Quyển 5: Thiên Vân thập nhị châu - Chương 380: Chữa thương

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhưng Âu Dương tuy thông minh nhưng nào biết khó xử trong chuyện này. Nghe nói có cơ hội tự tay báo thù nhưng thấy đối phương cố ý lấp lửng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ không vui: “Lâm huynh, ngươi muốn ta quỳ xuống yêu cầu ngươi sao?”

“Đương nhiên là không” Lâm Hiên vội lắc đầu: “Cầm Tâm đừng hiểu lầm. Việc này ta quả thật có chỗ khó xử. Ai là như thế này…”

Lâm Hiên cắn răng một cái, rốt cuộc quyết định nói rõ!

“Ta có tu luyện một môn huyền công gọi là Bích Huyễn U Hỏa, chính là vật chí độc. Cho nên trong cơ thể ta cũng tụ tập lượng lớn kỳ độc. Nếu dĩ độc công độc có thể tạm thời khôi phục tu vị”.

“Vậy quá tốt rồi…”

“Cầm Tâm, hãy nghe ta đã, phương pháp giải độc này cũng có chỗ khác biệt, phải cởi ngoại y để xoa bóp ở mấy huyệt vị ở cổ, chân và tiếu yêu nữa, lấy bổn mạng chân nguyên phối hợp kỳ độc của Bích Huyễn U Hỏa mới có thể áp chế Thiên Thù Cổ Độc được”.

“Như vậy phải chạm nhục thể sao?” Âu Dương Cầm Tâm nghe thì không khỏi đỏ bừng khuôn mặt, nhất thời mắc cỡ cúi đầu.

Lâm Hiên cũng rất xấu hổ, vì chữa thương thì tu tiên giới không có lễ pháp nghiêm ngặt như thế tục nhưng Cầm Tâm không phải là song tu đạo lữ của hắn, làm như vậy thật có điểm thái quá.

Đối mặt với lão quái vật Ly Hợp kỳ, trống ngực Lâm Hiên cũng không đập mạnh như vậy. Thời gian chừng nửa tuần trà mà tựa hồ còn gian nan hơn so với tế luyện ma anh rất nhiều.

“Cầm Tâm, tại hạ vô tình khinh bạc đắc tội, coi như ta chưa nói”.

Lâm Hiên yếu ớt mở miệng sau đó đứng dậy, muôn ôm đầu trốn đi.

Nhưng mới được vài bước thì thanh âm có điểm run rẩy truyền ra: “Lâm… Lâm huynh… nếu làm như vậy…ngươi nắm chắc áp chế độc tố khiến ta tạm thời khôi phục tu vị?”

“Ừm” Lâm Hiên gật đầu, trống ngực lại càng gia tăng, bất quá tin tưởng mười phần đối với Bích Huyễn U Hỏa.

“Vậy được rồi, phải phiền huynh lần nữa”

Thanh âm khẩn trương của Cầm Tâm như muốn che lấp sự ngượng ngùng, chính nàng cũng không rõ bản thân đang làm cái gì. Vì sao nàng muốn làm như thế, vì thân là Thái thượng trưởng lão Bích Vân sơn muốn tự tay báo thù cho đồng môn đệ tử hay là bởi cái gì khác. Đúng là ma xui quỷ khiến mà đáp ứng.

“Ưm!”

Phản ứng của Lâm Hiên cũng không khá hơn, xoay người nhìn thoáng qua vẻ mặt đỏ bừng của Âu Dương tiên tử. Nàng dường như một thiếu nữ mười sáu, vóc người lại càng khiến ta thèm thuồng.

Vừa lúc Cầm Tâm cũng ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau thì vội cụp xuống. Dáo dác sợ hãi như chim bay cá chạy.

Bất quá đã hạ quyết định, nếu nuốt lời lại càng thêm xấu hổ, Cầm Tâm cắn răng đi đến lầu các.

Trong tĩnh thất, hai người khoanh chân mà ngồi.

Âu Dương Cầm Tâm nhìn thoáng qua Lâm Hiên, hàm răng ngọc khẽ cắn rồi nhẹ nhàng cởi ngoại y, chỉ còn lại tấm yếm nhỏ bên trong. Phần lớn phần da thịt như ngọc đập vào mắt. Mảnh y phục nhỏ cũng không thể che nổi hai ngọn núi tuyết hùng vĩ lẩn khuất bên trong.

