Quyển 3: U châu loạn - Chương 93: Kỳ ngộ chiến giáp thuật

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Giờ thần thức mạnh mẽ vượt xa khi ở Trúc Cơ Kỳ, Lâm Hiên đương nhiên muốn thử lại một lần.

Cầm ngọc giản trong tay, hắn thả thần thức chậm rãi bao quanh, rất nhanh vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Vừa chạm vào mặt ngoài ngọc giản, thần thức đã bị bắn ngược trở về.

Sắc mặt Lâm Hiên lộ chút khó coi. Hừ một tiếng, thần thức tăng mạnh nhưng một canh giờ sau vẫn chau mày nhìn ngọc giản. Không biết mặt ngoài của nó thiết lập loại cấm chế gì mà che được thần thức.

Trầm ngâm một chút, Lâm Hiên đem nó lơ lửng giữa không trung, sau đó đánh ra vài đạo pháp quyết.

Một thoáng sau, ngọc giản cũng có phản ứng. Những tiếng ông ông vang lên rồi ẩn hiện lam quang.

Lâm Hiên mừng rỡ tiếp tục truyền linh lực vào. Nhưng chỉ một lát sau lam quang nhạt dần, ngọc giản khôi phục lại như thường. Với sự kiên trì của hắn mà lúc này không khỏi tức giận, cơ hồ muốn hung hăng ngọc giản đập xuống để phát tiết.

Nén giận một hồi, cuối cùng hắn vẫn nhịn được. Tin rằng vật càng khó mở bên trong ẩn dấu bí mật càng kinh người. Tạm thời nó bỏ qua một bên, hắn lại dùng thần thức tìm tòi trong túi trữ vật.

Một lát sau Lâm Hiên lấy ra một cổ ngọc bài cỡ bàn tay, có điêu khắc một số hoa văn kỳ dị thời thượng cổ. Bảo vật này thu được ở Khê Dược Giản cùng với Cửu Thiên Huyền Công. Diệu dụng thì hắn biết một chút, nó có thể hấp thu hồn phách yêu thú tiến hành bổ sung năng lượng Thú phù. Tuy vậy là thứ đi kèm với Cửu Thiên Huyền Công, Lâm Hiên đoán rằng hẳn ngọc bài này còn diệu dụng khác chưa được phát hiện.

Cầm trong tay ngắm nghía, đột nhiên hắn biến sắc, kinh ngạc quay đầu sang. Nếu vừa rồi cảm ứng không sai, tựa hồ ngọc bài cùng cổ ngọc giản có phát sinh cộng hưởng.

Do dự một chút, Lâm Hiên đồng thời truyền linh lực vào cả hai.

Rất nhanh ngọc bài liền trở nên sáng rực, sau đó phóng ra một đạo lam quang chiếu trên ngọc giản. Chỉ thấy ngọc giản rung lên kịch liệt, thậm chí như muốn rời tay hắn.

Lâm Hiên kinh hỉ, hít một hơi thật sâu. Năm ngón tay dùng sức nắm chặt ngọc giản. Lúc này nó bắt đầu phát sinh biến hóa, vẻ đen tuyền biến mất lộ ra màu xanh biếc.

Thời gian qua chừng một tuần trà, ngọc giản hoàn toàn chuyển sang màu xanh thì ngọc bài cũng ngừng phóng lam quang.

Lâm Hiên cầm ngọc giản lật đi lật lại. Xem xét không phát hiện gì bất thường, một lần nữa đem thần thức rót vào. Lần này không gặp cản trở mà dễ dàng chìm vào trong.

Sau nửa canh giờ hắn ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên.

Tuy đoán được trong này ghi lại thứ bất phàm, nhưng không ngờ lại là Chiến giáp thuật!

Theo truyền thuyết, cổ tu sĩ thời kì xa xưa trăm vạn năm trước có thần thông vượt xa hiện giờ, trong đó chiến giáp có tác dụng bảo vệ thân thể thần kỳ. Nếu pháp bảo là chủ công thì chiến giáp là chủ phòng ngự, quan trọng như nhau.

Theo năm tháng trôi qua, phương pháp luyện chế pháp bảo vẫn lưu truyền tại tu tiên giới còn chiến giáp thuật đã thất truyền từ lâu.

