Quyển 3: U châu loạn - Chương 114: Khách ngoài ý muốn

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chỉ thấy tiểu thú hấp thu một lượng lớn linh lực thì ngẩng đầu thỏa mãn, mở miệng nhả ra những sợi tơ trắng gần như trong suốt, rất nhanh tự bao lấy phủ bản thân vào trong.

– Đây là…

Lâm Hiên kinh ngạc rồi lập tức mừng rỡ. Hắn đã xem qua một số thư tịch liên quan đến linh thú cùng tập tính của chúng, tuy không thấy nhắc tới tiểu thú kỳ lạ trước mắt nhưng chắc chắn sẽ có điểm tương đồng.

Sự việc trước mắt là điềm báo linh thú sắp thăng cấp! Vốn rất mong đợi thần thông của tiểu gia hỏa này nhưng hắn đành vỗ vào túi linh thú, một đạo bạch quang bắn ra nhanh chóng cuốn lấy tiểu thú trở về.

Nguyệt Nhi tiến cảnh cộng thêm với tiểu thú thăng cấp thật là song hỉ lâm môn, Lâm Hiên không vội rời khỏi Quỷ La Thành. Có thể nói lần này tiểu nha đầu ngưng đan vô cùng nguy hiểm, cần thêm một thời gian để ổn cảnh giới.

Những ngày kế tiếp, hai người tiếp tục bế quan. Lâm Hiên ngày thì đả tọa, đêm thì chuyên tâm nghiên cứu ngọc giản có ghi lại thuật chế phù. Đông qua xuân tới, Bất tri bất giác cả hai lưu lại Quỷ La Thành đã được ba tuần trăng. Lúc này cảnh giới của Nguyệt Nhi đã được củng cố.

– Thiếu gia, người tính khi nào quay về Linh Dược Sơn?

– Vài ngày nữa. Đã qua mấy tuần trăng, Hạo Thiên Quỷ Đế dù có phái người truy tung ta nhưng không có tin tức lâu như vậy, hẳn là đối phương đã từ bỏ.

– Vâng. Đúng rồi thiếu gia, người có định nói ra chuyện của Thất Tuyệt Thiên không?

Nguyệt Nhi có vẻ tò mò về chuyện này. Nha đầu cũng thuộc âm hồn quỷ vật nhưng đã ở lâu bên cạnh Lâm Hiên, xem những kẻ ở Âm Hồn Cốc không chút quan hệ.

– Nói cũng vô ích, chỉ là phí công mà thôi.

Thần sắc Lâm Hiên lãnh đạm, sớm đã nghĩ qua vấn đề này.

– Tại sao?

Thanh âm Nguyệt Nhi lộ chút khó hiểu.

– Nha đầu ngốc, Thất Tuyệt Thiên không phải là tiểu môn tiểu phái, mặc dù bản chất của thương minh là rời rạc nhưng truyền thừa hơn vạn năm, còn ta có là cái gì. Chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ, trong tay không có chứng cứ nói ra thì ai tin. Lại còn rước thêm phiền toái về cho bản thân.

– Nhưng mà thiếu gia, chẳng lẽ cứ để bí mật về Thất Tuyệt Thiên giấu kín như thế. Đám lệ quỷ đã chuẩn bị hơn vạn năm, một khi hành động thì nguy cơ không nhỏ.

Nguyệt Nhi vẫn có chỗ lo lắng.

– Sợ cái gì, trời có sập xuống cũng có kẻ khác chống đỡ.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười băng lãnh:

– Huống chi tình thế U Châu bay giờ còn chưa đủ loạn sao, ma đạo cùng chính đạo sắp xuất thủ, ở Quỷ La Thành này còn tốt một chút chứ khắp nơi đã nổi lên tinh phong huyết vũ.

– Ưm, thiếu gia nói có lý. Nhưng tổ chim bị cướp thì trứng há còn nguyên? Đến lúc đó thì chúng ta phải đối phó ra sao?

