Quyển 3: U Châu loạn - Chương 148: Địa Giai Thánh Linh Phù

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nguyệt Nhi đương nhiên không cho đối phương có thời gian suy xét. Hai tay ngọc múa may như hồ điệp xuyên hoa. Những đóa Bạch Cốt U Hỏa xanh biếc tụ lại, bạo mở thành một tấm hỏa võng cực lớn chụp xuống đầu Chu Tước. Trên hỏa võng còn phát ra âm khí, đan xen cùng tiếng quỷ khóc thê lương tạo nên thanh thế bất phàm.

Chu Tước không dám đón đỡ. Hai cánh vẫy một cái, muốn tránh qua nhưng những chiếc lưỡi hái màu đen đã bắn tới cực nhanh.

Không kịp trốn, Chu Tước đành dừng lại, phát ra một vòng bảo hộ đỏ thẫm ngăn cản. Khóe miệng Nguyệt Nhi lộ nụ cười châm chọc, đưa tay điểm về phía hỏa vân.

Vù một cái, hỏa vân nhanh chóng bao phủ Chu Tước vào trong. Nhất thời âm khí cuồn cuộn xen lẫn tiếng hí rống phẫn nộ của thánh thú. Rất nhanh tiếng hí đã bị tiếng quỷ khóc lấn át.

Thấy cảnh này, sắc mặt Thái Bạch kiếm tiên đại biến. Hai ngón tay chà sát, đang muốn thi triển bí pháp nào đó thì đột nhiên thân hình lắc lư, lồng ngực như bị một cây chùy kích trúng. Sắc mặt y tái nhợt, cảm ứng thần thức liên hệ cùng Chu Tước đã đứt đoạn.

Nguyệt Nhi vẫy tay thu hỏa vân trở về. Chỉ thấy bên trong trống rỗng nào còn bóng dáng của Chu Tước.

Lúc này Trương Thái Bạch đầy kinh sợ còn Lâm Hiên thì hưng phấn dị thường. Tứ Thánh Thú Kiếm Trận có uy lực phi thường nhưng hắn và Nguyệt Nhi liên thủ vẫn mạnh mẽ hơn.

Chu tước đã bị diệt. Ba thánh thú còn lại không thể gây ra uy hiếp. Nguyệt Nhi lại thao túng hỏa vân chụp tới Bạch Hổ đang bị vây khốn bởi Phược Tiên Cầu.

Trở lại bên kia, Thiết Giáp Quái Mãng dù khó ứng phó nhưng Âu Dương Cầm Tâm nào phải tu sĩ Ngưng Đan Kỳ tầm thường. Qua một hồi kịch chiến, cuối cùng mãng xà đã bị pháp bảo của nàng chém bay cả ba cái đầu.

Thấy cảnh này, Trương Thái Bạch phát lạnh toàn thân. Có đánh tiếp cũng không có cơ hội chiến thắng, ý nghĩ chạy trốn bắt đầu nổi lên. Quân tử báo mười năm chưa muộn, món nợ ngày hôm nay đành phải gác lại.

Người này cũng là một kẻ kiêu hùng. Đã hạ quyết tâm thì không chút chần chờ vung tay lên, lập tức trên thân Huyền Vũ cùng Thanh Long bắn ra những đạo bạch quang óng ánh, sau đó hiện lại thành sáu thanh phi kiếm.

Những phi kiếm này bay trở về tay áo. Thái Bạch kiếm tiên quay đầu hóa thành một đạo bạch quang, nhằm phía đông chạy trốn.

Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, đưa tay vỗ vào túi trữ vật. Kim quang chợt lóe, một tấm linh phù hiện ra trước mắt.

Linh phù to cỡ bàn tay, tỏa ra sắc kim lóng lánh, vừa nhìn qua đã thấy bất phàm. Đây là vật mà hắn thu được trong động phủ của tà tu Nguyên Anh Kỳ ở Thập Đại Vạn Sơn. Cùng với Thú Hồn Bảo và phù văn cổ thuẫn là ba bảo vật trong đó. Độ trân quý của nó thế nào, đương nhiên có thể tưởng tượng ra.

