Quyển 3: U châu loạn - Chương 99: Những pho tượng quỉ dị

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ầm! Màn sương tím đột nhiên bạo mở trở lại tới mấy trượng, hơn nữa còn cấp tốc lưu chuyển.

Ánh mắt Lâm Hiên hiện chút lo lắng, pháp lực không ngừng lưu chuyển, kiếm khí bắn ra mạnh thêm ba phần.

Phốc phốc!

Có điều chỉ như gió vào nhà trống, sương tím xoay tròn càng lúc càng nhanh. Chưa đầy một tuần trà thì một cơn lốc đã hiện ra. Rất nhanh một cỗ hấp lực đáng sợ kéo hắn về phía trung tâm lốc xoáy. Thân là tu sĩ Ngưng đan Kỳ nhưng chỉ kiên trì được một thoáng dưới lực hút cực mạnh.

– Thiếu chủ!

Diệp Thanh Thành thất sắc sợ hãi nhưng không thể giúp gì. Trong mắt Liễu Quân Hào hiện vẻ vui mừng còn vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm thì lạnh nhạt, không biết đang nghĩ gì.

Thượng cổ cấm chế này quá mức thần diệu khiến cho người ta hoảng sợ. Lâm Hiên đã chết, tiếp theo nên làm gì?

Khi ba người đang suy tính thì đột nhiên toàn thân Mạc Mãng chợt lóe hắc quang, hóa thành một đạo quang ảnh bay vào trong cơn lốc xoáy.

Hai lão hồ ly Diệp Liễu ngẩn ngơ. Ánh mắt Điền Tiểu Kiếm nhìn vào cơn lốc xoáy đang không ngừng thu nhỏ thì sáng lên. Chẳng lẽ…?

Hắn do dự một thoáng rồi cũng hóa thành độn quang bay tới. Lúc này lốc xoáy đã thu nhỏ cỡ miệng bát. Trên mặt Điền Tiểu Kiếm lóe lên lệ khí. Đầu vai rung lên, quỷ sương vụ từ thân thể bắn ra, hóa thành hai quỷ trảo cực lớn, nắm lấy hai bên lốc xoáy dùng sức mà kéo ra.

Roẹt roẹt! Lốc xoáy bị kéo rộng ra cỡ cái đấu. Điền Tiểu Kiếm mừng rỡ, không chút do dự bay vào!

Một thoáng sau lốc xoáy biến mất, trong động khôi phục lại sự tĩnh lặng, cấm chế trên đỉnh đầu cũng tự động tan đi.

Hai gia chủ còn lại liếc nhau, mơ hồ đoán được về cơn lốc cực kỳ cổ quái kia. Trên mặt lộ vẻ ảo não. Chẳng qua liếc tới mấy vạn linh thạch trên mặt đất, ánh mắt cả hai toát ra vẻ tham lam.

– Liễu huynh, xem ra lần này chúng ta không về tay không!

– Diệp huynh nói thế là sao? Biểu đệ của ngươi không phải đã vào lốc xoáy sao, ta xem thực lực hắn có chỗ bất phàm!

Liễu Quân Hào hừ lạnh một tiếng. Khi nói đến hai chữ “Biểu đệ” thì có ý nhấn mạnh châm chọc.

– Ha ha, cũng thế cả thôi, ngoại tôn của ngươi tuy có chậm hơn một chút nhưng không phải cũng vào trong rồi sao?

Diệp Thanh Thành không hề e ngại đả kích lại.

Lúc này hai lão hồ ly đều rõ ràng, Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm là do đối phương mời đến trợ giúp.

Giương cung bạt kiếm vài câu, cho thấy da mặt hai người này đều dày đến khó phân thắng bại. Liễu Quân Hào ho nhẹ một tiếng:

– Được rồi Diệp huynh, miệng lưỡi có lợi hại bao nhiêu cũng vô ích, tầm bảo lần này, biểu đệ của ta ngã xuống nhưng cũng may có rất nhiều tinh thạch, chúng ta chia đều, được chăng?

