Quyển 3: U châu loạn - Chương 133: Thâm nhập Thiên Tinh Cung

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lâm Hiên chưa từng thấy Hỗn Nguyên lão tổ nhưng khí tức của người này không hề giống lão quái Nguyên Anh kỳ trong truyền thuyết. Hắn dám chắc chắn điểm này. Nguyên nhân là Cửu Thiên Huyền Công có thần thông đặc dị phát hiện ngụy trang, có thể loại bỏ huyễn thuật che mắt của kẻ khác!

Lão tổ kia do người khác dùng huyễn thuật biến thành. Vậy Hỗn Nguyên lão tổ thật đang ở đâu? Lâm Hiên mơ hồ cảm thấy chuyện này có chỗ không ổn. Có điều linh đan sắp tới tay, rời đi thật không cam lòng. Hắn quyết định đánh cuộc ở lại một lần.

– Sư tôn! Vu Pháp đại hội đã kết thúc mỹ mãn. Đây chính là mười hai đệ tử tinh anh tới từ chín bộ lạc.

Lão giả họ Diệp tiến lên một bước, đầy vẻ cung kính mở miệng. Vân Đỉnh cùng trung niên phụ nhân kia cũng không dám thở mạnh.

– Ừm.

Hỗn Nguyên lão tổ giả gật đầu. Ánh đảo qua từng người trong mười hai vu sư. Những đệ tử này lộ vẻ kích động vạn phần.

Lại nói trăm vạn năm qua, Vu Pháp đại hội đã cử hành không biết bao nhiêu lần. Tiếp theo là đốt nhang tế bái tổ tiên cùng một loạt nghi thức khá phức tạp khác.

Trôi qua hai canh giờ cuối cùng đã xong. Lâm Hiên tuy bồn chồn nhưng cũng đành nhịn xuống.

– Được rồi, các ngươi hãy tiến lên lĩnh linh đan.

Đôi mắt Hỗn Nguyên lão tổ nửa mở nửa khép, lạnh nhạt nói một câu.

Mười hai thanh niên vu sư vui mừng quá đỗi. Thực ra linh đan không quan trọng đối với bọn hắn, dù sao bản thân cũng không cần dùng. Điều thực sự động tâm là được tham bái Hỗn Nguyên lão tổ.

Điều này không chỉ là vinh quang mà trong vu pháp đại hội hai trăm năm trước, từng có một thanh niên vu sư xếp thứ ba của một tiểu bộ lạc được Hỗn Nguyên lão tổ nhìn trúng, thu làm đệ tử nhập thất.

Thanh niên vu sư xếp đầu không được kỵ ngộ này nhưng không có gì là lạ. Đây gọi là cơ duyên của mỗi người. Lão tổ nhìn trúng là tư chất. Xét về linh căn thì kẻ đứng thứ ba xuất sắc nhất, chỉ là không có danh sư, lại thiếu Linh Khí thuận tay nên không đạt được thứ hạng cao nhất.

Từ khi bái lão tổ làm thầy, người nọ như là khốn long thăng thiên, tu vị tiến triển ngày đi ngàn dặm. Giờ đã là vu sư Ngưng Đan Kỳ có danh khí không nhỏ trong hàng cao thủ cùng bậc.

Nếu được lão tổ nhìn trúng. Đừng nói đệ tử nhập thất, dù chỉ là đệ tử ký danh thì lợi ích cũng nhiều không kể xiết! Ánh mắt đám vu sư tuổi trẻ trở nên nồng nhiệt. Lâm Hiên không để ý tới mà còn đang suy tính. Lão tổ trước mắt là đồ giả mạo nhưng quan hệ, chỉ cần đạt được linh đan là ổn.

Đúng rồi, còn địa đồ nữa. Nghĩ đến nó, Lâm Hiên quay đầu nhìn về Thiên Tinh Cung.