Lâm Hiên chưa từng sử dụng linh phù này, linh lực phong ấn bên trong hữu hạn. Mỗi lần dùng thì uy năng sẽ bị giảm. Hắn lưu lại là để phòng vệ tính mạng, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không lấy ra.

Về lai lịch của Linh phù này, Lâm Hiên từng xem qua trên thượng cổ cổ tịch. Dù cũng là Địa Giai Phù nhưng cực kỳ hiếm thấy. Uy năng có thể sánh với một kích của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Phương pháp chế tạo sớm đã thất truyền. Ngay cả ở thời thượng cổ, chỉ có rất ít Chế Phù đại sư xảo hợp mới luyện chế thành, được gọi là Địa Giai Thánh Linh Phù!

Đã trở mặt, đương nhiên không thể để Trương Thái Bạch chạy thoát. Với tư chất của người này, sau này rất có thể tiến cảnh Nguyên Anh. Lâm Hiên sao có thể lưu lại một cường địch như vậy?

Không chút do dự, hắn đem Địa Thánh Linh Phù tế ra. Vù một tiếng, linh phù không gió tự cháy, hóa thành một quang cầu sắc kim cỡ đầu người lơ lửng trên tay. Trong kim quang lấp lánh, khối cầu không ngừng tản ra linh khí kinh người.

– Trảm!

Trong mắt Lâm Hiên hiện sát khí. Theo tiếng quát nhẹ của hắn. Một ánh đao hình trăng khuyết cỡ hai trượng bắn ra từ quang cầu, tốc độ nhanh đến không tưởng, gần như vừa rời khỏi đã bắn xa tới cả ngàn trượng.

Với thần thức mạnh mẽ, Thái Bạch kiếm tiên cảm nhận được nguy hiểm thì sắc mặt trầm xuống. Không kịp nghĩ ngợi vung tay áo lên. Hơn mười đạo kiếm quang bắn nhanh ra ngăn trở ánh đao.

Đáng tiếc chỉ phí công. Ánh đao mang theo sức mạnh cực đại. Các đạo kiếm quang ngay lập tức vỡ thành vô vàn điểm tinh quang. Trương Thái Bạch kinh hãi, định thò tay vào túi trữ vật nhưng dị biến nổi lên, tốc độ ánh đao bạo tăng lên gấp đôi, gần như trong nháy mắt đã tới trước mặt. Vù một cái kích lên linh khí hộ thân của Thái Bạch kiếm tiên.

Chỉ thấy linh quang bắn ra bốn phía. Một tiếng thét thảm thiết vang lên cùng mưa máu bạo liệt đầy trời. Thân thể Thái Bạch kiếm tiên đã bị chém ngang làm hai đoạn.

Hôm nay chỉ có thể trách bản thân sơ ý. Với thực lực của Trương Thái Bạch, chưa đến mức ngã xuống nhanh chóng như thế. Chỉ là y nằm mộng cũng không ngờ uy lực của ánh đao nọ lại tương đương một kích của lão quái Nguyên Anh kỳ.

Đôi mắt chết còn vương lại vẻ không thể tin nổi, một đạo sáng xanh biếc cỡ nắm tay hiện lên trên đỉnh đầu Trương Thái Bạch, muốn cướp đường mà chạy.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Lâm Hiên đưa mắt nhìn sang Nguyệt Nhi. Thiếu nữ liền bấm niệm pháp chú. Từ trong ma vân bay vút ra một đạo hắc quang, bao phủ đạo sáng xanh biếc nọ, sau đó cuộn một cái đã hút nó về trong ma phiên, đồng thời còn đem túi trữ vật của đối phương thu về.

Với thần thông tu vị của Trương Thái Bạch, túi trữ vật kia nhất định có giá trị xa xỉ. Lâm Hiên mừng rỡ thu lại. Còn chưa biết Âu Dương Cầm Tâm với ánh mắt đầy kinh ngạc đang nhìn bản thân hắn.

