Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 20: Đồng môn tương tàn

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Theo sau Diệp Thiên là ba gã sư đệ. Lâm Hiên nhận ra một gã bộ dáng mập mạp tên là Tống Hùng. Một người khác thì cao lênh khênh, gã còn lại thì dung mạo tầm thường thoạt nhìn có điểm ngốc nghếch.

Lâm Hiên ẩn thân trong bụi cây rậm rạp, bắt đầu suy xét. Trong đám đệ tử vào cốc cùng thời gian, Diệp Thiên tư chất xuất chúng có thể xếp vào năm đệ tử đứng đầu, được sư trưởng sủng ái nên bình thường mắt hắn để cao hơn trán, bình thường đầy vẻ coi thường các sư huynh đệ thực lực yếu nhược, làm gì có chuyện hắn kết thân với những người này. Rốt cuộc thái độ khác thường hôm nay là muốn giở trò khi phụ gì?

Lòng hiếu kỳ nổi lên, Lâm Hiên càng cẩn thận bình khí ngưng thần.

– Diệp sư huynh, đi săn ở chỗ này đi, tiểu đệ vừa phát hiện một con nai rất béo.

Vẻ mặt gã họ Tống hưng phấn lên tiếng. Không ít lần gã bị đồng môn xem thường, không ngờ hôm nay lại có thể đi cùng nịnh hót một vị đệ tử tinh anh.Sau này nếu được Diệp Thiên chiếu cố, sẽ giảm bớt phần đau khổ.

– Không cần vội.

Diệp Thiên mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn đồng thời lấy từ túi trữ vật ra một cái hồ lô rồi nói:

– Đi một quãng đường xa như vậy, nhất định sẽ rất khát, đây là linh tửu do ngu huynh tự chưng cất, bên trong có không ít dược liệu trân hiếm có tác dụng tăng tiến tu vị. Ba vị sư đệ đừng ngại, cứ uống một chút.

– Việc này…

Gã cao gầy họ Phó ngây người, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Hôm nay Diệp Thiên chủ động yêu cầu đi cùng đã khiến hắn được yêu mến mà kinh sợ, thật không ngờ sư huynh lại hết sức nhiệt tình và quan tâm như vậy.

Nghe nói linh tửu có thể tăng tiến tu vị, trong mắt hắn hiện tia tham lam nhưng lại tỏ ra ngần ngại:

– Sư huynh, đây là bảo vật của người, tiểu đệ không thể vô công bất thụ lộc.

– Ha ha, chúng ta là huynh đệ khách khí làm gì, uống đi!

Diệp Thiên khoát khoát tay hào sảng nói.

– Như vậy đệ cung kính không bằng tuân mệnh.

Tống Hùng liền tiếp nhận hồ lô, ừng ực uống vài ngụm như trâu khát.

Diệp Thiên nở nụ cười, chẳng qua ánh mắt lóe lên tia ác độc.

Tống Hùng chép miệng vài cái rồi trả lại hồ lô rượu, Diệp Thiên lại đẩy sang hai người kia nói:

– Hai vị sư đệ cũng uống đi.

– Đa tạ sư huynh.

Gã tu sĩ bộ dáng ngây ngốc nở nụ cười hềnh hệch, sau khi tạ ơn một tiếng thì tiếp nhận hồ lô rượu uống như hà mã rít nước.

– Trương sư huynh, để cho đệ một chút.

Gã thiếu niên cao gầy họ Phó sợ đối phương uống hết thì vội lên tiếng ngăn cản, gã họ Trương bất đắc dĩ đành phải đưa hồ lô cho hắn.

Chỉ thấy họ Phó cũng chả kém hai tên kia, trong hồ lô chẳng còn bao nhiêu rượu nhưng gã cũng hút khìn khịt lên như thuồng luồng.

Trong bụi cây xa xa Lâm Hiên quan sát thì thầm mắng mấy gã kia thật ngu ngốc. Diệp Thiên mà đổi tính thành vị sư huynh tốt thế sao? Khẳng định là hắn đã hạ bẫy rập mà đáng cười là bọn kia lại tranh nhau nhảy vào.

