Quyển 5: Thiên Vân Thập Nhị Châu - Chương 433: Trở mặt giữa hải dương

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Với tốc độ độn quang nhanh chóng của Lâm Hiên cùng Như Yên tiên tử, hơn nghìn dặm tự nhiên chớp mắt là đến.

Rất nhanh cỗ xe thú tinh mỹ hoa lệ ánh vào mi mắt hai người.

Ngoại trừ Thiên Sư phụ tử còn hàng trăm yêu tộc, trong đó có bảy tám gã Hóa Hình kỳ.

Lúc này trên mặt đám gia hỏa tràn đầy vẻ đề phòng, bộ dáng như lâm đại địch.

“Tiên tử có ý gì?”

Thiên Sư nheo mắt, ngữ khí bình thản nhưng toàn thân toát ra yêu lực mãnh liệt.

“Ta tới đây nhằm mục đích gì, chẳng lẽ các ngươi còn chưa rõ?” Đôi môi anh đào của Mộng Như Yên hé mở, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ điềm nhiên.

“A, nói như vậy là bổn vương đoán không sai, ngươi muốn giết ta?”

“Đúng vậy!”

“Khẩu khí thật lớn nhưng đúng là không biết lượng sức. Mộng Như Yên, bổn vương khuyên ngươi nên nghĩ kỹ, ngươi thật muốn trở thành cừu địch bất cộng đái thiên cùng Sư Tâm cốc chúng ta?” Âm thanh Thiên Sư thượng nhân lạnh như băng truyền vào tai, xem ra lão quái vật đang cực lực đè nén lửa giận trong lòng.

“Hồ ngôn, đến giờ này mà các hạ còn cho giữa chúng ta có thể hóa thù thành bạn?” Thanh âm thản nhiên truyền ra. Lâm Hiên chắp hai tay sau lưng, thần sắc tỉnh táo mở miệng.

“Tiểu tử, đừng tưởng rằng dựa vào Thông Thiên Linh Bảo là lão phu không thể giết ngươi. Thức thời thì mau nhận lỗi, nếu không một ngày bổn vương đảm bảo ngươi sống không bằng chết” Ánh mắt oán độc của Thiên Sư đảo qua trên người Lâm Hiên.

“Các hạ định trì hoãn thời gian, tưởng rằng có thể biến nguy thành an?” Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ trào phúng, sau đó môi khẽ nhúc nhích truyền âm cho Mộng Như Yên:

“Tỷ, lát nữa ngươi ngăn chặn lão quái vật này, số yêu tộc còn lại để ta giải quyết, sau đó hai ta cùng liên thủ.”

“Ưm.”

Mộng Như Yên khẽ gật đầu, trong hoàn cảnh hiểm ác mà nàng lại đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn sang Lâm Hiên. Như có chút quan tâm mà lại ẩn giấu một nỗi niềm gì đó.

Thực lực Mộng Như Yên vốn kémThiên Sư thượng nhân một chút, nhưng ở nơi hải dương bao la này thì nàng chiếm địa lợi.

Không biết hai người đang tính toán gì nhưng Thiên Sư thượng nhân đoán là chẳng tốt lành gì, hai tay lão hợp lại, một cỗ lệ khí đáng sợ phóng thẳng lên trời ra, trừng mắt hét lớn: “Động thủ!”

Lời còn chưa dứt thân hình lão vừa chuyển, yêu khí đáng sợ từ trong thân thể phóng ra, trong khoảng khắc tạo thành một đám mây vàng rộng tới vài chục mẫu.

Rống!

Bên trong truyền ra tiếng mãnh thú rít gào chấn động cả ngàn dặm, dường như cả hàng ngàn hàng vạn con sư tử đang đồng thanh gầm rú, phát ra một đạo sóng âm khủng khiếp nhắm tỷ đệ hai người thổi qua.

Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, Âm Ba Công của Cầm Tâm mà so với Thiên Sư thượng nhân chỉ như trẻ nít với thanh niên trưởng thành.

Nơi sóng âm đi qua, mặt biển lõm xuống rồi tách ra hai bên, âm thanh bạo liệt ran rát truyền vào tai. Trong phạm vi hơn mười dặm, toàn bộ tôm cá bạo thể mà chết, cả một vùng biển biến thành một màu đỏ nhạt.

