Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 45: Tu ma giả Cực Ma Động

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Vậy sao?

Đột nhiên một âm thanh trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng cất lên, không khí trà lâu trở nên trầm lặng.

Theo tiếng bước chân khe khẽ từ cầu thang, một thiếu nữ tuyệt sắc tầm đôi tám hiện ra, có điều linh lực tỏa ra từ thân thể mềm mại khiến người kinh hãi.

– Âu Dương tiên tử!

Một tu sĩ kinh hoàng hô lên, tức khắc cả Hoa Anh Thảo trở nên xôn xao.

Âu Dương Cầm Tâm, trưởng lão Bích Vân Sơn. Là một trong số ít những nữ tu Ngưng Đan Kỳ ở U châu này. Pháp bảo của nàng chính là một cây thụ cầm ưu nhã, phối hợp với công pháp đầy uy lực.

Gặp lại nữ nhân này nơi đây, Lâm Hiên tuy lo lắng nhưng không mấy hoảng hốt. Trừ phải là lão quái Nguyên Anh kỳ, nếu không thì không thể phát hiện khi trước hắn giả trang Lưu Du.

Trà lâu nhanh chóng yên lặng, đám người đều không dám mở miệng, còn gã nho sinh khi nãy còn to mồm mà lúc này mặt vàng như nghệ, thân thể run rẩy.

– Ngươi, vừa nói gì?

Thiếu nữ khẽ chuyển thân chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt xinh đẹp không lộ hỉ nộ.

– Ta… ta…

Gã nho sinh lắp bắp một hồi, đột nhiên đánh ra một đạo pháp quyết, thân hình biến thành một đạo sáng vàng bay về phía cửa sổ.

Lâm Hiên khẽ lắc đầu. Một tán tu Linh Động trung kỳ, muốn dựa vào một kiện hạ phẩm Linh Khí để đào tẩu trước mặt tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, Chẳng phải là quá ngu ngốc sao?

Họa là từ miệng mà ra, nhưng nếu không hoảng sợ tới mức chạy trốn, với thân phận tiền bối Ngưng Đan Kỳ, thiếu nữ này chỉ là giáo huấn hắn một chút, có điều hiện tại..

Chỉ thấy Âu Dương Cầm Tâm khẽ nhíu mày, trên mặt lộ vẻ tức giận. Nàng phất tay áo một cái, một cây ngân châm mỏng manh phát sau mà đến trước. Nó hóa thành một tia sáng màu hồng bắn trúng quang ảnh của tán tu!

Hét thảm một tiếng, nho sinh từ không trung rớt xuống, lăn lộn trên mặt đất, nét mặt tỏ vẻ vô cùng thống khổ.

Trong lòng Lâm Hiên khẽ động, dụng thần thức quét qua phát hiện trên người nho sinh không chút linh lực, đã bị phế bỏ tu vị, biến thành phàm nhân.

Thiếu nữ đã hạ thủ lưu tình. Bằng không tại tu tiên giới cậy mạnh hiếp yếu này. Nếu là một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ khác, nho sinh ngu ngốc dám bôi nhọ danh dự tam đại phái đã bị đánh tới hồn phi phách tán.

Thiếu nữ ra tay xong, thản nhiên ngồi xuống kêu một tách hương trà. Đám người vội vàng đứng dậy thanh toán. Lâm Hiên do dự một chút rồi cũng rời trà lâu, lập tức độn quang bay khỏi phường thị. Tuy vậy lòng đầy hiếu kỳ.

Nữ tu danh tiếng lẫy lừng Bích Vân Sơn tới đây có việc gì, hay là đang truy theo Thất Tinh Thảo tới đây. Cũng may nàng chưa nhận ra, hắn phải mau trở về bổn môn.

Độn quang cho đến khi sắc trời mờ tỏ, Lâm Hiên hạ xuống một cánh đồng hoang vu. Trăm dặm xung quanh không một bóng người, dùng thần thức xác định không có nguy hiểm, hắn liền tìm một chỗ khuất tĩnh tọa.

Không ngờ đến nửa đêm, đột nhiên Lâm Hiên mở mắt, nhanh chóng lấy ra một viên Ẩn Linh đan ăn vào, thu liễm tức khí cùng tu vị.