– Được. Cứ theo ý của Liễu huynh.

Diệp Thanh Thành mỉm cười gật đầu. Thực lực hai người kẻ tám lạng người nửa cân, muốn độc chiếm là không thể.

Vừa giảng hòa, chợt Liễu Quân Hào mấy máy môi rồi cứng họng, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

– Liễu huynh, ngươi sao vậy?

Diệp Thanh Thành quay đầu nhưng tay lại vỗ lên túi trữ vật. Đồng thời thân hình bắn đi thật nhanh.

Bùng! Một khối cự thạch sau lưng Diệp gia gia chủ bị Quỷ Đầu Đao đánh thành bột phấn mà cây Phi xoa của y cũng đánh về phía đối thủ.

– Vô sỉ!

– Hạ lưu!

Hai lão hồ ly đồng thanh mắng to. Đã trở mặt, đương nhiên là dốc toàn lực giết đối phương.

Ngay từ đầu hai người nào có ý định giảng hòa. Giết chết đối phương có thể độc chiếm tinh thạch, hơn nữa có thể kết thúc ân oán giữa hai gia tộc tranh bá Thanh Diệp Sơn suốt mấy trăm năm nay. Tròng mắt Diệp Thanh Thành và Liễu Quan Hào đều đỏ vằn như máu, đánh tới ngươi chết ta sống!

Lại nói về Lâm Hiên bị hút vào trong lốc xoáy, tuy cả kinh nhưng pháp lực trong cơ thể lưu chuyển mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn. Chỉ thấy trước mắt là một vùng trắng xóa, sau đó trời đất như xoay chuyển.

Cảm giác có phần quen thuộc này rất nhanh tan biến. Lâm Hiên đem thần thức thả ra quan sát xung quanh.

Quả nhiên lốc xoáy không phải cấm chế mà là Truyền Tống Trận. Lúc này hắn đang ở trong một cái hang rất lớn. Sau một lát vẻ mặt trở nên cổ quái. Bên trong này có rất nhiều pho tượng đá.

Lâm Hiên tiến tới trước một tượng đá cao cỡ hai thước, bộ dáng thô thiển như một đại hán uy vũ. Không ngờ trên trán lại có con mắt thứ ba cùng một chiếc sừng dài nửa tấc.

Yêu Tộc! Hơn nữa ít nhất là quái vật Hóa Hình Kỳ cấp bốn.

Tròng mắt Lâm Hiên co rút lại.

Pho tượng bên trái là một nữ tu xinh đẹp. Điều chú ý là sau lưng có một đôi cánh đại bàng.

Ngoài ra còn không ít tượng yêu tộc Hóa Hình Kỳ cùng tu sĩ nhân tộc đều là lão quái Nguyên Anh Kỳ.

Đếm đúng có mười bảy pho tượng. Lâm Hiên đứng trầm mặc tại chỗ.

Nơi đây đơn giản chỉ là một mỏ khoáng sao? Là ai tạo ra những pho tượng nhân tộc và yêu tộc cùng một chỗ, trong này còn có bí mật gì?

Lâm Hiên tư lự một hồi lâu, đang không có manh mối thì một thanh âm lãnh đạm truyền tới:

– Đạo hữu đang ngạc nhiên là tượng nhân tộc cùng yêu tộc đặt cùng một chỗ sao?

– Quả nhiên ngươi cũng theo vào.

Lâm Hiên xoay người thản nhiên liếc nhìn gã yêu tộc, dường như đã đoán trước điều này.

– Ngươi đã sớm phát hiện Mạc mỗ?

Xà yêu thầm rúng động.

– Lời thừa, ngươi nghĩ có thể qua được thần thức của ta sao? Ngươi chủ động mạo hiểm tiến vào trong lốc xoáy, chẳng lẽ sớm biết đây là một Truyền Tống trận thời cổ?

Lâm Hiên hỏi ngược lại một câu.

– Đạo hữu quả nhiên thông tuệ. Không sai, Mạc mỗ quả thật biết bí mật nơi này. Thế nào, ngươi có hứng thú hợp tác cùng ta chăng?

