Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 47: Thiên Huyễn Biến

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên!

Một tu sĩ Linh Động Kỳ xem náo nhiệt đã bị vạ lây. Thấy hoa máu bay tung tóe, trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ lạnh lùng, đối phương đã xuất thủ tàn nhẫn thì hắn cần gì hạ thủ lưu tình?

Đám người vội vàng mở rộng vòng vây, chỉ còn lại một vài kẻ tu vị cao thâm, phát ra linh khí hộ thân rồi đứng một bên chỉ trỏ.

Lâm Hiên liền há miệng phun ra hai đạo sáng màu hồng, đối đầu với hào quang màu lục kia.

Song phương vừa đụng độ, Linh Khí của tu ma giả liền bị đánh bật ra. Thì ra là một thanh phi kiếm có lưỡi răng cưa.

– Hừ, chỉ là trung phẩm Linh Khí!

Thấy thế Lâm Hiên yên tâm, tu ma giả Trúc Cơ Trung kỳ có môn phái sẽ có bảo vật tốt hơn, người này chỉ là một tán tu.

Hắn khẽ vẫy tay thu hồng quang bay trở về. Hào quang tán đi, hiện ra là một đôi Ngô Câu Kiếm được đúc theo lối cổ.

Bảo vật này thu được từ Hỏa Linh chưởng môn, uy lực còn hơn Bích Tuyết Hoàn một bậc. Hắn đã luyện hóa hoàn toàn trong lần bế quan trước, giờ có thể sử dụng thành thục.

Bên kia, ánh mắt tu ma giả bắt đầu lộ vẻ hoảng sợ. Cho dù trong hàng tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng ít người sở hữu được kiện cực phẩm Linh Khí như vậy.

Lâm Hiên không muốn dây dưa thêm với đối phương, đây là địa bàn của tu ma giả nên tránh đêm dài lắm mộng.

Hai tay Lâm Hiên hợp lại kết một pháp ấn, đem linh lực toàn thân truyền vào hai thanh Ngô Câu Kiếm. Tức thời một đạo hồng quang vọt lên kèm theo tiếng rồng hí.

– Biến!

Lâm Hiên quát một tiếng, không ngờ đôi Ngô câu Kiếm hóa thành một con rồng cao tới hơn mười trượng, trên đầu có một chiếc sừng, trong miệng đang phả ra hỏa diễm bừng bừng.

– Hóa Hình Thuật!

Tu ma giả kia vô cùng kinh hãi, những tu sĩ gần đó cũng hoảng sợ không nói lên lời.

Hóa Hình Thuật chính là mượn pháp bảo cùng pháp lực, kết hợp hóa thành thần thú, sẽ có được một phần uy năng của thần thú đó.

Khi Âu Dương Cầm Tâm và Đoản Miêu thượng nhân đấu pháp, đã thi triển bí thuật này gọi ra Tất Phương cùng Ác Giao!

Để thi triển được thuật này, cần mượn linh lực trong Kim Đan phụ trợ, tu sĩ cảnh giới dưới Ngưng Đan Kỳ không thể nào học được.

Lẽ nào thanh niên này là một cao thủ Ngưng Đan Kỳ giả trư ăn thịt hổ sao? Nghĩ tới đây tu ma giả đổ mồ hôi lạnh, có điều hối hận giờ đã muộn.

Thực ra tu vị Lâm Hiên không cao thâm đến như vậy. Pháp thuật mà hắn thi triển không phải Hóa Hình Thuật, chỉ là một loại thần thông gọi là Thiên Huyễn Biến.

Đây chính là bí pháp được ghi lại trong Cửu Thiên Huyền Công, tu vị chỉ cần Trúc Cơ Kỳ đã có thể học được.

Bí pháp này chỉ biến được Linh Khí thành hình dạng thần thú, ngoài ra không có thêm thần thông nào khác. Tuy vậy uy lực của Linh Khí sẽ được tăng thêm một bậc.

