Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 84: Hợp tác

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Vâng!

Lâm Hiên không dám chậm trễ, vội truyền âm lại. Tuy đang nói dối nhưng vẻ mặt không chút hoảng sợ. Dù sao khi việc này qua đi, hắn sẽ không gặp lão nên không có gì phải lo lắng. Bây giờ không có đệ tử chính ma lưỡng đạo ở đây, cũng không sợ bị nhận ra chân giả.

Hồng Phát lão tổ không nói gì nhưng sắc mặt trở nên âm trầm. Những tu sĩ trong điện thấy sắc mặt bất thiện của lão thì vô cùng hoảng hốt. Lo sợ lão có thể chỉ chó mắng mèo, đổ tức giận lên đầu bọn họ!

Giờ này Hồng Phát lão tổ quả thật đang vô cùng buồn bực, hôm nay cao hứng muốn thu đệ tử y bát, không ngờ bị cự tuyệt tới hai lần.

Trước tiên là tiểu tử họ Điền, có ai ngờ sau hắn lại là lão ma đó. Tiếp tục là Lâm Hiên, tiểu tử này cũng bị lão quái Nguyên anh kỳ kia nhìn trúng.

Đối phương đã có sư môn, Hồng Phát lão tổ đương nhiên không còn ý thu bọn hắn môn hạ. Chuyện này mà đồn ra thiên hạ sẽ chê cười không ít, hơn nữa hai lão quái sau lưng hai tiểu tử này thật không dễ chọc.

Im lặng một lúc, lão đưa ánh mắt quét qua tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn lại.

Hàn Hứa!

Không nhìn thì tâm tình còn khá, mới nhìn một chút đã thấy tức giận.

Tiểu tử này cũng là Trúc Cơ hậu kỳ nhưng niên kỷ lại hơn hai tên tiểu tử kia đến cả mộ Giáp. Ngưng thành đan hay không còn chưa chắc, chớ nói chi tiến cảnh Nguyên anh như lão. Sao có thể thu loại phế vật này làm đệ tử y bát?

Thấy vẻ mặt Hồng Phát lão tổ không tốt chằm chằm nhìn mình. Tâm trạng Hàn Hứa trở nên bất ổn, thấp thỏm bất an. Chợt âm thanh lạnh đóa truyền tới:

– Tiểu tử, ngươi có bằng lòng phụng dưỡng lão phu làm chủ nhân?

– Nhận người làm chủ nhân?

– Không sai.

Hồng Phát lão tổ gật gật đầu:

– Mặc dù lão phu không truyền y bát cho ngươi nhưng lúc cao hứng sẽ chỉ bảo một hai phần.

– Được lão tổ không chê, vãn bối nguyện bằng lòng. Nay đem thân làm khuyển mã xin người ra roi.

Hàn Hứa chỉ hơi do dự rồi đồng ý. Vừa rồi hắn đã thương lượng cùng tam thúc. Tuy làm kẻ hầu kém xa đệ tử nhưng cũng là một việc rất tốt.

Hàn gia hiện tại trở nên suy yếu. Cao thủ trong tộc chỉ có mỗi tam thúc. Trăng có khi tròn khi khuyết, thực lực gia tộc trồi sụt là bình thường. Có điều Hàn gia giờ có vài kẻ thù truyền kiếp như hổ đói đang ở một bên nhìn chằm chằm. Nếu không nghĩ sớm biện pháp, không bao lâu nữa Hàn gia sẽ gặp họa diệt tộc.

Cho nên hai thúc chất nghe được tin đồn nọ thì như vớ được cây cọc cứu mạng. Nếu có lão quái Nguyên Anh kỳ làm chỗ dựa, không chỉ dễ dàng nguy cơ trước mắt hóa giải mà sắp tới Hàn gia có thể Đông Sơn tái khởi (1), thậm chí còn huy hoàng hơn xưa mấy lần.

Vì tranh đoạt tư cách tham gia hội giao dịch cho Hàn Hứa, có thể nói tam thúc hắn được ăn cả ngã về không. Hàn gia bây giờ không sung túc gì, gần như tán gia bại sản mới mua được mấy kiện cực phẩm Linh Khí, cùng với vài tấm lục phù có uy lực lớn. Như vậy Hàn Hứa mới miễn cưỡng chiến thắng trong cuộc sàng chọn.

