Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 36: Trộm gà không được còn mất nắm thóc

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lâm Hiên vận chuyển linh lực lên hai mắt, ảo cảnh biết mất. Một tập thị nho nhỏ khoảng mấy ngàn thước vuông hiện trong tầm mắt, không ngờ số lượng tu sĩ trong này lại tới cả ngàn.

Lâm Hiên phóng thần thức đánh giá một vòng. Đều là tu sĩ cấp thấp nhưng bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Ở đây không có cửa tiệm cố định mà chủ yếu là dùng chiêu bài rao hàng. Đám tu sĩ dùng tinh thạch để mua, cũng có thể dùng vật phẩm khác trao đổi.

Lâm Hiên chậm rãi đi dạo bên trong. Trình độ tu tiên ở U Châu quả thực hơn hẳn Duyện Châu. Ở nơi bị các tu sĩ cấp cao cho là giao dịch hội phế phẩm này, hắn đã thấy vài kiện hạ phẩm Linh Khí. Ở Duyện Châu thì không có bày bán dễ như vậy.

Mắt thấy các tu sĩ Linh Động hậu kỳ lại như tìm được chí bảo, tranh đoạt Linh Khí đến độ mặt tía tai. Lâm Hiên khẽ cười đầy cảm khái. Hai năm trước, chẳng phải hắn cũng như những thanh thiếu niên này sao. Chỉ từ khi có được Lam Sắc Tinh Hải, vận mệnh hắn mới thay đổi một cách kỳ diệu. Trong hai năm ngắn ngủi, một kẻ Linh Động kỳ tầng thứ nhất đã trở thành một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Ở đây bày bán đều là phù lục và tài liệu cấp thấp khiến Lâm Hiên có phần thất vọng. Đột nhiên một tấm chiêu bài hấp dẫn ánh mắt hắn.

Phế phẩm đan dược!

Bốn chữ này khiến Lâm Hiên vô cùng mừng rỡ, liền bước tới. Lão bản là một trung niên khoảng tứ tuần, bên cạnh còn có mấy tiểu tu sĩ trẻ tuổi.

– Các hạ bán phế đan?

– Đúng!

Đám tu sĩ nhìn nhau:

– Phế đan mà cũng đem bán sao?

– Có nhầm hay không? Dùng phế đan chỉ có hại thân thể, mua làm gì?

– Điều này thì các ngươi đã lầm.

Trung niên thản nhiên nói:

– Đúng là phế phẩm Tẩy Tủy Đan gây hại cho thân thể, nhưng nếu là phế phẩm của đan dược cao cấp như Trúc Cơ Đan hay Bồi Nguyên Đan thì sao?

– Không phải tiền bối Trúc Cơ kỳ mới cần những thứ này sao?

– Đúng vậy. Loại đan dược cấp cao này, khi luyện chế cần dược liệu trân quý hơn rất nhiều so với Tẩy Tủy Đan, dù là phế phẩm cũng rất có lợi cho cảnh giới Linh Động Kỳ.

– Điều này là thật chứ?

– Ta lừa các ngươi để làm gì?

Trung niên đã bắt đầu tức giận, liền lấy ra một cái lệnh bài ở trên mặt có khắc ba chữ:

Linh Dược Sơn!

Lâm Hiên thấy mà thầm rúng động. Hắn đã nghe qua đại danh của Linh Dược Sơn này. Dù là ba đại thế lực U Châu như Bích Vân Sơn, Nhất Tuyết Hạp, Lôi Vân Sơn Trang cũng không muốn đắc tội với môn phái có địa vị đặc biệt này.

Tu sĩ trong Linh Dược Sơn pháp lực không cao nhưng đều am hiểu Luyện Đan Thuật. Tu tiên đạo vô cùng rộng lớn, bất kể tu sĩ nào cũng biết sự quan trọng của Luyện Đan thuật nhưng số người chuyên tâm nghiên cứu nó lại vô cùng ít ỏi.

Bình tâm mà nói, muốn trở thành một luyện đan sư cao cấp, ngoài thiên phú còn cần tổn hao thời gian dài nghiên cứu. Nếu chuyên tâm vào luyện đan, sẽ không có tinh lực để nâng cao tu vị. Vì vậy hiểu biết của đa số các tu sĩ đối với Luyện Đan thuật chỉ ở mức nhập môn mà thôi.

