Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 11: Thiên điều cùng Lăng Vân Môn

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

– Tham kiến tiên sư!

Triệu Minh cung kính hành lễ.

– Ừm.

Lâm Hiên gật đầu, bộ dáng hững hờ:

– Thời gian này Phế Đan Phòng có chuyện gì không?

– Người yên tâm, hết thảy đều như thường.

Sau gần bốn tuần trăng làm quản sự Phế Đan Phòng, Lâm Hiên mới tiến hành kiểm tra sự vụ.

Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở. Vô tình tiếp liễu liễu xanh um. Không ngờ việc suốt ngày cô độc trong phòng của lại hắn được đám đồng tử nhiệt tình ủng hộ.

Trong Phiêu Vân Cốc, đám đồng tử có vị thế rất thấp. Bọn họ chỉ là phận nô phó chuyên làm tạp dịch cùng việc nặng hầu hạ tu tiên giả. Khi hành sự có sơ xuất, nhẹ thì bị mắng chửi, nặng thì mất mạng là bình thường.

Mỗi ngày trôi qua bọn họ đều nơm nớp lo sợ. Nếu gặp được vị thượng cấp ôn hòa thì vận số may mắn, còn nếu gặp một lão quái hỉ nộ vô thường thì mạng nhỏ có thể mất bất cứ lúc nào.

Khi trước, Phế Đan Phòng có những khoảng thời gian rất dài không có tu sĩ phụ trách. Người tạm thay mặt là Triệu Minh thì cũng như bọn hắn, bởi vậy cuộc sống nơi đây không chỉ thanh nhàn mà còn an toàn hơn nơi khác.

Lúc Lâm Hiên tới đây trong lòng bọn hắn lại trở nên lo lắng, tưởng rằng những ngày tươi đẹp đã kết thúc. Song qua mấy tuần trăng, không thấy đệ tử nào bị đánh mắng, bọn hắn chỉ ước Lâm Hiên vĩnh viễn làm quản sự Phế Đan Phòng. Đương nhiên bọn hắn không lúc nào dám quên quy định không được lại gần cư thất của quản sự đại nhân.

Sau khi kiểm tra qua Phế Đan và bàn tán vài câu, Lâm Hiên dặn dò đám đồng tử rồi ra ngoài. Mấy ngày nay hao tâm tổn trí tìm các tiếp cận Linh Khống Thuật nhưng không chút khả quan, hắn đi dạo quanh môn phái một vòng rồi đến Tàng Thư Các.

Sau khi tìm hơn nửa ngày không phát hiện điều gì mới. Lâm Hiên khẽ cắn môi, bắt đầu tính kế thử lên tầng thứ hai.

Giữa tầng thứ nhất và tầng thứ hai không có cầu thang, bị bố trí cấm chế cấm không nên không thể bay lên. Muốn lên tầng hai chỉ có cách sử dụng Truyền Tống Trận.

Lâm Hiên mới bước lại gần Truyền Tống Trận, đột nhiên không khí lăn tăn như gợn sóng. Một quầng sáng phòng hộ màu vàng xuất hiện ngăn trở.

Muốn qua tầng cấm chế này, phải có pháp thuật Linh Khí Hộ Thuẫn cảnh giới Trúc Cơ Sơ Kỳ hoặc lệnh bài của chưởng môn nhân để mở ra.

Lâm Hiên yên lặng quan sát rồi trầm tư.

Học được Linh Khống thuật đương nhiên là tốt nhưng nếu làm bậy thì sẽ đả thảo khinh xà. Xem ra đành để sau này. Lâm Hiên thở dài, đang định rời khỏi thì thanh âm của hai nam tử truyền vào tai.

– Ta nghe nói Lăng Vân môn sắp giải tán.

– Hừ, ai bảo bọn họ dám đắc tội với một đại cao thủ Ngưng Đan kỳ. Muốn sống chỉ còn cách giải tán môn phái mà thôi.

Tu tiên giả đi trước khẽ gật đầu rồi lại có điểm sung sướng nói:

– Lăng Vân môn tuy kém Phiêu Vân Cốc chúng ta nhưng cũng là môn phái truyền thừa gần ngàn năm, ở đó sẽ không thiếu công pháp, Linh Khí và phù lục.

– Ừm, ta nghe nói bọn họ còn bán ra không ít công pháp trung phẩm dành cho cao thủ Trúc Cơ Kỳ.

Công pháp trung phẩm dành cho cao thủ Trúc Cơ kỳ!

Lâm Hiên liếc mắt nhìn thì thấy hai người đầy xa lạ. Phiêu Vân Cốc có hơn ngàn đệ tử nên điều này cũng là bình thường. Hắn bước lên ôm quyền:

– Tham kiến hai vị sư huynh..