Chỉ là mới nhìn thì miệng hắn há ra thật to. Không chỉ hắn mà tất cả vu sư đều hướng về Thiên Tinh Cung, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Không ít tu sĩ còn cho rằng bản thân mình đang nhìn lầm.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền tới. Sau đó Thiên Tinh Cung được vu sư coi là thánh địa hừng hực dấy lên một tầng lửa lớn.

Trong hỏa quang, vô số tia sáng màu đen như những sợi tơ cực nhỏ bốc ra rồi tụ lại một chỗ, biến thành một trung niên vận nho bào tầm tứ tuần tướng mạo thanh nhã.

Sắc mặt Lâm Hiên bỗng chốc xám xanh, như thấy Bạch Khởi(1) đến.

Hạo Thiên Quỷ Đế! Cũng may giờ khắc này tóc tai lão quái vật tán loạn, y phục cũng có chỗ tổn hại như vừa nếm phải tập kích. Đám vu sư kinh hoảng ào ào thảo luận:

– Người kia là ai?

– Ta chưa từng thấy. Chẳng lẽ đến từ bên ngoài?

– Nhưng mà tu vị của hắn…

– Cao siêu không lường được. Chẳng lẽ là tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong?

– Không rõ lắm.

Những người khác còn đang suy đoán, Vân Đỉnh, lão giả họ Diệp cùng trung niên mỹ phụ hoảng sợ liếc nhau.

– Diệp đạo hữu, người kia là ai? Trong Khuê Nguyệt Thành sao còn xuất hiện thêm tu tiên giả Nguyên Anh kỳ khác?

– Ta cũng không rõ, ba mươi sáu bộ lạc lớn nhỏ của bổn tộc. Ngoài sư tôn ta, còn chưa nghe nói có ai tiến tới cảnh giới Nguyên Anh.

Giờ phút này lão giả họ Diệp không còn quan tâm hiềm khích với Vân Đỉnh, trợn mắt há miệng nói.

– Hai vị đạo hữu phát hiện gì chăng? Người này toàn thân âm khí nặng nề, dường như không phải nhân tộc.

Trung niên mỹ phụ luôn im lặng, giờ phút này mở miệng khiến lòng người kinh động.

Hai người kinh hãi một hồi, quay đầu nhìn lại Hỗn Nguyên lão tổ trên đài. Hiện lão quái Nguyên Anh kỳ này chính là người bọn họ đặt niềm tin vào.

Đúng lúc này, đám tu sĩ lại phát ra một trận xôn xao. Chỉ thấy từ trong Thiên Tinh Cung lại bay ra một người thân hình cao lớn, âm thanh sang sảng như hồng chung. Không phải là Hỗn Nguyên lão tổ thì là ai?

Vậy trên lôi đài thực ra là kẻ nào?

Đám vu sư ở dưới náo động. Ba người lão giả họ Diệp liếc nhau một cái, thân hình không chút do dự thoáng lên, đã hiện trước mặt người trên đài.

Linh quang chớp động, ba người tế ra pháp bảo, đứng thành hình chữ “Phẩm” vây Hỗn Nguyên lão tổ giả vào giữa.

– Rốt cuộc ngươi là ai?

Đôi mày liễu của trung niên mỹ phụ nhướng lên nhưng người kia dường như rất thong dong. Thò tay vuốt mặt một cái, lộ ra một trung niên vu sư mặt đen.

– Tam sư đệ. Sao lại là ngươi?

Lão giả họ Diệp kinh ngạc thốt lên. Vân Đỉnh cùng trung niên mỹ phụ cũng nhận ra người này, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.

– Đại sư huynh cùng hai vị đạo hữu chớ trách. Là sư tôn dặn tiểu đệ giả ra hình dáng của người, để che mắt Hạo Thiên Quỷ Đế.

– Cái gì, Quỷ đế? Chẳng lẽ là quái vật trong Âm Hồn Cốc?

