Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 5: Phát hiện bất ngờ

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

– Rốt cuộc thứ này dùng để làm gì?

Lúc này Lâm Hiên đang cầm một viên đan dược trong tay. Thứ này tỏa ra mùi hăng hắc. Đây chính là phế đan mà Mã trưởng lão cho hắn. Đối với tu tiên giả, phế đan chẳng khác gì phế vật nhưng Lâm Hiên không vứt đi. Theo hắn, dù sao tài liệu luyện chế ra nó là thiên tài địa bảo. Khi trước hắn đã lấy ra nghiên cứu thành phần của nó gồm những gì, xem còn chút gì hữu dụng không.

– Lại làm thêm một vòng đại chu thiên tuần hoàn nữa vậy

Hiện Lâm Hiên đã có thể vận hành lam sắc tinh hải như linh lực. Theo thói quen trong thời gian gần đây. Hắn khoanh chân ngồi, tụ tập toàn bộ điểm sáng trong đan điền thành một dải màu lam, chậm rãi vận chuyển theo kinh mạch đến bàn tay.

Lúc này các điểm sáng lại có dấu hiệu tản ra, Lâm Hiên tập trung toàn bộ thần thức, muốn quan sát kỹ càng xem trước kia đã bỏ quên điều gì.

Nhờ thần thức, hắn cảm thụ được sự biến hóa của điểm sáng, chúng xuyên qua lớp da phát tán ra ngoài.

Ơ!

Đột nhiên thần sắc Lâm Hiên chợt động, lam quang tản ra không khí, lần này lại hướng vào một vật trong lòng bàn tay.

Phế đan! Vừa rồi đã quên bỏ nó qua một bên.

Lúc này tinh thần của hắn tập trung đến cực hạn. Chỉ thấy trong đan điền tiếp tục cuồn cuộn phát ra lam quang, điểm sáng màu lam có phản ứng với phế đan sao?!

Thật cẩn thận, hắn khống chế lam quang đồng thời dùng thần thức dò xét. Lúc này một số điểm sáng tiến vào phế đan, còn lại thì bị bắn ra, tiêu tán trong không khí.

Một khắc trôi qua.

Một hồi thật lâu….

Lúc này thể tích của tinh hải trong đan điền nhỏ lại chỉ bằng ba phần lúc đầu. Mà cố gắng đến mấy cũng không thể điều động thêm điểm sáng. Xem đã là cực hạn.

Đột nhiên một mùi hương truyền vào mũi. Lâm Hiên đảo mắt một cái, không ngờ phế đan màu đen đã chuyển sang trắng như tuyết, chính là … hạ phẩm Tẩy Tủy Đan!

So với đám người cùng trang lứa, Lâm Hiên trưởng thành hơn rất nhiều, vẻ mặt rất ít lộ hỉ nộ mà lúc này vô cùng kinh ngạc. Hai mắt hắn trợn hết cỡ, dường như còn chưa tin vào sự tình trước mắt.

Quan sát một lúc lâu, khẳng định không lầm lẫn, đích thị là hạ phẩm Tẩy Tủy Đan!

– Ha ha! Ha ha!

Không thể tưởng tượng trên thế gian còn thứ gì làm hắn sung sướng hơn, Lâm Hiên sảng khoái cười rộ liên hồi. Chỉ là một viên phế đan rác rưởi, thật không ngờ lại trở thành đan dược hữu dụng. Chẳng lẽ lam sắc tinh hải có khả năng tinh chế phế vật?

Nếu như vậy chẳng phải bản thân hắn sẽ phát tài sao?

Trên tu tiên đạo, tư chất vô cùng quan trọng nhưng hiệu quả của đan dược cũng không hề kém. Nếu được phục dụng đầy đủ, phàm nhân cũng có thể trở thành tông sư. Có điều dù là đại môn phái cũng không đủ tài lực mà xem đan dược như kẹo hồ lô phục dụng thỏa thích.

Nhưng nếu điểm sáng màu lam có thể biến phế thành bảo thì tình huống lại khác!

Trong lòng Lâm Hiên cao hứng có thể nghĩ, chỉ là sau một hồi thì tâm tình vui sướng lắng xuống, vẻ mặt tỉnh táo trở lại, bắt đầu nghĩ ngợi về tương lai.

Không ngờ lam sắc tinh hải lại là bảo vật nghịch thiên như thế, như vậy dù là các lão quái trong truyền thuyết cũng thèm đến đỏ mắt. Vấn đề tối quan trọng bây giờ là giữ kín bí mật này.