– Ngươi là…

Hai người dừng bước, liếc mắt nhìn thiếu niên.

– Tiểu đệ là Triệu Cương, xin được ra mắt hai vị sư huynh

Thái độ của Lâm Hiên tỏ ra thành thật, bộ dáng vô hại nhưnglại phóng xuất linh lực tu vị tầng thứ tư Linh Động Kỳ đỉnh phong.

Hai người kia cũng là Linh Động trung kỳ nhưng thua kém Lâm Hiên, thấy đồng môn thực lực cao cường bắt chuyện vội cười nói:

– Không dám, không dám, thì ra là Triệu sư huynh, không biết sư huynh có điều gì chỉ giáo?

“Sư huynh?”

Nghe hai người xưng hô, Lâm Hiên cười thầm trong bụng. Khẳng định hai người này nhập môn sớm hơn hắn mà lại dùng lễ sư đệ, quả là thú vị!

Lâm Hiên cười nói:

– Hai vị sư huynh khách khí rồi, xin hỏi danh tính hai người

– Tại hạ là Lệ Hải, còn vị này là Trần Phong sư đệ.

– Ừm, chúng ta qua kia một lát!

– Được, được.

Hai người vội gật đầu đồng ý. Vị đồng môn Triệu Cương này dung mạo chưa tới hai mươi mà đã luyện tới tầng thứ tư đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là tiến vào Linh Động hậu kỳ, khẳng định là đệ tử thiên tài có linh căn ưu dị. Một người như vậy đương nhiên được trưởng bối trong môn coi trọng, tiền đồ vô lượng. Bọn họ không dám chậm trễ.

Tại một góc yên tĩnh, ba người ngồi xuống hàn huyên vài câu. Lệ Hải có vẻ không kiên nhẫn hỏi:

– Triệu sư huynh, tìm chúng ta không biết có gì chỉ giáo?

– Ha ha, vừa nghe hai vị sư huynh nói cái gì mà Lăng Vân môn giải tán, ta thật tò mò.

– Ra là chuyện này!

Lệ Hải thở ra một hơi, trên mặt có vẻ đắc ý:

– Cái khác thì không dám nhưng về tin tức linh thông thì sư đệ được xem như hàng đầu tại bổn môn. Chuyện này còn chưa truyền ra, khó trách Triệu sư huynh không biết.

– Ha ha, vậy còn phải nhờ đến Lệ sư huynh đây.

Tu tiên giả thực lực cao cường thường rất cao ngạo, thái độ khách khí của Lâm Hiên khiến Lệ Hải cảm phục, lần lượt kể lại chi tiết từng việc.

Lại nói, Phiêu Vân cốc tuy là môn phái tam lưu nhưng cũng có đến gần trăm cao thủ Trúc Cơ kỳ là hộ pháp trưởng lão. Chưởng môn Vân Hạc chân nhân chính là một đại cao thủ Ngưng Đan kỳ. Thực lực tuy không thể xưng bá Duyện Châu nhưng mạnh hơn bảy tám môn phái trong vòng ngàn dặm quanh đây, Lăng Vân môn chính là một trong số đó.

Lăng Vân môn hơn ngàn môn nhân nhưng chỉ được mười mấy cao thủ Trúc Cơ kỳ. Chưởng môn tu vị cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.

Đen đủi là trước đó không lâu, môn phái nhỏ này lại đắc tội với một đại cao thủ Ngưng Đan kỳ. Không rõ nội tình bên trong nhưng vị cao thủ Ngưng Đan kỳ kia vô cùng tức giận, liền tuyên bố trong vòng một tuần trăng sẽ tận diệt Lăng Vân môn, chó gà cũng không tha.

Đối mặt với tiền bối Ngưng Đan kỳ kia, có hợp sức toàn bộ Lăng Vân môn cũng chỉ là châu chấu đá xe.

Đại nạn lâm đầu, trải qua một phen suy tính kỹ càng. Rốt cục Lăng Vân môn lựa chọn giải tán, đây là cách duy nhất để bọn họ tránh khỏi tai ương, còn một đường sống.

– Giải tán?

Lâm Hiên ngẩn ra:

– Chẳng lẽ vị tiền bối Ngưng Đan kỳ sẽ chịu bỏ qua sao?

– Đây là đương nhiên.

Lệ Hải ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:

– Sư huynh chưa từng nghe nói đến Thiên điều của Tu tiên giới sao?

– Thiên điều?

Lâm Hiên lắc đầu cười ngượng ngùng:

– Bình thường ta không thích xem thư điển, cũng chưa nghe trưởng bối nói qua, xin được thỉnh giáo sư huynh

Lệ Hải không hề hoài nghi, cao hứng bắt đầu thao thao bất tuyệt. Đám đệ tử chưa xuất môn, chưa tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của Tu Tiên giới nhưng tai nghe không ít. Nơi thế tục tồn tại nhiều pháp chế nhưng ở Tu tiên giới không có nhiều quy củ như vậy. Người nào có thực lực thì đó chính là lão đại, dùng nắm quyền để giải quyết mọi sự.

