Q.7 - Chương 2126: Chém giết

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Rất nhanh, trùng vân quấn lấy khô lâu cùng một chỗ,dây dưa không dứt.

Song phương khí thế hừng hực, trong lúc nhất thời, ma khí màu xám trắng cùng hồng mang đan xen vào nhau,âm thanh bạo liệt giống như rang đậu vang lên dày đặc.

Trong phút chốc hình thành một trạng thái vị diệu,khó phân thắng bại!

Âm lệ tu sĩ nhìn thấy cảnh này, trên mặt càng hiện ra sự lo lắng. Vì luyện chế Cốt Ma, hắn đã hao tốn mất mấy ngàn năm công phu, các loại thiên tài địa bảo càng là tiêu hao vô số, thật quá khinh địch a.

Đáng giận!

Bất quá nộ thì nộ,thần thông của hắn đương nhiên không chỉ có thế. Hắn không cần nghĩ ngợi liền vươn tay ra, biến ảo pháp ấn, sau đó điểm một chỉ về hướng ngọn núi kia. Núi này lập tức linh quang đại tố, biến thành thiênn thạch nện tới Lâm Hiên.

Lâm Hiên hít một hơi khí lạnh,chưa nói tới uy lực của bảo vật này thế nào,chỉ riêng thể tích của nó cũng khiến người ta kinh hãi,nếu bị nện trùng thì quả thật là ăn không tiêu.

Lâm Hiên không cần nghĩ ngợi,thân hình lóe lên,lại thi triển ra Cửu Thiên Vi Bộ, linh quang lắc lư một chút liền biến mất không thấy bóng dáng.Ngọn núi mất đi mục tiêu,rơi vào khoảng không.

Sau một khắc, Lâm Hiên hiện thân tại ngoài trăm trượng.Hắn tất nhiên sẽ không bị động chịu đòn mà không hoàn thủ,vừa định thúc dục bảo vật, lại đột nhiên như cảm ứng được điều gì đó,tay áo phất một cái, một đạo thanh sắc kiếm quang theo đầu ngón tay kích bắn ra.

Bành!

Kiếm quang chém trúng một vật, liền hiện ra hai viên cầu một lớn một nhỏ cỡ nắm tay. Hai hạt châu nay có màu nâu xanh,sau khi bị kiếm quang đánh trúng thì liền bạo liệt.

Một cỗ lực lượng âm hàn theo đó tỏa ra, Lâm Hiên cũng không khỏi rùng mình một cái. Hắn đang muốn thi triển Cửu Thiên Vi Bộ thì lại ngoài ý muốn phát hiện thần thông này thất bại.

“Đây là bảo vậy gì mà có thể bài trừ được thuấn di?”

Nhiều ý niệm hiện lên trong đầu Lâm Hiên, bất quá giờ khắc này cũng không kịp đánh giá cẩn thận cái gì.

Bởi vì bảo vật hình núi nhỏ đã hung dữ nện tới. Hai gã tu tiên giả của Thiên Thi môn phối hợp có thể nói là phi thường ăn ý.

Lâm Hiên thấy cảnh này, sắc mặt cũng có chút âm trầm, nguyên vốn không muốn sử dụng kiện bảo vật kia bất qua bây giờ lại phải lôi ra sử dụng, cái này là do các ngươi bức ta.

Trong nội tâm nghĩ như vậy, Lâm Hiên duỗi ra tay phải, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung lên, một thanh đoản kiếm linh quang lập loè dài hơn thước bay vút ra.Đoản kiếm có tạo hình hoàn toàn bất đồng với Ma Duyến Kiếm.Đây là Phệ Linh Kiếm.Nó có tạo hình hết sức cổ xưa lại ẩn chứa một cỗ khí thế bá đạo,hoa lệ.

Sau đó,Lâm Hiên hít sâu một hới đem pháp lực toàn thân rót vào.

Lúc này, ngọn núi đã cách người bất quá tầm hơn mười trượng.Lâm Hiên đem bảo vật trong tay hung hăng bổ xuống.

Chỉ qua một thoáng, lệ mang nổi lên, một cỗ linh khí bàng bạc lấy Lâm Hiên làm trung tâm, hướng về bốn phía ầm ầm tràn ra.

Sau đó linh khí lại lóe lên,hóa thành bốn đạo linh quang có tính chất khác nhau.Kim khí Màu trắng,mộc khí màu xanh,thủy khí màu lam,hỏa khí màu đỏ…Bốn cỗ linh khí phân biệt tụ hợp,cùng phát ra tiếng thanh minh hùng hồn,rồi hóa thành bốn hư ảnh linh thú cực lớn.

Tứ linh thú tuy không giống nhau, nhưng đều phát ra khí thế cao quý mà bướng bỉnh…

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.

Sau khi bốn đạo hư ảnh hiện ra liền mang theo khí tức cuồng bạo hướng về địch nhân bổ nhào qua.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn truyền đến, toàn bộ bầu trời đều tràn ngập bốn đạo ling quang màu lưu ly.Đi cùng với kì cảnh tuyệt đẹp là một cỗ linh áp đáng sợ từ trời ép xuống.Phàm là chỗ bị nó bao phủ đều khiến người ta hô hấp không thoải mái.