Lúc này Âu Dương tiên tử nào còn nửa phần hào khí như khi đối mặt với Thái Bạch kiếm tiên, hai mắt nhắm lại, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ: “Lâm huynh, … ngươi động thủ đi!”

Lâm Hiên cũng khẩn trương đến cùng cực. Tu tiên giả sống hơn hai trăm năm vẫn huyết khí phương cương như là thiếu niên.

Nói không động tâm cũng là nói dối. Bất quá nếu làm bậy sẽ sẽ bị đối phương xem thường.

Lâm Hiên vội nhắm hai mắt lại, linh lực vận chuyển một vòng đè áp tạp niệm.

Một lần nữa mở mắt, hắn vươn tay, Bích Huyễn U Hỏa hiện lên trong lòng bàn tay.

Đương nhiên không thể dùng ma hỏa tiếp xúc với da thịt của Cầm Tâm. Uy lực của Bích Huyễn U Hỏa, dù tu tiên giả Ly Hợp kỳ nếu không phòng hộ cũng chỉ hồn phi phách tán. Cũng may Lâm Hiên sớm đã tế luyện thần thông này tới tùy tâm.

Cổ tay xoay chuyển, linh quang trên ma hỏa lộ vẻ lờ mờ, biểu hiện không mấy thay đổi nhưng thật ra uy lực của nó đã bị Lâm Hiên tạm thời áp lại.

Nhìn thoáng qua thiếu nữ có vẻ yếu ớt, bộ dáng đau đớn khiến hắn thương tiếc. Lúc này sự xáo động mới áp chế tựa hồ lại muốn nổi lên, Lâm Hiên vội hít vào một hơi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. may mà gần đây hắn thường xuyên tụng niệm phật kinh tu luyện tâm cảnh. Trong miệng niệm A Di Đà Phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sau đó đưa tay đặt lên bụng thiếu nữ.

Cách một lớp vải mỏng vẫn có cảm giác mềm mại vô cùng, Lâm Hiên khống chế tạp niệm, đem kịch độc trong Bích Huyễn U Hỏa, thông qua huyệt vị dùng phương thức xoa bóp truyền vào thân thể của nàng.

Dĩ độc công độc!

Cầm Tâm vẫn nhắm mắt. Lần đầu tiếp xúc da thịt với người khác giới, hiển nhiên nàng còn khẩn trương hơn cả Lâm Hiên. lúc này cũng cảm giác thân thể đối phương cũng có điểm cứng ngắc.

Bất quá theo thời gian trôi qua, phát hiện Lâm Hiên quả thật thủ lễ thì thở ra, nhưng mơ hồ lại có điểm thất vọng.

Ý niệm hiện trong đầu, Cầm Tâm xấu hổ mặt đỏ bừng, tự mắng rồi không dám suy nghĩ miên man nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bất giác đã qua nửa canh giờ. Lâm Hiên rút tay về: “Cầm Tâm, cảm giác thế nào, thử xem pháp lực đã khôi phục chưa?”

Lúc này Lâm Hiên đã bình thản lên rất nhiều, lương y như từ mẫu, hắn chỉ vì chữa thương chứ không hề tính là chiếm tiện nghi của Âu Dương.

“Ừm!”

Cầm Tâm khẽ gật đầu nhưng chưa mở mắt ra, khoanh chân ngồi thi triển thuật nội thị thuật.

Nguyên anh của nàng vốn đang hôn mê mà lúc này ở trong đan điền khí hải nó đã mở mắt. Cảm giác pháp lực đang từng bước khôi phục, Cầm Tâm mừng rỡ bình khí ngưng thần bắt đầu điều tức.

Cùng lúc Lâm Hiên cũng nhìn bàn tay của mình thì trầm mặc không nói, trong lòng bàn tay có một vùng khí màu tím cỡ hạt đậu.

Đây là phát hiện ngoài ý muốn, Bích Huyễn U Hỏa đã bức được Thiên Chu Cổ Độc ra.

Tuy chỉ một chút nhưng dùng phương pháp này xoa bóp huyệt vị kiên trì khu độc, khẳng định cũng có thể khôi phục độc thương cho Cầm Tâm.

