Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 16: Lần đầu đại chiến

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lúc này Yến Minh đã trở thành gánh nặng. Nhưng dù sao cũng là cốt nhục, Yến Thiên Hành kéo nhi tử ra sau lưng rồi nâng tay trước ngực biến đổi pháp quyết, toàn thân lão phát ra một tầng linh lực màu vàng nhạt, hình thành một cái hộ thuẫn.

Bụp bụp!

Hỏa cầu bắn tới tầng hộ thuẫn chỉ như đá ném xuống nước giếng sâu, biến mất vô ảnh vô tung. Hỏa Diễm Phù phong ấn pháp thuật cấp thấp, không thể nào công phá phòng ngự của Yến gia gia chủ.

Thấy đòn tấn công không có hiệu quả, vẻ mặt Lâm Hiên trở nên càng ngưng trọng. Thấy không hiệu quả thì không xuất công địch nữa.

Trước khi biết đánh người thì phải học chịu đòn. Lâm Hiên quyết định bố trí phòng ngự trước tránh bị tập kích, chuẩn bị khổ chiến.

Hắn không phải loại phế vật mặt trắng như Yến Minh, chưa nói là khi bước vào tiên đạo mà khi nhỏ đã không ít lần đánh lộn cùng đám trẻ trong thôn. Cho dù gặp kẻ mạnh hơn, trúng đòn đau mà vẫn cắn răng tìm kế.

Lâm Hiên nhanh chóng điều động linh lực, phát ra một quầng sáng màu lam nhạt bao phủ thân thể, đây chính là Linh Khí Hộ Thuẫn mà hắn mới tu luyện được. Đồng thời lại đưa tay vào ngực lấy ra hai tấm phù lục. Trong mắt hiện tia tiếc nuối nhưng lập tức kiên quyết ném chúng lên không trung.

Tấm phù thứ nhất phát ra kim quang chói mắt, hóa thành một đồng tiền màu vàng cực lớn trên đỉnh đầu Lâm Hiên. Hắn chỉ tay một cái, nó liền bay xuống chắn ở trước mặt.

– Kim Cương Thuật!

Sắc mặt lão họ Yến biến đổi. Đây chính là pháp thuật phòng ngự trung cấp kim thuộc tính cực kỳ kiên cố. Một tán tu nhỏ sao lại có loại phù lục trân quý cỡ này?

Nhưng sự kinh ngạc của lão chỉ mới bắt đầu. Tấm phù còn lại hóa thành một cái bóng nước khá lớn bao thân thể Lâm Hiên vào trong.

– Thủy Linh phù!

Cũng là loại pháp thuật phòng ngự trung cấp!

Khi trước nghe nhi tử nói lão còn bán tín bán nghi, lúc này Yến Thiên Hành khẳng định đối phương chỉ giả bộ tán tu để che mắt chúng nhân mà thôi.

– Rốt cuộc ngươi là ai?

Sắc mặt Yến Thiên Hành trở nên âm trầm, buột miệng hỏi.

Lâm Hiên khẽ cười lạnh mà không đáp. Đã đến nước này thì nói nhiều chi cho vô ích. Đương nhiên trong lòng đau xót không thôi. Loại lục phù phòng ngự còn khó chế tạo hơn loại công kích. Cả Trương Vũ và Chu Yến chỉ có hai cái mà thôi. Giờ hắn đã lấy ra dùng hết.

Lâm Hiên không hồi đáp mà điều động linh lực, vài khối băng đạn xuất hiện trong không trung rồi bắn về phía đối thủ.

– Hừ, múa rìu qua mắt thợ!

Trên mặt Yến Thiên Hành hiện tia chế nhạo. Với tu vị Linh Động kỳ đại viên mãn, sao có thể để loại Băng Đạn thuật này vào mắt, Linh Khí Hộ Thuẫn của lão thừa sức đón đỡ.

