Quyển 7 : Chu du tam giới - Chương 2361 : Sơn cốc và trận pháp ẩn nấp

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: rain1902

“Vâng.”

Hai huynh muội tuy cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không dám từ chối. Nàng kia khẽ phát bàn tay trắng như ngọc, một cái ngọc giản đen nhánh bay vút ra. Nàng này cầm chặt ngọc giản đặt ở giữa hai hàng mi rồi chìm thần thức vào…

Thời gian khoảng một chén trà qua đi, nàng ta ngẩng đầu lên, ngọc giản tóm lược giản đơn vị trí đã đến tay Lâm Hiên.

“Lôi Ưng bang đã chiếm cứ tổng đà của bổn môn nhưng cũng không có vì vậy mà dừng lại, ngược lại còn ra sức đuổi giết đệ tử của bổn môn, cho nên chỗ ẩn thân hiện giờ của các sư huynh đệ tương đối bí mật.”

Nàng kia khẽ thở ra một hơi hỗn loạn trong lòng, thanh âm có vài phần chờ mong truyền tới. Lâm Hiên nghe vậy thì gật đầu, rồi cũng không nói thêm gì đem thần thức quét qua ngọc đồng giản. Sau đó hắn liền hóa thành một đạo hồng quang bay về phía chân trời, rất nhanh không còn thấy bóng dáng.

“Tiểu muội à, ngươi nói xem lúc này đây Lâm trưởng lão có ra tay trợ giúp bổn môn vượt qua khó khăn lúc này hay không? “

“Ta cũng không biết được, nhưng dù sao nhiệm vụ của ta và người cũng đã hoàn thành thì chắc sẽ có trọng thưởng, còn về sau sự tình tiếp diễn như thế nào thì cũng không phải những tu sĩ Nguyên Anh như chúng ta có thể biết được.” Nàng kia khẽ giơ tay vuốt tóc rồi nhẹ nhàng nói.

“Ừ…, muội muội nói có lý, chính là sư huynh dại dột rồi, lại có chút đi lo chuyện cao vời…” Nam tử kia cũng thở dài một cái, trên mặt mang theo thần sắc lo lắng mở miệng.

Lại nói bên kia, Lâm Hiên toàn lực bay đi, hắn làm như vậy cũng vì nghĩ rằng tên trưởng môn kia cũng không dám to gan lớn mật lừa gạt chính mình.

“Bí mật?”

Lâm Hiên cũng không phải chỉ đơn giản là hiếu kì, mà là đoán chừng có liên quan đến bảo vật gì đó. Nếu không một cái môn phái Tiên Vân Tông nho nhỏ vì sao lại trêu trọc địch nhân như thế, mấy chục năm trước thì có hơn mười tên Động Huyền Kỳ tìm đến tận cửa. Hôm nay Lôi Ưng bang lại không hiểu vì sao lại tìm đến đánh giết. Lâm Hiên tin rằng chuyện này không phải chỉ là trùng hợp, nhất định là có duyên cớ gì đó. Nếu quả thực có bảo vật gì thì hắn nhất định không thể buông tha rồi.

Trong đầu vừa suy nghĩ lại vừa điều khiển độn quang, hắn dựa vào ngọc giản thi thoảng điều chỉnh phương hướng bay đi.

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_******

_

_

_

_

_

_

_

__

Đảo mắt đã hai canh giờ qua đi, mặt trời sắp lặn thì Lâm Hiên đã dừng lại, một sơn cốc đã xuất hiện trong tầm mắt. Sau đó hắn phất tay áo đem ngọc giản ra rồi chìm thần thức vào trong. Rất nhanh Lâm Hiên đã ngẩng đầu lên rồi híp mắt xem xét đánh giá cảnh vật bốn phía.

“Đúng vậy, cắn cứ theo lời thì địa điểm ẩn trốn của đệ tử Tiên Vân tông còn xót lại chính là ở chỗ này. Nhưng không hiểu vì sao chính mình lại không cảm ứng được một tia ba động của pháp lực nào vậy?”

Theo lý mà nói, các đệ tử xót lại của Tiên Vân tông cũng còn hơn ngàn, cho dù có phái ra trăm người đi bốn phương tám hướng tìm kiếm tung tích của mình thì giờ phút này trong cốc ít nhất cũng có vài chục tên Ma Tộc tu sĩ, tụ tập nhiều người như vậy muốn thu liễm khí tức hoàn toàn là điều không thể.

Chẳng lẽ là…

Trong nội tâm Lâm Hiên đã có chút ngầm suy đoán. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, con mắt lại ánh lên ánh sáng màu bạc sáng chói. Tra xét bằng thần thức không mang đến hiệu quả nên Lâm Hiên bắt đầu sử dụng Thiên Phượng Thần Mục. Quả thật đã phát hiện bên trong có làn khí tím nhè nhẹ tản ra.

“Thì ra là dùng trận pháp để che giấu khí tức của các đệ tử. Nhưng có thể một lần đem khí tức của cả ngàn người che giấu, hơn nữa ngay cả thần thức của mình cũng có thể che giấu được thì trận pháp này cũng không thể xem thường rồi.” Lâm Hiên lấy tay đặt lên trán, trên mặt lộ ra một chút đăm chiêu.