Lúc thấy hai người cũng vượt qua là Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm chỉ có tu vị Trúc Cơ sơ kỳ. Hàn Hứa tuy giật mình nhưng mừng rỡ không thôi. Nhất định là hai tiểu tử kia vận khí cực tốt mới thu được đủ Mộc Linh Quả.

Lão quái Nguyên Anh chắc chắn không lựa chọn kẻ có tu vị thấp như vậy làm đệ tử truyền thừa y bát. Hàn Hứa tự tin bản thân hắn được lựa chọn tới chín thành.

Hao hết trăm cay ngàn đắng mới vào được đây nhưng cục diện thay đổi bất ngờ, Hồng Phát lão tổ lại chỉ nhận người hầu khiến Hàn Hứa thất vọng không thôi, cuối cùng sau khi truyền âm thương lượng cùng tam thúc thì lại thay đổi ý nghĩ.

Thân phận người hầu có điểm đê tiện nhưng đối phương là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hắn cũng không đến nỗi tủi thân.Hồng Phát lão tổ độc lai độc vãng, đến nay vẫn chưa có truyền nhân. Nếu như hầu hạ tốt, không chừng sau này lão sẽ thu vào làm môn hạ.

Thứ hai dù không được thế, đối phương cũng không keo kiệt chỉ bảo cho một chút. Nghe quân tử kể chuyện bằng mười năm đọc sách. Được tu sĩ Nguyên Anh kỳ chỉ điểm, sẽ có lợi ích lớn lao trong tu luyện.

Thứ ba nói khó nghe một chút, là đánh chó phải ngó mặt chủ. Nếu trở thành người hầu của Hồng Phát lão tổ. Nghe nói lão quái cực kỳ bảo thủ bao che, ít nhất nguy cơ của Hàn gia xem như được giải trừ.

Tóm lại bất kể là vì bản thân hay gia tộc, nhận Hồng Phát lão tổ làm chủ nhân là con đường duy nhất với Hàn Hứa.

Thấy Hàn Hứa nhanh chóng đồng ý, vẻ mặt Hồng Phát lão tổ giãn ra một chút. Hai lần bị từ chối khiến lão đã tức giận. Nếu Hàn Hứa cũng bác bỏ yêu cầu, chẳng phải là thể diện lão mất hết sao.

Nhìn Hàn Hứa quỳ trên mặt đất làm đại lễ ra mắt chủ nhân, Hồng Phát lão tổ hài lòng nói:

– Đứng lên đi, chỉ cần ngươi trung thành với lão tổ ta, ngày sau không thiếu lợi ích cho ngươi.

– Đội ơn lão tổ.

Hàn Hứa đứng lên, trong lòng vẫn có điểm e ngại. Hồng Phát lão tổ hứa thì hứa nhưng ai cũng biết tính tình của lão hỉ nộ vô thường. Hàn Hứa khẽ thở dài, không biết lựa chọn hôm nay rốt cuộc là phúc hay là họa. a phần các tu sĩ trong đại điện đều đưa ánh mắt thương hại nhìn về hắn.

Hồng Phát lão tổ thu đầy tớ rồi không ở lại, đem theo hắn độn quang rời khỏi nơi này.

Lão vừa đi, các tu sĩ đều nhẹ nhàng thở ra. Lão quái Nguyên Anh kỳ xuất hiện khiến áp lực đè nặng, thậm chí là nỗi kinh hoàng khiếp sợ. Nếu sơ sót không cẩn thận thì cái mạng nhỏ cũng ô hô ai tai.

Khô Mộc chân nhân là chủ nhân, lúc này tự nhiên cười nói:

– Các vị đạo hữu, hội giao dịch xin được tiếp tục, mọi người ai còn thiên tài địa bảo gì, tiếp tục lấy ra cho đồng đạo chiêm ngưỡng.

Dứt lời lão vỗ vào túi trữ vật.

Đảo mắt một cái thái dương đã hạ sơn, sắc trời bắt đầu mờ tối. Tổng cộng Thiên Mục Phái lấy ra khoảng năm sáu chục bảo vật xa xỉ. Đem đổi lấy lượng tinh thạch quả thực khiến người thấy mà phát cuồng, đủ cho cả phái này dùng trong một khoảng thời gian.