Nhưng Lâm Hiên cũng không tiện nói ra điều này vì xấu hổ. Chỉ còn cách nghĩ kế sách đoạt Huyết Giao Đan trong tay Hỏa Giao vương.

Lâm Hiên thở dài, đem luồng khí màu tím kia hút vào thân thể. Hắn tu luyện Bích Huyễn U Hỏa là thần thông chí dương chí độc. Thiên Chu Cổ Độc khiến các tu sĩ khác nghe mà biến sắc nhưng trong mắt hắn lại biến thành đại bổ. Nếu luyện hóa vào Bích Huyễn U Hỏa thì thần thông của nó sẽ tăng lên một chút.

Vì vậy hai người đều ngồi im lặng, một người điều tức khôi phục pháp lực, người kia thì ngưng luyện Bích Huyễn U Hỏa.

Qua hai canh giờ xảo hợp thế nào mà đồng thời mở hai mắt.

Rất nhanh Lâm Hiên sờ sờ mũi, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ cùng nóng bỏng, Âu Dương cũng phát hiện không ổn mà kêu khẽ một tiếng, đã quên mặc đồ vào.

Nàng vội đưa bàn tay ngọc ra, linh quang lóe ra, giữa hai người đã xuất hiện một vùng mây mù, Âu Dương nhanh tay mặc trang phục vào.

Hai ngày sau.

Phong Diệp Quận trong bảy mươi hai quận Vân Châu thì bài danh thứ năm, cũng ở phái bắc nhưng cách Huyền Băng Quận chừng bảy tám trăm ngàn dặm.

Từ điểm này cũng có thể thấy Vân Châu to lớn vượt xa nơi hoang dã như U Châu.

Khí trời tại Huyền Băng Quận mới là mùa thu mà nơi này đã sớm vào trời đông giá rét.

Gió bắc gào thét như đao cắt vào mặt, tuyết bay như rải lông ngỗng trên bầu trời, chợt có vài đạo linh quang xuất hiện trên trời cao.

Hào quang thu liễm lộ ra hai nam một nữ.

Khác với phục trang mùa đông của phàm nhân, hai nữ tử đều mặc váy mỏng, tung bay phiêu nhiên như tiên nữ trên chín tầng trời vậy.

Nam tử thì dung mạo tầm thường, vận bộ bộ thanh bào mỏng.

“Lâm sư bá, chúng ta đã tới địa giới Khôn Lãng Thành, phía trước chừng ngàn dặm chính là Hồng Vân cốc, tổng đàn của tệ phái ngày xưa”

Vũ Vân Nhi cung kính mở miệng, vừa nói vừa nhìn thoáng qua thiếu nữ bên trái. Không biết sư bá dùng bí thuật gì mà khiến sư phụ tạm thời khôi phục tu vị. Vũ Vân Nhi càng thêm bội phục, quả thực hắn không có gì là không làm được.

Nhưng không biết có phải nàng đã đa tâm hay không, hai ngày này ánh mắt sư phó nhìn sư bá có điểm là lạ.

Vũ Vân Nhi lắc đầu, hôm nay báo thù mới là quan trọng nhất, vừa nghĩ có thể chính tay giết đám lừa trọc này nàng kích động đến cả người phát run.

Đây là huyết hải thâm cừu. Ngoài Bích Vân Sơn thì Vũ gia sống sót cũng chỉ có một mình nàng.

Ngay cả những phàm nhân Vũ gia không chút uy hiếp Vạn Phật Tông cũng không có bỏ qua. Từ lâu Vũ Vân Nhi đã muốn chính tay đâm chết cừu nhân.

Mặc dù chỉ có ba người nhưng với thần thông của Lâm sư bá nàng, chỉ cần không gặp tu tiên giả Ly Hợp kỳ thì là không có đối thủ.

“Sư bá, chúng ta có cần ẩn dấu hành tích hay không?”

“Ẩn dấu làm gì, nghỉ ngơi một chút, chờ tinh lực khôi phục thì xông vào” Lâm Hiên vừa nói vừa quay sang nhìn thiếu nữ vận cung trang bên cạnh: “Cầm Tâm, có trở ngại gì không!” Mặc dù đã dùng Bích Huyễn U Hỏa áp chế kịch độc nhưng Lâm Hiên vẫn lo lắng xuất hiện điểm sai lầm.

Âu Dương nhắm hai mắt, thi triển Nội thị thuật một chút thì ngọt ngào cười nói: “Lâm huynh không cần lo lắng, muội ổn”.

