Quyển 3: U châu loạn - Chương 138: Khổng Tước tiên tử

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lâm Hiên lấy ngọc giản ra so sánh, quan sát địa hình thêm một chút rồi phát ra vòng bảo hộ màu lam, thân hình thoáng qua lặn xuống đầm nước.

Lại nói đúng là hắn phải cảm tạ Bách Độc Thần Quân. Lúc trước phát hiện ra cổ truyền tống trận, lão cảm thấy nó hữu dụng về sau nên tính dùng huyễn thuật che đậy. Có điều nghĩ lại thì nơi đây có yêu tộc Hóa Hình Kỳ, Khổng Tước Tộc trời sinh có linh nhãn dễ dàng phát hiện, bày ra huyễn thuật chỉ biến khéo thành vụng.

Suy tính một hồi, Bách Độc Thần Quân dùng thần thông phá hỏng một vài chỗ nhỏ trên truyền tống trận. Đồng thời làm ra một cái hồ nước sâu tới hơn trăm trượng bao phủ lên, tránh kẻ khác dùng thần thức dò xét thì ổn thỏa hơn.

Thân là yêu tộc Hóa Hình Kỳ, chỉ cần Khổng Tước Tiên Tử có ý thăm dò, dù có sâu thêm mười lần chắc chắn sẽ phát hiện ra. Chẳng qua hồ này không có gì đặc biệt, không ai lại rỗi hơi tìm tòi dưới hồ làm gì. Bách Độc Thần Quân bố trí xảo diệu nên đã thu được hiệu quả.

Sau một tuần trà, Lâm Hiên đã lặn xuống đáy hồ. Dựa theo ngọc giản, nhanh chóng tìm được truyền tống trận, hắn lấy ra một viên bảo châu màu lam nhạt. Vật này dùng nội đan yêu thú thủy thuộc tính, cộng thêm một số tài liệu khác tỉ mỉ luyện chế thành, có công hiệu tránh nước.

Lâm Hiên thu hồi vòng linh quang hộ thể, truyền vào trong Tị Thủy Châu một chút pháp lực. Ngay lập tức nước tại đây bị ép ra bốn phía, trong vòng mấy trượng trở nên khô ráo.

Thực ra Lâm Hiên cũng có thần thông tị thủy nhưng thi triển ra sẽ gây động tĩnh khá lớn, rất có thể kinh động tới đám yêu thú chung quanh.

Tị Thủy Châu thì khác, cần dùng một chút pháp lực là dễ dàng khu động. Đây là hắn suy tính chặt chẽ, nếu không tới nơi này thì chỉ giương mắt đứng nhìn hoặc mạo hiểm làm càn.

Lúc này Tị Thủy Châu lơ lửng trên đầu khoảng ba thước, Lâm Hiên chậm rãi quan sát truyền tống trận, rất nhanh sự lo lắng hiện trên mặt.

Nếu Bách Độc Thần Quân ở nơi này, quá nửa hắn sẽ không nhịn được mà chửi ầm lên. Theo lời của lão, truyền tống trận chỉ tổn hại nhỏ nhưng quan sát thực tế thì hỏng tới phân nửa, có thể tu phục lại hay không còn rất khó nói.

Lâm Hiên không biết đã nghi oan cho Bách Độc Thần Quân.

Lúc trước quả thật truyền tống trận chỉ hư hỏng một chút. Kẻ trí nghĩ nghìn điều cũng có chỗ sơ sót. Lại nói dù thời cổ xưa hay hiện tại, truyền tống trận cự ly xa đều rất quý giá, chung quanh sẽ có bố trí cấm chế bảo vệ. Tuy không làm khó được tu tiên giả nhưng có thể đối kháng tai họa tự nhiên, bảo vệ truyền tống trận qua động đất núi lửa…

Do Bách Độc Thần Quân trong lúc vô tình phá hủy đi tiểu cấm chế bảo vệ truyền tống trận. Mấy chục năm trước, khi Khổng Tước Tiên Tử còn đang bế quan, có hai yêu thú cấp ba từng đại chiến gần nơi này, gây ra chấn động tới đáy hồ khiến trận bị hỏng đi.