Chính về thế, địa vị của các Luyện đan sư cũng trở nên siêu nhiên. Dù một tu sĩ chỉ có tu vị Linh Động kỳ nhưng có Luyện Đan thuật cao minh, các tu sĩ thực lực cao hơn cũng không dám coi thường.

Tất cả các môn phái gia tộc hay tán tu tại U Châu, không ai lại muốn đắc tội với Linh Dược Sơn. Ngoài đan được cấp thấp như Tẩy Tủy Đan có thể tự luyện, các loại đan dược cấp cao khác, bọn họ đều phải mang tài liệu đến, dùng tinh thạch nhờ Linh Dược Sơn luyện hộ.

Không ngờ trung niên này lại là người của Linh Dược Sơn, tuy lệnh bài kia cho thấy địa vị trong môn của hắn rất thấp nhưng không ai dám khinh thị.

– Thất kính. Thì ra các hạ là Luyện Đan Sư.

Một tu sĩ cấp thấp ôm quyền hành lễ:

– Người vừa nói phế đan Trúc Cơ Kỳ hữu ích với việc tăng tiến tu vị, xin hỏi là như thế nào?

– Đúng vậy, xin giải thích cho chúng ta.

Nhìn thấy ánh mắt kính ngưỡng của đám tu sĩ, trung niên tỏ vẻ đắc ý:

– Nói về công dụng, các tiền bối Trúc Cơ kỳ phục dụng phế đan Trúc Cơ kỳ không có lợi mà cũng chẳng có hại. Nhưng bởi thảo dược luyện chế trân quý hơn rất nhiều so với Tẩy Tủy Đan, sẽ trợ giúp tăng tiến tu vị cho cảnh giới Linh Động Kỳ một chút.

– Trợ giúp được bao nhiêu thành?

– Điều này…

Người trung niên có vẻ lưỡng lự:

– Điều này tùy theo lượng tạp chất bên trong. Tóm lại công hiệu của một viên phế đan Trúc Cơ tương đương từ hai thành đến ba thành một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan.

– Ít vậy sao!

Đám tu sĩ có vẻ thất vọng nhưng vẫn lấy tinh thạch chuẩn bị mua. Dù sao vật phẩm có hiệu dụng tương tự như Tẩy Tủy Đan vốn rất hiếm.

– Phế đan này giá bán bao nhiêu, ta mua tất.

Một thanh âm khá lớn từ phía sau truyền tới, khiến tất cả tiểu tu quay lại. Là một thanh niên tướng mạo bình thường tầm hai mươi vừa lên tiếng.

– Liệu ngươi có đủ tinh thạch không?

– Chỉ là Linh Động trung kỳ mà lên giọng cái gì. Không thấy tu vị của chúng ta đã tới hậu kỳ sao?

– Tiểu tử, dám chọc giận chúng ta, không phải chán sống sao?

Thanh âm đe dọa không ngớt vang, Lâm Hiên không đáp mà đưa mắt lạnh lùng nhìn những kẻ vừa lên tiếng.

Ánh mắt hắn đảo tới đâu, tiếng đe dọa trở nên tắc nghẹn.

Tại sao tiểu tử Linh Động trung kỳ này lại có sự uy áp đáng sợ như vậy? Trên trán mấy gã thiếu niên đổ mồ hôi lạnh, nhất thời không dám nói nhảm nữa.

– Chúng ta đều tới mua đan dược. Người nào trả giá cao nhất đương nhiên có thể mua tất cả phế đan. Có gì sai sao?

Lâm Hiên vừa nói vừa lấy ra hai mươi khối tinh thạch. Trung niên kia chỉ có một lọ phế đan nên đám tu sĩ cấp thấp đưa mắt nhìn nhau. Tính ra, từ ba đến năm viên phế đan mới tương đương với một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan. Chỉ một lọ phế đan mà trả tới hai mươi khối tinh thạch, ở đây còn ai xa xỉ hơn như vậy.

Trong ánh mắt vừa đố kỵ vừa hâm mộ của đám người, Lâm Hiên thu lấy bình phế đan Trúc Cơ Đan. Tuy chỉ có gần một trăm viên nhưng cũng đủ tu luyện một thời gian.

Linh Dược Sơn!….

Cái tên này thầm hiện trong đầu Lâm Hiên.

Tiếp tục đi dạo một hồi, không thấy thêm gì hữu dụng. Hắn đang chuẩn bị rời đi thì…

Oanh!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền tới, mặt đất rung chuyển. Tất cả các tu sĩ đưa mắt nhìn ra cửa vào khu tập thị. Chỉ thấy ảo trận đã bị phá, trên bầu trời bốc lên khói đen dầy đặc.

