử, chỉ tiếc là tính tình của nàng lại lãnh ngạo vô cùng. Chỉ chuyên tâm tu đạo mà chưa từng tạo để ý qua ái tình.

Tại Phiêu Vân Cốc, nhắc tới Vân trung tiên tử tuyệt đối là như sét đánh ngang tai.

Mấy nữ đệ tử còn đang vãn chuyện, Lâm Hiên chợt nghe một làn hương thoang thoảng ngự theo gió như mơn man qua mặt. Từ ngoài đại sảnh, một thiếu nữ tuyệt sắc niên kỷ chừng mười sáu mười bảy đi vào, dung mạo tuyệt lệ mà thần tình băng lãnh ngọc khiết.

Ực!

Lâm Hiên nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của một gã nam đệ tử bên cạnh.

– Tần sư muội!

Vừa rồi còn bộ dáng cao cao tại thượng vậy mà bây giờ đám nam đệ tử bu quanh lấy hành lễ vấn an nàng.

Chỉ là sắc mặt Tần Nghiện nọ vẫn vô cùng lạnh nhạt, coi như phía trước không có thứ gì, đôi môi đào cũng chưa từng hé mở mà trực tiếp đi thẳng. Thái độ của nàng không những không làm các nam đệ tử bất mãn mà lại càng trở nên cuồng nhiệt.

Thấy thế Lâm Hiên không khỏi nhíu mày. Tần Nghiên dù xinh đẹp tuyệt đại nhưng cao ngạo như tiên thì thế nào với tới cho được. Đã như thế hà tất phải uổng phí tâm lực. Đám nam tử ngồi tại đây, có ai mà không phải đệ tử thiên tư danh tiếng rất cao được vô số sư muội bổn môn ưa thích. Bọn họ chỉ cần gật đầu một cái, liền có thể kiếm được một vài mỹ nhân chung tình với mình. Vậy mà không hiểu sao những đệ tử tinh anh này lại cố tình khinh thường, suốt ngày chăm chăm hướng tới Vân Trung Tiên Tử như muốn đâm đầu vào đá tảng vậy.

Với tâm cơ của Lâm Hiên mà không lý giải nổi điều này. Nếu bảo là do hâm mộ linh căn xuất chúng thì chưa hẳn, thậm chí có kẻ còn ghen ghét đố kỵ. Còn nếu là xinh đẹp thì không thiếu nữ đệ tử Phiên Vân Cốc có tư sắc hơn người, còn về tu vị thì…tình cảm nam nữ thì có quan hệ gì chứ? Có lẽ điểm mấu chốt chính là nàng Vân Trung tiên tử cao vời ngự ở trên mây mà không thể một ai với tới chăng?

Mặc dù không ưa gì cách hành sự của đám nam đệ tử nhưng Lâm Hiên cũng chưa quên đang thế vai Diệp Phong. Hắn cũng phải kiên trì chờ đợi để được vấn an Vân Trung Tiên Tử một lần. Kết quả là bị thờ ơ lạnh nhạt như đám người kia, đồng thời còn được tặng thêm vẻ xem thường của những nữ đệ tử khác.

Điều này khiến Lâm Hiên thầm than xui xẻo không thôi.

Những nam đệ tử khác không hẹn mà gặp, tiếp tục khom lưng uốn gối một cách buồn nôn. Vân Trung Tiên Tử tuy vẫn giữ vẻ lãnh ngạo song ánh mắt sáng như sao của nàng đã lộ vẻ khó chịu. Đến bây giờ thì Lâm Hiên đã hiểu vì sao nàng tới trễ như thế.

Cũng may sự tình này không tiếp diễn bao lâu, một thoáng sau có một vị trưởng lão vào đại điện.

Người này nhìn khoảng tầm ngũ tuần song nhưng có thể khẳng định là niên kỷ lớn hơn rất nhiều. Tu tiên giả thu nạp thiên địa linh khí thiên địa linh khí nên tốc độ lão hóa cũng chậm lại. Căn cứ vào luyện công pháp sở luyện mà tốc độ này sẽ khác nhau, nếu là tu luyện công pháp trú nhan đỉnh cấp trong truyền thuyết, cùng với đan được có thể cho phép người đó bảo trì thanh xuân suốt đời.

Đương nhiên không phải tất cả tu tiên giả đều thích trú nhan như thanh thiếu niên, điều này chỉ đúng với nữ tử. Đa số nam nhân lại nghĩ niên kỷ tam tuần tráng kiện mới có uy phong, không có mấy hứng thú đối với trú nhan thuật.

Vị Lý trưởng lão mặt bé tai choắt này, thoạt nhìn dáng người nhỏ bé không chút uy thế thật, không thể tưởng tưởng nổi là một cao thủ Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn.

Thế mới biết nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu. Chúng đệ tử không hề dám có ý nghĩ coi thường, đều khom lưng hành lễ.

Lý trường lão đưa mắt dò xét các đệ tử một lượt, gật đầu rồi đi tới ngồi xuống ghế trên, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Thấy thế Lâm ngạc nhiên trong lòng, không phải hôm nay lão truyền đạo sao? Tuy khó hiểu song hắn không dám vọng động.

– Thỉnh giáo trưởng lão, gần đây đệ tử tu luyện công pháp, thường cảm thấy nơi đan điền vô cùng đau nhức, xin hỏi là sai ở đâu?

Chợt một đệ tử ngồi hàng hai đứng lên cung kính hỏi.

Lý trưởng lão mở mắt liếc sơ một lượt rồi lạnh nhạt nói:

– Tu vị tầng thứ sáu, sắp trùng kích đại viên mãn?

– Vâng!

“Ngươi tu luyện quá vội, đạo tâm bất ổn, linh lực tích loạn ở đan điền quá nhiều, tạm thời nghỉ ngơi, trước tiên củng cố lại cơ sở tầng sáu đã.

– Tạ ơn trưởng lão điểm hóa.

Đệ tử kia cung kính ngồi xuống. Sau đó lại một đệ tử đứng lên.

Thì ra truyền đạo chính là chúng đệ tử thỉnh giáo nan đề khi tu luyện, Lâm Hiên hoan hỉ trong lòng nhưng cũng lo lắng đến điểm hạn chế của Thiên Ma Kiến Dung Thuật. Nếu thời gian thụ giáo quá dài thì thật không ổn.