Buồn bực một hồi, Lâm Hiên tập trung tinh lực tiếp tục quan sát. Hai canh giờ sau, đôi mày của hắn mới giãn ra, vẻ lo lắng trên mặt cũng tan bớt. Cũng may các vị trí mấu chốt của trận không bị hỏng. Với vốn hiểu biết về trận pháp của bản thân, hắn tự tin có thể tu phục lại trận nhưng phải tốn không ít tinh lực mà thôi!

Không còn lựa chọn nào khác, Lâm Hiên lấy ra một cái túi trữ vật, đem toàn bộ Thiết Tinh và Ngọc Mẫu đổ ra. Ngoài ra cần thêm một số tài liệu trân quý khác. May là gia tài của hắn có thể sánh cùng lão quái Nguyên Anh kỳ nên không quá khó đã gom góp đầy đủ.

Hai tuần trăng kế tiếp, Lâm Hiên không ngừng nghỉ thực hiện công việc tu bổ. Tuy có thể ích cốc nhưng quả thực có những lúc rất mệt mỏi, hắn đành đả tọa một lát.

Sở dĩ hắn liều mạng tu bổ như vậy là có nguyên nhân. Nói ra cũng xui xẻo, động phủ của Khổng Tước Tiên Tử, nhân vật có thể so sánh với lão quái Nguyên Anh trung kỳ cách đây không xa. Sửa xong truyền tống trận sớm chút nào, sớm rời nơi nguy hiểm này thì an toàn hơn chút ấy.

Sáu mươi ngày không tính là lâu. Hôm nay, Lâm Hiên ngửa đầu duỗi lưng, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ. Hao hết trăm cay nghìn đắng, cuối cùng đã tu phục xong trận. Lấy ra năm khối tinh thạch xếp vào trong, hắn đánh ra một đạo pháp quyết vào đó.

Lòng đầy đợi chờ nhưng sau một lúc lâu không hề thấy động tĩnh, Lâm Hiên không nhịn được trợn tròn mắt. Như vậy chỉ sợ đầu bên kia của truyền tống trận không tồn tại. Có điều Bách Độc Thần Quân nói rất rõ ràng. Truyền tống trận là đơn hướng, đương nhiên tồn tại một chỗ ở bên kia để truyền tống tới.

Truyền tống trận đã sửa xong nhưng sao không thể sử dụng. Chẳng lẽ khi sửa phạm sai lầm? Khả năng này không lớn nhưng Lâm Hiên vẫn kiểm tra một lần nữa. Còn thay hạ phẩm tinh thạch bằng trung phẩm nhưng khi truyền pháp lực vào vẫn không thấy hiệu quả.

Rơi vào đường cùng, Lâm Hiên đành lấy Tuyền Cơ Tâm Đắc ra nghiên cứu. Mấy ngày sau, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái, liếc sang bên cạnh truyền tống trận. Truyền tống trận bình thường hình tròn nhưng trận này có hình ngũ giác, ở năm góc đều có các hốc tròn cỡ nắm tay để lắp tinh thạch.

Ban đầu Lâm Hiên không để ý nhưng đã tìm được trong Tuyền Cơ Tâm Đắc có đoạn giới thiệu. Truyền tống trận ngũ giác hiện tại đã thất truyền, dù ở thời thượng cổ cũng rất hiếm thấy. Trận này có ưu điểm ra sao, Tuyền Cơ Tán Nhân không đề cập rõ nhưng có một điểm chắc chắn là động lượng cung cấp cho nó không phải từ tinh thạch mà phải dùng năm loại yêu đan thuộc tính khác nhau.

Lâm Hiên tìm tòi một hồi thì lấy bốn viên yêu đan. Dù trong túi trữ vật có khá nhiều nhưng do trùng thuộc tính nên còn thiếu một loại.

Mặt hồ tách ra, một quang cầu chậm rãi bay lên, cuối cùng hắn vẫn phải quay lại mặt đất.