– Các ngươi xem đó là cái gì?

Một đám mây đen xuất hiện giữa không trung, bên trong truyền ra uy áp cường đại.

Tu vị Trúc Cơ Kỳ!

Lâm Hiên nhíu mày vì khí tức của kẻ bên trong âm độc có phần giống Diệp Thiên.

– Các tiểu tử bên trong nghe đây, các ngươi mau đem tất cả tinh thạch bảo vật, toàn bộ giao ra. Nếu không chỉ có đường chết!

Từ trong mây đen truyền ra lời lẽ đe dọa khiến toàn trường nhốn nháo. Trước kia đã từng xảy ra chuyện như vậy, chính là tu sĩ cấp cao dựa vào thực lực cường đại đến Đào Bảo Hội này cướp bóc.

Có điều cuối cùng kết cục của những kẻ này cũng chẳng có gì tốt. Ở đây chỉ là tu sĩ cấp thấp nhưng không thiếu đệ tử danh môn đại phái. Đánh chó phải ngó mặt chủ, khẳng định sư trưởng bọn họ sẽ lấy lại công đạo.

Trừ vài lần ban đầu, sau khi những kẻ bá đạo đều bị diệt sạch thì thời gian sau này Đào Bảo Hội diễn ra rất an toàn.

Thật không ngờ lại tái chuyện như vậy. Tròng mắt Lâm Hiên co lại, khí tức người đến không kém, là tu ma giả Trúc Cơ sơ kỳ tầng thứ hai. Ở cảnh giới dưới Ngưng Đan Kỳ, thực lực tu ma giả luôn mạnh hơn tu tiên giả một bậc do sở hữu những công pháp bí thuật quỉ dị.

– Tiền bối. Chúng ta chỉ là đệ tử Linh Động Kỳ cấp thấp mà thôi, trên người nào có đồ vật mà tiền bối để mắt. Xin tiền bối giơ cao đánh khẽ…

Vừa lên tiếng là một thanh niên tên Trương Đào, niên kỷ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám. Hắn ăn vận theo kiểu thế gia công tử, là một trong những người đứng ra tổ chức Đào Bảo Hội lần này.

– Nói nhảm, giao bảo vật thì sống, còn không hồn quy địa phủ, mau lựa chọn đi.

Thanh âm trong mây đen khàn khàn khó nghe, không chút cảm tình.

Nghé con không sợ hổ, tuy đối phương là cao thủ Trúc Cơ Kỳ nhưng bá đạo như vậy cũng khiến đám người phẫn nộ. Một gã thanh niên tức giận mở miệng:

– Chúng ta tôn trọng gọi ngươi một tiếng tiền bối, ngươi cũng không cần cậy chó già mà lên mặt, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại sợ ngươi sao?

– Tiểu tử giỏi thật…hắc hắc!

Tu ma giả kia không giận dữ mà còn cười lớn. Từ trong đám mây đen bắn ra một tia hắc khí, vô cùng nhanh chóng bao phủ thân thể thiếu niên kia.

– A!

Một tiếng hét chói tai sợ hãi phát ra từ một nữ tu bên cạnh. Chỉ trong phút chốc, thiếu niên vừa còn hào khí ngất trời kia dường như đã bị thứ gì hút khô tinh huyết. Thân thể hắn nhanh chóng héo rũ, biến thành một thây khô.

– Ngươi… Ngươi là tu ma giả?

Đám tiểu tu sĩ ở đây bất đầu hoảng hốt la to.

– Thế nào, còn không biết điều thì các ngươi cũng có kết cục như vậy.

– Tiền bối. Vãn bối chính là đệ tử Lôi Vân Sơn Trang. Người có thể mở cho vãn bối một đường hay không.

Một thanh niên móc một tấm lệnh bài giơ lên.

– Ồ, Lôi Vân Sơn Trang.

– Đúng vậy, tiền bối xin nể mặt…

Lời còn chưa dứt, một tia hắc khí bắn ra bao phủ lấy kẻ tự cho là thông minh nọ. Trong mây đen lại truyền ra tiếng cười khằng khặc quái dị:

– Ba đại môn phái U Châu thì sao? Lão tử ghét nhất bị người khác uy hiếp.

