Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 27: Sưu Hồn Thuật

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Trầm huynh, ngươi xem Hỏa Linh Môn đột nhiên trở mặt, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Chân mày của gã tu sĩ mặt đen nhíu lại. Thân là trưởng lão Thiên Tinh Tông, lần này bị minh hữu phản bội khiến hắn vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ không thôi.

– Ngu huynh cũng không rõ.

Lão giả tóc trắng họ Trầm lắc đầu, là gia chủ của một gia tộc tu tiên, tằng tổ của lão từng là đệ tử của Hỏa Linh môn. Song phương có giao tình thâm hậu, không ngờ lần này đối phương lại muốn chém tận giết tuyệt.

– Hỏa Linh Môn phát khùng hay sao, hại cả minh hữu. Chẳng lẽ muốn trở thành công địch của cả Tu tiên giới Duyện Châu sao?

– Có trở thành công địch hay không, còn tùy việc chúng ta có sống ra khỏi Khê Dược Giản này hay không!

Lão giả họ Trầm gật đầu nói:

– Đạo hữu nói không sai, việc cấp bách là phải bảo trụ tánh mạng đã.

Hai người đang thương lượng, đột nhiên có tiếng kinh hô truyền đến, trong này còn có tiếng thú rống khiến đám tu sĩ ở đây đều bật dậy. Cả đám kinh nghi bất định nhìn ra xa.

– Đã xảy ra chuyện gì?

Hai cao thủ Trúc Cơ Kỳ nhìn nhau, đồng thời độn quang bay ra phía trước.

– Yêu… yêu thú.

Chỉ thấy một người toàn thân đầy máu lảo đảo chạy tới, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ. Đây chính là đệ tử phụ trách cảnh giới bên ngoài. Thấy vậy vẻ mặt những người khác càng thêm khó coi.

Sắc mặt tu sĩ họ Trầm trầm xuống, đem thần thức thả ra.

– Trầm huynh, có phát hiện gì không?

Đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhưng thần thức của tu sĩ mặt đen kém hơn. Các tu sĩ Linh Động kỳ cũng hướng sự chú ý sang lão giả.

– Có một đàn yêu thú lớn đang tới nơi này.

Chúng tu sĩ nghe thì mặt vàng như nghệ. Lúc này ngoài việc đề phòng Hỏa Linh Môn đuổi giết, yêu thú cũng là thiên địch của bọn họ.

Lúc này mấy tu tiên giả nghe đại nạn lâm đầu thì vội vàng chạy đi. Chỉ là vừa chạy được hơn ngàn thước đã nghe tiếng kêu thảm thiết. Trên bầu trời, một đàn quái điểu như mây đen ùn ùn bay tới.

Hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang phẫn nộ vì đám người chạy trốn, thấy bầy quái điểu thì sắc mặt trở nên ngưng trọng. Huyết Ngốc Ưng là yêu thú trung phẩm cấp một, thực lực không mạnh nhưng hay đi theo đàn lớn, chính là cơn ác mộng đối với tu tiên giả.

Nhìn mấy người chạy trốn bị đàn Huyết Ngốc Ưng phân thây giữa không trung. Chúng tu sĩ đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Đột nhiên một trận âm thanh rào rào truyền vào tai. Trên mặt đất xuất hiện vô vàn độc trùng màu sắc xanh đỏ hình dáng ghê tởm. Trong này, tuy chỉ có mấy con là yêu thú nhưng số lượng nhiều kinh người cũng khiến đám tu tiên giả đau đầu.

– Mọi người không nên hoảng sợ. Chỉ cần tập trung lại, đám quái điểu và độc trùng này không thể đả thương chúng ta.

Lão giả họ Trầm hét lớn một tiếng, khiến cho đám người tỉnh lại. Lúc này chạy thì chết càng sớm, liên thủ còn có hy vọng giữ mạng.

Đặt thân vào cửa tử tìm đường sinh, phàm nhân khi bị hãm vào tuyệt cảnh sẽ phát ra tiềm năng cực hạn, huống chi là tu tiên giả.

