Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 24: Cực phẩm Tẩy Tủy Đan

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tại tu tiên giới, hầu như không thấy bóng dáng thượng phẩm Tẩy Tủy Đan. Nghe nói ở các đại môn phái cực thịnh được truyền thừa không biết bao nhiêu ngàn năm, dưới tình huống vận khí vô cùng tốt, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu mới luyện chế ra được loại đan dược này.

Còn về cực phẩm đan thì chưa ai từng thấy qua, có lời đồn rằng cổ tu sĩ thời thượng cổ thần thông quảng đại mới luyện được. Khi trước có nhiều môn phái ấp ủ hi vọng như tiền nhân, tốn hao bao nhiêu tài vật kết quả chỉ là trắng tay.

Cực phẩm đan, chỉ còn tồn tại trong điển thư. Song lúc này nó chính là hi vọng duy nhất của Lâm Hiên. Chỉ loại đan dược trong truyền thuyết có tác dụng nghịch thiên này, mới có thể giúp một phàm nhân không có linh căn Trúc Cơ thành công.

Nghĩ là làm, Lâm Hiên bắt đầu tinh chế cực phẩm Tẩy Tủy Đan.

Khi bước vào cảnh giới đại viên mãn, từ mười viên trung phẩm hắn tinh chế được một viên thượng phẩm đan.

Còn về cực phẩm đan. Hơn mười ngày qua, tinh chế gần nghìn viên đan dược song không thể tinh chế được một viên.

Ôi!

Lâm Hiên thở dài, nhìn viên đan dược hỏng trong tay mặt mày ủ rũ, cho dù hắn có định lực kinh người thế nào thì giờ đã tới cực hạn.

Tinh chế hơn một nghìn viên đan dược mà không một lần thành công. Theo suy đoán của hắn. Không phải tại tỷ lệ thành công quá thấp mà là không thể nào tinh chế ra cực phẩm đan.

Nhưng nếu không có cực phẩm đan thì Trúc Cơ thế nào được? Lẽ nào nỗ lực đến như vậy mà chỉ dừng tại Linh Động Kỳ, không có linh căn thì không thể tiến xa trên tiên đạo như chúng nhân vẫn hay khinh miệt sao?

Lâm Hiên mệt mỏi cùng thất vọng, chẳng qua sau một hồi liền đem phiền muộn quẳng sang một bên, tiếp tục suy nghĩ phân tích.

Lẽ nào là do cực phẩm đan thực sự có điểm khác biệt so với những loại kia chăng?

Mấy ngày kế tiếp Lâm Hiên dành toàn bộ thời gian tra điển thư, chỉ là thông tin về cực phẩm Tẩy Tủy Đan quá mơ hồ. Chúng tu sĩ căn bản không cần đến đan dược nghịch thiên này.

Một tu sĩ có linh căn tàm tạm cùng cố gắng vừa phải, có được một viên thượng phẩm đan đã đủ Trúc Cơ thành công. Nếu là đệ tử tinh anh, dựa vào tư chất chỉ cần trung phẩm đan hoặc thậm chí hạ phẩm đan cũng có thể Trúc Cơ.

Cần đến cực phẩm đan chỉ là phàm nhân không có linh căn như hắn mà thôi.

Hơn một nghìn năm qua, loại đan dược này đã không hề xuất hiện. Lâm Hiên thăm dò rất nhiều điển thư nhưng vẫn không có manh mối gì.

Hay là dịch dung thành Diệp Thiên, trực tiếp tới thỉnh giáo trưởng lão? Làm vậy chẳng khác tự chui đầu vào rọ. Diệp Thiên có tư chất linh căn tốt như vậy, cần cực phẩm đan để làm gì?

Tiến thoái đều không có đường, lúc này Lâm Hiên phiền muộn đến mức muốn thổ huyết.

Không có cách nào, bất đắc dĩ hắn tiếp tục dùng thượng phẩm đan tu luyện, hy vọng một ngày tâm ý linh thông vượt qua bình cảnh.

Thỉnh thoảng Lâm Hiên dùng Thiên Ma Kiến Dung Thuật, biến thành Diệp Thiên vào trong môn làm loạn khinh khi mấy gã đệ tử tư chất kém, hoặc là quanh quẩn bên mấy vị trưởng lão, lợi dụng khi bọn họ không để tâm mới nói xa xôi dò la về cực phẩm đan.

Không ngờ bâng quơ lại có hiệu quả, rốt cục một vài trưởng lão thổ lộ lời thật nhưng chỉ càng làm Lâm Hiên muốn lao đầu vào đá.