Điểm này Lâm Hiên thấy rất rõ ràng nhưng không vội ra tay hành hiệp trượng nghĩa gì gì đó. Với thực lực của hắn, muốn đối phó với Diệp Thiên hẳn không có vấn đề gì nhưng biết đâu nếu hắn ra mặt, ba người kia lại cho rằng hắn đang ly gián tình cảm huynh đệ, rồi cả bốn quay lại đối phó hắn thì không ổn.

Mà cho dù bọn kia tin hắn thì sao? Sau khi hắn đối phó Diệp Thiên thì ai dám đảm bảo bọn họ sẽ không tiết lộ sự tình ngày hôm nay ra ngoài. Nhớ khi xưa một vị tiền bối thế tục đã từng dạy hắn một câu rất trí lý. Trên thế gian chỉ hai hạng người mà ngươi có thể tin tưởng được, một là kẻ si ngốc mất trí, hai là người đã chết!

Lâm Hiên tự biết không có bản lĩnh biến ba người kia thành kẻ si ngốc, vậy cứ để Diệp Thiên toàn thành cho bọn họ đi.

– Diệp sư huynh, rượu đã uống hết. Tiểu đệ cũng nên đi săn thú, mời huynh cứ nghỉ ngơi.

Tống Hùng vừa lên tiếng lấy lòng Diệp Thiên thì sắc mặt đột biến, thân thể lảo đảo như say rượu rồi bịch một tiếng ngã sấp xuống. Hai gã còn lại cũng cảm giác thân hình hữu khí vô lực, đồng thời ngã ngửa ra sau.

– Diệp sư huynh, ngươi…

Ngay lúc này, ba gã kia đã hiểu là do đối phương động tay chân trong hồ lô.

– Diệp sư huynh, sao người làm vậy? Tiểu đệ chưa bao giờ đắc tội với ngươi!

– Đúng, sư huynh, là hiểu lầm, tiểu đệ xin bồi tội với huynh.

Ba người vừa kinh vừa nộ nhưng cũng rõ một điều rằng hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn, đành đau khổ cầu khẩn đối phương đồng thời trong lòng nảy sinh điểm khó hiểu.

Tu vị bọn họ chỉ là tầng thứ ba Linh Động kỳ, có liên thủ cũng không địch lại Diệp Thiên có tu vị tầng thứ năm. Đối phương muốn giáo huấn bọn họ thì cũng đâu cần phiền toái hạ độc trong rượu làm gì?

Nhất thời ba người thầm vận pháp lực, lại phát hiện linh lực trong đan điền đã bị phong bế thì càng thêm kinh hãi.

– Không cần uổng phí khí lực.

Chỉ thấy Diệp Thiên chí đắc lên tiếng, lúc này mới lộ ra vẻ dữ tợn:

– Các ngươi đã uống loại rượu cấm pháp, trong vòng ba canh giờ sẽ không vận dụng được pháp lực.

– A… sư huynh cần gì phải đem chúng ta ra đùa giỡn như vậy.

Đang còn van xin thì đột ngột trên mặt Diệp Thiên lộ sát khí, ba người lạnh cả sống lưng nhưng nghĩ nát óc cũng không ra đã đắc tội với đối phương ở chỗ nào.

– Hừ, ai giỡn với các ngươi.

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh như băng nói:

– Muốn trách thì trách vận khí của các ngươi không tốt, Bách Hồn Phiên của ta còn thiếu ba cái hồn phách của tu sĩ nữa thì sẽ đại thành, các ngươi thật may mắn trở thành tế phẩm cho Ma Khí của ta!

– Ma Khí, tế phẩm

Nghe đến mấy từ nà, trên mặt ba người đều hiện vẻ vô cùng sợ hãi, muốn chạy nhưng toàn thân đã bị phong bế linh lực, khí lực cũng mất hết.

Ma khí là Linh Khí do tu ma giả luyện chế, còn tu ma giả là một lưu phái của tu tiên giả.