Sau đó hắn lấy ra một tấm Ẩn Thân Phù dán lên người. Thân ảnh nhanh chóng tan biến vào cảnh vật chung quanh.

Một thoáng sau, một đạo bạch quang từ xa bay về phía này. Lâm Hiên nhíu mày, cảm giác như đã gặp qua ở đâu.

Quang hoa tán đi rồi hạ xuống cách hắn khoảng mười lăm trượng, lộ ra một gã trung niên vận đạo bào xanh, râu để ba chòm vô cùng tiêu sái. Điểm đặc biệt là hắn chỉ có một cánh tay trái.

Thái Bạch Kiếm Tiên!

Trống ngực Lâm Hiên khẽ thót lên. Hai nhân vật trọng yếu của Bích Vân Sơn tới đây cùng một ngày, chẳng lẽ là truy theo Thất Tinh Thảo?

Trước mặt tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ, Lâm Hiên không dám sơ sót chút nào. May là Ẩn Linh đan có hiệu quả vượt xa lục dịch Hồng lăng thảo, hơn nữa Cửu Thiên huyền công cũng có tác dụng thu liễm linh lực nên Thái Bạch Kiếm Tiên Trương Thái Bạch không phát hiện ra hắn.

Lúc này Trương Thái Bạch khoanh chân ngồi xuống, Lâm Hiên đoán rằng đối phương tới nơi hoang vắng này, không phải để tu luyện mà đang đợi ai đó.

Không ngoài sở liệu của hắn, chỉ một khắc sau liền có một đạo sáng màu tím bay tới, hiện ra một lão giả lùn tướng mạo cực xấu, mắt hí mũi tẹt, y phục banh ra để lộ lồng ngực có xăm hình một đầu lâu dữ tợn. Điểm đặc biệt chính là toàn thân lão tỏa ra sát khí kinh người. Thì ra là tu ma giả đã tới Kết Anh đại hội.

Lâm Hiên cau mày nhìn tình cảnh quỷ dị này.

Nhân vật trọng yếu Bích Vân Sơn nổi danh ghét ác như cừu, Thái Bạch Kiếm Tiên vào lúc thâm canh bán dạ, tại nơi hoang vu hẹn gặp một tu ma giả?

Vô tình chứng kiến cảnh này Lâm Hiên cười khổ không thôi nhưng không dám thở. Nếu bại lộ hành tung,chắc chắn đối phương sẽ giết người diệt khẩu.

Đừng nói Thái Bạch Kiếm Tiên, cho dù chỉ mình tu ma giả Ngưng Đan trung kỳ kia, hắn cũng không có cơ hội trốn thoát.

– Ha ha, Trương huynh đã lâu không gặp.

Thái Bạch Kiếm Tiên mở mắt, đứng lên lộ vẻ bất mãn nói:

– Đoản Miêu thượng nhân, sao ngươi tới muộn vậy?

– Ha ha, thực xin lỗi, có chút việc nên ta phải nán lại.

Sắc mặt Thái Bạch Kiếm Tiên càng khó coi, sau một lát đè nén cơn giận thì hỏi tiếp:

– Không nói nhảm nữa, có mang vật đó không?

– Có.

Vẻ mặt tu ma giả trở nên ngưng trọng, lấy ra một cái túi trữ vật quẳng sang cho Thái Bạch Kiếm Tiên.

– Vật này là Cực Ác Ma Tôn khổ cực mới thu được từ Tây Cực Chi Hải.

Trương Thái Bạch không thèm để ý Đoản Miêu thượng nhân, dùng thần thức kiểm tra cẩn thận một phen, sau một lát hắn hài lòng cất vào lòng ngực.

– Thái Bạch huynh, việc Ma Tôn nhờ..

– Yên tâm. Ta đã truyền tin hẹn gặp, nửa canh giờ nữa thì Âu Dương Cầm Tâm sẽ đến, vật Ma Tôn cần đang ở trong tay ả.

– Thực là thị đang giữ nó sao?

Trên mặt tu ma giả hiện vẻ hưng phấn.

– Ta đã tìm hiểu kỹ, Cầm Tâm chính là ấu nhi duy nhất còn lại của gia tộc Âu Dương đã bị diệt trăm năm trước, cho nên tấm Cực Đồ chắc chắn ở trong tay ả.