Vân Đỉnh lộ vẻ kinh ngạc.

– Không sai. Hiện nay Âm hồn đang đại chiến cùng Tần tộc.

Vu sư mặt đen uy nghiêm nói:

– Kẻ này tới đây chính là muốn chúng ta cùng hợp tác đối phó tu sĩ Tần tộc.

– Hợp tác? Chủ ý này không hẳn không có chỗ tốt.

Vân Đỉnh gật đầu tiếp lời.

– Vân đạo hữu, lời của ngươi chưa đúng rồi. Không cùng tộc tất sinh dị tâm. Chúng ta tuy có huyết hải thâm cừu cùng Tần tộc nhưng dù sao cũng là nhân tộc. Sao có thể hợp tác cùng lũ Âm hồn đây?

Tu sĩ mặt đen nhíu mày phản bác. Vân Đỉnh không phân thiệt hơn nhưng vẻ mặt rõ ràng không cho là đúng.

– Khổ đạo hữu. Hạo Thiên Quỷ Đế tới để hợp tác. Sao lại khai chiến cùng lão tổ chứ?

– Hừ. Âm hồn vốn không thể tin. Có lẽ bọn chúng muốn hợp tác nhưng thấy sư tôn có ý kéo dài, liền tính cướp bảo vật truyền thừa của Mặc Nguyệt Tộc chúng ta!

Vu sư mặt đen tức giận nói.

– Là bảo vật truyền thừa!

Lão giả họ Diệp cùng trung niên mỹ phụ không nhịn được thất thanh hô lên cùng phẫn nộ. Hiển nhiên bọn họ rõ ràng bảo vật này có ý nghĩa quan trọng thế nào đối với Mặc Nguyệt Tộc.

Đúng lúc này lại một tiếng nổ lớn vang lên. Chỉ thấy giữa bầu trời gió dục mây vần, toàn thân Hạo Thiên Quỷ Đế đang trong hắc vụ. Âm khí nồng nặc hình thành một đám mây, vô số oán hồn cùng khô lâu bay múa xung quanh.

Bên kia, Hỗn Nguyên lão tổ cũng không yếu thế. Không biết lão thi triển vu thuật gì mà cả người phát ra hào quang chói lọi, toàn thân được bao bọc bởi một vòng kim sắc sáng gay gắt như vầng thái dương. Từ thân thể không ngừng cuồn cuộn bắn ra chi chít những hỏa cầu, nhỏ thì cỡ nắm tay, lớn thì trên dưới cả trượng.

Hạo Thiên Quỷ Đế hừ lạnh một tiếng. Đám oán hồn giơ những ngón tay nhọn như móc câu, hung dữ đánh về phía quang cầu do đối phương phát ra.

Lại nói sách lược lần này của Hạo Thiên Quỷ Đế thật sai lầm. Trải qua trăm cay nghìn đắng mới vào được sâu trong dãy Khuê Âm Sơn này, quả thực hắn có ý định hợp tác cùng Mặc Nguyệt Tộc.

Âm hồn qua hàng trăm vạn năm khôi phục nguyên khí nhưng thực lực vẫn kém tu sĩ một chút. Đạo lý kẻ địch của địch nhân chính là bằng hữu của mình, mấy ai mà không rõ. Chỉ là lão gia hỏa Hỗn Nguyên lão tổ kia lấy cớ thương lượng trong tộc để kéo dài thời gian. Mục đích là muốn để Âm hồn cùng tu sĩ Tần tộc lưỡng bại câu thương, Mặc Nguyệt Tộc sẽ ngồi một chỗ làm ngư ông đắc lợi.

Đối phương không có hảo tâm, vậy đừng trách hắn bội bạc.Thế là Hạo Thiên Quỷ Đế liền nghĩ biện pháp cướp lấy bảo vật truyền thừa của Mặc Nguyệt Tộc. Nghe nói thánh khí trấn tộc trăm vạn năm này, không những có uy lực vô biên mà còn ẩn dấu một bí mật trọng đại. Hạo Thiên Quỷ Đế chỉ nghe lời đồn nhưng hẳn vật ấy phải có chỗ bất phàm.