Tu tiên đạo dài dằng dặc từng bước đầy chông gai, tu sĩ muốn thành công thì phải nỗ lực cố gắng đến mức người thường không thể tưởng tượng nổi.

Có không ít tu tiên giả có linh căn tốt nhưng do không đủ cố gắng nên tu vị không mấy tiến triển. Vì vậy có kẻ muốn dựa vào thủ xảo để giảm bớt thời gian tu luyện.

Theo đuổi thiên đạo, chỉ có thể tuần tự tăng tiến tu vị trên cơ sở căn cơ vững chắc, riêng những người mượn thủ xảo đã sáng tạo ra công pháp có tu vị tiến triển cực nhanh trong thời gian ngắn hơn. Đây chính là cơ sở hình thành lưu phái tu ma giả!

Đương nhiên tu vị tăng quá nhanh thì đạo tâm bất ổn, rất dễ tẩu hỏa nhập ma.Các công pháp này phần lớn âm lệ ác độc làm thương thiên hại lý. Mà sau thời gian dài tu luyện tính cách kẻ tu luyện cũng trở nên âm độc.

Tu tiên giả sát nhân là vì mục đích đoạt bảo còn tu ma giả thì lấy giết người làm vui, dùng hồn người để luyện chế Ma bảo, hành sự không chút cố kỵ. Xét cho cùng thì cả hai lưu phái này cũng chẳng phải là tốt đẹp gì, đều coi hạ nhân như con kiến hôi tùy ý dẫm đạp. Chỉ là nếu không xung đột lợi ích thì song phương không đụng đến nhau. Cái gì mà trừ ma vệ đạo, hành hiệp trượng nghĩa chỉ là người si nói mộng.

Nghe thấy Ma khí, Lâm Hiên không khỏi kinh ngạc. Diệp Thiên này nhập cốc một lượt cùng hắn. Sao lại có thể là tu ma giả?

Chỉ thấy lúc này Diệp Thiên ác độc cười lạnh nói:

– Ba vị sư đệ, Bách Hồn Phiên của vi huynh đã luyện hóa được chín chín tám mươi mốt hồn phách phàm nhân, chỉ là muốn đại thành phải cần thêm ba tinh hồn của tu sĩ làm chủ dẫn. Mong các vị thông cảm cho chỗ khó của tại hạ. Hắc hắc.

– Tại sao ngươi tìm tới người không thù oán như chúng ta.

Gã họ Phó run rẩy cả người, hiển nhiên hắn đã nghe qua truyền thuyết về tu ma giả, bị trừu hồn để luyện chế Ma khí thì còn bi thảm hơn cả rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

Diệp Thiên cười lạnh nói:

– Hừ! Có trách thì trách các ngươi không phải là tinh anh đệ tử, đám tinh anh kia mà mất tích thì khẳng định trong môn sẽ truy cứu, vạn nhất hoài nghi đến vi huynh thì ta gánh không nổi a

Gã Diệp Thiên này tính không sai, nếu ba gã đệ tử không được coi trọng có mất tích thì môn phái sẽ không tích cực tìm kiếm như đệ tử tinh anh.

Ở đây còn nguyên nhân khác là Diệp Thiên tu luyện ma công chưa lâu nên pháp lực chưa đủ thâm hậu, nếu dùng hồn phách của tu sĩ có pháp lực mạnh mẽ thì rất dễ bị phản phệ.

Phải thừa nhận rằng ý nghĩ của Diệp Thiên thật chu toàn song trời xui quỉ khiến thế nào Lâm Hiên lại tới đây. Thì ra lúc trước Diệp Thiên khách khí muốn rủ hắn tới đây nhằm mục đích này.

Lúc này trong bụi cây, hắn đã động sát tâm. Hừ hừ! Xem ra hôm nay không giải quyết một lần thì cũng có ngày rơi vào cạm bẫy của tên tiểu ma đầu này.

Lúc này Diệp Thiên móc từ trong lòng ra một cây quạt nhỏ màu đen. Nơi đây tuy hoang vắng nhưng đêm dài lắm mộng, trước tiên cứ bắt lấy hồn phách ba người này luyện chế cái đã.

