Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 68: Thi vương

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc này phu thê họ Trương đang đứng trước một hang núi rộng tới mấy trượng, bên trong sâu hun hút không thấy đáy. Đây chính là sào huyệt lớn nhất của đám cương thi bên trong Âm Thi Cốc. So với bên ngoài bao phủ thi sương dày đặc, không khí trong này có vẻ thoáng đãng hơn một chút.

– Sư ca, nơi này chỉ có mấy kiện Linh Khí bị bỏ lại, không thấy thi thể đệ tử các phái, huynh đoán chuyện đã gì xảy ra?

Nữ tu nghi hoặc hỏi.

– Kỳ quái! Đám cương thi chỉ thích cắn nuốt huyết nhục tu sĩ nên sẽ để lại hài cốt. Theo tình cảnh này có lẽ hai vị sư điệt chưa gặp nạn.

Trương Dực vuốt râu suy đoán.

– Hy vọng như thế, nhưng nếu như hai vị sư điệt đã thoát thân, sao không liên hệ về bổn phái. Còn đệ tử những phái khác nữa, chẳng lẽ chưa có kẻ nào gặp nạn?

– Không rõ nữa. Chúng ta hãy mau vào trong tìm kiếm. Nếu Phương sư điệt vẫn an toàn thì không thể tốt hơn. Chắc chắn chưởng môn sư huynh sẽ vô cùng vui mừng. Còn Lữ sư đệ nữa, nếu tìm được hắn trước thì sẽ có manh mối.

Vẻ mặt Trương Dực lộ chút hy vọng.

Được.

Nữ tu không có ý kiến khác, đột nhiên nàng khẽ nhíu mi quay sang lão giả:

– Sư ca. Vừa rồi trong động có cái gì…

– Sao?

– Huynh mau theo muội.

Nữ tu liền kéo tay Trương Dực tiến vào trong động.

Lâm Hiên từ sau một khối đá lớn đi ra, cúi đầu nghĩ ngợi một chút thì tế ra Bách Hồn Phiên. Hắn lay động cây tiểu phiên, từ bên trong bay ra một hư ảnh mờ ảo, là một hồn phách phàm nhân từng bị Diệp Thiên tế luyện thu vào.

Sinh hồn của phàm nhân, dù trở thành quỷ vật thì thực lực cũng rất yếu. Tu sĩ Linh Động sơ kỳ cũng dễ dàng đối phó. Nhưng yếu cũng có chỗ lợi, do năng lượng tinh hồn quá nhỏ, lại ở tình huống thần thức bị hạn chế. Cho dù là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, nếu không ở gần thì không thể phát hiện ra nó.

Lâm Hiên lẩm nhẩm niệm chú ngữ, đầu ngón tay tỏa sáng rồi bắn ra một tia lục quang nhỏ như sợi tơ. Sợi tơ lượn quanh thân hắn một vòng rồi tiến nhập vào trong âm hồn.

Sắc mặt Lâm Hiên trắng bệch, ngừng niệm pháp chú. Ánh mắt đang vô hồn của âm hồn kia lại trở nên tinh anh có thần. Sau đó chỉ thấy hư ảnh nhoáng lên bay vào động.

Lâm Hiên hài lòng mỉm cười, đây là lần đầu hắn thi triển bí thuật quỉ đạo này. Phân Thần Thuật chính là phân ra một phần thần niệm nhỏ, bám trên sinh linh khác. Giờ âm hồn kia đã là một phân thân của Lâm Hiên.

Bí thuật này rất hữu ích nhưng điều kiện tri triển vô cùng hà khắc. Năng lượng hồn phách của sinh linh kia phải nhỏ hơn phần thần niệm của kẻ thi thuật vừa phân ra. Nếu không phần thần niệm này rất dễ bị hồn phách của sinh linh phản phệ chiếm đoạt. Mà khi phân thần bị diệt hay không kịp trở về bản thể, kẻ thi thuật nhẹ thì tổn hao nguyên khí, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.

Sở dĩ Lâm Hiên quyết định thi triển bí thuật này do trong động vô cùng tối tăm mà âm hồn có thể nhìn thấu các loại âm vật. Hắn khống chế âm hồn bay theo khoảng cách thích hợp, có thể quan sát được động tĩnh nhưng không bị thần thức hai người kia phát giác.

– Sư ca, chính là nơi này.

Hai người đi tới một vách đá thì ngừng lại, nữ tử lộ vẻ hưng phấn lên tiếng.