Lúc này Lâm Hiên cũng hai nữ hạ xuống một địa điểm bí ẩn. Bay bảy tám trăm ngàn dặm đường, cho dù là hắn thì cũng tiêu hao không ít pháp lực.

Trong ba người thì Vũ Vân Nhi là ổn nhất, do Lâm Hiên dẫn nàng phi độn. Nếu không với độn thuật của nha đầu này, bay tới nơi này ít nhất cũng phải tốn mấy ngày.

Lâm Hiên lấy hai khối tinh thạch nắm trong tay, điều tức khôi phục pháp lực.

Nửa canh giờ sau hắn mở hai mắt bất quá Âu Dương vẫn còn ngồi đó. Lâm Hiên thở dài, xem ra sau này phải tìm kiếm một kiện Linh Thuyền, như vậy đi xa sẽ không phiền toái.

Dù sao Vân Châu diện tích vượt xa U Châu, nếu từ bắc bay sang nam liên tục không nghỉ cũng tốn hao không ít thời gian. Càng huống chi là muốn tới một số môn phái như Thiên Nhai Hải Các ở nơi hải ngoại xa xôi.

Đợi thêm chừng một bữa cơm, Cầm Tâm đã khôi phục pháp lực, ba người tiếp tục thẳng đến Hồng Vân cốc.

Nhìn sơn cốc trước mắt Lâm Hiên gật đầu, không chỉ có hoàn cảnh thanh u mà linh mạch không tệ.

Linh khí nồng đậm hơn gấp đôi tổng đàn Bích Vân Sơn ở U Châu.

Vân Châu không hổ là thánh địa tu luyện, không biết tổng đàn của thất đại môn phái sẽ đến như thế nào nữa.

Lâm Hiên đang quan sát thì có hai đạo kinh hồng phá không bay tới trước mặt.

Hào quang thu liễm lộ ra một nam một nữ dung mạo bình thường, tầm trên dưới hai mươi.

“Không phải lừa trọc, chẳng lẽ là đệ tử Ngụy gia?”

Lâm Hiên đã nghe là Vũ Vân Nhi nói qua, sở dĩ Bích Vân Sơn chịu họa diệt môn là trên đường tầm bảo xảy ra xung đột cùng đệ tử Ngụy gia.

Mặc dù cuối cùng Bích Vân Sơn thắng lợi, diệt sát Nguyên Anh kỳ lão tổ duy nhất của Ngụy gia, nhưng bởi thế đã trêu chọc tới Vạn Phật Tông.

Ngụy gia không có danh tiếng nhưng có quan hệ không nhỏ cùng Vạn Phật Tông, lão tổ Ngụy gia bị mất mạng là đệ tử tục gia của Vạn Phật Tông. Tuy thần thông không ra gì nhưng luận bối phận vẫn xem như là sư huynh đệ cùng lừa trọc Không Huyễn.

Thấy là hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Lâm Hiên không thèm để ý.

Tu tiên giới vẫn là ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng Lâm Hiên không có hứng đối phó đám tiểu gia hỏa.

Có điều đối phương lại không biết lớn nhỏ, nam tử nọ ưỡn ngực hét lớn: “Ba vị đạo hữu là tu tiên giả của môn phái nào? Không biết đây là tổng đà của Ngụy gia ta, tự tiện vào sẽ chết sao?”

Nghé con không sợ hổ, lão tổ mặc dù mất mạng nhưng lại có Vạn Phật Tông hậu thuẫn khiến Ngụy gia hãnh diện vô cùng. Đừng nói là tán tu mà các gia tộc tông môn trong pham vi mười vạn dặm đều sợ họ. Tu sĩ cấp cao Ngụy gia thì còn đỡ, nhiều ít hiểu được đạo tiến thối. Còn tiểu tử này không biết nặng nhẹ, sau khi tiêu diệt Bích Vân Sơn thì cao thủ Vạn Phật Tông cũng không có trở về, ngược lại còn tới rất nhiều sư thúc bá.

Cao thủ có nhiều lại không quản lý hậu bối, để cho bọn họ mắt cao hơn trán.