Đại bộ phận tu sĩ đều giao dịch thắng lợi, nhỏ giọng thì thào thảo luận. Từ đôi câu mấy lời đàm luận của bọn họ, Lâm Hiên biết được, tài liệu bảo vật Thiên Mục Phái lần này trao đổi đều vượt xa những lần giao dịch trước. Xem ra do thế cuộc tu tiên giới U Châu căng thẳng, bọn họ muốn chuẩn bị tốt để vượt qua thời gian khó khăn sắp tới.

Mà các tu sĩ đến giao dịch đều đoán trước được tình huống này, cho nên chuẩn bị tinh thạch rất đầy đủ. Có thể nói hai bên đều mãn nguyện.

Riêng Lâm Hiên không ngừng kêu đáng tiếc. Từ đầu chí cuối Vạn Tượng Thảo không hề xuất hiện.

Cuối cùng, Khô Mộc chân nhân đứng lên, ôm quyền hướng ra tứ phía nói:

– Các vị đạo hữu, hội giao dịch lần này xin chấm dứt tại đây. Sắc trời đã tối mà đường xa cách trở, nếu các vị đạo hữu không chê, có thể ở tệ phái nghỉ tạm một đêm. Sáng mai bổn môn lại cung tiễn các vị đồng đạo xuống núi.

– Đâu có, đâu có. Chân nhân quá khách sáo rồi.

Lâm Hiên thầm ảo não nhưng chợt ngẩng đầu, khóe mắt phát ra tia sáng kỳ lạ liếc qua Điền Tiểu Kiếm. Trong lòng lại khẽ động, đôi mi hơi nhíu nhưng rất nhanh đã khôi phục.

Dưới sự dẫn đường của đệ tử Thiên Mục Phái. Đám người Lâm Hiên lần nữa về Nghênh Khách Lầu. Vào phòng thì hắn ngã xuống giường ngủ vùi.

Cũng không biết bao lâu thì thức dậy. Không gian bên ngoài yên tĩnh lạ thường. Lâm Hiên mở cửa sổ. Nhìn lên sắc trời, đúng là thâm canh bán dạ.

Chợt khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười kỳ lạ. Sau đó khoanh chân ngồi ở trên giường tĩnh tọa. Bổ đầy thần thức cùng pháp lực đến trạng thái sung mãn nhất.

Lại trôi qua thời gian một nén nhang, Lâm Hiên mở mắt lạnh nhạt nói:

– Đạo hữu đã đến thì cần gì đứng ở ngoài cửa. Mời vào!

– Ha ha, đại ca làm sao biết ta đến thăm lúc khuya!

Thanh âm quen thuộc vang lên, Điền Tiểu Kiếm không chút do dự đẩy cửa đi vào, thấy Lâm Hiên khoanh chân ngồi vững vàng. Bộ mặt anh tuấn của hắn còn vương chút ngạc nhiên.

– Không có gì, tại hạ chỉ là suy đoán. Chắc hẳn mục đích đến Thiên Mục Sơn lần này của Điền huynh chưa đạt được?

– Ừm, người thông minh nói chuyện đơn giản. Người khiến tiểu đệ khâm phục không nhiều. Đại ca là một trong số đó. Thế nào, ngươi có hứng thú hợp tác không?

– Hợp tác?

Chân mày Lâm Hiên cau lại, trầm ngâm một chút, nói:

– Nguyện nghe Điền đạo hữu nói rõ việc này.

– Lâm đại ca, thân phận thật sự của ngươi, ta đương nhiên rõ ràng, mục đích tới đây gì tại hạ cũng hiểu. Là muốn thu mua Vạn Tượng Thảo. Chỉ tiếc tại giao dịch hội lần này, đối phương không lấy ra trao đổi.

Điền Tiểu Kiếm vừa nói vừa nhìn vẻ mặt Lâm Hiên, có điều hắn đã thất vọng. Cho dù mục đích bị phơi bày nhưng vẻ mặt Lâm Hiên vẫn như thường. Điền Tiểu Kiếm không khỏi chột dạ, rốt cuộc tin tức có sai sót gì chăng?

Đúng là Lâm Hiên không mấy ngạc nhiên, chỉ cần đi thăm dò là có thể làm rõ thân phận của bản thân. Còn về Vạn Tượng Thảo, hẳn là đối phương đã điều tra tại Kỳ Thảo Lâu.

