Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 72: Tinh Nguyên Tán

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ánh mắt đảo qua từng kiện Linh Khí, Lâm Hiên có vẻ trầm tư. Số lượng lớn bảo vật thế này, nếu kiêm tu nhiều lại dễ thành vướng bận.

Lâm Hiên quyết định chọn ra vài kiện có uy lực lớn nhất, còn lại sẽ đem tới phường thị bán lấy linh thạch.

Đầu tiên hắn lấy ra đôi Ngô Câu Kiếm thu được từ Hỏa Linh chưởng môn, uy lực đã từng kiểm chứng qua, khi dùng cũng rất thuận tay.

Về Bách Hồn Phiên, sau khi hắn tu luyện Huyền Ma Chân Kinh thì uy lực của nó còn vượt trên cực phẩm Linh Khí một bậc.

Sau nữa là thanh trủy thủ kì lạ Khí Linh có thể gặp mà không thể cầu, dùng để tập kích thì rất hiệu quả.

Tiếp theo lại tìm được một chiếc hộp đặc màu vàng kim cỡ viên gạch. Vẻ mặt khẽ động, Lâm Hiên đem linh lực truyền vào. Trong khoảnh khắc chiếc hộp vàng bắt đầu hóa lớn, lúc này dài hơn mười trượng, rộng cỡ bảy tám trượng, gần như chiếm cả động phủ. Vật này có công kích hỏa thuộc tính uy lực khá lớn, tìm được trong túi trữ vật của những tu sĩ trong động cương thi.

Cuối cùng Hiên ánh mắt Lâm đảo tới viên châu có sắc đỏ rực rỡ, to chừng cỡ mắt rồng tản ra linh lực khác thường.

Huyền Hỏa Thần Châu!

Báu vật thu được khi sát diệt Âm Quỷ thượng nhân. Trên bản tâm đắc có viết rất rõ ràng. Không có tu vị Trúc Cơ hậu kỳ tuyệt không thể khu sử bảo châu này. Với lại chỉ có thể phát huy ra hai ba thành uy lực mà thôi.

Trong một lần đến phường thị, Lâm Hiên dùng hai khối tinh thạch mua được một quyển Bảo Giám Tâm Đắc, là của một cao thủ Ngưng Đan Kỳ viết ra. Trong cuốn sách này có ghi lại những đánh giá của cao nhân trên về pháp bảo Tu tiên giới!

Pháp bảo và cổ pháp bảo có sự khác nhau nhất định. Chỉ có tu sĩ Ngưng Đan Kỳ mới có thể thao túng pháp bảo. Nhưng ở thời thượng cổ, có số ít pháp bảo được luyện chế theo phương pháp hoặc tài liệu đặc biệt, cảnh giới Trúc Cơ miễn cưỡng thao túng được chúng. Uy lực kém hơn pháp bảo nhưng hơn hẳn Linh Khí. Mỗi lần những bảo vật này hiện thế sẽ dẫn đến tranh đoạt vô cùng ác liệt.

Nếu Lâm Hiên không đoán sai, Huyền Hỏa Thần Châu chính là loại cổ pháp bảo đặc biệt này.

Cầm nó trong tay, vẻ mặt hắn lộ chút tự diễu, đã là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ nhưng còn cách cảnh giới Ngưng Đan rất xa. Huyền Hỏa Thần Châu chính là bảo vật có ưu lực lớn nhất với hắn ở thời điểm này. Chỉ cần tế luyện là có thể phát huy ra một phần uy lực của nó.

Sở hữu Huyền Hỏa Thần Châu cùng Cương thi và Thú hồn phù, dù đối mặt cao thủ Ngưng Đan Kỳ, Lâm Hiên nắm chắc sẽ tẩu thoát thành công.

Ngoài ra cũng rất cần những bảo vật phòng ngự. Về Linh Khí phòng ngự, Lâm Hiên tìm được chỉ mấy kiện mà thôi.

Xem xét một cái khăn gấm trung phẩm Linh Khí, Lâm Hiên nhíu mày đem nó bỏ qua. Còn một tiểu thuẫn cỡ bàn tay là cực phẩm Linh Khí thu được trong bảo khố Linh Dược Sơn.

Hắn khẽ thở dài, may là Bách Hồn Phiên còn nhiều bí thuật phòng ngự. Xem ra sau này cần tới phường thị mua một số phù lục phòng ngự cấp cao.

Lâm Hiên lặng lẽ cất các bảo vật vào túi trữ vật.

– Thiếu gia!

Theo niệm thần của chủ nhân, Nguyệt Nhi xuất hiện trong không lên tiếng.

– Trủy thủ này ta giao cho cô!

Lâm Hiên bất ngờ đưa cây trủy thủ sang khiến Nguyệt Nhi giật mình, đây chính là một kiện Khí Linh. Đã có Huyền Hỏa Thần Châu, Khí Linh để nàng ẩn trong chỗ tối phối hợp tập kích là tốt nhất.

– Đa tạ thiếu gia.

Nguyệt Nhi đại hỉ lên tiếng.