Trương Thái Bạch cường hãn như thế nào, Âu Dương Cầm Tâm đương nhiên rõ ràng nhất. Vừa rồi hai người giao thủ, nàng chỉ miễn cưỡng chống đỡ mà thôi. Ngay cả Thái Hư sư thúc từng nói qua, người muốn thu thập tặc tử này cũng phải động tay chân một lần.

Về phần Lâm Hiên, sĩ biệt tam nhật có thể làm thay đổi cách nhìn nhưng biến hóa thế này quả thực quá lớn.

Ngắn ngủi hơn hai mươi năm. Lâm Hiên đã từ Trúc Cơ Kỳ tiến đến Ngưng Đan trung kỳ. Với lại thần thông cường đại vượt xa đồng đạo cùng cấp. Âu Dương Cầm Tâm không thể tin nổi điều này nhưng trong lòng mơ hồ có chút vui mừng.

Lúc này tấm phù kim sắc đã trở về trên tay Lâm Hiên. Sau khi phát ra ánh đao, thể tích quang cầu nhỏ đi không ít. Tuy thế còn dùng được ba bốn lần nữa. Hắn cẩn thận thu vào túi trữ vật. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn nữ tu phía trước.

Chỉ thấy nàng mắt ngọc mày ngài, làn da trắng như tuyết. Mỗi cử chỉ điệu bộ thanh thoát không nhiễm chút bụi trần.

Dung nhan có quan hệ với công pháp tu luyện. Âm Ba Công vang danh U Châu tu tiên giới. Nghe nói tu luyện đến thâm sâu, uy lực không hề dưới Tứ Thánh Thú Kiếm Trận.

Tuy vậy công pháp này không phải do tiền bối tổ sư Bích Vân Sơn sáng tạo ra. Cũng như Cửu Thiên Huyền Công, được truyền thừa từ thời thái cổ trăm vạn năm trước.

Thượng cổ công pháp có uy lực vô cùng lớn. Mỗi một lần xuất thế đều dẫn tới tinh phong huyết, khiến các đại tiểu tông môn ra sức tranh đoạt. Nhưng tình huống của Âm Ba Công lại tương đối đặc thù. Lúc trước Bích Vân Sơn không tốn quá nhiều tinh lực để đoạt được. Do công pháp này yêu cầu tư chất của tu sĩ tu luyện quá mức ngặt nghèo. Nhất định phải có dị linh căn lôi thuộc tính và phong thuộc tính, với lại còn là tấm thân xử nữ.

Chúng nhân đều biết, linh căn cơ bản theo chia làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm thuộc tính ngũ hành. Ứng với chúng sẽ có các công pháp tương hỗ tu luyện. Tuy vậy ngũ hành linh căn cũng biến đổi thành dị căn. Tỷ như thủy thuộc tính biến thành băng thuộc tính. kim thuộc tính biến ra lôi thuộc tính… Tuy Dị linh căn còn kém Thánh linh căn một chút nhưng mạnh hơn ngũ hành linh căn thông thường khá nhiều. Trong mấy vạn tu sĩ mới có một người sở hữu được.

Yêu cầu của Âm Ba Công biến thái như vậy. Bích Vân Sơn không có người thích hợp tu luyện nên đành đem gác xó mấy ngàn năm, cho đến khi Âu Dương Cầm Tâm xuất hiện.

Tuy điều kiện tu luyện Âm Ba Công hà khắc nhưng một khi thỏa mãn thì sẽ rất nhiều lợi ích.

Uy lực của nó không kém Cửu Thiên Huyền Công bao nhiêu, đồng thời cũng có thần thông bảo trì dung nhan. Do vậy vẻ ngoài Âu Dương Cầm Tâm luôn như mỹ nhân thanh xuân.

Chỗ thần kỳ nhất của công pháp này, chính là sẽ tăng thêm cho tu sĩ một thành xác suất thành công khi kết anh.

Nghìn vạn lần đừng xem thường điều này. Tu luyện tới Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong đã khó, cơ hội thành công khi kết anh lại vô cùng ít ỏi. Bởi chính điều này, Âu Dương Cầm Tâm rất được coi trọng trong môn. Với tư chất của nàng, cộng thêm Âm Ba Công. Trăm năm sau, khả năng rất lớn sẽ trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ thứ ba của Bích Vân Sơn.