– Ha ha, tốt quá, chỉ cần chúng ta đem dâng lên Ma Tôn, vậy đã lập được đại công, người sẽ lập Thái Bạch huynh làm phó động chủ Cực Ma Động.

Cực Ma Động! Nghe cái tên này Lâm Hiên không khỏi nhíu mày.

Cực Ma Động là một môn phái tu ma giả nhưng thực lực chỉ tính là trung đẳng ở U châu, còn thua xa tam đại phái. Thái Bạch Kiếm Tiên là trưởng lão Bích Vân Sơn, địa vị cao vời, sao lại thèm một cái chức phó động chủ nhỏ nhoi kia?

– Đa tạ hảo ý của Ma Tôn, ta cung cấp tin tức tấm Cực Đồ thì người chỉ cần đem Thương Hải Tảo ban cho ta là được. Còn đối với chức phó động chủ, xin thứ tại hạ không có hứng thú”

Nghe những lời này, trên mặt Đoản Miêu thượng nhân không giấu nổi nét giận dữ, lão nén giận cười nói:

– Trương huynh đang khinh thường Cực Ma Động chúng ta rồi đó. Ha ha, từ khi từ khi Ma Tôn trở thành động chủ mấy trăm năm trước, tu ma giả chúng ta nằm gai nếm mật, hiện tại thực lực đã bạo tăng.

– Cái gì?

– Biểu hiện ra ngoài chỉ là phần nhỏ thực lực của chúng ta mà thôi. Hiện nay tuy Cực Ma Động vẫn kém tam đại phái các ngươi, nhưng nếu là một đối một thì Bích Vân Sơn cũng đành lép vế.

Chân mày Thái Bạch Kiếm Tiên khẽ cau, lần này giao dịch cùng Cực Ác Ma tôn là vì trong tay đối phương có Thương Hải Tảo để trị một chứng bệnh của hắn. Giờ nghe thuộc hạ của đối phương khoác lác, không khỏi nửa ngờ nửa tin.

– Trương huynh có thể cho là ta nói xàm, nhưng Ma Tôn vẫn có hảo ý mời ngươi tới Cực Ma Động một phen.

– Được rồi.

Trương Thái Bạch không nhiều lời nữa, hóa thành quang ảnh biến mất cuối chân trời.

Nhìn theo bóng dáng Trương Thái Bạch, Đoản Miêu thượng nhân nở nụ cười chế giễu, ngắm nghía một cây dược thảo kỳ lạ trên tay rồi cười rộ lên:

– Trương Thái Bạch, ngươi cho rằng đã giao dịch với chúng ta mà có thể toàn mạng trở về sao, Thương Hải Tảo đã bị Ma Tôn…

Dưới ánh trăng khuôn mặt xấu xí co rúm lại, càng tăng thêm vẻ hung tàn. Sau đó lão lấy ra trận bàn cùng trận kỳ, bắt đầu bố trí xung quanh. Chỉ trong chốc lát hình thành một trận pháp cổ quái.

Dù chưa được phát động nhưng Lâm Hiên đã cảm nhận được sát khí dày đặc bên trong trận pháp ma đạo tà ác này.

Ngắm nhìn kiệt tác, Đoản Miêu thượng nhân không khỏi đắc ý, tiếp đó lại lấy từ túi trữ vật ra một hạt châu kỳ quái, phun vào một ngụm linh khí.

Chỉ thấy hạt châu phát ra ánh sáng mờ nhạt lan đến pháp trận, tức thời một màn sương mù cuồn cuộn nổi lên, che lấp sát khí nồng đậm. Sau đó lão thì thào niệm pháp quyết g, thân ảnh dần tiêu thất.

Nhìn thấy cảnh này, thêm với đối thoại của Đoản Miêu thượng nhân và Thái Bạch Kiếm Tiên khi nãy, Lâm Hiên đoán không lầm thì bọn họ đang định phục kích Âu Dương tiên tử.

Làm sao bây giờ? Lúc này rời đi thì chắc chắn sẽ bị lão ma kia phát hiện, Lâm Hiên quyết định ngồi yên quan sát.

Chỉ một lát sau, một đạo lam quang lóe lên từ đằng xa rồi nhanh chóng bay vút qua đây.