– Hợp tác?

Lâm Hiên nheo mắt:

– Đây là ý gì?

“Rất đơn giản, chỉ mình ta hoặc đạo hữu rất khó lấy được bảo vật nơi đây. Nhưng nếu hai ta liên thủ thì cơ hội sẽ rất lớn.

Trong mắt Mạc Mãng ẩn hiện tia xảo trá nhưng thanh âm tràn ngập sự hấp dẫn.

– Ồ! Không phải đây chỉ là một mỏ quặng phế thời thượng cổ sao. Vừa rồi chúng ta đã bài trừ hai tầng cấm chế, chẳng lẽ còn có nguy hiểm khác?

Lâm Hiên có vẻ không tin.

– Đạo hữu có gì cứ nói thẳng, không cần quanh co. Các hạ tuy tuổi trẻ nhưng kiến thức cũng bất phàm. Chẳng lẽ ngươi thực cho rằng nơi đây chỉ là một mỏ quặng bình thường?

– Ha ha, là Lâm mỗ lỡ lời. Vậy đạo hữu hãy nói xem, những pho tượng trước mắt là thế nào. Nếu cần liên thủ, tất nhiên tại hạ hợp tác cùng đạo hữu.

Lâm Hiên chưa trực tiếp đồng ý nhưng Mạc Mãng thầm vui mừng, có vẻ hưng phấn nói:

– Nơi đây đúng là linh quặng từ thời thượng cổ, nhưng không bình thường mà là tiên quặng trong truyền thuyết!

– Tiên quặng?

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc. Hắn xem qua nhiều điển tịch nên biết không ít truyền thuyết. Có chữ Tiên đủ thấy quặng mỏ này vô cùng bất phàm.

Những tài liệu luyện khí bên trong, ngoài việc có vài loại nghịch thiên thì còn lại giá trị tuyệt không nhỏ.

Truyền thuyết rằng, từ thời cổ chỉ phát hiện được một vài mỏ tiên quặng. Ngoài một lần vào ngàn năm trước, chính đạo tam đại phái liên thủ phát hiện được một mỏ quặng miễn cưỡng gọi là tiên quặng thì trong tu tiên giới U châu không xuất hiện lần thứ hai. Khi đó thực lực Bích Vân Sơn chưa mạnh như bây giờ. Ba môn phái có thể nói là ngang hàng, vì muốn độc chiếm mà suýt trở mặt, cũng may chỉ đấu võ mồm mà không động thủ. Sau này ba phái liên thủ quản lý tiên quặng, phân chia tài liệu công bằng mới tránh khỏi một hồi tinh phong huyết vũ.

Tam đại phái hữu hảo hơn vạn năm nhưng thiếu chút nữa trở mặt vì tiên quặng, có thể thấy được giá trị của nó khủng khiếp cỡ nào.

Thấy Lâm Hiên có vẻ động tâm, Mạc Mãng liền tính rèn sắt khi còn đang nóng:

– Mỏ tiên quặng này đã có hơn trăm vạn năm, nghe nói là tiền bối Hóa Hình Kỳ yêu tộc chúng ta và tu sĩ nhân tộc Nguyên Anh Kỳ cùng phát hiện.

– Cùng phát hiện?

Lâm Hiên sửng sốt nhưng lập tức cười lạnh:

– Chỉ e lời này của đạo hữu không thật. Theo ta được biết, nhân tộc chúng ta cùng yêu tộc các ngươi quan hệ không mấy hảo hữu. Gặp mặt chưa đại chiến là may rồi, đời nào lại chịu liên thủ?

– Ha ha. Các hạ không cần nghi ngờ, là do Mạc Mỗ nói lầm.

Xà Yêu không tức giận mà mỉm cười giải thích:

– Không phải là cùng phát hiện mà là đồng thời phát hiện.

– Đồng thời phát hiện?

– Đúng vậy, tám tiền bối yêu tộc Hóa Hình Kỳ chúng ta cùng chín vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nhân tộc đồng thời tìm được tiên quặng này, sau đó liền xuất thủ…

– Ồ?