Tuy vậy thân là Linh Dược Sơn thiếu chủ, ra ngoài tìm dược liệu luyện đan là chuyện bình thường. Người khác biết cũng được mà không biết cũng tốt, hắn chẳng có gì phải sợ.

Điền Tiểu Kiếm thấy thế, cười khổ nói:

– Đại ca, với tâm cơ của ngươi, tiểu đệ cam bái hạ phong. Tin rằng ngươi cũng đoán được một phần thân phận của ta.

– Ừm, thiếu chủ Cực Ma Động, ái đồ Ma tôn, tại hạ xem như may mắn diện kiến.

Lâm Hiên ôm quyền nói.

Điền Tiểu Kiếm ngẩn ngơ. Vừa rồi cũng chỉ là thăm dò, không ngờ đối phương lại dễ như trở bàn tay nói ra lai lịch của hắn.

Lâm Hiên thầm cười lạnh, tiểu tử này tuy không tầm thường nhưng vẫn còn điểm yếu. Đối với thân phận của hắn. Từ ma khí mà một vài đối phương sơ ý phát ra, Lâm Hiên chỉ nắm chắc ba phần. Qua lời thăm dò vừa rồi, chân thân của Điền Tiểu Kiếm đã bộc lộ.

– Thiếu động chủ bán dạ đến tìm ta, không biết có chuyện gì quan trọng?

Nghe Lâm Hiên xưng hô như thế, Điền Tiểu Kiếm gãi đầu:

– Đại ca, chúng ta vẫn kết giao như trước. Nói thực tiểu đệ cảm thấy thân phận thiếu động chủ ở trước mặt ngươi không đáng một xu.

– Ha ha, hiền đệ nói chơi rồi, lệnh sư ma công cái thế. Hiện nay thanh thế Cực Ma Động như mặt trời chính ngọ, có thể tranh phong cùng Bích Vân Sơn, thậm chí uy danh còn cao hơn một bậc. Những lời vừa rồi của người thật quá khiêm tốn.

Lâm Hiên mỉm cười, đổi lại cách xưng hô.

– Được rồi đại ca, ngươi đừng làm ta khó xử. Cực Ma Động chúng ta tất nhiên có thực lực nhất định, nhưng chẳng lẽ Linh Dược Sơn các ngươi kém sao? Vài ngàn năm trước, Thiên Trần chân nhân đã đem các chưởng môn đại phái ra mà đùa giỡn. Đến nay, Linh Dược Sơn bề ngoài là môn phái tam lưu. Nhưng trên thực tế, số tu sĩ Ngưng Đan Kỳ của quý phái chắc chắn không ít hơn Cực Ma Động chúng ta. Lại không biết có mấy Nguyên Anh kỳ tiền bối ẩn thân. Tóm lại nếu so sánh thân phận, thiếu chủ Linh Dược Sơn tuyệt không kém tiểu đệ.

Điền Tiểu Kiếm thao thao bất tuyệt khiến Lâm Hiên cười khổ không thôi. Ngoại nhân thì biết được sự vụ bổn môn, thiếu chưởng môn như hắn lại không rõ bao nhiêu nội tình.

– Lại nói tiếp, Cực Ma Động chúng ta rất hy vọng cùng Linh Dược Sơn kết thành đồng minh, không biết đại ca trở về, có thể…

Điền Tiểu Kiếm còn chưa nói xong, Lâm Hiên đã khoát tay cắt ngang:

– Được rồi hiền đệ, ngươi tới nơi này đã gần nửa buổi. Hai phái kết thành đồng minh hay không là chuyện các trưởng bối. Thân phận chúng ta dù đặc biệt nhưng chỉ là tiểu tu Trúc Cơ Kỳ, lời nói có bao nhiêu phân lượng chứ? Không phải ngươi muốn cùng ta hợp tác sao, cụ thể thế nào hãy nói thẳng.

– Ừm, là tiểu đệ nói sai đề tài.

Điền Tiểu Kiếm gãi đầu, lần nữa nói tiếp:

– Là như vậy, tiểu đệ muốn hợp tác cùng đại ca, xông vào trong Kỳ Dược Cốc Thiên Mục Phái một lần.

– Kỳ Dược Cốc? Lâm Hiên nghe xong thì nhíu mày hỏi lại:

– Hiền đệ là truyền nhân duy nhất của ma tôn, chẳng lẽ còn thiếu linh thảo, muốn lẻn vào trong đó làm gì?