– Không cần quá lo lắng, muốn tiêu dao tại tu tiên giới, thực lực vĩnh viễn là số một. Việc cấp bách hiện nay chính là đề thăng thực lực cho hai chúng ta.

Lâm Hiên nói tới đây thì hé miệng phun ra một đạo hắc quang. Một cây phiên kỳ màu đen hiện ra.

– Nguyệt Nhi, cầm lấy đi

…?

Nguyệt Nhi ngây ngốc nhìn bảo vật trước mắt:

– Thiếu gia, người đang giỡn sao?

– Có vấn đề gì?

– Đây chính là bổn mạng pháp bảo mà người khó khăn mới luyện chế thành, nếu cho ta thì người dùng bằng gì?

– Không phải ta còn rất nhiều cổ bảo sao?

Lâm Hiên cười hòa ái:

– Thường ngày ta tu luyện chân pháp đạo gia, Huyền Ma Chân Kinh chỉ là phụ trợ mà thôi, âm linh lực trong cơ thể không thể tinh thuần bằng dương linh lực, mà bổn mạng pháp bảo này cần phải dùng nguyên thần lấy âm linh lực bồi luyện, mới có phát huy được uy lực. Hai ta có khế ước, tâm thần tương thông, dù là cô bồi luyện Thú Hồn Phiên thì ta vẫn có thể thao túng nó, tạm thời cứ cầm lấy.

Lời của Lâm Hiên rất hữu lý, Nguyệt Nhi không phản bác nữa mà trân trọng tiếp nhận Ma phiên.

– Thiếu gia yên tâm, Nguyệt Nhi nhất định sẽ bồi luyện tốt bảo vật này.

Lâm Hiên gật đầu, đột nhiên chân mày nhíu lạ, phất tay giải trừ cấm chế.

Một đạo hỏa quang từ ngoài bay vọt vào.

Là Truyền Âm Phù!

Lâm Hiên có chút bất ngờ, hắn làm gì có bằng hữu trong Quỷ La Thành này?

– Ra là hắn!

Đem thần thức truyền vào trong.Lâm Hiên khẽ lẩm bẩm, tay khẽ bóp khiến hỏa quang tắt ngấm, lúc này quay sang thiếu nữ:

– Nguyệt Nhi.

– Vâng, thiếu gia.

Tức thời nàng hóa thành một đạo thanh hồng bay vào trong ống tay, Lâm Hiên liền ra ngoài cửa động.

Ngoài này có một tu sĩ trung niên vận đạo bào ngoài ngũ tuần, thấy Lâm Hiên thì lộ vẻ vui mừng, liền tiến lên ôm quyền:

– Lâm đạo hữu, đã tới quấy rầy.

– Ha ha, Lý huynh không cần khách khí, chẳng qua huynh đài có thể tìm đến đây, thực khiến tại hạ bất ngờ.

Lâm Hiên mỉm cười hoàn lễ.

Người tới chính là trưởng lão Ngưng Đan Kỳ Hỏa Linh Môn, Lý Diệu Thiên.

– Đạo hữu chê cười rồi, tại hạ ở Quỷ La Thành được một thời gian nên tương đối quen thuộc. Biết đạo hữu tu luyện trong vùng Hỏa Diệm Sơn thì tìm đến không phải chuyện khó.

– Không biết Lý huynh tìm tại hạ có chuyện gì?

Lâm Hiên thản nhiên hỏi.

– Cũng không có đại sự gì, chỉ là muốn cùng đạo hữu ôn một chút chuyện cũ. Điều thứ hai là hội trao đổi của tu sĩ Ngưng Đan kỳ sắp sửa cử hành, không biết Lâm huynh có hứng thú tham gia?

Lý Diệu Thiên cười đầy hữu hảo.

Ôn chuyện? Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng thầm cười lạnh không thôi. Hắn từng bị Hỏa Linh Môn đuổi giết ở Khê Dược Giản chứ đừng nói là giao tình với người trước mặt này.

Tuy nhiên hắn thực sự có hứng thú đối với hội trao đổi. Khác với Linh Động kỳ và Trúc Cơ kỳ, cảnh giới Ngưng Đan cần thêm rất nhiều tài liệu quý hiếm.

