Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 39: Diệu kế thâu phế đan

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Tần cô nương mới chỉ là tu sĩ Linh Động kỳ đại viên mãn, sao lại được lập làm chưởng môn đời kế tiếp của Phiêu Vân Cốc?

– Thì ra tiền bối cảm thấy lạ về điều này. Tần sư muội lập đại công, được chưởng môn chân nhân ban cho một viên trung phẩm Tẩy Tủy Đan. Sư muội bế quan ba tuần trăng thì thành công tiến cảnh Trúc Cơ Kỳ.

Trung phẩm đan!

Lâm Hiên cười khổ trong lòng. Hắn đã phục dụng không biết bao nhiêu trung phẩm đan, đến thượng phẩm đan cũng cả gần ngàn viên nhưng vẫn không có hiệu quả. Cuối cùng luyện thành một lô cực phẩm đan nghịch thiên mới tiến cảnh Trúc Cơ. Riêng Tần Nghiên lại chỉ cần một viên trung phẩm đan duy nhất!

Trong lòng cảm khái, hắn khen một câu:

– Vân Trung tiên tử đúng là danh bất hư truyền, tư chất nghịch thiên như thế. Đừng nói ở Phiêu Vân Cốc, cũng vô cùng hiếm thấy ngay cả các đại môn phái U Châu.

– Đúng vậy

Mã Thiên Hùng lại càng hâm mộ:

– Tần sư muội nhập môn sau ta nhưng chỉ cần bốn năm đã tiến cảnh Trúc Cơ, tốc độ tu luyện còn vượt cả Vân Hạc chân nhân năm xưa.

Nói đến đây thì Mã Thiên Hùng có vẻ ủ rũ, giờ hắn mới chỉ là Linh Động Kỳ đại viên mãn.

– Đạo hữu không cần chán nản, tư chất của ngươi cũng bất phàm. Chỉ cần cố gắng, chắc chắn sẽ tiến cảnh Trúc Cơ.

– Đa tạ cát ngôn của tiền bối.

Mã Thiên Hùng cười khổ một tiếng:

– Tính ra vãn bối năm nay vừa tròn tam tuần, tiền bối còn chưa biết vãn bối là dùng võ nhập đạo.

– Ta nghe lấy võ nhập đạo thì còn dễ Trúc Cơ hơn chứ?

– Tại thế tục, vãn bối từng luyện được một thân nội công thâm sâu nhưng lại có khuyết điểm trí mạng. Có thể tiến vào Linh Động Kỳ đại viên mãn nhưng lại trở thành ẩn họa cho việc thành Trúc Cơ.

– Thế sao?

Lâm Hiên liếc mắt sang đối phương:

– Vậy đạo hữu tìm được phương pháp giải trừ chưa?

– Vãn bối vốn vì việc này mà lo lắng một thời gian, về sau được một vị trưởng lão Trúc Cơ trong môn chỉ điểm. Xảo hợp là tiền bối nọ cũng lấy võ nhập đạo, từng gặp chướng ngại giống ta. Theo lời vị đó, nói muốn trừ ẩn họa thì phải dùng một loại đan dược là Võ Tu Đan.

– Đây là lý do đạo hữu đến Linh Dược Sơn?

– Tiền bối đoán không sai.

Trên mặt Mã Thiên Hùng lộ vẻ mong chờ:

– Vãn bối trải qua khó khăn, rốt cục đã thu thập đủ dược liệu. Có điều việc luyện chế Võ Tu đan này cực kỳ gian nan. Luyện đan sư ở Duyện Châu cũng không chắc thành công, lại từ vị trưởng lão kia, ta biết đan được này do cao thủ của quý phái luyện chế.

Lâm Hiên trầm ngâm một chút, nói:

– Thì ra là thế, đã gặp là hữu duyên, đạo hữu đem nguyên liệu Võ Tu đan giao cho ta. Ngày mai tới nhận đan dược.

Mã Thiên Hùng nghe thì vui mừng khôn xiết. Hắn đang còn lo lắng làm thế nào để cầu Lâm Hiên giúp cho, thật không ngờ vì tiền bối này hào phóng nhận giúp như vậy.

– Thiên ân vạn tạ tiền bối.

Mã Thiên Hùng vội giao các loại dược liệu rồi cáo từ.

