Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 13: Lục phù cấp thấp

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lúc này Lâm Hiên thả bộ di dạo một vòng tăng cường kiến thức. Tới một quầy hàng, một thiếu nữ tầm mười bảy mười tám đang chào bán các trang bị trữ vật. Chủng loại thật đa dạng, từ nhẫn trữ vật tới vòng tay trữ vật, trâm trữ vật, khuyên tai trữ vật … đều là các trang sức mà nữ tử thường dùng, bề ngoài rất tinh xảo đẹp mắt.

Đương nhiên nam nhân cũng có đai lưng trữ vật túi trữ, vật thậm chí còn có giày trữ vật. Lâm Hiên cũng bị hấp dẫn nên ghé vào.

– Vị đạo hữu này thích sao, mỗi thứ có giá hai viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan.

Hơ!

Tiện nghi lớn như vậy khiến Lâm Hiên giật mình, xém chút ngã ngửa. Đệ tử Phiêu Vân cốc trong một tuần trăng cũng được cấp hai viên. Giá này không phải quá thấp hay sao?

Kỳ thực trong nhận thức của Lâm Hiên có chỗ sai lầm. Gia nhập Phiêu Vân Cốc, dù hắn chịu đủ mọi sự khinh miệt của đồng môn nhưng vẫn còn may mắn hơn đám tán tu rất nhiều.

Tán tu không có môn phái nên không có công pháp tốt để tu luyện, không có trưởng bối chỉ điểm đỡ phải đi đường vòng. Vì vậy phần lớn bọn họ chỉ dừng ở Linh Động kỳ, rất ít tu sĩ cấp cao là tán tu. Thực ra nguyên nhân chủ yếu nhất là không có đan dược phụ trợ như Lâm Hiên. Bởi vậy trong mắt tán tu, đan dược là bảo bối rất có giá trị, giá như trên là rất hợp tình hợp lý.

– Đạo hữu, ngươi chọn một món đi, tất cả các trang bị trữ vật này đều được nghệ nhân khéo tay gia công tinh xảo.

Thiếu nữ nhanh nhảu mời chào.

– Cho ta xem qua một chút.

Lâm Hiên đưa tay cầm lấy một cái túi. Thiếu nữ kia gật đầu, hắn lưu chuyển linh lực rót vào trong túi, rất nhanh thu hồi thần thức rồi lắc đầu.

Thiếu nữ kia sốt ruột:

– Thế nào, đạo hữu không hài lòng sao?

– Cũng có một chút.

Lời này đã rất khách khí rồi. Túi trữ vật này chỉ là đồ bỏ, không gian chứa vật bên trong chỉ khoảng một khối, vừa đủ để được một ít đan dược phù chú. Linh khí cỡ lớn một chút thì sợ rằng không vừa.

Riêng không gian trong vòng tay trữ vật của Chu Yến khoảng năm khối, còn đai lưng trữ vật của cao thủ Trúc Cơ kỳ như Trương Vũ lại càng rộng lớn hơn, thể tích tương đương một gian phòng.

Khuôn mặt của thiếu nữ thoáng hồng, tu vị của nàng chỉ là tầng thứ hai Linh Động kỳ, sở học chính là chế Khí nhưng do pháp lực thấp kém, không luyện ra được đồ có công dụng tốt. Nàng rao khản cổ nửa ngày mà chẳng có ai mua.

– Đạo hữu mua một cái đi, một viên Tẩy Tủy Đan cũng được.

Lâm Hiên lắc đầu không chút do dự. Thứ nhất, hắn không thể lãng phí, hơn nữa mua rẻ dễ khiến người chú ý. Hắn không phải thiện nam tín gì. Chuyện không có lợi, hắn tuyệt không làm.

Rời khỏi quầy hàng này, Lâm Hiên tiếp tục đi dạo quanh, vật phẩm tuy nhiều nhưng đều là cấp thấp, hắn chỉ dừng chân quan sát hoặc hỏi giá chứ không hề mua gì. Đảo mắt hai canh giờ trôi qua, vầng thái dương đã lên tới đỉnh đầu, đã tới bữa trưa, Lâm Hiên liền quay về dịch quán thưởng thức vài món sơn hào.