Cánh tay Yến Thiên Hành nhấc lên. Bàn tay co lại, trong miệng lẩm nhẩm lưu chuyển linh lực toàn thân. Trong nháy mắt giữa bàn tay xuất hiện một tầng lửa rồi biến thành một con chim lửa.

Hỏa Điểu Thuật là pháp thuật trung cấp Hỏa thuộc tính. Không hổ là tu sĩ sắp Trúc Cơ, ra tay chiêu đầu đã thấy bất phàm.

Lâm Hiên không hề hoảng loạn, liền năm tấm phù Thủy Phong Thuật, hóa thành mấy cái xoáy nước. Thủy hỏa tương khắc, tuy uy lực Thủy Phong Thuật thấp hơn nhưng dựa vào số lượng, các xoáy nước cùng chim lửa nọ vô thanh vô tức triệt tiêu lẫn nhau trên không.

Yến Thiên Hành trợn mắt há mồm, vẻ mặt đầy ngạc nhiên và phẫn nộ. Rốt cuộc lai lịch của tên tiểu tử này là thế nào mà trên người nhiều phù lục như vậy? Cho dù đệ tử tinh anh của tông phái cũng không giàu có như thế.

Bất kể thế nào, không để cho đối phương sống sót trở về. Nghĩ đến đây, Yến Thiên Hành liền phát động công kích như bão táp mưa sa, từng đợt pháp thuật trung cấp ào ào đánh về phía Lâm Hiên.

Ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng Lâm Hiên thầm kinh hãi. Không hổ là cao thủ Linh Động kỳ đại viễn mãn. Thầm nghĩ lại ngày đó, dùng bẫy rập để giết chết Chu Yến thực sự đã quá may mắn. Nếu không phải ả thấy tu vị của hắn quá thấp mà khinh địch, ngay cả Linh Khí Hộ Thuận cũng không phát ra thì giờ hắn đã an nghỉ trong sơn cốc kia rồi.

Tu vị kém xa đối phương, thi triển pháp thuật đối đầu chẳng phải là tìm chết sao? Lâm Hiên lại tiếp tục lấy ra phù lục chống đỡ.

Linh Khí và Băng Châm Quyết là hai đòn sát thủ của hắn. Chưa đến thời cơ thích hợp thì không nên lộ ra.

Trong lòng thầm tính toán, Lâm Hiên bình tâm tĩnh khí, chậm rãi sử dụng số lượng phù lục lớn đối kháng cùng đối phương.

Ầm ầm… Ầm ầm…!

Những tiếng nổ kịch liệt không ngừng vang lên. Ở bên kia, Yến Thiên Hành cũng vừa sợ vừa giận. Tuy là cao thủ đại viên mãn, pháp thuật trung cấp không phải loại xoàng nhưng linh lực tiêu hao quá nhanh, đối phương lại sở hữu số lượng phù lục dường như vô tận.

Lâm Hiên dùng phù lục đối kháng pháp thuật đối phương, thỉnh thoảng lại thôi động linh lực phát ra những viên băng đạn ám toán, tuy không làm Yến Thiên Hành bị thương nhưng khiến lão tức đến mức lỗ mũi bốc khói.

Nhất là vẻ mặt Lâm Hiên hiện sự khinh thường, thỉnh thoảng lại chêm vài câu:

– Ha ha, nghe danh đã lâu, không ngờ tu vị của Yến đại gia chủ chỉ đến cỡ này. Cửu ngưỡng hư danh, cửu ngưỡng hư danh.

– Ngươi…

Dù gì Yến Thiên Hành cũng là gia chủ của một gia tộc. Tu vị đã tầng thứ bảy nhưng lại không làm gì được một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, trong lòng lão vừa cay đắng vừa tức giận.

Đặc biệt là sắc mặt đáng ghét của tên gia hỏa kia, thực khiến thất khiếu của lão muốn phún hỏa.

Nhưng có thực là Lâm Hiên thản nhiên như thế hay không? Chắc chắn là không! Kỳ thực trong lòng hắn đang rất ảo não.

