Quyển 3: U châu loạn - Chương 102: Cổ bảo hiện thế

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhìn bảo vật trước mắt, rốt cục trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng. Thật không ngờ kịch độc mới có thể phá hủy cấm chế này. Mấy lão hồ ly cổ tu sĩ thật là xảo quyệt.

Lâm Hiên vui mừng đánh giá đống bảo vật trước mắt. Nhưng khi thần thức đảo qua thì hắn buồn bực không thôi. Hơn mười kiện đều tinh phẩm nhưng phần lớn là bổn mạng pháp bảo.

Tuy trải qua trăm vạn năm nhưng những ấn ký thần thức ở trên bảo vật không hề suy yếu. Muốn sử dụng thì phải tốn thời gian mấy trăm năm để hủy đi ấn ký.

Tốn nhiều tâm huyết như vậy, chi bằng luyện chế một kiện bảo vật mới còn hơn. Cũng may đó trong này có ba kiện cổ bảo bình thường.

Một cái gương nhỏ, một khối cầu bằng bạc xù xì to cỡ nắm tay và một thanh phi kiếm.

Trước tiên là xem xét cái gương nhỏ, nó nằm gọn trong bàn tay. Một mặt đen thùi như mực, mặt kia thì họa đầy những hoa văn cổ quái, thì ra có khắc một con lệ quỷ một sừng. Nhìn kỹ bên cạnh còn hàng chữ cổ rất nhỏ.

– Nhiếp Linh Kính!

Lâm Hiên ngẩn ngơ rồi lập tức mừng như điên. Chẳng lẽ là ăn mày gặp chiếu manh, thu được cổ bảo trong truyền thuyết?

Lâm Hiên lấy Huyền Hỏa Thần Châu ra rồi đem pháp lực rót vào Nhiếp Linh Kính.

Ông ông! Cổ kính bắt đầu rung lên, dị quang lưu chuyển trên bề mặt kính. Bảo vật ở nơi này gần trăm vạn năm, linh lực bên trong đã sớm tiêu tán, phải truyền đầy mới có thể sử dụng.

Lát sau từ Nhiếp Linh Kính tỏa ra linh khí bức người. Lâm Hiên mừng rỡ thúc giục pháp quyết. Hắc quang chợt lóe, từ cái kính cổ bắn ra một quang cầu đánh trúng Huyền Hỏa Thần Châu.

Rất nhanh đã xảy ra biến hóa. Quang cầu biến thành một màng mỏng màu đen bao phủ Huyền Hỏa Thần Châu vào trong.

Lâm Hiên lại đánh ra một đạo pháp quyết vào Huyền Hỏa Thần Châu. Nó phát ra một khối hỏa cầu nhưng nhỏ và màu sắc phai nhạt hơn trước khá nhiều.

Thử qua một lát, Lâm Hiên mừng rỡ như điên.

Quả nhiên đây chính là Nhiếp Linh Kính, theo như cổ tịch ghi lại thì quang cầu do nó phát ra sẽ hấp thu linh lực của bảo vật khác.

Tu sĩ muốn dùng pháp bảo đả thương địch thủ, đường nhiên phải đánh ra pháp quyết, tiến hành bổ sung linh lực cho pháp bảo. Nếu bị hấp thu bớt linh lực, uy lực của pháp bảo đương nhiên sẽ giảm.

Lâm Hiên phất tay thu Huyền Hỏa Thần Châu trở về, suy tư một lát thì há mồm phun ra một ngụm tinh khí lên Nhiếp Linh Kính.

Nhất thời bảo vật này bay lên không trung đối diện với hắn.

– Đi!

Lâm Hiên quát lên một tiếng, hắc quang một lần nữa phóng ra, hóa thành vầng sáng nhạt vây kín cả người.

Nhất thời Lâm Hiên cảm giác linh lực toàn thân bị hút mạnh ra. May là đã có chuẩn bị, cả người đại phóng thanh quang, từ trong vầng sáng đen thoát ra. Nhiếp Linh Kính lần nữa bay trở về bàn tay hắn.

