Quyển 3: U Châu loạn - Chương 147: Tứ Thánh Thú Kiếm Trận

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bên kia, Âu Dương Cầm Tâm muốn phân thắng bại cùng Thiết Giáp Quái Mãng cũng không phải một thời ba khắc.

Lâm Hiên hít vào một hơi, đã cảm ứng cách mấy chục dặm mơ hồ có vài luồng âm khí, không hiểu sao chúng vẫn quanh quẩn chưa dám bay tới nơi này. Ác đấu dữ dội như thế, quả nhiên dẫn tới sự chú ý của âm hồn.

Những đạo âm khí kia thực lực không lớn nhưng nếu cứ dây dưa mãi, khi các quỷ vương cùng quỷ đế tới thì hối cũng không kịp.

Bên kia, Thái Bạch kiếm tiên cũng có nỗi sợ tương tự như Lâm Hiên. Có điều không phải âm hồn quỷ vật mà là truy binh của Bích Vân Sơn. Nghe nói lần này thái thượng trưởng lão đích thân động thủ. Thái Bạch kiếm tiên dù cao ngạo nhưng chưa tự đại đến mức dám phân tranh cùng tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Lúc này hai người đều muốn nhanh chóng phân thắng bại. Đã như vậy không cần thi triển thần thông bình thường, trực tiếp sử dụng đòn sát thủ. Một đòn quyết định thắng bại!

Vẻ mặt Thái Bạch kiếm tiên trở nên ngưng trọng. Độc tý liên tục kết các kiếm quyết, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, linh lực toàn thân ào ào cuồng tăng. Dù vẫn ở cảnh giới Ngưng Đan nhưng khí thế tỏa ra không thua kém lão quái Nguyên Anh kỳ bao nhiêu.

Thấy vậy, Lâm Hiên vô cùng kinh hãi. Trước kia hắn đúng là ếch ngồi đáy giếng. Không ngờ trong hàng tu sĩ Ngưng Đan Kỳ còn có cao thủ cỡ này.

Tuy nhiên có thể đoán được đối phương sẽ phải trả giá không nhỏ. Linh lực toàn thân cuồng tăng nhưng sắc mặt Thái Bạch kiếm tiên lại xám xịt như xác chết, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Không dám có điểm sơ ý. Toàn thân Lâm Hiên chợt lóe thanh quang, mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn đồng thời chỉ vào cổ thuẫn trước mặt. Bảo vật không ngừng xoay quanh thân hắn.

Bên kia, trên mặt Trương Thái Bạch lộ vẻ châm biếm:

– Không ngờ hai mươi năm không gặp, các hạ lại tiến đến cảnh giới này. Trương mỗ bái phục, tuy nhiên tu tiên đạo của ngươi sẽ dừng ở đây. Tại hạ tuyệt đối rõ ràng về thần thông của mình, ngoài các lão quái Nguyên anh, không ai có thể tiếp nổi.

Khẩu khí cuồng ngạo của Trương Thái Bạch khiến người khác líu lưỡi. Lâm Hiên hừ một tiếng, trên mặt không coi vào đâu nhưng lòng thầm cảnh giác. Đối phương dù vô sỉ nhưng không phải kẻ hư ngôn, dám nói như vậy nhất định là có chỗ nắm chắc.

– Hợp!

Trương Thái Bạch khẽ quát một tiếng, năm ngón tay đồng thời búng ra. Linh quang đủ màu sắc tỏa ra từ thân thể trôi nổi giữa không trung, tạo thành những khối cầu sáng cỡ nắm tay đều là thiên địa linh khí tinh thuần.

Dưới sự thao túng của bí pháp, toàn bộ cầu sáng bị hút vào trong hơn chục thanh phi kiếm. Hấp thu linh lực, các phi kiếm vù vù bay lượn không ngừng.

Tròng mắt Lâm Hiên co lại, trong lòng chợt có dự cảm không lành, đang do dự thì một tiếng la to truyền tới.

– Tứ Thánh Thú Kiếm Trận, Lâm Hiên! Nhanh hạ thủ, quyết không thể cho hắn bày xong trận này.

Âu Dương Cầm Tâm đang đấu pháp cùng Thiết Giáp Quái Mãng ở xa nhưng vẫn luôn chú ý đến chiến cuộc bên này, vừa lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Hiên nghe thì trong lòng nhảy dựng.