Chỉ thấy kỳ quang đủ mọi màu sắc lóe lên. Chúng tu sĩ đều đem các bảo vật tế ra hết, có người thì xuất Linh Khí, có người thì tay cầm phù lục. Đa số đều thi triển Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành pháp thuật đánh tới đám ngốc ưng cùng độc trùng đang liều mạng lao lên.

Chỉ nghe tiếng ngốc ưng kêu quang quác, lông vũ màu đen cùng máu tươi bắn tán loạn đầy trời, tiếng độc trùng rít lên rào rào. Độc trùng quái điểu bị đánh hạ không ít nhưng vẫn hung hãn không sợ chết lao tới.

Cùng lúc, cách nơi chúng tu sĩ đang bị vây công gần mười dặm, trên một khối cự thạch cỡ vạn cân, có bốn người vận y phục đỏ như lửa, tay áo đều thêu một ngọn hỏa diễm bốc lên hừng hực, trên áo hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng phía trước có hai đốm lửa. Hai gã đồng tử Linh Động kỳ tuổi trẻ phía sau thì chỉ có một đốm lửa.

Đồng tử bên trái cầm một cây Ngọc Tiêu màu bích lục, gã bên phải cầm một cây Thụ Cầm cổ xưa. Hai gã này đang hòa tấu tới lúc gấp rút. Nhạc khúc ẩn hàm khí thế sát phạt khiến kẻ khác kinh hãi. Nếu dùng Linh Nhãn Thuật thì có thể phát hiện, trên Ngọc Tiêu cùng Thụ Cầm tản mát ra các vòng linh lực nối tiếp truyền ra như sóng. Đây không phải là nhạc khí bình thường mà chính là Linh Khí.

– Sư thúc luyện chế được Khống Điểu Cầm và Dẫn Trùng Tiêu này thật vô cùng uy lực.

– Còn phải nói, sư thúc lão nhân gia không hổ là đệ nhất cao thủ bổn môn, không ngờ có thể chế tạo ra Linh Khí thần kỳ như thế.

Hai gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng trước than thở không thôi, sư thúc trong miệng bọn họ đương nhiên là Lý trưởng lão Ngưng Đan kỳ nọ.

– Cầm đồng, Tiêu đồng. Mau thao túng yêu thú phát động tiến công mãnh liệt, diệt sát hết đám tu tiên giả kia cho ta.

Gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bên trái dữ tợn nói. Hắn tên là Hướng Võ, vốn nổi tiếng hiếu sát trong Hỏa Linh môn.

Chỉ nghe nhạc khúc càng lúc càng cấp bách. Số lượng yêu thú rất nhiều nhưng uy lực không cao, nhất là trong đám côn trùng chỉ có mấy con là yêu thú.

Thực lực hơn hai mươi tu sĩ bên kia không phải là yếu. Nhất là hai vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang thao túng Linh Khí uy phong lẫm liệt, đánh cho đám quái điểu độc trùng tan tác.

– Sư huynh, xem ra chúng ta phải ra tay.

Hướng Võ quay đầu lại nói.

– Được.

Gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn lại gật đầu rồi vung tay, một đạo hồng quang bao bọc lấy bốn người, vù một tiếng bay về phía trước.

Trở lại bên kia, lúc này thân hình Tần Nghiên phất phơ trong gió, ngọc thủ đánh ra một đạo pháp quyết. Thanh tiên kiếm màu lam hóa thành một cự kiếm tới dài bảy tám trượng, Trong tiếng nổ ầm ầm, đã chém một con Đại Giáp Trùng to cỡ con bò thành hai nửa.

– Phù…

Vân Trung tiên tử thở gấp một hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi. Đám độc trùng không mấy đáng sợ nhưng Đại Giáp Trùng nọ chính là cực phẩm yêu thú cấp một. Lúc trước đã có một số tu sĩ gặp độc thủ của nó. Hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang đối phó với đám Huyết Ngốc Ưng. Cuối cùng Tần Nghiên phải động thủ mới tru sát được đám trùng này.

Chúng tu sĩ bên cạnh đều lộ vẻ mặt kính phục, sớm nghe Vân Trung tiên tử Phiêu Vân Cốc sắc nghệ song toàn, quả nhiên danh bất hư truyền.