Giờ phải tìm một viên yêu đan phẩm cấp không thấp, dùng trong truyền tống cự ly siêu xa thì ít nhất phải là của yêu thú cấp ba.

Loại yêu thú này ở Thương Minh Sơn khá nhiều, với tu vị của Lâm Hiên, sát diệt một hai tên không phải khó nhưng động thủ ở đây rất nguy hiểm do có Khổng Tước Tiên Tử, hắn quyết định tới địa phương khác kiếm yêu đan. Nếu không tìm được thì có thể tới phường thị để mua, tốn thời gian hơn nhưng sẽ an toàn hơn.

Rời đi hơn nửa tuần trăng, ra ngoài mấy ngàn dặm, tìm được một con yêu cầm cấp ba thủy thuộc tính rồi sát yêu đoạt đan. Tất cả thuận lợi, Lâm Hiên về tới cổ truyền tống trận. Chẳng qua khi lấy Tị Thủy Châu ra, dùng thần thức quan sát chung quanh thì hắn biến sắc, tâm tư nổi lên sự cảnh giác.

Quanh trận có khá nhiều dấu vết kỳ lạ. Chẳng lẽ có kẻ tới nơi này? Dù chưa xuất ra pháp bảo nhưng tay của Lâm Hiên đã đặt trên túi trữ vật. Đem toàn bộ thần thức kiếm tìm khắp hồ nước.

Không thấy điều gì khác lạ, trầm ngâm một hồi, hắn đành đem sự tình này quẳng sang một bên, lấy ra năm viên yêu đan màu sắc khác nhau, đặt chúng vào năm góc truyền tống trận rồi đánh ra một đạo pháp quyết.

Một lát sau, các hoa văn trên trận phát sáng. Chỉ thấy một quầng sáng ngũ sắc bắt đầu lưu chuyển. Những tiếng ông ông kỳ lạ vang lên. Trên mặt lộ vẻ vui sướng, Lâm Hiên hít vào một hơi, đang chuẩn bị cất bước thì một thanh âm thanh lãnh chợt truyền vào tai:

– Hóa ra trận này cần năm viên yêu đan thuộc tính ngũ hành phát động, không trách được ta cố gắng thế nào cũng không thể sử dụng nó.

Âm thanh xa lạ đầy vẻ mềm mại nhưng Lâm Hiên nghe thì sắc mặt đại biến, kinh hãi quay đầu lại. Chỉ thấy một nữ tử dung mạo tú lệ đang đứng cách hắn không xa.

Nữ tử nọ nhìn qua chỉ khoảng đôi mươi, mái tóc đen nhánh mượt mà dài tới thắt lưng. Nàng vận một bộ cung trang màu xanh nhạt đính khúc tuyến lung linh, thân thể thon thả phối hợp với khuôn mặt mỹ lệ hình trứng ngỗng, đôi mắt hạnh to tròn trong veo lấp lánh dưới hai hàng chân mày lá liễu, mũi thon nhỏ thêm đôi môi đào chúm chím, đúng là một tuyệt thế mỹ nhân.

Chẳng qua Lâm Hiên lại cắn môi thầm kêu không ổn, nữ tử này tuy giống nữ tu bình thường nhưng toàn thân phát ra yêu khí ngút trời, quá nửa chính là Khổng Tước Tiên Tử trong lời đồn đại kia.

Chớp mắt, trong đầu xoay chuyển hàng trăm ý nghĩ, sắc mặt Lâm Hiên chợt xanh chợt trắng, do dự một hồi nhưng không dám động thủ. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tu vị hai người chênh lệch quá lớn. Dù hắn có tiên hạ thủ vi cường cũng không hề có phần thắng, ngược lại sẽ chọc giận đối phương. Hành sự kiểu ngu ngốc như vậy, đương nhiên Lâm Hiên sẽ không làm.

Hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế sự kinh hãi, hắn khom lưng thi lễ:

– Vãn bối bái kiến Khổng Tước Tiên Tử.

– Ngươi nhận ra ta?

