Quyển 3: U châu loạn - Chương 94: Thánh linh căn và Khổ linh căn

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Luồng thần thức kia đảo qua trên người Lâm Hiên một vòng rồi thu về, không có địch ý nhưng khiến trên trán hắn chảy đầy mồ hôi lạnh.

Trong lòng hoảng sợ không thôi, giờ hắn cũng được xem là tu sĩ cấp cao nhưng vẫn kém rất xa lão quái Nguyên Anh Kỳ Thần thức cường đại như thế, thần thông quả thực kinh thiên động địa.

Mắt thấy Thông Vũ chân nhân đứng lên, Lâm Hiên vội vàng khoanh tay mà đứng, trên mặt hiện vẻ cung kính.

Chỉ thấy một lão giả vận thanh bào thong thả đi vào. Khiến người ấn tượng chính là lão chỉ còn một mắt, thân hình cao lớn tới gần hai thước.

– Sư thúc!

– Không cần đa lễ, ngồi xuống đi!

Lão giả có vẻ bình dị gần gũi, ánh mắt lập tức đảo qua Lâm Hiên:

– Ngươi chính là đệ tử Thông Vũ sư điệt mới thu nhận?

– Đồ tôn Lâm Hiên bái kiến sư tổ.

– Ừm, không tồi!

Lão giả gật đầu:

– Ta đã nghe Thông Vũ sư điệt nói qua chuyện của ngươi. Niên kỷ chỉ hơn tứ tuần đã tiến cảnh Ngưng Đan Kỳ, tư chất đúng là cực tốt, lão phu năm xưa cũng còn kém xa.

– Sư tổ quá khen rồi, đồ tôn chỉ là may mắn mà thôi.

Lâm Hiên hoảng sợ cẩn trọng trả lời, đương nhiên sợ bí mật về Lam Sắc Tinh Hải sẽ bị lộ ra.

– Được rồi, ngươi không cần câu nệ như thế. Lão phu tuy là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nhưng chưa phải là quái vật thích ăn thịt người.

Độc nhãn lão giả vuốt râu mà cười, lời nói lộ chút hài hước:

– Ngươi đã là thiếu chủ bổn môn thì cũng nên biết. Ta họ Từ, tên là Cẩm Thanh. Ừm, Thông Vũ sư điệt, ngươi hãy đem tình huống của lão phu nói qua cho hắn biết.

– Vâng, sư thúc.

Thông Vũ chân nhân thi lễ, rồi lập tức thuật lại cho Lâm Hiên. Vị Từ trưởng lão năm nay đã bảy trăm tuổi, chính là cao thủ thứ hai của Linh Dược Sơn sau Thiên Trần chân nhân. Mặc dù kém hơn tổ sư gia một bậc nhưng cũng là nhân vật kinh tài tuyệt diễm.

Lâm Hiên cung kính lắng nghe. Trong lòng như gỡ được một tảng đá lớn. Linh Dược Sơn có thực lực thâm hậu như vậy. Nếu đại chiến chính ma nổ ra sẽ thừa tự bảo vệ.

– Được rồi. Lâm sư điệt. Sơ lược về lão phu ngươi đã biết một phần. Ngươi có biết vì sao Thông Vũ sư điệt lại thu ngươi làm đồ đệ, đồng thời truyền cho ngươi vị trí thiếu chủ Linh Dược Sơn chăng?

Từ Cẩm Thanh thản nhiên lên tiếng.

– Đồ tôn không biết, mong sư tổ giải đáp.

Ồ!

Từ Cẩm Thanh có vẻ hơi bất ngờ, ho nhẹ một tiếng:

– Được rồi, vậy lão phu sẽ nói cho ngươi biết.

– Vãn bối xin chăm chú lắng nghe.

Lâm Hiên khẽ khom người.

– Lâm Hiên, ngươi nghĩ tu sĩ muốn đi xa tiên đạo thì cần thứ gì quan trọng nhất?

– Việc này…

Lâm Hiên ngẩn ra, sao đối phương đột nhiên hỏi hắn vấn đề này? Lão quái Nguyên Anh Kỳ chắc là có dụng ý sâu xa, phải suy nghĩ cho kỹ.

Ảnh hưởng đến cảnh giới có rất nhiều yếu tố. Nhưng có thứ quan trọng nhất là tư chất nỗ lực cùng đan dược.