Chỉ thấy Bách Hồn Phiên nọ tỏa ra âm khí dày đặc, tràn ngập oán khí khiến người thầm lạnh gáy. Trên mặt Diệp Thiên đầy vẻ hưng phấn, lệ khí càng nặng thì uy lực Bách Hồn Phiên càng kinh người.

– Sư huynh tha cho chúng ta, chuyện hôm nay ta không có nhớ gì hết.

– Đúng, chúng ta trở về sẽ giúp huynh đem bắt lấy tên tiểu tử Lâm Hiên không có linh căn kia và thêm hai tên đệ tử khác cho người luyện chế ma phiên.

Ba người đau khổ cầu khẩn, lời lẽ đã bắt đầu trở nên hèn hạ.

Vô sỉ!

Trong bụi cây Lâm Hiên mắng thầm. May là lúc nãy hắn không ngây ngốc đến mức vì ba cái cái gã Đông Quách tiên sinh này (1) mà đi hàng ma vệ đạo gì đó.

Lâm Hiên đã còn không thương tiếc bọn này thì Diệp Thiên sao có thể động tâm.

– Nói giỡn sao! Muốn bắt mấy tên đệ tử khác cũng tốt, chỉ là bổn thiếu gia đâu có kiên nhẫn như thế.

Diệp Thiên liền đem Bách Hồn Phiên giơ cao lên. Thoáng một cái lệ khí bạo tăng, từ trong ma phiên truyền ra tiếng quỷ khóc thê lương. Ba gã sư đệ kia sắc mặt trắng bệch, hàm răng đánh vào nhau cầm cập không mở miệng nổi.

Chỉ thấy ba đốm lửa màu xanh từ Bách Hồn Phiên bay xuống nhập vào thân thể ba người. Trong ánh lửa ma, vẻ mặt Diệp Thiên càng tỏ ra dữ tợn, không ngừng truyền linh lực vào ma phiên. Vẻ mặt ba người thống khổ, không ngừng giãy dụa nhưng chỉ một lát sau đã ngừn hô hấp g.

Diệp Thiên chuyển Bách Hồn Phiên sang tay trái, tay phải đánh ra một đạo pháp quyết. Nó hóa thành ba đạo sáng trắng trùm lấy thân thể ba người, sau đó ba đốm sáng màu vàng bị kéo ra từ trong các thân thể.

Đây chính là hồn phách, ba đốm sáng này giãy dụa muốn đào tẩu nhưng Diệp Thiên hừ một tiếng phất cây ma phiên, nhất thời một luồng khí đen tuôn ra đem các đốm sáng tụ lại cùng một chỗ.

– Thu!

Bách Hồn Phiên đột nhiên bành trướng lên, đồng thời từ trong tuôn ra quỷ khí cuồn cuộn, huyễn hóa thành một một cái đầu lâu xương người dữ tợn, thoáng cái đã đem các hồn phách nuốt vào trong mồm. Sau đó nhập trở vào trong ma phiên.

Vẻ mặt Diệp Thiên càng trở nên ngưng trọng, liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết vào ma phiên, sau đó vươn tay bắn ra một luồng lửa ma màu xanh, bắt đầu quá trình luyện hóa.

Cùng lúc trong bụi cây, Lâm Hiên lấy ra một cái bình, uống một chút lục dịch Hồng Lăng Thảo.

Bên kia Diệp Thiên đang lẩm nhẩm đọc pháp quyết, chỉ thấy tầng lửa ma bao bọc Bách Hồn Phiên dần nhạt đi.

Đột nhiên từ trong bụi cây xa xa chớp động hàn quang, sắc mặt Diệp Thiên đại biến nhưng phản ứng rất kỳ nhanh, Bách Hồn Phiên tỏa ra quỷ khí điên cuồng hình thành một cái thuẫn bằng xương trắng mỏng.

Chỉ nghe thanh âm leng keng, vô số cây băng châm sắc nhọn bắn lên thuẫn bài phát ra tiếng vang liên tiếp, tấm thuẫn lập tức vỡ tan mà băng châm cũng hoàn toàn tan đi.

