Quyển 3: U châu loạn - Chương 107: Cổ thú phù

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hơn hai canh giờ trôi qua, Lâm Hiên và Nguyệt Nhi vẫn ngồi xếp bằng. Xem ra thương thế của tiểu nha đầu có vẻ nghiêm trọng.

– Phải nhanh chóng tới Âm Hồn Cốc!

Lâm Hiên thầm nghĩ. Lúc này trên tay hắn đang cầm một khối đá lóng lánh tỏa ra thiên địa linh khí nhằm bổ sung pháp lực. Đột nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh tinh quang.

Oanh! Một tiếng nổ lớn truyền đến, xem ra có kẻ đang tấn công trận pháp.

Trên trán Lâm Hiên nhẹ bốc lên một làn bạch khí. Trong hai canh giờ này, tu sĩ đi qua nơi này đều bị chướng nhãn pháp cao minh qua mặt.

Kẻ này có thể nhìn ra ảo diệu bên trong, tu vị ít nhất cũng là Ngưng Đan Kỳ, không thể xem thường.

– Thiếu gia!

Khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Nhi cũng hiện vẻ lo lắng.

– Được rồi, hãy tập trung trị thương cho tốt.

Thanh âm của Lâm Hiên đầy vẻ trấn tĩnh. Uy lực của Cực Âm Ác Linh Trận không nhỏ, chắc chắn tranh thủ thêm một thời gian.

Nguyệt Nhi khẽ gật đầu, sự bình tĩnh của thiếu gia khiến sự lo lắng của nàng tan biến. Hai tay tiểu nha đầu tiếp tục kết pháp ấn, đem linh lực được truyền vào đả thông những kinh mạch tắc nghẽn.

Thêm nửa giờ trôi qua Lâm Hiên mới thu công, Kim đan cũng bay về nhập vào cơ thể.

– Thiếu gia, người có sao không?

Nguyệt Nhi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hắn thì lòng đầy cảm kích.

– Ta không sao.

Lâm Hiên miễn cưỡng mỉm cười với nàng.

Lúc này những tiếng nổ lớn vẫn không ngừng vang lên. Để giúp Nguyệt Nhi trị thương, tuy đã dùng đan dược hỗ trợ nhưng vẫn hao tổn khá nhiều chân nguyên, Lâm Hiên tiếp tục phục đan đả tọa.

Lúc này bên ngoài đại trận, một nam tử ngoại tứ tuần, tướng mạo uy mãnh đang thao túng một kiện pháp bảo, là một thanh đoản đao công kích đại trận.

Người này là Lôi Hồng, trưởng lão của Hải Long Môn, một môn phái trung đẳng đã quy thuận tam đại chính phái. Hắn có quan hệ mật thiết với Nhất Tuyến Hạp, đang định rời bổn môn gia nhập vào đại môn phái này

Lần này Lôi Hồng ra ngoài, phụng mệnh hành sự một nhiệm vụ quan trọng, tất cả thuận lợi khiến hắn rất vui mừng. Thái thượng trưởng lão của tam đại phái đã hạ pháp chỉ, không kể đệ tử trong môn hay là tu sĩ đồng minh đều luận công ban thưởng. Khi hồi sơn chắc chắn được thưởng một món hậu hĩnh.

Tu vị của hắn đã là Ngưng Đan trung kỳ, hơn nữa công pháp tu luyện đặc biệt nên thần thức cường đại hơn các tu sĩ bình thường cùng cảnh giới. Hắn đi qua nơi này đã pháp hiện chướng nhãn, phía trong có hắc sương vụ cuồn cuộn, chính là công pháp ma đạo.

Chẳng lẽ có tu sĩ ma đạo ở đây? Lôi Hồng không chỉ có tu vị thâm sâu mà tâm cơ cũng rất nhạy bén.

Đối phương bày ra cấm chế trên quan đạo mà không phải nơi hẻo lánh, lại chướng nhãn pháp cao minh là sợ bị kẻ khác phát hiện.

Tám chín phần đây là một tu ma giả cao cấp đang mang thương thế rất nặng, không thể trì hoãn nên mạo hiểm liệu thương tại nơi này. Như vậy giờ đối phó đối phương còn dễ hơn một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Sát diệt hắn chắc thu được lợi ích không nhỏ.

Trong lòng vui mừng Lôi Hồng bắt đầu phá trận. Vốn tưởng đối phương vội vàng bày ra thì phá giải dễ như trở bàn tay, nào ngờ công kích một hồi lại không có hiệu quả.

Mắt nhìn dải sương vụ dày đặc trước mặt, Lôi Hồng lại bắt đầu suy tư. Kẻ có được khí cụ bày trận lợi hại thế này tu vị không thể thấp được. Như vậy nếu để đối phương liệu thương xong thì càng khó thu thập hơn.