Tư chất linh căn xuất sắc thì tu luyện tiến triển cực nhanh. Đan dược là thứ tu sĩ không thể thiếu.

Nỗ lực cũng rất quan trọng. Cho dù là thiên tài có đan dược đầy đủ nhưng không đả tọa luyện khí vất vả, kết quả cũng chỉ là một phàm nhân.

– Tư chất và nỗ lực là quan trọng nhất.

Lâm Hiên nghĩ ngợi một lát mới mở miệng trả lời. Tầm quan trọng của đan dược chỉ là trên lý thuyết. Phóng tầm mắt khắp tu tiên giới, chỉ mỗi hắn là có được Lam Sắc Tinh Hải nghịch thiên. Dù thân phận tôn sùng như Điền Tiểu Kiếm cũng tuyệt không thể phục dụng đan dược như kẹo.

– Không tồi, vậy ngươi có biết loại tư chất nào là tốt nhất?

Từ Cẩm Thanh vuốt râu cười.

Chân mày Lâm Hiên cau lại, cảm thấy bắt đầu phiền não. Sư tổ Nguyên Anh Kỳ này thật dài dòng, chẳng qua vẫn cung kính trả lời:

– Là Thánh linh căn.

Thánh linh căn chính là loại linh căn xuất sắc nhất, nổi trội nhất. Tu sĩ sở hữu nó không những có tốc độ tu luyện vượt xa những loại linh căn khác, mà khi đột phá bình cảnh cũng dễ dàng hơn.

Từ xưa đến nay, tám chín phần tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đều có Thánh linh căn. Đương nhiên không phải cứ có Thánh linh căn là có thể kết anh thành công. Có điều muốn thành ngưng đan thì không thành vấn đề.

Từ Cẩm Thanh nghe thì lại lắc đầu:

– Sai rồi, tư chất tốt nhất không phải là Thánh linh căn.

– Cái gì, không phải Thánh linh căn?

Lâm Hiên ngẩn ra.

– Không sai, tốt nhất chính là Khổ linh căn.

Lúc này Thông Vũ chân nhân ở một bên mới lên tiếng.

– Khổ linh căn?

Lâm Hiên chau mày, chưa nghe nói qua bao giờ.

– Khổ linh căn là trường hợp gần như nghịch thiên. Tu sĩ có nó chỉ như một phàm nhân, tốc độ tu luyện chậm đến mức đáng thương. Nhưng nếu người này có tâm trí kiên định, vượt qua gian khổ gấp trăm lần người khác thì sẽ kích phát Khổ linh căn. Lúc đó tốc độ tu luyện còn vượt cả Thánh linh căn.

Từ Cẩm Thanh mở miệng giải thích.

Lâm Hiên nghe xong trong đầu chợt xuất hiện một ý niệm. Chẳng lẽ…

– Không sai, sở dĩ vi sư thu con làm đồ đệ, cũng bởi là vì con có Khổ linh căn!

Thông Vũ chân nhân mở miệng:

– Năm xưa mới gặp, con chỉ mới hơn hai mươi đã Trúc Cơ thành công. Ta âm thầm dùng bí pháp quan sát cơ thể, lại phát hiện ngươi không hề có linh căn, điều này sao có thể xảy ra ở tu tiên giới!

– Cho nên người đoán…

– Ừm, niên kỷ hơn hai mươi đã Trúc Cơ thành công, ngoài Thánh linh căn thì chỉ còn Khổ linh căn, điều này không có gì khó đoán cả.

Thông Vũ chân nhân nhấp một ngụm trà.

Lâm Hiên âm thầm kinh hãi. Khổ linh căn còn xuất sắc hơn cả Thánh linh căn. Như vậy hắn chính là thiên tài, Thông Vũ đương nhiên dễ dàng thu hắn làm môn hạ.

Nghĩ đến đây Lâm Hiên không khỏi thầm cười khổ. Sư tôn tuy cáo già nhưng đâu thể biết hắn không có Khổ linh căn gì đó, hắn chỉ là một phàm nhân đơn thuần. Sở dĩ có tu vị như hiện giờ hầu như là nhờ vào Lam Sắc Tinh Hải.

