Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 15: Phụ tử Yến gia

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cặp mắt của tên công tử kia mở thật to, giật mình nhìn Lâm Hiên một cái. Trong mắt bọn người thế gia đệ tử như hắn thì tán tu đều rất bần hàn. Tiểu tử trước mặt lại có thể đưa ra giá trên mà không chớp mắt. Chẳng lẽ là đệ tử của một gia tộc hoặc tông phái nào đó?

Trong đầu của Yến Minh thoáng hiện ý niệm này. Hắn cẩn thận quan sát Lâm Hiên một lần nữa. Không đúng, đệ tử tông phái đều có trang phục riêng, tôn tử gia tộc cũng không ăn vận thô lậu như thế. Chắc hẳn đây là loại may mắn có chút tiền tài nhờ cơ duyên nào đó.

Thần sắc Yến Minh lại trở nên cao ngạo:

– Bổn thiếu gia xuất ra một trăm bảy mươi viên!

– Một trăm tám!

– Bổn công tử giả một trăm tám!

– Hai trăm!

Hừ, tên công tử này quả không biết sống chết, lại đi so đan dược với Lâm Hiên.

Trên trán Yến Minh đổ mồ hôi lạnh, nằm mộng cũng không ngờ sự tình phát triển đến thế này. Yến gia tuy truyền thừa hơn trăm năm nhưng gia sản không nhiều, gia tộc phải bán đi không ít bảo vật mới có được hai trăm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan.

Có điều trước khi đi phụ thân đã dặn dò, bất luận thế nào cũng phải mua bằng được một bản công pháp. Phụ thân hắn chính là gia chủ, sắp đột phá bình cảnh tiến giai Trúc Cơ kỳ nhưng chưa có công pháp thích hợp.

Lúc này một số tu tiên giả hiếu kỳ đã xuất hiện tại đây, không ngừng nghị luận.

– Trời! Hai trăm viên Tẩy Tủy Đan!

– Tiểu tử kia là tán tu từ đâu tới mà gia thân dày cỡ vậy? Dám ganh với cả tu tiên gia tộc?

– Hừ, tài phú dày thì sao? Thật là lớn gan! Dù hắn mua được cũng chỉ đưa tới tai ương mà thôi.

– Không hẳn thế. Nếu hắn không sợ Yến gia, chắc chắn sau lưng còn có sư phụ tu vị cao cường.

Lời bình luận ngày càng nhiều, sắc mặt Lâm Hiên lóe lên tia lo lắng khó nhận. Nếu tiếp tục dây dưa, sự việc sẽ càng xấu. Hắn lấy ra một cái bình ngọc, trịnh trọng đặt lên trên quầy hàng:

– Cái này cộng với hai trăm viên Tẩy Tủy Đan hạ phẩm, ngươi có bán không?

Đó là gì vậy?

Trong lòng chúng tu sĩ hiện nghi vấn. Tu sĩ Lăng Vân Môn phụ trách quầy hàng cũng mới phục hồi lại tinh thần. Thật không ngờ một bản công pháp trung cấp lại có thể bán được giá cao như vậy.

Nhìn vẻ trịnh trọng của Lâm Hiên, hẳn đó là vật bất phàm.

Chưởng quầy nuốt một ngụm nước miếng mở nắp bình ngọc. Lập tức một làn hương khí tỏa ra khiến người thần thanh khí sảng, đổ ra là một viên đan dược nhỏ màu lam nhạt.

Trung phẩm Tẩy Tủy Đan!

Tuy chưa từng thấy qua thứ này nhưng đại bộ tu sĩ đều xem qua trong điển thư. Màu sắc hương vị rất giống.

Nhất thời có người kinh hô. Một số lại kinh ngạc không nên lời. Riêng Yến Minh thì há hốc mồm, vẻ mặt ngây ngốc thấy rõ. Nằm mơ cũng không thể tưởng được một tán tu có thể đưa ra một viên trung phẩm Tẩy Tủy Đan.

Nhìn viên trung phẩm Tẩy Tủy Đan nọ, tròng mắt chúng tu sĩ đều toát lên vẻ tham lam. Cả đám nhìn về phía Lâm Hiên với vẻ nghi hoặc. Một tán tu mà có thể đưa ra trung phẩm đan, chẳng lẽ hắn đang giả trư ăn thịt hổ sao?