Đối mặt sóng âm đáng sợ nhưng khuôn mặt đẹp đẽ của Như Yên tiên tử tràn đầy vẻ chê cười, không thấy nàng có động tác ngoài phất ngọc thủ một cái, tức thời những những luồng nước trắng xóa đang bị sóng âm chấn động trở dần về lắng xuống.

Sau đó từ nơi nàng đứng hình thành một xoáy nước, lấy thân thể mềm mại kia làm trung tâm, cả một vùng thủy nguyên ngàn dặm cuồn cuộn chấn động dữ dội. Thế nước như vạn lưu quy tông đổ về đây. Một tầng nước trắng xóa dày đặc hiện ra bao phủ lấy hai người, sau đó âm ba mới hung hăng thổi tới.

Oành!

Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, hai Ly Hợp Kỳ cao thủ lần đầu tiên ngạnh đấu, thanh thế vô cùng kinh người. Chỉ là linh khí cùng nước biển bắn ra đã trắng xóa một vùng trời, khiến người đứng từ xa mà cũng phải kinh hãi.

Trong khoảnh khắc phạm vi mười dặm mặt biển, các khối nước dường như là bị đóng băng sau đó vụn vỡ ra từng mảnh như pha lê nhỏ mỹ lệ vô cùng, dư chấn thật là khủng khiếp.

Chỉ một kích mà uy lực đã phô thiên cái địa như vậy, Lâm Hiên không khỏi hít vào một hơi.

Thực lực của tỷ tỷ cùng lão sư tử này còn vượt cả lão lừa trọc Tuệ Thông.

Đã đến lúc tham chiến, toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang bay qua nơi vài tên Hóa Hình kỳ yêu thú, Thiên Sư thượng nhân biến sắc nhưng Mộng Như Yên đã chắn trước mặt lão: “Có bổn tiên tử, ngươi còn muốn chạy?”

“Tiện tỳ, ngươi muốn chết.”

Thiên Sư thượng nhân vừa sợ vừa giận, lão đã biết thực lực Lâm Hiên vượt xa tu tiên giả cùng cấp. Nhi tử của lão tuy cũng là thiên tài nhưng rõ ràng còn kém xa, cũng may bên cạnh còn bảy Hóa Hình kỳ yêu tộc và hơn mấy trăm yêu thú Ngưng Đan Kỳ.

Nghĩ tới đây thần sắc lão giãn ra một chút, Lâm Hiên tuy có Thông Thiên Linh Bảo là bảo vật nghịch thiên nhưng muốn sử dụng cũng phải tiêu hao pháp lực cực đại, không dễ mà thi triển được.

Trước tiên đối phó Mộng Như Yên rồi hãy nói. Thiên Sư vừa quyết định thì đám mây vàng cuồn cuộn không thôi. Như Yên tiên tử cũng phất ngọc thủ một cái, một đạo bích ảnh từ trong tay áo bay vút ra.

Ly Hợp Kỳ tu tiên giả tuy có thể thao túng thiên địa nguyên khí nhưng pháp bảo vẫn trọng yếu vô cùng.

Bích Ảnh Lạc Tuyết Kiếm đã được bồi dưỡng trong đan điền của Mộng Như Yên hơn một ngàn ba trăm năm, sớm đã thông linh lẳng lặng phiêu phù trước ngực nàng.

Ở bên trong đám mây, tròng mắt Thiên Sư thượng nhân hơi co lại, Mộng Như Yên xuất thủ bảo vật trân ái nhất.

Là muốn song phương không chết không dừng?

Không nói đến hai tồn tại Ly Hợp Kỳ đang giao thủ, ở một bên khác Lâm Hiên cùng Sư Tranh đã bắt đầu động thủ. Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

Trên mặt Sư tranh tràn đầy vẻ oán độc, hận không thể ăn sống nuốt tươi Lâm Hiên, mà phía sau hắn còn bảy tên Hóa Hình kỳ yêu tộc hình dáng khôi ngô, tướng mạo dữ tợn đến cực điểm. Tại Tu tiên giới, không có hạng anh hùng thích công bình quyết đấu. Đám này đang chuẩn bị quần công đối thủ.

Với Lâm Hiên, Thiên Sư thượng nhân mới là đại địch còn đám yêu tộc trước mắt chỉ là hài nhi vắt mũi chưa sạch.