Dưới ánh trăng mờ ảo, hiện ra một thiếu nữ vận lam y tuyệt sắc. Chính là Âu Dương Cầm Tâm. Nàng quan sát một hồi rồi lộ ra vẻ nghi hoặc. Thái Bạch sư huynh truyền âm gọi nàng tới đây có chuyện quan trọng cần bàn, sao lúc này hắn vẫn chưa tới.

Do dự một lúc nàng cũng hạ thân, chậm rãi bước về phía trước. Nhìn cảnh này, Đoản Miêu thượng nhân đang ẩn nấp không khỏi vui mừng.

Đối phương sắp tiến vào Bạch Cốt Âm sát trận!

Cùng lúc, sau khi cân nhắc nặng nhẹ Lâm Hiên đột nhiên mở miệng:

– Âu Dương tiên tử cẩn thận, phía trước có cạm bẫy.

Tiếng nhắc nhở nổi lên khiến thiếu nữ sững sờ, thân hình tuyệt mỹ dừng lại giữa không trung.

Chỉ nghe âm thanh quỷ khóc thê lương nổi lên, phía trước xuất hiện sương vụ nồng đậm rồi một bộ Khô lâu hiện ra.

Thấy thế đôi mày thanh tú của Âu Dương Cầm Tâm khẽ nhíu, há miệng thơm bắn ra một đạo sáng lạnh lẽo vào Khô Lâu đồng thời độn quang bay ngược trở lại.

Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm nhưng nhanh chóng động thân. Ngay lúc vừa bay đi, một quang cầu màu lục đã bắn tới, sang bằng chỗ hắn vừa ẩn nấp.

May mà lanh lẹ rời đi, trong lòng Lâm Hiên thầm kêu may mắn. Sở dĩ chọn nhắc nhở Cầm Tâm là đã suy xét kỹ càng. Muốn an toàn rút đi thì không được. Nhưng nếu tiếp tục ẩn núp tọa sơn quan hổ đấu, Âu Dương Cầm Tâm cùng Đoản Miêu thượng nhân đều là cao thủ Ngưng Đan Kỳ có pháp lực kinh người. Hắn lại trốn ở gần như vậy, chắc chắn sẽ bị đánh trúng.

Tuy Cầm Tâm là trưởng lão Bích Vân Sơn nhưng nếu để nàng gặp độc thủ của lão ma kia, khẳng định hắn chỉ còn đường chết. Còn về Cầm Tâm, qua sự việc ở trà lâu Hoa Anh Thảo, chắc chắn nàng không phải là người lãnh huyết tuyệt tình, vì vậy Lâm Hiên quyết định hỗ trợ Cầm Tâm.

Lại nói thất bại trong gang tấc, Đoản Miêu thượng nhân tức giận đến râu tóc dựng ngược, hai mắt rực lửa hận nhìn về kẻ phá hỏng chuyện tốt của lão.

Không ngờ lại là mộ thanh niên mới hơn hai mươi, tu vị chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ. Thấy thì lão trở nên kinh ngạc. Một tiểu tu Trúc Cơ sơ kỳ sao có thể tránh được thần thức của lão?

Đáng hận! Vừa rồi ở ngoài nên sát trận chỉ phát ra Khô lâu thực lực không cao, nếu không thiếu nữ đã bị vây khốn.

Tuy tu vị của lão hơn một bậc nhưng nghe đồn Âm Ba Công của thiếu nữ này là tuyệt kỹ của Bích Vân Sơn, uy lực vượt xa cảnh giới. Đoản Miêu thượng nhân không dám khinh thường nên mới bày ra cấm chế, không ngờ lại bị Lâm Hiên phá hư đại sự.

Bên kia, Âu Dương Cầm Tâm thầm kêu may mắn. Tuy chưa nhận ra trận pháp dưới chân, nhưng từ sát khí kinh người có thể uy lực cực đại của nó.

Nghĩ đến đây, nàng đưa mắt nhìn sang thiếu niên tiểu bối đứng bên trái, lộ vẻ cảm kích. Rồi ánh mắt chuyển sang lão giả dung mạo xấu xí, vẻ mặt Cầm Tâm hiện sự tức giận lẫn ngưng trọng.

