Quyển 5: Thiên Vân Thập Nhị Châu - Chương 489: Diệt ác thú

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngao!

Ý niệm còn chưa chuyển thì một tiếng tê hống đinh tai nhức óc đã truyền vào tai. Huyết Linh có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên.

Phong khởi vân dũng!

Lúc này linh quang chói mắt đã như bọt khí nhanh chóng tiêu tán đi. Bộ dáng Ác thú xấu xí mặt người thân hổ tràn đầy vẻ phẫn nộ.

Là một trong tứ hung vô cùng phong quang, nhưng lại để phân hồn hạ giới thua thiệt trong tay hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Lâm tiểu tử đáng giận kia tạm thời không nói, dù sao khi đó tu vị nó mới là Nguyên Anh kỳ. Hiện thân là tồn tại Ly Hợp, bị một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ gây thương tích thì không thể chấp nhận nổi.

Uy lực vụ tự bạo nào phải là nhỏ, thân thể cao lớn của Xuân Ky hiện ra với bộ dáng vô cùng thảm hại.

Ánh mắt nó oán hận nó dừng trên người Huyết Linh khiến nàng cảm thấy rùng mình. Đã không màng đến sinh tử nhưng lúc này trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không tên.

Ác thú ngẩng đầu lên nhìn phía chân trời xa xa, Tân Nguyệt đã chạy được hơn hai trăm dặm.

Đáng tiếc chỉ là phí công, vẫn là trong phạm vi thần thức của nó.

Muốn chạy sao? Nằm mơ!

Rống!

Chỉ thấy thân thể ác thú cong lên như cây cung, tứ chi phát lực định đuổi theo Tân Nguyệt.

Tròng mắt Huyết Linh co lại, vì hai nữ nhi nàng tuyệt không để đối phương làm vậy.

Giống như Bách Hạp, trong mắt nàng hiện một tia quyết tử. Cả người nổi lệ quang bắn tới muốn chặn nó lại.

Đáng tiếc Ác thú không phải loại hữu dũng vô mưu, mới vừa nếm đau khổ đương nhiên không thể sai lầm thêm lần nữa.

Chỉ thấy lệ khí trên người Xuân Ky tuôn ra mãnh liệt như sóng dữ rồi ngưng tụ dung hợp. Trong giây lát một ma trảo xuất đen thùi xuất hiện trong tầm mắt. Ma trảo lóe lên như thuấn di, biến mất không thấy bóng dáng rồi hiện trên đỉnh đầu Huyết Linh.

Lúc này nữ tử vô cùng sợ hãi nhưng tránh đã không kịp. Ma trảo giữ chặt hai tay hai chân nàng kéo ra, nhất thời thân thể như bị tứ mã phanh thây.

Chẳng qua tu tiên giả sẽ không dễ dàng ngã xuống. Linh quang chợt lóe, Nguyên Anh dung mạo tương tự như Huyết Linh đào thoát từ trong màn huyết vũ.

Nhưng ác thú như sớm tính rõ. Nó mở miệng phun ra một kiện pháp bảo là một cây phi châm, thoáng cái đã bắn xuyên qua mi tâm của Nguyên Anh. Động tác mau lẹ chỉ trong nháy mắt.

Thì ra Ác thú sớm đã có dự mưu, dụ Huyết Linh xuất thủ để giải quyết nàng sau đó mới đuổi theo Tân Nguyệt công chúa.

Đáng tiếc bọ ngựa bắt ve còn chim hoàng tước rình ở phía sau. Nó không ngờ ở phía trước trăm trượng còn ẩn dấu một đối thủ đáng sợ.

Nếu chỉ là Tân Nguyệt công chúa, Lâm Hiên đương nhiên tọa sơn quan hổ đấu. Nhưng Hạ Hầu Lan đã từng liên thủ đối kháng với tu sĩ Ly Hợp Kỳ. Khi đó nàng chỉ mới có tu vị Nguyên Anh, món ân tình đó Lâm Hiên làm sao quên?

Mà giữa hắn và ác thú vốn có thù hận sâu đậm. Đừng xem hiện tại nó vô cùng cường đại, kỳ thật sau khi khổ đấu cùng ba người Tân Nguyệt thì đã tiêu hao rất nhiều pháp lực.