Do có Hỗn Nguyên lão tổ tọa trấn Thiên Tinh Cung. Nếu ở một thời điểm khác, muốn đoạt bảo từ trong không phải chuyện dễ. Cũng may khi Vu Pháp đại hội chấm dứt, lão quái này phải đích thân tới chủ trì. Khi đó sẽ có cơ hội.

Dù Thiên Tinh Cung có rất nhiều cấm chế nhưng Hạo Thiên Quỷ Đế vốn không để vào mắt. Chỉ là hành vi cuồng vọng lần này đã thất bại, khiến hắn nếm không ít đau khổ.

Hỗn Nguyên lão tổ tâm cơ thâm trầm, sớm nhìn thấu lòng dạ khó lường của Quỷ đế. Tương kế tựu kế phái thế thân đi chủ trì Vu Pháp đại hội, còn bản thân lão ẩn ở một nơi bí mật gần đó tập kích, Hạo Thiên Quỷ Đế ăn phải quả đắng. Tuy nhiên thực lực cường đại của hắn ngoài sự suy đoán Hỗn Nguyên lão tổ.

Thiên Tinh Cung do hai người đại chiến mà bị phá hủy quá nửa. Nguyên do là vậy nhưng lão giả họ Diệp cùng hai vị trưởng lão Ngân Phượng Bộ, Thải Hoàn Bộ không mấy rõ ràng. Những người khác lại càng ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải.

– Vân huynh, Diệu U tiên tử, tam sư đệ. Xem ra sư tôn quyết chiến cùng quỷ đế khó phân được thắng bại. Chúng ta đừng đứng khoanh tay ở chỗ này. Trước hết hãy sơ tán đệ tử cấp thấp. Sau đó triệu tập các đạo hữu Ngưng Đan Kỳ tới giúp sư tôn giúp một tay.

Lão giả họ Diệp tính tình có phần khắc bạc nhưng rất có tài thao lược. Thấy tình cảnh trước mắt lập tức đề nghị.

– Được rồi.

Trung niên mỹ phụ không có dị nghị. Vu sư mặt đen ngụy trang thành Hỗn Nguyên lão tổ cũng im lặng không nói. Chỉ có Vân Đỉnh mắt hiện dị sắc nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Ngoài Hỗn Nguyên lão tổ, bốn người uy tín cực cao trong đám vu sư, liền tách ra hành sự. Đám vu sư cũng không ngu ngốc. Có thể chính diện giao phong cùng Hỗn Nguyên lão tổ, trung niên vận nho bào đầy âm khí kia hiển nhiên có tu vị Nguyên Anh kỳ không thể nghi ngờ.

Hai lão quái Nguyên Anh kỳ xuất thủ đại chiến. Tuy cách vài dặm nếu nhưng bọn hắn không rời khỏi nơi này, chẳng phải sẽ chịu tay bay vạ gió sao?

Lúc này vu sư mặt đen xuất hiện trước mặt Lâm Hiên và mấy tên thanh niên vu sư, lạnh lùng nói:

– Ta là đệ tam đệ tử đích truyền của lão tổ. Trong tộc có biến, Vu Pháp đại hội dừng ở đây. Linh đan sẽ được đưa đến bộ lạc các ngươi sau. Giờ các ngươi mau sơ tán đi.

Mắt thấy linh đan sắp vào tay mà còn xảy ra bất ngờ cỡ này. Lâm Hiên tính động thủ đoạt lấy nhưng đành phải nhịn xuống. Hắn không có thần thông kinh người như Hạo Thiên Quỷ Đế, cướp đồ ở địa bàn người khác chẳng phải tự tìm chết sao. Huống chi không chắc linh đan nằm trên người vu sư mặt đen này.