Sau khi ngạo mạn nói, gã thanh niên tên Ngụy Tuyết Phong mới dụng thần thức quét qua những người ở phía trước. Lâm Hiên cùng hai nàng không ẩn dấu tu vị. Hôm nay đến đây chính là muốn ăn miếng trả miếng với đám lừa trọc Vạn Phật Tông cùng Ngụy gia.

Nhất thời vẻ mặt Ngụy Tuyết Phong trở nên khó coi. Toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, sợ lầm lại lần nữa đem thần thức thả ra.

Hoàng y thiếu nữ là Ngưng Đan sơ kỳ. Nhưng còn hai người phía sau hoàn toàn nhìn không ra tu vị của đối phương. Khả năng chỉ có thể là lão quái Nguyên Anh kỳ.

Ngụy Tuyết Phong không khỏi hoảng sợ, vẻ ngông cuồng trên mặt đã biến mất, lắp bắp mở miệng nói: “Ba vị tiền bối thứ tội, vãn bối có mắt như mù, không biết ba vị tới Hồng Vân Cốc có việc gì để vãn bối …”

Hắn nói còn chưa xong thì chợt một tiếng thét kinh hãi truyền vào bên tai, Ngụy Tuyết Phong ngẩn ngơ, quay sang thì thấy đồng bạn đầy vẻ hoảng sợ.

“Biểu muội, làm sao vậy?”

Ngụy Tuyết Mai không kịp trả lời, vươn tay vỗ xuống bên hông, tế ra một lá phù triện màu vàng đất đem dán lên thân thể.

Linh quang chợt lóe, cả người chui vào trong mặt đất.

“Thổ Độn Phù, tưởng như vậy là có thể đào tẩu?” Khóe miệng Vũ Vân Nhi lộ nụ cười giễu cợt. Nàng cũng biết, sư phụ cùng sư bá sẽ không ra tay với loại tiểu tu sĩ này.

Vũ Vân Nhi mở miệng nhả ra một đạo kim quang, đón gió chợt lóe thành một đạo lôi điện màu vàng kim, hung hăng giáng xuống mặt đất cách đó mấy trượng.

Một tiếng kêu thảm truyền vào tai, vùng đất như bị nung lên. Nữ tử kia chỉ là tu tiên giả Trúc Cơ trung kỳ, hiển nhiên không chịu nổi một kích của Vũ Vân Nhi, kêu thảm một tiếng thì thân thể hồn phách biến thành hư vô.

“Là hai nữ tử của Bích Vân Sơn đã chạy thoát” Tiếng răng va lách cách truyền vào tai, Ngụy Tuyết Phong đã rõ vi sao biểu muội đào tẩu.

Chỉ tiếc lại đi trước trên quỷ môn quan.

Làm sao bây giờ?

Trốn! Hẳn là chết không thể nghi ngờ, thịch một tiếng hắn quỳ xuống: “Hai vị tiên cô, tại hạ chỉ là một tiểu tu không biết phân nặng nhẹ của Ngụy gia, van cầu các người đừng giết ta”.

“Hừ, tiểu tu cũng là tu tiên giả, lúc tổng đàn bị công phá, ngay cả già trẻ phàm nhân Vũ gia một người các ngươi cũng không có buông tha. Bây giờ còn nói với ta những lời đó sao?” Khóe miệng Vũ Vân Nhi lộ vẻ châm chọc. Nợ máu phải trả bằng máu, tưởng rằng khấu đầu mấy cái cùng nước mắt chảy ra là nàng sẽ mềm lòng sao?

Nàng vừa giơ ngọc thủ lên. Mắt thấy cầu xin tha thứ cũng vô dụng, trong mắt Ngụy Tuyết Phong hiện vẻ điên cuồng. Hắn vỗ ở phía sau ót phun ra một kiện Linh Khí phi kiếm màu đỏ, hung hăng trảm thẳng tới Vũ Vân Nhi. Sau đó thân hình vừa chuyển, hóa thành một đạo kinh hồng bay nhanh về trong cốc.

Cũng phải nói tốc độ khá nhanh, người bị vây vào tuyệt cảnh sẽ được kích thích tiềm lực. Điều này còn đúng với cả phàm nhân chứ đừng nói tu tiên giả.

Ngụy Tuyết Phong chỉ có một ý niệm là chạy vào sơn cốc, bên trong có hộ phái trận pháp, hắn sẽ có hy vọng đào tẩu.

Ý nghĩ không sai đáng tiếc chỉ phí công.