Tại phường thị không thể thỏa mãn nhu cầu của bọn họ. Tu sĩ Ngưng Đan muốn tìm kiếm vật phẩm cần thiết chỉ còn cách đi tầm bảo ở những nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng điều này sẽ tốn rất nhiều thời gian và nguy hiểm. Do vậy các tu sĩ thường tổ chức các hội giao dịch cùng cấp nhằm trao đổi vật phẩm với nhau.

Lâm Hiên ngưng thành kim đan chưa lâu, nghe vậy không khỏi động tâm.

– Ha ha, Lý đạo hữu thật có tâm, không biết hội giao dịch cử hành khi nào. Mời lý huynh vào động phủ tiểu đệ chơi một chút.

– Có lẽ sẽ quấy rầy đạo hữu vào dịp khác, do hội giao dịch cử hành vào hôm nay, chi bằng chúng ta đi ngay cho kịp thời gian. Đạo hữu thấy thế nào?

– Như vậy thì đành làm phiền Lý huynh dẫn đường

Lý Diệu Thiên gật đầu rồi thi triển độn quang, cả người hóa thành một đóa hỏa vân phá không bay đi.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười nhạt, toàn thân nổi thanh quang theo sát phía sau.

Rời khỏi vùng Hỏa Diệm Sơn, độn quang của hai người tiếp tục đề thăng, chốc lát đã tới phía nam Quỷ La Thành. Đây là một dãy núi trùng điệp không dứt, dưới chân núi có các hồ nước nhỏ, phong cảnh thật là mỹ sắc.

Nhưng đám tu sĩ nhìn trúng không phải cảnh đẹp nơi đây, thần thức Lâm Hiên khẽ đảo qua thì than lên một tiếng:

– Thiên địa linh khí quả thực nồng đậm.

– Ha ha, không dấu đạo hữu, nơi này quả thực có một linh mạch kéo dài hơn mười dặm, Quỷ La Thành đã mở ra khá nhiều động phủ để các đồng đạo thuê sử dụng.

Lý Diệu Thiên vuốt chòm râu, mỉm cười giải thích với Lâm Hiên.

– Ồ cũng không khác lắm so với Hỏa Diệm Sơn.

– Ừm, chẳng qua tại khu vực Hỏa Diệm có tài nguyên địa hỏa phong phú, thích hợp với những tu sĩ tu luyện công pháp hỏa thuộc tính. Còn nơi đây thì thích hợp cho các đồng đạo đủ loại linh căn.

Nói tới đây Lý Diệu Thiên quay sang nhìn Lâm Hiên

– Công pháp sở tu của đạo hữu không phải hỏa thuộc tính, nếu thường ngụ lại Quỷ La Thành này, nên thuê một gian động phủ ở đây sẽ rất thích hợp.

Lâm Hiên nghe chỉ cười mà không đáp. Lý Diệu Thiên cũng không để tâm, chỉ tay về phía trước:

– Hội giao dịch do Linh Lung chân nhân cử hành ở ngay phía trước, chúng ta đi thôi!

– Linh Lung chân nhân, Lý huynh nói hội giao dịch lần này là do Linh Lung chân nhân tổ chức?

Lâm Hiên nghe vậy thì thoáng biến sắc, hỏi.

– Ồ, đạo hữu từng nghe qua đại danh vị hảo hữu của ta?

Lý Diệu Thiên khẽ vuốt chòm râu, quay sang mỉm cười.

– Đúng vậy

Lâm Hiên gật đầu, vẻ thất thố trên mặt tan biến song trong lòng vẫn bồn chồn.

Linh Lung chân nhân người như danh tự, hành sự khéo léo vô cùng, kết giao khắp thiên hạ. Bất luận là chính ma lưỡng đạo, tam giáo cửu lưu, hắn đều có thể hòa hợp.

Nhưng khiến Lâm Hiên chấn động không phải điểm này. Linh Lung chân nhân vốn là một trong những quản sự của Thất Tuyệt Thiên, chuyên phụ trách sinh ý phía tây nam U Châu.