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng. Thần thông và pháp bảo của cổ tu sĩ có uy lực vượt xa hiện tại. Thực lực của yêu tộc Hóa Hình Kỳ nào có nhỏ. Như vậy có thể tưởng tượng ra trận đại chiến năm xưa đánh đến thiên địa biến sắc. Trong lòng phấn khích, hắn hỏi một câu:

– Kết quả cuối cùng như thế nào?

– Kết quả? Các vị tiền bối sau này hóa thù thành bạn.

– Hóa thù thành bạn?

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cổ quái.

– Tại hạ biết rất khó cho người ta tin tưởng chuyện này nhưng sự thật đúng là như vậy.

Mạc Mãng cười khổ nói:

– Chuyện cũ trước kia, ta cũng chỉ biết qua Tàng Bảo Đồ.

– Tàng Bảo Đồ…

Lâm Hiên trầm ngâm, hắn nhớ trên ngọc giản hai gia chủ Diệp Liễu đem ra có hơn vạn chữ cổ quái, chẳng lẽ là ghi lại chuyện này?

– Ngươi nói tiếp đi.

Lâm Hiên thản nhiên mở miệng.

– Kỳ thật cổ tu sĩ cùng tiền bối yêu tộc chúng ta cũng không muốn bắt tay giảng hòa nhưng thực lực hai bên ngang nhau, có đánh tiếp chỉ đồng quy vu tận.

– Song phương kiêng kỵ lẫn nhau, liên thủ tính khai thác phân chia bảo vật thì tin tức chẳng biết vì sao lọt ra ngoài. Các đại thế lực cũng tham gia cướp đoạt. Trải qua một trường đại chiến, các tiền bối đã đánh đuổi được cường địch.

– Nguyên là hơn mười vị tiền bối này bắt tay chỉ là tạm thời. Nhưng sau khi liên thủ kháng địch thì hiềm khích tiêu tan, sinh ra hảo cảm, cuối cùng kết bái huynh đệ kim lan.

– Cái gì?

Lâm Hiên cả kinh nhưng lập tức bình tâm trở lại. Tuy nhân tộc là chủng tộc cấp cao khinh thường yêu tộc, có điều tám vị Hóa Hình Kỳ đã mở ra linh trí, không thua kém gì lão quái Nguyên Anh Kỳ. Các lão quái sống mấy trăm năm đứng đầu một phương, hành sự không theo lẽ thường.

Chắc chắn bọn họ đã kết nghĩa kim lan, như vậy có thể lý giải vì sao nơi đây có nhiều pho tượng nhân yêu hỗn tạp như thế.

Nếu vậy động phủ của cổ tu sĩ này nguy hiểm trùng trùng, Lâm Hiên gật đầu:

– Nếu như thế, ta và đạo hữu hợp tác mới là tốt nhất!

Mạc Mãng mừng rỡ nói:

– Đạo hữu tuyệt sẽ không hối hận vì lựa chọn này. Hai ta chung sức hợp tác, đoạt được bảo vật sẽ phân chia đều, thế nào?

– Rất tốt!

Một nhân một yêu vỗ tay tuyên thệ cười ha hả, thần thái rất thân thiết. Trong nháy mắt, hai người trở thành huynh đệ, có điều trong lòng có mấy phần thành ý thì chỉ mỗi người đó biết.

– Việc này không nên chậm trễ, Lâm huynh, chúng ta mau đi tầm bảo.

– Được.

Lâm huynh gật đầu, lại có vẻ lơ đãng nói:

– Đúng rồi Mạc huynh, tiểu đệ còn một chuyện muốn thỉnh giáo.

– Hiền đệ cứ nói.

– Ngoài hai chúng ta, còn người nào khác tiến nhập vào lốc xoáy?

Ánh mắt Lâm Hiên nhìn thản nhiên nhìn thẳng vào đối phương.