Thực lực hiện tại nhiều nhất chỉ còn bảy thành so với khi toàn thịnh.

Đây là thời cơ thích hợp nhất bỏ đá xuống giếng. Thừa dịp nó đang suy yếu phải lấy tính mệnh của nó.

Lâm Hiên đã chuẩn bị đánh lén từ trước, quan trọng nhất là hai chữ chuẩn độc!

Đúng lúc Xuân Ky vừa đắc thủ thì hắn phất tay một cái, Thanh Hỏa kiếm bay vút ra. Không thi triển cự kiếm thuật mà hóa thành một đạo lệ quang hung hăng chém tới thủ cấp đối phương.

Trong ánh lệ quang chói mắt, khoảng cách hơn trăm trượng chỉ là một nhịp hô hấp mà thôi.

Ác thú tuyệt chưa từng nghĩ còn có người nấp ở một bên đánh lén. Khi phát hiện ra thì tránh đã không kịp.

Ma khí hộ thể của Xuân Ky bị công phá, tiên kiếm thoáng một chém tới đầu nó.

Ngao!

Tiếng rống to kinh thiên động địa truyền vào tai, vừa thống khổ lại vừa phẫn nộ.

Xuân Ky tuy miễn cưỡng tránh thoát nhưng với sự sắc bén của Thanh Hỏa. Tai trái đã bị chém rụng lòi ra một tảng huyết nhục lớn.

Không ngờ máu của nó lại là màu đen, hơn nữa tràn ngập sự tanh tưởi.

“Là ngươi!”

Một kích không có thu được kết quả như dự định, Lâm Hiên không vội ra tay tiếp. Với kinh nghiệm tranh đấu phong phú, thân hình Xuân Ky đã bắn ra ngoài hơn mười trượng, toàn thân bao bọc trong lệ khí màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt to như chuông đồng.

Ánh mắt tràn ngập oán độc nhìn đối phương. Khi thấy rõ đó là Lâm Hiên thì vô cùng kinh ngạc: “Không có khả năng, ngươi đã tiến giai Ly Hợp Kỳ?”

Phân hồn Xuân Ky tiến giai rất nhanh bởi do bản thể nơi Linh Giới có tu vị rất cao, vượt xa Ly Hợp. Tu luyện không gặp phải bình cảnh. Còn một Nguyên Anh sơ kỳ tu tiên giả Nhân giới, chưa đến hai trăm năm tiến giai Ly Hợp thì tốc độ tu luyện thật không thể tưởng tượng.

Cho dù tại Linh giới cũng không có bao nhiêu!

Lâm Hiên cũng không dài dòng, cừu nhân gặp mặt hận thù đến đỏ mắt. Song phương một khi đã gặp nhau nhất định phải phân sinh tử.

Lâm Hiên duỗi tay, Thanh Hỏa kiếm chợt lóe linh quang rực rỡ rồi tỏa ra vô số đạo kiếm khí, Thanh thế như thiên quân vạn mã cuồng phong bão tố bắn tới ác thú.

Đồng thời thần thức Lâm Hiên đảo qua, phát hiện thổ nguyên khí nơi này rất sung túc.

Chỉ thấy hai tay hắn mở rộng, không ngừng đánh ra mấy đạo pháp quyết về phía mặt đất.

Ầm ầm ầm!

Âm thanh cổ quái giống tiếng trống dồn vang lên.

Mặt đất bắt đầu rung lên dữ dội, sau đó từ sâu dưới nền đất chui lên một con quái vật khổng lồ ngoài trăm trượng. Hình thể giống như rắn nhưng lại có chín cái đầu quỉ dị, hung hăng đớp về phía Xuân Ky.

Cửu Đầu Xà này là do thổ nguyên khí hỗn hợp cùng với bùn đá đất cát tụ thành. Ở sâu dưới lòng đất nơi này có một linh mạch thổ thuộc tính phẩm chất rất cao nên Lâm Hiên mới thao túng được lượng thổ nguyên khí nhiều như vậy.

Ác thú thấy đối phương nói đánh là đánh, hơn nữa thế công vô cùng cường đại.

Nếu đổi là tồn tại cùng cấp khác sẽ tạm lánh cường công. Có điều Xuân Ky lại không làm như vậy.

