Quyển 5: Thiên Vân Thập Nhị Châu - Chương 372: Thẹn quá hóa giận

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hạ Hầu Lan?

Không có khả năng! Không phải linh hồn Tân Nguyệt công chúa luôn nắm giữa cơ thể Hạ Hầu Lan. Nàng vẫn bị áp chế, sao lại có thể tỉnh giấc?

Thầm kinh nghi nhưng thanh âm có phần hưng phấn của Lâm Hiên truyền lại: “Ừm, là ta đây! Muội có thể khống chế thân thể này thì thật tốt quá. Ta còn lo muội bị công chúa điêu ngoa kia khi dễ.”

“Sao vậy đại ca. Ta đã nói rồi, ta cùng Tân Nguyệt tính cách bất đồng nhưng thân thể chỉ có một, nàng khi dễ ta thì không phải tự ngược đãi bản thân sao.” Thanh âm ôn nhu như nước của Hạ Hầu Lan truyền ra.

“Vậy là muội có quyền làm chủ thân thể?” Lâm Hiên quan tâm hỏi. Nếu Hạ Hầu Lan có thể áp chế hồn phách công chúa điêu ngoa thì hắn sẽ bớt được một địch nhân đáng sợ, hơn nữa còn có thêm một hồng nhan tri kỷ. Hơn nữa lại đúng lúc này, trong đầu hắn lóe lên linh quang.

“Ta không biết nữa nhưng từ lúc chia tay với đại ca, ta cùng với Tân Nguyệt vẫn luân phiên khống chế thân thể này.”

“Luân phiên?” Lâm Hiên ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút cổ quái.

“Ta cũng không hiểu rõ là sao nữa. Bất quá linh hồn Tân Nguyệt quả thật mạnh mẽ hơn ta. Cho nên mỗi ngày mười hai canh giờ, nhiều nhất ta chỉ có thể khống chế trong một canh giờ. Hiện tại vừa mới đoạt lại quyền chủ đạo thân thể. Khi nãy Tân Nguyệt cùng ta đã nhận ra đại ca nhưng giờ mới chào hỏi được.”

Hạ Hầu Lan nói đến đây thì trên mặt đỏ bừng. Sau khi ăn Hợp Tình Đan, có lẽ do có thêm Tân Nguyệt nên dược lực không phát huy hoàn toàn, nhưng mặc kệ thế nào nàng vẫn rất có hảo cảm đối với Lâm Hiên:

“Đại ca không việc gì thật sự tốt quá, nhìn thấy Vạn Phật tông ra lệnh truy sát thì ta cùng Tân Nguyệt rất lo lắng”

“Tân Nguyệt lo lắng sao?” Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngạc nhiên, có lầm hay không.

Hạ Hầu Lan lại cúi đầu khẽ mở miệng: “Đại ca, ngươi đừng trách ta, Tân Nguyệt lo lắng sợ ngươi bị các hòa thượnggiết chết, như vậy nàng sẽ không thể tự thân báo thù.”

“Thì ra là thế, Tân Nguyệt hận ta tới mức như vậy sao?” Lâm Hiên cười khổ mở miệng.

“Ừm, ta đã khuyên nhưng nàng không nghe, đại ca, ngươi có trách ta không.”

“Nha đầu ngốc, mặc dù nói qua hai ngươi là một nhưng ta sao có thể trách muội. Muội khác với Tân Nguyệt, ta với nàng ở thế đối lập nhưng sao có thể chán ghét tiểu muội đáng yêu này?” Do hoàn cảnh sinh trưởng nên Hạ Hầu Lan là nữ tử ngoan ngoãn, tạo cho người ta cảm giác thương hương tiếc ngọc, Lâm Hiên sao có thể đem nàng so sánh với Tân Nguyệt.

“Được rồi tiểu muội, ta còn một chuyện muốn hỏi.”

“Đại ca nói đi, tiểu muội đang lắng nghe.”

“Không gặp đã mấy năm, không biết tu vị của muội hiện tăng thế nào?”

Hạ Hầu Lan gật đầu: “Tu vị Tân Nguyệt tăng rất nhiều nhưng vẫn kém hậu kỳ một bước. Song nói về thực lực thì không thua đại tu sĩ bình thường.”

“Ta cũng nghĩ là vậy, tiểu muội điều khiển thân thể thì có thể xuất ra bao nhiêu thực lực?” Lâm Hiên lại hỏi qua một chút.

“Khống chế hoàn toàn thân thể thì không khác gì Tân Nguyệt, trải qua mấy năm nay dung hợp cùng ma luyện, ngoài hồn lực nàng cường đại hơn so với ta thì kỳ thật không khác nhau là bao. Kinh nghiệm đấu pháp ở linh giới của nàng được giữ nguyên khi xuống đây, không kể ai chủ đạo thân thể đều có thể xuất ra mười thành thực lực.’

“Vậy thì tốt!”

Lâm Hiên mừng như điên. Không ngờ đến sơn cùng thủy tận lại tìm được một lối đi.

Vận khí thật tốt, Lâm Hiên ổn định tâm tình một chút thì chậm rãi mở miệng truyền âm:” Tiểu muội, ta cần muội giúp một chút. Bất quá ta nói trước là có thể nguy hiểm đến tính mạng, muội có thể lựa chọn giúp hay không.”

“Đại ca sao lại nói như vậy, không có ngươi thì tiểu muội đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. hiện tại có sự tình gì cần thì ta tuyệt không nhíu mày.” Thần sắc Hạ Hầu Lan ngưng trọng nhưng không chút do dự mở miệng

“Hảo muội muội, người ca ca như ta đa tạ nhiều.”

“Đại ca không cần khách khí, có gì cứ việc phân phó là được.”