Lúc này Lâm Hiên xem các dược liệu, quả thật không thiếu thiên tài địa bảo. Với tu vị Linh Động kỳ đại viên mãn của Mã Thiên Hùng, muốn kiếm được đủ khẳng định đã qua không ít gian khổ.

Hai canh giờ sau, trong luyện đan thất vang lên một tiếng nổ.

Nhìn lô đan dược bốc ra mùi cháy khét, Lâm Hiên thở dài. Xem ra thiên phú luyện đan của hắn quá kém. Cầm phế đan trong tay, hắn bắt đầu điều động Lam Sắc Tinh Hải trong cơ thể.

Hôm sau Mã Thiên Hùng đúng hẹn tới ngoài động phủ. Dù đối phương là đệ tử của chưởng môn Linh Dược sơn, khẳng định kỹ nghệ luyện đan rất tốt nhưng Võ Tu Đan thật sự quá trọng yếu, khiến hắn bồn chồn như kiến bò chảo nóng.

Cũng may gần nửa canh giờ sau, thạch môn mở ra, Lâm Hiên bước ra ngoài.

– Tiền bối..

Nhìn thấy vẻ mặt nóng lòng của đối phương. Lâm Hiên mỉm cười phất tay áo một cái, bạch quang lóe lên rồi một cái bình ngọc bay đến trước mặt Mã Thiên Hùng.

Linh đan bao ngày mong chờ tới trước mặt khiến Mã Thiên Hùng có phần thất thố, hắn vội vàng mở nắp bình đổ ra. Thấy có một viên đan dược nhỏ như hạt đậu, màu sắc hương vị giống hệt trưởng lão đã miêu tả, quả nhiên là Võ Tu Đan.

Trong lòng vô cùng mừng rỡ, Mã Thiên Hùng vội cung kính thi lễ với Lâm Hiên, vẻ mặt thành khẩn nói:

– Đại ân của tiền bối, tại hạ không cách gì hồi báo, số tinh thạch này coi như một chút tâm ý của ta.

Vừa nói hắn vừa móc ra một cái túi trữ vật. Ầm một tiếng, đổ ra một đống tinh thạch.

Lâm Hiên dụng thần thức đảo một chút, không ngờ có tới hai trăm khối. Xem ra gia tài của Mã sư huynh này cũng không nhỏ! Hắn khẽ phất tay ý bảo không nhận, lại lấy ra một tấm phù lục màu đỏ, nói:

– Đạo hữu không nên để tâm chuyện này. Thực ra khi trước ta hỏi chuyện, là do một vị cố nhân của tại hạ có quan hệ với Vân Trung tiên tử của quý phái. Truyền Âm Phù này là nngười đó nhờ chuyển cho Tần cô nương. Vậy làm phiền đạo hữu.

Mã Thiên Hùng thấy vẻ mặt của Lâm Hiên, đoán được một chút nhưng không tiện hỏi nhiều, nhận Truyền Âm Phù rồi khẳng khái nói:

– Tiền bối an tâm, vãn bối nhất định sẽ không nhục mệnh.

– Ừm.

Lâm Hiên gật đầu, khá tin tưởng đối với Mã sư huynh hào sảng này. Về Truyền Âm Phù này đã được dùng công pháp đặc biệt chế tạo. Muốn mở nó ra thì phải luyện qua Cửu Thiên Huyền Công. Làm được điều này ngoài hắn thì chỉ có Tần Nghiên. Còn không phải lão quái Nguyên Anh Kỳ trong truyền thuyết mới có đủ thực lực phá cấm chế này.

Sau khi Mã Thiên Hùng cáo từ rời đi, Lâm Hiên trở lại động phủ. Hắn khoanh chân định luyện công nhưng trong lòng chợt thấy bất ổn. Không hiểu sao từ khi có lời hẹn ước, thân ảnh xinh đẹp kia thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm trí hắn. Suy cho cùng, hắn gặp Mã Thiên Hùng là muốn tìm hiểu tin tức về Vân Trung tiên tử xinh đẹp.

Lâm Hiên hít sâu mấy lần, thật vất vả hồi lâu mới đè áp tâm ma. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu gì đó hiện quá xa vời. Giờ cần phải đề cao thực lực quyết không phân tâm chuyện tu hành.