Vũ Vân Nhi tư chất thần thông không tồi, nếu để một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ chạy thoát thì sao dám ngẩng đầu nhìn sư tôn cùng sư bá.

Trên mặt lộ nụ cười lạnh, từ trong ống tay áo vọt ra một thanh phi kiếm mỏng như cánh ve chừng một tấc.

Đối với tu sĩ Ngưng Đan kỳ đây đã là trân phẩm khó gặp.

Vũ Vân Nhi bái sư Âu Dương Cầm Tâm, nhưng nàng sinh ra trong gia tộc tu tiên, có nghệ rồi mới đầu sư.

Đối phó một tiểu tu Trúc Cơ kỳ dĩ nhiên không cần thi triển Âm Ba Công.

Thiền Thu Kiếm hóa thành một ánh sao băng, cơ hồ chỉ chớp mắt đã bay đến phía sau Ngụy Tuyết Phong. Mắt thấy thân thể tên đệ tử Ngụy gia này sắp chia làm hai đoạn thì một đạo hào quang màu tím phát sau mà đến trước. Choang một tiếng đã đánh bay Thiền Thu Kiếm đánh ra ngoài.

Vũ Vân Nhi khẽ lảo đảo thân hình mà mí mắt Lâm Hiên hơi động. Nhanh như vậy đã kinh động tới tu sĩ cấp cao sao?

“Vị đạo hữu nào đại giá quang lâm, sao lại vô cớ sát diệt đệ tử Ngụy gia ta?” Tiếng thét dài truyền vào tai, theo đó là bảy đạo kinh hồng chợt hiện.

Có tu tiên giả Ngụy gia cùng lừa trọc Vạn Phật Tông, cầm đầu là một lão giả Ngưng Đan hậu kỳ tầm ngũ tuần, trách không được vừa giao thủ là đã chiếm được thượng phong trước Vũ Vân Nhi.

“Tứ thúc, hai dư nghiệt đã đào tẩu của Bích Vân sơn, nhanh thông tri cao tăng sư tổ Vạn Phật Tông, chỉ có bọn họ mới có thể đối phó với lão quái Nguyên Anh kỳ” Ngụy Tuyết Phong tránh được một kiếp, tim đập thình thịch nói.

“Dư nghiệt Bích Vân sơn?” Lão giả ngẩn ngơ, không khỏi lộ vẻ sợ hãi: “Chẳng lẽ là Âu Dương Cầm Tâm, không thể nào! Thị đã trúng Thiên Thù Cổ Độc, dù không chết cũng không thể vận lực, sao có thể quay lại nơi này?”

Khi nói thì thanh âm đã trở nên khiếp đảm. Trận chiến trước đó không lâu, Bích Vân sơn tuy đại bại nhưng Âu Dương Cầm Tâm vẫn lưu lại cho bọn hắn ấn tượng kinh hoàng. Uy lực của Âm Ba công quá mức cường đại. Dù đơn đấu hay quần công cũng khiến người sợ hãi tới cùng cực, thậm chí còn đánh bại một vị sư thúc Vạn Phật Tông. Nếu không phải Không Dã sư thúc tu luyện Thiên Chu Cổ Độc huyền diệu đả thương được nữ tử này, chỉ e số đệ tử chết dưới tay thị sẽ càng nhiều.

Trúng Thiên Chu Cổ Độc mà vẫn có thể chạy thoát, từ điểm này cũng có thể thấy được thần thông của nữ tử này huyền diệu tới cùng cực.

Vì vậy miệng nói không tin, nhưng lão không cần suy nghĩ quay đầu chạy trốn.

Mấy người cũng vội độn quang chạy đi. Không kể độc thương của Âu Dương Cầm Tâm hồi phục hay chưa thì tu sĩ Ngưng Đan kỳ tuyệt đối đánh không lại nàng.

“Cầm Tâm, không ngờ thanh danh của nàng lại lan xa như vậy”.

Lâm Hiên quay sang mỉm cười mở miệng. Cầm Tâm nghe thì đỏ mặt lên, không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.

Bất quá Lâm Hiên tới nơi này không phải để giỡn. Tay áo phất một cái, mấy chục đạo kiếm khí bay ra, đón gió thoáng qua đã dài hơn trượng, như cuồng phong bão táp bắn tới.