Không ngờ hội trao đổi này lại do đối phương cử hành.

– Sao vậy, đạo hữu có gì khó xử sao?

Lý Diệu Thiên cũng là lão hồ ly, rất nhanh thấy sự chần chờ của Lâm Hiên.

– Ha ha, không có việc gì, chỉ là nghe đại danh của Linh Lung chân nhân nên có chỗ thất lễ.

Lâm Hiên mỉm cười giải thích. Cẩn thận ngẫm lại thì hắn đã quá lo lắng, tuy Thất Tuyệt Thiên có quan hệ cùng Hạo Thiên Quỷ Đế nhưng đây là đại bản doanh của tu sĩ, chẳng lẽ âm hồn quỷ vật lại cả gan dám tới đây?

Huống chi đường đường là Quỷ Đế mà lại để một tu sĩ Ngưng Đan kỳ trốn thoát thì thật là mất mặt, nên hơn phân nửa là sẽ giữ kín việc này.

Lát sau, một đạo thanh hồng cùng một đám hỏa vân đã tiến nhập bên trong sơn mạch. Hào quang thu liễm hiện ra thân hình của Lâm Hiên cùng Lý Diệu Thiên.

– Chính là nơi này?

Lâm Hiên đánh giá cảnh vật trước mắt, là một vách đá trơn nhẵn. Đụng thần thức đảo qua không phát hiện ra huyễn thuật hay dấu vết cấm chế gì.

– Ha ha, đạo hữu không cần ngạc nhiên mà cũng đừng uổng phí khí lực. Linh Lung chân nhân không chỉ là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ mà còn là một đại sư cấm chế thuật. Huyền thuật do hắn thiết hạ, chỉ tiền bối Nguyên Anh kỳ có thể nhìn ra. Ngay cả tu sĩ Ngưng Đan đại viên mãn cũng không nhìn ra manh mối.

Lý Diệu Thiên mỉm cười giải thích. Lâm Hiên tỏ ra ngạc nhiên nhưng không lên tiếng.

Lý Diệu Thiên lấy từ trong ngực ra một đạo Truyền Âm Phù rồi phất tay ném đi. Nó hóa thành một đạo hỏa quang bay vào trong vách núi, trước mắt hoa lên một cái rồi để lộ một thông đạo.

Lý Diệu Thiên bay trước dẫn đường, Lâm Hiên vẫn đứng yên tại chỗ, hai mắt nheo lại lóe lên tia quỉ dị.

– Lâm đạo hữu, mau vào đi!

Lý Diệu Thiên quay đầu lại gọi.

– Được!

Lâm Hiên gật đầu rồi cũng hóa thành một đạo sáng bay theo.

Sơn động trước mắt khá rộng. Hai bên có khảm dạ minh châu để chiếu sáng, chúng vốn là bảo vật vô giá ở thế tục nhưng không hề có ý nghĩa với tu sĩ.

Lâm Hiên chậm rãi bay sau Lý Diệu Thiên. Một lát sau, một tòa đại sảnh hiện ra trước mắt.

– Ha ha, ra là Lý đạo hữu, hạnh ngộ hạnh ngộ. Vị đạo hữu này là…

Một lão giả dáng người thấp bé xuất hiện trước mắt hai người, vẻ mặt hòa ái luôn tươi cười tạo cảm giác thân thiết.

– Lâm huynh, để ta giới thiệu một chút, vị này chính là Linh Lung chân nhân đỉnh đỉnh đại danh, còn Lâm huynh đệ đây là hảo hữu tri giao của tại hạ. Lần này ta dẫn Lâm đạo hữu tới để tham gia hội đấu giá, mong Linh Lung huynh sẽ không trách!

– Lý huynh sao lại nói vậy, có thể kết giao thêm với các đạo hữu khác, tiểu đệ cao hứng còn không kịp, làm sao lại có thể trách cứ.

Lão giả cười phá lên, thanh âm ôn hòa

– Hai vị, mời!