Ánh mắt Lôi Hồng hiện tia âm lệ, đem thần thức chìm vào túi trữ vật, tế ra một kiện pháp bảo là một cái ấn hình vuông. Nó vừa bay lên không trung thì tỏa ra hào quang hoa rực rỡ, nhanh chóng to lên như một ngọn tiểu sơn.

Trong mắt Lôi Hồng hiện tia đắc ý. Cổ bảo Phiên Thiên Ấn này là hắn mạo hiểm mới đoạt được. Dưới sự thao túng của pháp lực có thể gia trọng thêm mấy vạn cân, lực công kích kinh người nhưng khuyết điểm là tốc độ chậm. Lúc này dùng để phá trận là vật tĩnh thì vô cùng lợi hại.

– Phá!

Theo tiếng thét của Lôi Hồng, Phiên Thiên Ấn như thái sơn áp đỉnh nện xuống trận pháp.

Trận pháp liền có cảm ứng, hắc vụ cuồn cuộn bỗng biến thành chín cây phiên kỳ lớn, nghênh đón thế công của đại ấn. Nhưng vừa va chạm, các phiên kỳ dần bị ép xuống khiến Lôi Hồng vô cùng đắc ý, tiếp tục đem pháp lực truyền vào đại ấn.

Trong trận, Lâm Hiên đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt, đưa tay lấy trận bàn từ trong ngực ra quan sát. Sắc mặt trở nên khó coi.

Không ngờ đối phương có cổ bảo uy lực lớn như thế. Xem ra Cực Âm Ác Linh Trận không thể chống đỡ nữa. Lâm Hiên nhanh chóng đánh ra một đạo thanh quang vào trận bàn, nhất thời các trận kỳ liền bay trở lại trong tay. Dải sương vụ cuồn cuộn bốc cao rồi tản đi, lộ ra cảnh vật bên trong.

Lôi Hồng thoáng ngẩn người rồi hừ lạnh một tiếng, cũng thu hồi pháp bảo Phiên Thiên Ấn.

Lọt vào mắt hắn là một đôi nam nữ.

Nam thanh niên dung mạo bình thường song tu vị không kém, là cảnh giới Ngưng Đan sơ kỳ. Có điều sắc mặt của hắn trắng bệch, nhìn qua biết đã hao tổn nguyên khí.

Ánh mắt Lôi Hồng lại dời sang thiếu nữ bên cạnh, thần thức vừa mới đảo qua thì ánh mắt lộ tia mừng rỡ.

Không ngờ thiếu nữ này là âm hồn chi thể, hơn nữa là quỉ tu cảnh giới Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn. Thật là một nữ quỷ nô quá tốt!

Sắc mặt Lôi Hồng lộ vẻ vui mừng tột độ, ánh mắt nhìn Lâm Hiên như muốn ăn tươi nuốt sống. Trên người hắn bốc lên sát khí dày đặc. Muốn đoạt quỷ nô đương nhiên phải sát diệt chủ nhân.

Hắn đang định động thủ thì khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười chế giễu:

– Thế nào? Đạo hữu không thèm hỏi thân phận của ta mà đã muốn sát nhân đoạt bảo chăng?

– Hừ. Việc này còn phải hỏi cái gì? Trận pháp ngươi bày ra quỷ dị như thế, không phải là tu ma giả thì là cái gì? Chúng ta chính tà thề bất lưỡng lập. Ta động thủ là để trừ ma vệ đạo mà thôi.

Lâm Hiên cười lạnh một tiếng:

– Chỉ dựa vào một bộ trận pháp mà ngươi có cho ta là tu ma giả? Ngươi đã muốn trừ ma vệ đạo thì để ta tiễn ngươi một đoạn.

– Các hạ không sợ nói lời đao to búa lớn bị thụt đầu lưỡi à! Hắc hắc, một tên tu ma Ngưng Đan sơ kỳ đang bị thương, cũng dám trước mặt ta càn rỡ như thế.

– Đạo hữu không tin thì nên thử cho biết!

Vừa dứt lời Lâm Hiên nhanh chóng vỗ lên túi trữ vật, một tia sáng xanh biếc lóe lên, mang theo lệ khí kinh người bắn tới đối thủ.

– Pháp bảo phi châm?

Lôi Hồng đại kinh thất sắc. Thiếu niên này vừa ra tay đã tế ra loại cổ bảo phi châm hiếm thấy, khiến cho sự khinh thường trong lòng tan đi. Hắn vội hé miệng phun ra một thanh đoản đao mỏng cỡ một tấc. Trên thân đao có vô số họa văn kỳ lạ, vừa nhìn đã biết bất phàm.

Hai tay Lôi Hồng hợp lại đánh ra một đạo pháp quyết. Toàn thân đoản đao nhẹ rung phát ra âm thanh trong trẻo, hóa thành một đạo sáng màu hồng phá không bắn tới.