Sao đối phương có thi triển được thần thông nghịch thiên như thế!

Trong tam đại phái chính đạo, Bích Vân Sơn truyền thừa đã vài ngàn năm, pháp môn tu luyện có tới hàng nghìn hàng vạn, thích hợp đủ loại tư chất cùng thuộc tính linh căn tu luyện.

Công pháp đỉnh cấp không nhiều nhưng vài loại có uy danh hiển hách, trong đó có Tứ Thánh Thú Kiếm Trận. Nghe nói thần thông này do một vị tiền bối kiếm tu Bích Vân Sơn kinh tài tuyệt diễm sáng tạo ra ở ngàn năm trước, uy lực chấn nhiếp tứ phương, tung hoành tu tiên giới mấy trăm năm chưa từng gặp địch thủ.

Chỉ tính số lão quái bại dưới tay tiền bối Nguyên Anh trung kỳ nọ đã là bảy tám vị. Sau khi tiền bối kiếm tu kia tọa hóa thì Bích Vân Sơn chưa từng xuất hiện cao thủ như thế, Tứ Thánh Thú Kiếm Trận cũng trở thành truyền thuyết xa xôi.

Không phải chỉ tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới thi triển được thần thông này sao? Hoảng hốt một hồi, rất nhanh Lâm Hiên đã trấn tĩnh trở lại. Tu vị đối phương chỉ là Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong, thi triển ra thần thông trong truyền thuyết thì cũng không thể được mười thành uy lực.

Giờ có chạy cũng đã muộn, sao có thể bỏ Âu Dương Cầm Tâm ở lại? Đã như vậy chỉ còn một đường ứng chiến!

Lâm Hiên hít một hơi thật sâu. Thú Hồn Bảo liền hóa thành một con mãng xà dài mấy trượng bay lượn trên đầu. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm đã thu về, lúc này trong hàn khí vô tận bắn nhanh về đối phương.

Thái Bạch kiếm tiên đã có chuẩn bị, liền ném ra mấy tấm lục phù khiến linh lực tập trung cùng một chỗ, hóa thành một quái thú dữ tợn toàn thân bốc hào quang, nghênh chiến Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm. Tiên kiếm đại chiếm thượng phong nhưng đối phương chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian là đủ.

– Hiện!

Chỉ một thoáng sau, Thái Bạch kiếm tiên đã niệm xong pháp chú, trịnh trọng đưa tay điểm về phía trước một cái. Trong tiếng vù vù, các thanh phi kiếm tập trung thành bốn nhóm, được bốn loại linh quang màu sắc khác nhau bao bọc ở trong.

– Thánh thú hàng lâm?

Thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Hiên khó coi tới cực điểm.

– Hừ, xem như ngươi có nhãn lực, có thể đi tìm chết. An tâm, ta nhất định rút hồn luyện phách ngươi để luyện thành âm thi khôi lỗi.

Trên mặt Thái Bạch kiếm tiên lộ đầy oán độc, còn thêm vẻ biến thái điên cuồng. Y giơ tay đấm vào lồng ngực, liên tục phun ra những ngụm máu huyết vào các thanh phi kiếm.

Muốn thi triển thần thông này, cần phải dùng pháp lực cảnh giới Nguyên Anh, với tu vị Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong thì quá miễn cưỡng. Bất đắc dĩ, Thái Bạch kiếm tiên phải tổn hao nhiều nguyên khí mới bù đắp lại. Mất nhiều tinh huyết như vậy, ngày sau muốn khôi phục thật không dễ, chưa nói tới chuyện có thể cảnh giới sẽ rớt xuống.

Bốn chùm sáng tiên tục hấp thu tinh huyết, bên trong bạo tỏa ra linh áp vô cùng đáng sợ.

Ở gần Lâm Hiên nhất là một cột sáng màu xanh, lúc này khuếch đại thành một đám mây ngũ sắc cỡ bảy tám mẫu. Sương mù cuồn cuộn một trận, cuồng phong thổi qua lộ ra hình dáng quái vật bên trong.

Là một con Thanh Long rất dữ tợn có sừng trên đầu, thân cao hơn mười trượng. Nó hung hăng ngóc đầu gầm lên dữ dội, khiến cho đám sương vụ đều bị tan sạch.

Mấy đạo sáng bên kia cũng tương tự, hiện ra những quái thú khiến người người biến sắc.