Trên mặt mỹ nữ yêu tộc lộ chút nghi hoặc.

– Ha ha, uy danh của tiên tử vang dội như sấm bên tai. Người chính là bá chủ vùng Thương Minh Sơn này. Hôm nay vãn bối được diện kiến phương nhan, thật là tam sinh hữu hạnh.

– Tam sinh hữu hạnh?

Khổng Tước Tiên Tử tựa cười mà không phải cười:

– Nhân tộc các ngươi thích nhất là khẩu thị tâm phi. Gặp phải ta, ngươi sợ hãi còn không kịp…Được rồi, không nói những lời này nữa. Chỉ cần ngươi hoàn thành một việc, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.

Lâm Hiên nghe thì mừng rỡ, lần này đánh cược quả nhiên không sai. Quan hệ giữa yêu tộc cùng nhân tộc tuy không hữu hảo nhưng Khổng Tước Tiên Tử đã tiến đến Hóa Hình Kỳ, không thể lấy đám yêu thú cấp thấp ra so sánh. Hắn cả gan như vậy cũng do không thấy sát ý trong mắt đối phương.

– Tiên tử xin cứ sai khiến, vãn bối nhất định sẽ xông pha khói lửa.

– Không nghiêm trọng như thế. Ta hỏi ngươi, truyền tống trận này sẽ tới nơi nào?

Khổng Tước Tiên Tử khéo cười tươi đẹp làm sao, nhưng trên người đại mỹ nữ này lại tỏa ra yêu khí đáng sợ.

– Cụ thể thì vãn bối không rõ nhưng nhất định trong nội địa U Châu, ngoài dãy Khuê Âm Sơn này.

Lâm Hiên không biết đối phương hỏi nhằm ý gì, thành thật trả lời.

– Như vậy rất tốt.

Khổng Tước Tiên Tử khẽ cười:

– Ta muốn ngươi dẫn ta cùng truyền tống tới đó.

– Tiên tử muốn rời khỏi nơi này?

Lâm Hiên tò mò hỏi thì vẻ mặt đối phương chợt trầm xuống:

– Hỏi nhiều như vậy làm gì, ngươi không biết đạo lý họa từ miệng mà ra chăng?

– Có lỗi, là vãn bối nhiêu khê.

Lâm Hiên đương nhiên không dám tranh luận cùng đối phương. Nắm quyền của ai cứng, người đó chính là lão đại cũng là một đạo lý. Trong lòng thấp thỏm nhưng không có lựa chọn, hắn đành đi một bước tính một bước.

– Xin tiên tử dời gót.

– Ừm.

Mỹ nữ yêu tộc chậm rãi đi vào truyền tống trận. Lâm Hiên đánh ra vài đạo pháp quyết vào trận, quầng sáng ngũ sắc càng thêm chói mắt. Lúc này hắn không dám thất lễ, thành thật đứng bên cạnh đối phương.

Đôi mi thanh tú của nữ yêu tộc hơi nhíu nhưng không nói gì. Rất thân ảnh hai người tan biến vô ảnh vô tung.

Thiên địa xoay chuyển, đã có kinh nghiệm qua những lần truyền tống cự ly xa trước đó. Lâm Hiên phát ra linh quang hộ thể nhưng vẫn có cảm giác không ổn, không gian bị xé rách bởi lực truyền tống quá lớn khiến hắn phải vận dụng pháp lực toàn thân để ngăn cản.

Trái lại Khổng Tước Tiên Tử xứng đáng có thực lực Hóa Hình trung kỳ kinh người, ngoài sắc mặt hơi chút trắng một chút thì khí tức chưa từng hỗn loạn. Lúc này đôi mắt đẹp đang quan sát cảnh vật bốn phía:

– Nơi này chính là nội địa U Châu?

Lâm Hiên ngẩng đầu dùng thần thức quan sát. Hai người đang ở một bình nguyên rộng lớn. Ngoài thảm cỏ xanh rậm rạp thì có thêm một số cây bụi thấp. Cụ thể nơi nào thì không rõ nhưng nhất định ở ngoài dãy Khuê Âm Sơn.