Lý Diệu Thiên vào trước nhưng thấy Lâm Hiên vẫn lơ lửng ở không thì tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Đạo hữu sao lại thất thần vậy?

– Tiểu đệ cũng muốn vào, có điều phiền hai vị thu lại trận pháp thì ta mới an lòng!

Đột nhiên Lâm Hiên mỉm cười nói.

– Trận pháp?

Hai người nghe thì ngạc nhiên. Vẻ mặt Lý Diệu Thiên lại càng khó hiểu.

– Lâm mỗ đã nhìn ra huyền cơ bên trong, hai vị không cần tiếp tục diễn trò, chỉ sợ vị đạo hữu trước mắt không phải Linh Lung chân nhân!

– Sao ngươi lại biết?

Lúc này Lý Diệu Thiên không phủ nhận. Trên mặt lão giả tỏa ra sát khí, xương cốt toàn thân kêu răng rắc. Từ một lão giả thấp bé bỗng biến thành một tu sĩ trung niên cao gầy đen đúa, dung mạo xấu xí vô cùng, mắt xếch mũi hếch, trong mắt không ngừng lóe ra hung quang.

Nếu một tu sĩ khác tới đây, sợ rằng rất khó phát hiện ra. Lâm Hiên đã tìm hiểu qua Tuyền Cơ Tâm Đắc nên có một chút lý giải về trận pháp. Tuy thủ thuật che mắt và công phu ẩn nấp của đối phương không tồi nhưng hắn đã phát hiện được một số điểm đáng ngờ!

– Ha ha, xem ra hai vị muốn sát nhân đoạt bảo. Không biết tại hạ nói vậy đúng chăng?

Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên cười lạnh:

– Lúc trước Lý đạo hữu ở Duyện Châu đã khiến người người phẫn nộ. Vậy mà khi chạy đến đây, ngươi còn muốn làm công địch của toàn cõi U Châu sao?

– Ngươi… sao có thể biết rõ về ta?

Lý Diệu Thiên hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Sự tình đã ra ngoài khỏi tầm kiểm soát của lão.

Lại nói khi thân bại danh liệt Duyện Châu, lão thề sẽ trở lại báo thù. Khi tới U Châu, lão mới phát hiện trình độ tu tiên Duyện Châu kém khá xa ở đây, chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ thì không có gì nổi bật.

Cũng may không lâu sau có một số tu sĩ Hỏa Linh Môn chạy tới, đệ tử bổn môn chết mất chín phần nhưng vẫn còn một số may mắn.

Lý Diệu Thiên đương nhiên không để đám đệ tử lưu lạc, liền hao tâm khổ trí giúp bọn họ tụ tập lại. Nhưng chút thực lực này thì không đáng kể ở nơi đây, còn không bằng môn phái tứ lưu, chỉ cỡ một số gia tộc tu tiên.

Có điều tâm trí Lý Diệu Thiên cũng thực kiên định. Tuy hi vọng báo thù xa vời nhưng lão chưa bao giờ chịu buông bỏ.

Trước tiên phải tăng cường thực lực bổn môn. Số tu sĩ Hỏa Linh môn còn sót lại chỉ mấy trăm người nhưng cũng cần có một nơi trú ngụ. U châu diện tích rộng lớn, núi cao sông lớn thì đâu đâu cũng có. Nhưng các linh mạch tốt một chút là đã bị các tông môn chiếm giữ.

Lý Diệu Thiên nhìn trúng tổng đà một tiểu gia tộc, vì thế muốn tiêu diệt chiếm lấy địa bàn của đối phương.

Qua điều tra thì tiểu gia tộc kia cũng chỉ có gần một trăm tu sĩ, cao thủ mạnh nhất cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, muốn sát diệt bọn họ thì dễ như trở bàn tay.

Vì thế trong một đêm, Lý Diệu Thiên âm thầm dẫn đệ tử đi tập kích tiểu gia tộc kia. Vốn tưởng sẽ thuận lợi, nào biết sự việc vượt ra ngoài dự tính.