Chỉ nghe tiếng kim thiết va chạm mãnh liệt vang lên, đạo sáng màu hồng quấn lấy sợi tơ xanh biếc tranh đấu không thôi, linh quang bắn ra bốn phía.

Lôi Hồng thở một hơi, đang muốn thi triển thủ đoạn khác thì Lâm Hiên đã tế ra Huyền Hỏa Thần Châu.

– Hả?! Đây là…

Lôi Hồng ngẩn ngơ, nhìn viên châu cỡ mắt rồng thì sắc mặt vô cùng khó coi.

Lại một kiện cổ bảo nữa!

Rốt cục tiểu tử này là thần thánh phương nào? Đến như tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ thường chỉ có một kiện cổ bảo. Không lẽ người này là hậu nhân của lão quái Nguyên Anh Kỳ nào đó?

Chỉ thấy Huyền Hỏa Thần Châu bay lơ lửng trên đỉnh đầu, Lâm Hiên liền đánh ra một đạo pháp quyết.

Tức thời bảo châu bùng lên một tầng kim sắc hỏa diễm rực rỡ như một biển lửa, từ bên trong huyễn hóa một con hỏa mãng. Nó rít lên từng hồi, uy thế chấn nhiếp đối phương.

Lôi Hồng thoáng hoảng sợ nhưng rất nhanh chóng trấn định lại, vội vỗ vào túi trữ vật tế ra một trục quyển đã nhuốm màu thời gian.

Trục quyển vừa mở, hiện ra một bức họa vẽ đại hải sóng nước mênh mông, trên bầu trời xanh thẳm là một con thần long đang bay lượn, không…..Không phải, có chút khác biệt, chính xác là một con Ác giao.

– Đây là cái gì?

Trên mặt Lâm Hiên lộ chút ngạc nhiên, trục quyển không giống pháp bảo nhưng tỏa ra linh khí dị thường, là bảo vật mà hắn chưa thấy qua nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.

Thầm cảnh giác, Lâm Hiên càng truyền thêm nhiều pháp lực vào Huyền Hỏa Thần Châu.

Vù vù……

Trong vầng hỏa diễm lại hình thành thêm một con hỏa điểu sải cánh dài hơn hai trượng, bộ dáng giống như một con ngốc ưng.

Đi!

Hỏa điểu vừa xuất hiện lập tức hót vang, theo sát sau hỏa mãng bay về phía đối thủ.

Đối mặt công kích đáng sợ. Lôi Hồng không chút sợ hãi, trên mặt còn lộ vẻ kiêu ngạo.

Hắn đ để họa quyển trước ngực, tay đánh ra một đạo pháp quyết vào đó.

Chỉ thấy họa quyển rung nhẹ rồi nhanh chóng phát ra một tầng lam quang. Vô số quang điểm mỹ lệ ở bốn phương tụ tập về, điên cuồng tiến nhập vào trong bức họa.

Sau khi hấp thụ linh lực, họa quyển phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Vẻ mặt Lôi Hồng cực kỳ kính cẩn niệm chú ngữ. Mắt thấy hỏa mãng và hỏa điểu đánh tới, hắn điểm ra một chỉ. Tức thì trong họa quyển bắn ra một tầng nước màu lam. Ở giữa không trung hóa ra vô số yêu thú cổ quái thủy thuộc tính. Đám này ùa lên nghênh tiếp hỏa mãng và hỏa điểu, dần dần chiếm thế thượng phong.

Nhưng đó chỉ là bắt đầu…

Lôi Hồng như phát điên, hai nắm tay đánh vào ngực mình liên hồi, phún ra một ngụm máu huyết. Sau khi họa quyển hấp thu thì tỏa ra lam quang càng rực rỡ. Hơn nữa bao phủ bên ngoài là một tầng huyết quang tà dị. Phút chốc một con quái vật hơn mười trượng, mang uy áp kinh người xuất hiện.

Ác Giao!

Lâm Hiên thầm rúng động, khó trách hắn có cảm giác quen thuộc. Thì ra họa quyển này là một loại Thú Hồn Phù, nhưng xem ra được truyền thừa từ thời thượng cổ.

Đáng sợ là bên trong hồn phách phong ấn lại là Giao long. Chính là yêu thú có huyết thống của thần thú Chân Long trong truyền thuyết.

Cẩn thận đánh giá thì tu vị của Ác giao trước mắt là Ngưng Đan hậu kỳ. Giao tộc là thiên địa linh tộc có thần thông đặc biệt. Đáng tiếc cho Lôi Hồng là Lâm Hiên còn có kỳ bảo cổ ngọc.

Chỉ thấy bạch quang chói lòa, Lâm Hiên đem cổ ngọc bài tế lên trời. Một tầng sáng rực rỡ từ cổ ngọc lan tỏa ra chung quanh, tựa như là một vầng thái dương dịu dìu.