Có kẻ thấy sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Tần Nghiên mà thầm nuốt nước miếng, cũng có người vô cùng hâm mộ đối với tu vị của nàng. Nghe nói nữ tu này nhập môn chưa đầy bốn năm, đã đạt đến cảnh giới Linh Động kỳ đại viên mãn.

Đối mặt với các loại ánh mắt phức tạp, Tần Nghiên vẫn băng lãnh như không. Chợt khuôn mặt mỹ miều của nàng biến sắc, quay sang khẽ la với một tu sĩ bên tay phải:

– Cẩn thận!

– Cái gì?

Tu sĩ nọ còn đang ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì có cảm giác cổ họng mát lạnh, sau đó liền nhìn thấy thân thể mình đổ về phía trước.

Do tốc độ quá nhanh, đến chết hắn vẫn không phát hiện thủ cấp của mình đã bị người cắt xuống.

Thấy máu tanh đầy trời, tu sĩ chung quanh đều run sợ trong lòng. Địch nhân ra tay nhanh như sấm sét, thần thức bọn họ không kịp phát hiện. Chẳng lẽ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ?

– Tu vị của nha đầu kia không tệ, có thể khám phá được công kích của ta.

– Hừ, Vân Tử tiên tử cái gì, chỉ là một đệ tử Linh Động Kỳ của Phiêu Vân Cốc, thực quá khoa trương.

Một đạo quang ảnh màu đỏ như máu bay đến gần, quang hoa tán đi hiện ra bốn thân ảnh, đám tu sĩ bên này dùng Linh Nhãn Thuật tra xét tu vị đối phương thì đại biến sắc mặt.

– Cầm đồng, Tiêu đồng, tiếp tục gia tăng công kích.

Hướng Võ quay đầu quát một tiếng rồi tế ra Linh Khí, đó là một thanh Kim Ti Đại Hoàn Đao ẩn hiện huyết quang, phát ra sát khí trùng thiên.

– A…

Lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên, một gã tu tiên giả khác bị Đại Hoàn Đao chém bay đầu. Hai gã tu sĩ Trúc Cơ Hỏa Linh Môn bắt đầu tham gia chiến cuộc.

Mà hai kẻ này vô cùng giảo hoạt, chuyên nhắm vào đám đệ tử Linh Động kỳ để xuống tay. Đối mặt với Linh Khí sắc bén và đạo pháp tinh thâm, những người này không đỡ nổi một chiêu.

Riêng phần hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ quần tu thì bị Tiêu đồng cùng Cầm đồng thao túng yêu thú vây khốn. Sắc mặt cả hai khó coi vô cùng. Nếu đám Linh Động Kỳ đệ tử chết hết, số phận bọn họ cũng chẳng khá hơn là mấy. Mấy lần muốn lao ra cứu viện nhưng đều bị yêu thú liều mạng ngăn trở.

Lúc này tình thế đám đệ tử Linh Động Kỳ đã trở nên nguy kịch.

Mắt thấy một đạo kim sắc hào quang gào thét bổ tới. Vẻ mặt Tần Nghiên ngưng trọng, tay bắt kiếm quyết, tiên kiếm của nàng hóa thành một đạo lam quang đón đỡ.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, hào quang bắn ra tứ phía khiến mặt đất rung động. Quả đúng là thực lực của tu tiên giả có thể dời sông lấp bể.

– Ồ!

Vẻ mặt Hướng Võ đầy ngạc nhiên. Đây là lần đầu Linh Khí của hắn bị ngăn trở, thật không thể xem thường nha đầu kia. Tức thời trên mặt hắn lộ vẻ tham lam.

Thu Thủy Kiếm!

Trong tay nha đầu Tần Nghiên kia chính là thanh Thu Thủy Kiếm, nhờ vào nó mà Vân Hạc chân nhân đã thành danh trước khi tiến cảnh Ngưng Đan kỳ.

Tần Nghiên chính là đệ tử cuối cùng của Vân Hạc chân nhân, lão đã đem Thu Thủy Kiếm truyền cho nàng.

Bảo vật do chưởng môn Phiêu Vân Cốc từng sử dụng qua sao có thể tầm thường. Trong hàng cực phẩm Linh khí, Thu Thủy Kiếm cũng có đại danh đỉnh đỉnh.