– Sao? Ngươi có bán không?

– Bán!

Tên tu sĩ Lăng Vân Môn ôm chặt lấy viên trung phẩm Tẩy Tủy Đan trong lòng ngực như sợ Lâm Hiên sẽ đổi ý. Yến Minh muốn nói gì nhưng đành chọn cách im lặng. Với tài lực của gia tộc, đưa ra hai trăm viên hạ phẩm đã là quá sức, chứ đừng nói đến trung phẩm đan. Lúc này lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, không dám xem thường Lâm Hiên nữa.

Giao dịch xong, Lâm Hiên cất ngọc giản vào ngực, không chút chậm trễ ra khỏi đám đông, trực tiếp rời khỏi quảng trường. Hắn nhanh chóng dùng Truyền Tống Trận rời khỏi Lăng Vân Môn, sau đó thi triển Ngự Phong Thuật hạ xuống Thiên Trụ phong.

Dọc đường, Lâm Hiên cẩn thận phóng xuất thần thức. Quả nhiên phát hiện có bảy tám kẻ theo dõi.

Muốn sát nhân đoạt bảo sao?

Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ trào phúng. Hắn dừng chân tại một sơn cốc cách Thiên Trụ Phong không xa, đá núi ở đây lởm chởm như một mê cung thiên tạo, từ trong vòng tay trữ vật lấy ra một tấm phù màu đỏ. Trong mắt hiện vẻ nuối tiếc nhưng Lâm Hiên nhanh chóng dán nó lên người, khoanh chân ngồi đồng thời lẩm nhẩm trong miệng.

Dưới tác dụng của linh lực, tấm phù phóng hào quang rồi hóa thành một đám bạch khí, bao phủ thân thể Lâm Hiên. Sau một lúc sương vụ tiêu tán, thân ảnh của hắn đã biến mất.

Đây là một loại phù hiếm có, có khả năng ẩn thân nên gọi là Ẩn Thân phù. Đem dán lên người thì linh lực toàn thân không phát ra trong vòng ba canh giờ. Dù là cao thủ Trúc Cơ kỳ cũng không thể phát hiện. Có điều nếu di chuyển sẽ tấm phù sẽ mất tác dụng.

Lúc này Lâm Hiên tiến vào trạng thái nhập định. Chung quanh liền xuất hiện bảy tám tu sĩ. Những tên này chẳng phải là hạng tốt lành gì. Có điều pháp thuật phong ấn trong Ẩn Thân phù là loại cao cấp. Cả bọn đều mang vẻ nghi hoặc, rõ ràng vừa thấy thiếu niên kia đi vào sơn cốc. Sao bây giờ lại đột nhiên biến mất.

Sau một hồi tìm kiếm, thậm chí còn có tên thi triển pháp thuật truy tung nhưng đều phí công vô ích, cả đám đành không cam lòng bỏ đi.

Na canh giờ sau, trong sơn cốc lại xuất hiện một đám khí trắng quỷ dị. Vụ khí tan đi lộ ra một thân ảnh.

Vẻ mặt Lâm Hiên nhìn không ra hỉ nộ, quan sát bốn phía thấy không còn ai thì mới thở phào.

Lần này tới Lăng Vân Môn thu hoạch không tệ. Sau khi sắp xếp vật phẩm trong vòng tay trữ vật. Hắn ăn uống qua loa một chút rồi tiếp tục lên đường về Phiêu Vân Cốc.

Khi sắc trời đã mờ tối, Lâm Hiên tới một khu rừng nhỏ. Trong khoảng mười dặm quanh đây không có nhà dân, xem ra đêm nay phải ngủ ở nơi hoang dã này.

Lâm Hiên đang định đi bắt thú rừng về làm bữa tối thì thần sắc khẽ động, nhanh chóng nhón mũi chân thi triển Ngự Phong Thuật, nhẹ nhàng bay lên cao hơn mười thước, ẩn thân trên ngọn một cây đại thụ. Lợi dụng tàng cây xum xuê um tùm che giấu tung tích. Đồng thời thân hình bất động, thu liễm linh lực cùng khí tức, cả người như biến thành một cành cây khô. Đây chính là Ẩn Nặc thuật Mộc thuộc tính.