Vốn căm hận Lâm Hiên tận xương tủy, đồng thời là một trong Linh giới tứ hung phi thường dũng mãnh. Xuân Ky không hề tránh né mà hai chân rụt lại sau đó đột nhiên đánh ra.

Một tiếng xé gió truyền vào tai rồi vô số ánh trảo quang vùn vụn bắn ra, đan với nhau thành một tấm võng cực kì sắc bén nghênh tiếp kiếm khí của Thanh Hỏa.

Còn về Cửu Đầu Xà thì Xuân Ky căn bản không để vào mắt.

Do thiên địa nguyên khí tụ thành thì có gì là cường thịnh? Nó rống to một tiếng, mở rộng cái mồm to như chậu máu. Các bộ phận khác trên thân thể không biến hóa nhưng cái đầu chợt phình to gấp ba lần.

Nhìn qua hình thể quái vật vô cùng tương phản nhưng lại càng tăng thêm sự hung lệ. Nó há mồm phun ra một cột sáng đường kính chừng hơn trượng, mang theo lệ khí hỗn loạn khôn cùng. Không chút trì hoãn bắn tới khiến Cửu Đầu Xà bị oanh tạc thành từng mảnh nhỏ.

Trên mặt Xuân Ky lộ ra vẻ đắc ý. Chiêu số hoa lệ này vốn không hiệu quả, chỉ để đối phó với đám Nguyên Anh kỳ tiểu tu. Trước mặt nó mà dám khoe khoang thì cực kỳ ngu xuẩn.

Có điều ý niệm còn chưa kịp chuyển thì vẻ mặt Ác thú đông cứng lại, chỉ thấy phía trước mấy trượng không xa, không khí như sóng gợn chớp lên. Một thiếu niên dung mạo bình thường xuất hiện trước mặt.

Lâm Hiên!

Vừa rồi sử dụng Thanh Hỏa Kiếm cùng thiên địa nguyên khí huyễn hóa ra quái vật chỉ là để dụ địch mà thôi.

Thừa dịp đối phương ngăn cản công kích, Lâm Hiên đã vọt lên trước. Cửu Thiên Vi Bộ thần diệu đã nhanh hơn cả thuấn di.

Lâm Hiên hít vào một hơi, tiếng xương cốt bạo liệt ầm ầm truyền vào tai, ngũ sắc quang hoa lưu chuyển, tay phải của hắn dần biến đổi rồi một lợi trảo cự đại ánh vào tầm mắt.

Yêu hóa!

Sau khi tiến giai Ly Hợp. Phượng Vũ Cửu Thiên quyết đã tu luyện đến tầng thứ năm. Lúc này tay phải của hắn đã biến thành lệ trảo của Phượng Hoàng. Trong lệ quang chói mắt, Phượng trảo hung hăng chụp xuống đầu của đối phương.

Thấy thế trên mặt của Xuân Ky lộ ra một tia chê cười. Giao thủ lần trước nó đã biết đối phương kiêm cả yêu tu. Không ngờ Lâm tiểu tử này lại muốn cận chiến.

Tiểu tử này nhất định là hỏng đầu rồi.

Nó là gì? Một trong tứ hung Linh giới! Chính là đỉnh giai cường giả Yêu tộc.

“Trời tạo nghiệt còn có thể cứu, tự gây nghiệt thì đến trời cũng không cứu nổi!”

Đối phương đã muốn chết thì Ác thú có gì phải khách khí.

Rống to một tiếng, Xuân Ky cũng vươn chân trước ra, móng vuốt dài đến vài thước, tản mác ra hắc quang sâu thẳm.

Luận về sự sắc bén tuyệt không kém Thanh Hỏa.

Mà xét thể tích thân thể càng không phải cùng một cấp độ, Lâm Hiên nhìn qua bé nhỏ tựa như kiến lay cổ thụ. khác nào trứng chọi đá không biết tự lượng sức mình.

Tuy nhiên đó là do Xuân Ky tưởng tượng ra mà thôi!

Lâm Hiên không phải là Tân Nguyệt công chúa. Trên tu tiên đạo, hắn kinh qua vô số ma luyện, gian nan vất vả mới đến ngày hôm nay.

Tinh phong huyết vũ, không biết hắn đã trải qua bao nhiêu lần.