Theo tốc độ xoay tròn của ngọc bài, vô vàn tia bạch quang như những sợi tơ xuất hiện. Theo sự khu động pháp quyết, liền kết thành một bàn tay màu trắng tới cỡ mấy trượng.

Trên mặt Lôi Hồng lộ chút kinh ngạc nhưng rất nhanh nở nụ cười lạnh. Cổ Giao Thú Phù này chính là trấn môn chi bảo của Hải Long Môn. Cho dù là tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ cũng không phải đối thủ. Thần thông của tiểu tử này sao có thể sánh nổi?

Cả hai đều vô cùng tin tưởng bảo vật của mình, đồng thời cùng ra tay.

Giao long ngóc đầu quẫy đuôi, thân hình cùng khí thế bành trướng, hùng hổ rít gào lao về phía trước. Lâm Hiên thầm thì chú ngữ, bàn tay màu trắng lập tức tỏa ra linh quang rực rỡ, ầm ầm vồ tới.

Ác giao liền há mồm phun ra một đạo sáng màu lam vào bàn tay khổng lồ nhưng không chút tác dụng. Sau khi lam quang tan đi thì bàn tay đã vồ tới, điên cuồng muốn lôi Ác giao về phía ngọc bài.

– Đây là…

Lôi Hồng vô cùng kinh ngạc còn Lâm Hiên vẫn đem pháp lực cuồn cuộn truyền vào.

Tinh hồn Ác giao nọ quả thực quý hiếm, nếu có thể thu vào rồi tế luyện thì uy lực của Thú Hồn Phiên sẽ tăng thêm không ít.

Cổ ngọc bài có diệu dụng khắc chế tinh hồn. Lâm Hiên rất tin tưởng vào nó. Có điều Ác giao Ngưng Đan hậu kỳ này nào phải là yêu thú tầm thường. Chỉ thấy trên thân nó đại phóng ra lam quang, liều mạng giãy dụa cắn xé bàn tay khổng lồ nọ.

Sau một hồi, đại thủ có vẻ rơi xuống thế hạ phong Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi trầm xuống. Xem ra tu vị của hắn chưa đủ, cũng có thể cổ ngọc giản không thể khắc chế tất cả các loại hồn phách yêu thú.

Hắn nhanh chóng thu cổ ngọc bài lại, sau đó lại tế ra Nhiếp Linh Kính. Pháp lực vào truyền vào trong, trên mặt kính lóe ra linh quang rồi bắn ra bảy tám khối quang cầu màu đen.

Giao long ngẩng đầu quẫy đuôi, uốn éo thân hình nhưng vẫn bị nửa số quang cầu đánh trúng. Lôi Hồng há mồm ngạc nhiên, không hiểu đối phương định làm gì. Quang cầu dường như không hề có chút uy lực. Thần khí Ác giao vẫn không chút tổn thương.

Đến lúc các hắc quang cầu bạo nổ thành một tầng hắc sương vụ bao phủ lấy Ác giao. Trên mặt Lôi Hồng lộ vẻ hoảng sợ, cảm ứng được năng lượng của giao hồn bắt đầu bị hút ra.

Cổ kính của đối phương thật sự quá yêu dị. Tình thế cấp bách, hắn liền đấm mạnh vào ngực phun ra cả vòi tinh huyết, tổn hao rất nhiều chân nguyên.

Sau khi hấp thu tinh huyết thì thần thái hung Ác giao phục hồi đôi chút, giương nanh múa vuốt như muốn phá vỡ tầng hắc sương vụ thoát ra.

– Phí công dãy dụa!

Khóe miệng Lâm Hiên nở nụ cười nhạt, truyền pháp lực vào Nhiếp Linh Kính. Các hắc quang cầu tiếp tục bắn mạnh ra.

Lôi Hồng vô cùng hoảng hốt, muốn xuất thủ ngăn cản nhưng lúc này bản thân hắn cũng trở thành mục tiêu của các hắc quang cầu.

Lôi Hồng chỉ kịp đảo thân tránh thoát. Giao hồn đã trở nên hữu khí vô lực, phân nửa năng lượng tinh hồn đã thoát ra ngoài.

Lâm Hiên chiếm được thế thượng phong, lập tức thao túng cổ ngọc bài bắn ra vô số sợi tơ về phía Ác giao. Ban đầu nó còn điên cuồng giãy dụa nhưng sau một hồi thì bị đám tơ trắng quấn lại thành một cái kén tằm thật lớn.

– Thu!

Theo tiếng quát nhẹ của Lâm Hiên, những sợi tơ lập tức kéo cái kén thu về cổ ngọc bài. Sắc mặt Lôi Hồng xám như tro tàn, tựa hồ không còn chút huyết sắc.