Kẻ thứ hai biến thành thây khô khiến các tiểu tu sĩ trầm mặc, ngay cả uy danh của ba đại phái mà đối phương cũng không để vào mắt.

Cũng có đệ tử tinh tế đã nhận ra. Đừng xem đối phương cướp bóc bá đạo mà lầm, kẻ này ẩn thân không lộ diện trong mây đen. Ngoài manh mối là tu ma giả Trúc Cơ Kỳ thì không có sơ hở. Ngày sau muốn nhờ sư trưởng báo thù chỉ e không dễ. Nhất thời thần sắc đám người trở nên khác nhau, có hoảng sợ phẫn nộ song phần lớn đã chịu khuất phục.

Sau một lát, thanh âm khó nghe trong mây đen đã có vẻ không kiên nhẫn:

– Các ngươi cần bảo vật hay cần mạng đây? Xem ra lão tử phải đại khai sát giới vậy.

Nói rồi một luồng uy áp bao phủ một tiểu tu sĩ đứng ở trước.

– Tiền bối bớt giận. Vãn bối đưa ra là được.

“Tốt, đem tất cả bảo vật đều giao ra. Dám còn sót một thứ thì…

– Không dám…

Tiểu tu sĩ mặt mày đau đớn, rũ tay một cái. Năm sáu khối tinh thạch, vài tấm phù và mấy cây thảo dược rớt ra.

– Hừ. Quỷ đói!

Thanh âm trong mây đen bất mãn hừ một tiếng nhưng không nuốt lời:

– Ngươi có thể đi.

– Tạ ơn tiền bối tha mạng.

Tiểu tu nọ lưu luyến nhìn bảo vật trên mặt đất. Với tu vị tầng thứ ba, đây là tất cả những gì hắn dành dụm được từ trước. Có người đi đầu, đám tu sĩ khuất phục ngày càng nhiều. Cũng có vài kẻ tự cho là thông minh lén giấu bảo vật. Kết quả sao có thể qua được thần thức cao thủ Trúc Cơ Kỳ, đều bị sát diệt tại trận.

– Mấy người các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Chẳng lẽ muốn ta phải động thủ sao? “

Qua một lát mây đen cuồn cuộn, một luồng uy áp cường đại tản ra bao phủ ba tên tu tiên giả còn đang đứng chần chờ.

Đối diện cao thủ Trúc Cơ kỳ, trên trán Trương Đào nhỏ ra mồ hôi. Hắn và hai đồng bạn nhìn nhau, quyết tâm không chịu khuất phục.

Ba người đều là Linh động kỳ đại viên mãn. Nếu đem hết tinh thạch bảo vật tích góp được dâng cho kẻ khác thì không cam lòng. Hơn nữa bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, gắn bó còn hơn cả thân huynh đệ. Cùng tiến cùng thoái chắc chắn không có vấn đề.

Xoẹt xoẹt…

Từ trong mây đen phóng ra điện quang, Xem ra sự nhẫn nại của tu ma giả sắp đến cực hạn. Trương Đào cắn răng một cái.

Tiên hạ thủ vi cường!

Hắn vận chuyển linh lực tế ra một kiện Linh Khí, là một thanh phi đao, chém thẳng vào mây đen.

– Muốn chết!

Từ trong mây đen truyền ra một tiếng cười lạnh. Vô số tia điện quang nhanh chóng tụ thành một tia chớp cỡ cánh tay rồi giật xuống.

Lạc Lôi Thuật! Phát thuật công kích cao cấp nổi danh.

Mắt thấy tia chớp sắp đánh trúng Trương Đào, đột nhiên một cây dù sắc kim từ bên cạnh phóng ra che trước người hắn.

Linh Khí phòng ngự!

Cùng lúc, gã đồng bọn còn lại của Trương Đào cũng động thủ. Hắn tế ra một kiện Linh khí, là một cây đoản tiên đánh tới hợp sức với phi đao. Chỉ là từ mây đen lại phóng ra hắc quang cản lại.

– Giỏi!

Trong mây đen truyền ra một tiếng quát, một thanh trường kiếm dài hơn ba thước tỏa ra huyết quang được tu ma giả kia tế ra.

Ầm ầm!

Những tiểu tu sĩ còn lại thấy cảnh này thầm tính toán. Giờ không chạy thì đợi đến lúc nào? Có mấy đạo kỳ quang bay lên không trung nhưng đều bị thiểm điện đánh xuyên qua, cả đám bình bịch rớt xuống đất trong tiếng la thảm.