Lâm Hiên cao hứng cười lên ha hả, bộ dáng hưng phấn đến thất thố. Cũng khó trách, đây thực sự là cổ bảo trong truyền thuyết.

Bất kể là pháp bảo hay là chính bản thân đối phương đều bị kính này hấp thu linh lực. Có bảo vật này, dù đối mặt tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ cũng có sức liều mạng.

Vui sướng thu Nhiếp Linh Kính vào túi trữ vật, sau đó Lâm Hiên tiếp tục xem đến khối cầu màu bạc kia. Dùng thần thức cẩn thận quan sát, có thể thấy nó là những những sợi tơ bạc rất nhỏ quấn thành.

Đây là bảo vật gì? Chưa đoán ra diệu dụng, hắn nhíu mày đem linh lực truyền vào.

Sau thời gian một tuần trà, khối cầu bắt đầu sáng lên. Lâm Hiên đánh một đạo pháp quyết lên đó. Bảo vật lập tức quay tròn rồi phát ra vô số sợi tơ nhỏ. Lâm Hiên mừng rỡ tiếp tục đánh pháp quyết.

Rất nhanh, trong khối cầu tuôn ra càng nhiều những sợi tơ cơ hồ trong suốt, còn mịn màng hơn cả tơ của Tuyết Tằm.

Trên người Lâm Hiên chợt lóe thanh quang, bay đến gần vươn tay bắt lấy hai đầu một sợi, sau đó dùng Cự Lực Thuật kéo mạnh.

Một âm thanh rin rít vang lên. Hắn dùng lực kéo tới mấy ngàn cân nhưng sợi tơ không hề đứt đoạn.

Lâm Hiên lại hé miệng phun ra Thuần Dương Đan Hỏa thiêu đốt sợi tơ. Tiếng vù vù vang lên, dưới độ nóng kinh người của Thuần dương Đan Hỏa nhưng sợi tơ vẫn không hề hấn gì.

Lâm Hiên vui mừng thu công. Những sợi tơ rút lại thành khối cầu lúc đầu. Khẳng định đây là cổ bảo bất phàm.

Cuối cùng là một thanh phi kiếm màu xanh cỡ một tấc. Vừa rót linh lực vào thì lập tức phát ra hàn quang.

– Đi!

Lâm Hiên điểm ra một chỉ, phi kiếm liền hóa thành một đạo sáng lăng lệ, chém vào vách đá trước mặt. Trên này vốn còn một tầng sáng màu đỏ, phi kiếm đánh tới tạo nên tiếng nổ ầm ầm.

Khi tiếng nổ qua đi, phi kiếm bay ngược trở về. Mà màn hào quang đã ảm đạm không ít. Lâm Hiên nhíu mày. Xem ra uy lực của phi kiếm vượt xa dự đoán của hắn

Hàn quang chớp động, phi kiếm tiếp tục công kích không ngừng. Cuối màn sáng đỏ cũng biến mất.

– Thu!

Phi kiếm bay trở về, Lâm Hiên cầm nó tỉ mỉ quan sát rồi lại tế lên không, trong miệng niệm những tiếng chú ngữ thâm ảo.

Thạch thất đột nhiên chấn động, tuyết rơi ầm ầm trắng xóa cả không gian.

– Ha ha. Bảo vật của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, quả nhiên bất phàm!

Lâm Hiên mừng rỡ cười to, không ngờ đây chính là một kiện cổ bảo có uy lực cường đại. Cái tên khắc ở chuôi kiếm khiến hắn chấn động.

Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm! Cổ bảo có thần thông băng thuộc tính! Xem xét một hồi, Lâm Hiên vô cùng hài lòng, phất tay áo đem nó thu vào túi trữ vật.

Trong những cổ bảo còn lại cũng có thứ hình thù kỳ lạ, hiển nhiên là của yêu tộc. Có thể đem đến phường thị để bán.