Nội tình của Tiên Vân Tông còn thâm sâu hơn so với mình tưởng tượng, theo lý thuyết mà nói một môn phái nhỏ như vậy, ngay cả tu sĩ Động Huyền Kỳ cũng không có thì cũng không có khả năng lấy ra một bảo vật như vậy.

Lâm Hiên thì thào tự nói với chính mình, xác thật không có đến nhầm rồi sau đó hóa thành một đạo hồng quang bay vào trong sơn cốc. Rất nhanh hắn lại ngừng lại, phía trước là một ít thực vật bụi gai nhìn có vẻ giống như là tồn tại sẵn có ở đây, nhưng lúc Lâm Hiên thi triển Thiên Phượng Thần Mục thì lại lộ ra một chút sơ hở.

Khóe miệng Lâm Hiên khẽ mỉm cười, chỉ thấy hắn phất tay một cái, một quả cầu lửa to cỡ cái trứng gà xuất hiện trong tầm mắt. Sau đó nó không ngừng xoay tròn, thoáng một cái thể tích của quả cầu lửa dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi lớn lên đến vài trượng. Tay Lâm Hiên run lên nhè nhẹ đem quả cầu lửa ném về phía trước.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn truyền vào lỗ tai, mắt thấy quả cầu lửa sắp chạm vào những thực vật bụi gai thì đột nhiên, không khí lại lăn tăn như gợn sóng nước, một tầng màn sáng màu tím nhạt hiện ra khiến quả cầu lửa đụng vào phía trên mặt.

Màn sáng nhộn nhịp một hồi nhưng cũng không có sụp đổ.

“Không tồi, không tồi. ” Lâm Hiên nhẹ gật đầu tán thưởng, tuy chỉ là một kích tùy tiện của hắn, cũng không phải là sử dụng thực lực chân chính. Nhưng với tu vị Phân Thần kỳ như hiện tại thì dù chỉ là một kích tiện tay thì uy lực cũng không có thể xem thường, nhưng trận pháp ẩn nấp kia rõ ràng lại có thể tiếp được khiến cho Lâm Hiên đối với nội tình của Tiên Vân Tông lại xem trọng hơn một chút.

Pháp trận mặc dù không có bị phá vỡ, nhưng hiển nhiên là làm kinh động đến những tu tiên giả bên trong. Tiếng rít truyền vào lỗ tai, lập tức có hơn mười tu tiên giả bay đến phía Lâm Hiên.

“Là vị cao nhân nào đến đây, đệ tử Tiên Vân Tông không kịp nghênh đón từ xa.”

Lời còn chưa dứt thì vài đạo kinh hồng từ trong vách núi trước mặt đã bay ra, chỉ thấy mười tên cổ ma cực kì mau lẹ đi đến trước mặt Lâm Hiên.

Rất nhanh, hào quang thu lại lộ ra dung nhan ba gã cổ ma. Bên trái là một cổ ma dáng người ục ịch, dung mạo bình thường nhưng trên mặt lại cười rất chân thành. Còn bên phải là một nữ tử mặc một bộ cung trang màu hồng phấn khoảng hơn hai lăm tuổi, tuy không thể nói là tuyệt sắc nhưng cũng không thể xem thường. Về phần chính giữa thì là một trung niên nhân thân mặc áo bào màu xanh.

Phát hiện có người tìm đến đây, vốn dĩ khuôn mặt ba ma khẩn trương vô cùng nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt Lâm Hiên thì lại lập tức chuyển từ buồn thành vui.

“Sư thúc.”

“Lâm sư thúc.”

“Thật là người?”

Ba người quay mặt nhìn nhau, thực sự là quá sức vui mừng, mấy ngày nay bọn hắn đều rất lo lắng trông chờ tin tức của Lâm Hiên, không nghĩ tới sư thúc lại tự mình tìm đến nơi này. Chẳng lẽ sư thúc đã gặp được tên đệ tử nào đó trong những tên được phái đi ra ngoài điều tra. Bất quá cái này bây giờ cũng không quan trọng nữa rồi.

“Tham kiến sư thúc.” Ba ma cùng tiến lên một chỗ rồi cung kính bái lạy.

Những ma tu khác thấy vậy cũng mừng rỡ nhao nhao quỳ xuống.

“Hừ, không cần đa lễ như vậy.” Lâm Hiên biểu lộ lại có vẻ bình thản vô cùng. Ba ma liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút không ổn, nhưng bọn chúng cũng không có thể hiện ra bên ngoài, cung kính mời Lâm Hiên tiến vào bên trong trận pháp.

Đây cũng chỉ là một điểm dừng chân tạm thời của Tiên Vân Tông cho nên so với tổng đà trước đây thì có chút đơn sơ. Nhưng mà tu tiên giả lại khác với phàm nhân, thi triển bí thuật tích cát thành tháp (1) xây dựng không ít nhà bằng đá, tuy rằng đơn sơ nhưng so với cảnh màn trời chiếu đất thì cũng dễ chịu hơn nhiều lắm.

Lâm Hiên dưới sự dẫn dắt của ba ma liền cùng nhau đi đến một gian nhà đá rộng rãi.

tích cát thành tháp: áp súc cát thành kiến trúc.