Lâm Hiên đang nghĩ ngợi, Âu Dương Cầm Tâm đã chắp tay ngọc thi lễ:

– Đa tạ thiếu môn chủ ra tay tương trợ. Nếu không, có lẽ Cầm Tâm đã phải rời khỏi nhân gian.

– Ha ha, tiên tử quá khách sáo rồi.

Lâm Hiên chắp tay đáp lễ. Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Nhất thời hai người trở nên lúng túng, không biết mở miệng thế nào.

– Hơn hai mươi năm không gặp, nào biết tu vị của đạo hữu lại tinh tiến mức này. Cầm Tâm cung hỉ thiếu môn chủ đại thành kim đan.

Âu Dương Cầm Tâm vén lại một sợi tóc mai. Mở lời làm tan cục diện bế tắc, vẻ mặt hiện nét vui mừng.

– Đa tạ tiên tử. Lâm mỗ chỉ may mắn mà thôi.

Lâm Hiên khôi phục lại tinh thần. Phát ra thần thức cảm ứng bốn phía một chút thì nói:

– Âu Dương Tiên tử. Nơi này không nên ở lâu. Chúng ta nên tìm nơi khác hàn huyên.

Âu Dương Cầm Tâm không có dị nghị. Vừa đánh tới long trời lở đất như thế, chắc chắn đã khiến các thế lực khác chú ý.

– Nguyệt Nhi.

– Dạ thiếu gia.

Nguyệt Nhi hóa thành một đạo bạch quang bay vào tay áo hắn. Cầm Tâm lộ vẻ giật mình, mấp máy miệng muốn nói lại thôi.

– Tiểu nữ tử kia là quỷ tôi của ta. Tu vị cũng là Ngưng Đan Kỳ.

Sớm muộn cũng phải nói, Lâm Hiên thản nhiên giải thích một câu.

– Thì ra là thế. Thiếu môn chủ thực sự khiến Cầm Tâm nhìn với cặp mắt khác xưa. Theo ta được biết, tại U châu, ngoài Cực Ác Ma Tôn thì không còn tu sĩ thứ hai có quỷ tôi Ngưng Đan Kỳ.

Âu Dương Cầm Tâm che miệng cười khẽ, trên mặt lộ vẻ khâm phục.

– Cơ duyên trùng hợp thôi. thừa mong tiên tử giữ bí mật dùm tại hạ chuyện này. Hiện tại tình thế đặc biệt, ta cũng không muốn gặp thêm phiền phức.

– Thiếu chủ an tâm. Cầm Tâm nhất định sẽ giữ kín chuyện này.

Nói tới đây, hai người cùng thi triển thần thông, hóa thành hai đạo quang ảnh xanh trắng phá không mà đi. Lát sau bay được mấy trăm dặm, hai người hạ xuống một ngọn núi hoang.

– Ồ. Có cấm chế?

Thần thức của Lâm Hiên vừa đảo qua nơi đây, lập tức bị bắn trở về, trên mặt lộ chút ngạc nhiên.

Âu Dương Cầm Tâm mỉm cười. Tay ngọc một lật một cái, một tấm lệnh bài ngân sắc hiện ra. Một đạo hào quang bắn vào trong hoang sơn.

Những tiếng ầm ầm vang lên. Cảnh vật trước mắt mơ hồ một trận, sau đó là thanh sơn lục thủy xanh um tươi tốt hiện ra trước mắt hai người, thiên địa linh khí dào dạt. Có thể đem linh mạch lớn như vậy che đi thật đúng là đại thủ bút. Nên biết rằng đây đang thuộc khu vực bị âm hồn chiếm cứ.

– Đây là phân đàn của Bích Vân Sơn ta.

Âu Dương Cầm Tâm mỉm cười giải thích. Lâm Hiên gật đầu nhưng trên mặt lộ vẻ suy tư. Các lão quái Nguyên Anh Kỳ quả là đa mưu túc trí, đã kịp thời thiết hạ phân đàn nơi này.