Lâm Hiên xoay người lại nhìn màn hào quang còn lại, bên trong là tài liệu luyện Khí. Tay trái hắn vừa lật, lấy bình ngọc đổ ra tinh độc của Lục Mang Trùng. Do có kinh nghiệm nên lần này bài trừ cấm chế khá là thuận lợi.

Vạn Niên Hàn Ngọc, Cửu Thiên Vẫn Thiết, Lôi Tinh Chi Ngân, Hỗn Độn Tiên Kim….

Nhìn những tài liệu trong truyền thuyết, Lâm Hiên liếm môi phất tay áo, một đạo bạch quang bay ra cuốn tất cả vào trong túi trữ vật. Sau đó hắn lại thả ra thần thức tìm tòi trong thạch thất một lần, xác định không có còn gì mới mỹ mãn rời đi.

Nhìn Linh Lung Bảo tháp trước mắt, Lâm Hiên lộ vẻ chần chờ. Tuy chưa tìm được U Minh Hàn Thiết nhưng thu hoạch đã vượt quá xa mong muốn.

Có lẽ trong Tàng Bảo Thất này còn có những thứ trân quý khác, nhưng không chừng có thiết lập cạm bẫy.

Lâm Hiên khoanh tay đứng suy nghĩ, sau một lát đã có chủ ý.

Trên người chợt lóe hắc quang, khí tức trở nên quỷ dị. Hắn vỗ lên túi trữ vật, một con quái vật toàn thân đầy lông xanh hiện ra.

Đây là một trong hai con cương thi cuối cùng. Nhận được lệnh của chủ nhân, nó hóa thành một đạo âm phong bay vào Linh Lung Bảo Tháp. Thông qua Thiên Ma Quỷ Thi Thuật, cảnh tượng trước mắt cương thi nhất nhất hiện rõ trong đầu Lâm Hiên.

Không biết bảo tháp được dùng tài liệu gì luyện chế thành, lóe ra ánh sáng mờ ảo. Lâm Hiên thao túng cương thi tìm quanh tầng một nhưng không có phát hiện gì.

Cương thi lại hóa thành âm phong, bay lên tầng hai.

Trên này có một lồng sáng màu xanh, bên trong chứa đầy cổ bảo và tài liệu hệt như trong thạch thất.

Những cổ bảo này tỏa ra linh khí bức người nhưng trên mặt Lâm Hiên lại lộ vẻ đăm chiêu. Chần chờ một lát, hắn dùng thần thức phát ra mệnh lệnh. Cương thi vung trảo ra hung hăng chộp xuống màn sáng kia.

Bụp! Cấm chế dễ dàng bị phá hủy nhưng tất cả cổ bảo và tài liệu lập tức biến mất. Trên tay cương thi đang hừng hừng bốc cháy. Bùng! Hỏa diễm nhanh chóng lan ra, chỉ nháy mắt đã đốt nó thành một đống tro tàn.

Lâm Hiên nhanh chóng đem thu thần thức thu về. Hắn thở ra một ngụm trọc khí.

Hiểm a!

Quả nhiên trong Tàng Bảo Thất này được bố trí cạm bẫy tỉ mỉ. Cổ bảo và tài liệu chỉ là huyền thuật cao minh che mắt mà thôi.

Lâm Hiên yên lặng một chút, lần nữa phát ra thần thức đánh giá Linh Lung Bảo Tháp trước mắt. Bản thân bảo tháp này chính là một kiện cổ bảo. Đương nhiên phải tìm cách thu lấy.

Hai tay bắt niệm pháp ấn, Lâm Hiên nhẹ nhàng vung tay, một đạo kiếm khí bắn nhanh vào bảo tháp nhưng không chút động tĩnh. Lâm Hiên nhíu mày, tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết.

Qua gần hai nén nhang, hắn đã thi triển tất cả bí thuật học được trong Cửu Thiên Huyền Công và Huyền Ma chân kinh nhưng không có hiệu quả.

Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, tháo ra một túi trữ vật ném lên trời, đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết.

Túi trữ vật lập tức hóa lớn, từ bên tỏa ra một hồng quang chiếu về Linh Lung Bảo Tháp.

Rốt cục lần này đã có hiệu quả, bảo tháp bắt đầu thu nhỏ lại. Lâm Hiên mừng rỡ, toàn lực thúc dục pháp quyết.

Một lát sau. Vù! Bảo tháp bị thu nhỏ còn nửa thước rồi bị hút vào túi trữ vật.

Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ hưng phấn, đóng miệng túi lại. Tuy chưa biết cách cổ bảo này có diệu dụng gì nhưng sau này có thể từ từ nghiên cứu.

Hắn không hề ngừng nghỉ, lấy cái ngọc giản địa đồ rồi đem thần thức chìm vào. Tuy không hiểu văn tự của yêu tộc nhưng đường đi trên này được vẽ tường tận. Rất nhanh đã tìm được một con đường.

Lại đem thần thức cẩn thận xem xét xung quanh. Lâm Hiên không hy vọng đoạt được bảo vật mà trên đường về lại gặp nguy hiểm.

Nửa canh giờ sau, nhìn cảnh vật trước mắt, hắn yên lặng không nói gì. Lại xem xét địa đồ lần nữa. Quả thật nơi này chính là phía cuối của mỏ tiên quặng.

Nhưng trước mắt là một biển lửa! Mỗi lần hắn dùng thần thức tra xét thì ngay lập tức bị bắn ngược trở về.

Nơi này không còn đường đi. Lâm Hiên hoài nghi đây chính là huyền cảnh do cổ tu sĩ bày ra. Có điều khi tiến lên vài bước thì cảm thấy sức nóng thật đáng sợ.

Lâm Hiên nhíu mày, đương nhiên không mạo hiểm. Không tìm được đường ra thì cũng không cần vội. Tu tiên giả có thể ích cốc, có thể chậm rãi nghiên cứu.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Thoáng cái đã hơn ba tuần trăng…

Một ngày kia, Lâm Hiên đang khoanh chân ngồi, tay cầm một cái ngọc giản thì ngẩng đầu.

Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng nghiên cứu Tuyền Cơ Tâm Đắc, đây là kỳ nghệ này bác đại tinh thâm. Phía sau cuốn kỳ thư này có giới thiệu về một số cổ trận pháp.

Khoảng trăm vạn năm trước là thời đại hoàng kim của tu tiên giới. Khi đó không kể là công pháp hay bảo vật, trận pháp cấm chế đều có tạo nghệ vượt xa hiện tại.

Tuyền Cơ tán nhân là kỳ tài về trận pháp. Không chỉ cải tiến trận pháp hiện tại của tu Tiên giới mà lão còn nghiên không ít các trận pháp cấm chế thời thượng cổ. Tất cả thành quả đó đều được lưu lại vào cuốn Tuyền Cơ Tâm Đắc này.

May mắn là trong này có nhắc tới một loại cổ cấm chế tương tự với biển lửa trước mắt. Lâm Hiên mừng rỡ dốc lòng nghiên cứu. Suốt thời gian qua chỉ học cách phá giải nó.

Lúc này hắn muốn thử một lần. Dù sao cũng không thể vĩnh viễn ngồi đây mà hưởng những bảo vật trong tiên quặng.

Nhìn biển lửa trước mắt, Lâm Hiên nhấc tay bắn ra năm đạo kiếm khí, dưới sự thao túng của thần thức, chúng hợp lại thành một khối cầu màu xanh phiêu phù trên lòng bàn tay trái.

Sau đó hắn thi triển Âm Dương Quyết. Đầu vai run lên, từ trong thân thể bắn ra các đạo hắc khí hợp thành một quang cầu màu đen, phiêu phù trên lòng bàn tay phải.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng, cẩn thận nâng hai tay lên rồi đem sát lại.