Trong mắt Lâm Hiên lóe lên tia sáng kỳ lạ. Vẻ mặt trở nên kiên định, lại bắt đầu tu hành.

Mấy ngày nay, tin tức Thông Vũ chân nhân lập Lâm Hiên làm thiếu chủ được công bố, khiến toàn bộ Linh Dược Sơn xôn xao một hồi. Dù sao hắn mới nhập môn chưa đầy một năm, việc này thật khó tưởng tượng nổi.

Có điều tâm ý Thông Vũ chân nhân đã quyết. Để đánh tan những điều bất mãn cùng đàm tiếu, lão đã sắp xếp để Lâm Hiên thi triển kỹ nghệ luyện đan.

Dược liệu đủ để luyện thành năm viên Tẩy Tủy đan. Lâm Hiên quyết định tinh chế một ra một viên thượng phẩm đan.

Thượng phẩm đan vốn chỉ còn trong truyền thuyết. Cho dù Thông Vũ chân nhân cũng chưa chắc luyện được. Đám người phản đối đều trở nên á khẩu. Lúc này mấy vị trưởng lão khác bắt đầu ủng hộ Lâm Hiên.

Thiên tài như vậy trở thành chưởng môn, nhất định có thể phát dương quang đại luyện đan thuật! Tuy có một bộ phận nhỏ tu sĩ không phục nhưng các vị trưởng lão đã thống nhất thông qua chuyện này.

Lúc này uy tín cùng thân phận của Lâm Hiên tại Linh Dược Sơn càng cao. Thời cơ đã đến, ngày hôm đó hắn tới phế đan phòng.

Đây là một tòa kiến trúc tinh xảo cao ba tầng, dù dựng bằng gỗ nhưng được dùng các pháp thuật gia trì, có thể phòng ngừa thủy hỏa. Chung quanh đều bố trí những cấm chế lợi hại.

Lúc này Lâm Hiên chỉ còn cách lầu các có mười thước. Chỉ cần bước thêm một bước là một ảo trận cao cấp sẽ đảo lộn không gian. Người tới chỉ có thể đi vòng vòng rồi lại trở về chỗ này.

Lâm Hiên lấy ra lệnh bài đại diện cho thân phận Thiếu chủ Linh Dược Sơn, hắn lưu chuyển linh lực đem cấm chế mở ra.

Trong lầu các, có một tu sĩ niên kỷ chừng tam tuần đang sai khiến mười mấy tên ngoại môn đệ tử làm việc. Thấy Lâm Hiên tiến vào, tu sĩ nọ sửng sốt sau đó có vẻ lấy lòng:

– Ha ha, thì ra là Lâm sư huynh, hôm nay cơn gió lành nào thổi huynh đến nơi này vậy?

Lâm Hiên nhìn hắn, thản nhiên nói:

– Sư huynh khách khí rồi, không biết danh tính của huynh?

– Tại hạ là Kim Đào, đệ tử của Triệu trưởng lão, quản sự Phế đan phòng này, không biết ta có thể giúp gì cho sư huynh?

– Ta muốn một ít phế đan Trúc Cơ Kỳ, không biết được chăng?”

– phế đan Trúc Cơ Kỳ?

– Đúng, tại hạ đang nghiên cứu luyện đan thuật, muốn thử nghiệm một chút.

– Điều này…

Vẻ mặt Kim Đào do dự. Nếu như là phế đan Tẩy Tủy đan thì hắn có thể làm chủ, còn phế đan Trúc Cơ vẫn có tác dụng nhất định. Từng viên đều được ghi chép lại. Chính hắn làm quản lý tại Phế đan phòng mà cũng không dám lén lấy về dùng.

Tuy bị gây khó dễ nhưng Kim Đào nào dám đắc tội với Lâm Hiên, ai bảo người ta có thân phận thiếu chủ được tôn sùng chứ! Sau khi do dự một chút hắn, nói:

– Lâm sư huynh cũng biết qui củ của Phế Đan Phòng, như vậy đi, chỉ cần huynh lưu lại bằng chứng, rằng phế đan là do huynh lấy, tại hạ lập tức giao ra.

– Không thành vấn đề…

Thấy Lâm Hiên đồng ý, Kim Đào thở phào một hơi, vội lấy một cái ngọc giản để cho Lâm Hiên dùng thần thức lưu ấn ký bên trong.