Phụt!

Diệp Thiên há miệng phun ra một búng máu tươi, trong lòng thầm kêu bắt hảo. May mà đã kịp dẫn động ba tinh hồn kia, nếu không thì đã mất mạng nơi này. Chỉ là còn chưa kịp thở thì đã thấy một tấm Hỏa Điểu Phù trung cấp được ném ra trước mắt, sóng nhiệt đập vào mặt khiến Diệp Thiên vội vàng múa máy Bách Hồn Phiên, huyễn hóa một bộ xương người màu đỏ chống lại Hỏa Điểu Thuật.

– Là ngươi?

Thấy rõ người đánh lén mình, Diệp Thiên vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, ban nãy hắn còn tưởng đâu là một gã đệ tử tinh anh trong môn phái, không ngờ lại là tên tiểu tử Lâm Hiên không có cả linh căn.

– Đúng là chân nhân bất lộ tướng, không ngờ tu vị của Lâm sư đệ đã đến tầng thứ tư!

Diệp Thiên tức giận đến nghiến răng đồng thời có điểm nghi hoặc, sao tu vị của tiểu gia hỏa này lại tiến triển nhanh như vậy. Chẳng lẽ đối phương cũng là tu ma giả giống hắn?

Không đúng, không có linh căn thì không thể nào tiến cảnh nhanh như vậy!

Lại nói bên kia, Lâm Hiên quyết định hạ tu vị xuống tầng thứ tư vì cảnh giới này mới có khả năng luyện thành Băng Châm Quyết. Lúc này tâm tình hắn cũng không thoải mái gì, vừa dùng Băng Châm quyết tập kích đối thủ. Vốn nghĩ một kích tất sát nhưng không ngờ Diệp Thiên lại đỡ được. Tiểu ma đầu này quả là cơ cảnh, tâm tư ngoan độc. Cho dù khi luyện chế Ma khí mà còn giữ lại mấy thành thực lực. Mà uy lực của Bách Hồn Phiên càng làm Lâm Hiên cố kỵ.

E rằng trận chiến này còn khó khăn hơn khi đối mặt gia chủ Yến gia, Trong lòng cảnh giác nhưng Lâm Hiên không quá lo lắng, tu vị của hắn đã là tầng thứ sáu Linh Động kỳ chứ không yếu như mấy tuần trăng trước.

Song phương đều có điểm cố kỵ nhau. Lâm Hiên đánh lén không được thì không vội ra tay, chuẩn bị khổ đấu. Diệp Thiên tuy giảo hoạt đa trí nhưng không trầm ổn bằng Lâm Hiên, hắn giơ tay phải bắt đầu lay động Bách Hồn Phiên.

Nhất thời hắc vụ cuồn cuộn cùng quỷ ảnh chập chùng, trong sương mù đen kịt ẩn hiện vô số con lệ quỷ tướng mạo hung ác ghê rợn đồng thời bên tai truyền đến thanh âm gào thét.

Thân hình Lâm Hiên lại bất động, khóe miệng lộ vẻ chê cười, thanh thế lớn như vậy ít nhất phải thuộc cảnh giới Trúc Cơ Kỳ. Chỉ là linh lực của tiểu ma đầu kia không đủ phát ra thực thể, hiển nhiên đó chỉ là ảo giác.

Đối mặt với cảnh tượng kinh khủng này, đổi lại là một người khác sẽ run rẩy toàn thân, cả người toát mồ hôi sợ hãi, thực lực chỉ phát ra được hai ba thành.

Sở dĩ Lâm Hiên có thể nhận ra đây là ảo cảnh vì hơn một năm trước hắn đã từng xông vào Luyện Tâm Lộ. So với những gì trong đó, độ chân thật cùng sự kinh khủng trước mắt chỉ là trò trẻ con. Hiệu quả không có mà còn tiêu hao linh lực, đối phương đúng tự mua dây buộc mình.

Lâm Hiên lấy từ trong lòng ra một tấm phù lục, chính là chiến lợi phẩm thu được của lão họ Yến.