– Ừm, cần luyện hóa nó một chút mới có thể sử dụng.

tiếp theo Lâm Hiên và Nguyệt Nhi bắt đầu bế quan tế luyện bảo vật.

Cầm Huyền Hỏa Thần Châu trên tay, vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng. Tay trái hắn đang cầm một cái ngọc giản có ghi công pháp luyện hóa pháp bảo. Chỉ là công pháp cơ bản nên dễ dàng mua được ở phường thị.

Để lĩnh ngộ nội dung trong này Lâm Hiên đã mất tới ba ngày. Có điều khi hắn kết hợp nội dung trong ngọc giản và Bảo Giám Tâm Đắc thì phát hiện ra một điểm đặc biệt.

Theo phương pháp tế luyện của Âm Quỷ Thượng Nhân thì chỉ phát huy ra một hai thành uy lực của Thần châu. Nhưng nếu dùng bí pháp đặc biệt thì có thể phát huy ra ba bốn phần, thậm chí gần một nửa uy năng. Điều này thực sự gây kích thích với Lâm Hiên. Đương nhiên phương pháp đặc biệt này cũng có chỗ nguy hiểm.

Sau một hồi suy nghĩ, hắn chưa vội luyện hóa mà rời phòng luyện công tới dược viên Linh Dược Sơn.

Dược viên rộng lớn chiếm tới mấy ngàn mẫu, loại kỳ hoa dị thảo đầy màu sắc nhiều vô số. Phụ trách dược viên đều là ngoại môn đệ tử Linh Động Kỳ. Lâm Hiên vừa mới độn quang tới đã gặp một gã quản sự đứng ở cửa.

– Tham kiến Sư thúc!

Quản sự chừng hơn hai mươi vội vàng cung kính. Lâm Hiên là tiền bối Trúc Cơ hậu kỳ đồng thời là thiếu chủ bổn môn, hắn không cung kính mới là lạ.

– Phùng Thăng, ngươi trông coi ở đây?

– Bẩm sư thúc, chính là đệ tử. Xin hỏi người có chuyện gì sai khiến, đệ tử nhất định cố gắng làm ổn thỏa.

Phùng Thăng đầy vẻ lấy lòng.

– Ừm, ta cần vài loại thảo dược.

Lâm Hiên vừa nói vừa đưa cho hắn một tờ đơn.

– Một gốc Bách Niên linh Sâm, một cây Bách Niên Linh Chi, hai Chu Quả và hai đóa Thiên Sơn Tuyết Liên…

Những dược liệu này chưa chắc đã có ở hoàng cung thế tục, tại tu tiên giới thì chỉ là loại phổ thông. Phùng Thăng thấy đơn dược, vẻ mặt nhăn nhó lại:

– Cáo lỗi, sư thúc, các dược liệu khác đều có, duy chỉ là Thiên Sơn Tuyết Liên…

– Thế nào? Lâm Hiên khẽ cau mày, vẻ mặt lộ chút khó coi.

– Sư thúc, xin người bớt giận, không phải tiểu chất làm việc vô năng mà là do hỏa tài nguyên nơi bổn môn quá phong phú. Tuyết Liên dù được trồng trong động phủ do Mạc sư thúc kiến tạo nhưng so với thiên nhiên thì băng tuyết nơi đó còn kém một bậc, khiến cho Tuyết Liên nở hoa muộn một chút.

Phùng Thăng đau khổ mở miệng, cẩn thận lén nhìn sắc mặt Lâm Hiên.

Vẻ mặt Lâm Hiên không kinh không hỉ nhưng trong lòng có chút ưu phiền. Hắn định mượn thần thông ma đạo để luyện hóa Huyền Hỏa Thần Châu, tuy sau này nó sẽ phát huy uy lực cường đại nhưng lại thân thể hao tổn rất nhiều tinh khí.

Đối với tu tiên giả, tinh khí vô cùng trọng yếu. Nếu tổn hao quá lớn thì cảnh giới sẽ bị rớt xuống. Lâm Hiên đương nhiên không thể để tình huống này xảy ra. Hắn biết được một loại đan dược tên là Tinh Nguyên Tán có thể bổ sung tinh khí. Người khác muốn luyện chế loại đan dược này phải hao tổn tâm lực chứ với hắn thì không thành là vấn đề.

Nhân sâm chu quả đều ổn, không ngờ Tuyết Liên còn chưa trưởng thành.

– Sư thúc, nếu người đồng ý chờ hai tuần trăng lại đến thì thật tốt.

Phùng Thăng mở miệng thăm dò.

– Hừ, hai tuần trăng…

Lâm Hiên khẽ nhíu mày, khoát tay nói

– Ngươi mau dẫn ta tới nơi trồng Tuyết Liên.

– Đệ tử tuân mệnh.

Phùng Thăng đâu dám bất tuân, vội ngự khí cùng Lâm Hiên tới một động phủ khá rộng.

Bên ngoài là khí trời mùa hạ chói chang nhưng vừa tiến vào trong động, đã có những luồng hàn phong thổi tới. Trong tầm mắt là một màu trắng trải dài dường như đang ở thế giới khác.