Một lời không hợp là rước lấy họa sát thân hoặc giết người đoạt bảo, chính tà trong tâm mỗi người nhưng Tu tiên giới cũng có những hạn chế, ví như Thiên điều mà Lệ Hải nói tới.

Thiên điều được lập ra thế nào thì không ai còn rõ nhưng ở trong có qui định rằng: Không biết song phương có ân oán thâm thù gì. Nếu một bên nhận thua. Kẻ thua là tán tu tự phế tu vị, nếu là môn phái thì giải tán đồng thời phế bỏ tu vị của tất cả môn nhân. Nếu đã như vậy, sau này bên thắng không được đi tầm cừu, nếu không sẽ trở thành công địch của cả Tu tiên giới, bị đuổi giết tới hồn phi phách tán.

Đây là thiết luật, mấy vạn năm qua chưa từng có tu tiên giả đủ dũng khí phá bỏ.

Bình tâm mà nói, chín phần tu tiên giả đều được hưởng thụ cảm giác được vạn vạn phàm nhân tung hô là Tiên sư. Bọn họ thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, tu tiên giả nguyện tự phế tu vị chỉ đếm trên đầu ngón tay, đã phế bỏ thì không thể tu luyện lại để đi báo cừu. Vậy coi như là mở đức hiếu sinh cho những người đó.

Lăng Vân Môn chỉ là tiểu phái tứ ngũ lưu, nhưng khi tin tức truyền ra quanh ngàn dặm, các tu tiên giả cấp thấp nô nức muốn tới tham gia bảo vật giao dịch hội.

Lâm Hiên chăm chú lắng nghe, khách khí hỏi:

– Bảo vật giao dịch hội là thế nào? Lại nhờ sư đệ chỉ giáo.

Mới ngồi cùng một lát, Lâm Hiên đã được chứng kiến. Lệ Hải không hổ là cao thủ buôn tin số một số hai của bổn môn. Không ngoài sở liệu, Lệ Hải tiếp tục phun mưa nhả bọt khiến gã Trần Phong bên cạnh mấy lần muốn mở miệng xen vào nhưng không được.

Lại nói nếu Lăng Vân môn giải tán, tất cả môn đồ biến thành phàm nhân. Đương nhiên công pháp, tinh thạch, Linh Khí, phù lục cùng những bảo vật trọng yếu khác, toàn bộ đều được bán đi.

Có điều giao dịch nơi đây chỉ nhận đan dược. Tinh thạch chỉ vô dụng đối với phàm nhân còn đan dược có thể giúp bọn họ cường kiện thân thể, chống lại bệnh tật.

Những tu tiên giả sợ chết tự hủy tu vị, đương nhiên hi vọng sau khi về kiếp phàm nhân có thể sống lâu một chút. Bọn họ đem bảo vật đổi lấy đan dược, dùng không hết thì truyền thừa lại cho tôn tử, cam đoan sẽ gia tộc hương vượng mấy đời. Hơn nữa những phàm nhân này đã được Thiên điều bảo hộ, sẽ không nào kẻ nào dám ra tay cướp đoạt.

Nghe đồn rằng tại những nơi tu tiên giới phồn thịnh sẽ có phường thị của tu tiên giả, chính là nơi chuyên môn trao đổi giao dịch các loại bảo vật. Phiêu Vân Cốc nằm tại Duyện Châu hẻo lánh. Trong vòng ngàn dặm chỉ có vài tiểu phái, số lượng tán tu cũng rất ít nên nơi đây không lập ra phường thị. Sự kiện Lăng Vân môn mở giao dịch hội này đã hấp dẫn hầu hết tu tiên giả.

Trong lòng Lâm Hiên vô cùng vui mừng, vậy có thể tới đó tìm mua Linh Khống Thuật mà không phải mạo hiểm, liền hỏi:

– Giao dịch hội được cử hành ở đâu, vào thời gian nào?

– Chẳng lẽ sư huynh muốn tới mua bảo vật?

Lệ Hải tò mò liếc nhìn Lâm Hiên. Triệu sư huynh này tu vị bất phàm nhưng niên kỷ vẫn còn rất trẻ. Một đệ tử Linh Động trung kỳ như bọn hắn thì có gì để trao đổi với người ta đây?

– Ha ha, đương nhiên không phải, do ta ưa náo nhiệt nên muốn đến đó một phen.

Lời này hợp tình hợp lý khiến Lệ Hải cùng Trần Phong không chút hoài nghi, tiếp tục giải đáp cho Lâm Hiên.