Đúng là Bách Độc Thần Quân không nói dối nhưng nghĩ tới lão gia hỏa này thì trong lòng Lâm Hiên chợt dâng lên nỗi tức giận. Nếu không phải lão cương quyết không chịu chỉ con đường bí mật kia, khiến cho hắn phải dùng truyền tống trận thì sao rơi vào hiểm cảnh thế này.

Lúc này Lâm Hiên cẩn thận nhìn qua Khổng Tước Tiên Tử, dù đã hứa nhưng sinh tử của hắn đều tùy thuộc vào ý niệm của đối phương.

Đương nhiên hắn không phải loại người tiêu cực, dù biết thực lực của Khổng Tước Tiên Tử mạnh mẽ nhưng tuyệt không có ý ngồi chờ chết. Nếu đối phương qua cầu rút ván thì hắn đành phải liều cái mạng nhỏ vậy.

Lâm Hiên ngầm điều động linh lực trong đan điền. Chợt thấy Khổng Tước Tiên Tử quay đầu nhìn lại. Vừa tiếp xúc ánh mắt của đối phương thì hắn giật mình, dường như bí mật bản thân đã bị nhìn thấu.

– Sao, đạo hữu muốn động thủ chăng?

Khổng Tước Tiên Tử diễu cợt hỏi.

– Ha ha, tiên tử lại nói chơi, vãn bối sao dám mạo phạm oai hổ.

Lâm Hiên cười gượng đáp, chợt cảm giác sức ép trên thân gia tăng, hắn đành điều động linh lực toàn thân liều mạng ngăn cản.

– Ồ, không ngờ tướng mạo của ngươi bình thường mà pháp lực tinh thuần vượt xa tu sĩ cùng cấp.

Chỉ một thoáng ngẳn ngủi, Khổng Tước Tiên Tử đã phát giác tu vị của Lâm Hiên. Nữ tử này còn chưa động thủ nhưng giữa trán đã xuất hiện một vết kim quang nhỏ như móng tay. Kim quang chói sáng khiến người không dám nhìn thẳng, chậm rãi mở ra thành hình con mắt thứ ba, chính xác là Kim Sắc Nhãn.

Lâm Hiên thầm kêu không ổn, muốn tế xuất Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm nhưng toàn thân như bị trói chặt, không thể động đậy.

Đây là thần thông gì? Có thể nói là hiểm cảnh lớn nhất từ khi bước vào tu tiên đạo, Lâm Hiên kinh hãi đến cùng cực, không ngờ ngay cả cơ hội liều mạng cũng không có. Chẳng lẽ hôm nay bản thân phải nằm xuống ở chỗ này?

Bên kia, vẻ mặt Khổng Tước Tiên Tử trở nên âm trầm, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ẩn hiện sát khí, chậm rãi giơ một cánh tay lên. Chỉ thấy hàn phong ào ào cuốn tới. Lâm Hiên liền có cảm giác hô hấp cực kỳ khó khăn, không khí bốn phía như nén chặt vào người.

Nữ yêu này thuộc dòng giống Khổng Tước, là thiên địa linh cầm Nhân giới, sở hữu tư chất phong thuộc tính còn vượt cả Thánh linh căn của tu sĩ. Thần thông phong thuộc tính do thị thi triển đúng là đại xảo nhược chuyết (1), đủ để dồn Lâm Hiên tử địa.

Lúc này ngay cả ngón tay cũng không động nổi, Lâm Hiên cắn răng vận chuyển linh lực, miễn cưỡng ngăn cản sự đau đớn do áp lực không gian dồn nén.

– Chỉ phí công dãy dụa!

Khổng Tước Tiên Tử đưa ngón tay mảnh mai, đang muốn kết liễu tiểu tử trước mắt thì đột nhiên biến sắc. Dường như cảm ứng được gì, thị quay đầu về hướng đông nam rồi hóa thành một đạo quang ảnh, lóe lên vài cái đã tan biến nơi chân trời.

