Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 28: Linh thảo cùng oán khí

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lâm Hiên chăm chú nhìn vách núi màu đen trước mặt, thầm hít vào một hơi lạnh. Từ tên đệ tử Hỏa Linh Môn kia, hắn biết được vách núi này vô cùng nguy hiểm. Có điều mối nguy hiểm đến từ đâu thì gã nọ không nghe tiền bối trong tông môn nói đến.

Ngoài mấy tảng đá màu đen tuyền thì không có gì đặc biệt. Nhưng nơi thiên địa linh thảo sinh trưởng thường có yêu thú thủ hộ. Lối đi từ chân núi uốn lượn lên phía trước, chung quanh là cỏ dại rậm rạp. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng, tâm niệm thoáng động, phát ra một cái lồng sáng màu xanh bao bọc lấy thân thể, chính là Linh lực hộ thuẫn.

Cẩn thận hơn, hắn lấy ra hai tấm phù lục cầm ở mỗi tay, sau đó chậm rãi theo lối mòn đi lên phía trước, lại tận lực dùng thần thức quét chung quanh đề phòng nguy hiểm phát sinh.

Nửa canh giờ sau Lâm Hiên dừng lại, phía trước là một con sông lớn chảy xiết. Hơn nữa trên mặt nước có một vùng sương đỏ như máu.

Lúc này một con chim bay xẹt qua, đụng vào làn sương đỏ thì ré lên một tiếng. Chỉ thấy xương cốt nó rơi xuống sông, huyết nhục đã bị thôn phệ sạch.

– Huyết Ma Thú!

Trong đầu Lâm Hiên hiện tin tức ma thú này tại một cuốn Tu Tiên dị văn lục.

Huyết Ma Thú là yêu thú cực phẩm cấp một, thích cắn nuốt huyết nhục động vật còn sống, có thể đem thân thể hóa thành sương đỏ. Là một trong những yêu thú cấp một khó chơi nhất. Nhưng còn chưa hết, thêm biến nổi lên khiến sắc mặt Lâm Hiên càng thêm âm trầm.

Vù!

Một con tiểu ngư chợt nhảy vọt mặt nước, dù cách khá xa nhưng với thần thức cường đại, Lâm Hiên vẫn thấy rất rõ ràng. Đó là một tiểu ngư màu bạc dài cỡ một ngón tay, nhìn kỹ có thể thấy hai tròng mắt của nó đỏ như máu cùng hàm răng sắc nhọn.

Ngân Tiễn Ngư!

Lâm Hiên hít một hơi lạnh. Đây chỉ là hạ phẩm yêu thú cấp một nhưng thích sống thành đàn. Một đàn Ngân Tiễn Ngư ít nhất cũng trên vạn con, bản năng của chúng lại hung hãn không sợ chết. Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đụng phải, cũng chỉ đành chạy trối chết.

Đứng bên bờ sông, Lâm Hiên trầm ngâm hồi lâu. Hai con đường phía trước đều là tử lộ, không kể lội sông hay là ngự khí bay qua đều phải đụng độ cường địch.

Chỉ là Ngân Tiễn Ngư không thể bơi lên bờ, còn Huyết Ma Thú thì nổi danh là lười biếng. Hắn không chủ động công kích thì chúng cũng không đụng đến hắn.

Đang do dự thì thần sắc Lâm Hiên vừa động, cảm ứng được vài luồng khí tức đang nhanh chóng đến đây, hẳn là tu sĩ Hỏa Linh Môn.

Giờ chạy còn kịp nhưng bất luận thế nào Lâm Hiên cũng không buông bỏ cơ hội Trúc Cơ. Trong mắt hắn hiện vẻ quyết tuyệt.

Xem ra chỉ có thể thử cách này một lần!

Hắn đưa tay vào lòng lấy ra một cây tiểu phiên màu đen cỡ bàn tay. Vật này tản ra âm khí dày đặc, bên trong tràn ngập khí tức oán hận làm người ớn lạnh.

– Bách Hồn Phiên!

Lâm Hiên vận chuyển linh lực, nhẹ nhàng múa may Bách Hồn Phiên. Tức thời lệ khí bạo liệt, tiếng quỷ khóc mơ hồ truyền ra chung quanh cùng âm phong bi thảm. Từ trong ma phiên, quỷ vụ màu đen cuồn cuộn tuôn ra bao bọc thân thể Lâm Hiên lại.