Bên trái là một lão quy yêu khổng lồ như một ngọn núi nhỏ, lớp mai đen sẫm mang những hoa văn mỹ lệ kỳ bí cổ xưa.

Huyền Vũ!

Hai con khác đương nhiên là Chu Tước cùng Bạch Hổ.

Lâm Hiên hít một hơi lạnh trấn định tâm tư. Những yêu thú này đương nhiên không phải là Thánh thú Linh giới. Nếu là thật, những tồn tại đẳng cấp này chỉ cần hắt hơi một cái là thổi bay hắn. Cũng không phải là dùng bí pháp liên hệ với Linh giới, mượn một tia phân thần của Thánh thú xuống Nhân giới.

Trước mắt chỉ là đồ dỏm mà thôi. Lấy Hóa Hình Thuật làm cơ sở, bốn con yêu thú này là bổn mạng pháp bảo của Thái Bạch kiếm tiên biến hóa thành. Đương nhiên thông qua bí pháp nào đó khiến uy lực trở nên đặc biệt mạnh mẽ.

Lâm Hiên cũng không dám coi coi thường, Bích Vân Sơn trưởng lão khi xưa từng nhờ bí pháp này tung hoành thiên hạ, Trương Thái Bạch mô phỏng thi triển ra nhưng uy lực tuyệt đối phi thường.

Âu Dương Cầm Tâm cũng khẩn trương vô cùng. Có điều Thiết Giáp Quái Mãng da dày giáp chắc cộng thêm xà tính hung mãnh. Nàng không ngừng công kích những vẫn chưa sát diệt được nó.

Lúc này trên mặt Trương Thái Bạch lóe lên vẻ tàn nhẫn, liên tiếp kết các ấn pháp cổ xưa.

Tứ thánh thú cùng rống to. Trước tiên Thanh Long gầm rít lao sang. Vẻ mặt Lâm Hiên trầm xuống. Thân hình chớp động lui về phía sau, đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết. Con mãng xà trên đầu há cái mồm rộng đỏ lòm như chậu máu, trong mắt lóe lên hồng quang lao tới đối phương.

Oanh một tiếng. Mãng xà cương cường lao vào Thanh Long. Hai quái vật dài tới hơn mười trượng lao vào cắn xé, quấn lấy nhau khiến đất đá bắn tung tóe khắp nơi.

Mãng xà có vẻ rơi vào thế hạ phong nhưng Lâm Hiên không hề bối rối. Lúc này Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm đã diệt xong quái thú. Xen lẫn trong hàn khí vô tận, tiên kiếm biến thành một con Giao Long màu trắng, hung hãn lao tiếp tới chỗ Thanh Long. Đây chỉ là Hóa Hình Thuật đơn giản, không có thần thông của yêu thú, còn kém hơn Thú hồn bảo một chút. Có điều lấy hai địch một, miễn cưỡng chặn được Thanh Long.

Sắc mặt Lâm Hiên ngày càng ngưng trọng, còn ba con thánh thú nữa đang lăm le lao tới!

Thân thể Huyền Vũ đương nhiên khổng lồ nhất, quy lão chậm chạp ở sau cùng nhưng lại há cái mồm khổng lồ, vù vù phun ra mấy cột nước màu lam to như cái thùng bắn tới Lâm Hiên. Tuy chỉ là mô phỏng bản thể thánh thú Huyền Vũ tại Linh giới nhưng cũng tinh thông thần thông thủy thuộc tính.

Ngạc nhiên nhưng phản ứng không chậm, hai tay Lâm Hiên bấm niệm pháp chú, linh lực toàn thân truyền vào cổ thuẫn trước người, nó hóa lớn ra cỡ vài trượng ngăn những dòng nước màu lam đang bắn tới. Chỉ thấy cổ thuẫn rung rẩy một trận nhưng đòn công kích của Huyền Vũ đã bị cản lại.

Công kích không có hiệu quả, Huyền Vũ đã bị chọc giận. Cái cổ co rụt, bốn chân như bốn cái cột khổng lồ cũng thu về trong mai. Khí thế không yếu đi mà chợt cuồng tăng. Thân hình vĩ đại bắt đầu quay tròn tại chỗ như một cơn lốc.

Chỉ thấy cuồng phong nổi lên, thân hình lão quy này bốc lên cao rồi như một ngọn núi rơi xuống đè qua bên này.