Lại thấy Thông Vũ chân nhân mở miệng mỉm cười:

– Hiên nhi, vi sư làm vậy đương nhiên có dụng ý. Con biết không, khai sơn tổ sư Linh Dược Sơn chúng ta, Thiên Trần chân nhân cũng là người có Khổ linh căn.

Ồ?

Lâm Hiên thầm rúng động, cố gắng cố giữ bình tĩnh.

– Thánh linh căn tuy rằng hiếm nhưng trăm năm lại xuất hiện. Thiên tài có Khổ linh căn dù là ngàn năm cũng chưa chắc thấy được một lần. Nhưng một khi người này xuất thế, có thể trở thành một đời nhân kiệt, làm nên những chuyện kinh thiên động địa. Môn phái của hắn cũng danh nổi như cồn.

Từ Cẩm Thanh lộ vẻ tươi cười.

– Thì ra là thế.

Lâm Hiên gật đầu tuy lý do này có vẻ xa vời, hắn ôm quyền nói:

– Sư tổ cùng sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định không phụ sự hy vọng của hai người.

– Ừm.

Từ Cẩm Thanh trầm ngâm một chút:

– Hiên nhi, ngươi đã luyện chế bổn mạng pháp bảo cho mình chưa?

– Thưa sư tổ, đồ tôn ngưng đan chưa lâu nên vẫn chưa.

Lâm Hiên thành thật trả lời, đồng thời trong lòng có chút hy vọng.

– Ừm, ngọc bất trác bất thành khí. Bổn mạng pháp bảo tuy quan trọng đối với tu sĩ cấp cao chúng ta nhưng ngươi cũng không nên lo lắng. Ta và sư tôn ngươi tuy không thể giúp nhưng lão phu cũng còn một số cổ bảo. Hôm nay tặng cho ngươi làm vật phòng thân!

– Đa tạ sư tổ!

Lâm Hiên mừng rỡ thi lễ thật sâu. Bảo vật của lão quái Nguyên Anh Kỳ sao có thể là đồ tầm thường.

Từ Cẩm Thanh lấy một hộp ngọc rồi mở ra. Chỉ thấy bên trong một cây châm xanh biếc nhưng lại không tỏa ra linh khí.

Lâm Hiên sửng sốt, lập tức lộ vẻ suy nghĩ.

– Đây là Bích Lân Châm, chính là dùng Huyền Thiên Hàn Ngọc luyện chế thành, vô cùng cứng rắn, có băng thuộc tính đồng thời kèm theo kịch độc. Một khi độc đã xâm nhập cơ thể thì tu sĩ Ngưng đan Kỳ cũng khó sống nổi. Năm xưa lão phu lão xảo hợp có được. Hiện tại vừa lúc thích hợp cho cảnh giới của ngươi.

Từ Cẩm Thanh chậm rãi nói.

– Đa tạ sư tổ!

Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ hưng phấn. Pháp bảo phi châm ở tu tiên giới rất hiếm, lại có thần thông khác thường. Bích Lân Châm này còn chứa kịch độc. Tuy tu sĩ đã dịch kinh tẩy tủy, không còn sợ hãi độc dược bình thường. Nhưng thiên hạ rộng lớn, không có gì là tuyệt đối. Cũng có một số kỳ độc mà tu sĩ cấp cao thấy cũng phải biến sắc. Huyền Thiên Hàn Ngọc chính là một trong số đó. Nó tồn tại hàng vạn năm dưới sông băng, là vật chứa độc tính chí âm chí hàn.

Lâm Hiên vui mừng đem bảo vật thu vào trong túi trữ vật.

Thông Vũ chân nhân cũng tươi cười:

– Hiên nhi, vi sư hữu danh vô thực. Con đại thành kim đan cũng chưa chúc mừng, hiện tại ta tặng luôn vậy.

Nói xong đưa tay vào ngực, lấy ra một cái hộp ngọc hình tròn. Thông Vũ chân nhân búng tay một cái. Nắp hộp liền cạch một tiếng rồi mở ra, bên trong là một cây chiết phiến.

– Hiên nhi, conxem đi.

Lâm Hiên cầm chiết phiến lên thì cảm thấy rất nhẹ, không biết nó được luyện thành từ tài liệu gì.