Đương nhiên Sư Tranh không cho là như vậy. Thân là thiếu chủ Sư Tâm Cốc, tiểu tử này cũng nhân vật ngang ngược kiêu ngạo. Trong mắt lóe lên tia tàn khốc, hắn dùng thần thức phát ra hiệu lệnh.

Rống!

Tiếng gầm kinh thiên động địa truyền vào tai, hàng trăm yêu tộc cấp ba chung quanh giương nanh múa vuốt, gào rú thi triển thần thông công kích bổ nhào qua bên này.

Giận thì giận nhưng tiểu sư này cũng rất giảo hoạt. Hắn biết Lâm Hiên thần thông mạnh trên mình rất nhiều, trước tiên dùng thuộc hạ tiêu hao pháp lực của đối phương rồi hãy nói.

Có điều trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ mỉa mai, ở trước mặt hắn định khoa trương chỉ là tự rước nhục mà thôi. Hàng trăm yêu tộc cấp ba thanh thế không nhỏ nhưng hắn chỉ phất tay một cái. Mấy trăm đạo kiếm quang ngũ sắc dài hơn tấc liền từ trong tay áo như cá lượn ra.

Các đạo kiếm quang nghênh phong biến dài, thoáng cái đã dài hơn ba thước.

“Sát!”

Lâm Hiên chỉ một ngón tay về phía trước, lập tức tiếng xé gió rào rào truyền vào trong tai, kiếm quang như gió táp mưa sa bắn ra bốn phía vào đám yêu thú đang hung hãn lao tới.

“Không ổn!”

Ánh mắt Sư Tranh đảo qua kiếm quang, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Tiểu tử này chỉ tiện tay dùng kiếm khí mà uy lực mỗi đạo đã ngang với một kích của tồn tại Nguyên Anh sơ kỳ?

Thân là Hóa Hình hậu kỳ yêu tộc, hai chục đạo kiếm khí thế này Sư Tranh cũng hóa giải đơn giản. Nhưng lúc này hắn đang đối mặt với công kích như mưa. Nếu tiếp tiêu hao quá nhiều pháp lực. Trong mắt Sư Tranh lóe lên tia sáng lục yêu dị, thân ảnh biến mất tại chỗ khiến các đạo kiếm quang rơi vào không trung,

Thế nhưng đám yêu tộc còn lại không có thần thông như vậy.

Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết cùng gào rú liên tiếp, trong nháy mắt phạm vi vài dặm đã biến thành một màu huyết quang đỏ thẫm. Mùi máu tanh nồng đậm tỏa ra khắp nơi. Bảy tên Hóa Hình kỳ yêu tộc cũng chật vật đến cực điểm, hoặc thi thần thông hoặc dùng bảo vật liều mạng ngăn cản những đạo ngũ sắc kiếm quang.

Trong nháy mắt hàng trăm yêu thú cấp thấp hồn quy địa phủ, đám Hóa Hình kỳ yêu tộc dù chưa ngã xuống nhưng sắc mặt trắng bệch.

Hành gia một xuất thủ chỉ một chiêu là rõ. Lúc này Sư Tranh đã rõ Lâm Hiên có thực lực nghịch thiên vượt quá xa cảnh giới, trong lòng hắn hoảng sợ vô cùng.

Vẫn còn vô cùng cừu hận nhưng mạng nhỏ mới là quang trọng nhất. Toàn thân Sư Tranh được một đoàn yêu khí bao lại, định nhằm hướng phụ vương bay vút qua.

Thấy thế Lâm Hiên nhíu mày kinh ngạc. Như Yên tỷ tỷ từng nói qua, Thiên Sư thượng nhân dũng mãnh nổi danh trong Ly Hợp kỳ. Sao nhi tử của lão vô dụng như vậy, quả thực hổ phụ sinh khuyển tử.

Tuy vậy nếu để hắn chạy tới chỗ phụ vương, muốn diệt sát diệt chỉ e không dễ.

Lúc này Lâm Hiên đã tế ra Thanh Hỏa Kiếm trước mặt, nó hóa thành một vệt sao băng mỹ lệ nhanh như chớp giật bổ thẳng xuống đạo yêu khí kia.

Sắc mặt Sư Tranh đại biến, đã nhìn ra sự đáng sợ của Thanh Hỏa Kiếm.

Thân hình hắn lóe lên, lần nữa biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Xhính là Súc Địa thần thông.