Tuy rằng hiện tại có tiên giả dùng một số loại tài liệu trân quý, chế thành nội giáp có hiệu quả phòng hộ không tệ, chẳng qua vẫn còn kém xa chiến giáp khi xưa.

Nội giáp và áo giáp nơi thế tục là vật chết, chỉ dùng để che chắn thân thể. Còn chiến giáp của thượng cổ tu sĩ có nguyên tắc giống pháp bảo, tương thông cùng tâm thần chủ nhân. Bình thường tu sĩ có thể dung nhập nó vào trong cơ thể rồi dùng nguyên thần bồi dưỡng. Vào thời điểm chiến đấu, có thể dùng thần niệm là nó lập tức mặc ra hộ thể, không chỉ phòng ngự vượt xa nội giáp mà còn hỗ trợ thêm đối với một số pháp thuật nhất định.

Như vậy có thể thấy dù ở thời kì thượng cổ, chiến giáp cũng vô cùng trân quý. Đáng tiếc phương pháp luyện chế đã thất truyền, tuy còn một số nhưng chỉ e còn hiếm hơn cả cổ bảo.

Theo Lâm Hiên biết, trong bốn vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ U châu, chỉ có hai người là có chiến giáp. Một là Cực Ác Ma Tôn, người còn lại là thái thượng trưởng lão Nhất Tuyến Hạp. Hai người đều nhờ cơ duyên, xảo hợp đoạt được từ di tích của cổ tu sĩ.

Ngoài hai lão quái này, phóng mắt cả U châu nghe nói chỉ còn một vị cao thủ tán tu Ngưng Đan trung kỳ là có được chiến giáp.

Người này xuất thân từ một gia tộc đã tàn lụi. Chiến giáp của hắn chính là bảo vật truyền thừa của tổ tiên.

Nghe nói theo tiêu chuẩn thượng cổ, phẩm chất của chiến giáp này chỉ xem như loại bình thường. Nhưng hắn dựa vào công hiệu thần kỳ của nó, lại có thể đứng đầu trong cảnh giới Ngưng đan trung kỳ. Với tu vị trung kỳ lại có thể tranh phong với cao thủ hậu kỳ.

Hơn nửa ngày vui sướng, tâm tình dần bình ổn lại. Lâm Hiên đem thần thức chìm vào bên trong ngọc giản.

Hắn nhập định suốt ba ngày thì mới ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc vạn phần. Chiến giáp thuật đúng là bác đại tinh thâm vượt xa những gì hắn dự đoán, càng thêm bội phục về thần thông của cổ tu sĩ!

Chiến giáp thuật có chỗ tương đồng như pháp bảo, phương pháp luyện chế có nhiều nhưng chia ra hai loại chính.

Thứ nhất là loại chiến giáp bình thường, cần tìm được tài liệu cần thiết luyện chế ra. Sau đó như pháp bảo thu vào trong cơ thể dùng chân nguyên bồi dưỡng. Theo năm tháng uy lực ngày càng mạnh.

Loại thứ hai là loại chiến giáp đã được cải tiến, có thể tiến hành luyện chế nhiều lần. Thí dụ như tu sĩ luyện chế ra hình thái cơ sở ở Ngưng đan kỳ, khi tiến cảnh Nguyên Anh, kiếm được tài liệu phù hợp thì có thể thăng cấp, loại này có lực phòng ngự mạnh hơn.

Đương nhiên việc gì cũng có hai mặt lợi hại. Loại chiến giáp thăng cấp này, không những cần nhiều tài liệu trân quý mà luyện chế cũng vô cùng phức tạp. Khả năng thất bại rất cao.

Lâm Hiên mất ba ngày mới tham ngộ sơ qua phần giới thiệu chiến giáp thuật một lần. Một lần nữa hắn đem thần thức chìm vào ngọc giản.

Một tuần trăng trôi qua.

Ba tuần trăng sau, hắn mới rời phòng luyện công. Mới đầu muốn hiểu biết một chút bí pháp để lựa chọn chiến giáp thích hợp, không ngờ hắn đã bị kỳ nghệ này mê hoặc.