Gia tộc kia đúng là chỉ có trên dưới trăm tu tiên giả nhưng trận pháp trấn tộc của bọn họ không hề tầm thường, hơn nữa còn am hiểu thuật luyện thi. Tiền bối trong gia tộc để lại cho bọn họ ba tên Thiết Giáp Ma Thi có thần thông Ngưng Đan sơ kỳ. Lý Diệu Thiên tuy là tu sĩ trung kỳ nhưng chỉ đánh ngang tay với hai tên mà thôi.

Tên còn lại thì xông vào điên cuồng đồ sát đám đệ tử Hỏa Linh môn. Đừng nói đệ tử Linh Động kỳ mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng khó đỡ được một đòn. Kết quả Lý Diệu Thiên trộm gà không được còn mất nắm thóc. Sau một hồi phải đoạn hậu, yểm hộ số đệ tử còn sót lại đào thoát.

Trở về, họ Lý rất tức giận nhưng không thể trách phạt đệ tử điều tra không kĩ càng. Dù sao việc đối phương có ma thi được truyền thừa vốn là một bí mật.

Hành động lần đó khiến Hỏa Linh Môn tổn thất thêm một phần. Nhưng thất bại khiến Lý Diệu Thiên khôn ra một chút. Tu tiên giới U châu quả nhiên cường đại. Dù cho là một tiểu gia tộc cũng không thể tùy tiện xem thường. Sau lần này, Lý Diệu Thiên hoàn toàn từ bỏ tâm tư đánh chiếm các tông phái khác. Đường cùng lão đành mang những thủ hạ tiếp tục lưu lạc, chật vật chẳng khác nào chó nhà có tang.

Đảo mắt một năm trôi qua, cuối cùng Lý Diệu Thiên cũng đại khái nắm được tình thế U châu. Vì thế sau khi cân nhắc một phen, lão liền dẫn tu sĩ Hỏa Linh Môn tới vùng biên phía tây U châu xa xôi.

Nơi đây có Âm Hồn Cốc nguy hiểm cũng không kém Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng có nguy hiểm cũng sẽ có kỳ ngộ. Hi vọng của bọn họ đặt chính vào Quỷ La Thành.

Vì phải đề phòng quỷ vật trong Âm Hồn Cốc, ngoài lực lượng của chính ma, thành này cũng rất hoan nghênh các tán tu. Hơn nữa một số gia tộc tu tiên sa sút, môn phái suy sụp cũng tìm được chốn dung thân.

Từ khi đến Quỷ La Thành, quả nhiên Hỏa Linh Môn thuận lợi ổn định trở lại. Ở đây không có sự bài ngoại như các nơi khác, có địch nhân chung là âm hồn nên tu sĩ nhân tộc cố gắng đoàn kết lại.

Hỏa Linh Môn đã có chuyển biến tốt nhưng Lý Diệu Thiên vẫn chưa hài lòng. Lão đương nhiên vẫn còn muốn báo thù, nhưng thực lực bây giờ còn xa mới đủ.

Khi trước đám lão cùng đệ tử đánh giết rồi chạy chối chết. Toàn bộ của cải tích lũy hơn ngàn năm không mang theo được một chút nào. Giờ này tu sĩ Hỏa Linh Môn nghèo xơ xác chẳng khác nào đám cái bang.

Lý Diệu Thiên vì tính kế mà ăn ngủ không yên. Không hổ là một kẻ kiêu hùng, cuối cùng cũng nghĩ ra một độc kế.

Sát nhân đoạt bảo! Đương nhiên phải cực kỳ cẩn thận. Chỉ có thể ra tay với những tán tu đơn độc tránh người chú ý. Đầu tiên bố trí rồi phái môn hạ đệ tử tiếp cận mục tiêu kết giao. Sau đó tìm cớ dụ đối phương đến nơi mai phục.

Khi đối phương sập bẫy thì lập tức lộ ra bộ mặt sát nhân. Cuối cùng là huỷ thi diệt tích. Kế sách này tuy không cao minh nhưng rất hữu dụng, đã đắc thủ nhiều lần.