Ngay cả cao thủ Trúc Cơ Kỳ cũng không rõ về cực phẩm Tẩy Tủy Đan. Có người nói có lẽ danh môn đại phái sẽ có vật này nhưng hắn gạt bỏ ngay lập tức, tìm theo đường này thật quá xa vời.

Ngay cả các trưởng lão cũng không biết, Lâm Hiên lâm vào vào tuyệt cảnh. Hắn tính bế quan hai ba mươi năm, dùng thượng phẩm đan không ngừng tu luyện, song có thể Trúc Cơ thành công hay không thì hắn không hề có một chút niềm tin nào.

Thọ nguyên của đệ tử Linh Động Kỳ không khác nào phàm nhân. Lâm Hiên không có nhiều thời gian để đánh bạc, tăng thêm một tuổi là mơ ước Trúc Cơ càng thêm xa vời.

Nên làm sao bây giờ?

Không ít lần Lâm Hiên suy sụp nhưng sau đó quyết không từ bỏ. Mỗi ngày hắn đều nỗ lực tu luyện, cơ sở càng thêm vững chắc, linh lực trong cơ thể ngày càng tinh thuần.

Một thời gian sau.

Ngày hôm đó, Lâm Hiên giả mạo Diệp Thiên tới nghe trưởng lão giảng đạo thì trên đường gặp Mã Thiên Hùng. Vị sư huynh này để lại ấn tượng khá tốt trong Lâm Hiên. Hai người thuận miệng nói vài câu chuyện phiếm.

Dường như là trong tâm khảm, Lâm Hiên lỡ lời đề cập tới cực phẩm Tẩy Tủy Đan.

– Cực phẩm đan? Đương nhiên không giống đan dược cấp độ dưới, thành phần có phần khác biệt.

– Sao sư huynh biết?

Lâm Hiên ngẩn người ra nhưng sau đó thầm mừng như điên, ngay cả các trưởng lão cũng không rõ nhưng không ngờ vị sư huynh này lại nắm được chút manh mối.

– Ngu huynh từng ngẫu nhiên biết qua.

Mã Thiên Hùng gật đầu, thần sắc lộ vẻ ngạc nhiên:

– Ta thấy tựa hồ Diệp sư đệ rất có hứng thú với cực phẩm đan, không phải với tư chất của đệ, chỉ cần dùng hạ phẩm đan cùng cố gắng là có thể Trúc Cơ sao.

– Ha ha.

Lâm Hiên tươi cười nhưng trong lòng giật thót, bâng quơ nói:

– Đã khiến sư huynh chê cười, tiểu đệ luôn có hứng thú tìm hiểu với các kỳ sự, xin sư huynh nói qua cho.

– Ừm.

Mã Thiên Hùng không hề hoài nghi. Thiên Ma Kiến Dung Thuật của Lâm Hiên vô cùng kỳ diệu. Nếu không phải đại cao thủ Ngưng Đan kỳ thì không thể nhận ra. Chỉ nghe Mã Thiên Hùng nói tiếp:

– Ngu huynh từng ngẫu nhiên thấy trong một quyển cố tịch, có giới thiệu qua về cực phẩm Tẩy Tủy Đan. Căn cứ vào tạp chất bên trong mà đan dược được phân chia cấp bậc hạ phẩm trung phẩm thượng phẩm, song cực phẩm đan trong truyền thuyết thì không như thế.

Cực phẩm đan có công hiệu nghịch thiên, tỉ lệ tinh hoa bên trong cực cao cùng tạp chất cực nhỏ, cần trải qua lần thối luyện thứ hai.

– Cần trải qua lần thối luyện thứ hai?

– Ừm. Muốn luyện cực phẩm đan thì trước tiên cần luyện chế thành công thượng phẩm đan, sau đí dùng thêm vài loại linh dược khác luyện tiếp một lần nữa, gọi là lấy đan để luyện đan! Tổng cộng hai lần luyện chế.

Có điều đây chỉ là truyền thuyết. Danh môn đại phái tuy có được lượng tài phú kinh người cùng luyện đan đại sư nhưng rất may mắn mới có được thượng phẩm đan. Một khi luyện chế cực phẩm đan thất bại thì thượng phẩm đan cũng hỏng, có ai không tiếc đến hộc máu?

Lời Mã Thiên Hùng lại khiến Lâm Hiên gặp phải nan đề.