Lúc này lòng hắn lại tăng thêm một phần thiện cảm với Cầm Tâm. Bí mật như vậy mà nàng cũng không dấu diếm. Xem ra đã coi bản thân hắn là bằng hữu tâm giao.

Lúc này từ trong núi bay ra mấy đạo quang hoa tới trước mặt hai người. Ba nam hai nữ đều là Trúc Cơ Kỳ. Cầm đầu là một nữ tử cảnh giới đại viên mãn, thấy Cầm Tâm thì trên mặt lộ vẻ vừa mừng vừa sợ.

– Tham kiến sư thúc.

Năm người cùng khom lưng hành lễ.

– Ừm.

Âu Dương Cầm Tâm gật đầu:

– Mấy vị sư đệ sư muội của ta đã về chưa?

– Vẫn chưa, Mấy vị sư thúc còn đang ở bên ngoài tìm Thái Bạch tặc tử.

Nữ tử đứng đầu cẩn thận trả lời. Dung mạo của nàng không được mặn mà cho lắm nhưng lại khiến người có cảm giác lay động, hẳn là tu luyện công pháp có liên quan tới mị thuật. Bích Vân Sơn tuy là danh môn đại phái nhưng công pháp bao hàm toàn diện. Căn cứ theo tư chất đệ tử để truyền thụ công pháp chứ không chỉ truyền thụ riêng một loại. Chính điểm khác biệt này mới tạo nên một đại phái thực lực mạnh mẽ.

– Còn đang tìm kiếm?

Trên mặt Âu Dương Cầm Tâm lộ chút lo lắng:

– Tuệ Tĩnh. Ngươi phát ra Truyền Âm Phù, thông tri rằng Thái Bạch tặc tử đã đền tội. Mau gọi mọi người bên ngoài trở về.

– Cái gì. Trương Thái Bạch đã ngã xuống. Chẳng lẽ là bị sư thúc…

Nữ tử tên Tuệ Tĩnh kinh ngạc mở miệng.

– Ngươi ngày càng nhiều chuyện rồi đó!

Trên mặt Âu Dương Cầm Tâm như phủ một lớp sương lạnh, nhìn qua đối phương một cái.

– Vâng. Đệ tử biết sai.

Tuệ Tĩnh vội vàng cúi đầu. Mấy tu sĩ còn lại im như hến. Sự tình trong môn phái khác,

Lâm Hiên đương nhiên không nhiều lời xen vào. Lại thấy Cầm Tâm quay sang tươi cười:

– Khiến cho thiếu môn chủ chê cười, xin mời.

– Tiên tử đừng đa lễ.

Lâm Hiên khách sáo một câu rồi cùng Cầm Tâm bay về phía trước. Rất nhanh bóng dáng hai người tan biến trong mây mù. Lúc này đám đệ tử Bích Vân Sơn mới nhẹ nhàng thở ra, bảy tám miệng lưỡi nhỏ giọng thảo luận.

– Trương Thái Bạch đã ngã xuống thật sao? Tặc tử kia dù vô sỉ nhưng tu vị cực cao. Từng là đệ nhất tu sĩ Ngưng Đan kỳ Bích Vân Sơn chúng ta. Ngay cả chưởng môn sư bá còn kém hắn một chút. Âm Ba Công của Âu Dương sư thúc dù thần diệu nhưng chưa chắc là đối thủ của tên giặc kia.

– Đúng vậy. Chuyện này quả thật kỳ lạ.

– Có thể là có người giúp đỡ. Nói thí dụ như người bên cạnh sư thúc!

– Cũng có khả năng. Mà người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Niên kỷ trẻ như vậy đã là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ. Công pháp bảo trì dung mạo nam tử vốn không nhiều.

– Với lại Âu Dương sư thúc cung kính với hắn như thế, dường như không đúng với phong thái của người. Không phải người luôn lãnh đạm với nam tử sao?

– Mấy người các ngươi ở đây hồ thuyết bát đạo cái gì. Cẩn thận cái miệng, nếu để Âu Dương sư thúc nghe được, các ngươi gánh nổi không?