Hai quang cầu một xanh một đen tiếp xúc với nhau. Lâm Hiên thao túng chúng dung hợp. Quá trình này diễn ra rất chậm. Sau khoảng ba tuần nhang, trên trán Lâm Hiên lấm tấm mồ hôi, rốt cuộc một khối quang cầu lớn xanh đen xuất hiện.

Lâm Hiên nhẹ thở phào. Muốn cậy mạnh bài trừ cấm chế này thì phải là lão quái Nguyên Anh Kỳ ra tay. Còn nếu không thì phải là một tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ hợp tác cùng tu ma giả cùng cảnh giới.

Tuyền Cơ tán nhân cũng viết rõ, phương pháp thứ hai chỉ là trên lý luận. Âm dương linh lực vốn bài xích lẫn nhau. Cho dù là một đôi song tu đạo lữ cũng không thể đạt tới độ ăn ý như vậy. Cuối cùng Tuyền Cơ tán nhân còn châm chọc một câu, phương pháp này của lão chỉ là ý tưởng kỳ lạ mà thôi.

Nhưng như thế không có nghĩa là Lâm Hiên không thể làm được.

Đương nhiên cũng có nguy hiểm, một khi khống chế không tốt thì âm dương linh lực sẽ phát nổ. Tuy rằng chưa biết uy lực thế nào nhưng đang ở ngay trên tay, đương nhiên không thể mở ra Linh Thuẫn hộ thân.

Cũng may thần thức Lâm Hiên mạnh vượt xa cảnh giới, trải qua một phen cố gắng thì việc không tưởng này lại hoàn thành trong tay hắn.

Lâm Hiên nhìn quang cầu kỳ lạ trong tay, tay áo phất phóng nó ra. Linh quang chớp lóe, quang cầu quỉ dị nọ liền bắn trong biển lửa.

Một âm thanh trầm đục truyền ra, biển lửa kịch liệt dâng trào. Hỏa quang bắn tung tóe khắp nơi. Đương nhiên Lâm Hiên đã sớm mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn.

Nhưng chỉ một lát sau biển lửa trở lại như lúc đầu.

Lâm Hiên ngẩn ra, chẳng lẽ phương pháp của Tuyền Cơ tán nhân không có hiệu quả?

Cũng may không phải lo lắng nhiều, rất nhanh trong biển lửa vang lên những tiếng ầm ầm. Đại địa rung lên giống như đang có động đất.

Toàn bộ sơn động chấn động kịch liệt, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhưng Lâm Hiên không kinh mà hỉ, ánh mắt chằm chằm về phía trước.

Sau thời gian một tuần trà thì âm thanh bạo liệt nhỏ dần, biển lửa cũng tan biến đi. Trước mắt lộ ra một vùng sương mù màu tím. Lâm Hiên mỉm cười nhận ra cảnh tượng quen thuộc, là cổ truyền tống trận.

Rất nhanh sương mù cuồn cuộn biến thành một cơn lốc khoảng hơn mười trượng. Toàn thân Lâm Hiên chợt lóe thanh quang, hóa thành một đạo quang ảnh bay vào trong.

Thiên địa toàn chuyển, trước mắt là một vùng sương mù mờ ảo. Cũng may không lâu sau cảnh vật trở nên rõ ràng. Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, phát hiện bản thân không việc gì thì quay đầu đánh giá cảnh vật bốn phía.

Lúc này hắn đang ở trong một khe sâu, cách không xa là một ngọn núi nhỏ cao hơn trăm trượng. Nhìn qua thực vật thì nơi này vẫn trong phạm vi Thanh Diệp Sơn.

Xác định phương hướng một chút, toàn thân hắn lóe lên thanh quang, hóa thành một ánh cầu vồng biến mất nơi chân trời.

Nửa canh giờ sau, Diệp Gia Bảo đã hiện ra trong mắt, Lâm Hiên vui vẻ độn quang nhanh hơn.