Trong quỷ vụ, thần sắc Lâm Hiên ngưng trọng, miệng lẩm nhẩm. Dựa theo công pháp tu ma truyền linh lực vào Bách Hồn Phiên.

Tiếng quỷ khóc ngày càng thê lương, mấy con lệ quỷ tóc tai bù xù từ bên trong bay ra, đám này có móng tay nhọn như móc câu, không ngừng gào rú.

Đây chính là những hồn phách bị phong ấn trong Bách Hồn phiên. Lâm Hiên điều khiển bọn này vây quanh thân hắn. Sau đó mới cẩn thận khống chế Phi kiếm tiến vào làn huyết vụ trên mặt sông.

Nói đến cũng khéo, vừa lúc có một con ngốc ưng bay qua. Chỉ thấy huyết vụ không ngừng quay cuồng, ngưng kết ra vô số sợi tơ đỏ đâm xuyên vào thân thể nó. Chốc lát sau máu thịt ngốc ưng đã bị cắn nuốt. Chỉ còn lại bộ xương từ trên không rơi xuống. Dù như vậy, màn huyết vụ lại không phản ứng mà mặc cho Lâm Hiên phi độn qua.

Đã thành công, Lâm Hiên thở phào một hơi, trong một cuốn Tu tiên dị văn lục có nói Huyết Ma Thú cũng có nhược điểm.

Nó có khứu giác hết sức linh mẫn nhưng lại không có mắt, một khi phát hiện con mồi tiến vào huyết vụ thì lập tức công kích, riêng với vật không có thân thể huyết nhục thì không chút hứng thú. Căn cứ điểm này, Lâm Hiên lợi dụng Bách Hồn phiên dấu thân thể, thực hiện kế Man thiên quá hải (1).

Dùng quỷ vụ phủ ngoài che dấu sinh khí, lừa gạt được Huyết Ma Thú, khiến nó tưởng rằng hắn không phải vật sống mà là vật thuộc quỷ đạo.

Sau khi Lâm Hiên rời đi không lâu, một đạo quang ảnh từ trên trời hạ xuống, ba gã tu sĩ Hỏa Linh Môn hiện ra.

– Vạn sư huynh, ta không cảm ứng được khí tức của người nọ nữa

Một gã đệ tử chừng hơn hai mươi lên tiếng. Gã này mày sáng mắt sao, tu vị đã đến hậu kỳ tầng thứ sáu.

– Cần phải cẩn thận, hai vị sư đệ Kim Trần pháp lực không kém, vậy mà đã gặp độc thủ của đối phương, người này tuyệt không phải là tán tu bình thường.

– Cũng không hẳn thế, từ tử trạng của hai người, hiển nhiên là bị tập kích.

– Bất kể thế nào, cẩn thận không thừa.

Thì ra ba người này đã phát hiện ra tàn tích của hai gã tu sĩ bị Lâm Hiên tiêu diệt, không biết bọn họ dùng phương pháp gì mà có thể truy tung đến đây.

– Khẳng định là đã tên gia hỏa nọ qua sông, chúng ta nên truy theo thôi!

Một gã đệ tử nãy giờ còn chưa lên tiếng nhưng có vẻ hết sức gấp gáp, không chờ hai vị đồng môn trả lời, đã thôi thúc Phi Hành Phù bay vút sang bên kia.

– Chậm đã, sư đệ!

Tu sĩ được gọi là Vạn sư huynh giật mình gọi lại, hắn tuy không nhận ra Huyết Ma Thú như Lâm Hiên nhưng cũng thấy đám sương đỏ như máu phiêu phù trên mặt sông rất quỷ dị, đang muốn quan sát một chút, không ngờ sư đệ lỗ mãng như vậy.

Đáng tiếc quá muộn, vụ khí màu máu đột nhiên bốc lên cuồn cuộn, phát hiện có con mồi tiến vào thân thể. Huyết Ma thú không khách khí ngưng kết thành những sợi tơ máu nhỏ li ti xuyên tới.

Tu sĩ nọ cả kinh, đương nhiên không ngồi chờ chết, lật tay trái tế ra tấm phù lục, nó bốc cháy hóa thành một lồng sáng màu lam nhạt, đem hắn bao bọc ở trong. Chính là một tấm phù lục phòng ngự cao cấp hiếm thấy!

Các sợi tơ máu bắn lên lồng sáng khiến nó rung lên nhưng chưa bị vỡ. Gã tu sĩ nọ vừa thở ra thì sắc mặt lại trắng như tờ giấy.