Đừng nói tu sĩ Ngưng Đan kỳ, dù lão quái Nguyên Anh Sơ kỳ đối mặt một kích tiện tay của Lâm Hiên cũng chưa chắc tiếp được.

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, mấy tên quỷ xui xẻo này đã mất mạng, ngay cả nguyên thần cũng bị kiếm quang chấn thành bụi phấn.

Chỉ có một ngoại lệ chính là lão giả ngũ tuần nọ, không phải thần thông của lão xuất chúng mà Lâm Hiên đã hạ thủ lưu tình.

Biết người biết mình, trăm trận trăm thắng. Lâm Hiên có điểm hứng thú, không hiểu sao đám lừa trọc Vạn Phật Tông vẫn còn ở tại chỗ này.

Hắn búng tay một cái. Một đạo hào quang bay vút ra biến thành một đại thủ màu xanh chộp lấy lão giả.

Lão giả sợ tới hồn phi phách tán, cả người lóe lên linh quang nhưng chỉ là phí công. Lâm Hiên bắt đầu thi triển Sưu hồn thuật.

Qua thời gian một tuần trà hắn bắn ra một viên hỏa đạn biến lão thành tro bụi.

“Sư bá. Người phát hiện gì không?” Vũ Vân Nhi có điểm nóng lòng mở miệng hỏi.

Bất quá Lâm Hiên không trả lời nàng mà quay đầu sang bên trái: “Cầm Tâm, ta cần hỏi nàng một vấn đề”.

“Lâm huynh cứ nói, không cần khách khí với muội như vậy”.

“Ta nhớ Vân Nhi từng nói qua. Bích Vân Sơn khi tầm bảo thành công, trên đường trở về thì đúng đám tu sĩ Ngụy gia giữa đường. Nàng cùng Thái Hư đạo hữu là có hai tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, nhưng tu sĩ cùng cấp của Ngụy gia chỉ có một. Không hiểu sao đối phương vẫn không biết sống chết mà vẫn cướp đoạt bảo vật. Chuyện này khiến ta không thể hiểu được. Rốt cuộc là bảo vật nào mà khiến Ngụy gia lão tổ động tâm như thế, thậm chí còn kinh động tới Vạn Phật Tông. Ngoài mặt là vì báo thù cho tục gia đệ tử nhưng người sáng suốt rất rõ ràng, bọn họ là vì bảo vật đó mà tới” Lâm Hiên chậm rãi nói.

“Điều này…”

“Thế nào, không tiện nói với Lâm mỗ sao?”

“Đương nhiên không phải” Trên mặt Cầm Tâm hiện lên vẻ gấp rút: “Lâm huynh đừng hiểu lầm, muội sao lại có ý dấu huynh. Chỉ là, vật nọ rốt cuộc ra sao thì muội cũng mơ hồ không rõ ràng lắm”.

“Nàng cũng không rõ?” Lâm Hiên đương nhiên tin tưởng Âu Dương không gạt hắn, chỉ là chuyện này thật có điểm ngạc nhiên. Bích Vân sơn chỉ có ba Thái thượng trưởng lão. Cầm Tâm thuộc tầng cao nhất trong phái, sao nàng cũng không rõ?

“Đây là sự thật” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Cầm Tâm lộ vẻ cười khổ: “Lúc đầu là Thái Hư sư huynh xảo hợp có được Tàng Bảo Đồ, sau đó chúng ta theo đó tìm được di chỉ của cổ tu. Có điều bên trong hầu như trống trơn, trải qua một phen lục tìm chỉ thấy một cái hộp đá”.

“Hộp đá?” Lâm Hiên cau mày hỏi: “Vậy không lẽ các người không mở ra xem được?”

“Cũng không phải”

Âu Dương Cầm Tâm thở dài: “Bích Vân sơn chỉ là một thế lực nhỏ nhưng chưa đến nỗi không mở được một cái hộp. Có điều sau khi mở ra thì chúng ta càng ngạc nhiên”

“Ồ, nói một chút đi” Lâm Hiên nghe đến đây càng cảm thấy hứng thú.