Những tấm phù lục này đâu có dễ có được, một lần sử dụng năm tấm phù cấp thấp thực quá lãng phí.

Năm tấm mới có thể chống lại một đòn pháp thuật trung cấp của đối phương, hiện giờ hắn đã dùng hết ba mươi tấm. Mà nếu dùng đồng thời cùng lúc ba mươi tấm, hắn sớm đã sát diệt được đối phương rồi.

Đáng tiếc là với tu vị hiện tại, mỗi lần Lâm Hiên chỉ có thể dùng linh lực phát động được tối đa sáu tấm mà thôi, sau đó lại phải nghỉ một nhịp.

Kỳ thực là có biện pháp sử dụng nhiều hơn năm tấm phù lục một lần. Lâm Hiên từng xem trên điển thư rằng, chỉ cần dùng loại tài liệu quý hiếm gọi là Dẫn Linh Thảo, ngưng luyện phù lục thêm lần nữa rồi xâu chuỗi chúng lại.

Tương tự như việc nổ pháo vậy, có thể kích hoạt từng quả nhưng nếu có các đoạn dây mồi bằng nhau nối cùng vào một ngòi, chỉ cần châm ngòi là có thể dẫn nổ tất cả cùng lúc. Đương nhiên thời gian dẫn nổ sẽ phải dài hơn.

Lâm Hiên mua nhiều phù lục cấp thấp là tính trở về tìm Dẫn Linh thảo ngưng luyện lại, không ngờ lại ngộ phải đại địch nơi đây.

Đương nhiên ngoài mặt hắn vẫn làm ra vẻ thờ ơ. Giống như khi xưa bị mấy tên hài nhi trong thôn đánh cho tơi bời mà hắn vẫn thản nhiên khiến đối phương giận đến hộc máu.

Không ngờ tiểu tử kia lại khó đối phó như vậy. Yến Thiên Hành vô cùng tức giận. Cứ đánh như kiểu này thì với pháp lực của lão, e là không trụ lại.

Chẳng qua có thể thấy gia tài của Lâm Hiên còn hơn cao thủ cả Trúc Cơ kỳ. Nếu hắn đã dùng một viên trung phẩm đan để đổi lấy công pháp, tất nhiên sẽ còn viên thứ hai.

Nếu có trung phẩm đan trong tay, hy vọng tiến giai Trúc Cơ kỳ của bản thân càng lớn. Nghĩ đến đây, trong mắt Yến Thiên Hành lộ vẻ tham lam rõ rệt. Lão đưa lưỡi liếm liếm khóe mồm, xem ra đành dụng đến kiện bảo vật kia rồi.

Lúc này Yến Thiên Hành thi triển một đòn pháp thuật trung cấp, Linh Lực Hộ Thuẫn càng phát ra hào quang rực rỡ khiến thân ảnh lão mờ dần trong đó.

Lâm Hiên nhíu mày, trên mặt hiện vẻ âm lệ, không rõ đối phương định sử dụng thủ đoạn gì.

Đương nhiên không để đối phương rảnh tay thi triển. Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ quyết tuyệt, trực tiếp ném ra một tấm phù lục trung cấp, hóa thành một thanh loan đao cực lớn bổ thẳng xuống đầu Yến Thiên Hành.

Đang tập trung thi triển đòn sát thủ, mắt thấy loan đao trảm xuống nhưng Yến Thiên Hành đành đứng trơ trơ chịu trận.

Choang!

Uy lực của pháp thuật trung cấp thực sự không nhỏ, va chạm với Linh Khí Hộ Thuẫn phát ra thanh thế cực kỳ kinh người.

Chỉ thấy cát bụi mù mịt một phía, lúc này mặt đất hằn lên một vết đao chém thật sâu, đứng ở bên cạnh là Yến Thiên Hành với sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên lưng còn thân hình mềm oặt của Yến Minh, khóe miệng lão đang rỉ ra một dòng máu tươi.