Chiến giáp thuật đã thất truyền nhưng nói cho cùng chính là một đường với luyện chế pháp bảo.

Lâm Hiên đã nhìn trúng một bộ bảo giáp được giới thiệu trong ngọc giản.

Bích Diễm Kỳ Lân Giáp!

Đây là một loại chiến giáp có thể thăng cấp, rất có uy danh ở thượng cổ. Phương pháp luyện chế hiển nhiên vô cùng gian nan. Yêu cầu người luyện chế phải có pháp lực tinh thuần cùng cực, thần thức cực mạnh.

Điều khiến Lâm Hiên động tâm là uy lực của nó. Dễ dàng đỡ được một kích toàn lực của tu sĩ cùng cấp, hơn nữa còn có hiệu quả khắc chế đối với ngũ hành pháp thuật. Đặc biệt là có thể hấp thu pháp thuật hỏa thuộc tính, biến thành năng lượng cho chủ nhân.

Theo như ngọc giản giới thiệu, ngực của bảo giáp có hai hốc to để dùng Yêu đan khảm vào. Hốc màu đỏ hồng có thể khảm Yêu đan hỏa thuộc tính của yêu thú. Hốc màu đen, có thể khảm Yêu đan của quỷ vật. Như vậy chiến giáp này có thể khắc chế pháp thuật quỷ đạo cùng hỏa thuộc tính.

Tài liệu thăng cấp thì không nói. Trong tài liệu cơ bản, ngoài hai loại khó tìm thì tất cả có thể mua ở phường thị. Lâm Hiên đọc đến đây thì cân nhắc một hồi, quyết định luyện chế chiến giáp này.

Chuẩn bị ra ngoài một chuyến. Lâm Hiên liền tới linh thú thất xem qua một lát. Kết quả khiến hắn quá đỗi vui mừng. Chỉ thấy trận pháp tụ tập thiên địa linh khí đã vận hành. Trong không trung xuất hiện những quang điểm màu xanh nhạt, không ngừng bị hút vào trong quả trứng.

Rột…

Vỏ ngoài trứng thú xuất hiện một số vết nứt. Lâm Hiên suy nghĩ một chút, liền lấy ra mấy khối trung phẩm tinh thạch sau đó phất tay áo một cái. Vài đạo kiếm khí bắn nhanh ra nghiền tinh thạch thành bột phấn, thiên địa linh khí liền bị hút vào trứng thú.

Hấp thu một lượng lớn linh lực, mặt ngoài quả trứng thú bắt đầu tỏa ra hào quang bảy màu. Thấy dị tượng như vậy, Lâm Hiên ầm thầm vui mừng. Khẳng định yêu thú bên trong có chỗ bất phàm.

Ào! Một đạo sáng trắng kinh người phóng lên cao. Thân là tu tiên giả mà Lâm Hiên cũng cảm thấy chói mắt.Trong lòng cả kinh, hắn liền vận dụng linh lực lên hai mắt. Đã thấy yêu thú đã phá vỏ chui ra.

Lâm Hiên nhìn mà trợn mắt há mồm.

Không ngờ yêu thú trước mắt có tứ chi thô ngắn, toàn thân phủ đầy lông trắng tựa như một quả bóng tròn thập phần đáng yêu. Nói là yêu thú nhưng gọi là sủng vật thì thích hợp hơn.

Lâm Hiên búng đầu ngón tay một cái, nó liền ngã lăn ra đất. Nhưng sau khi đứng lên cũng không tức giận, ngược lại còn nhảy lên vai hắn, bộ dáng thập phần thân thiết do lúc còn là trứng thú, Lâm Hiên đã lấy máu nhận chủ.

Cẩn thận quan sát một hồi, Lâm Hiên nhẹ nhàng cho tiểu thú này vào túi linh thú. Tuy hình dáng của nó cổ quái nhưng hắn không hề thất vọng. Thực lực của yêu thú không thể phán đoán thông qua hình dáng. Răng nhọn vuốt sắc không có nghĩa là mạnh. Ngược lại có vẻ vô hại chưa chắc không có thần thông cực lớn. Tiểu thú vừa mới nở, Lâm Hiên quyết định sẽ nghiên cứu sau.