– Phù…!

Lâm Hiên thở hắt ra một hơi thật dài, thân hình ngã ngồi xuống đất, trong lòng thầm kêu may mắn không thôi. Hôm nay, thiếu chút nữa cái mạng nhỏ đã để lại nơi này!

Sau một hồi trấn tĩnh, hắn lại trở nên nghi hoặc. Rõ ràng Khổng Tước Tiên Tử đã động sát ý, không hiểu vì nguyên do gì lại thay đổi chủ ý rời đi như vậy.

Lâm Hiên nhìn về hướng đông nam, hẳn nơi đó xảy ra đại sự ghê gớm nhưng cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất. Không đợi thể lực khôi phục, hắn hóa thành một đạo kinh hồng tan biến nơi chân trời xa.

Không dám dừng nghỉ, hắn độn quang một hơi tới mấy trăm dặm, sau đó mới tìm chỗ kín đáo nghỉ ngơi phục đan đả tọa.

Sau mấy canh giờ, pháp lực hoàn toàn khôi phục. Thở ra một ngụm trọc khí, Lâm Hiên chỉnh lại y phục rồi đứng lên, nhận định phương hướng một chút, hóa thành một đạo kinh hồng màu lam bay về phía Linh Dược Sơn.

Lần rời núi này thu hoạch hậu hĩnh nhưng phút cuối rơi vào hiểm cảnh. Nếu không phải vận khí tốt thì hắn ngã xuống trong tay Khổng Tước Tiên Tử. Xét cho cùng, tu vị của hắn dù hơn xa tu sĩ cùng cấp nhưng không thể phản kháng khi đối mặt những tồn tại Nguyên Anh Kỳ. Lâm Hiên liếm khóe miệng khô chát. Không hy vọng xa vời đến Nguyên Anh kỳ, giờ hắn chỉ tính làm sao có một vài thủ đoạn bảo vệ tánh mạng nếu rơi vào tay đám lão quái.

Xem ra lần này hồi sơn phải tu luyện bí thuật thần thông lợi hại hoặc luyện chế bổn mạng pháp bảo. Mấy kiện cổ bảo trong tay uy lực không nhỏ nhưng còn kém bổn mạng pháp bảo ghi lại trong công pháp tới mấy thành.

Lâm Hiên vừa bay vừa suy tính. Sắc màu đạo kinh hồng trở nên nhạt đi không ít, Khổng Tước Tiên Tử đã đi xa nhưng hắn vẫn phải cẩn thận. Cũng may chặng đường dài không xảy ra sự tình gì. Đảo mắt vầng dương ngã về tây, nào ngờ phương xa chợt lóe lên hỏa quang, mơ hồ còn có linh lực chấn động.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Với tình huống thế này, nên bay vòng qua thì tốt hơn. Tuy vậy, do dự một chút thì Lâm Hiên lại bay qua nơi có hỏa quang. Làm như vậy đương nhiên có nguyên nhân.

Hắn ở dãy Khuê Âm Sơn tới hơn nửa năm. Giờ muốn tìm người hiểu rõ xem đại chiến giữa tu sĩ cùng âm hồn đã đến giai đoạn nào. Điều khiến hắn hết sức bất an nửa ngày qua, đã bay trên vạn dặm nhưng không thấy một bóng người. Thỉnh thoảng chỉ gặp vài hoang thôn không còn sự sống.

Phía trước có kẻ đấu pháp nhưng dựa vào linh lực chấn động thì không tạo được uy hiếp với bản thân. Đấy cũng là vì sao Lâm Hiên dám qua nơi đó.

Hơn mười dặm một khắc đã tới, rất nhanh quang cảnh khá đẹp mắt trong hoàng hôn hiện ra. Chỉ thấy hỏa quang lấp lánh cùng âm khí ngút trời, một nhóm tu sĩ đang giao đấu cùng âm quỷ.

Dùng thần thức đảo qua tràng diện thì Lâm Hiên bật cười, trận chiến này quy mô không nhỏ nhưng tu vị hai bên không đáng nhắc tới.