Có điều tốc độ của Thanh Hỏa căn bản là vượt quá phạm vi thần thông do hắn thi triển. Chỉ thấy lệ quang chói mắt, Tiên kiếm đã cách hắn hơn mười trượng.

Sư Tranh đảo tâm niệm, duỗi tay vỗ bình bịch trên túi trữ vật, bảy tám kiện bảo vật được liên tiếp tế lên, hóa thành những vệt cầu vồng bảy sắc đón chặn Thanh Hỏa.

Đáng tiếc vô ích, luận uy lực công kích của Thanh Hỏa chỉ thua Thông Thiên Linh Bảo.

Lâm Hiên hét lớn một tiếng, linh quang bên ngoài Thanh Hỏa lại càng trở nên chói lòa, ngay cả đám yêu tộc Hóa Hình Kỳ cũng không mở mắt nổi.

Những thanh âm như tiếng pha lê vụn vỡ truyền vào tai, các bảo vật đều chém thành hai đoạn khiến sắc mặt Sư Tranh không còn chút máu.

Bên kia Thiên Sư thượng nhân cũng hoảng sợ, lão tuyệt chưa từng nghĩ trong chốc lát ái tử đã bị dồn vào tuyệt địa như vậy.

Cốt nhục thân sinh, Sư Vương phẫn nộ hét lớn một tiếng, đám mây vàng cuộn lên dữ dội định xông qua bên này.

Nhưng một làn hương phong thổi qua, thân thể tuyệt mỹ của Mộng Như Yên một lần nữa hiện vào mi mắt.

“Cút ngay!”

Sư Vương trố mắt hét lớn, vô vàn điểm thiên địa nguyên khí màu đỏ hồng ở giữa không trung tụ hợp thành một con Sư thú đáng sợ mạnh mẽ cao tới hơn hai mươi trượng. Tứ chi nó dùng dụng lực đạo hàng vạn cân vồ qua Mộng Như Yên.

“Đường này không thông!”

Thanh âm lạnh lùng của Như Yên tiên tử truyền ra, khuôn mặt xinh đẹp không hề sợ hãi, ngọc thủ phất một cái. Trên mặt biển xuất hiện một dòng xoáy nước đường kính hàng trăm trượng, nhanh chóng tụ lại thành một con Giao Long tướng mạo dữ tợn.

Sư Thú khổng lồ thoạt nhìn thì mạnh mẽ đáng sợ nhưng trước mắt cự đại Giao Long lại trở nên tầm thường. Ở nơi đại hải này thủy nguyên khí cực kỳ phong phú.

Có điều Thiên Sư thượng nhân không chút sợ hãi hét to một tiếng:”Đi!”

Lập tức hồng quang lóe lên, Sư thú ầm ầm lao về phía Giao Long.

Thân hình lão thì quay tít một vòng hóa thành một đạo độn quang, y phục rách toác ra rồi thân thể đột nhiên bành trướng lên, thân hình cao hai thước giờ đây bạo tăng mấy lần, tóc trên đầu đã biến sang màu hoàng kim sáng chói, còn đôi tay cũng hóa thành đôi thú trảo.

Yêu hóa! Tu yêu giả vốn mô phỏng bí thuật này, huống hồ lão Sư Vương này lại là yêu tộc thuần chủng. Sau khi lão biến thân, khí thế toàn thân bạo tăng. Sư Vương há to miệng phun ra một đạo sáng màu đỏ nhạt. Nhìn kỹ bên trong có một bảo vật hình lập phương bắn tới ngạnh kháng Bích Ảnh Lạc Tuyết Kiếm.

Lập tức hai kiện pháp bảo ở giữa không trung truy đuổi quần đấu không ngừng.

Tiếng bạo liệt không ngừng ra, trong vòng hơn mười dặm sóng dữ ngập trời, thiên địa nguyên khí cũng bị đánh tan.

Lần này bình thủ nhưng Mộng Như Yên đã đạt được mục đích. Ly Hợp Kỳ Sư vương không kịp cứu viện nhi tử của lão.

Bên kia mắt thấy các bảo vật đã bị hủy, trên mặt Sư Tranh hiện vẻ kinh ngạc, tranh thủ chút thời gian này hắn lật tay trái một cái, một tấm phù lục màu bạc lập tức hiện ra.