Đối phương là Linh giới tứ hung, Lâm Hiên ngây ngốc dùng thần thông tu yêu chống lại sao?

Đương nhiên không phải!

Vô thanh vô tức! Một đoàn hỏa diễm mỹ lệ xuất hiện trong lòng bàn tay. Ba loại màu sắc không ngừng lưu chuyển, hỏa diễm hừng hực bốc lên trên lợi trảo.

Tròng mắt Xuân Ky co lại, nó chưa từng gặp qua Huyễn Linh Thiên Hỏa nhưng không hiểu sao trong lòng dấy nên một tia sợ hãi.

Hỏa diễm quỷ dị mà mỹ lệ kia gây cho nó khí tức vô cùng nguy hiểm.

Nhưng giờ khắc này muốn biến chiêu đã không kịp.

Đáng giận!

Vẻ mặt cười ngạo còn chưa tan hẳn, không ngờ sơ ý rơi vào kế dụ địch của đối phương.

Tiểu tử ghê tởm này dùng hư chiêu từng bước dụ nó vào trong bẫy rập. Xuân Ky vừa sợ vừa giận nhưng không thể tránh né, hung tính kích phát lên.

Cùng với tiếng rống rung trời, trên lợi trảo cũng hiện một đoàn hắc quang quỷ dị.

Không phải hỏa diễm mà là một bí thuật khác. Đương nhiên Xuân Ky thi triển tại thời điểm này thì uy lực chắn chắc không nhỏ.

Sau đó một người một thú như hai con hùng sư điên cuồng hung hăng đụng vào nhau.

Oanh!

Một tiếng nổ khiến thiên địa toàn chuyển truyền vào tai, lợi trảo của song phương chạm nhau khiến không gian trở nên vặn vẹo. Từng đạo cương phong thổi qua rát mặt. So với ác chiến lúc nãy cùng Tân Nguyệt thì uy lực còn lớn hơn rất nhiều.

Toàn bộ mặt đất không ngừng rung lên dữ dội như động đất, sóng linh lực thổi ra khiến bị một toàn bộ vùng rộng lớn san phẳng. Lấy hai người lại trung tâm, mặt đất như vừa đón nhận một tiểu thiên thạch bắn tới. Bị ép lõm xuống sâu rộng theo hình cầu đến cả dặm.

Âm thanh vụn vỡ liên tiếp truyền vào tai.

Huyễn Linh Thiên Hỏa chạm vào hắc quang trên lợi trảo của Xuân Ky thì lập tức chiếm thế thượng phong. Huyễn Linh Thiên Hỏa chợt lóe, hóa thành hơn mười con ma xà cỡ ngón tay hung hăng cắn tới đem hắc quang xé thành từng khối nhỏ, sau đó nuốt vào bụng.

“Đây là ma hỏa gì? Sao lại lợi hại như vậy!” Xuân Ky trợn mắt há mồm.

Trong mắt các tồn tại đỉnh cao nơi Linh giới, thần thông của tu sĩ Nhân giới nào đáng gì. Có điều sự tình phát sinh trước mắt lại phá vỡ quan điểm đó.

Tầng hắc quang kiên trì không đến một khắc đã bị thôn phệ hoàn toàn. Huyễn Linh Thiên Hỏa đã bao trùm lợi trảo Xuân Ky.

Lam quang chợt hiện, tức thời trên lợi trảo của Ác thú xuất hiện một lớp băng mỏng lóng lánh tỏa ra hàn khí vô cùng đáng sợ, theo kinh mạch không ngừng lan ra.

Không chỉ như vậy, sau một thoáng tầng băng mỏng lại biến thành màu đen. Dĩ nhiên là thiên hạ tuyệt độc!

Rống! Xuân Ky rít gào lên thống khổ, trong mắt lộ vẻ sợ hãi nhưng nào có thời gian dãy dụa.

Băng phong cùng tuyệt độc không phải chỗ đáng sợ nhất của Huyễn Linh Thiên Hỏa.

Một màu sắc tầm thường, chính là linh hỏa màu xám mới là đòn sát thủ trong ba thuộc tính.

Bên trong ẩn chứa năng lượng chí âm chí hàn có thể thôn phệ mọi khí tức sinh mệnh. Bị dính phải nó thì vạn vật dần mất đi sức sống.