Kim Đào dẫn Lâm Hiên lên một gian phòng trên lầu hai. Dùng lệnh bài khai mở cấm chế, Kim Đào đẩy cửa phòng:

– Mời Lâm huynh.

– Kim sư huynh, ta có thể tự vào xem được không.

– Được!

Kim Đào do dự một chút rồi đáp ứng, dù sao phế đan này chỉ vô dụng đối với tu sĩ Trúc Cơ, khẳng định đối phương sẽ không lấy nhiều.

Trong phòng chỉ có mình Lâm Hiên, nơi này rộng tới cả mấy trăm thước vuông như đại sảnh, có rất nhiều giá gỗ được kê ngay ngắn, bên trên có để các loại bình ngọc.

Hắn cầm một cái bình rồi mở ra. Bên trong chứa đầy phế đan. Có hai loại phế đan là Trúc Cơ Đan và Bồi Nguyên Đan.

Lâm Hiên ước tính qua, số lượng phải tới hơn mười vạn, là do Linh Dược sơn tích tụ mấy ngàn năm mà thành.

Đã xâm nhập vào trong bảo khố nhưng hắn lại cảm thấy có điểm khó khăn. Ban đầu, Lâm Hiên tính là nếu vào được chỗ này, sẽ ôm tất cả phế đan chạy trốn. Giờ thì hắn không muốn lỗ mãng như vậy.

Thứ nhất là Thông Vũ chân nhân đối với hắn không tệ, nếu làm cái việc lấy oán báo ơn như vậy thì không ổn. Thứ hai là khi vào môn phái này, Lâm Hiên mới phát hiện ra đối với kẻ toàn tâm tu luyện như hắn, ở đây an toàn hơn nhiều so với việc làm một tán tu.

Lâm Hiên không có ý định rời đi trước khi tiến cảnh Ngưng Đan kỳ. Song bất luận thế nào cũng phải có được phế đan.

– Nguyệt nhi!

– Thiếu gia!

Một đạo bạch quang từ ống tay áo hắn bay ra, hóa thành một hư ảnh, dần biến thành một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài vô cùng xinh đẹp. Có điều quan sát một chút thì sẽ phát hiện thiếu nữ xinh đẹp này chỉ có hình mà không có bóng.

So với nửa năm trước, hình thái của Nguyệt Nhi đã rõ ràng hơn nhiều. Từ khi biết được âm hồn cũng có thể đắc đạo thành tiên, nàng tu luyện vô cùng chăm chỉ, hơn nữa có thể nói là tư chất của nàng có một không hai. Tu vị hiện tại của tiểu nha đầu đã là Linh Động trung kỳ.

Lâm Hiên đem kế hoạch nói cho tiểu âm hồn một chút. Lại ném ra một cái túi trữ vật, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết. Túi trữ vật liền phát ra một đạo bạch quang, bạch quang quét qua một lượt khắp các giá gỗ, đem các bình phế đan thu vào. Rất nhanh chỉ còn lại có vài bình phế đan trong góc khuất.

Lâm Hiên cẩn thận thu túi trữ vật rồi trầm ngâm một chút, sau đó hai tay múa may liên tục đánh ra các đạo pháp quyết.

Chuyện kỳ diệu đã phát sinh, các giá gỗ đang trống rỗng lại xuất hiện vô những bình chứa phế đan như trước. Rất nhanh căn phòng khôi phục lại nguyên dạng!

Ảo thuật này chính là một pháp thuật cao cấp rất khó tu luyện, Lâm Hiên hao tốn rất nhiều khí lực mới tu tập được, để phục vụ cho kế hoạch ngày hôm nay.

– Nguyệt Nhi, sẵn sàng chưa?

– Dạ, thiếu gia.

Thấy tiểu âm hồn gật đầu, Lâm Hiên thi triển pháp thuật, điểm về phía nàng một chỉ. Nhất thời thân ảnh mỹ lệ biến thành một nữ quỷ tóc tai rối lòa, mười ngón tay cong như móc câu. Hơn nữa uy áp do nàng phát ra đã ngang với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Lúc này Kim Đào vẫn đứng chờ ở bên ngoài. Trong mắt hắn thỉnh thoảng vẻ hưng phấn. Hắn là tu sĩ Linh Động trung kỳ lại không có thiên phú luyện đan, nhờ cơ duyên xảo hợp mà bái nhập Linh Dược Sơn, sau một thời gian thì bị điều đến làm quản sự Phế đan phòng.