Điều này cũng nhờ vào tình cảnh của Quỷ La Thành. Số lượng tu sĩ từ bên ngoài tới rất nhiều nên rất khó kiểm tra phát hiện được hành tung của từng người. Cho dù ngẫu nhiên thân hữu của kẻ bị hại phát hiện ra, bọn họ thì tưởng rằng người đó không may rơi vào tay quỷ vật Âm Hồn Cốc cách đây không xa.

Lý Diệu Thiên càng làm càng liều lĩnh. Thỉnh thoảng còn tự xuất thủ, dụ những tán tu Ngưng Đan kỳ giàu có hơn.

Phương pháp độc ác đã đem về cho lão rất nhiều tinh thạch tài liệu. Có những thứ này hậu thuẫn, tốc độ phát triển của Hỏa Linh môn rất nhanh. Một danh môn đại phái truyền thừa hàng ngàn năm ở Duyện châu nay đã biến thành lũ cường đạo.

Khi trước tình cờ gặp Lâm Hiên là tán tu Ngưng Đan kỳ. Lão làm sao có thể bỏ qua con cá lớn trước mắt?

Mọi chuyện đang thuận lợi thì không ngờ Lâm Hiên lột trần cạm bẫy của lão. Càng khiến Lý Diệu Thiên kinh ngạc là đối phương biết lão vốn là tu sĩ Duyện châu.

– Rốt cuộc ngươi là ai?

Thanh âm Lý Diệu Thiên trở nên lạnh lẽo.

– Tại sao ta phải nói cho ngươi?

Trong mắt Lâm Hiên lóe lên sự khinh bỉ.

– Ngươi….

Lý Diệu Thiên giận dữ nhưng vẫn chưa động thủ. Đối phương chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ nhưng đối mặt cao thủ trung kỳ lại không hề mất bình tĩnh. Chẳng lẽ gia hỏa này còn có hậu thủ ỷ lại sao?

Lão phát ra thần thức tìm tòi nhưng không phát thấy trợ thủ của đối phương. Hơn nữa đã bố trí cấm chế báo động ở bên ngoài, nếu có kẻ xâm nhập thì đương nhiên phải biết.

Vậy sao kẻ này lại trấn định như thế. Lý Diệu Thiên đang nghi hoặc thì tu sĩ tướng mạo xấu xí mở miệng:

– Đại ca cần gì nghĩ nhiều. Chắc chắn tên tiểu tử này đang hư trương thanh thế, muốn kéo dài thời gian.

Tu sĩ nọ tên là Vương Hổ, đa mưu túc trí hơn nữa thực lực cũng không tệ, tu vị cũng là Ngưng Đan trung kỳ. Cùng đảm nhiệm chức vị trưởng lão Hỏa Linh môn với Lý Diệu Thiên.

Hai tên này ngưu tầm ngưu mã tầm mã, lại còn kết bái thành huynh đệ, vì thế cùng môn phái mà không xưng hô là sư huynh sư đệ.

Lý Diệu Thiên nghe xong bừng tỉnh, mừng rỡ nói:

– Nhị đệ nói có lý. Suýt nữa vi huynh bị tên tiểu tử này lừa rồi.

Nhưng lão này đúng là cẩn thận vô cùng. Tuy nhận định như thế nhưng vẫn chưa động thủ, ngược lại còn lui hai bước.

Lâm Hiên nghe tiếng gió bên tai thì nhíu mày. Mấy đạo quang hoa từ trong bay vọt ra, hiện ra bảy tám tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

– Hừ. Hai vị thật coi trọng ta. Một mình Lâm mỗ mà xuất động tới hai vị cao thủ trung kỳ. Hơn nữa các ngươi cho rằng mấy kẻ Trúc Cơ kỳ này có tác dụng sao?

Lâm Hiên vẫn giữ vẻ thong dong, lạnh lùng mở miệng.

– Hừ, có tác dụng hay không thì ngươi sẽ biết ngay. Thật ra chỉ cần một mình đại gia ta cũng đủ đối phó với ngươi. Có điều Hỏa Linh môn chúng ta lại thích quần công.