Hắn phụng mệnh sư tôn tới đây, trước khi rời đi nên ghé qua Diệp gia một chút, không biết Diệp Thanh Thành có trở về hay không.

Đột nhiên Lâm Hiên ngừng lại giữa không trung, nheo mắt nhìn về Diệp Gia Bảo. Bên trong đang truyền ra tiếng chém giết.

Diệp Gia Bảo.

Không ngờ gia tộc uy danh hiển hách này hiện đang lâm vào họa diệt tộc.

– Đại tiểu thư, đi mau, chúng ta không cản được nữa rồi!

Diệp Như cắn môi lắc đầu, phụ thân đã rời đi mấy tuần trăng nhưng không hề có tin tức. Thời gian này trong lòng nàng tràn ngập sự bất an, sợ người có chuyện không hay. Đến buổi sáng hôm nay, Liễu gia đột nhiên tập hợp thủ hạ, hùng hổ đánh tới Diệp Gia Bảo.

Diệp Như càng sợ hãi hơn bao giờ hết. Chẳng lẽ phụ thân đã xảy ra chuyện nên bọn chúng mới dám tới làm càn?

Gia chủ thất tung khiến đám đệ tử như rắn không đầu, sĩ khí đại giảm, ảnh hưởng rất nhiều đến sức chiến đấu.

Cũng may Diệp Gia Bảo dễ thủ khó công. Uy lực của Âm Dương Lôi Hỏa Trận khiến người líu lưỡi, miễn cưỡng ngăn chặn thế công mãnh liệt của đối phương.

Thấy thế Diệp Như thở phào nhưng nhà dột thì tránh sao được mưa. Không ngờ hai đệ tử trẻ tuổi bị đối phương mua chuộc. Bọn này lấy cớ ra ngoài ngăn địch, lợi dụng lúc qua trận pháp ra tay đánh chết một gã đệ tử phụ trách trận.

Tuy đám đệ tử nhanh chóng bắt phản đồ nhưng lão hồ ly Liễu Quân Hào sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Lão tận dụng sơ hở đánh vào trong phá vỡ trận pháp.

Đối phương cao thủ Ngưng Đan Kỳ. Các trưởng lão Diệp gia liên thủ chỉ miễn cưỡng ngăn trở được một lát.

Lúc này tình thế trở nên vô cùng nguy cấp.

Diệp Thanh Hải xuất thân từ một nhanh nhỏ của gia tộc, có điều dựa cố gắng giờ đã là trưởng lão. Đối với Diệp gia, lão vô cùng trung tâm. Mắt thấy đại cuộc đã định, liền quay đầu ra lệnh cho đệ tử thân truyền:

– Hưng nhi, ngươi mau bảo vệ đại tiểu thư chạy đi. Chỉ cần nàng sống thì Diệp gia không đoạn huyết mạch. Khi Diệp gia chúng ta Đông Sơn tái khởi, cũng là lúc diệt Liễu gia báo cừu.

– Sư tôn!

Gã đệ tử Diệp Hưng dâng tràn lệ huyết nhưng vẫn không chịu rời đi.

– Đi mau!

Diệp Thanh Hải ho khan mấy tiếng. Lúc này trước ngực lão đã nhuộm máu đỏ nhưng không hề sợ hãi. Đột nhiên phất tay áo một cái, đẩy hai lão giả trước người ra. Vẻ mặt dữ tợn xông lên ôm lấy địch nhân.

– Tìm chết!

Khóe miệng Liễu Quân Hào lộ tia cười nhạt, dưới sự thúc dục của pháp quyết, pháp bảo hung hãn đánh tới. Có điều toàn thân Diệp Thanh Hải lóe lên linh quang rực rỡ, nhất thời linh khí xung quanh bắt đầu bị hút vào thân thể của lão.

– Đây là…

Liễu Quân Hào hoảng hốt, vội vàng khởi động Linh khí Hộ thuẫn, quanh thân liền hiện lên một tầng bạch quang.

Oanh!