Không có tiền đồ!

Hôm nay thiếu chủ đột ngột lại tới nơi này. Theo quy định, hắn không được để cho Lâm Hiên tiến vào Phế đan phòng. Chỉ là có cơ hội nịnh nọt thế này, hắn nào có thể bỏ qua.

Không giống các môn phái khác, đan dược tại Linh Dược Sơn tương đối sung túc, linh căn của hắn cũng không quá kém. Nếu mỗi tuần trăng có thêm một số đan dược thì sẽ Trúc cơ thành công.

Với thân phận thiếu chủ, Lâm Hiên chỉ cần nói đỡ cho hắn mấy câu thì việc này hoàn toàn có thể. Nghĩ đến đây, trên mặt Kim Đào lộ vẻ tươi cười.

– Ầm!

Đột nhiên một tiếng nổ truyền ra cắt đứt mộng đẹp. Kim Đào đang cả kinh thì liên tiếp mấy âm thanh bạo liệt vang lên.

– Xảy ra chuyện gì?

Kim Đào vội chạy vào phế đan phòng, chỉ thấy trong này có một nữ quỷ mặt xanh nanh vàng tướng mạo xấu xí, tay cầm một cái tiểu phiên phát ra từng đợt âm phong bi thảm cùng quỷ vụ cuồn cuộn.

Vô số âm hồn tuôn ra tụ lại, hóa thành một bộ Khô lâu màu đỏ cao tới mấy thước. Bên kia thì sắc mặt Lâm Hiên ngưng trọng, hai tay bắt quyết thao túng một thanh phi kiếm giao đấu với huyết sắc khô lâu.

Từ trên người nữ quỷ nọ tản ra uy áp không kém tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Lâm Hiên vận toàn lực ác đấu nhưng dần rơi vào thế hạ phong.

Sao lại xuất hiện ác quỷ đáng sợ như vậy?

Kim Đào thầm hoảng hốt nhưng với tu vị của hắn thì không thể xen vào.

Lúc này nữ quỷ đã phát hiện ra Kim Đào, liền dùng ma phiên điểm một cái, nhất thời quỷ vụ tuôn ra, ngưng kết thành một thanh trường mâu đen sì.

– Đi!

Thanh quỷ mâu nọ như tia chớp bắn về phía Kim Đào. Hắn không kịp tránh né, vội phát ra tầng linh khí hộ thân. Có điều với tu vị của hắn, đây chỉ là giãy chết mà thôi.

Mắt thấy Quỷ mâu sắp bắn tới, chỉ nghe Lâm Hiên hét một tiếng:

– Mau tránh.

Tức thời Kim Đào cảm giác bị một luồng đại lực đẩy tới khiến thân thể bắn ra ngoài mấy thước. Quỷ mâu bay vụt qua thân khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

– Ngươi không sao chứ!

– Đa tạ… sư huynh đã cứu ta!

Kim Đào cảm kích nhìn sang nhưng Lâm Hiên lại biến sắc la to:

– Không ổn!

– Hả?

Theo ánh mắt của Lâm Hiên, chỉ thấy nữ quỷ hung ác nọ đã hóa thành một đóa mây đen bay quanh phòng, đem toàn bộ phế đan thu lại rồi bắn ra ngoài cửa.

– Ả đoạt đan dược!

Lâm Hiên lắc mình đuổi theo, nữ quỷ lại nhô đầu ra trong mây đen, từ trong miệng phun ra một đám sương độc, khiến hắn lảo đảo cước bộ.

– Sư huynh có sao không?

Kim Đào đỡ lấy Lâm Hiên nhưng dám không truy đuổi. Nữ quỷ này có tu vị ngang với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hắn còn chưa ngu ngốc đến nỗi cụ ông chê mạng dài.

Sắc mặt Lâm Hiên trắng xanh, trầm mặc không nói tựa hồ đang vận công bức độc. Một lúc sau thần thái mới tốt hơn một chút, vội cùng Kim Đào đi ra. Đương nhiên không còn thấy thân ảnh nữ quỷ đâu nữa.