– Cây Tiêu Dao Phiến này là vi sư xảo hợp đoạt được. Nhìn nó mỏng như vậy nhưng lực phòng ngự kinh người. Có nó bên người, ngày sau gặp phải cường địch sẽ giúp chống đỡ trọng công kích của đối phương.

Thông Vũ chân nhân giới thiệu:

– Tuy nó không phải là cổ bảo nhưng thần thông cũng không nhỏ.

– Tạ ơn sư tôn.

Lâm Hiên ngắm nghía chiết phiến trong chốc lát rồi vào túi trữ vật, trong lòng vô cùng vui mừng.

Hai kiện pháp bảo này đều là hàng trân phẩm. Hắn lại có Huyền Hỏa Thần Châu. Tin tưởng khi tranh phong với tu sĩ cùng cấp, sẽ chiếm được lợi thế.

– Hiên nhi, vi sư có một việc nhờ con đi làm.

Thông Vũ chân nhân chợt truyền âm nói. Nghe vậy. Lâm Hiên từ trong hưng phấn tỉnh táo lại, ánh mắt hiện dị quang. Điều này cũng là hợp tình hợp lý. Hai lão hồ ly này tặng hắn bảo vật trân quý như thế, không có việc phái đi làm mới là lạ!

– Sư tôn, xin cứ nói.

Nửa canh giờ sau Lâm Hiên rời động phủ của Thông Vũ chân nhân. Thần sắc lộ chút cổ quái. Thì ra sư tôn bảo hắn đi trợ giúp một gia tộc tu tiên họ Diệp. Nghe nói tổ tiên của bọn họ là đệ tử ngoại môn của Linh Dược Sơn.

Điều khiến Lâm Hiên buồn bực là không biết gia tộc này đã gặp phiền toái gì. Thông Vũ chân nhân không nói cụ thể, chỉ bảo hắn tới nơi thì sẽ biết. Có điều nhìn bộ dáng cẩn trọng của lão, hiển nhiên trong đó có ẩn tình. Lâm Hiên đành phải nhận lời.

Lại nói sau khi hắn rời đi, Thông Vũ chân nhân phất tay bày ra một tầng cấm chế, sau đó nói với độc nhãn lão giả.

– Sư thúc, Lâm Hiên mới ngưng đan chưa lâu, phái hắn đi xử lý liệu có ổn thỏa. Vạn nhất…

– Ta đã từng nói qua ngọc không mài thì không sáng. Tuy hắn có được Khổ linh căn ngàn năm khó gặp nhưng tuổi trẻ kiến thức nông cạn. Nếu không trải qua rèn luyện thì về sau sao có thể trở thành chưởng môn một phái, phát dương quang đại Linh Dược Sơn?

Con mắt còn lại của Từ Cẩm Thanh nhắm nghiền, ngữ khí lạnh nhạt.

– Sư điệt cũng hiểu điều này. Chỉ là nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm.

Nói tới đây trên mặt Thông Vũ chân nhân hiện vẻ do dự. Dù trong động phủ nhưng lão vẫn cẩn thận truyền âm:

– Từ khi Thiên Trần tổ sư tọa hóa tới nay, bổn môn vẫn không có ai có thể khởi động được tòa Sơn Trung Chi Sơn kia, mà căn cứ vào di ngôn của tổ sư gia lưu truyền lại, chỉ có người sở hữu Khổ linh căn…

– Ừm. Ta hiểu sự lo lắng của ngươi. Chẳng qua lão phu đã tính toán ổn thỏa cả rồi.

Thấy sư thúc đã quyết, Thông Vũ chân nhân thở dài im lặng.

Lại nói Lâm Hiên nhận được mệnh lệnh của sư tôn, không vội rời Linh Dược Sơn mà về động phủ.

Hai kiện bảo vật mới cần phải được tế luyện một lần. Hơn nữa Thông Vũ chân nói có nói hành trình cũng không cần gấp, chỉ cần trong một tuần trăng đến nơi là được.

Khác với bổn mạng pháp bảo, cổ bảo dù sao vẫn là pháp bảo bình thường. Tu sĩ muốn thao túng thì chỉ cần khắc ấn ký lên trên là được.

Bích Lân Châm và Tiêu Dao Phiến đã được hai lão hồ ly xóa đi ấn ký cũ. Có kinh nghiệm về Huyền Hỏa Thần Châu, việc tế luyện hai kiện bảo vật này rất thuận lợi.