Chỉ thấy vô vàn sợi tơ này đột nhiên cuốn tròn thành một con Cự mãng, gắt gao cuộn tròn lấy màn hào quang.

Nhìn cảnh tượng này, không chỉ gã tu sĩ bị vây trong huyết vụ bất an mà hai gã đồng bọn cũng kinh hoảng thất sắc.

Tình thế khẩn cấp, hai người không kịp nghĩ ngợi hô to:

– Sư đệ đừng hoảng hốt, ta đến giúp ngươi.

Hai người đều có Linh Khí. Một người tế ra một cây Thiết Tiên dài chừng hai thước, người còn lại thì xuất ra một cây Phi kiếm màu đen xám.

Từ lượng linh khí phát ra, đây đều chỉ là hạ phẩm Linh Khí. Có điều tu sĩ Linh Động kỳ có được bảo vật thế này, cũng khiến tiểu tu khác hâm mộ không thôi.

Uy lực của Linh Khí không nhỏ. Huyết Ma thú không dám chậm trễ, huyết vụ lại huyễn hóa ra thêm hai con cự mãng chống lại công kích của hai người.

Tu sĩ trong lồng sáng cũng không ngồi yên, lại lấy từ túi trữ vật ra một tấm phù lục, nhằm trung tâm huyết vụ ném vào.

Chỉ một thoáng sau, Linh Khí tung hoành cùng sương máu cuồn cuộn. Những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, yêu thú cùng ba gã tu sĩ đại chiến đến long trời lở đất.

Bờ sông bên kia.

Lâm Hiên chậm rãi thu hồi ánh mắt, khóe miệng nở nụ cười nhạt, đã rõ là ba người kia truy theo hắn tới đây.

Có điều thực lực của Huyết Ma Thú đâu phải nhỏ. Cao thủ Trúc Cơ Kỳ mới hạ được nó, chứ ba kẻ kia thì e rằng lại làm mồi như hai con ngốc ưng vừa rồi.

Đương nhiên phải nhanh chóng rời đi, nếu Trúc Cơ Kỳ cao thủ đuổi tới thì không ổn. Lâm Hiên xoay người bước đi nhanh hơn nhưng vẫn hết sức cảnh giác. Ngoài Linh Lực Hộ Thuẫn, hắn còn tế ra Hồn Kim Tác, thao túng nó chuyển động vòng quanh thân thể.

Một lúc sau Lâm Hiên tới trước một ngọn tiểu sơn cô độc. Đứng dưới chân núi đã ngửi được những luồng hương khí thấm đậm lòng người.

Làn hương này giống với miêu tả trên y thư về Ngân Nguyệt hoa và Lưu Huỳnh Thảo, Lâm Hiên hết sức vui mừng. Hơn nữa từ độ nồng đậm có thể thấy hai loại thiên địa linh thảo này đã trưởng thành.

Tránh đêm dài lắm mộng Lâm Hiên lập tức theo mùi hương đi tới. Đến giữa sườn núi thì gặp một khối đá cực lớn chắn trước mặt. Có hai cây linh thảo kỳ lạ sinh trưởng ở bên cạnh.

Một cây cao cỡ một tấc có một đóa hoa hết sức kỳ lạ, cánh hoa cong cong như trăng lưỡi liềm. Một cây khác thì lớn hơn một chút, thoạt nhìn như loài cỏ dại nhưng trên lá lại tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.

Linh thảo phía trước khiến ánh mắt Lâm Hiên chớp động, trong lòng hưng phấn nhưng vẫn không dám mạo muội hành động. Ngược lại hít vào một hơi cho trần trí tỉnh táo lại.

Chỉ là một cây Thiên Niên Nhân Sâm đã có Bích Độc Thiềm Thừ canh giữ. Thiên địa linh thảo thế này không có yêu thú thủ hộ mới là lạ.

Lâm Hiên đem thần thức thả ra, sau một lát trên mặt lộ vẻ kỳ quái.

Chung quanh không có linh lực dao động, chứng tỏ không có yêu thú. Tuy nhiên lại có một tia âm khí kỳ quái xuất hiện. Cảm giác như quỷ vật Âm Ti giới.

Lâm Hiên do dự một chút, vươn tay bắn ra hai đạo bạch quang tách ra về phía Ngân Nguyệt Hoa cùng Lưu Huỳnh thảo. Đúng lúc này một tiếng rít gào thê lương vang lên.

Rắc! Mặt ngoài tảng đá khổng lồ kia đột nhiên hiện một vết nứt lớn, càng lúc lõm càng sâu vào trong.