Tu ma giả Ngưng Đan trung kỳ!

Lúc này Đoản Miêu thượng nhân oán độc nhìn sang Lâm Hiên lần nữa rồi tập trung vào Cầm Tâm, tên tiểu tử này tuy đáng ghét nhưng chỉ là tiểu bối Trúc Cơ Kỳ, không đáng để vào mắt.

Chỉ cần thanh toán xong nữ tử Ngưng Đan sơ kỳ này, không phải muốn nặn tròn nặn vuông tiểu tử kia thế nào đều được sao?

Đoản Miêu thượng nhân thò tay vào ngực, hắc quang chợt lóe rồi một kiện pháp bảo quỷ dị được tế ra. Pháp bảo này được bao phủ bởi một tầng sương vụ đen thùi nên không rõ hình dạng. Có điều uy áp phát ra hơn hẳn Linh Khí tới mấy cấp độ khiến Lâm Hiên líu lưỡi, lặng lẽ lui về phía sau.

Hắn liền mở ra Linh Khí hộ thuẫn, lại tế ra mấy tấm phòng ngự phù trung cấp cùng phòng ngự Linh Khí là chiếc khăn. Hầu hết các bảo vật từ lúc rời Linh Dược Sơn thu được đều lấy ra toàn bộ.

Hào quang chói lòa bên phía Lâm Hiên khiến Đoản Miêu thượng nhân cũng liếc mắt nhìn sang, có điều rất nhanh liền tập trung sự chú ý vào thiếu nữ phía trước.

Cầm Tâm cũng đầy ngưng trọng nhìn tu ma giả trước mặt, thân thể mềm mại phát ra sát khí dữ dội. Thái Bạch Kiếm Tiên không có mặt, nơi này lại có mai phục. Khẳng định là có điều khuất tất.

Nàng nở nụ cười lạnh lẽo, ngọc thủ khẽ lướt, một cây Thụ Cầm màu hoàng kim tinh xảo hiện trên bàn tay.

Đoản Miêu thượng nhân hét to một tiếng, tay kết một đạo pháp quyết, pháp bảo trong sương mù phát ra tiếng kêu ông ông. Sương vụ dày đặc ngay lập tức mở rộng tới phạm vi vài chục trượng.

Đối mặt với tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ, Âu Dương Cầm Tâm đâu dám buông lỏng cảnh giác. Nàng ôm dọc Thụ Cầm vào trong ngực, những ngón tay ngọc nhẹ nhàng lướt trên dây đàn. Lập tức trong không khí vang lên những tiếng đàn cầm nhộn nhạo, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc.

Chính là Âm Ba Công đỉnh đỉnh đại danh!

Chỉ nghe trong tiếng đàn cầm thánh thót ẩn chứa sát khí kinh người. Theo cầm khúc, trên bầu trời xuất hiện những cây châm tỏa kim quang chói mắt do linh lực biến ảo thành.

Nhìn qua số lượng ít nhất cũng phải vạn mũi!

Lâm Hiên khẽ hít một ngụm khí lạnh. Băng Châm Quyết mà hắn khổ tu so với tuyệt học trước mắt thì khác nào múa rìu trước cửa Lỗ Ban.

Coong!

Âu Dương tiên tử búng tay một cái. Ngay lập tức vạn châm đầy trời xé gió bắn sang đối thủ, thanh thế không gì sánh được.

Đoản Miêu thượng nhân lại không chút sợ hãi, liền đưa tay bắt pháp ấn kỳ lạ, hướng về phía pháp bảo quỷ dị quát lên một tiếng:

– Đi!

Nhất thời sương mù cuồn cuộn như lốc xoáy dữ dội, bên trong bắn ra vô số lưỡi đao gió.

Kim châm cùng phong đao dày đặc như mưa rào va chạm, phát ra những tiếng nổ liên tiếp. Rồi kim quang cùng linh lực bay lượn vờn múa trong không trung, tận mắt hai vị cao thủ Ngưng Đan Kỳ giao thủ, trong mắt Lâm Hiên lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Nhìn vẻ mặt dữ tợn Đoản Miêu thượng nhân, trong lòng hắn liền có cảm giác bất an.

– Hừ, hóa ra Âu Dương tiên tử trong truyền thuyết cũng chỉ là như vậy!