Đóng cửa động lại, lúc này toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang, chuẩn bị rời khỏi Linh Dược Sơn thì một đạo hỏa quang bay tới trước mặt.

Vươn tay bắt lấy Truyền Âm Phù, hắn đem thần thức chìm vào trong. Rất nhanh đôi mày chau lại.

Trùng hợp vậy sao? Sư tôn tìm hắn làm gì? Lâm Hiên lộ chút do dự nhưng vẫn bay về động phủ của Thông Vũ chân nhân.

Cảnh vật vẫn như trước nhưng cảm nhận của hắn đã có sự thay đổi.

– Là Hiên nhi sao, vào đi!

Thanh âm ôn hòa của Thông Vũ chân nhân truyền vào tai. Lâm Hiên cảm ứng được một luồng thần thức cường đại bao phủ toàn thân nhưng không ác ý. Có lẽ là Ngưng đan hậu kỳ.

Tuy đã đoán tu vị của sư tôn bất phàm nhưng khi hiển lộ vẫn khiến Lâm Hiên kinh hãi. Thông Vũ chân nhân chưa đến hai trăm tuổi, sau này rất có thể tiến cấp Nguyên Anh Kỳ. Vị sư tôn này tuy không kinh tài tuyệt diễm bằng Thiên Trần chân nhân nhưng cũng là kỳ tài tu tiên ngàn năm khó gặp.

Lâm Hiên ổn định tâm thần rồi mới cất bước vào động phủ.

– Sư tôn!

Thông Vũ chân nhân đang nghiên cứu một cái ngọc giản. Thấy Lâm Hiên tiến vào, lão mỉm cười hòa ái, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

Hai người thầm đánh giá lẫn nhau vài lần. Thông Vũ chân nhân chưa nói thì Lâm Hiên đương nhiên không mở miệng. Nhất thời không khí có vẻ miễn cưỡng.

– Khụ khụ…

Thông Vũ chân nhân ho khan một tiếng.

– Hiên nhi, ngươi nhập môn mới hơn hai mươi năm sao?

– Thưa sư tôn, chính xác là hai mươi ba năm.

– Ừm, hai mươi ba năm ở thế tục thì không ngắn, đối với tu tiên giả chúng ta lại chỉ là trong nháy mắt.

Thông Vũ chân nhân nở nụ cười:

– Nhớ lại khi nhập môn, con chỉ là Trúc Cơ Sơ Kỳ, giờ đã ngưng đan thành công…

– Hoàn toàn nhờ vào sự chỉ bảo của sư tôn.

Lâm Hiên cung kính ôm quyền.

– Không cần nịnh vi sư. Thân là sư tôn như ta thật không xứng với điều này. Con nhận ta làm thầy, có điều ta không chỉ điểm trên tu luyện cho con, biết vì sao không?

Là lão muốn che dấu tu vị, không muốn bại lộ thực lực. Điều này có gì khó đoán!

Thầm nghĩ vậy nhưng Lâm Hien liền cung kính đáp:

– Đệ tử vô tri ngu dốt, mong được sư tôn chỉ điểm.

Thông Vũ chân nhân vuốt râu mỉm cười, nhìn Lâm Hiên đẩy ẩn ý. Người đệ tử này nhập môn đã hơn hai mươi năm, tại sao lại lão không rõ. Phương diện khác không nói, chỉ riêng tâm cơ của hắn tuyệt đối là nhất đẳng.

Thông Vũ mỉm cười nói:

– Vậy có biết tại sao vi sư thu con làm đồ đệ, rồi đề cử làm thiếu chủ của Linh Dược Sơn?

Ngoài mặt Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng trong lòng kinh hoảng. Thực lực của Linh Dược Sơn thật ra không hề thua kém tam đại chính phái. Môn phái lớn như vậy, sao lại để một tiểu nhân vật Trúc Cơ sơ kỳ làm thiếu chủ?

Lam Sắc Tinh Hải là bảo vật nghịch thiên điên đảo cả tu tiên giới. Dù là lão quái Nguyên Anh Kỳ cũng không thể phát hiện. Ngoài sở hữu thứ này ra, Lâm Hiên nghĩ mãi không thấy bản thân hắn có gì đặc biệt hơn người.