Mạc Mãng không tính nói thật nhưng không biết vì sao, dưới ánh mắt kia như có tà môn. Việc này cũng không quan trọng nên sau một thoáng do dự, hắn thành thật trả lời.

– Hai lão giả kia thì không nhanh nhạy bằng nhưng tiểu tử dấu diếm tu vị lại theo sát ta, chạy được vào trong này.

Điền Tiểu Kiếm!

Lâm Hiên thầm rùng mình, tuy đã có dự đoán nhưng vẫn nhíu mày. Thiếu chủ Cực Ma Động quả nhiên có đảm lược.

– Sao vậy, Lâm huynh đang lo lắng tiểu tử kia chăng? Yên tâm, hắn không thể gây nguy hiểm với chúng ta.

– Ồ?

Lâm Hiên khôi phục thường sắc:

– Vậy là sao?

– Tiểu tử tiến vào lốc xoáy chậm một bước. Hắn đành thi triển bí pháp nhưng không gian quang Truyền tống trận đã bị phá, căn bản là không thể truyền tống tới đây.

Khóe miệng Mạc Mãng lộ tia cười nhạt.

– Ồ, vậy sẽ đến nơi nào?

– Điều này ta cũng không rõ. Có lẽ bị truyền tống xa hơn ngàn dặm, hoặc bị đưa đến địa phương nguy hiểm nào đó. Tóm lại là cửu tử nhất sinh, không thể đoạt bảo với chúng ta.

Nói tới đây, Mạc Mãng đắc ý cười to.

Xà yêu này đoán không sai.

Cùng lúc này cách Thanh Diệp Sơn khoảng mấy vạn dặm.

Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm âm trầm đứng ở một nơi đầy băng tuyết. Không ngờ Truyền Tống Trận lại đưa hắn tới nơi Cực Bắc U Châu.

Giờ đã cách Thanh Diệp Sơn quá xa, trong thời gian ngắn có mọc cánh cũng không thể quay lại. Vất vả mới phát hiện tin tức U Minh Hàn Thiết mà lại thất bại trong gang tấc.

Đáng giận!

Điền Tiểu Kiếm ngửa mặt lên trời hú vang, tiếng thét như sóng giận không ngừng lan truyền ra xa.

Tiếng nổ ầm ầm truyền đến, một ngọn núi tuyết cách đó không xa bị chấn động sụp đổ, thực lực của tu sĩ Ngưng đan Kỳ thực không tầm thường!

Có điều sau một lát Điền Tiểu Kiếm trợn mắt há mồm. Thật là họa vô đơn chí, nhìn con quái điểu xấu xí đang bay về phía mình, vẻ mặt hắn âm trầm tới cực điểm.

Chỉ thấy toàn thân quái điểu trơn bóng không có lông, cánh như cánh dơi dài khoảng ba bốn trượng. Nhưng điều khiến người chú ý hơn cả là cái mỏ nhọn dài đến cả thước, bên khóe miệng còn có răng nanh sắc nhọn vô cùng.

Thi Biên Điểu!

Hung cầm cấp ba này nổi danh về sự hung mãnh. Tu sĩ Ngưng đan Kỳ gặp đều tránh lui, không ngờ lại gặp nó.

Không thể chạy!

Thi Biên Điểu đã nhắm trúng con mồi thì đuổi không chết không dừng.

Trong mắt Điền Tiểu Kiếm hiện lệ quang, đầu vai rung lên, một tầng quỷ sương vụ tràn ra bao lấy thân thể. Đồng thời vỗ tay vào túi trữ vật, đem cổ bảo Bạch Cốt Thuẫn Bài mà Cực Ác Ma Tôn ban cho tế ra.

Thi Biên Điểu không chút nang núng, há mỏ phun ra một đoàn âm hỏa màu xanh lét. Điền Tiểu Kiếm hừ lạnh một tiếng, quỷ sương vụ này vặn vẹo một hồi, rất nhanh huyễn hóa ra vô số quái thú như hùng sư, lão hổ…trên lưng có hai cánh, rống lên giận dữ đánh tới Thi Biên Điểu.