Kim Ti Đại hoàn đao của Hướng Võ chỉ là hàng thượng phẩm, Thu Thủy Kiếm của Tần Nghiên lại là Linh Khí đỉnh cấp nhất. Nhờ đó nàng mới đỡ được công kích của gã cao thủ Trúc Cơ Kỳ này.

Gã tu sĩ Trúc Cơ Hỏa Vân Môn còn lại tên là Đổng Phi. Lúc này đang hung hãn chém giết những đệ tử Linh Động Kỳ khác. Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, đám đệ tử đã còn chiến ý, liều mạng chạy trốn nhưng Đổng Phi nhất nhất độn quang đuổi theo truy sát.

Thấy tu sĩ bên mình ngã xuống ngày càng nhiều, rốt cục ánh mắt Tần Nghiên lộ vẻ lo lắng. Trong khi đó Hướng Võ thì cười ha hả, quyết tâm phải đoạt Thu Thủy Kiếm bằng được, công kích càng trở nên mãnh liệt hơn.

Hai người thi triển thần thông, chỉ thấy Kim đao cùng Lam kiếm truy đuổi quần đấu giữa không trung. Theo thời gian, Vân Trung tiên tử dần rơi vào thế hạ phong do tu vị kém hơn.

Lúc này khóe môi anh đào của Tần Nghiên cắn lại. Xem ra đành dùng đến bảo vật nọ.

Trên mặt thoáng hiện vẻ do dự, nàng lấy một tấm phù lục. Hướng Võ lại không thèm để vào mắt. Dù phù lục có phong ấn pháp thuật cao cấp thì có thể đả thương hắn sao? Chỉ là giãy dụa trước khi chết.

Chỉ thấy tấm phù nọ màu trắng, mặt trên có họa những văn tự kỳ lạ. Tần Nghiên vận chuyển linh lực, nhất thời tấm phù lục phát ra bạch quang chói mắt, đem nàng bao bọc vào trong.

– Đây là…?.

Cảm nhận được linh lực dao động cường đại truyền ra. Rốt cục Hướng Võ cũng biến sắc, hắn chưa kịp phản ứng thì Thu Thủy Kiếm đã bay vụt trở về trong làn bạch quang.

Đối phương thu hồi Linh Khí là muốn chạy trốn! Hướng Võ vội đánh ra một đạo pháp quyết, thao túng Kim Ti Đại Hoàn Đao hung hãn chém tới nhưng đã muộn. Khi bạch quang tản đi thì thân ảnh Tần Nghiên đã biến mất.

Trên mặt Hướng Võ hiện vẻ âm lệ, một đao chém một tu sĩ xui xẻo bên cạnh thành hai nửa, tức giận nói:

– Đáng giận, không nghờ nha đầu này lại có Truyền Tống Phù.

Truyền Tống phù có diệu dụng như tên. Bên trong phong ấn một Truyền Tống Trận đơn giản. Đương nhiên do giản hóa nên uy năng kém xa Truyền Tống Trận thật sự. Chỉ truyền tống được một khoảng cách hữu hạn, có điều đầu tới kia là chỗ bất kỳ, là một bảo vật hộ thân rất hữu hiệu, dễ dàng chạy trốn khỏi cường địch.

Vì khinh thường nên để Tần Nghiên chạy mất, có điều nha đầu kia đừng nghĩ đừng tưởng dễ dàng có thể chạy thoát.

– Sư huynh, hai người này giao cho ngươi.

Hướng Võ quay đầu hô một tiếng rồi hóa thành một đạo quang ảnh màu đỏ điên cuồng bay đi. Tần Nghiên chạy trốn không xa lắm, bằng vào thần thức của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhất định có thể truy theo nữ tử này.

Về phần trận đấu ở đây, đã có Cầm đồng cùng Tiêu đồng ở bên hiệp trợ, Đổng sư huynh nhất định sẽ sát diệt toàn quân đối phương.

Cùng lúc đó, Lâm Hiên đang đứng trên một vách núi kỳ lạ, đá ở đây đều có màu đen, lại cứng rắn như tinh thiết vậy.

– Đoạn Tâm Nhai, chính là nơi này!