Thấy vẻ kinh hãi của đối phương, Lâm Hiên nở nụ cười lạnh. Vẫn là câu nhân từ với địch chính là tàn nhẫn với bản thân. Tại tu tiên giới, không hề tồn tại cái gọi là từ bi hỉ xả.

Trong mắt hiện tia sát khí, hắn không chút do dự điều khiển Hỏa Long lao tới.

Rống!

Theo thần niệm của chủ nhân, Hỏa Long rống to cuộn thành một khối cầu lửa, tỏa ra sóng nhiệt cuồn cuộn lao về phía đối phương. Khắp người tu ma giả nọ đổ mồ hôi như mưa, cắn răng ném ra một tấm lục phù phòng ngự trung cấp.

Vô dụng!

Tầng bảo hộ do lục phù phát ra nhanh chóng bị con Hỏa Long đánh nát. Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, thân hình tu ma giả đã bị cầu lửa thiêu đốt.

Lâm Hiên tiếp tục thôi động Hỏa Long, chỉ thấy hỏa diễm hừng hực bốc lên thiêu đốt đối phương thành tro tàn, ngay cả nguyên thần cũng tan mất.

Lửa đồng nội đốt không chết hẳn, khi có gió xuân thổi thì mọc lại. (1) Đối phó địch nhân, Lâm Hiên tuyệt đối là một kẻ ngoan tâm thủ lạt.

Bụp một tiếng! Hỏa Long hóa thành đôi Ngô Câu kiếm bay về trong tay, Lâm Hiên liếc nhìn các tu sĩ xung quanh. Khóe miệng hắn khẽ nở nụi cười, cảm giác hưng phấn khi nhìn vẻ mặt sùng bái của Từ Nhân. Cho dù là đại ca của nàng, muốn tiêu diệt một tu ma giả Trúc Cơ Trung kỳ cũng không đơn giản thế này.

Cùng lúc đó, tại một góc không xa, có hai lão giả vận hắc y cùng thanh y nhìn nhau, trong mắt chớp lên dị quang.

– Trần huynh, ngưoi nhìn có ra lai lịch thanh niên kia?

Thanh y lão giả lạnh lạnh hỏi.

– Hừ, đến như Trương huynh không rõ thì ta sao biết nổi?

Hắc y lão giả chăm chú nhìn vào Lâm Hiên ở phía xa, mở miệng:

– Người này tu luyện công pháp đỉnh cấp, sử dụng bí thuật lợi hại, nhìn qua rất giống Hóa Hình Thuật của tu sĩ Ngưng Đan Kỳ chúng ta.

– Bắt hắn không chừng sẽ có thu hoạch lớn.

– Không được.

lão giả họ Trần lắc đầu:

– Trên y phục của hắn có Thiên Sát Ma Khí. Thế lực chống lưng chắc chắn không tầm thường, trước tiên phải tìm hiểu rõ ràng, không được manh động.

– Nhưng…

Lão giả kia có vẻ không cam lòng.

– Tiểu sự không nhịn nổi thì sao thành đại sự, lẽ nào ngươi muốn phá hỏng đại sự của môn chủ sao?

Vừa nghe câu này sắc mặt họ Trương biến đổi mấy lần, cuối cùng thở dài.

Lúc này vẻ hưng phấn trên mặt Lâm Hiên đã tan, nơi này không thích hợp ở lâu, hắn liền gọi Từ Nhân:

– Chúng ta đi thôi!

Lời còn chưa dứt thì sắc mặt hắn trở nên khó coi. Có ba đạo độn quang đang bay vụt tới đây. Một thoáng sau ba gã tu sĩ vận hắc y hiện ra, xếp thành chữ phẩm vây hắn vào giữa.

Trong này có hai kẻ có tu vị ngang Lâm Hiên, còn lại là một tu ma giả Trúc Cơ hậu kỳ, Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng, quan sát tay áo bọn họ thấy có thêu một chữ “Thiên Ma” nho nhỏ.

Thiên Ma Thủ Vệ Đoàn!

Thiên Ma Thành này do ba môn phái tu ma cường đại nhất nắm giữ, chính là Cực Ma Động, Lệ Quỷ Bang và Âm Sát Giáo.