Hắn có thể Trúc Cơ thành công khi mới hơn hai mươi. Nhưng các đại môn phái cũng không thiếu thiên tài như vậy. Rốt cuộc định của Thông Vũ chân nhân là thế nào?

Lâm Hiên hít sâu một hơi, ôm quyền thi lễ:

– Xin sư tôn chỉ dạy.

– Trước khi ta nói rõ chuyện này, con hãy trả lời ta một câu hỏi. Về bí mật của Linh Dược Sơn, con đã biết được mấy phần?

Ánh mắt Thông Vũ chân nhân nhìn thẳng vào Lâm Hiên.

– Điều này…

Lâm Hiên do dự một lát rồi nói:

– Đệ tử ra ngoài nhiều,cũng biết được một số tin đồn.

Lâm Hiên không hề giấu diếm. Đem những hiểu biết của hắn về Linh Dược Sơn cùng lời đồn về Thiên Trần tổ sư, nhất nhất nói ra.

Thông Vũ chân nhân chưa gây bất lợi gì cho hắn. Trước mặt lão hồ ly này, tốt nhất là nên thành thật một chút, dù sao cũng không hại gì:

– Ừm, con biết nhiều như vậy cũng không dễ dàng.

Thông Vũ chân nhân vuốt râu, có vẻ hết sức hài lòng.

– Sư tôn…

Lâm Hiên do dự một chút như muốn hỏi.

– Con muốn biết gì, cứ hỏi đi!

Lúc này Thông Vũ chân nhân dường như là một vị sư tôn hòa ái.

– Thực lực bổn môn không hề dưới tam đại chính phái thì đệ tử đã biết. Chẳng qua sự tình bổn môn còn tổ sư Nguyên Anh Kỳ đang bế quan là thật chăng?

– Ý con đoán thế nào?

– Đệ tử không biết.

Vẻ mặt Lâm Hiên mười phần thành thật.

– Ừm, bổn môn quả thật có một vị thái thượng trưởng lão Nguyên Anh Kỳ, hơn nữa Từ sư thúc đã tiến cảnh trung kỳ.

Trên mặt Thông Vũ chân nhân lộ vẻ đầy kính ngưỡng.

– Nguyên Anh trung kỳ?

Lâm Hiên nghe thì toàn thân chấn động. Ở đại cảnh giới Nguyên Anh Kỳ thì pháp lực tăng tiến vô cùng chậm chạp. Mỗi lần tiến cảnh là một lần không thể tưởng tượng được. Ngay cả tam đại chính phái truyền thừa hơn vạn năm cũng chỉ có bốn trưởng lão Nguyên Anh sơ kỳ.

Nghe nói ở U châu, lão quái trung kỳ chỉ có một mình Cực Ác Ma Tôn mà thôi.

– Từ trưởng lão….Không, Từ sư tổ đã là Nguyên Anh trung kỳ, như vậy so với Cực Ác Ma Tôn thì ai lợi hại hơn?

Với tâm cơ của Lâm Hiên, chuyện có thể khiến hắn kinh ngạc không nhiều. Đúng lúc này lại nhịn không được hỏi một câu nhạy cảm.

Lời vừa ra hắn liền cảm thấy hối hận. Thông Vũ chân nhân sửng sốt, ho khan một tiếng, lão đang không biết trả lời thế nào thì một thanh âm truyền ra.

– Thông Vũ sư điệt, chuyện này có gì khó nói đâu. Cực Ác Ma Tôn chính là quỷ tu sở hữu những nhần thông vượt xa tu sĩ cùng cấp. Hơn nữa hắn tu luyện Huyền Ma Chân Kinh thần diệu, nghe nói gần đây lại luyện ra Đệ Nhị nguyên thần. Như vậy phân nửa ta không phải là đối thủ của hắn.

Thông Vũ chân nhân nghe thì chấn động, trên mặt lộ vẻ cung kính dị thường, vội vàng đứng lên:

– Sư thúc…

Sư thúc! Lâm Hiên hoảng sợ ngẩng đầu. Chưởng môn sư tôn xưng hô như thế, chẳng lẽ là?

Còn chưa thấy gì thì một luồng thần thức vô cùng cường đại truyền đến khiến hắn không rét mà run!