Tuy thân thể khổng lồ nhưng tốc độ của nó nhanh phi thường, chỉ có dùng Thuấn di thuật hoặc Súc địa thuật mới có thể tránh thoát. Đáng tiếc hai loại thần thông này, một đã thất truyền, còn một muốn tu tập phải tới Nguyên Anh kỳ.

Lâm Hiên kinh mà không loạn. Hai tay chà xát, đánh ra hai đạo linh lực to như cái chén vào cổ thuẫn, đồng thời phun ra một ngụm tinh huyết vào đó.

Sau khi hấp thu, cổ thuẫn lần nữa cuồng tăng vĩ đại tới hơn trăm trượng che mây lấp trời, đám phù văn kim sắc trên mặt thuẫn không ngừng tản ra linh lực kinh người.

Chỉ thấy Huyền Vũ như một ngọn núi bay tới đụng rầm rầm vào cổ thuẫn vĩ đại, trong khoảnh khắc không gian trở nên im ắng đáng sợ. Một lát sau mới bạo phát ra sóng linh khí cuồng bạo, cuồng phong càn quét bốn phía. Những chỗ linh khí đi qua đều bị thổi bay, thậm chí cả một góc hoang sơn cũng bị san thành bình địa.

Lúc này, ngoài mấy trăm dặm, mấy đạo độn quang âm u đột nhiên dừng lại, âm khí tiêu tán lộ ra bảy tám quỷ vật hình dáng dữ tợn. Chính là các âm hồn bị thu hút bởi trận chiến mà tới.

Đám quái vật Trúc Cơ Kỳ này được cầm đầu một tên quỷ vương, giờ khắc này trên mặt hắn lộ vẻ kinh nghi.

Linh lực chấn động khủng khiếp như vậy, ngoài mấy trăm dặm còn cảm ứng được. Chẳng lẽ là các lão quái Nguyên anh đang giao chiến?

– Đại nhân…

Một quỷ vật vừa mở miệng thì bị quỷ vương khoát tay:

– Không cần nói nữa, chúng ta mau trở về.

– Trở về?

Lũ âm hồn đưa mắt nhìn nhau.

– Hạo Thiên bệ hạ đã hạ pháp dụ. Có một yêu tộc Hóa Hình Kỳ thực lực vô cùng cường hãn xâm nhập nơi này. Sự tình của cảnh giới này, không phải là chuyện chúng ta có thể xử lý nổi, nhanh trở về thông báo quỷ đế là được.

Vài tên ác quỷ gật đầu. Âm hồn hung hãn không sợ chết nhưng cũng không ngu ngốc chủ động nạp mạng. Cả đám liền quay đầu bay trở về.

Tại một phương xa khác, một nhóm tu sĩ nhân tộc đưa mắt nhìn nhau. Những người này cùng vận trường bào màu xanh, bên hông có quấn dây màu bạc. Cầm đầu là một lão giả Ngưng Đan trung kỳ. Bên cạnh còn có một tráng hán Ngưng Đan Kỳ sơ kỳ mới tiến cảnh không lâu.

Lúc này vẻ mặt hai người đều cực kỳ ngưng trọng, chăm chú nhìn về phương xa.

– Sư huynh, linh khí chấn động khác thường như vậy. Người nói có phải do lão quái Nguyên Anh kỳ gây ra chăng?

Qua một lúc, tráng hán liếm khóe môi khô khốc, hoảng sợ hỏi.

– Ta cũng không rõ, quá xa nên không cảm ứng được uy áp của đối phương, tuy nhiên linh lực va chạm khủng khiếp như vậy, tám phần là hai lão quái đang giao chiến.

Lão giả trầm ngâm một lát mới mở miệng.

– Nếu vậy trong đó hẳn có quỷ đế, kẻ còn lại là ai? Nơi này đâu có tu sĩ Nguyên Anh kỳ Nhân tộc?

– Điều này rất khó nói, căn cứ vào tin thám báo chính xác thì Bích Vân Sơn Thái Hư chân nhân đã đến nơi này.

– Cái gì? Lão quái Thái Hư kia đã đến!

Tráng hán lộ vẻ hoảng sợ:

– Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ý định của Thanh Tường Môn chúng ta…

– Không phải, Thái Hư tới là có mưu đồ khác. Tin tức có nói, lão tới để truy tung Thái Bạch kiếm tiên.

– Cái gì, Thái Bạch kiếm tiên?