– Sư thúc, chính là nơi này!

Phùng Thăng cung kính đứng ở một bên.

Lâm Hiên dụng thần thức đảo qua, cảm ứng được nơi này có linh lực chấn động, liền nhìn ra sơn động này có bố trí cấm chế băng thuộc tính, mô phỏng lại quang cảnh của Tuyết Sơn Tuyệt Đỉnh.

Ở cách mấy trượng có trồng mấy cây Thiên Sơn Tuyết Liên. Vẫn còn chưa khai hoa, là nụ nhưng đã nhú ra cỡ miệng chén.

– Sư thúc người xem, Tuyết Liên còn chưa trưởng thành, nếu hiện dùng để luyện đan, có lẽ…

– Không sao, cho hai ta đóa.

Sắc mặt Lâm Hiên không đổi, lạnh nhạt mở miệng.

– Ngài thực sự muốn chăng?

Trên mặt Phùng Thăng lộ vẻ kinh ngạc.

– Sao, ngươi không nghe rõ lời ta?

– Vâng, tiểu chất đi lấy ngay.

Thấy sắc mặt thiếu chủ sư thúc khó coi, Phùng Thăng vội vàng đi hắn. Dù sao hắn cũng nhắc qua. Nếu đối phương luyện đan thất bại, cũng không giáng tội lên đầu hắn được.

Chừng nửa canh giờ sau, Lâm Hiên mang theo khá nhiều dược liệu rời khỏi dược viên. Chỉ có Thiên Sơn Tuyết Liên là nụ hoa, các dược liệu khác đều có phẩm chất ngoài mong đợi.

Tỷ như nhân sâm, Lâm Hiên chỉ yêu cầu trăm năm dùng được nhưng Phùng Thăng lại cố ý chọn hai cây ba trăm năm. Chu Quả, Linh chi cùng với dược liệu khác cũng như thế.

Rõ ràng đối phương có ý định lấy lòng. Lâm Hiên tùy tiện từ túi trữ vật ra một cái hạ phẩm Linh Khí ném qua:

– Vật này cho ngươi.

Gã quản sự hết sức vui mừng, không ngừng tạ ơn.

Khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch, hắn làm vậy là còn dụng ý khác. Phùng Thăng chỉ là quản sự cấp thấp nhưng tiểu nhân vật cũng có tiểu bản lãnh, có thể làm tai mắt cung cấp một số tin tức.

Hầu hết thời gian dành để tu luyện, Lâm Hiên không biết nhiều các tin tức trong môn. Hắn dặn dò Phùng Thăng, cứ định kỳ đến động phủ cung cấp tin tức. Đương nhiên Lâm Hiên cũng không keo kiệt mà cấp cho đối phương thêm chút lợi ích.

Tâm tư Phùng Thăng cũng tinh xảo, chuyện này với hắn chỉ là nhấc tay, liền không do dự nhận lời. Có mối quan hệ tốt với thiếu chủ, với hắn chỉ trăm lợi mà không hại.

Lâm Hiên vừa đi vừa khẽ vuốt nụ hoa, Thiên Sơn Tuyết Liên chưa trưởng thành nhưng sẽ chiết xuất ra tinh hoa. Nếu không thì đi phường thị mua hai đóa cũng được. Tóm lại Lâm Hiên không muốn chậm trễ.

Trở lại động phủ, hắn lập tức tiến hành chiết xuất dược liệu. Qua một ngày đêm rốt cục xong xuôi tất cả. Riêng dịch chất Tuyết Liên hơi nhạt một chút nhưng không ảnh hưởng nhiều.

Kế tiếp là luyện Tinh Nguyên Tán, thu thập dược liệu đan này thì khó còn luyện chế vô cùng đơn giản. Mất mấy ngày, Lâm Hiên đã luyện thành một lô.

Nghỉ ngơi một ngày thần thanh khí sảng, thể lực viên mãn Lâm Hiên tới phòng luyện đan.

Đầu tiên là lấy ra Huyền Hỏa Thần Châu. Hắn đưa tới trước mắt quan sát một hồi rồi tế nó lên không. Bảo châu chậm rãi xoay tròn lơ lửng trên đỉnh đầu.

Sau đó Lâm Hiên giơ tay bắt quyết, ngón trỏ bắn ra hồng quang vào cái đầu thú giữa thạch thất. Thú đầu này nối liền với địa hỏa dưới lòng đất.

Đây là một lợi thế rất lớn nên Lâm Hiên mới dám dùng bí pháp để tế luyện cổ bảo.

Trên ngọc giản nói rõ ràng, muốn luyện hóa cổ bảo cần phải có Thuần dương Đan Hỏa của tu sĩ Ngưng Đan Kỳ. Tiên Thiên Chân Hỏa của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ miễn cưỡng có thể luyện hóa nhưng khả năng thành công rất thấp.

Cũng may địa hỏa tại Linh Dược Sơn là loại tốt nhất tại U Châu. Phẩm chất chỉ kém Thuần Dương Đan Hỏa một chút, đủ hỏa hầu để luyện hóa cổ bảo.