Để duy trì trật tự trong thành, ba phái cùng điều động đệ tử tinh anh hợp thành Thiên Ma Thủ Vệ Đoàn giống như vệ binh hộ thành ở thế tục.

Gã hắc y nhân cầm đầu quan sát chung quanh một lượt. Vừa thấy y phục của Lâm Hiên phát ra Thiên Ma sát khí thì kinh ngạc. Thanh niên này tuy được tiếp đón như khách quý nhưng lại dám gây hỗn loạn ở đây.

Có điều thấy đối phương vẫn trầm tĩnh, gã khẽ hừ một tiếng hỏi:

– Ngươi là ai, sao dám làm loạn tại Thiên Ma Thành, lại còn sát diệt đồng đạo…

Lời tới đây thì bị một tiếng nhạc cắt đứt. Ba tu ma giả vội đứng thẳng vòng tay, bộ dáng trở nên cung kính dị thường.

Từ xa xa có một đám mây đen bay tới, bên trong là một yêu thú dữ tợn cao đến mấy trượng, là một lão hổ to lớn trên trán có một chiếc sừng, lưng còn có thêm một đôi cánh lớn.

Hắc Kim Hống!

Đám tu sĩ xung quanh đều lộ vẻ hoảng sợ. Đây chính là cực phẩm yêu thú cấp hai, thực lực tương đương với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn.

Kinh ngạc hơn nữa, cưỡi trên Hắc Kim Hống là một thanh niên chừng hai bảy hai tám ăn vận như thế gia công tử, trong tay cầm một cây sáo ngọc.

– Thiếu chủ!

Hắc y tu sĩ cầm đầu lập tức hành lễ từ xa, hai người còn lại cũng cung kính cúi chào.

Thanh niên nam tử ăn vận hoa lệ nhìn quanh một lượt, không ngờ lại nhảy xuống Hắc Kim Hống, ôm quyền với người bị vây:

– Lâm hiền đệ, đã lâu không gặp.

Đối phương chính là bằng hữu của thiếu chủ? Ba tên vệ binh thầm kêu may mắn, may là chưa có hành động gì sơ xuất.

Thân phận của Long Tuấn này không phải tầm tường. Chính là thiếu chủ Âm Sát Giáo, cũng là đến Linh Dược Sơn luyện đan mà trở thành bằng hữu của Lâm Hiên.

Do Lâm Hiên có đại ân với hắn, thái độ Long Tuấn vô cùng nhiệt tình:

– Lâm hiền đệ tới Thiên Ma Thành sao không báo với ngu huynh một tiếng, để ta còn làm tốt bổn phận gia chủ!

– Tiểu đệ chỉ mới tới..

Long Tuấn khẽ gật đầu, nhìn ba tên thủ vệ thì sắc mặt lập tức trầm xuống:

– Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao các ngươi dám làm phiền hảo huynh đệ của ta?

– Thiếu chủ, là thế này..

Sắc mặt ba hắc y tu sĩ đại biến, gã cầm đầu vội mở miệng nhưng Long Tuấn đã phất tay một cái:

– Ta không muốn nghe, Lâm hiền đệ có làm gì cũng do bổn thiếu chủ chịu trách nhiệm, các ngươi có thể cút!

Hành xử thô bạo vô cùng! Tu tiên giới cường giả vi tôn, nắm đấm của ai to thì người đó chính lão đại, lời của hắn chính là chân lý.

Ba người không dám bất mãn, luôn mồm dạ vâng rồi lập tức độn quang biến mất. Đám người xem náo nhiệt tản dần đi. Hai lão giả trong góc tối cũng lộ vẻ bất ngờ.

– Thế nào Trương huynh, ta đoán không sai chứ?

Thanh y lão giả khẽ hừ một tiếng:

– Không ngờ hắn lại có quan hệ hảo hữu với thiếu chủ Âm Sát Giáo, hắn khiến ta có chỗ tò mò!

– Ừm, chúng ta âm thầm giám sát, lấy đại sư của Ma Tôn làm trọng.

– Trần huynh an tâm, lão phu đã rõ.