Hạo Thiên Quỷ Đế đang đấu pháp cùng Hỗn Nguyên lão tổ nhưng vẫn phân ra một tia thần thức dò xét tình cảnh bên này. Nghe dự tính của lão giả họ Diệp thì khóe miệng lộ vẻ chế nhạo.

Đối đầu với Hỗn Nguyên lão tổ, hắn đã cố hết sức. Nếu bị thêm mấy chục vu sư Ngưng Đan Kỳ bao vây, cho dù thần thông cương cường cỡ nào cũng chỉ có đường hồn phi phách tán. Nghĩ vậy đầu vai Hạo Thiên Quỷ Đế chợt lay động, âm khí trên thân chợt tỏa rộng ra, biến thành hằng hà sa số giọt khí nhỏ màu đen bắn tới. Mục tiêu chính là lôi đài bên này.

Nguy hiểm!

Sắc mặt đám vu sư đại biến. Vài kẻ không may bị âm khí rớt trúng, thân thể lập tức biến thành vũng máu. Thần thông tà ác của quỷ đế khiến đám người hết sức sợ hãi. Nhất thời các luồng sáng chợt hiện cùng linh khí ngút trời, các vu sư đem toàn bộ hộ tráo cùng hộ thân pháp bảo phóng ra.

Hiện trường tức khắc trở nên hỗn loạn. Quỷ đế mong muốn chính là kết cục này. Chỉ có gây loạn, hắn mới có thể nhân cơ hội chạy thoát. Hỗn Nguyên lão tổ thì tức tới mức hai lỗ mũi phun khói. Không ngờ lại để cho tên gia hỏa này hành hung đệ tử trước mặt, hơn nữa một trong những vu sư bị hóa thành vũng máu kia là hậu nhân cùng huyết thống của lão.

– Lão quỷ ngươi thật to gan. Ta muốn nợ máu phải trả bằng máu.

Hỗn Nguyên lão tổ phẫn nộ hét lớn. Âm thanh bình thường của lão đã rền vang, lúc này như có tiếng lôi điện xẹt qua bầu trời quang đãng.

– Làm được chăng lão quái? Có bao nhiêu bản lãnh thì cứ thi thố hết ra.

Trong tiếng cười lạnh, chỉ thấy thân hình Hạo Thiên Quỷ Đế quay tròn, đám mây âm khí không ngừng cuồn cuộn tỏa ra.

Hai lão quái Nguyên Anh kỳ đánh tới thiên hôn địa ám. Bốn phía lôi đài ngày càng hỗn loạn. Các vu sư nhao nhao tìm đường đào tẩu. Lâm Hiên lặng yên chạy đi, rất nhanh Thiên Tinh Cung xuất hiện trước mắt. Hai lão quái trên không cách đỉnh đầu không xa.

Phen này, lá gan của hắn thật không nhỏ. Giờ tình thế hỗn loạn, hắn định xâm nhập Thiên Tinh Cung đục nước béo cò. Đương nhiên mục tiêu không phải bảo vật truyền thừa gì đó, chính là bức địa đồ cùng linh đan. Còn băn khoăn không biết Hỗn Nguyên lão tổ có đem những thứ này trên người hay không. Điều này chỉ trông chờ vào vận khí mà thôi.

Lâm Hiên đang vận trang phục vu sư, liền thi triển bí pháp ẩn nặc thân hình, cố gắng không gây sự chú ý.

Thiên Tinh Cung bị phá hủy nhưng chỉ là một số kiến trúc bên ngoài không quan trọng. Các cung điện trọng yếu có khá nhiều tầng cấm chế bảo vệ, vẫn còn nguyên vẹn như đầu. Lâm Hiên ẩn thân ở một góc chưa dám vọng động. Vừa rồi đem thần thức thả dò xét chung quanh, nào ngờ chạm phải cấm chế lập tức bắn ngược trở về.