– Cái gì, ngoài thượng phẩm đan làm chủ nguyên liệu, còn cần thêm vài vị thiên địa linh thảo nữa?

– Đúng vậy.

Mã Thiên Hùng gật đầu:

– Theo cổ tịch ghi lại, để luyện chế cực phẩm đan cần phải có hai vị phụ trợ là Ngân Nguyệt Hoa, Lưu Huỳnh Thảo.

Thì ra thành phần của cực phẩm đan không giống với mấy phẩm cấp đan dược trước, điều này giải thích tại sao Lâm Hiên tinh chế, áp súc tinh hoa tới gần cực hạn mà vẫn không thể thành công.

Hắn từng xem qua trên Bách Thảo Lục, Ngân Nguyệt Hoa cùng Lưu Huỳnh Thảo quả thực là thiên địa linh bảo, còn hiếm hơn Thiên Niên Nhân Sâm rất nhiều.

Vậy phải đi đâu để tìm đây?

– Kỳ thực không phải không thể cầu những thiên địa linh thảo này.

– Sư huynh biết nơi nào có chăng?

Lâm Hiên vừa mừng vừa sợ, không nghĩ rằng Mã Thiên Hùng bộ dáng thô kệch này lại có kiến thức quảng bác như vậy, quả thực không hổ là Vạn Sự Thông.

– Ta nghe đồn tại Khê Dược Giản có một ít.

Khê Dược Giản!

Trên mặt bất động thanh sắc nhưng Lâm Hiên thầm kêu khổ không thôi. Khê Dược Giản chính là địa danh nổi tiếng, có yêu thú sinh trưởng vô cùng nguy hiểm.

Nói đến đây, Lâm Hiên cảm tạ Mã Thiên Hùng rồi cáo từ trở về cư thất mà không tới Tinh Anh Điện nữa.

Khê Dược Giản ở phía bắc Duyện Châu, cách Hỏa Linh Môn chỉ hơn mười dặm, nằm trong phạm vi thế lực của tông phái này. Hiện tại nếu đi Khê Dược Giản hái linh dược chẳng phải là tự chui đầu vào rọ hay sao?

Theo lý vẫn còn một cách, đó là dựa vào Thiên Ma Kiến Dung Thuật hóa trang thành tán tu lén lút mà đi. Song điều này cũng không ổn.

Tuy nói Tiêu Hao Chiến không phát sinh xung đột quy mô lớn nhưng giữa các bên không từ các thủ đoạn nào. Nhìn bề ngoài thì các tu giả ai ai cũng tiên phong đạo cốt, đạo mạo nhưng bên trong âm hiểm vô sỉ còn hơn cả tà ma ngoại đạo võ lâm tục giới.

Ngoài việc diệt sát đệ tử đơn độc của đối phương, bọn họ còn phái tử sĩ trà trộn vào môn phái địch ám sát tu sĩ cấp cao. Đây là kế rút củi đáy nồi, tuy các tử sĩ bị phái đi hơn phân nửa sẽ tử nạn nhưng sẽ tạo ra tổn thất rất lớn cho đối phương.

Vì vậy do đề phòng tử sĩ của đối phương, các liên minh đều chế ra một loại pháp thuật phân biệt thân phận, khi đánh dấu trong cơ thể tu sĩ thì dễ dàng nhận ra người một nhà hay là gian tế, như vậy không sợ người của đối phương trà trộn vào.

Việc có tiêu ký phân biệt địch ta này khiến Lâm Hiên đau đầu. Hiện trong cơ thể hắn có tiêu ký đặc thù. Đối phương chỉ cần dùng Linh Nhãn Thuật thì sẽ dễ dàng nhận ra. Vậy kế hoạch giả mạo tán tu hoàn toàn tiêu tùng.

Chuyến đi Khê Dược Giản sẽ nguy hiểm vô cùng. Không chỉ đối mặt với móng vuốt của yêu thú, còn phải tránh sự truy sát của liên minh Hỏa Linh Môn!

Với tu vị hiện tại cùng những Linh khí sở hữu, Lâm Hiên tự tin dù gặp sự vây công của vài tinh anh Linh Động kỳ thì có thể chạy thoát, chỉ là nếu gặp cao thủ Trúc Cơ thì không ổn.

Lâm Hiên bái nhập vào Phiêu Vân cốc đã bốn năm, từng vài lần tận mắt nhìn thấy uy lực của tu sĩ cấp cao kinh khủng thế nào.