Thì ra Diệp Thanh Hải tự bạo. Tuy chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhưng một kích liều chết này uy lực không nhỏ. Cho dù cao thủ Ngưng Đan Kỳ cũng không dám chính diện nghênh đón.

Dưới sức ép của vụ nổ, Linh Khí Hộ thuẫn của Liễu Quân Hào tan biến như bong bóng. Sắc mặt lão trắng bệch, lần này tuy không chết nhưng chắc chắn bị thương nặng.

Cũng may khi lão đang kinh sợ thì một thân ảnh nhoáng lên, một hòa thượng mập mạp che trước người. Cũng không rõ người này sử dụng bí pháp gì, chỉ bằng thân thể đã ngăn cản được vụ nổ đánh sợ này!

Đệ tử Diệp gia đều mắng ầm lên còn Liễu gia thì vô cùng vui mừng.

– Côn Sơn đại sư, đại ân không có lời nào cảm tạ hết, Liễu mỗ tất sẽ báo đáp.

– Ha ha, Liễu gia chủ đã khách khí, trước tiên ngươi nên đồng ý với ta, sanh cầm đại tiểu thư Diệp gia cho ta làm lô đỉnh..

– Đại sư yên tâm, Liễu mỗ sao lại không giữ lời, bất kể nha đầu kia hay là nữ đệ tử bị bắt, tất cả đều tặng cho đại sư làm lô đỉnh.

Liễu Quân Hào mỉm cười nói.

– Có lời này của Liễu huynh thì lão nạp đã an tâm. Chỉ là một tiểu nha đầu, với ta chỉ một cái nhấc tay mà thôi.

Khuôn mặt Côn Sơn đại sư vốn nung núc thịt, khi hắn híp mắt cười thì ngũ quan như bị dồn lại một chỗ.

Lời còn chưa dứt. Gã dâm tăng liền hóa thành một đạo quang ảnh bay sâu vào Diệp Gia Bảo.

Nhìn bóng dáng hắn, trên mặt Liễu Quân Hào lộ vẻ quỉ dị.

Côn Sơn hòa thượng này là một tán tu ở Thanh Diệp Sơn nhưng do gặp kỳ ngộ, không có hậu thuẫn vẫn tu luyện tới cảnh giới Ngưng Đan Kỳ. Hơn nữa sở tu Kim Giáp Công hết sức đặc biệt, phòng ngự đạt đến độ biến thái có thể so với yêu tộc, chỉ bằng vào tấm thân máu thịt có thể ngạnh kháng pháp bảo.

Có điều thân là đệ tử Phật môn nhưng người này không tuân thủ giới luật, rượu thịt là món khoái khẩu thường này. Hơn nữa vô cùng tham hoa háo sắc, không kể nữ tử phàm nhân hay nữ tu đồng đạo, chỉ cần xinh đẹp thì đều dùng vũ lực bắt về.

Hắn vốn thèm nhỏ dãi Diệp Như đã lâu, chỉ là Diệp gia là thế lực hàng đầu Thanh Diệp Sơn. Hòa thượng Côn Sơn tuy tự đại nhưng cũng không ngu ngốc, nào dám đơn thân đối chọi với với hơn ngàn tu sĩ Diệp gia.

Ý nghĩ an phận là thế nhưng nào ngờ cơ hội đã tới, mấy ngày trước Liễu gia chủ đột nhiên đến thăm, lộ ra ý mượn sức, mời hắn liên thủ tấn công Diệp gia, đối phương hứa sẽ tặng vài vài mỹ nữ.

Côn Sơn hòa thượng tuy háo sắc, nhưng có thể kết thành Kim Đan thì có ai mà không phải là lão hồ ly. Đương nhiên hắn không muốn vì mấy nữ nhân xinh đẹp mà cuốn vào vòng tranh đấu của hai nhà Diệp Liễu.

Đến lúc cuối cùng, khi Liễu Quân Hào lấy ra một cái hộp ngọc, nắp hộp vừa mở thì hắn đã thay đổi chủ ý.