Sau một thoáng, một đạo sáng vàng từ xa hạ xuống khu rừng. Hào quang thu liễm hiện ra hai thân ảnh i.

Trong lòng Lâm Hiên kinh ngạc. Tuy chỉ là đệ tử cấp thấp nhưng hắn rất tích cực tìm hiểu điển thư nên nhãn quang không tệ.

Người trong đạo sáng vàng nọ không phải dùng Linh Khí đằng vân giá vũ, mà là dùng một loại Phi Hành Phù hiếm có như Ẩn Thân Phù. Như vậy hai người tới không hề tầm thường.

– Phụ thân, nghỉ ở đây đi.

– Ừm!

Thanh âm khá quen thuộc khiến Lâm Hiên ngẩn ra, ra là gã thiếu gia họ Yến lúc ban chiều.

– Chẳng lẽ bọn họ đang truy sát truy sát ta?

Lâm Hiên cả kinh nhưng lập tức lắc đầu. Không đúng, hắn đã dùng Ẩn Thân Phù để cắt đuôi đám tu sĩ. Bọn họ lại không thể đoán được hắn về Phiêu Vân Cốc. Khả năng lớn nhất là trùng hợp mà thôi.

Trong lòng Lâm Hiên thầm mắng vận khí thật xui xẻo. Đồng thời càng bình khí ngưng tức vì sợ đối phương phát giác. Lúc này hắn chỉ cầu hai người kia nhanh chóng cuốn gói rời đi. Có điều trời đâu chiều lòng người, đối phương cũng định ngủ ở chỗ này. Cả hai đốt lửa, cùng lấy ra một ít lương khô để ăn.

– Phụ thân, lần này chúng ta phục kích đệ tử Uông gia, liệu có bị người phát hiện?

Thanh âm của Yến Minh đầy thấp thỏm, còn lão giả khoảng ngũ tuần ngồi bên cạnh sắc mặt âm trầm, sau một hồi nói:

– Hừ, tất cả là do tên khuyển tử ngươi vô dụng. Bảo ngươi đi mua một bản công pháp trung cấp cũng không xong. Nếu không lão phu sao phải đưa ra hạ sách mạo hiểm kia!

– Phụ thân, điều này không thể trách nhi tử được!

Thanh âm của Yến Minh có vẻ không phục:

– Không ngờ tên tán tu kia rất nhiều đan dược, thậm chí còn có cả trung phẩm đan.

– Lời của ngươi là thực sao?

– Nhi tử sao dám dối gạt người, lúc đó còn có rất nhiều tu tiên giả chứng kiến.

Lão giả rơi vào trầm mặc. Việc này thật kỳ quặc. Ngay cả Phiêu Vân Cốc, Đạo Phù Sơn, Hỏa Linh Môn cũng không có khả năng xuất ra trung phẩm đan. Vậy sao một tên tán tu lại có thể?

Là gia chủ, kiến thức của Yến Thiên Hành tuy rộng nhưng cũng không sao hiểu nổi.

– Bỏ đi, việc này không cần nghĩ nữa. Lần này sát diệt mấy tên tiểu bối Uông gia, đã thu được công pháp trung cấp và nhiều bảo vật khác nữa. Tính ra cũng không tệ!

Trên mặt Yến Thiên Hành hiện vẻ đắc ý:

– Mấy lão gia hỏa Uông gia đang bế quan nên không thể phân thân. Đành phải phái mấy tên tiểu bối kia tham gia đại hội. Ngươi không cần lo lắng, phụ thân đã hủy thi diệt tích gọn gàng.

Trong lúc vô tình nghe được một đại bí mật, Lâm Hiên không dám thở mạnh vì sợ sẽ bị sát nhân diệt khẩu. Uông gia bị tai ương kia chính là gia tộc tu tiên mạnh nhất quanh đây. Gia chủ trước kia là một trưởng lão Phiêu Vân Cốc, sau này tự lập môn hộ nhưng vẫn giữ quan hệ tốt đẹp với môn phái.