Thoáng chốc âm khí bạo tăng, từ trong tảng đá bắn nhanh ra một đạo hắc quang, đánh tan pháp quyết hái linh thảo của Lâm Hiên. Thấy thế sắc mặt hắn trầm xuống.

Tiếng rít gào càng lúc càng thê lương. Có tiếng kêu thảm thiết của nhân loại trước khi chết lẫn tiếng yêu thú hí rống đan xen vào nhau, khiến người nghe phải rùng mình.

Sắc trời cũng trở nên ảm đạm. Từ trong tảng đá kia tuôn ra sương mù đen kịt, quỷ ảnh trùng trùng phát ra lệ khí đáng sợ khiến người kinh tâm.

Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ ngưng trọng. Rốt cuộc quỷ vật này là thứ gì mà oán khí nặng như vậy? Bách Hồn Phiên còn kém xa. Không biết nơi đây đã từng có bao nhiêu tu tiên giả ngã xuống. Lâm Hiên từng đọc được tình huống trong truyền thuyết này trên thư điển. Thủ hộ thiên địa linh thảo lại là đám tà phách lệ quỷ.

Thiên niên linh thảo là vật tranh đoạt giữa các tu sĩ hoặc yêu thú, do khi ăn vào thì tu vị đều tăng lên. Bọn họ vì nó mà tàn sát lẫn nhau. Khi chết đi, có hồn phách đi luân hồi chuyển thế nhưng cũng có hồn phách mang oán khí quá nặng, vẫn ở lại chỗ này trở thành lệ quỷ thủ hộ linh thảo. Nó không lấy được thì kẻ khác cũng đừng hòng. Hồn phách của yêu thú cũng như vậy.

Như vậy những quỷ ảnh trong sương mù đều là hồn phách tu sĩ cùng yêu thú bị chết hàng ngàn năm qua.

Hú!

Âm phong thê lương rít gào, Lâm Hiên lắc đầu cười khổ. Muốn hái linh thảo, xem ra phải loại bỏ quỷ vật trước mắt.

Hắn móc ra một tấm phù lục rồi dùng linh lực phát động, trên không liền xuất hiện hai chữ vàng thật lớn.

Phá Tà!

Kim quang hiện lên, hai yêu hồn vừa tới gần bỗng gào thét rồi hình thần câu diệt. Hai chữ Phá Tà liền bay vào đám sương mù dày đặc. Đám lệ quỷ bay lượn kêu gào thảm thiết không ngừng. Lâm Hiên tế ra phi kiếm, lệ quỷ tuy vô hình nhưng linh lực trong Phi Kiếm vẫn có thể chém chết chúng.

Cùng lúc đó màn chém giết đã đến hồi kết. Hầu hết các tu sĩ nơi này đã bị Hỏa Linh Môn tiêu diệt, chỉ có một số ít pháp lực cao thâm cùng tâm tư cơ cảnh mới còn sống.

– Ha ha, Tiểu nha đầu chết chắc rồi, mau dâng Thu Thủy Kiếm và ngoan ngoãn làm song tu đỉnh lô cho đại gia, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.

Hướng Võ càn rỡ cười lớn, trong mắt bắn ra tia sáng dâm đãng cùng tham lam, lại quét qua quét lại khắp thân thể Tần Nghiên. Không hổ mỹ danh Vân trung tiên tử, càng nhìn càng khiến người thèm thuồng phát hỏa, phải nuốt nước miếng ừng ực!

Lúc này giữa song phương, có một đạo lam quang và một đạo kim quang đang bay múa truy đuổi nhau. Trên khuôn mặt mỹ miều của Tần Nghiên hiện vẻ ghê tởm, đường đường một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mà lại vô sỉ đến mức này.

Có điều nghe bốn chữ song tu lô đỉnh thì trong lòng nàng dâng lên nỗi sợ hãi. Nếu bị đối phương bắt được thì sống không bằng chết.

Khi trước, nàng tưởng rằng dùng Truyền Tống Phù thì có thể đào thoát thành công, ai ngờ đối phương lại am hiểu truy tung thuật, giống như đỉa bám chân hạc không rời.

Trong hàng tiểu tu, Tần Nghiên cũng có chút kiêu ngạo đối với thực lực bản thân, có điều đối thủ của nàng lại là cao thủ Trúc Cơ Kỳ.