Càng về sau, thanh âm của hai người càng nhỏ dần.

Trở lại bên kia, Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười, ôm quyền nói:

– Đa tạ Long huynh.

– Chỉ là tiểu sự, đệ khách sáo làm gì.

Long Tuấn đưa tay làm động tác mời khách:

– Hiền đệ đã tới đây, chi bằng đến hàn xá để huynh thực hiện lễ gia chủ.

Lâm Hiên trầm ngâm một lúc, liền tươi cười nói:

– Như vậy tiểu đệ không khách khí.

Lâm Hiên quay sang nhìn Từ Nhân, nghiêm nghị nói:

– Từ cô nương, Thiên Ma Thành này không hợp với cô, nên quay về thôi!

Từ Nhân tính tình ương bướng, lần này tự ý rời bổn môn là do bất đồng với đại ca, nửa đường nghe danh Thiên Ma Thành, nhất thời tò mò tới đây. Trải qua sự tình khi nãy, nàng đã nhận nơi này rất nguy hiểm. Liền vâng dạ gật đầu.

Sau khi tiễn Từ Nhân an toàn rời khỏi thành. Lâm Hiên theo Long Tuấn tới tổng đà Âm Sát Giáo. Sau khi phân ngôi chủ khách ngồi xuống, lập tức có thị nữ dâng hương trà thơm ngào ngạt lên.

– Lần này hiền đệ tới, chẳng hay có chuyện gì, có cần ngu huynh hỗ trợ điều gì chăng?

Lâm Hiên thoáng trầm ngâm rồi nói:

– Tiểu đệ cần một bộ công pháp quỷ tu Trúc Cơ Kỳ, chẳng hay Long huynh biết nơi nào bán chăng?

– Quỷ tu công pháp?

Long Tuấn sửng sốt, nét mặt khá kinh ngạc nhưng cũng không tiện hỏi thêm. Hắn khẽ nhíu mày, chậm rãi đi trong phòng, lát sau có vẻ khó xử nói:

– Hiền đệ cũng biết, loại công pháp này hầu như không có ở phường thị, mà có cũng chỉ là đồ bỏ đi.

– Còn xin Long huynh giúp đỡ.

Long Tuấn thở dài nói:

– Nếu như là công pháp tu ma thì kẻ thiếu chủ Âm Sát Giáo như ta không thiếu, nhưng quỷ tu là một nhánh của ma đạo, lại cực kỳ ít ỏi…

Nửa canh giờ sau, Lâm Hiên rời khỏi Âm Sát Giáo. Việc tìm công pháp quỷ tu, Long Tuấn không giúp được nhưng theo đối phương tiết lộ, Lệ Quỷ Bang có rất nhiều công pháp quỷ tu.

Lệ Quỷ Bang cũng một trong tam đại thế lực tu ma tại Thiên Ma Thành, bọn họ chính là một đám tu sĩ quỷ đạo.

Có điều Lâm Hiên cũng không dám cướp răng trong miệng hổ. Tuy thực lực tam phái Ma đạo không bằng chính đạo nhưng Lệ Quỷ Bang có khá nhiều tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, đó không phải là nơi mà hắn có thể đến.

Dù là hy vọng nhỏ, Lâm Hiên vẫn tới phường thị, có điều không thu hoạch. Sắc mặt hắn đầy uể oảiThiên Ma Thành không còn manh mối, đành trở về tính kế khác.

Rời thành được hơn mười dặm, hắn gặp ba đạo hào quang đang xoắn lấy nhau.

Lâm Hiên lơ lửng giữa không trung, phát ra thần thức quan sát thì trên mặt vẻ ngạc nhiên, trong ba người này có đôi song tu đạo lữ hắn gặp trước khi vào thành.

Đối địch với bọn họ là một tu ma giả. Ba người đều là Trúc Cơ trung kỳ nhưng công pháp của tu ma giả vô cùng quỉ dị, lại có một kiện Linh Khí rất quỉ dị, khiến cho đôi phu thê kia lâm vào tình thế khá nguy hiểm.