Linh quang đủ sắc giao nhau trên không, mặt đất bắt đầu chấn động.

Trong lúc Điền Tiểu Kiếm và hung cầm đánh đến thiên hôn địa ám thì Lâm Hiên và Mạc Mãng cũng bắt đầu tầm bảo.

Qua hang sâu, hai người tiến vào một thông đạo hẹp và dài. Ở hai bên vách có khắc không những hàng chữ cổ quái.

Lâm Hiên nhíu mày đem thả thần thức ra. Đây như là văn tự thời kỳ thượng cổ, có thể là để thiết lập cấm chế gì đó. Thông đạo dài chừng một dặm, rộng chỉ đủ cho hai người cùng đi mà thôi.

– Thực sự chỉ có đường này sao?

Lâm Hiên cười khổ quay đầu lại.

– Thông đạo quỉ dị thế này, ta chưa từng thấy.

– Quả thật chỉ có một.

Sắc mặt Mạc Mãng cũng không tốt, lấy ra một cái ngọc giản:

– Đạo hữu xem thì biết.

Lâm Hiên vận chuyển pháp lực đến tay phải, một thanh quang hiện lên rồi mới tiếp nhận ngọc giản của đối phương.

Đối với sự cẩn thận của Lâm Hiên, Mạc Mãng cũng không tỏ ý bất mãn. Hai người tuy đã tuyên thệ nhưng nếu Lâm Hiên coi hắn là bằng hữu tri giao thì mới là kỳ quái.

Lâm Hiên đem thần thức truyền vào. Một tấm địa đồ hiện ra trong đầu, có những đường nhỏ như chỉ đỏ được đánh dấu. Rất nhanh hắn xác định vị trí hiện tại, quả thật không có đường khác để đi.

Lâm Hiên từng xem qua họa đồ trong tay hai lão họ Diệp Liễu, nếu đối phương có sửa đổi thì hắn có thể nhận ra.

Hơn nữa, đối phương muốn trở mặt thì sẽ đợi sau khi tìm được bảo vật. Lâm Hiên thừa dịp Mạc Mãng thả thần thức đánh giá thông đạo, lặng lẽ lấy một cái ngọc giản đem địa đồ ghi vào.

Hai người do dự chốc lát rồi sánh vai đi vào. Lâm Hiên đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra. Mạc Mãng thì cũng quát nhẹ, cả người phủ đầy một lớp vảy giáp đen bóng.

Hai người cẩn thận, đồng thời thả ra toàn bộ thần thức. Linh lực trong cơ thể không ngừng lưu chuyển, chỉ cần gặp nguy hiểm là lập tức ứng phó.

Ồ? Đột nhiên Lâm Hiên dừng lại, phất tay thu một vật trên mặt đất vào tay.

Vật này to cỡ nắm tay, màu sắc chất liệu có vẻ giống như là kim loại Vàng, bị một lớp bụi che phủ như đã ở nơi này rất lâu.

Thiên Niên Đồng Tinh!

Lâm Hiên hưng phấn reo thầm trong bụng. Tài liệu này khá là nổi danh tại tu tiên giới, cần dùng trong luyện chế rất nhiều loại pháp bảo.

Ở phường thị nếu có bán vật này, ít nhất giá trị cả gần vạn tinh thạch. Lúc này chúng lại chỉ lăn lóc trên đất. Tuy vậy Lâm Hiên cũng không mấy ngạc nhiên. Nếu chính là mỏ tiên quặng thì Thiên Niên Đồng Tinh không tính là bao.

Hắn không nói gì mà thu vào túi trữ vật.

Trong mắt Mạc Mãng chợt lóe vẻ tham lam, đang định mở miệng nhưng lại thôi. Không nên vì một khối Đồng Tinh nho nhỏ mà trở mặt bây giờ.

Hai người tiếp tục đi tới chừng bảy tám bước, lại có thêm một khối Đồng Tinh khác. Lâm Hiên nhặt lên thì nhíu mày, vẻ mặt trở nên trầm ngâm.