Tráng hán lộ vẻ giật mình:

– Sao có thể, người này địa vị cao vời ở Bích Vân Sơn, với lại ghét ác như cừu…

– Hừ, ghét ác như cừu, chỉ là ngụy quân tử, người này trước kia mắt la mày lém cùng ma đạo, sau đó tiếp tục có điều ám muội cùng âm hồn…

Tráng hán nghe thì ngạc nhiên cùng tò mò. Có điều giờ không phải thời khắc để bàn về chuyện này. Lão giả vuốt râu mở miệng:

– Nếu có lão quái Nguyên Anh kỳ tới đây, chúng ta không thể xử lý việc này, trở về phục mệnh môn chủ là được.

Tráng hán không có dị nghị. Đám tiểu tu Trúc Cơ Kỳ càng không dám tùy tiện xen vào. Chúng môn đồ Thanh Tường Môn liền theo đường cũ quay về.

– Đáng giận!

Trở lại cuộc chiến, Thái Bạch kiếm tiên chau mày đầy tức giận. Thần thông của tiểu tử trước mặt vượt quá xa suy đoán. Không ngờ chống đỡ được công kích của hai thánh thú đầu tiên.

Thái Bạch kiếm tiên tiếp tục phun ra một ngụm tinh huyết. Bạch Hổ hấp thu thì ngửa đầu rống lên giận dữ, khí tức càng ngày bạo ngược. Hai chân trước cào loạn trên không, vô vàn những trảo ảnh hiện lên, nương theo tiếng rín rít bắn nhanh qua Lâm Hiên.

Lâm Hiên không kịp nghĩ ngợi, liền ném ra mấy tấm lục phù, hóa thành những tầng sáng hộ thể đủ mọi màu sắc che trước người.

Nhưng sau một lát thì hắn biến sắc. Trảo ảnh thế như chẻ tre, dễ dàng xuyên qua ba tầng sáng như xé lụa mỏng. Vừa rồi tế ra không phải phù tầm thường, chính mà Địa giai linh phù quý hiếm. Một đòn tùy tiện của Bạch Hổ lại có uy lực đáng sợ như thế.

Mắt thấy trảo ảnh cách người ba thước. Lâm Hiên bấm niệm pháp quyết, thân hình uốn khúc rồi đột nhiên tan biến.

Âm thanh Trương Thái Bạch trầm xuống như đáng tiếc cùng kinh hãi.

– Di hình hoán vị, sao ngươi học được thần thông thâm ảo như thế, không phải nó đã thất truyền ở Tu Tiên giới rồi sao?

Hiện ra tại một nơi gần đó, vẻ mặt Lâm Hiên âm u lạnh lẽo. Không hơi sức đâu mà giải thích với đối phương, pháp lực trong cơ thể lưu chuyển tiếp tục tế xuất Phược Tiên Cầu.

Di hình hoán vị không thần kỳ như Thuấn di thuật nhưng cũng là tuyệt kỹ bảo vệ tánh mạng tại thời khắc mấu chốt. Cửu Thiên Huyền Công truyền thừa thời thượng cổ, bên trong có ghi lại bí pháp này. Do nó rất khó luyện, Lâm Hiên hao tổn không ít công phu nhưng chưa nắm chắc mười phần. Vừa rồi tình thế cấp bách, hắn tùy tiện lại thi triển thành công.

Lâm Hiên thầm kêu may mắn, đồng thời vẻ mặt trầm ổn trở lại, đưa tay chỉ về phía Phược Tiên Cầu. Pháp bảo tỏa linh quang, bắn ra vô số sợi tơ bạc.

– Đây lại là bảo vật gì?

Lâm Hiên liên tiếp tế ra cổ bảo khiến Trương Thái Bạch gần như đã chết lặng, đành coi như không nhìn thấy. Tiếp tục thúc giục thánh thú tấn công. Bạch Hổ gầm lên giận dữ, thân thể tỏa khắp hào quang trông vô cùng uy mãnh, lại cào loạn hai chân, lần này cả trảo ảnh cùng chân thân bắn tới.

Điều này cũng hợp ý Lâm Hiên, hắn đại hỉ khẽ quát một tiếng:

– Trói!

Ngay lập tức những sợi tơ bạc như có thông linh chụp tới Bạch Hổ. Sợi tơ tuy nhỏ li ti nhưng vô cùng dẻo dai, trảo ảnh không thể hủy diệt, ngược lại cuốn lấy tứ chi Bạch Hổ.