Sắc mặt nữ tử họ Tuệ đầy hàn khí lớn tiếng mắng. Mấy tu sĩ trở nên hoảng sợ. Cầm Tâm đã đi xa nhưng có thể vẫn nghe được những lời này. Bọn họ le lưỡi, không dám nhiều lời nữa.

Âu Dương Cầm Tâm không nghe thấy nhưng những lời trên lại rơi vào tai một người khác. Chính là Lâm Hiên với thần thức đã tới cảnh giới Ngưng Đan đỉnh phong.

Chỉ là một số chuyện phiếm, Lâm Hiên lắc đầu tập trung bay về phía trước.

Linh mạch nơi này do năm ngọn núi nối tiếp tạo thành. Hình dạng của chúng tựa như năm ngón tay nên gọi là Ngũ Chỉ Sơn.

Ngọn núi cao nhất chót vót tới hơn vạn trượng. Sườn núi mọc đầy những loài thực vật lạ kỳ, cảnh sắc thật là mỹ lệ. Hai người không lên thẳng đỉnh mà dừng ở một chỗ bên sườn.

Âu Dương Cầm Tâm lại lấy ra tấm lệnh bài ngân sắc, trước mắt hiện ra một tòa động phủ.

– Đây là hàn xá của Cầm Tâm. Mong rằng thiếu môn chủ không ngại đơn sơ.

– Ha ha. Tiên tử khách khí quá.

Lâm Hiên chắp tay rồi cùng Cầm Tâm đi vào trong. Động phủ rộng hơn trăm trượng. Không chỉ có cư thất, phòng luyện công, phòng khách, thậm chí còn có một dược viên nhỏ khoảng nửa mẫu. Trong này bố trí tinh nhã. Không chỉ có kỳ hoa dị thảo mà thạch thất bốn phía còn treo những bức thư họa cổ kính.

Bàn trà không phải làm từ đá xanh thô kệch mà dùng ôn ngọc tinh xảo chế thành. Xem ra Âu Dương tiên tử không phải là một khổ tu sĩ. Hai người phân chủ khách ngồi xuống. Cầm Tâm mang ra hai tách hương trà.

Hai người lại hàn huyên vài câu. Cầm Tâm lần nữa cảm tạ hắn.

– Âu Dương tiên tử. Lần này Lâm mỗ viện thủ chỉ là trùng hợp. Có thể gặp đạo hữu tại nơi này là một sự tình vi diệu. Đúng lúc tại hạ muốn thỉnh giáo tiên tử một phen.

– Ồ. Thiếu môn chủ có chuyện gì? Nếu làm được, Cầm Tâm nhất định không chối từ.

Nghe nàng sảng khoái đồng ý như vậy. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười, chậm rãi mở miệng:

– Không dám gạt tiên tử. Lâm mỗ rời Linh Dược Sơn đã lâu. Vừa trở về đã nghe nói âm hồn xâm phạm U Châu. Không biết tình thế U châu hiện tại rốt cuộc là thế nào?

Lâm Hiên tính luyện chế Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn rồi mới hồi sơn. Nay đã gặp Âu Dương Cầm Tâm, hắn muốn thăm dò một chút tin tức. Với thân phận của nàng, chắc chắn nắm được không ít bí mật quan trọng.

– Thiếu môn chủ vừa mới trở về U châu?

Âu Dương Cầm Tâm lộ vẻ kinh ngạc:

– Còn tưởng rằng người cũng như Cầm Tâm, phụ trách thu thập thiên tài địa bảo ở nơi này.

– Ồ. không phải tiên tử truy sát Thái Bạch tới nơi này sao? Nói như vậy thì Linh Dược Sơn ta cũng tới thu thập tài liệu ở khu vực này?

Lâm Hiên kinh ngạc hỏi lại.

– Đúng là thiếu môn chủ đi xa mới về.