Dù chưa mua thứ gì nhưng hắn đã nắm được nhiều thông tin. Thì ra trị giá đan dược lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Dù là hạ phẩm Tẩy Tủy Đan thì giá trị không thấp, riêng trung phẩm đan sẽ khiến kẻ khác thấy mà trợn mắt há mồm. Như ghi chép trong ngọc giản, số đan dược hắn mang theo thừa đủ để mua công pháp.

Đang trở về thì Lâm Hiên chợt bị thu hút bởi một quầy ven đường, có rất nhiều tiểu tu sĩ đang đứng lố nhố nơi đây. Chưởng quầy là một thanh niên hơn hai mươi. Lúc này bộ dáng khẩn trương, khuôn mặt đỏ bừng, trên sạp thì bày la liệt các loại phù lục.

Như đã nói, Phù lục là bảo vật mà tu tiên giả đem pháp thuật phong ấn lại bên trong đó, khi đối địch có thể phá bỏ phong ấn sử dụng trực tiếp. Phù lục không tính là gì với tu tiên giả cấp cao nhưng rất quý giá với tu sĩ cấp thấp.

Trong quá trình chế tạo phù, kiểu gì tu sĩ cũng bị mất thêm một ít linh lực do hao tổn ra ngoài, hơn nữa xác suất thành công rất thấp. Phù lụccó phong ấn pháp thuật càng cao thì chế tạo lại càng khó, được coi là vật trân quý.

Nãy giờ còn chưa gặp, lúc này Lâm Hiên nhìn sơ qua đã thấy hơn trăm tấm. Chỉ là quan sát một lát thì hắn không khỏi thất vọng.

Phù lục ở đây đều là loại cấp thấp nhất. Chứa các loại pháp thuật nhập môn như Băng Đạn Quyết, Hỏa Diễm thuật, Lưu Sa thuật, Cổn Thạch Lạc, Ngự phong thuật… Chủng loại thì nhiều nhưng uy lực thì cỡ Linh Động kì tầng thứ nhất.

Vì vậy người hiếu kỳ thì nhiều nhưng chẳng có ai mua. Qua một lúc lâu, rốt cục có một âm thanh giễu cợt vang lên:

– Chưởng quầy, phù lục của ngươi bán thế nào?

Thanh niên kia lại càng đỏ mặt, cúi đầu một lúc mới đáp:

– Một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan đổi lấy hai tấm.

– Hừ, loại pháp thuật cấp thấp này, ta phất tay một cái là thi triển được. Ngươi định đem đổi lấy đan dược sao?

Chúng tu sĩ lại thi nhau cười ha hả châm chọc, khiến thanh niên kia mặt đỏ đến tận mang tai.

Hắn vốn là đệ tử Đạo Phù Sơn, một môn phái tinh thâm về chế phù thuật. Những phù lục này đều do chính hắn làm ra, có điều do tu vị có hạn nên chỉ phong ấn được pháp thuật cấp thấp uy lực quá nhỏ.

Tuy vậy việc chế phù không phải hề dễ dàng, cần phải có lông da yêu thú làm giấy hồ cùng các tài liệu trân quý khác. Hắn đã tiêu tốn toàn bộ gia sản vào gần trăm tấm phù này, xét thêm tỷ lệ thành công không cao khi chế phù thì một viện hạ phẩm Tẩy Tủy Đan đổi lấy hai tấm cũng là hợp lý. Hắn tới đây còn sớm hơn Lâm Hiên ba ngày nhưng chưa bán được tấm nào. Lúc này tâm nguội ý lạnh, hơn nữa đã tới bữa trưa nên bắt đầu thu hàng.

Nhìn những tấm phù này, Lâm Hiên thầm đánh giá, uy lực của một tấm thì không đáng gì nhưng số lượng nhiều thì lại là chuyện khác. Nếu đồng thời sử dụng gần trăm tấm, cho dù là cao thủ Trúc Cơ kỳ cũng phải luống cuống tay chân.

Bản thân không thiếu đan dược, Lâm Hiên quyết định mua nhưng chưa vội hiện thân. Một tiểu tu Linh Động Kỳ mà xuất ra năm mươi viên Tẩy Tủy Đan, người khác còn không chú ý sao. Lâm Hiên sẽ không ngu ngốc tới mức này.

Không lâu sau, thanh niên kia xếp hành trang rời đi. Lâm Hiên liền theo sau một khoảng.