Phù lục này được bao phủ bởi một tầng ngân quang mỹ lệ. Có chút quen thuộc khiến mi mắt Lâm Hiên nheo lại.

Chỉ thấy Sư Tranh há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, ẩn chứa yêu lực cùng chân nguyên, phù lục sau hấp thu thì lập tức vù bùng một tiếng, không gió tự cháy.

Nhất thời một cỗ sát khí kinh người cùng linh quang chói lòa tỏa ra. Khi linh quang thu liễm thì một thanh tiên kiếm màu lửa hồng hiện ra trước mắt.

“Phù bảo?” Lâm Hiên kiến thức uyên bác, hơn nữa đã dùng qua loại bảo vật này nên liếc mắt đã nhận ra.

Phù bảo chính là đem uy năng pháp bảo phong ấn bên trong lục phù. Với điều kiện cực kỳ hà khắc là tu sĩ cảnh giới Ly Hợp mới có thể luyện chế.

Tuy vậy uy lực của phù lục kia chỉ bằng ba phần bản thể pháp bảo, Có gì đặc biệt? Lâm Hiên đang còn nghĩ thì tiên kiếm màu lửa hồng đã hung hăng bay tới.

Bùng! Nó cùng Thanh Hỏa kiếm giao nhau giữa không trung phát ra một tiếng trầm thấp, sau đó cả hai đều tự bay ngược trở về.

Một kích này có vẻ bình thủ nhưng hào quang trên thân Thanh Hỏa Kiếm ảm đạm đi rất nhiều, dường như bị một vật không sạch sẽ bám vào.

Quỷ Sát âm mực! Vừa rồi khi hai bảo kiếm chạm nhau, trên thân kiếm tiên màu lửa hồng lóe ra điện quang đen sì, là do Quỷ Sát âm mực huyễn hóa ra?

Vẻ mặt Lâm Hiên có phần ngưng trọng. Chẳng lẽ tấm phù này có quan hệ đến La gia ở Thiên Châu?

“Thiếu gia, muốn muội hỗ trợ không?” Thanh âm Nguyệt Nhi truyền vào tai, những ngày qua tiểu nha đầu vẫn ở trong Thiên Cơ Phủ đả tọa, nhưng trận giao chiến này đã khiến nàng thức giấc.

“Không cần, chỉ là một Hóa Hình hậu kỳ yêu tộc mà thôi.”

Lâm Hiên thản nhiên nói. Thiên Cơ Phủ có thể thu liễm toàn bộ khí tức của tu sĩ ở trong, hiện tại thần thông pháp lực Nguyệt Nhi chỉ kém hắn hơn một chút mà thôi. Lâm Hiên định dụng nàng làm kì binh ở thời khắc mấu chốt.

Trong mắt hắn chiếu ra tia sáng kỳ lạ, chỉ thấy một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà lập tức trôi nổi tại trên bàn tay.

Bích Huyễn U Hỏa! Thần thông này đủ để áp chế Quỷ Sát âm mực.

Lâm Hiên đã từng thử qua với Nguyệt Nhi, mà uy lực của Quỷ Sát âm mực kia sao có thể sánh với khi Nguyệt Nhi thi triển ra.

Lâm Hiên giơ tay, Bích Huyễn U Hỏa vụt bay đến bao trùm lên Thanh Hỏa Kiếm, tức thời toàn thân tiên kiếm được bao phủ bởi một tầng hỏa diễm màu xanh biếc.

“Đi!” Lâm Hiên chỉ tay một cái. Thanh Hỏa Kiếm như một cự tiễn bắn đi đồng thời thân hình hắn lóe lên biến mất tại chỗ. Hiện tại Cửu Thiên Vi Bộ của hắn còn huyền diệu hơn nhiều so với Súc Địa Thuật.

Sư Tranh vội thao túng Phù bảo ngăn trở Thanh Hỏa, đồng thời đem toàn bộ thần thức phát ra đề phòng tên địch nhân đáng sợ kia đánh lén. Mà bảy tên Hóa Hình kỳ thủ hạ của hắn vẫn còn sống, lúc này đã tới bảo vệ thiếu chủ.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua đám Hóa Hình kỳ yêu tộc, chân mày chau lại sau đó thân hình nhoáng một cái đã hung mãnh vọt lên.