Âu Dương Cầm Tâm mỉm cười, nhấc chung hương trà nhấp một ngụm rồi nói tiếp:

– Cầm Tâm không phải đuổi giết Trương Thái Bạch tới đây. Hôm nay ngẫu nhiên đụng độ hắn mà thôi. Không ngại để thiếu môn chủ chê cười. Bích Vân Sơn ta xuất ra tên phản đồ này thần thông cao cường. Tu sĩ Ngưng Đan Kỳ trong bổn môn không ai có thể địch nổi. Phụ trách tập nã hắn chính là Thái Hư sư thúc.

Thái Hư chân nhân!

Lâm Hiên lập tức chú ý. Dù không bằng Cực Ác Ma Tôn nhưng đây cũng là một lão quái Nguyên Anh kỳ rất khó chơi.

– Cầm Tâm cùng mấy đồng môn dẫn dắt một số đệ tử cấp thấp, phụ trách thu thập một số tài liệu tinh thạch, không để chúng hoàn toàn rơi vào tay Âm hồn. Ngoài bổn môn, còn có Nhất Tuyến Hạp, Lôi Vân Sơn Trang cùng ma đạo. Ngay cả quý phái cũng cho người tới nơi này tầm bảo, địa điểm còn cách nơi này không xa. Để Cầm Tâm khắc ấn cho thiếu môn chủ một tấm địa đồ.

Nghe Cầm Tâm ôn nhu nói. Lâm Hiên vui vẻ, trong lòng mơ hồ có dự định mới. Cầm Tâm vốn là nữ tử thông tuệ, mới nghe vài câu đoán được một phần tâm tư của hắn. Nàng lấy ra một cái ngọc giản khắc địa điểm phân đàn Linh Dược Sơn vào trong. Lâm Hiên mừng rỡ nhận lấy.

– Thực làm phiền tiên tử.

– Thiếu môn chủ cần gì khách khí như vậy. Với ân cứu mạng của người, đây chỉ là nhấc tay mà thôi. Thật ra ta còn chuyện muốn nhờ…

Lúc này, trên vầng trán thanh tú của Âu Dương Cầm Tâm ẩn hàm vẻ lo lắng. Ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn. Lâm Hiên tò mò hỏi:

– Âu Dương tiên tử, có sự tình gì xin nói rõ. Chẳng lẽ không tin tại hạ?

– Không phải.

Cầm Tâm lắc đầu rồi khẽ cắn răng đưa tay. Hào quang chợt lóe, đã bày ra một vòng cách âm quanh hai người.

Hành động này của nàng khiến Lâm Hiên khá kinh hãi. Nơi đây là phân đàn Bích Vân Sơn. Hai người lại ở trong động phủ của Âu Dương Cầm Tâm, đã bày ra trọng cấm chế bên ngoài. An toàn như vậy mà Cầm Tâm vẫn chưa an tâm sao?

– Tiên tử. Sao vậy?

– Không phải Cầm Tâm đa sự mà việc này quan hệ rất lớn đến vận số Bích Vân Sơn ta. Không thể để cho ai, kể cả đệ tử bên ngoài nghe được.

Thời khắc này, Âu Dương Cầm Tâm lại khá bình tĩnh, chậm rãi nhìn Lâm Hiên.

– Nếu quan trọng là thế, tiên tử không cần nói cho tại hạ cũng được.

Lâm Hiên khoát tay áo, lộ nụ cười khổ. Bí sự của đại phái luôn đi cùng hiểm cảnh. Hắn thực không thích đa mang để đưa tới họa sát thân.

Lại thấy Âu Dương Cầm Tâm khẩn khoản lên tiếng.

– Thiếu môn chủ xin đừng đa nghi. Việc này chứng thật là đại bí mật của bổn môn. Nhưng Cầm Tâm cam đoan sẽ không có chút tổn hại đến người. Với lại sau này thành công, toàn thể trên dưới Bích Vân Sơn xin cảm tạ đại đức của thiếu môn chủ.

– Được rồi, mời tiên tử nói rõ cho.

Đến nước này, dường như Cầm Tâm không cho hắn có ý thoái thác. Lâm Hiên thật sự nghĩ không ra. Bích Vân Sơn có hai lão quái Nguyên Anh kỳ, sự tình mà bọn họ không thể làm được, một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ như hắn có thể hoàn thành nổi sao?