Vương Hổ nhe răng cười lạnh nhưng thấy vẻ trấn định của đối phương thì trở nên bất an.

– Tiểu tử cười cái gì? Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!

Vương Hổ hét lớn một tiếng rồi hé miệng phun ra một một kiện bảo vật. Thần thức Lâm Hiên đảo qua thì ngẩn người.

Không ngờ kẻ gian ác trước mặt lại dùng pháp bảo của người đọc sách. Đó là một cây bút lông dài hơn tấc, dùng tài liệu thuộc tính mộc luyện chế thành.

Cây bút sau khi bay lên không, dừng một chút thì hóa thành một đạo thanh quang, xé gió đâm về phía Lâm Hiên.

Lâm Hiên nhíu mày. Loại pháp bảo kỳ lạ đều có uy lực không tầm thường. Tay vỗ lên túi trữ vật một cái, tế ra Bích Lân Châm.

– Cổ bảo!

Vương Hổ hít một hơi lạnh, vẻ mặt trở nên tham lam nhưng ánh mắt nhìn Lâm Hiên có điểm kiêng kị. Đừng nói tán tu mà những đa phần tu sĩ đại môn phái còn không có cổ bảo. Tên tiểu tử này rốt cuộc là ai?

Bích Lân Châm và cây bút lông đánh vào nhau, linh quang lóe lên không ngừng.

Trên mặt Vương Hổ lộ chút ngưng trọng. Hai tay chắp lại trước ngực rồi mở rộng ra, từ lòng bàn tay bắn ra một đạo pháp quyết. Bút lông hấp thu pháp lực thì to lên gấp mấy lần, đồng thời biến ảo ra bảy cây bút giống ban đầu như đúc, cuốn lấy Bích Lân Châm không thôi.

Thấy thế Lâm Hiên thầm thở một hơi. Còn tưởng đối phương có thần thông đặc biệt, thì ra chỉ vậy mà thôi.

Vương Hổ đã xuất thủ thì Lý Diệu Thiên cũng không đứng chơi. Lão hé miệng phun ra một thanh tiểu kiếm dài chừng ba tấc, quanh thân kiếm bốc lên hỏa diễm hừng hực. Vừa xuất hiện thì độ nhiệt không khí bạo tăng lên.

Họ Lý đang định xuất thủ thì một thiếu nữ diễm lệ chừng mười bảy mười tám chợt hiện trước mặt.

– Hai đấu một sao? Muốn vây công thiếu gia thì phải qua ải của ta đã.

Sự xuất hiện của thiếu nữa khiến Lý Diệu Thiên không khỏi ngây ra. Dùng thần thức đảo qua thì sắc mặt đại biến.

Nguyệt Nhi ngưng đan thành công, vẻ ngoài đã trở nên giống nhân tộc nhưng vẫn không thể dấu được thần thức tu sĩ cùng cấp.

Phát hiện ra thiếu nữ này là một âm hồn, sắc mặt Lý Diệu Thiên trở nên trắng nhợt. Điều khiến lão kinh hãi lúc này chính là thân phận thần bí của đối phương.

Theo lão biết, ở U châu chỉ có lão quái vật Cực Ác Ma Tôn mới có một quỷ sủng Ngưng Đan kỳ.

Như vậy chẳng lẽ thiếu niên này là Cực Ác Ma Tôn. Nhưng lúc này Cực Ma Động đang kịch chiến với tam đại phái, nếu không có lý do đặc biệt thì lão ma không thể nào rời khỏi Thiên Ma thành.

Nhưng có lời đồn Cực Ác Ma Tôn có thần thông dời non lấp bể, đã luyện thành đệ nhị nguyên thần đã thất truyền từ lâu. Lần trước khi sát diệt Thiên Sát Ma Quân cũng chính là một nguyên thần phân thân!

Chẳng lẽ thiếu niên này chính là thân ngoại hóa thân của Cực Ác Ma Tôn? Lý Diệu Thiên càng nghĩ thì toàn thân càng run rẩy kịch liệt.