Chín ngày sau hắn xuất quan. Tính toán còn hơn hai mươi ngày. Lâm Hiên không chút chậm trễ, hóa thành một đạo độn quang biến mất phía chân trời.

Diện tích U Châu lớn hơn Duyện Châu gấp mười mấy lần. Với tu vị hiện tại, Lâm Hiên mất bảy ngày mới tới được gia tộc họ Diệp.

Mất thời gian lâu như thế là do, mỗi lần đi ngang qua các phường thị, Lâm Hiên đều vào tìm kiếm một số tài liệu cần thiết luyện chế chiến giáp hay là linh phù.

Trước kia tuy có tích góp nhưng khi tiến giai Ngưng đan kỳ, Lâm Hiên mới phát hiện tám chín phần vật phẩm đã không mấy hữu dụng. Những tài liệu mà hắn cho là hết sức trân quý khi xưa, hiện tại chỉ là bình thường mà thôi.

Vào trong phường thị, điều khiến Lâm Hiên cảm thán chính là thái độ của chúng tu sĩ. Lão quái Nguyên Anh Kỳ chỉ là truyền thuyết, tu sĩ cấp thấp dù cả đời cũng không gặp được một lần. Giờ hắn đã là tu sĩ cấp cao, dẫn đến các ánh mắt hâm mộ cùng kính sợ.

Một số đại thương gia còn có ý mượn sức, đem một số tài liệu trân quý tặng không cho hắn. Đương nhiên Lâm Hiên đều cự tuyệt. Có câu cắn người thì cắn kẻ môi mềm, bắt người thì bắt kẻ tay ngắn. Thiên hạ làm gì có chuyện chiếm tiện nghi thoải mái như thế. Đối phương hiển nhiên có ý đồ. Lâm Hiên không muốn gánh thêm phiền phức.

Do không hề thiếu tinh thạch, hơn nữa còn đem một số Linh Khí không dùng bán đi, như vậy đã đủ mua tài liệu cần thiết.

Cứ như vậy, dù tài liệu luyện chế Bích Diễm Kỳ Lân Giáp vẫn còn thiếu một số quan trọng nhưng để luyện chế ra Địa Giai linh phù đã thu gom đầy đủ.

Thanh Diệp Sơn nằm ở phía nam U châu, thế núi quanh co khúc khuỷu trải dài khắp ngàn dặm. Nơi này tuy không nguy hiểm bằng Khuê Âm Sơn Mạch nhưng rất nhiều độc xà mãnh thú, hơn nữa thỉnh thoảng còn xuất hiện yêu thú. Phàm nhân không dám bén mảng tới, từ xưa chỉ lưu truyền một số truyền thuyết về các thần tiên ngụ ở Nhân giới. Nhưng thần tiên nọ thực ra chính là các tu tiên giả.

Được đồn là thánh địa tu tiên, Thanh Diệp Sơn sở hữu vô số linh mạch nhỏ, chi chít như sao trên trời, không dưới trăm nơi. Tuy thế linh mạch ở đây phẩm chất không cao, phù hợp cho các gia tộc tu tiên cùng có một số tán tu.

Ban đầu chỉ một hai gia tộc và tán tu phát hiện, sau đó ngày càng có nhiều tu sĩ đến nơi đây. Qua mấy vạn năm thế sự chuyển dời, không ngừng có gia tộc mới khởi phát cùng gia tộc cũ suy vong. Tuy vậy số lượng tu tiên giả ngày càng tăng lên.

Nếu Thiên Ma Thành là thánh địa của tu ma giả thì Thanh Diệp Sơn này chính là thánh địa của tán tu và gia tộc tu tiên.

Nói về quan hệ giữa Diệp gia và Linh Dược Sơn thì bắt nguồn từ rất xa xưa. Tiền bối Diệp Phàm tổ tiên của gia tộc này chính là đệ tử ký danh của Thiên Trần chân nhân. Diệp Phàm tuy là tu sĩ Ngưng đan Kỳ nhưng không ở lại Linh Dược Sơn, cuối cùng tới phía nam xa xôi, được một nữ tử ngưỡng mộ rồi kết làm song tu đạo lữ. Sau đó lập thành gia tộc họ Diệp tại đây.