– Để huynh tới xem sao.

Lão giả đi tới trước. Chỉ thấy trên vách có vô số vết trảo lõm vào, độ nông sâu không đồng đều. Trên mặt lão giả lộ chút kinh ngạc, sau một lúc thì trở nên ngưng trọng.

– Đây là…Cấm chế? Trong này lại xuất hiện cấm chế?

Cương thi chính là xác chết thông linh sống lại nhưng không có linh trí. Vậy sao bọn chúng có thể bày ra trận pháp? Trừ phi phải là quái vật đã tu hành ngàn năm mới có thể mở ra linh trí giống nhân tộc. Chẳng lẽ trong này có một Thi vương sao?

Trong mắt Trương Dực hiện chút mờ mịt, liền tế ra Hàn Lân Kiếm. Thần thông của Thi vương chỉ tương đương với tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nên lão không hề sợ hãi. Phu thê liên thủ, song kiếm hợp bích thì diệt trừ quái vật dễ như trở bàn tay.

Tuy vậy nếu ở đây có Thi vương, đừng nói là hai vị sư điệt mà cả Lữ sư đệ cũng lành ít dữ nhiều. Trong mắt lão giả hiện vẻ âm lệ:

– Sư muội tránh ra!

Nữ tu lui ra phía sau hai bước, ngọc thủ khẽ phất cũng tế ra pháp bảo Hỏa Linh Ti.

– Phá!

Theo tiếng quát của Trương Dực. Hàn Lân Kiếm đang lơ lửng giữa không trung gào thét chém vào vách núi.

Một kích của cao thủ Ngưng Đan Kỳ uy lực như khai sơn phá thạch, đột nhiên từ trong các vết trảo toát ra những làn hắc khí, tụ thành một con quái mãng màu đen rất lớn bay ra ngăn cản phi kiếm.

– Tìm chết!

Trương Dực quát lạnh một tiếng, hai tay múa may kết pháp ấn như hồ điệp xuyên hoa, liên tục đánh ra mấy đạo lam quang lên pháp bảo.

Hàn Lân Kiếm hấp thụ pháp lực thì đón gió cuồng trướng, trong khoảnh khắc thân kiếm dài tới mấy trượng, mang theo khí thế khai sơn liệt địa chém xuống. Roạt một tiếng quái mãng bị đứt hai đoạn rồi lại hóa thành hắc khí, tiêu tán trên không.

Mất đi cấm chế bảo vệ, vách núi sao chịu nổi một đòn của cao thủ Ngưng Đan Kỳ. Trong tiếng ầm vang, đá vụn bay rào rào khắp trời. Lộ ra một cửa động nhỏ chừng gần thước vuông.

Khi thấy tình cảnh bên trong, hai phu phụ họ Trương đồng thời hít một hơi lạnh. Trên lưng có cảm giác nổi da gà!

Chỉ thấy ở giữa thạch động có một cái hố vuông cỡ một trượng, sâu khoảng nửa thước như là bị một thứ sắc nhọn khoét thành, ở dưới đáy có khắc một số phù văn cổ quái.

Một con cương thi đang an vị ngồi ở giữa hố. Chỉ thấy thân thể nó mọc ra tua tủa những chiếc lông màu đỏ như kim châm, dài khoảng một tấc. Lớp da trên mặt không hề khô héo mà lại trơn bóng lạ thường. Điểm đặc biệt nhất là trên trán nó có một con mắt nhỏ như hạt đậu, chớp chớp ra những tia sáng yêu dị.

Thi vương!

Bên trong này lại la liệt các đệ tử các đại môn phái đang nằm. Những người này như đang hôn mê bất tỉnh, chưa bị nó ăn thịt.

Có lẽ Thi vương đang tu luyện tới lúc quan trọng. Cấm chế bị phá, có tu sĩ xâm nhập vào đây nhưng nó chỉ ngẩng đầu liếc hai người một cái cúi đầu xuống.

– Đáng ghét!

Trần Vũ đang muốn tiến lên thì Trương Dực cản lại:

– Sư muội thong thả, hãy xem xét tình thế một chút.

Hai người đứng trước cửa hang, Lâm Hiên thì khống chế âm hồn ẩn nấp ở một bên.

Chỉ thấy Thi vương giơ đôi lợi trảo, lộ ra các ngón tay cỡ nửa thước tựa như móc câu. Nó dùng những móng vuốt đáng sợ này kết vài pháp ấn lạ lùng, trong miệng gầm nhẹ một tiếng.