Vẻ mặt Đoản Miêu thượng nhân lộ vẻ hung ác, xem ra lời đồn đã quá phóng đại thực lực của thiếu nữ này. Dù không có trận pháp, lão cũng thừa khả năng sanh cầm nàng.

Long hổ tranh đấu, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Lâm Hiên tiếp tục lùi về sau thêm hai ba mươi trượng nữa.

Khuôn mặt thanh tú Âu Dương Cầm Tâm càng ngưng trọng, hiện tại Thái Bạch Kiếm Tiên còn chưa đến, xem ra nàng đã bị hắn bán đứng.

Thấy kim châm không tác dụng, ngón tay Cầm Tâm bắt đầu biến đổi, cầm khúc trở nên cấp bách. Trên không xuất hiện một đạo sáng màu vàng kim ngày càng rực rỡ. Đột nhiên một con quái điểu khổng lồ xuất hiện. Bề ngoài của nó nhìn như chim hạc nhưng sải cánh dài tới hơn mười trượng, lại chỉ có một chân.

Tất Phương!

Lâm Hiên thầm rúng động. Đây chính là Hỏa Thần Điểu trong truyền thuyết.

Tất nhiên đây không phải chân thể Tất Phương, chỉ là Cầm Tâm mượn Âm Ba Công biến ảo mà thành.

Đoản Miêu thượng nhân thất kinh, làm gì còn ung dung trước. Lão lẩm bẩm mắng một câu, rồi há miệng phun ra một tiểu cầu xanh lục. Tiểu cầu bay vào trong đám sương vụ màu đen đang bao phủ pháp bảo. Nhất thời có tiếng sấm dậy cùng khiến vụ khí cuồn cuộn, sau một lát từ bên trong phát ra một tiếng rồng ngâm.

Sương mù tản ra, bên trong lộ ra một con Ác Giao đang giương nanh múa vuốt. Giao tộc chính là thần thú chỉ đứng sau Long tộc.

Đoản Miêu thượng nhân vừa thi triển Hóa Hình Thuật, bí thuật mà chỉ có cao thủ Ngưng Đan Kỳ mới có thể thi triển. Dùng pháp bảo biến ảo thành Ác Giao, sẽ sở hữu một vài thần thông của thần thú này. Tất nhiên là tiêu hao rất nhiều pháp lực.

Ác Giao hệ thủy còn Tất Phương hệ hỏa.

Trong mắt lão giả hiện rõ vẻ âm lệ, dụng thần thức hối thúc Ác Giao lao qua tấn công, Âu Dương Cầm Tâm gẩy đàn. Tất Phương liền vẫy cánh, hỏa diễm hừng hực nổi lên khắp trời tiếp đón.

Chỉ thấy hỏa diễm tung bay, thủy khí tung hoành, Lâm Hiên trợn mắt há mồm nhìn hai thần thú đại chiến. Tuy chỉ là pháp bảo cùng linh lực biến ảo thành nhưng khí thế như muốn bài sơn hải đảo.

Thấy không có khả năng thủ thắng, Đoản Miêu thượng nhân há miệng phun ra một mũi tên đen tuyền, hóa thành một đạo hắc quang bay vụt đến.

Pháp bảo thứ hai!

Lâm Hiên kinh ngạc. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hay Linh Động Kỳ mới sử dụng nhiều Linh Khí khi đấu pháp, còn tu sĩ Ngưng Đan Kỳ thường chỉ có một Pháp bảo.

Nguyên nhân là tài liệu luyện chế Pháp bảo vô cùng hiếm hoi. Tu sĩ Ngưng Đan Kỳ dành dụm mấy chục năm mới có được một kiện đã khá rồi. Tu ma giả này lại có những hai kiện, xem ra gia tài rất dày a!

Có điều Cầm Tâm cũng nào dễ đối phó. Nàng không chút sợ hãi phất tay trái, trên tay liền hiện ra một thanh tiểu kiếm, nó hóa thành một đạo kim quang đón đỡ đạo hắc quang kia.

Bên tám lạng đàng nửa cân, nhất thời khó phân thắng bại. Đoản Miêu thượng nhân lộ vẻ không thể tin nổi, pháp bảo trong lúc lập được đại công, lão được Ma Tôn ban thưởng cho Âm Hàn Tiễn này, uy lực vượt xa pháp bảo thông thường.