Lúc này mắt thường có thể nhìn thấy. Cả một khối băng mỏng bắt đầu vụn vỡ, lợi trảo của Xuân Ky giống như đá bị phong hoá thành cát, biến thành từng mảnh vụn…

Trên khuôn mặt của ác thú lộ ra thần sắc cực kì sợ hãi. Tuyệt không ngờ thần thông này lại đáng sợ như thế, rơi vào đường cùng chỉ có thể điều động pháp lực toàn thân. Tức khắc chân trước nổi lên lệ quang toàn thịnh, khổ sở ngăn cản uy lực của Huyễn Linh Thiên Hỏa.

Thần thông của thượng giới mãnh thú quả nhiên không nhỏ. Băng phong kịch độc, còn có lực thôn phệ sinh mệnh cũng tạm thời ngưng lại. Tại nơi vai trước của ác thú hình thành thế cân bằng vi diệu, hai loại lực lượng đan vào nhau kích đấu không thôi.

Có điều Thanh Hỏa lại lóe lên. Tức thời yêu huyết bắn tung tóe, lồng ngực của Xuân Ky lòi ra một tảng huyết nhục lớn. Miệng nơi vết thương cực kỳ đáng sợ, sâu đến mức thấy được xương.

Ác thú đau đến cả người phát run lên.

Nhưng ác mộng còn chưa chấm dứt.

Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, Thanh Hỏa Kiếm tỏa hào quang đại thịnh, tiếp tục hung hăng chém về đầu Xuân Ky.

Trên mặt ác thú hiện lên vẻ tuyệt vọng, nhưng sau đó như nhớ tới cái gì thì mở miệng phun ra một hạt châu nhỏ cỡ nắm tay, đỡ lấy thế công của Thanh Hỏa Kiếm.

Lâm Hiên nheo mắt, rõ ràng đây không phải là bảo vật mà là Yêu Đan.

Tầm quan trọng của nó với Yêu tộc không cần nói cũng biết, nhưng giờ khắc này ác thú đâu có quản nhiều, bảo trụ được tính mạng mới là quan trọng nhất.

Sau đó thân hình nó chợt lóe, xuất hiện ở ngoài hai mươi trượng.

Quân tử báo thù mười năm không muộn. Biết rõ là không đánh lại, nếu còn ở lại thì vô cùng ngu xuẩn. Ác thú hung ác vô cùng xảo quyệt, nếu không tại Linh giới đã sớm bị Tán Tiên diệt sát.

Hôm nay chiến cuộc bất lợi nên nó lựa chọn đào thoát, có điều Lâm Hiên sao để đối phương dễ dàng trốn như vậy.

Khi nãy Lâm Hiên căn bản không xuất toàn lực.

Thông Thiên Linh Bảo còn chưa xuất mà ngay cả Nguyệt Nhi cũng chưa hiện thân.

Lúc này Ác thú trừng lớn con mắt, một thiếu nữ có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành xuất hiện ngay bên người. Linh áp phát ra từ người nàng lại khiến da đầu nó run lên, không ngờ cũng là Ly hợp.

“Cút ngay!”

Thanh âm ác thú tựa như sét đánh, bộ dạng làm gì còn chút nào phong thái của một cao thủ đỉnh cao tại Linh giới, tru lên giống như chó nhà có tang.

Kinh nghiệm tranh đấu Nguyệt Nhi hơn xa Tân Nguyệt công chúa, tự nhiên sẽ không bị tiếng rống của đối phương dọa sợ hãi. Khóe miệng nàng lộ nụ cười ngọt ngào: “Thật xin lỗi, đường này không đi được.”

Còn chưa dứt lời ngọc thủ đã phất một cái, một tầng hắc vụ nhàn nhạt thoát ra từ ống tay áo.

Ban đầu không đáng chú ý nhưng dần dần đám hắc vụ càng dày lên. Một đám hồ điệp tràn ngập vẻ huyền diệu cùng phong cách cổ xưa xuất hiện trước mắt.

Thương ưng xuất thủ tự nhiên xuất toàn lực! Tuy ác thú bị Huyễn Linh Thiên Hỏa xâm thực không còn lại bao nhiêu chiến lực nhưng Nguyệt Nhi như lâm phải đại địch.