Sự tình quỉ dị đã xảy ra, chỉ thấy trong mũi các tu sĩ đang hôn mê toát ra từng sợi bạch khí rồi bị cương thi hút vào miệng.

– Phương sư điệt!

Lúc này Trần Vũ đã thấy ả họ Phương với thân thể thiếu vải đang nằm đó, nhịn không được kinh hô lên. Vẻ mặt Trương Dực lạnh như băng, quái vật đang hút chân nguyên của đám tu sĩ.

Nhưng động thủ trong này có chỗ bất tiện vì còn vướng đám người đang hôn mê.

– Sư muội, dẫn dụ quái vật ra ngoài.

Trương Dực vừa truyền âm vừa đem song chưởng hợp lại, thân thể tỏa ra một tầng khí màu xanh dày đặc, không ngờ tụ thành một con hổ toàn thân óng ánh mỹ lệ, nó nhe nanh gầm gừ rồi lao sang phía cương thi.

Động tác Trần Vũ cũng tương tự, chỉ là linh lực màu đỏ trên người lại hóa thành một con quái điểu toàn thân hừng hực hỏa diễm. Mục tiêu của hai người là vòng huyết quang quỉ dị hộ thân của cương thi.

Lão hổ cùng hỏa điểu bổ nhào tới, trảo tát vuốt cào cực kỳ mạnh mẽ, chính là công kích hỏa thuộc tính cùng thủy thuộc tính. Sau một lát, quầng huyết quang lấp lóe không ngừng, đang lung lay như sắp đổ thì Thi vương lần nữa mở mắt ra.

Nó giơ tay lên, lợi trảo liền dài ra tới năm sáu trượng, hung hăng chộp tới Trương Dực.

– Lui!

Trương Dực không tế ra pháp bảo đón đỡ mà thân hình bay về phía sau, xem ra muốn dụ đối phương rời động.

Cương thi thấy thế, hóa thành một đạo huyết quang cực kỳ mau lẹ đuổi theo. Tuy vậy Lâm Hiên có cảm giác không phải nó trúng kế, cũng là không muốn cuộc chiến làm tổn thương những tu sĩ kia.

Thần niệm khẽ động, Lâm Hiên lập tức khống chế âm hồn bay ra huyệt động, đem phân thần kia lần nữa nhập về thân thể.

Đúng lúc này phu phụ họ Trương hiện ra cách mấy trượng. Bọn họ đang toàn tâm chú ý đối phó cương thi, lại không phát hiện có một thanh niên ẩn nấp ở gần đó.

Ở bên kia, trong mắt cương thi lóe lên ánh sáng đỏ yêu dị, liếc sang chỗ Lâm Hiên đang ẩn nấp một cái, như đã phát hiện ra điều gì đó.

Thấy cương thi đã ra ngoài. Trên mặt Trương Dực lộ vẻ hài lòng, vừa kết quyết thì Hàn lân Kiếm hóa thành một đạo sáng màu lam, xé gió rít lên bay lượn quanh thân cương thi tìm khe hở công kích.

Choang một tiếng thật lớn! Hàn Lân Kiếm đã chém lên cánh tay cương thi nhưng sắc mặt Trương Dực khó coi vô cùng.

Tuy thân thể cương thi có cứng như tinh thiết nhưng chưa thấy quái vật nào có thể ngạnh kháng lại pháp bảo thế này! Chẳng lẽ đây là thi vương đã biến dị?

Lại nghe cương thi phát ra một tiếng gầm nhẹ từ cổ họng, toàn thân tỏa ra sương vụ yêu dị màu đỏ như máu.

– Hừ, Thi độc!

Ánh mắt Trương Dực chợt lóe tinh quang, vỗ tay vào túi trữ vật tế ra một cái hồ lô màu xanh. Sau đó hai tay hợp lại khẽ quát:

– Thu!

Hồ lô kia quay tròn đồng thời lóe lên linh quang. Không biết Trương Dực sử dụng bí pháp gì mà đã đem toàn bộ huyết vụ hút vào trong hồ lô.

– Sư huynh, nguy hiểm

Trương Dực đang dương dương tự đắc thì bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy Hỏa Linh Ti của Trần Vũ đã bay tới, kết thành một tấm thuẫn hình tròn chắn trước người lão. Cùng lúc có một mũi cốt tiễn dài mấy tấc bay tới, cắm thẳng trên đó..