Tuy rằng lão chưa hoàn toàn luyện hóa nó nhưng uy lực không yếu, không ngờ thiếu nữ lại dễ dàng đón đỡ như vậy.

Đối phương có thể đánh ngang tay với lão, lúc này Đoản Miêu thượng nhân đã tin lời đồn không ngoa. Lão lại đưa mắt nhìn về Lâm Hiên thì càng thêm oán hận. Nếu không phải bị tiểu tử này phá hủy chuyện tốt, trận pháp kia đã vây khốn thị.

Bị một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nhìn chằm chằm, Lâm Hiên cảm thấy ớn lạnh nhưng không hề hoảng hốt. Âu Dương Cầm Tâm còn ở đây, lão ma kia không thể đối phó với hắn.

Vẻ mặt trấn định, trong tay Lâm Hiên lặng lẽ nắm chặt Bích Tuyết Hoàn chờ cơ hội tập kích lão ma. Lúc này hắn và Cầm Tâm đã chung một con thuyền, nếu nàng có mệnh hệ gì thì kết cục của hắn nhất định vô cùng bi thảm.

Chỉ thấy các đạo kỳ quang bay múa trên không. Chẳng mấy chốc hai cao nhân đã đấu với nhau tới cả hơn nửa ngày. Không kể là Âu Dương Cầm Tâm hay là Đoản Miêu thượng nhân, sắc mặt cả hai đều đã tái nhợt, vừa thao túng pháp bảo công kích vừa sử dụng tinh thạch bổ sung linh lực.

Thấy cảnh này, khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười, đưa tay vào ngực lấy ra một viên đan dược trắng như tuyết, chính là Bổ Linh Đan. Thừa dịp Đoản Miêu thượng nhân không chú ý, hắn liền đưa vào tay thiếu nữ đồng thời truyền âm:

– Âu Dương tiên tử mau phục dùng viên linh đan này, pháp lực của tiên tử sẽ nhanh chóng hồi phục.

Lời của thanh niên có vẻ khoa trương nhưng Cầm Tâm chỉ do dự một chút rồi nuốt vào, đối phương mới cứu nàng một lần, không có lý nào lại trở mặt tức khắc như thế.

Vài canh giờ sau…

Sắc mặt của Đoản Miêu thượng nhân trở nên hết sức khó coi, linh lực gần cạn kiệt như đèn hết dầu mà sắc mặt Âu Dương Cầm Tâm hồng hào hơn rất nhiều.

Sao lại thế?

Nghe nói thượng cổ đan dược mới bổ sung linh lực nhanh như vậy. Chẳng lẽ thiếu nữ này lại có vật nghịch thiên như thế?

Trong lòng Đoản Miêu thượng nhân vô cùng kinh hãi. Công kích của đối phương ngày càng mạnh mẽ khiến lão cảm thấy nhụt chí vô cùng.

Sau một lát Đoản Miêu thượng nhân gầm lên một tiếng, liều mạng sử dụng nốt chút linh lực cuối cùng bức lui Âu Dương Cầm Tâm, sau đó thu hồi pháp bảo rồi hóa thành một đạo quang ảnh chạy đi.

– Còn muốn chạy sao, đã muộn!

Âu Dương Cầm Tâm hừ lạnh một tiếng, Tất Phương giương cánh đuổi theo đối thủ.

Đoản Miêu thượng nhân quay đầu, cắn răng đem pháp bảo hóa thành Ác giao chống chọi Tất Phương rồi tiếp tục độn quang chạy đi, ngay cả pháp bảo cũng không cần nữa.

Đoản Miêu thượng nhân cũng tính là nhân vật biết tiến thoái, có điều lão không ngờ là thanh niên kia cả gan đợi sẵn phía trước.

Đoản Miêu thượng nhân vừa đưa ánh mắt oán độc nhìn sang, Lâm Hiên đã tiên hạ thủ vi cường, hắn vung tay tế ra hơn mười tấm phù lục trung cấp.