Lâm Hiên đang còn trầm ngâm, truyền âm của bạch y thư sinh vang tới tai:

– Mong đạo hữu trượng nghĩa ra tay, phu phụ ta xin đem trọng bảo tạ ân.

Chần chừ trong phút chốc, Lâm Hiên bay đến gia nhập chiến cuộc. Tu ma giả kia cũng phát hiện ra hắn, trên mặt lộ vẻ đề phòng, đang muốn nói gì thì Lâm Hiên đã tế xuất đôi Ngô Câu Kiếm.

Tiên hạ thủ vi cường!

Hắn tụ pháp lực toàn thân thi triển Thiên Huyễn Thuật. Ngô Câu liền hóa thành Hỏa Long ào ào bay tới đối phương.

Tu ma giả vô cùng hoảng sợ, hắn đang dốc toàn lực ác chiến với phu phụ kia. Nhất thời Linh Khí chưa thể thu hồi. Hai tay hắn bắt quyết phức tạp. Một luồng sương mù quỉ dị từ trong mũi bay ra bao bọc thân thể, tạo thành một tầng hộ thân, nhất thời cản được Hỏa Long đang hừng hực lao tới.

– Muốn chết.

Lâm Hiên chỉ tay một cái, thanh thế của Hỏa Long bạo tăng vài phần. Bùm bùm mấy tiếng nổ, tầng sương mù hộ thân của tu ma giả đã bị đánh tan. Hắn đang định dùng bí thuật chạy trốn, Lâm Hiên đã bắn ra một thanh phi kiếm cắm thẳng vào ngực. Thi thể cùng tàn hồn của tu ma giả liền bị con Hỏa Long thiêu đốt thành tro bụi.

Lâm Hiên không khách khí phất tay, phát ra một đạo bạch quang đem túi trữ vật của đối phương thu lại.

– Đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ.

Bạch y thư sinh ôm quyền cảm kích, ngạo khí trên mặt hồng y nữ tử cũng giảm đi rất nhiều, sau đó cung kính thi lễ. Vị thanh niên thần bí này có thực lực vượt xa bọn họ.

– Không cần khách khí, đạo hữu vừa nói trọng bảo, chẳng hay là sao?

– Cái này..

Trên mặt bạch y thư sinh lộ vẻ xấu hổ, sắc mặt Lâm Hiên bắt đầu âm trầm.

Chẳng lẽ kẻ này lừa dối hắn? Lâm Hiên không thích tham dự chuyện kẻ khác nhưng cũng không ngu ngốc để kẻ khác điều khiển bản thân.

– Đạo hữu không nên hiểu lầm.

Bạch y thư sinh đã nhìn ra sắc mặt bất thiện của Lâm Hiên, vội nói:

– Phu thê ta quả không có bảo vật hữu dụng nhưng có tin tức cần thiết cho đạo hữu. Có phải đạo hữu đang cần một bộ công pháp quỷ tu Trúc Cơ Kỳ?”

Nghe tới đây, vẻ mặt Lâm Hiên thoáng đổi nhưng lại âm trầm xuống, lành lạnh nói:

– Sao ngươi biết?

– Đạo hữu đừng đa tâm.

Bạch y thư sinh vội giải thích:

– Khi trước phu phụ chúng ta cũng mạo hiểm tiến vào Thiên Ma Thành, tại cửa tiệm Lệ Quỷ Lâu tình cờ gặp đạo hữu.

– Lệ Quỷ Lâu?

Lâm Hiên nhíu mày nhớ lại, quả thực hắn có tới đó nhưng không chú ý tới những tu sĩ khác ở đây. Hẳn là đôi phu thê này nghe được đối thoại giữa hắn cùng chưởng quỹ.

Nghe đến đây, vẻ mặt Lâm Hiên dịu lại đôi chút.

– Đạo hữu cần quỷ tu công pháp, trùng hợp là chúng ta biết một số tin tức, không biết đạo hữu có hứng thú chăng?

– Cứ nói.

Đi mòn gót giày sắt tìm cũng không thấy, đến khi gặp chẳng tốn chút công phu. Trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ nhưng bất động thanh sắc, thản nhiên hỏi.