Hắn xuất ra Thú phù là muốn tốc chiến tốc thắng, nơi này dù hẻo lánh nhưng cách Phiêu Vân Cốc không quá xa. Vạn nhất có tu sĩ bổn môn tới đây thì không ổn. Mà Diệp Thiên cũng cố kỵ như vậy, thấy quỷ vụ ảo cảnh không tác dụng thì vội thu pháp thuật. Sau đó đánh một đạo pháp quyết lên ma phiên. Chỉ một thoáng sau âm khí bạo tăng, mấy con lệ quỷ tóc tai rối bù, lè cái lưỡi dài từ bên trong bay ra.

Hình dáng lệ quỷ hết sức kinh khủng, hai mắt đỏ rực, mười ngón tay có móng dài cong như móc câu. Đây là những hồn phách do Diệp Thiên thu thập luyện chế thành. Do vô tội chết oan nên những hồn phách này tràn ngập lệ khí, khiến cho uy lực của Bách Hồn Phiên càng ghê gớm.

Trước mắt là âm phong lạnh lẽo kèm theo tiếng quỷ rống thê lương cuồn cuộn nhưng Lâm Hiên vẫn bất động thanh sắc, truyền pháp lực thôi động Thú phù, điều này đòi hỏi tốn rất nhiều linh lực, không thể nhanh chóng phát ra tức thời như các phù lục khác.

Chín con lệ quỷ đã thành hình, Diệp Thiên giơ Bách Hồn Phiên điểm về phía trước một cái, đồng thời miệng quát

– Đi!

Nhất thời âm khí dày đặc, hai mắt đám oán quỷ đỏ rực như máu, gầm lên lao qua Lâm Hiên.

Thanh thế cỡ này, chỉ nhìn cũng đủ khiến người kinh hãi, trong lòng khẩn trương nhưng ngoài mặt Lâm Hiên vẫn tỏ vẻ như thường, đem thú phù tế lên trên không trung.

Vù một tiếng, Thú phù nọ tỏa ra hào quang rực rỡ, trong màn lửa truyền đến một tiếng thú rống uy mãnh như vạn thú hồi sơn. Bụi đất bay mù một góc rồi một con mãnh hổ được bao bọc bởi hỏa diễm cùng giáp sắp sáng lóa hiện ra.

– Thú phù, Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ?

Diệp Thiên kinh hô. Một phàm nhân có thực lực tầng thứ tư Linh Động Kỳ đã khiến hắn giật mình, không thể tưởng tượng đối phương lại có bảo vật cỡ thú phù.

Sắc mặt Lâm Hiên cũng trầm xuống, không ngờ kiến thức đối phương rộng rãi như thế, xem ra sẽ khó đối phó hơn. Hắn liền chỉ huy hồn phách Yêu hổ đánh về phía đám lệ quỷ.

Lệ quỷ rít gào cùng yêu thú điên cuồng gầm hét, cả hai đều là vật thuộc quỷ đạo, đám âm hồn tuy lệ khí mạnh mẽ nhưng chỉ là hồn phách phàm nhân, Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ khi còn sống là một Yêu thú vào hàng cực phẩm, pháp lực ngang với một vị cao thủ Linh Động kỳ đại viên mãn. Kết quả thế nào có đoán được.

Grừ!

Bạo Viêm Hổ giơ vuốt sắc đánh ra một trảo mang theo một tầng lửa yêu trắng bệch. Một âm hồn đối diện sợ hãi kêu gào thê thảm rồi tan thành khói bụi. Bạo Viêm Hổ lại há cái mồm đỏ lòm lởm chởm răng nanh sắc nhọn, hung hăng tớp gọn đầu một con lệ quỷ khác, nuốt vào rồi đưa lưỡi liếm liếm mồm như còn thòm thèm.

Đám lệ quỷ dù không có linh trí nhưng trong chớp mắt đã có hai đồng bọn bị tiêu diệt theo bản năng trở nên sợ hãi. Sắc mặt Diệp Thiên u ám khó coi, tận mắt chứng kiến mới thấy uy lực của thú phù kinh người như thế.