Mấy gã yêu tộc không khỏi sợ hãi, rống lên giận dữ đem bảo vật cùng thần thông tế ra. Nhất thời các đạo lệ quang bay múa như điện vây Lâm Hiên vào giữa.

Đối mặt công kích trùng điệp, Lâm Hiên không chút sợ hãi phất tay áo một cái, một tấm thuẫn bài cỡ bàn tay bay vút ra.

Chỉ thấy kim quang lập lòe, thuẫn bài đã biến thành một quầng sáng chói mắt.

Đối mặt Ly Hợp Kỳ cao thủ thì Ô Kim Long Giáp Thuẫn khó có tác dụng, nhưng ngăn cản công kích của Hóa Hình kỳ yêu tộc thì dư sức.

Đầu tiên là một cây Khai Sơn Đại Phủ có khắc một đồ án quỷ diện lập lòe, uy lực không nhỏ nhưng bổ lên quầng sáng lại như đổ nước vào biển không chút tác dụng.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ chê cười phất tay trái một cái, một đôi Ngân Hoàn tỏa hào quang sáng lạn bay ra.

“Đi!”

Lâm Hiên lại chỉ một ngón tay, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn lóe lên, phát ra vô số các đạo linh quang, sau đó chúng tụ lại biến thành hơn trăm lưỡi Phong Đao cực lớn, mang theo tiếng xé gió rợn người ào ào bắn tới phía trước.

“Không!”

Đối mặt với Phong Đao rợp trời là một yêu tộc cổ quái đầu ngưu thân người, lúc này trên mặt hắn tràn đầy vẻ sợ hãi.

Muốn trốn đã không kịp, Ngưu Đầu Nhân hoảng hốt vội há to mồm phun ra một đạo tinh huyết hòa lẫn vào yêu lực quanh thân.

Nhất thời một tầng sáng màu đỏ như máu quỉ dị xuất hiện. Thoạt nhìn thì rất dày đủ ngăn cản công kích của đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Có điều khi Phong đao bắn đến thì nó chỉ như tờ giấy hồ mỏng, dễ dàng bị xé thành những mảnh nhỏ.

Tốc độ Phong Đao không giảm, thoáng cái đem Ngưu Đầu Nhân này bao phủ vào trong.

“Thiếu gia chủ, cứu ta.”

Trên mặt Ngưu Đầu Nhân tràn đầy vẻ tuyệt vọng nhưng giãy dụa chỉ là phí công, trên trăm đạo Phong Đao giăng khắp nơi chém hắn thành những mảnh nhỏ, tàn thi rải xuống đại hải.

Nói thì dài nhưng trong nháy mắt, Lâm Hiên vừa tế ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn thì thân hình lóe lên, hướng sang một tên yêu tộc bên trái.

Đây là một tên gia hỏa hình dáng kỳ lạ, cao gầy lênh khênh, da thịt khô héo có vài phần tương tự như quỷ vật cương thi. Thấy Lâm Hiên lao tới thì hai tay hắn múa loạn một hồi khiến người nhìn hoa cả mắt, rồi phát ra vô số trảo ảnh nhọn hoắt đen sì, trong khoảnh khắc tạo thành một tấm võng cực lớn bao phủ toàn bộ thân hình lẫn đường rút của Lâm Hiên.

“Châu chấu đá xe!”

Lâm Hiên một tiếng quát nhẹ, sau đó thanh âm xương cốt bạo liệt răng rắc truyền vào tai, nắm quyền hắn được một tầng sáng màu bạc bao phủ, quanh thân thể lại có yêu lực quỷ dị lưu chuyển, không cần phải nói là hắn đã thi triển thần thông trong Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết.

Đối mặt trảo ảnh nhọn hoắt, Lâm Hiên không tránh không né mà đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn thu hồi, chỉ bằng một đôi nhục quyền hung hăng giáng vào trảo võng đen sì âm lệ.

“Chẳng lẽ tiểu tử này điên rồi?”

Trên mặt yêu tộc cao gầy lộ ra thần sắc cổ quái, thân thể của tu sĩ sao có thể sánh cùng yêu tộc.

Chẳng lẽ đối phương là tu yêu giả?

Không đúng, nãy giờ tiểu tử này thi triển là thần thông huyền môn chính tông của Đạo gia. Trong lòng kinh nghi nhưng trảo ảnh nhọn hoắt càng phát ra sắc bén, hung hăng chộp vào đối thủ.