Sau khi rời khỏi tập thị, tu sĩ cũng thưa dần. Lâm Hiên thấy không có người liền lặng lẽ ẩn thân sau một cây đại thụ, từ trong vòng tay trữ vật trong ngực lấy ra một vật như một lớp da mặt người trông rất sống động. Ra là một cái mặt nạ dịch dung mà hắn đã mua được từ nhân sĩ võ lâm thế tục trước khi tới hội.

Tiểu xảo này không thể qua mặt được thần thức của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhưng thanh niên kia chỉ là Linh Động kỳ nên không cần lo lắng. Sau một lát, Lâm Hiên biến thành một gã mặt đen thui thô lỗ. Còn về thanh âm thì hắn khi ở tục giới hắn đã được một tiền bối truyền thụ cho một bộ tâm pháp biến đổi âm giọng.

Lúc này Lâm Hiên mới bước ra, chầm chậm theo phía sau thanh niên. Tới một địa điểm khá vắng vẻ, cước bộ của hắn lại nhanh hơn:

– Đạo hữu, xin dừng bước!

Thiên niên có khuôn mặt đôn hậu kia quay đầu, nghi hoặc nhìn Lâm Hiên, vẻ mặt khá cảnh giác nói:

– Đạo hữu gọi tại hạ là có gì muốn chỉ giáo?

Lâm Hiên thấy sự cảnh giác của đối phương trong lòng thầm khen. Đừng thấy thanh niên này dáng vẻ khù khờ mà lầm. Đầu óc của hắn cũng rất linh hoạt, biết khi nào cần phải cảnh giác.

Lâm Hiên mỉm cười đi tới trước nói:

– Tại hạ định mua mấy tấm phù lục của đạo hữu.

Thanh niên kia mừng rỡ, sự cảnh giác đã bị quẳng lên chín tầng mây:

– Đạo hữu muốn mua phù lục, tốt quá, ngươi định mua bao nhiêu?

Mở quầy đã ba ngày còn chưa bán được một tấm, lúc này tâm tình thanh niên trở nên kích động.

– Ngươi có bao nhiêu?

Thanh niên kia nghe thì sửng sốt, sau đó cười mừng rỡ:

– Ha ha, đạo hữu muốn mua với số lượng lớn sao, vậy để ta cho ngươi xem.

Vừa nói hắn vừa lấy từ trong ngực ra một tờ danh sách phù lục, bắt đầu thao thao bất tuyệt. Lâm Hiên thì thản nhiên đứng một bên lắng nghe.

– Tổng cộng có một trăm lẻ tám tấm phù.

Thanh niên kia kể ra rất nhanh rồi hỏi:

– Đạo hữu muốn mua bao nhiêu?

– Tất cả.

Hả!

Thanh niên lại sửng sốt rồi vô cùng cao hứng, ngoác miệng cười đến tận mang tai:

– Một khi đạo hữu mua nhiều như vậy, chỉ cần trả năm mươi viên đan dược là được.

Năm mươi!

Lâm Hiên tính toán trong lòng, so với phí tổn chế tạo phù thì cũng hợp lý. Tuy vậy mặt ngoài tỏ vẻ tiếc nuối, hắn trầm ngâm một lúc khiến thanh niên kia thấp thỏm rồi mới thở dài như hạ quyết tâm:

– Được rồi! Ta nhận giao dịch này. Ài, đây toàn bộ gia sản ta khổ cực tích trữ mấy năm.

Lâm Hiên lẩm bẩm rồi móc từ trong người ra năm cái bình ngọc, hiển nhiên đây không phải là hắn vẽ rắn thêm chân mà như thế mới giống thật hơn.

Một bên giao đan dược còn một bên giao lục phù. Lâm Hiên nhận rồi không chút chậm trễ:

– Cáo từ

– Đạo hữu bảo trọng.

Thanh niên kia cũng ôm quyền, vô cùng vui mừng với giao dịch này.

Trở lại dịch quán, sau khi dùng bữa trưa, Lâm Hiên dùng lệnh bài giải trừ cấm chế vào phòng nghỉ ngơi. Hắn tính xế chiều lại đi dạo một vòng trong tập thị, xem có gì hữu dụng không.

Buổi chiều khi đến quảng trường, số tu sĩ lại càng đông thêm. Tiếng kêu gọi rao bán í ới náo nhiệt. Khi thấy hai khối hạ phẩm tinh thạch thủy thuộc tính trên một quầy hàng, Lâm Hiên không chút do dự dùng đan dược đổi lấy.