Lại nói sau khi giải quyết xong Bích Độc Thiềm Thừ, Lâm Hiên tiếp tục tìm kiếm, dù đã cẩn trọng nhưng hắn vẫn đụng độ hai gã đệ tử Hỏa Linh Môn tại một khu đất trống.

Hai người kia, một có tu vị Linh Động kỳ tầng thứ sáu, một đã tiến vào cảnh giới đại viên mãn. Với bản tính cẩn trọng, trước khi gặp hai người này. Lâm Hiên đã uống lục dịch Hồng Lăng thảo, tu vị biểu lộ ra ngoài chỉ là tầng thứ hai. Vì vậy hai gã đệ tử Hỏa Linh Môn vô cùng coi thường, sát diệt một tán tu Linh Động sơ kỳ khác nào dẫm chết một con kiến hôi.

Hai người là tinh anh đệ tử trong môn phái, bình thường được sư trưởng yêu chiều quen để mắt cao hơn trán, mục hạ vô nhân. Lại không nghĩ đến chuyện một tên tiểu tu Linh Động kỳ tầng thứ hai sao có thể vào nơi nguy hiểm này.

Bằng vào thần thức cường đại, Lâm Hiên đã phát hiện ra đối phương từ trước. Hắn giả vờ thất kinh, dáng vẻ hết sức sợ hãi. Trong khi hai gã đệ tử tinh anh Hỏa Linh Môn đang đắc ý, Lâm Hiên đột nhiên tế ra Linh khí, một kích sát diệt tên đại viên mãn, chỉ lưu lại gã tu sĩ có thực lực yếu hơn.

Đương nhiên không phải hắn mềm lòng, để gã kia sống là có mục đích khác. Là do hắn không rõ ràng tình cảnh trong Khê Dược Giản. Dù có Linh Thảo Thú dẫn đường, muốn tìm được Ngân Nguyệt hoa và Lưu Huỳnh thảo vẫn đầy rẫy những khó khăn.

Mà ở một góc độ khác, có thể nói Khê Dược Giản chính là dược viên của Hỏa Linh môn. Có lẽ tinh anh đệ tử sẽ biết ít nhiều về việc phân bố các linh thảo trong này.

Nếu dựa vào bức hỏi khẩu cung, rất khó bảo đảm đối phương sẽ không nói dối. Lâm Hiên đương nhiên có thủ đoạn khác.

Trong quyển công pháp tu ma của Diệp Thiên, có một vài bí thuật vô cùng quỉ dị mà hắn đã tu tập thành thục. Trong đó có Sưu Hồn Đại Pháp.

Đây là một loại pháp thuật mang tính phụ trợ, sau khi chế phục địch nhân thì cường hành đọc lấy ký ức trong thần thức của đối phương. Dưới sức mạnh của Sưu Hồn Đại Pháp, mọi ký ức của đối phương không thể che giấu được.

Đương nhiên Sưu Hồn Đại Pháp cũng có nhược điểm. Nếu đối phương có thần thức mạnh mẽ hơn người thi triển thuật, khả năng bị phản phệ sẽ rất lớn.

Lúc này chỉ đối mặt một đệ tử tu vị tầng thứ sáu, Lâm Hiên không cần lo lắng chuyện này.

Vì vậy hắn vận chuyển linh lực thi triển bí pháp. Một lát sau thì khóe miệng lộ vẻ tươi cười. Quả không ngoài dự đoán. Từ ký ức của đệ tử Hỏa Linh môn này, hắn thu được khá nhiều tin tức hữu dụng.

Phía nam Khê Dược Giản có một nơi gọi là Đoạn Tâm Nhai, Ngân Nguyệt hoa và Lưu Huỳnh thảo sinh trưởng ở đó.

Không ngờ hai thiên địa linh thảo này sinh trưởng cùng một chỗ, phát hiện điều này thì Lâm Hiên vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn không quên dùng Băng Đạn Thuật đưa tiễn tên đệ tử kia đi chầu trời.

Sau khi thu lấy túi trữ cật của hai gã nọ. Lâm Hiên không chút chậm trễ thi triển độn quang rời đi. Nửa canh giờ sau đã tới Đoạn Tâm Nhai.