Lâm Hiên thầm kêu đáng tiếc. Tuy loan đao đã chấn đối phương trọng thương nhưng vẫn không thể phá được Linh Khí Hộ Thuẫn.

– Tiểu tử, có thể bức lão phu đến mức này quả thật rất khá. Giờ thì ngươi có thể đi tìm chết!

Trong lớp bụi mù chưa tan, truyền ra âm thanh oán độc của Yến Thiên Hành. Lâm Hiên rùng mình, vội đem linh lực vận ra các đầu ngón tay đã cầm sẵn phù lục.

Tuy cảnh giác nhưng trong lòng Lâm Hiên không mấy sợ hãi. Đối phương có đòn sát thủ thì hắn cũng có tuyệt kỹ Băng Châm Quyết và Hồn Kim Tác chưa được sử dụng. Cao thủ đại viên mãn thì sao. Đấu pháp giữa các tu sĩ cấp thấp, Linh Khí và phù lục mới là yếu tố quyết định thắng bại.

Cuồng phong thổi qua lộ ra thân hình Yến Thiên Hành, lúc này lão cầm trong tay một tấm phù kỳ lạ, đem linh lực toàn thân cuồn cuộn như nước vỡ bờ truyền vào. Vẻ mặt Lâm Hiên càng lúc càng ngưng trọng. Khẳng định tấm phù kia không phải loại tầm thường.

Lâm Hiên đang muốn xuất chiêu, ngay lúc này khóe miệng Yến Thiên Hành hiện nụ cười hiểm độc. Lão ném lá phù lên không trung và hét to một tiếng:

– Yêu hồn! Khai!

Rào!

Một tiếng gầm rống vang vọng cả khu rừng khiến lá cây xung quanh rơi lả tả. Đám thú hoang vội vàng bỏ chạy tứ tán hoặc rúc sâu vào lòng đất. Tấm phù đại phóng hào quang. Trong ánh hồng quang xuất hiện một con mãnh hổ, toàn thân được bao bọc bởi một tầng lửa nhàn nhạt.

Liệt Viêm Hổ! Không, quanh thân nó còn có thêm lớp giáp sắt sáng bóng, là cực phẩm yêu thú cấp một Thiết Giáp Liệt Viêm Hổ mới đúng. Thực lực của yêu thú này không dưới cao thủ Linh Động kỳ đại viên mãn.

Khóe miệng Lâm Hiên trở nên đắng ngắt. Là yêu hổ hàng thật giá thật. Chính xác là hồn phách của nó mới đúng.

Không thể tưởng tượng nổi trong tay đối phương lại có loại thú phù hiếm thấy thế này.

Thú phù được xếp vào loại phù lục đặc biệt, cũng giống như trận phù nhưng còn hiếm thấy hơn, bên trong phong ấn hồn phách của yêu thú, phải là tu sĩ quỷ đạo mới chế thành được.

Nói đơn giản, sau khi phá hủy thân thể yêu thú, giam cầm hồn phách của nó rồi dùng bí thuật ngưng luyện, đem yêu hồn phong ấn vào trong giấy phù.

Loại này chỉ dùng một lần không như phù lục bình thường mà còn có thể tái sử dụng. Tuy vậy mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao một phần năng lượng của hồn phách yêu thú, đến khi năng lượng cạn kiệt thì lá phù cũng tự hủy.

Lâm Hiên đã từng xem qua điều này một bản cổ tịch, không ngờ lại chạm mặt với nó ở đây.

Hống!

Tiếp tục là tiếng gầm rống đáng sợ, tuy chỉ là hồn phách nhưng trải qua sự ngưng luyện của tu sĩ quỷ đạo, uy lực của yêu hồn không kém chút nào so với yêu hổ khi còn sống.

– Đi!

Hai tay Yến Thiên Hành bắt quyết, nhẹ nhàng chỉ về phía Thiết Giáp Liệt Viêm Hổ. Chỉ thấy nó hóa thành một đạo hào quang, giương nanh múa vuốt lao sang Lâm Hiên.