Nguyên nhân Diệp Phàm rời khỏi Linh Dược Sơn thì Thông Vũ chân nhân không đề cập. Chỉ nói hậu nhân của người này có quan hệ sâu xa cùng bổn môn, đến giờ vẫn đang giúp đỡ bổn môn một số tài lực.

Lúc này Lâm Hiên chậm rãi hạ xuống Thanh Diệp Sơn. Nhìn những rừng cây xanh tươi chung quanh, hắn mỉm cười lật tay một cái. Trong lòng bàn tay đã xuất hiện một tấm phù lục.

Lâm Hiên ném nó ra, phù lục hóa thành một đạo hỏa quang bay vào trong rừng sâu. Một lát sau sương mù cuồn cuộn bốc lên. Trước mặt chợt hiện một đạo ngân quang mỹ lệ, mơ hồ mang theo mùi hương.

Lâm Hiên mỉm cười tiêu sái đi vào. Cảnh vật bên trong khác hẳn, đập vào mắt là một thị tứ nhỏ. Tuy không có phàm nhân tới đây nhưng để phòng ngừa vạn nhất, tu tiên giả vẫn bố trí một huyễn thuật che mắt.

Trấn nhỏ trước mắt cũng chính là phường thị, có quy mô không nhỏ.

Lâm Hiên không thay đổi chân diện. Những năm gần đây hắn đều khổ tu, không sợ người nhận ra. Tuy nhiên hắn vẫn nuốt một viên Ẩn Linh Đan, thi triển Liễm Khí Thuật hạ tu vị xuống Linh Động Kỳ đại viên mãn, tránh có người để ý.

Lâm Hiên tùy ý đi dạo trong phường thị, tìm hiểu một số tin tức. Phường thị nơi đây tuy không có nhiều tài liệu quý hiếm nhưng hắn mua được không ít da thú Hỏa Linh Thử còn thiếu, có thể dùng để luyện chế Địa Giai phù hỏa thuộc tính. Thông qua cuộc trò chuyện cùng lão bản một lữ điếm, hắn biết đại khái tình hình tu tiên nơi đây.

Tổng cộng Thanh Diệp Sơn có hơn một trăm năm mươi linh mạch. Hiện có tám mươi mốt chỗ là của gia tộc tu tiên. Số còn lại thì do tán tu chiếm cứ. Số lượng tu sĩ chừng hơn tám vạn.

Lâm Hiên thầm líu lưỡi, không ngờ Thanh Diệp Sơn nhỏ như vậy mà lại có nhiều tu tiên giả như thế.

Các thế lực nơi đây do hai nhà Liễu gia và Diệp gia đứng đầu. Hai nhà này có lịch sử lâu đời, cơ hồ là gia tộc được thành lập sớm nhất. Bọn họ sở hữu số lượng tu sĩ đứng hàng đầu, đều có hơn ba ngàn người. Đủ để xếp vào môn phái trung đẳng ở U châu.

Hơn nữa tại Thanh Diệp Sơn, cũng chỉ hai gia tộc này có tu sĩ Ngưng đan Kỳ. Khi trước có thể nói thế lực hai nhà ngang nhau. Chỉ là gần đây bên phía Liễu gia, ngoài gia chủ thì có thêm một trưởng lão tiến cảnh Ngưng đan Kỳ.

Có được hai tu sĩ cấp cao, Liễu gia lập tức trở thành thế lực lớn nhất ở Thanh Diệp Sơn.

Lâm Hiên nghe đến đây thì nhíu mày. Chẳng lẽ việc sư tôn phái hắn đến có liên quan đến sự tranh đấu giữa hai nhà.

Không thể! Nếu đơn giản như vậy thì sư tôn chỉ tùy tiện phái một trưởng lão Ngưng đan Kỳ khác là ổn.

Nhiệm vụ này tuyệt không đơn giản!

Lâm Hiên cảm tạ lão bản rồi ra khỏi phường thị. Trong khi đang phát ra thần thức tìm kiếm phương hướng Diệp gia thì phát hiện có tu sĩ tranh chấp cách khoảng hơn mười dặm.

Bình thường Lâm Hiên sẽ không xen vào chuyện người khác. Có điều những từ Diệp gia, Liễu gia vang lên ở đó khiến hắn nhíu mày.