Về phần ngọn núi cao trăm trượng đang bị chìm trong linh quang,xung quanh liền xuất hiện bốn đạo phù văn màu sắc khác nhau, như ẩn như hiện,phun ra nuốt vào.Một màn không thể tưởng tượng đập vào mi mắt chính là,tòa núi cực lớn kia cứ thế toàn bộ bị hòa tan.

Đúng, không có nhìn lầm a,giống như đem băng tuyết thả vào lò lửa. Chỉ trong giây ngọn núi đã biến thành hư vô.

Tuy đây cũng là một kiện bảo vật có thần thông bất phàm, nhưng Phệ Linh Kiếm càng không phải là bảo vật bình thường.Theo như lời Băng Phách Ma Tổ, đây là một kiện phỏng chế Tiên Thiên Linh Bảo.

Tiên Thiên Linh Bảo,ngay cả lão quái vật Độ Kiếp kỳ cũng thèm thuồng.Mặc dù chỉ là đồ phỏng chế nhưng uy lực của nó thừa sức đối phó với tu sĩ bình thường.

Băng Phách Ma Tổ năm đó còn bị Phệ Linh Kiếm gây cho không ít phiền toái.Tuy khi đó, nàng chỉ là một phân hồn, nhưng cũng đã cho thấy chỗ đáng sợ của bảo vật này.

Mắt thấy ngọn núi biến thành hư vô, âm lệ tu sĩ đột nhiên biến sắc, thầm kêu một tiếng “Không tốt”, thân hình lóe lên, dốc sức liều mạng kích bắn hướng về phía sau, một bên hai tay liên tục kết ấn, tế ra liên tiếp bảy tám kiện bảo vật phòng ngự hình dạng khác nhau.

Trong thời khắc sinh tử, hắn tự nhiên phải thi triển toàn lực,đem mọi thủ đoạn mà một tu sĩ Động Huyền hậu kỳ có thể sử dụng phát huy đến tận cùng.Thân gia của hăn cũng phi thường phong phú, phản ứng cực nhanh.Nhưng tất cả đều vô dụng.Công kích Phệ Linh Kiếm quá mức đáng sợ, chỉ cần vừa tiếp xúc với vầng sáng là bảy tám kiện bảo vật đã hóa thành bình chướng đều vỡ vụn.

“Không…”

Âm lệ tu sĩ kinh hô một tiếng,nhưng tiếng hô phi thường ngắn ngủi, bởi vì chỉ cần thời gian một lần hô hấp, hắn đã bị linh quang nuốt mất. Đường đường là Động Huyền hậu kỳ lão quái vật cũng không chịu nổi một kích.

Uy lực như vậy, lại khiến Lâm Hiên kinh hãi không thôi.Lâm Hiên muốn tiết kiệm pháp lực nên cũng chỉ xuất ra năm sáu thành uy lực của Phệ Linh Kiếm mà thôi.

Chính người sử dụng đã rung động như vậy chứ đừng nói gì đến mĩ lệ nữ tử,nàng ngoại trừ sợ hãi thì trong lòng cũng chỉ còn sợ hãi. Vốn là thợ săn lại biến thành con mồi, giờ khắc này nàng đâu còn lo lắng gì đến mệnh lênh sư tôn nữa, hôm nay có bảo trụ được mạng nhỏ chính mình hay không mới là trọng yếu nhất. Nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó không nói hai lời liền xoay thân hướng chân trời bỏ chạy.

“Muốn đi, ngươi đi được sao?” Lâm Hiên cũng không phải là loại biết thương hương tiếc ngọc gì, đối với địch nhân càng không có hạ thủ lưu tình bao giờ.

Đạo lý diệt cỏ tận gốc, Lâm Hiên từ khi vừa bước vào tu tiên giới đã nắm chắc, huống chi sau khi diệt sát nàng này, còn có thể kiếm được rất nhiều chỗ tốt, điểm tông môn cống hiến chẳng hạn, sao có thể thả cho nàng đi chứ.

Lâm Hiên biến thành một đạo thanh hồng, đem bảo vật thu lại,rồi viễn độn hướng theo nữ tử mà truy kích.

Nàng này bất quá là Động Huyền trung kỳ, nhưng độn thuật lại có vài phần huyền diệu, đáng tiếc vỏ quýt dày có móng tay nhọn, so sánh độn thuật với Lâm Hiên vẫn có chút chênh lệch.

Khoảng cách hai người càng ngày càng gần.

Nàng này trên mặt tràn đầy thần sắc sợ hãi,khi quay đầu lại càng kinh hãi không thôi.Nàng đột nhiên giương một tay lên bắn ra vài đạo ô quang về phía sau.

Bên trong bao hàm đủ loại đao thương kiếm kích, các hình các dạng pháp bảo bất đồng.Nàng đương nhiên không mong vài món bảo vật này có thể đả thương địch thủ, chỉ hy vọng tranh thủ một chút thời gian là đã cảm thấy mĩ mãn rồi.