Tình thế trở nên nguy hiểm, Lâm Hiên nhanh chóng ném mấy tấm phù trong tay ra.

Lưu Sa thuật, Cổn Lạc thạch, Kinh Cức Thuật…Năm loại pháp thuật cấp thấp chỉ khiến yêu hổ khựng lại một chút, sau đó tiếp tục gầm vang lao tới.

Sắc mặt Lâm Hiên vô cùng ngưng trọng, đã đến lúc phải dùng Linh Khí!

Hắn liền đưa tay vào ngực lấy ra một sợi kim tuyến dài khoảng một thước, miệng lẩm nhẩm đọc pháp quyết. Dưới sự thao túng của thần thức, kim tuyến như có thông linh đón gió nháy mắt đã dài hơn một trượng, uốn éo giống như một con độc xà.

– Khốn!

Chỉ thấy toàn thân độc xà phát ra bạch quang mờ ảo, bay tới trói chặt Thiết Giáp Liệt Viêm hổ như bánh tét, khiến nó gào rống dãy dụa không ngừng.

– Linh Khí!

Yến Thiên Hành không nhịn được mà kinh hô lên, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc. Linh Khí là bảo vật hiếm có, ngay cả một số cao thủ Trúc Cơ kỳ cũng không có.

Trung phẩm đan, phù lục vô tận cùng Linh Khí. Ba thứ hợp lại một chỗ. Đừng nói tán tu Linh Động kỳ, dù là cao thủ Trúc Cơ kỳ cũng khó sở hữu bảo vật cỡ này. Khẳng định sau lưng tiểu tử này là một đại nhân vật, không chừng là đại cao thủ Ngưng Đan kỳ cũng nên.

Yến Thiên Hành càng nghĩ càng sợ, sát cơ lại lên đến đỉnh điểm!

Nếu để tên tiểu gia hỏa này chạy thoát trở về, kêu sư phụ đến vấn tội thì toàn gia tộc chết không có đất chôn.

Tuy vậy muốn làm điều này nào phải dễ dàng. Tu vị của đối phương kém lão ba tầng nhưng uy lực của Linh khí nào phải tầm thường.

Lâm Hiên cũng thầm nuối tiếc, hắn mới chỉ thao túng được Kim Hồn Tác chứ nếu là phi kiếm thượng phẩm của Chu Yến, đã có thể sát diệt đối phương.

Song phương đều muốn dồn nhau vào chỗ chết, một kẻ liều mạng huy động Yêu hổ thoát khỏi sự trói buộc, một người khác lại nỗ lực thao túng Linh Khí trói lấy nó. Tình hình bỗng biến thành cân bằng.

Theo thời gian, bộ dáng Lâm Hiên bắt đầu trở nên bồn chồn. Yến Thiên Hành thầm cười lạnh. Quả nhiên đối phương niên kỷ còn trẻ đã không thể nhẫn nhịn được, xem ra lần quyết đấu này, lão chính là người còn đứng vũng cuối cùng ở đây.

Lại qua thêm một lúc. Thấy Lâm Hiên đưa tay vào trong ngực, sắc mặt Yến Thiên Hành đại biến. Đối phương vẫn còn phù lục nữa sao? Trước khi điều động hồn phách yêu hổ, lão đã sử dụng không ít đòn pháp thuật trung cấp nên pháp lực tiêu hao quá nhanh, nếu đối phương còn nhiều phù lục nữa thì không ổn!

Thế nhưng sắc mặt Yến Thiên Hành nhanh chóng giãn ra rồi lộ ra vẻ ác độc, bởi vì khi Lâm Hiên rút tay ra thì chẳng có gì cả, ngược lại vẻ mặt của hắn trở nên kinh hoảng thất thố.

Ha ha…

Hôm nay thật là song hỷ lâm môn, rốt cuộc phù lục của tên tiểu tử đã hết!