Thanh âm ngoan độc từ trên trời rền vang:

– Kẻ nào muốn chạy, giết không tha!

Bị thủ đoạn tàn khốc của tu ma giả trấn áp, đám tiểu tu do dự rồi cũng dừng lại. Ba người Trương Đào rất nhanh rơi vào thế hạ phong. Tu ma giả kia không vội hạ sát thủ mà như đang chơi trò mèo vờn chuột, hắn thao túng trường kiếm như hổ vào bầy dê. Máu tươi không ngưng phun ra. Ba người Trương Đào tuy chưa bị vết thương chí mạng nhưng một thân đẫm máu khiến các tiểu tu sĩ còn lại sợ đến sắc mặt trắng xanh.

Giết gà răn khỉ!

Mắt thấy cục diện sắp ngã ngũ. Chợt một thanh phi kiếm trong đám tiểu tu sĩ bay tới gia nhập chiến đoàn, tu ma giả nọ liếc mắt rồi chẳng thèm để ý. Là của một thanh niên Linh động trung kỳ cả gan lớn mật không sợ chết tế ra.

Tuy phi kiếm là thượng phẩm Linh Khí nhưng với tu vị Linh Động trung kỳ tầng thứ tư thì tu ma giả không thèm để vào mắt.

– Châu chấu đá xe!

Tu ma giả cười lạnh rồi phát ra một luồng hắc khí cuốn lấy phi kiếm. Vẻ mặt thanh niên tỏ ra ngưng trọng, có điều đáy mắt lại ẩn chứa một tia trào phúng.

Mắt thấy phần lớn thần thức đối phương lại chuyển sang ba người kia, phi kiếm còn cách đối phương không đến mười thước toàn thân thanh niên phát ra sát khí đáng sợ.

– Ầm!

Một luồng linh lực cường đại từ thân thể hắn phóng ra, hai tay kết pháp quyết điểm lên phi kiếm.

– Hóa!

Tức thời phi kiếm đại phóng ra hào quang, nhanh chóng biến thành một con Giao long giương nanh múa vuốt đánh tới. Tu ma giả kia lắp bắp kinh hãi, muốn tránh nhưng đã không kịp, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra linh khí hộ thân.

Chịu một kích toàn lực của thanh niên. Một âm thanh ghê răng truyền đến, tầng linh khí hộ thuẫn trong chớp đã bị lợi trảo giao long xé toang. Âm thanh còn nghèn nghẹn trong cổ họng thì yết hầu tu ma giả đã bị cắn nát. Hắc khí tản ra, thi thể hắn rơi bịch xuống đất trong vũng máu.

Thanh niên nọ thản nhiên triệu hồi Giao long, đồng thời thu luôn túi trữ vật của tu ma giả nọ.

Tình thế đột biến đảo ngượcm khiến đám tiểu tu sĩ trợn mắt há miệng kính sợ. Không ngờ thanh niên này lại là một vị tiền bối Trúc Cơ kỳ giả trư ăn hổ. Mấy gã tiểu tu lúc trước còn tranh đoạt phế đan với hắn run cầm cập, mồ hồi lạnh đổ ra khắp thân.

Chỉ thấy thanh niên liếc nhìn chúng tu sĩ một cái rồi độn quang bay đi. Một lúc sau đám này mới hồi phục tinh thần, lộ vẻ vui mừng rồi nhanh chóng giải tán.

Rất nhanh phường thị náo nhiệt đã không còn một bóng người, trên mặt đất chỉ còn lại mấy thi thể trơ trọi.

….

Lúc này Lâm Hiên dừng ở một nơi gần đó. Lần tới hội này, ngoài gần trăm viên phế đan Trúc Cơ kỳ, hắn còn thu được túi trữ vật của tu tên ma giả trộm gà không được còn mất nắm thóc kia.

Không ngờ có hơn ngàn khối hạ phẩm tinh thạch, ngoài ra còn một xếp phù lục cùng mấy lọ đan dược. Thêm một kiện Linh Khí chính là thanh trường kiếm uy lực cường hãn nọ.

Đột nhiên Lâm Hiên ngẩng đầu. Cách không xa có một đạo quang ảnh màu vàng đang vội vàng di chuyển về phía đông nam. Hắn liền lặng lẽ bay theo sau.

Tu vị của người bay trước không cao, có thể đằng vân giá vũ là do đang sử dụng Phi Hành Phù.