– Đương nhiên tiểu đệ không phải vì linh thảo, mà là muốn đem “mắt” của linh mạch nơi đây phá đi.

– Cái gì, phá hỏng linh mạch?

Lâm Hiên nghe xong, trên mặt lộ chút cổ quái:

– Hiền đệ không là nói giỡn chứ!?

Cũng khó trách hắn kinh ngạc, thiên địa linh khí trong linh mạch vốn tụ lại một vùng nhỏ gọi là “mắt mạch”. Chính là nơi thiên địa linh khí sung túc nhất đồng thời cũng là chỗ hiểm của linh mạch, nếu phá hỏng chỗ đó thì thiên địa linh khí sẽ tản mạn ra khắp nơi. Tuy vậy thiên nhiên thần kỳ, chỉ trong thời gian ngắn bốn năm thì linh mạch có thể lần nữa hình thành “mắt mạch” mới. Cho nên làm chuyện như vậy căn bản không có ý nghĩa.

Nghe nghi vấn của Lâm Hiên, Điền Tiểu Kiếm gật đầu nở nụ cười kỳ lạ:

– Tiểu đệ sao dám gạt đại ca. Ngươi còn nhớ rõ khi nhập sơn, ta đã từng nói về Vân Hải Liệt Quang Trận chứ?

– Đương nhiên ta nhớ.

Ánh mắt Lâm Hiên chớp động, theo lời Điền Tiểu Kiếm thì trận pháp này uy lực vô cùng, thậm chí có thể vây khốn ngay cả lão quái Nguyên Anh kỳ. Chuyện như vậy hắn đương nhiên khắc sâu trong lòng.

– Đại ca còn chưa biết. Gia sư từng nhiều lần mời Thiên Mục Phái gia nhập ma đạo chúng ta nhưng bọn họ không thức thời, vẫn tưởng có Vân Hải Liệt Quang trận là có thể khiến cho chúng ta sợ hãi ba phần. Nếu ta có thể làm trận này mất đi hiệu lực, ngươi cho là bọn họ còn mặc cả được nữa không?

– Làm trận mất đi hiệu lực? Điều này có liên quan gì đến việc phá hỏng linh mạch?

Lâm Hiên nghi hoặc hỏi lại.

Điền Tiểu Kiếm nghe xong, trên mặt hiện chút do dự nhưng cuối cùng kiên nhẫn giải thích:

– Đại ca còn chưa rõ, Vân Hải Liệt Quang trận uy lực vô cùng là có thể hấp thu thiên địa linh khí chung quanh Thiên Mục Sơn. Muốn bài trừ trận này có hai phương pháp.

Một là tìm năm sáu tiền bối Nguyên Anh Kỳ hợp tác, phát huy thần thông kinh thiên động địa cường hành phá hủy nó.

Thứ hai chính là hủy diệt mắt của linh mạch. Mặc dù vài năm sau nó sẽ tụ lại. Nhưng chỉ cần khoảng thời gian này, Thiên Mục Phái chắc chắn sẽ cúi đầu xưng thần với ma đạo chúng ta.

Lâm Hiên trầm ngâm ngồi nghe Điền Tiểu Kiếm thuật lại. Ngay cả bí mật quan trọng như vậy mà đối phương cũng không chút do dự tiết lộ ra. Tuy vậy hắn vẫn cảm thấy có một số điểm dường như không đúng.

– Đại ca. Tiểu đệ không hề giấu diếm chuyện gì. Ngươi hẳn sẽ không đi báo lại cho Thiên Mục Phái?

Nói đến đây, Điền Tiểu Kiếm đột nhiên nhìn hắn một cái.

– Hiền đệ lo lắng cái gì. Ta không oán không cừu cùng Thiên Mục Phái nhưng cũng không phải là hảo hữu chi giao. Ngươi xem ta giống kẻ ăn không ngồi rồi thích xen vào việc của thiên hạ sao? Thiên Mục Phái thịnh vượng phát đạt cũng được tan biến tàn lụi cũng được. Có liên quan gì đến ta?

Trải qua âm mưu của Thiên Mục Phái khiến đám tu sĩ bên ngoài tự tàn sát lẫn nhau, Lâm Hiên đã không còn hảo cảm gì với phái này, lạnh nhạt mở miệng.

– Ừm, như vậy thật là tốt.