Nhóm tu sĩ có hơn ba mươi người, vài tu tiên giả Trúc Cơ kỳ cầm đầu một đám đệ tử Linh Động Kỳ mà thôi. Số lượng âm hồn nhiều hơn một chút, hình dáng cũng có vẻ quái dị nhưng thủ đoạn công kích khá sơ sài, chỉ là một số hung hồn lệ phách cấp thấp.

Lâm Hiên không ẩn giấu tu vị, rất nhanh hai bên đã phát hiện kẻ từ bên ngoài đến. Các tu sĩ xôn xao một phen rồi tỏ vẻ hưng phấn. Bọn họ đang ở thế yếu, phen này lành ít dữ nhiều cũng may lại có cường viện.

– Cầu xin tiền bối viện thủ, chúng vãn bối vô cùng cảm kích.

Âm thanh khàn khàn truyền vào tai, lão giả vận áo bào trắng có tu vị cao nhất ở đây lên tiếng. Lão đã là Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong nhưng hy vọng ngưng đan kiếp này gần như không thành.

– Tiền bối xin cứu chúng ta.

– Còn xin người thi triển đại thần thông.

– Van cầu người.

Các tu sĩ ào ào mở miệng, Lâm Hiên liền thò tay vào túi trữ vật bên hông. Chỉ thấy kỳ quang rực rỡ chợt hiện, mấy chục tấm lục phù đã được ném ra.

Ầm ầm!

Hỏa cầu, lôi điện phong quyển.. đủ loại pháp thuật Nhân giai đánh tới, uy lực không mạnh nhưng âm hồn ác quỷ chỉ là cấp thấp, rất nhanh âm khí bị càn quét không còn. Đám tu sĩ vui mừng, vội tế xuất Linh Khí trợ công.

Lúc này tình thế đảo ngược, các âm hồn gầm rú liên tục. Lâm Hiên không có ý lãng phí thời gian ở chỗ này, liền giơ tay bắn vài đạo kiếm quang xuyên qua mấy tên âm quỷ lợi hại nhất.

Thủ lĩnh ngã xuống, đám âm hồn như rắn mất đầu, ngắn ngủi một tuần trà đã bị tu sĩ nhân tộc sát diệt sạch sẽ.

– Bẩm môn chủ, toàn bộ đã chết, không có cá lọt lưới.

Lão giả nọ nghe thì nhẹ nhàng thở ra, đưa tay áo lau mồ hôi trên trán. Nếu có âm hồn chạy trốn thì thật phiền toái. Để cho đám môn nhân đệ tử thu dọn chiến trường,

lão giả cung kính hành lễ với Lâm Hiên:

– Vãn bối La Thiên Nhân bái kiến tiền bối. Toàn thể bổn môn vô cùng cảm kích đại ân của người. Tiền bối nếu có điều gì sai khiến, Triều Dương Môn ta nhất định xông pha khói lửa.

– Triều Dương Môn?

Lâm Hiên nhíu mày, không chút ấn tượng về môn phái này. Xem ra nếu không phải kiến thức của hắn còn nông cạn thì môn phái này quá là nhỏ bé.

Lão giả môn chủ trước mắt tu vị chỉ là Trúc Cơ Kỳ, xem ra quá nửa thuộc tình huống về sau. Lâm Hiên nghĩ tới điểm này nhưng không lộ vẻ khinh thường, hỏi:

– Ừm, các ngươi có biết đây là nơi nào? Vì sao lại đụng độ quỷ vật, chẳng lẽ đại quân Âm hồn đã đánh vào nội địa U Châu sao?

Lâm Hiên liên tiếp hỏi mấy vấn đề. Lão giả họ La nghe thì ngẩn ngơ, tò mò liếc sang hắn nhưng lại cảm thấy như vậy là bất kính, vội vàng cúi đầu xuống.

——

Chú thích: (1) Đại xảo nhược chuyết, trích dẫn trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử có hàm ý: Cực kỳ khéo léo thì vẻ ngoài như rất vụng về.