Chu Yến và Trương Vũ đã chết, dù có người thứ ba biết về sự tồn tại của nó thì Lâm Hiên cũng không mấy lo lắng, không ai lại đi nghi ngờ một đệ tử cấp thấp như hắn.

Vậy chỉ cần không để kẻ khác phát hiện ra tình cảnh bên trong đan điền là ổn. Cũng may là cơ thể nhân tộc cấu tạo vô cùng kỳ diệu. Cho dù cao thủ tu vị hơn rất nhiều cũng không thể quan sát được của người khác, xác suất bại lộ là rất bé.

Chỉ cần cẩn thận là có thể giữ bí mật về lam sắc tinh hải. Lúc này ý nghĩ của Lâm Hiên xoay chuyển sang mặt lợi ích của nó.

Lại nói, luyện đan thuật trong tu tiên bách nghệ là đạo thuật đòi hỏi kỹ xảo cực cao, dù luyện đan đại sư cũng có khi làm đan dược bị hỏng. Tiểu phái như Phiêu Vân cốc thì luyện đan thuật có hạn, xác suất thành công không lớn, nghe đồn chỉ có năm thành. nên Ngay cả hạ phẩm Tẩy Tủy Đan là đan dược cấp thấp nhất, mỗi tuần trăng cũng chỉ cấp cho mỗi đệ tử hai viên.

Mà đệ tử Linh Động kỳ có chừng ba trăm người, mỗi tuần trăng phát ra tổng cộng khoảng sáu trăm viên, đồng nghĩa cũng có một lượng phế đan tương tự. Nếu có được số phế đan này, sau đó dùng lam sắc tinh hải biến thành đan dược hữu dụng. Sau đó dùng đan dược mở đường, dù không có linh căn thì tốc tu luyện vẫn ngang ngửa, thậm chí vượt cả đám đồng môn.

Viễn cảnh tương lai vô cùng tốt đẹp không làm Lâm Hiên mê muội. Muốn thành công thì phải có kế hoạch hoàn chỉnh.

Đầu tiên là tìm hiểu viên đan dược Tẩy Tủy Đan mới thu được thêm một lần nữa. Hắn đưa nó vào tầm mắt, cẩn thận quan sát một hồi.

Màu sắc mùi vị đều không có gì khác biệt. Ngoài trừ lần bị Mã trưởng lão gây khó dễ thì Lâm Hiên từng đã được nhận Tẩy Tủy Đan. Do dự một lát, hắn lại lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan khác, đan dược này thu được từ Chu Yến.

So sánh thì viên đan dược tạo từ phế đan nhỏ hơn một chút, ngoài ra bên cạnh còn một ít bột phấn màu đen, tản ra mùi hắc nồng khó ngửi.

Tạp chất!

Trong Phế đan, do chứa nhiều tạp chất hỗn tạp cùng tinh hoa nên vô ích trong tu luyện. Nếu có thể loại bỏ tạp chất, giữ lại tinh hoa thì phế đan đương nhiên biến thành đan dược. Không phải tu tiên giả chưa từng nghĩ qua lý lẽ này nhưng trên thực tế. muốn thực hiện lại khó như lên trời. Mấy vạn năm qua, không biết bao nhiêu đại môn phái hay tán tu cao thủ thử qua không biết bao nhiêu lần nhưng chưa một lần thành công. Trải qua vô số lần thất bại, tu tiên giả đành từ bỏ, hình thành nhận thức rằng không thể loại bỏ tạp chất trong phế đan.

Nhìn nhúm tạp chất trước mắt, Lâm Hiên trở nên trầm ngâm. Hắn lấy từ trong bình ra thêm một viên phế đan rồi khoanh chân đả tọa. Đến khi số điểm sáng tiêu hao của tinh hải đã khôi phục, hắn tiếp tục điều động điểm sáng thực hiện một đại chu thiên tuần hoàn.

Quá trình này tuy gian nan nhưng Lâm Hiên đã quen thuộc. Khi các điểm sáng di chuyển đến cổ tay, hắn tập trung thần thức cẩn thận xem xét.

Cảnh tượng khi trước lần nữa hiện ra. Điểm sáng tiến vào phế đan thì tạp chất bị đẩy ra ngoài. Màu sắc của đan dược chuyển dần thành xám rồi sang trắng.

Tuy nhiên có một bộ phận điểm sáng tiêu tán trong không khí một cách lãng phí. Lâm Hiên cố dụng thần thức tụ tập điểm sáng thêm dày đặc, như vậy số lượng điểm sáng tiến vào phế đan sẽ nhiều hơn.