Nếu cứ xông loạn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!

Đột nhiên tiếng bước chân truyền vào tai. Lâm Hiên quay đầu, thấy một thanh niên vu sư vẻ mặt kinh hoàng chạy qua bên này. Tu vị chỉ là Linh Động Kỳ tầng thứ năm mà thôi.

Lâm Hiên lẳng lặng hiện ra bên cạnh đối phương. Hắn nhẹ nhàng điểm ra một chỉ, thanh niên vu sư đã ngất đi. Sau đó không khách khí đặt tay trên đỉnh đầu người nọ, thi triển Sưu Hồn Thuật thu lấy ký ức.

Một lát sau trên mặt Lâm Hiên lộ chút cổ quái. Phải nói vận khí của hắn luôn luôn tốt. Tu vị người này không đáng nhắc nhưng có thiên phú đối với luyện đan thuật. Bởi vậy bị phái đến linh dược phòng trợ thủ.

Tương tự như tu sĩ, số vu sư am hiểu luyện đan thuật không nhiều. Thánh quả hơn trăm năm mới kết trái một lần nên không thể lãng phí, phải do luyện đan sư tốt nhất đến luyện chế linh đan. Những luyện đan sư này đều do Thiên Tinh Cung bồi dưỡng từ nhỏ. Đầu tiên là trợ thủ ở linh dược phòng. Đến khi tài nghệ luyện đan tăng tiến sẽ được Thiên Tinh Cung coi trọng phân cho địa vị cao hơn.

Trong ký ức của thanh niên đương nhiên không có tin tức về địa đồ. Mà linh đan sau khi luyện chế cũng bị Hỗn Nguyên lão tổ đem theo. Theo lý phải rất thất vọng, có điều Lâm Hiên lại thu được manh mối phi thường.

Lại nói dù Mặc Nguyệt Tộc luyện đan sư tốt nhất ra tay nhưng thượng cổ linh đan không dễ luyện thành, cuối cùng vẫn có bảy tám hạt phế đan. Linh đan tốt cỡ này, tất cả nguyên liệu đều là thiên tài địa bảo. Dù sao cứ có phế đan là tốt. Sắc mặt Lâm Hiên lập tức linh hoạt hẳn lên.

So với việc đi cướp linh đan, trộm phế đan đương nhiên ổn thỏa hơn. Thứ này không mấy người chú ý, có mất thì đám vu sư cũng không truy cứu làm gì.

Dấu thanh niên kia vào một góc khuất. Lâm Hiên thuận lợi đi tới linh dược phòng. Đây là một tòa kiến trúc khá âm u, dùng thiết thạch cứng rắn xây thành. Tả thủ lật một cái, trong tay xuất hiện một tấm mộc bài đen sẫm, hắn đem pháp lực rót vào trong.

Không trung tĩnh lặng bỗng lóe lên những tia sáng vàng, một quang tráo hiện lên rồi tách ra hai bên. Lâm Hiên vừa lòng gật đầu. Tấm mộc bài là thu được từ thanh niên vừa nãy. Nếu không, muốn loại bỏ cấm chế bí mật trước mắt không phải dễ.

Do dự một chút, Lâm Hiên đi vào trong. Trước mắt là cửa đá rất nặng, tuy nhiên với Cự Lực Thuật thì đẩy ra dễ như trở bàn tay.

Linh dược phòng nọ rộng khoảng trăm trượng. Mới bước vào, Lâm Hiên đã cảm giác được nhiệt khí hừng hực. Hiển nhiên địa điểm nơi đây cũng có hỏa tài nguyên cực kỳ phong phú.

Hắn đem thần thức đảo qua mọi vật trong phòng. Nơi trung tâm chỉ có một đỉnh lò vĩ đại, ngoài ra không có thêm vật gì khác.