Thấy Lâm Hiên lãnh đạm như vậy, trên mặt thư sinh lộ vẻ thất vọng, tiếp tục mở miệng:

– Không biết đạo hữu đã nghe qua Âm Quỷ thượng nhân chưa?

– Âm Quỷ thượng nhân?

Lâm Hiên cau mày, sắc mặt biến đổi.

Người này chỉ là tán tu Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn nhưng danh khí rất lớn, không hề thua các cao thủ chánh ma lưỡng đạo.

Hắn nổi danh là do thủ đoạn tâm ngoan thủ lạt, gian dâm cướp bóc, không chuyện ác nào không làm!

Người này hành sự tàn nhẫn vô cùng, khiến người nghe phẫn nộ. Tu sĩ bại dưới tay đều bị trừu hồn luyện phách. Ngay cả phàm nhân vô ý mạo phạm cũng bị hắn tàn sát cả nhà, chó gà cũng không tha! Tham hoa vừa háo sắc, những thiếu nữ bị hắn đem làm đỉnh lô sống không bằng chết nhiều vô số.

Có điều Âm Quỷ thượng nhân vô cùng giảo hoạt, chỉ dám động thủ với tán tu cấp thấp hoặc phàm nhân nên vẫn nhởn nhơ tự tại.

– Xem ra đạo hữu đã nghe qua hung danh của Âm Quỷ thượng nhân, hắn chính là một quỷ tu có sở học phi phàm, có công pháp đỉnh cấp mà đạo hữu đang cần.

– Hắn và các ngươi có cừu oán gì sao? Lâm Hiên không phải hạng ngây ngốc để người lợi dụng mượn đao giết người.

– Điều này … Bạch y thư sinh đang còn do dự, hồng y thiếu phụ bên cạnh liền lên tiếng: – Đạo hữu nói không sai, chúng ta vốn có huyết hải thâm cừu với hắn.

Đối phương thẳng thắng như vậy khiến Lâm Hiên hơi ngạc nhiên nhưng thanh âm vẫn lạnh lùng:

– Vậy các ngươi nói cho Lâm mỗ là có ý gì, chẳng lẽ cho rằng ta ngu ngốc để các ngươi lợi dụng sao?

– Đạo hữu nói giỡn rồi, phu phụ chúng ta nào dám có ý này.

Sắc mặt hồng y nữ tử có vẻ chân thành giải thích:

– Tuy chúng ta mượn sức của đạo hữu báo thù nhưng sau khi diệt được lão quỷ kia, đạo hữu có thể thu được công pháp quỷ tu. Hơn nữa tên tặc tử này không chuyện ác nào không làm, đã cướp được không ít bảo vật. Chỉ cần đạo hữu đáp ứng hỗ trợ, tất cả những thứ của hắn đều tặng cho đạo hữu, ngươi nghĩ thế nào?

– Đúng vậy đạo hữu, chúng ta báo được cừu mà ngươi cũng có vô số chỗ tốt!

Bạch y thư sinh vội mở miệng.

—–

Chú: (1) Hai câu này trích trong bài Cổ Nguyên Thảo Tống Biệt của Hương Sơn cư sĩ Bạch Cư Dị.

Ly ly nguyên thượng thảo

Nhất tuế nhất khô vinh

Dã hỏa thiêu bất tận

Xuân phong xuy hựu sinh

Viễn phương xâm cổ đạo

Tình thúy tiếp hoang thành

Hựu tống vương tôn khứ

Thê thê mãn biệt tình

Dich nghĩa

Tiễn khách trên cỏ cánh đồng xưa

Cỏ mọc um tùm trên cánh đồng

Mỗi năm một lần khô héo rồi xanh tốt

Lửa đồng nội đốt không chết hẳn

Khi có gió xuân thổi thì mọc lại

Hương thơm ngào ngạt trên đường cũ

Màu cỏ xanh bát ngát tới tường thành hoang

Lại đưa tiễn vương tôn hồi phủ

Vẻ tươi đẹp thắm đượm lúc chia tay