Oanh một tiếng chấn động cả màng nhĩ, ngân quang cùng hắc khí xoắn vào một chỗ, rất nhanh hắc khí như gặp thiên địch nhanh chóng tán đi.

Trảo võng còn không chịu nổi một kích, yêu khí hộ thể càng không có nửa điểm hiệu quả, nhất quyền của Lâm Hiên trực tiếp giáng thẳng vào lồng ngực của gã yêu tộc xủi xẻo kia.

Bùng một tiếng rền rĩ! Máu tươi phun có vòi, thân hình yêu tộc này như diều dứt dây bay rất xa rơi xuống mặt biển.

Lâm Hiên cũng không thèm nhìn lại, nhất quyền vừa rồi không những chấn nát thân thể mà còn đánh tan tinh hồn của hắn.

Đối phương chỉ giơ tay nhấc chân mà liên tiếp diệt sát hai gã Hóa Hình kỳ, sắc mặt Sư Tranh xám như tro, mấy gã yêu tộc còn lại vẻ mặt cũng khó coi tới cực điểm.

Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì tay trái Lâm Hiên đã chỉ ra, Song Hoàn lóe lên rồi biến thành Băng Giao cùng Hỏa Long chia ra đánh về hai gã yêu tộc phía bên phải.

Đồng thời tay phải hắn lật một cái, Bích Huyễn U Hỏa lại xuất hiện. Tuyệt kỹ sở trường hai trăm năm không ngừng rèn luyện, đương nhiên không chỉ có mỗi một đạo trên Thanh Hỏa Kiếm.

“Phân”

Lâm Hiên giơ tay lên đem Bích Huyễn U Hỏa bay vút ra, ở giữa không trung lại phân ra hóa thành ba con Tử Bích Ma Xà âm lệ lao tới ba gã Hóa Hình kỳ yêu tộc còn lại.

Ba yêu tộc này quá sợ hãi vội vàng thi triển thần thông, kẻ thì tế ra pháp bảo, người thì thi triển yêu hóa thuật, nhưng sau khi dung hợp hỏa tinh hoa của Kiếp Vân thì uy lực ma hỏa dường như đã đến cực hạn nơi Nhân giới. Cho dù là lão quái vật Ly Hợp Kỳ cũng không dám khinh thường, huống hồ là mấy gã Hóa Hình yêu tộc.

Lại nghe tiếng kêu thảm thiết truyền ra, pháp bảo của đám này rất nhanh bị Bích Huyễn U Hỏa nuốt hết, yêu khí hộ thể cũng bị thiêu thành tro bụi.

Ba gã yêu tộc tuyệt vọng liền thi bí thuật nhưng không hiệu quả, rất nhanh toàn thân đều bị ma hỏa bao vây thiêu thành tro tàn.

Kết cục của hai gã yêu tộc còn lại cũng không khác biệt lắm.

Luận lực công kích Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn tuy không bằng Thanh Hỏa nhưng Băng Giao cùng Hỏa Long cũng khiến hai gã yêu tộc chật vật vô cùng, nằm xuống chẳng qua là vấn đề thời gian. Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết bạo tăng uy lực cho Băng Giao Hỏa Long, sau đó thân hình hắn lóe lên biến mất tại chỗ.

Sau một nhịp hô hấp đã hiện ra ngoài hai mươi trượng. Một thoáng sau hắn chỉ còn cách Sư Tranh có mấy trượng mà thôi.

Lúc này thiếu chủ Sư Tâm Cốc vừa sợ vừa giận, thấy Lâm Hiên sát diệt hết đám thuộc hạ, hắn biết mình muốn toàn thân chạy đi là không thể nào.

Trong mắt lóe lên tia oán độc, thân thể Sư Tranh đột nhiên bạo trướng lên, rồi bạo phát ra yêu khí điên cuồng khiến thiên địa linh khí cả một cả vùng trở nên chấn động dữ dội.

“Tự bạo?”

Lâm Hiên không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Sư Tranh gan nhỏ như chuột mà lúc này hung hãn liều mạng như vậy.

Hóa Hình hậu kỳ đại yêu tộc tự bạo thì Lâm Hiên cũng không dám khinh thường uy lực của vụ nổ.

Tay áo phất một cái đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn bay vút ra, sau đó thi triển Cửu Thiên Vi Bộ lui về phía sau.