Từ ký ức thanh niên, Lâm Hiên đi tới một vách đá bên trái đen tuyền. Pháp lực lưu chuyển, tay trái lại bắn ra một đạo thanh quang.

– Khai!

Chỉ thấy thạch bích ầm ầm chuyển động sang một đoạn, lộ ra một cầu thang đá thông xuống dưới lòng đất. Thấy tình huống này, Lâm Hiên sửng sốt ngoài ý muốn. Trong ký ức của thanh niên vu sư, chỉ có nói phế đan dự trữ ở nơi này nhưng không biết thêm gì về thềm đá.

Là thân phận tiểu tử kia quá thấp, không biết bí mật trong này? Hay ký ức của hắn xảy ra vấn đề?

Lâm Hiên suy tư một lát. Giờ không còn đường lui, dù núi đao biển lửa cũng phải xông vào một lần.

Ánh mắt hắn trở nên kiên định nhưng không lỗ mãng, liền nuốt vào một viên Hoán Hình Đan rồi biến ra dung diện tiểu tử vừa rồi. Thân thể cũng lùn xuống mấy tấc, trở nên mập một chút. Ngoài phục trang hơi khác biệt thì tướng mạo đã giống như thanh niên kia.

Cuối cùng lấy ra mấy tấm Địa Giai Phù cầm trên tay, lúc này hắn mới chậm rãi đi xuống cầu thang đá. Cầu thang rất dài, hai bên vách có khảm nạm những viên đá phát ra bạch quang óng ánh. Trong này khá là sáng tỏ, dù vậy Lâm Hiên vẫn bước rất chậm, thả ra toàn bộ thần thức đề phòng bất trắc.

Qua hơn hai trăm bậc, mất gần nửa canh giờ mới tới điểm cuối. Trước mắt hắn mở ra một vùng sáng.

– Đây là…

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Hiên kinh ngạc đến ngây người.

—–

Chú: (1) Bạch Khởi (chữ Hán: 白起;? – 257 TCN) là tướng nước Tần trong thời Chiến Quốc, lập nhiều công lao, góp phần lớn chiến tích trong việc thống nhất Trung Quốc của nước Tần, được phong chức Vũ An quân, đại lương tạo. Ông sinh ở miền đông huyện My, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.

Năm 262 TCN, nước Tần và các nước ở Quan Đông như Hàn, Triệu thường xuyên xảy ra chiến tranh, trong đó có trận đánh Trường Bình, được coi là nổi tiếng nhất dưới sự chỉ huy của Bạch Khởi.

Tần vốn mang quân đánh Hàn, sắp lấy được Thượng Đảng. Quan trấn thủ Thượng Đảng là Phùng Đình bị vây ngặt, cắt đứt liên lạc với Hàn. Biết thế không thể giữ được, Phùng Đình viết thư sang Triệu, xin mang Thượng Đảng về Triệu. Bất chấp ý kiến can ngăn, Triệu Hiếu Thành vương bằng lòng nhận Thượng Đảng, sai Bình Nguyên Quân Triệu Thắng đến nhận đất, nhưng lại không cử đại binh đi cứu trợ cho Thượng Đảng. Tướng Tần là Vương Hạt vây đánh Thượng Đảng, Phùng Đình cầu cứu nhưng suốt 2 tháng Triệu không cử viện binh sang. Mãi tới khi vua Triệu cử danh tướng Liêm Pha đi cứu thì Vương Hạt đã đánh vỡ Thượng Đảng. Phùng Đình mang dân chạy sang nương nhờ nước Triệu. Liêm Pha đi đến ải Trường Bình mới biết Thượng Đảng bị Tần lấy rồi.