Sau lưng Trương Dực toát đầy mồ hôi lạnh. Liền thu hồ lô về, lại phát ra một tầng sáng lam nhạt hộ thể.

Nguy hiểm thật! Không ngờ cương thi lại giảo hoạt như thế. Huyết vụ chỉ là che mắt, Cốt tiễn kia mới là công kích thật sự, nếu không phải sư muội hỗ trợ kịp thời thì mạng già đã hỏng!

Trong ngực Trương Dực bốc lên khí giận. Từ khi Đan thành tới giờ, lão đã bao giờ ăn đau khổ thế này. Hai tay chụm trước ngực lẩm bẩm niệm chú ngữ. Thân thể lão liền tỏa ra linh lực chấn động, bao phủ tới phạm vi cả mấy trượng.

– Băng phong!

Trương Dực đẩy song chưởng ra, một đạo bạch khí tràn ra ngoài. Khác với đám cương thi bình thường, quái vật trước mắt đã có linh trí nên nhìn ra điểm bất ổn, đang định tránh đi nhưng không may đối thủ của nó không chỉ có một.

Thực lực Trần Vũ dù không bằng trượng phu nhưng vẫn là cao thủ Ngưng Đan Kỳ, huống hồ hai người tâm ý lại tương thông.

Nàng khá miệng thơm, bắn ra một viên tiểu châu màu đỏ thẫm đánh trúng lưng cương thi. Bảo châu tuy nhỏ nhưng uy lực không hề tầm thường. Liệt Hỏa Thần Lôi này là dùng đan hỏa của nàng luyện thành. Một tiếng nổ thật lớn vang lên, sau lưng thân thể Thi vương đã bay một mảng thịt lớn.

– Gào!

Cương thi cực kỳ phẫn nộ nhưng bạch khí đã thổi tới trước người. Nhất thời bạch khí tụ thành khối băng óng ánh trước ngực rồi lan khắp ra thân thể quái vật.

Sở tu của Trương Dực chính là công pháp thủy thuộc tính. Băng Phong Thuật này là một tuyệt kỹ của lão. Dù là Thuần Dương Đan Hỏa cũng không thể hòa tan.

Trước kia, nhờ chiêu này lão đã tiêu diệt không ít cường địch. Trước tiên là băng phong đối thủ. Sau đó dùng Hàn Lân Kiếm một kích tất sát, dù quái vật lợi hại thế nào cũng chỉ có một đường chết.

Hai tay Trương Dực múa may, đánh ra mấy đạo pháp lực vào Hàn Lân Kiếm, bảo kiếm đón gió biến dài tới sáu trượng.

– Chết!

Tay phải lão chém mạnh ra, bảo kiếm mơ hồ phát ra những tiếng nổ lớn như sấm rền, gào thét bay tới chém thẳng vào đầu Thi vương.

Thấy thế, Thi vương rít gào một tiếng, liền há miệng phun ra một đạo lục quang, nháy mắt dài tới mấy trượng đón đỡ Hàn Lân Kiếm.

– Đây là…

Nhìn hai kiện pháp bảo bay múa trên không, trên mặt đôi song tu đầy vẻ không thể tin nổi.

– Sư…. Sư ca!

Trần Vũ lấy tay bưng miệng hoảng hốt còn Trương Dực thì bình tĩnh hơn, nhưng cũng nhịn không được lẩm nhẩm:

– Thúy Ngọc Đao! Đây rõ ràng là pháp bảo của Lữ sư đệ.

Khi thấy Thi vương, bọn họ đã biết sư đệ lành ít dữ nhiều. Điều không ngờ quái vật lại có thể sử dụng bổn mạng pháp bảo của hắn.

Khác với Linh Khí, bổn mạng pháp bảo giống như máu thịt của tu sĩ, cần không ngừng dùng chân nguyên bồi dưỡng trong cơ thể, dần dần nhân bảo hợp nhất. Khi chủ nhân ngã xuống, pháp bảo vào tay người khác thì kẻ đó cũng chưa thể vận dụng.

Đối phương phải mất một thời gian rất dài, chậm rãi dùng đan hỏa luyện hóa ấn ký của chủ nhân đã chết còn lưu trên pháp bảo, sau đó tiếp tục bồi dưỡng tiếp trong cơ thể thì mới thao túng được nó.

Mà thời gian luyện hóa bồi dưỡng có khi tới hàng trăm năm. Cương thi trước mắt sao có thể?