Nhất thời Hỏa Điểu thuật, Thiên Lôi quyết, Băng Châm Quyết..gào thét phóng tới khiến thân hình Đoản Miêu thượng nhân chậm lại. Lão vừa giận vừa sợ, linh lực bản thân gần như cạn kiệt mà Âu Dương tiên tử sắp đuổi tới.

Lão ma không dám đấu tiếp, đang muốn cướp đường mà chạy thì lại thấy phía trước lóe ra hào quang, Lâm Hiên đã tung hai tấm Thú phù ra đồng thời chỉ tay về phía tu ma giả.

– Đi!

Thiên Tường Điểu cùng Hỏa Diễm Tê Ngưu hung hãn lao tới. Trong tay Lâm Hiên còn thủ sẵn kiện trủy thủ Khí Linh kia.

Trên mặt Đoản Miêu thượng nhân chợt hiện hắc khí, liền vung tay một cái. Trong không trung liền hiện ra một quỷ trảo dữ tợn bổ nhào xuống gã thanh niên kỳ đà cản mũi kia. Lâm Hiên gặp nguy mà không loạn, vận chuyển linh lực, đem thanh trủy thủ quỉ dị trong tay hóa thành một đạo sáng kích tới quỷ trảo.

Oành!

Lâm Hiên chỉ cảm thấy trước ngực như bị giáng một chùy, cổ họng có vị ngọt, không hổ là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ. Rõ ràng là nỏ mạnh hết đà mà thực lực vẫn cường hãn vô cùng.

Trong mắt Đoản Miêu thượng nhân lộ vẻ kinh hỉ, đang muốn xông tới lấy mạng tên tiểu gia hỏa đáng ghét này, đã bên tai lại nghe tiếng quát:

– Ngươi dám!

Chỉ thấy một đạo lam quang bắn qua đây cực nhanh, lão sợ đến nỗi hồn phi phách tán, vội độn quang chạy thẳng.

Nhưng nào có dễ dàng, hôm nay để lão chạy thoát thì quả thực hậu hoạn khôn lường!

Cố gắng nén huyết khí cuồn cuộn trong ngực, hai tay Lâm Hiên kết quyết, tức khắc Thiên Tường Điểu cùng Hỏa Diễm Tê Ngưu lao tới chặn đứng tu ma giả.

Đoản Miêu thượng nhân kinh hãi, còn chưa có động tác gì đã bị một đạo kim quang như điện xẹt bay tới, kim quang chấn nát linh khí hộ thể rồi bắn vào lồng ngực của lão.

Chỉ thấy huyết quang bắn tung toé, kim quang liền lộ nguyên hình là thanh tiểu kim kiếm của Cầm Tâm.

– Ngươi…

Vẻ mặt không cam lòng, Đoản Miêu thượng nhân đưa ánh mắt oán độc nhìn sang Lâm Hiên lầm cuối rồi ngã xuống.

Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, mất đi pháp lực của chủ nhân, con Ác Giao hiện ra nguyên hình. Cầm Tâm phất tay xua tan hắc vụ, hóa ra là một thanh phi kiếm hình dạng một con giao long.

Thiếu nữ lại phất tay một cái, một đạo bạch quang từ trong thi thể tu ma giả bắn vào tay Lâm Hiên, thì ra là một cái túi trữ vật. Lâm Hiên đưa mắt nhìn sang, vừa lúc Cầm Tâm nhìn lại.

Bốn mắt lần đầu chạm nhau!

– Đa tạ đạo hữu đã tương trợ, Cầm Tâm khắc ghi trong lòng, còn chưa được biết tôn danh.

– Tiên tử thật quá khách khí, tại hạ Linh Dược Sơn Lâm Hiên, đã từng gặp qua Âu Dương tiền bối.

– Lâm Hiên, thiếu chủ Linh Dược Sơn?

Nghe vậy Lâm Hiên sửng sốt, không ngờ nàng lại biết danh tính của mình.

Nhìn người thanh niên trước mắt, Âu Dương Cầm Tâm khẽ mỉm cười. Lần này nếu không có hắn, nàng đã rơi vào bẫy của tu ma giả kia. Chắc chắn là lành ít dữ nhiều, trong lòng của nàng dâng lên sự cảm kích:

– Thiếu chưởng môn không cần khách khí. Nếu đạo hữu không chê, cứ xem như chúng ta là cùng bối phận đi.