Tâm trí hắn dao động một hồi, tuy sợ nhưng nếu tiên đạo không thành thì chết trước hay chết sau nào có gì khác?

Lâm Hiên quyết định mạo hiểm xuất cốc, đương nhiên phải chuẩn bị an toàn tới mức tối đa.

Đầu tiên, hắn chuẩn bị tới Đạo Phù Sơn một chuyến. Đạo Phù Sơn, nghe qua cũng biết môn phái này am hiểu chế phù.

Trong vòng trăm năm nay, Đạo Phù Sơn luôn giao hảo tốt cùng Phiêu Vân Cốc. Lúc này đây đã kết thành đồng minh.

Thu thập hành trang, đem tất cả bảo vật thu vào trong túi trữ vật. Lâm Hiên thi triển Thiên Ma Kiến Dung Thuật, thay đổi diện mạo rời khỏi Phiêu Vân Cốc.

Linh Khống Thuật đã có chút thành tựu, hắn tế ra Phi kiếm, nhân kiếm hợp nhất hóa thành một đạo lam quang tiến về phía chân trời.

Chỉ nghe tiếng gió gào rít bên tai, trước mắt mây trắng mịt mờ, đằng vân giá vũ nhìn những ngọn núi nhỏ phía dưới, tâm tình Lâm Hiên trở lên sảng khoái. Những khó khăn nguy hiểm đều bị hắn vứt ra khỏi đầu, bất luận thế nào cũng phải lấy được linh thảo, phải Trúc Cơ thành công!

Đạo Phù Sơn cách Phiêu Vân cốc hơn năm trăm dặm, chỉ trong một buổi sáng Lâm Hiên đã tới nơi.

Hắn dừng độn quang, hạ xuống nghỉ ngơi một lát. Sáu canh giờ sau tiếp tục biến hóa diện mạo rồi mới bắt đầu đăng môn bái phỏng. Lâm Hiên vẫn dùng trang phục của Phiêu Vân Cốc cho tiện hành sự.

– Người đến là ai?

Thi triển Ngự Phong Thuật được một lát liền nghe tiếng quát to. Hai tiểu tu sĩ niên kỷ khoảng hơn hai mươi bất ngờ xuất hiện phía trước mấy dặm.

Lâm Hiên thầm rùng mình, biết rằng đã không cẩn thận đụng vào cấm chế của Đạo Phù Sơn, nếu trả lời không ổn sẽ bị vây công.

Chung quanh các tông môn đều có bố trí cấm chế cùng trận pháp. Trong đó cấm chế đa phần chỉ có tác dụng cảnh báo, loại thứ hai là trận pháp công thủ lưỡng toàn.

Uy lực của trận pháp rất lớn, đừng nói là một tiểu tu sĩ Linh Động kỳ như Lâm Hiên. Ngay cả cao thủ Trúc Cơ kỳ bị khốn trong cấm chế cũng đành thúc thủ chịu trói hoặc máu tươi nhuộm đất. Thậm chí còn tương truyền hai trăm năm trước, Vô Cực Bắc đẩu trận của Phiêu Vân Cốc đã từng hạ sát một vị đại cao thủ Ngưng Đan kỳ.

Lâm Hiên không chút chậm trễ chắp tay nói:

– Bái phỏng hai vị đạo hữu, tại hạ là Phiêu Vân Cốc Diệp Thiên có việc muốn đăng sơn.

– Người của Phiêu Vân cốc?

Nghe lời này, vẻ mặt hai người kia hòa hoãn xuống một chút. Tu sĩ bên trái lấy tay vuốt trán một cái, nhất thời trên mi tâm xuất hiện một đoàn thanh quang.

Thấy vậy Lâm Hiên đứng yên cho hắn kiểm tra.

Thanh quang kia lóe lên vài cái rồi biến ra hình thù như con mắt. Đây chính là Linh Nhãn Thuật có thể khám phá ngụy trang cũng như tu vị, thêm một công dụng là kiểm tra tiêu ký, phân biệt đối phương là địch hay bạn.

Người này chăm chú nhìn Lâm Hiên, kiểm tra xong vẻ mặt hòa hoãn xuống rồi lại lộ vẻ kinh ngạc. Không ngờ đối phương lại là cao thủ Linh Động Kỳ đại viên mãn. Hắn liền bắt đầu lấy lòng:

– Ha ha, thì ra là sư huynh của Phiêu Vân Cốc, thất kính thất kính. Không biết sư huynh tới đây có chuyện gì quan trọng, chúng tiểu đệ có thể giúp gì cho huynh?