Liêm Pha ra trận hai lần thất lợi, bèn cố thủ không ra nữa. Vương Hạt không đánh nổi ải Trường Bình liền xin viện binh. Vua Tần quyết định cử Bạch Khởi ra mặt trận. Đồng thời, vua Tần lại phao tin rằng quân Tần chỉ sợ tướng Triệu là Triệu Quát chứ không sợ Liêm Pha. Vua Triệu thấy Liêm Pha cầm cự mãi cho là nhát, bèn sai tướng trẻ Triệu Quát ra mặt trận. Triệu Quát cầm hơn 40 vạn quân, chủ quan coi thường Vương Hạt, không ngờ Bạch Khởi đã ra cầm quân ngoài mặt trận.

Bạch Khởi cố ý cho Triệu Quát thắng lợi một trận để coi thường quân Tần rồi đặt phục binh đánh tan nát quân Triệu. Sau đó quân Tần lại cắt đường vận lương khiến 40 vạn quân Triệu bị vây khốn, thiếu lương ăn. Quát liều phá vây ra, bị tử trận. Phùng Đình tự sát. Gần như toàn bộ quân Triệu đầu hàng.

Quân Triệu đầu hàng quá đông, Bạch Khởi sợ không kiềm chế được, nên bàn với Vưong Hạt chôn sống hết. Để lừa quân Triệu, ông đem hàng tốt chia làm mười doanh, sai mươi viên tướng thống suất, hợp với quân Tần, đều cho trâu rượu, ăn uống và nói rằng ngày mai Võ An quân sẽ lựa chọn quân Triệu, người nào khoẻ mạnh đánh trận được, thì cấp cho khí giới và đem về nước Tần sai dụng, còn người già yếu hay nhát sợ đều cho về Triệu. Quân Triệu mừng rỡ.

Đêm ấy, Bạch Khởi truyền mật lệnh cho mười viên tướng rằng:

Quân Tần đều dùng vải trắng phủ đầu, nếu đầu không có vải trắng, thì tức là quân Triệu, đều phải giết đi

Quân Tần theo lệnh, cùng ra tay một lúc. Hàng tốt nước Triệu vì không biết có lệnh ấy, lại không có khí giới, nên đều bó tay chịu chết. Bốn mươi vạn quân Triệu trong một đêm đều bị chém chết cả. Bạch Khởi thu nhặt những đầu lâu quân Triệu, chất đống ở trong luỹ Tần, gọi là núi Đầu Lâu.

Tính ra trong trận Trường Bình, trước sau quân Tần hoặc chém hoặc bắt cộng 45 vạn quân Triệu, kể cả những quân Triệu đầu hàng Vương Hạt trước, đều bị giết sạch cả, chỉ còn 240 người ít tuổi được thả về Hàm Đan để tuyên dương cái oai của nước Tần.

Vụ chôn sống quân Triệu là một trong những vụ thảm sát lớn nhất thời cổ đại của lịch sử Trung Quốc.

Bạch Khởi xông pha trận mạc suốt 37 năm, hầu như đánh đâu thắng đó, trước sau đánh phá 4 nước chư hầu, chém đầu gần 100 vạn quân địch, hạ hơn 70 thành, làm suy yếu hoàn toàn Tam Tấn và khiến nước Sở từ chỗ ngang hàng với Tần bị đặt vào thế yếu hơn, luôn phải ở tư thế phòng ngự. Chiến công của Bạch Khởi đã khởi đầu cho việc thôn tính hoàn toàn 6 nước chư hầu của nước Tần, đi đến thống nhất Trung Hoa. Bạch Khởi được các sử gia Trung Quốc đánh giá là một trong những tướng lĩnh xuất sắc nhất trong lịch sử Trung Quốc.

Tương truyền về sau vào khoảng cuối đời nhà Đường, sấm sét đánh chết một con trâu, dưới bụng trâu có hai chữ “Bạch Khởi”. Người ta nói Bạch Khởi vì giết người nhiều quá, nên mấy trăm năm sau vẫn còn phải chịu cái quả báo làm kiếp trâu bị sét đánh.