Hướng Võ chưa vội hạ sát thủ, chỉ thao túng Kim Ti Đại Hoàn đao dây dưa với Tần Nghiên, dụng ý làm đối phương hao hết linh lực rồi bắt lấy. Thông minh băng tuyết như Tần Nghiên, sao lại không rõ ý đồ của đối phương. Càng kéo dài thì tình thế của nàng càng bất lợi.

Xem ra phải sử dụng bảo vật cuối cùng!

Tần Nghiên lại lấy từ trong túi trữ vật một viên châu màu xanh to cỡ mắt rồng.

– Ha ha, tiểu nha đầu ngoan ngoãn bó tay chịu trói, hầu hạ bổn đại gia, ta sẽ cho ngươi nếm lạc thú nhân gian!

Chỉ thấy Kim Ti Đại Hoàn Đao bưu hãn đánh văng Thu Thủy Kiếm sang một bên rồi chém về phía Tần Nghiên. Thân hình đang lơ lửng giữa không trung, Hướng Võ đánh ra một đạo pháp quyết, bắn ra mấy đạo sáng vàng lên thanh đao, miệng phun ra một câu chú ngữ:

– Hóa!

Nhất thời Kim Ti Đại Hoàn Đao bạo phát kim quang, vặn vẹo một hồi rồi hóa thành một con cự mãng trên đầu có một sừng.

Linh Khí Hóa Hình Thuật! Pháp thuật mà chỉ tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể thi triển, trong khoảng thời gian ngắn có thể tăng uy lực của Linh Khí lên hai ba thành.

Nhưng lúc này, vẻ sợ hãi trên mặt Tần Nghiên đã tan biến, nàng triệt hồi Linh Lực Hộ thuẫn, dụng linh lực toàn thân truyền vào viên châu màu xanh đang cầm ở tay trái.

Cử chỉ khác lạ của nàng khiến Hướng Võ hơi giật mình nhưng cũng không mấy để tâm, nha đầu kia cuối cùng vẫn là Linh Động kỳ, làm sao có thể uy hiếp được hắn.

Nghĩ đến lúc đắc thủ cực phẩm Linh Khí Thu Thủy Kiếm, cùng một thân thể như ngọc như ngà kia để song tu hưởng lạc, trên mặt Hướng Võ lộ đầy vẻ hưng phấn cùng dâm tà.

Trong chớp mắt, cự mãng sắc kim đã bay đến trước mặt Tần Nghiên, lúc này nàng cũng ném viên châu nọ ra.

Một vùng lam quang huyễn lệ chói lóa khiến người không thể mở mắt chợt bùng lên. Trong lam quang, có vô số tia sét to như cánh tay vù vù bắn ra. Lúc này cảm ứng được linh lực chấn động đáng sợ, vẻ mặt đắc ý của Hướng Võ biến mất, thay vào đó là sự kinh hãi tột cùng.

– Pháp thuật này là …

Đối với Hướng Võ, pháp thuật trước mắt vô cùng quen thuộc. Chính là Chưởng Tâm Lôi mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ như hắn mới có thể thi triển được.

Song lượng linh lực chấn động kia mới là thứ khiến hắn hoảng hốt, Chưởng Tâm Lôi có uy lực cực đại thế này. Chẳng lẽ do là tu sĩ Ngưng Đan kỳ thi triển ra?

Đoành!

Chỉ thấy bên trong lam quang bắn ra một đạo thiểm điện, đánh bay con cự mãng sắc kim mới còn uy phong lẫm lẫm ra xa. Kim sắc cự mãng run rẩy một hồi rồi từ trên không rơi xuống đất, hiện nguyên hình là Kim Ti Đại Hoàn Đao nọ.

Đến giờ, Hướng Võ có thể khẳng định, viên châu màu xanh kia có phong ấn Chưởng Tâm lôi của tu sĩ Ngưng Đan kỳ!

—–

Chú: (1) Kế “Mạn thiên quá hải” là lợi dụng lúc trời sương mù mà hành động.

Ở trận Xích Bích, Khổng Minh đã giải quyết vấn đề thiếu tên bắn cho các cung thủ bằng cách lấy mười chiếc thuyền lớn chất đầy rơm, đợi lúc trời sương mù, âm thầm đến trại Tào Tháo nổi trống la hét làm như tấn công. Quân Tào sợ ngụy kế không dám xông ra, chỉ bắn tên như mưa vào các thuyền rơm. Bằng một đêm đánh trống reo hò, không chết một người, Khổng Minh đã lấy được của Tào Tháo cả mấy vạn mũi tên.