Vừa ra tay đã sử dụng khu trùng thuật, đem Băng Nguyệt Điệp trong Mệnh Tuyền tế ra.

“Hả… sao ngươi có loại yêu trùng này, hơn nữa số lượng lại nhiều như vậy?”

Ác thú nhận ra yêu điệp trước mắt thì sợ hãi tới cả người run rẩy, quên cả công kích lẫn đào tẩu.

Nguyệt Nhi cũng ngẩn ngơ nhưng phản ứng rất nhanh, dụng thần niệm phát ra công kích.

Vù…

Từ trong miệng các Băng Nguyệt Điệp phun ra tầng tầng hắc sương vụ quỉ dị.

Xoạt xoạt…

Lập tức trên thân quái thú xuất hiện một tầng băng màu đen, vẻ sợ hãi trên mặt nó còn bị đông cứng lại.

Thành công?

Nguyệt Nhi hé mở miệng nhỏ, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Tuy uy lực của Băng Nguyệt Điệp không nhỏ nhưng dễ dàng thu phục Ác Thú như vậy khiến nàng có chút khó tin.

Chính xác mà nói thì đối phương không phản kháng gì!

Xa xa trên mặt của Lâm Hiên cũng hiện vẻ ngoài ý muốn. Chẳng qua tâm cơ của hắn vượt xa Nguyệt Nhi.

Quái vật trước mắt là phân hồn của Xuân Ky trên Linh giới. Thực lực đương nhiên không bằng bản thể nhưng tri thức trí nhớ không hề khác nhau.

Ánh mắt sợ hãi của nó vừa rồi còn vượt xa khi đối mặt với Huyễn Linh Thiên Hỏa, như vậy nguyên nhân chỉ có một.

Gia hỏa này nhận biết Băng Nguyệt điệp.

Chẳng lẽ điều này có quan hệ tới Tu la Vương?

“Thiếu gia, hiện tại chúng ta làm thế nào đây?”

Thanh âm Nguyệt Nhi truyền vào tai kéo Lâm Hiên về thực tại. Hiện không phải lúc truy xét nguyên nhân.

Trước lúc xuất thủ Lâm Hiên đã nắm chắc, đánh với Tân Nguyệt một hồi thì pháp lực của ác thú chỉ còn hơn phân nửa, thuận lợi như vậy đương nhiên đáng vui mừng.

Lâm Hiên ngẩng đầu lên, mất đi sự thao túng của chủ nhân. Yêu Đan tranh đấu cùng Thanh Hỏa Kiếm đã rơi vào hạ phong.

Đây là bảo vật khó cầu, Lâm Hiên đương nhiên không muốn nó bị hủy. Hắn phất tay áo một cái đánh ra một đạo pháp quyết triệu hồi Thanh Hỏa Kiếm.

Yêu Đan quay tròn muốn chạy trốn nhưng Lâm Hiên sớm có chuẩn bị, năm ngón tay hợp lại, không khí chung quanh Yêu Đan lăn tăn như sóng nước hình thành một quang thủ. Nó tả xung hữu đột muốn đào thoát đáng tiếc phí công.

Quang thủ thu Yêu Đan bay về trước người Lâm Hiên.

Nhìn gần như thế càng cảm giác được sự bất phàm của nó. Ác thú này là cực phẩm Yêu tộc nơi Linh giới.

Tuy rằng hình thành từ phân hồn nhưng vẫn có một tia căn nguyên lực lượng của Xuân Ky.

Giống như mầm mống, nếu vận dụng thích hợp sẽ đem lại lợi ích khó có thể tưởng tượng.

Trong mắt Lâm Hiên hiện tia hài lòng, lấy ra một hộp ngọc đem Yêu Đan bỏ vào rồi dán thêm phù triện cấm chế.

Còn tên gia hỏa nên xử lý như thế nào?

Lâm Hiên lấy tay vuốt trán nhưng rất nhanh trong mắt hiện tia kiên quyết. điểm tay một cái thì Thanh Hỏa Kiếm đón gió tăng vọt lên.

Cự kiếm thuật!

Lần này không tới ngàn trượng vì không cần phải làm như vậy, chỉ bảy tám trượng cũng đủ để diệt sát đối phương.