Lão Yến gia gia chủ độc ác, tu vị lại không yếu. Yến Minh cũng có tu vị là Linh Động kỳ tầng thứ ba. Thầm than thở vận khí bản thân xui xẻo. Đêm nay đành phải cẩn trọng ngủ trên cây vậy.

Cúc cu!

Đúng là xui tận mạng cho Lâm Hiên, đột nhiên một con chim cu gáy béo ngậy bay tới đậu trên tàng cây nọ. Lương khô thật khó nuốt, Yến Thiên Hành ngẩng đầu nhìn lên. Trong lòng Lâm Hiên thầm kêu không ổn. Dường như không kịp nghĩ ngợi, thân hình nhoáng hắn lên bay khỏi cây đại thụ. Với tu vị của Yến Thiên Hành, khẳng định Ẩn Nặc Thuật sẽ không thoát khỏi mắt lão.

Đã vậy chi bằng tiên hạ thủ vi cường!

Trên cây có động khiến Yến Minh cả kinh, nhìn rõ dung mạo của Lâm Hiên thì hắn kinh hô lên:

– Phụ thân, hắn…hắn chính là kẻ dùng trung phẩm đan để cướp công pháp!

Lời còn chưa dứt, Yến Minh đã thấy hồng quang cùng bạch quang lóe lên trước mắt. Mấy khối cầu lửa cùng đạn băng to nhu cái bồn gào thét bay về phía hắn.

Chỉ thấy Lâm Hiên một tay tung Hỏa Diễm Phù, một tay sử dụng Băng Đạn Thuật. Âm thanh vèo vèo vang lên. Điều quỷ dị chính là miệng hắn còn ngậm một tấm phù. Dưới sự dẫn động của linh lực, Lưu Sa Phù này hóa thành một làn khói mỏng chui vào trong mặt đất.

Yến Minh kinh hãi. Hỏa Diễm và Băng Đạn chỉ là pháp thuật cấp thấp nhưng có thể lấy mạng hắn. Vị thế gia công tử này liền luống cuống tay chân, không kịp thi triển ngay cả Linh Khí Hộ Thuẫn, chỉ né sang một bên mà không biết Lưu Sa thuật chính là cái bẫy trí mạng đang chờ hắn.

Cảm giác hai chân bị dính chặt vào một vũng đất lầy, Hỏa Cầu cùng Băng Đạn đã bay đến trước mặt. Thần sắc Yến Minh đại biến. Từ bé hắn đã an nhàn sung túc, rất ít phải động thủ với người, đi đâu cũng được phụ thân chiếu cố nên chưa từng giờ gặp hiểm cảnh thế này.

– Phế vật!

Lâm Hiên cười lạnh trong lòng. Lâm trận mà lúng túng như gà mắc tóc, đúng là hạng bạch diện thư sinh trói gà không chặt, chó dựa hơi chủ thì sao có tiền đồ được.

Mắt thấy Yến Minh sắp bị pháp thuật công kích trúng, đột nhiên một thân ảnh nhoáng qua kéo hắn tránh đi.

Gia chủ Yến gia!

Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng. Lão già này mới đại địch của hắn. Vừa nãy Lâm Hiên tính xuất thủ đối với Yến Minh. Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, trước tiên trừ đi một địch nhân nhưng đã không thành. Tuy vậy Yến Minh đã bị thương. Một viên băng đạn kích trúng lồng ngực hắn khiến máu huyết chảy ra lai láng, nhất thời hắn bất tỉnh nhân sự.

Thừa cơ lão họ Yến vì cứu thương nhi tử mà lộ sơ hở, Lâm Hiên đưa tay vào trong ngực lấy ra năm tấm phù, dùng linh lực dẫn động rồi ném lên không trung.

Ầm!

Trong nháy mắt một luồng khí nóng như táp vào mặt, năm tấm phù hóa thành vài chục khối hỏa cầu công kích tới phụ tử Yến gia.

Sắc mặt của Yến Thiên Hành trở nên âm trầm. Không ngờ tên tiểu tử trước mặt lại hành sự quả quyết như vậy. Xuất thủ rất ngoan độc không một động tác thừa.

So với đối phương thì khuyển tử còn kém quá xa. Một thân tu vị không tệ nhưng không đỡ nổi một đòn của địch nhân.