Điền Tiểu Kiếm vỗ ngực, vui mừng ra mặt:

– Thế nào, đại ca hợp tác cùng ta chăng?

– Nếu vậy ta thu được lợi ích gì?

Lâm Hiên không nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào trọng điểm.

– Đương nhiên là Vạn Tượng Thảo, mắt linh mạch chính là nơi linh khí sung túc nhất, dược viên Thiên Mục Phái cũng đặt tại đó. Vậy mới xưng danh là Kỳ Dược Cốc, không lẽ đại ca còn chưa rõ những điều này!

Điền Tiểu Kiếm có vẻ ngạc nhiên.

– Nói nhảm. Ta đương nhiên rõ ràng.

Lâm Hiên nhịn không được cười mắng:

– Ta nói là ngươi sao có thể chắc chắn nơi ấy có Vạn Tượng Thảo, ta không hy vọng ra sức bán mạng, cuối cùng lại không thu hoạch.

– Đại ca cứ yên tâm.

Điền Tiểu Kiếm thở phào rồi vỗ ngực:

– Tiểu đệ đã tìm hiểu việc này, Vạn Tượng Thảo trong Kỳ Dược Cốc không nhiều nhưng còn khoảng bảy tám cây.

Bảy tám cây?

Lâm Hiên im lặng nhưng lòng như có sóng ngầm. Số Vạn Tượng Thảo này vượt xa nhu cầu của hắn.

– Đại ca, ngươi đừng do dự nữa. Tiểu đệ tuy bất tài nhưng cũng là thiếu chủ Cực Ma Động, không thiếu các loại đan dược bảo bối. Khi vào Kỳ Dược Cốc, ta chỉ cần phá hỏng mắt linh mạch là được. Các loại kỳ thảo quý hiếm, tất cả hoàn toàn thuộc về ngươi, thế nào?

– Ha ha, điều này khiến ta ngại quá!

Lâm Hiên cũng cảm thấy bản thân cười đến giả dối.

– Được rồi, hai huynh đệ chúng ta cứ như thế mà hành sự!

Điền Tiểu Kiếm càng ra dáng như cả hai là hảo hữu tri giao nhiều năm. Theo lý không còn gì để nói, có điều Lâm Hiên vẫn còn trầm ngâm một chút:

Hiền đệ, thứ lỗi ta nói thẳng. Ngươi thân là đệ tử chân truyền của Ma tôn. Việc ở Thiên Mục Phái thực ra không cần đến ngươi động thủ, Cho dù hiền đệ muốn xin đi lập công cũng không thiếu người giúp đỡ, sao phải tìm ta hợp tác?

Vừa nghe tới đây, đột nhiên trên mặt Điền Tiểu Kiếm hiện vẻ đáng sợ, trên người phát ra tức khí tàn bạo.

Lâm Hiên giật mình, vội vung tay bắn ra một đạo bạch quang, bày ra một cấm chế nho nhỏ. Ngưng Khách Lầu tập trung nhiều cao thủ tham gia hội giao dịch. Nếu sơ hở, không bị phát hiện mới là lạ.

– Hiền đệ, ngươi làm sao vậy?

Điền Tiểu Kiếm chợt bừng tỉnh nói:

– Thật ngại! Đại ca, đây là việc riêng Cực Ma Động, thứ lỗi khó mà nói rõ.

Lâm Hiên gật đầu, đối phương đã có chuyện khó nói, hắn cũng không nhiều lời nữa. Lần này song phương hợp tác, coi như có vài phần thành thật.

Vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng, nhìn qua Điền Tiểu Kiếm rồi băn khoăn mở miệng:

– Kỳ Dược Cốc ở trong linh mạch Thiên Mục Sơn, lại có nhiều dược thảo quý giá như vậy, chắc hẳn phòng hộ kín đáo cùng cực. Hai người chúng ta chỉ là tiểu tu Trúc Cơ Kỳ, mạo muội xâm nhập như vậy, không biết hiền đệ có mấy phần nắm chắc ăn toàn, riêng ta thì không muốn bỏ mạng trong cấm chế.

– Đại ca yên tâm, huynh không muốn ngã xuống, tiểu đệ cũng rất xem trọng cái mạng nhỏ này, ta đã có sách lược vẹn toàn.

Điền Tiểu Kiếm đắc ý mở miệng.

——

Chú: (1) Đời Đông Tấn, Tạ An là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ.

Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.