“Đi!”

Theo tiếng quát khẽ của hắn, Thanh Hỏa kiếm chợt lóe, hung hăng bổ tới tượng băng.

Vì đang bị đông cứng tại chỗ nên Xuân Ky không thể nào chạy trốn. Thanh âm thanh thúy vụn vỡ truyền vào tai, thủ cấp quái vật rơi xuống đất.

Nhưng Lâm Hiên thấy vậy còn chưa đủ. Thanh Hỏa Kiếm lập tức đem thi thể của nó chém thành từng mảnh nhỏ. Huyễn Linh Thiên Hỏa hừng hực bùng cháy. Một đạo hắc sương vụ từ bên trong bay ra muốn chạy trốn.

Sương vụ mờ nhạt nhưng Lâm Hiên thấy rõ chính là phân hồn của Xuân Ky.

“Còn muốn chạy sao, quá ngây thơ!”

Nhìn vào khuôn mặt quái vật do hắc yên vụ huyễn hóa ra. khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ châm chọc, tay trái vừa động thì trường mâu của Tuyết Hồ Vương đã hiện ra.

Nhưng còn nhanh hơn hắn, Nguyệt Nhi đã sớm đem Thú Hồn Phiên tế ra.

Ông…

Vạn quỷ tề rống như làm cả mặt đất phải sụp đổ, ma phiên hóa thành một lốc xoáy trước mắt. Từ bên trong toát ra quỷ khí tận trời lập tức đem hắc sương vụ bọc lại.

“Không…”

Khuôn mặt quái vật xấu xí do phân hồn huyễn hóa ra tràn đầy vẻ tuyệt vọng, rất nhanh chuyển sang oán độc, thanh âm như kim thiết truyền vào lỗ tai:

“Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận. Đợi sau khi tới Linh giới, bản thể của ta tuyệt không bỏ qua cho ngươi. Ngươi chỉ Ly Hợp Kỳ tu tiên giả, mà muốn đối nghịch với Linh giới tứ hung như ta sao?”

“Ơ…” Lâm Hiên không nói gì khiến Nguyệt Nhi lộ vẻ chần chừ dừng tay.

Xuân Ky trông thấy thì trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như bắt được cành cây nhô ra cứu mạng giữa dòng nước lũ. Thanh âm không còn hung ác mà mang theo vài phần hấp dẫn:

“Hiện tại ngươi thay đổi chủ ý vẫn còn kịp. Chỉ cần thả ta ra, bản tôn có thể bỏ qua chuyện cũ, tới Linh giới cũng không tìm ngươi báo thù nữa”

Nguyệt Nhi có chút chần chờ. Chuyện này đương nhiên phải xem ý tứ của Lâm Hiên.

“Hừ. Nói nhảm, bổn thiếu gia ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Nguyệt Nhi mau phóng tay đem nó tế luyện Thú Hồn Phiên cho ta”

Vâng!

Tiểu nha đầu tuy không yên nhưng không hề có gì nghi ngờ phân phó của thiếu gia. Ngọc thủ nâng lên, ngón trỏ cùng ngón cái bấm lại.

Ngay tức khắc một tiếng nổ lớn vang lên, âm khí cuồn cuộn đem hồn phách của Xuân Ky hút vào trong Ma phiên.

Kết quả không cần phải nói, tất nhiên là vạn kiếp bất phục.

“Ngu ngốc. Tưởng Lâm mỗ là tiểu hài tử ba tuổi sao, đã kết cừu oán thì dù thả đi, chẳng lẽ ngươi lại buông tha cho ta?” Lâm Hiên thì thào nhưng ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

Còn chưa phi thăng Linh giới mà đã kết đại cừu như vậy, xem ra những ngày tháng sau không dễ chịu, sau khi đến Linh giới phải cẩn thận.

Cái này gọi là danh bất hư truyền, bản thể của Xuân Ky muốn diệt sát một Ly Hợp Kỳ tu tiên giả giống như nghiền nát một con kiến vậy.

Lâm Hiên thở dài. Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Cả người vừa nổi hào quang thì Lâm Hiên quay đầu, tròng mắt co rút cùng thân hình dừng lại.

Nhấc tay một cái, một đạo hào quang cuốn một vật tới trước mặt.