Quả nhiên tốc độ tạp chất bị phân ly nhanh hơn. Chỉ là sau một khắc, một tiếng bụp nhỏ vang lên. Đan dược trong tay đã bị vỡ làm bốn năm mảnh.

– Xem ra quang điểm lam sắc có thể phân ly tạp chất, đem bộ phận tinh hoa cô đọng lại, biến phế thành bảo.

Lâm Hiên lẩm nhẩm, vừa rồi tuy thất bại nhưng hiểu biết của hắn tăng lên không ít, kiểm chứng lại kết quả lần đầu.

Hắn xem xét một hồi, quá trình khống chế lam quang có sai lầm ở tốc độ. Có thể tốc độ điểm sáng tiến vào trong đan dược quá nhanh khiến đan dược không chịu được chăng?

Lâm Hiên đưa ra suy đoán, muốn chứng thực chỉ có cách thử thêm lần nữa. Nghỉ ngơi đến khi tinh hải trong đan điền khôi phục, hắn lại lấy ra một viên phế đan, khoanh chân đả tọa thử nghiệm một lần nữa.

Sau mấy lần thử nghiệm cùng cẩn thận phân tích, Lâm Hiên đã rút ra một kết luận. Thì ra quá trình tinh chế phế đan nhanh quá không được mà chậm quá cũng không xong, phải khống chế tốc độ trong một phạm vi nhất định mới có thể thành công. Đương nhiên muốn nắm rõ phạm vi ấy cần phải tinh chế thêm rất nhiều lần.

Lâm Hiên nghỉ ngơi khôi phục thể lực rồi lại bắt đầu tinh chế. Cả đêm không ngủ, mong muốn mau chóng nắm giữ bí mật về điểm sáng màu lam.

Bóng tối bị ánh bình minh xua tan, vầng thái dương lại ló ra ngoài những đám mây hồng phía đông. Lâm Hiên cầm một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan trong tay, đánh giá kết quả.

Qua mấy ngày liên tiếp tinh chế, cứ năm viên phế đan thì thu được viên đan dược, xác suất là hai thành cũng không tính là thấp. Lần trước Mã trưởng lão gây khó dễ nên cho hắn hai bình phế đan. Lão cũng thật hào phóng! Mỗi bình có khoảng trăm viên phế đan, như vậy tinh chế ra được bốn mươi viên, so với hai viên được cấp thì lợi hơn rất nhiều.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười, có được dị năng của lam sắc tinh hải này thì tu tiên đạo mù mịt của hắn đã có hi vọng. Hắn mở cửa sổ, phát hiện trời đã sáng.

Đã đến thời gian tu luyện, hắn tới Luyện Khí Đường bắt đầu đả tọa. Dù có tinh hải thì sự cố gắng khắc khổ vẫn không thể thiếu.

Trong mười ngày kế tiếp, Lâm Hiên vừa khổ luyện vừa lặng lẽ tinh chế phế đan thành đan dược. Khả năng sử dụng lam sắc tinh hải đã trở nên thuần thục hơn. Xác suất tinh chế thành công đã nâng lên được ba thành.

Trải qua gần một tuần trăng cố gắng, thu hoạch vượt xa tưởng tưởng ban đầu, được tới sáu mươi viên đan dược.

Sáu mươi! Đây chẳng phải là con số Tẩy Tủy Đan mà các đệ tử phải tích cóp trong gần ba năm sao!

Hiện tại gia tài của Lâm Hiên quả thật không nhỏ. Có đủ linh dược, bước kế tiếp chính là chăm chỉ luyện công. Tại Phiêu Vân Cốc này, hắn cảm nhận rõ ràng thực lực mới là đạo lý sinh tồn căn bản, vì vậy lập kế hoạch chi tiết cho việc đề thăng pháp lực là cần thiết.

Lấy đan dược phối hợp với sự nỗ lực. Mỗi ngày chia ra sáng trưa chiều, Lâm Hiên đều phục dụng một viên Tẩy Tủy Đan đả tọa luyện hóa dược lực.

Hạ phẩm Tẩy Tủy Đan tuy không trân quý lắm nhưng không tu sĩ cấp thấp nào xa xỉ tới mức mỗi ngày dùng ba viên như hắn, Nhờ dược lực cường đại thôi động, chừng một tuần trăng sau hắn đã cảm thấy linh lực trong cơ thể tràn đầy, chướng ngại bình cảnh không còn đáng ngại.

Đây chính là thời điểm chín muồi trùng kích vào Linh Động kỳ tầng thứ hai!