“Bên trong là một tấm thuẫn bài có niên đại rất xưa” Cầm Tâm hé mở đôi môi anh đào, chậm rãi nói cho Lâm Hiên nghe về đại họa bí ẩn của Bích Vân Sơn: “Ta cùng hai vị sư huynh tưởng là một kiện Cổ bảo, nhưng khi truyền pháp lực vào thì không chút phản ứng, hoàn toàn không thể thao túng”

“Ồ?” Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ trầm ngâm. Thông qua sưu hồn hắn biết được. Sau khi chiếm lĩnh Hồng Vân cốc, nơi này thành tổng đàn của Ngụy gia nhưng đám lừa trọc Vạn Phật Tông không dời đi, ngược lại còn tới không ít lão quái Nguyên Anh kỳ.

Dường như có điều gì đó nhưng đáng tiếc lão giả này không rõ ràng.

“Sư bá!”

Lúc này thanh âm ngọt ngào truyền vào tai, Lâm Hiên ngẩng đầu, thấy xa xa lại xuất hiện mấy đạo kinh hồng. Bất quá lần này ít nhất có hai tu tiên giả Nguyên Anh kỳ.

Rất nhanh kinh hồng đã đến trước mắt, hào quang thu liễm lộ ra có tăng có tục hơn mười người. Hai lão trọc dẫn đầu nhìn qua hơn tứ tuần, là Nguyên Anh sơ kỳ.

“A Di Đà Phật, thí chủ…”

Lời của Không Tính còn chưa dứt thì bộ dáng đã cứng đờ, hắn đã nhận ra sư đồ Cầm Tâm, còn bên cạnh chính là kẻ đang chịu Truy Sát Lệnh, pháp thể của Không Huyễn sư huynh cũng bị hủy trong tay hắn, đối phương khi trước là Nguyên Anh trung kỳ mà lúc này đã tiến giai!

Không Tính đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Đối phương khi là tu sĩ trung kỳ đã có thể đả bại đại tu sĩ, hiện tại thực lực mạnh thế nào thì có thể tưởng tượng.

“Xem ra các vị đã nhận ra Lâm mỗ, như thế có thể an tâm đi tìm chết”.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ trào phúng. Tay áo phất một cái, kiếm khí tuôn ra đầy trời, là phương pháp vừa rồi dùng đối phó tu tiên giả Ngưng Đan kỳ. Hiện tại muốn thử một lần, bằng vào pháp lực có thể diệt sát tu sĩ Nguyên Anh hay không.

Kiếm khí đón gió tăng vọt, tiếng kêu thảm thiết của tu sĩ Ngưng Đan truyền vào tai. Bất quá Không Tính cùng lão trọc Nguyên Anh kỳ kia đã tế ra pháp bảo vừa đánh vừa chạy, tuy bị đoạn một cánh tay nhưng đã trốn vào trong cốc.

“Sư bá, sao lại buông tha bọn họ?” Vũ Vân Nhi có điểm kỳ quái hỏi.

“Yên tâm, ta làm vậy ắt có dụng ý. Tu sĩ trong cốc này, đừng mong có kẻ nào lọt lưới” Lâm Hiên lạnh lùng nói sau đó cùng hai nàng bay vào Hồng Vân cốc.

Vừa rồi đả thảo kinh xà, đối phương đương nhiên mở ra đại trận hộ phái.

Một tầng sáng màu vàng, bên trong còn có phật đà bảo tướng trang nghiêm.

“Ồ, là Thiên Cương La Hán trận sao?” Lâm Hiên mày cau lại, trên mặt lộ chút bất ngờ.

Vũ Vân Nhi chưa bao giờ nghe nói qua còn Cầm Tâm thì thất sắc: “Cái gì, Thiên Cương La Hán trận? Sao có thể, Lâm huynh có nhận lầm không?”

“Trận pháp chi đạo cao thâm uyên bác nhưng tại hạ đã nghiên cứu qua, tự tin không lầm” Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.

“Nhưng Thiên Cương La Hán trận là trận pháp nổi danh của Phật tông, nghe nói khí cụ bố trận cần tài liệu trân quý mà khó luyện đến cùng cực, uy lực đủ sức diệt sát đại tu sĩ, giá trị mấy trăm vạn tinh thạch. Ngụy gia chỉ là một gia tộc trung bình, đâu có thể xa xỉ như vậy, cho dù bọn họ có quan hệ lớn bằng trời cùng Vạn Phật Tông, đám lừa trọc này cũng không thể ủng hộ bọn hắn đến như thế” Cầm Tâm thì thào nói.