Sau đó linh quang tản ra, một Nguyên Anh cao một tấc ánh vào tầm mắt.

“Là ngươi? Ngươi vẫn còn sống?”

Trong mắt Lâm Hiên hiện tia kinh ngạc, vừa rồi hắn tận mắt thấy Nguyên Anh cũng bị xuyên qua đầu.

Thương thế nặng như vậy thì Nguyên Anh sớm đã tán đi mới phải.

Là do pháp thuật huyền diệu của Linh giới hay là nàng có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, Lâm Hiên nheo mắt lại hiện vẻ trầm ngâm.

Nguyên Anh tuy chưa chết nhưng vô cùng yếu, mấp máy nói cũng không nên lời.

Lâm Hiên nhíu mày, hai tay hợp lai đánh ra vài đạo pháp quyết. Kinh quang đủ mọi màu sắc hiện lên phủ lấy Nguyên Anh, tinh thần của nó tức thời tốt lên rất nhiều.

Kích phát tinh nguyên còn lại trong Nguyên Anh như là uống rượu độc giải khát, đơn giản như hiện tượng hồi quang phản chiếu của phàm nhân.

“Đa tạ đạo hữu ” Thanh âm suy yếu nữ tử truyền vào tai.

“Không cần đa lễ, đạo hữu chắn hẳn đã rõ tình cảnh hiện tại của mình. Nếu tại hạ không đoán sai thì đạo hữu là tu tiên giả của thượng giới, đến Nhân giới chúng ta làm gì?”

Lâm Hiên lạnh lùng nói. Không phải hắn thương hương tiếc ngọc mà Nguyên Anh đã quá hư nhược. Nếu miễn cưỡng thi triển sưu hồn thuật thì chỉ sợ nó sẽ tan đi.

“Sao ngươi biết thân phận của ta?” Ánh mắt đảo qua mặt thiếu niên thì Nguyên Anh vẻ đầy kinh ngạc:” Trách không được, ngươi chính là Lâm Hiên sao?”

“Ngươi đã nghe qua?” Lâm Hiên nhướng mày nói

“Ừm, từ Hạ Hầu Lan tiểu thư”

Sắc mặt Nguyên Anh có chút kỳ lạ. Công chúa một thể hai phách hơn nữa tính cách khác nhau. Một thì hận tiểu tử họ Lâm này muốn chết, một thì rất có hảo cảm, ngay cả người mù cũng có thể thấy được.

Đương nhiên thời gian còn lại của nàng không còn nhiều, cũng không có tâm tình đi quản ân oán của công chúa cùng với thiếu niên thần bí này.

“Ta và Bách Hạp quả thật là tu tiên giả Linh giới, phụng mệnh chủ nhân hạ giới tìm kiếm công chúa “

“Một khi đã tìm được, vậy sao các ngươi không quay về?” Lâm Hiên bán tín bán nghi nói

“Hai ta rất muốn nhưng trong Tu La môn có một kiện bảo vật mà công chúa không thể buông tha” Ngữ khí Huyết Linh có điểm ai oán cùng bất đắc dĩ nói. Nếu không phải công chúa muốn tới nơi này thì sao bọn họ phải nhận kết cục hồn phi phách tán.

“Là bảo vật gì?”

Lâm Hiên cảm thấy hứng thú, thân phận Tân Nguyệt được nghìn vạn tu sĩ sủng ái, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Vì sao phải mạo hiểm đến Nhân giới vì bảo vật?

Đến đây Lâm Hiên phát hiện có điểm đáng ngờ.

Nếu là bảo vật phi thường thì phụ thân nàng sao không phái thủ hạ tới lấy, mà để nhi nữ của mình phải mạo hiểm?

Nếu bảo vật không trân quý thì nàng sao lại chấp nhất như vậy?

Hai điểm này vốn rất mâu thuẫn.

Không nghĩ ra Lâm Hiên ánh mắt nhấp nháy, lúc này thanh âm của Nguyên Anh đã truyền vào tai:

“Rốt cuộc bảo vật kia là vật gì thì chỉ công chúa mới rõ, ta với Bách Hạp không biết gì”

“Hừ” Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ không tin, bộ dáng cũng trở nên âm lãnh: “Đến lúc này rồi, đạo hữu còn muốn giấu giếm sao?”