Kỳ thật do vận khí của Diệp Thiên không tốt. Nếu Bách Hồn Phiên đại thành thì uy lực có thể sánh với cực phẩm Linh khí. Khi nãy hắn mới chỉ kịp khai mở bách hồn, chưa kịp luyện hóa ba tinh hồn kia đã bị Lâm Hiên tập kích nên uy lực mới chỉ tương đương một kiện thượng phẩm Linh khí.

Ngoài ra cả hai đều là vật quỷ đạo. Âm hồn lệ khí gặp hồn yêu thú thì như gặp phải thiên địch. Diệp Thiên rất nhanh nhìn ra điểm này, vẻ mặt càng thêm vẻ khó coi.

Không muốn hồn phách chết oan trong tay Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ, Diệp Thiên vội huy động ma phiên phun ra một tầng quỉ khí, tạm thời che mắt Yêu hổ rồi đem bảy con lệ quỷ còn lại thu về.

Trên mặt hiện vẻ quyết tuyệt, Diệp Thiên cắn đầu lưỡi phun một búng máu lên Bách Hồn Phiên. Nhất thời lệ khí đại thịnh, vô số âm hồn từ bên trong bay ra.

Đám âm hồn này theo sự thao túng của Diệp Thiên, tụ một chỗ rồi huyễn hóa ra một bộ xương người cực lớn cao đến ba thước, toàn thân tỏa ra huyết quang đỏ như máu, lệ khí nặng nề khiến người kinh hãi.

Lâm Hiên cũng giật mình. Bộ xương người đã lao tới mà Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ cũng nổi giận gầm vang đón đánh.

Nhất thời cả hai uỳnh uỳnh lao vào nhau. Ngược lại lần này, đối mặt với hồn phách yêu hổ, bộ Khô lâu cốt kia không chút sợ hãi mà còn chiếm thượng phong.

Rống! Trong tiếng gào thét điên cuồng, thể hình của hồn phách Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ bạo trướng lên nhưng Diệp Thiên chỉ cười lạnh một tiếng. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, lại có quỷ hồn trong quỷ vụ nhập vào bộ Khô Lâu Cốt, khiến cho thân hình nó càng to thêm.

Liệt Viêm Hổ thấy thế liền mở to miệng phun ra một đạo yêu hỏa. Khô Lâu Cốt cũng chẳng kém thế, hai hốc mắt chiếu ra ánh sáng đỏ yêu dị như máu, há mồm nhai loạn một trận rồi phun ra một đạo huyết quang đánh tan tầng yêu hỏa.

Kẻ tám lạng người nửa cân!

Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên khó coi, Thú Hồn phù là bảo vật lợi hại nhất của hắn, nếu cứ để thế này thì năng lượng yêu hổ sẽ tiêu hao hết.

Song còn không chờ Lâm Hiên có động tác, Diệp Thiên đã ra tay trước. Hắn phất tay một cái, từ trong tay áo bay ra một vật, lên giữa không trung thì hóa thành một con rắn lửa uốn éo thân hình, thè lưỡi phun phì phì.

– Đi!

Diệp Thiên cong ngón tay phải khẽ búng một cái, rắn lửa nọ khẽ uốn động rồi lập tức lao vọt đến Lâm Hiên.

Linh Khí! Lâm Hiên hít một hơi lạnh. Chân mày nhíu lại cùng vẻ mặt nhăn nhó.

—–

Chú: (1) Đông Quách tiên sinh.

Vua Tuyên Vương nước Tề thích nghe sáo và thường cho gọi ba trăm nhạc công cùng thổi sáo một lượt theo kiểu đồng tấu. Trong số ba trăm nhạc công đó có Đông Quách tiên sinh không biết thổi sáo nhưng cũng lạm dự vào để kiếm lương ăn. Đến khi vua Tuyên Vương mất, vua Mẫn Vương nối ngôi cũng thích nghe sáo nhưng lại chỉ muốn nghe riêng từng người thổi sáo theo kiểu độc tấu mà thôi. Đông Quách tiên sinh thấy thế bèn tìm đường trốn trước.