Bạch Hổ liều mạng vùng vẫy nhưng Lâm Hiên sao có thể để nó thoát ra, tiếp tục truyền linh lực vào Phược Tiên Cầu, bên trong lại bắn ra thêm một tầng tơ bạc, trói chặt lấy Bạch Hổ.

Trương Thái Bạch giật mình rồi ánh mắt trở nên oán độc. Rời vào đường cùng, phải hạ lệnh cho con thánh thú cuối cùng tấn công.

Chính là một con hỏa điểu vĩ đại có sải cánh hơn mười trượng, hót vang một tiếng chấn động không trung, hai cánh mở ra vẫy một cái. Ngay lập tức những khối hỏa cầu cỡ nắm tay xuất hiện, tạo thành một trận mưa lửa từ trên không xuống.

Lâm Hiên thấy thì thở dài. Thần thông của hắn vượt xa đồng đạo cùng cấp nhưng thời khắc này đã đến cực hạn. Đồng thời thao túng nhiều cổ bảo như vậy, không chỉ pháp lực tiêu hao rất lớn mà yêu cầu thần thức cũng cực cao.

May là vẫn còn một hậu chước sau cùng.

– Nguyệt Nhi!

– Dạ, thiếu gia.

Nương theo âm thanh nhu mì, không gian dao động rồi một thiếu nữ thanh tú hiện giữa không trung. Đối mặt với cơn hỏa vũ, nàng không chút nào sợ hãi, hé miệng lan phun ra một đạo hắc quang, đón gió hiện thành một tiểu phiên đen như mực.

Thiếu nữ quyết đánh ra một đạo pháp quyết vào tiểu phiên. Nương theo tiếng quỷ khóc thê lương, sương quỷ ùn ùn tuôn ra, nháy mắt đã biến thành một đóa ma vân hàng mấy mẫu. Càng kỳ lạ là bên trong thú ảnh trùng trùng.

Tiểu phiên cuồn cuộn một trận, phun ra vô số cột sáng màu đen hứng lấy màn hỏa vũ.

Trong phạm vi vài dặm, liền nghe tiếng nổ mạnh liên tục không đứt. Lâm Hiên đã ngăn chặn ba con yêu thú kia. Chỉ còn lại Chu Tước đơn độc, đương nhiên không phải đối thủ của Nguyệt Nhi.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lâm Hiên cũng không muốn Nguyệt Nhi phải động thủ. Ngoài Cực Ác Ma Tôn, hắn là tu sĩ U châu thứ hai có được quỷ tôi Ngưng Đan Kỳ, điều này quá mức kinh hãi thế tục.

Đã hạ sát thủ, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không lưu tình, thông qua thần niệm ra hiệu Nguyệt Nhi khẩn trương sát diệt Chu Tước. Quái thú này vốn là bổn mạng pháp bảo Thái Bạch kiếm tiên. Phá được nó thì tâm thần đối phương sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, phân nửa là trọng thương.

Thời gian này được tinh hồn âm quỷ bồi dưỡng, uy lực của Thú Hồn Phiên tăng mạnh, càng thêm hâm mộ là nó có thể biến hóa hàng vạn hàng nghìn thần thông khiến người không thể đề phòng.

– Sát!

Nguyệt Nhi chỉ về ma phiên. Ngay lập tức, từ trong ma vân bắn ra mấy lưỡi hái đen thẫm dài hơn thước về phía Chu Tước.

Vạn vật tương sinh tương khắc, Chu tước thuộc hỏa mà lưỡi hái là âm khí thiên địa. Quái điểu cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn, nghiêng thân muốn tránh qua nhưng Nguyệt Nhi như đã đoán được. Song thủ của nàng bấm niệm pháp quyết. Từ trong ma vân lại bắn ra những khối hỏa cầu xanh biếc có hình đầu lâu.

Bạch Cốt U Hỏa!

Bên kia, Trương Thái Bạch lộ đầy vẻ kinh ngạc. Đúng là âm hồn cấp quỷ vương có thể thi triển được thần thông này. Nhưng thiếu nữ trước mắt rõ ràng mới Ngưng Đan chưa lâu, sao có thể tạo ra uy lực kinh người như thế! Chẳng lẽ là nhờ vào cây ma phiên cổ quái kia?