“Ừm” Lâm Hiên nhìn toàn trường rồi thuật sơ qua tình cảnh của hắn: “Tiểu muội, ta không chút tự tin chạy thoát từ trong tay lão quái vật Ly Hợp Kỳ, bất quá nếu có muội phối hợp hẳn có thể nắm chắc bảy thành cơ hội.”

“A!” Hạ Hầu Lan giật mình, theo ký ức thì tu vị của Tân Nguyệt tại Linh giới còn cao hơn cả hòa thượng Ly Hợp Kỳ kia. Nhưng hiện tại nàng chỉ có tu vị Nguyên Anh Kỳ.

Chuyện này quả thật nguy hiểm! Bất quá nhìn thoáng qua Lâm Hiên phía xa, Hạ Hầu Lan sao có thể không quan tâm: “Nếu muội nhớ không lầm thì thần thông đại ca không dưới đại tu sĩ, cùng liên thủ thì chúng ta nhất định sẽ thoát được.”

Hai người yên lặng thảo luận. Đấu giá hội lại tiếp tục tiếp hành, lúc này là kiện bảo vật cuối cùng. Từng lão quái vật ở đây đều lộ ra vẻ chờ mong, Trường Sanh Đan là vật nghịch thiên cũng đã hiện thế, bảo vật đấu giá cuối cùng rốt cuộc sẽ là c gì.

Bạch Tuyết cười cười vỗ tay, một thị nữ nhẹ nhàng bước lên rồi quỳ xuống giơ cái khay trong tay lên cao.

Chúng lão quái đều ngừng thở. Ngay cả Tuệ Thông hòa thượng, Như Yên tiên tử cùng Cửu Đầu lão tổ là ba cao thủ Ly Hợp Kỳ cũng lộ ra vẻ hứng thú.

Bạch Tuyết tay đem vải hồng bỏ ra, một hộp ngọc hình vuông dài rộng một tấc xuất hiện trước mắt. Mặt trên hộp được dán phù triện cấm chế hai sắc kim ngân, linh quang như ẩn như hiện. Vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.

Phong Linh Phù!

Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại. Tiếng kinh hô liên tiếp xuất hiện, rất nhiều lão quái nhận ra phù triện đại danh đỉnh đỉnh này.

Đây chính là thiên giai linh phù, là vật chỉ có thể ngộ không thể cầu. Rốt cuộc dùng để phong ấn bảo vật gì, mọi lão quái vật không kể nhân yêu lưỡng tộc đều vẻ cuồng nhiệt vô cùng.

Bạch Tuyết chưa giới thiệu mà không khí đã trở nên nóng bỏng cực độ.

Trên mặt nàng toát ra vẻ hài lòng, vươn tay cầm lấy hộp ngọc hình vuông.

Theu sau là ngón trỏ cùng ngón cái khẽ búng liên tiếp biến ảo pháp ấn, linh quang chớp động. Sau đó thần sắc ngưng trọng điểm về phía trước một chỉ.

Một đạo hào quang bắn ra, Phong Linh Phù không gió tự cháy nhưng chưa hóa thành bụi khói, lại quỷ dị xuất hiện trong bàn tay của Bạch Tuyết.

Thiên giai linh phù này không chỉ dùng một lần, tuy hào quang ảm đạm đi nhiều nhưng linh khí bên trong vẫn còn, còn có thể tiếp tục sử dụng.

Bạch Tuyết lại há miệng phun ra một ngụm tinh khí tới nắp hộp. Bành một tiếng nắp hộp mở, bắn ra chói mắt linh quang.

Bên trong có một vật cỡ quả trứng gà cực kì mỹ lệ, linh quang bảy màu không ngừng biến ảo, một cỗ uy áp quỷ dị phóng thích ra, ngay cả ba lão quái Ly Hợp Kỳ cũng lộ vẻ chăm chú, những người còn lại đã ngừng nghị luận.

Qua một lát linh quang từ từ nhạt đi, lại xuất một điểm đen, theo sau hắc khí nhanh chóng khuếch tán đem vật cỡ quả trứng gà bao lấy. Từ bên trong truyền ra một tiếng gầm rú trầm thấp như tiếng quỷ khóc thê lương.

“Đây là cái gì?”

Với tu vị của Lâm Hiên mà sau khi nghe tiếng rống thì tâm thần thiếu chút nữa không trụ được. Những lão quái Nguyên Anh trung kỳ thì một đám sắc mặt trắng bệch, đầu óc choáng váng hoa mắt.

Thất thần chỉ là trong nháy mắt. Lâm Hiên hít thở lưu chuyển pháp quyết trong cơ thể một lượt, cảm giác khó chịu kia đã tiêu tan.

Tình cảnh những người còn lại cũng không khác biệt, sau khi kinh ngạc thì tất cả đều trở nên cuồng nhiệt, đem toàn lực thần thức phóng xuất ra nhưng lại dễ dàng bị hắc vụ bắn ngược trở về.

Bạch Tuyết thấy thì rất hài lòng. Trong miệng thì thào chú ngữ, lần nữa đánh ra vài đạo pháp quyết. Hắc quang như ẩn như hiện rồi quỷ dị biến mất, rốt cục hình dáng bảo vật cũng hiện ra.

Là một quả trứng đen như mực, hóa ra là trứng thú.

Dị tượng vẫn còn trong đầu, không có bất cứ lão quái vật nào dám lộ vẻ khinh thị, lẳng lặng chờ Bạch Tuyết giới thiệu.

“Bảo vật này đã được trưởng lão của bổn thành giám định, đây chính là một quả trứng thú được truyền thừa từ thời thượng cổ, bởi nguyên do đặc thù nên vẫn ngủ say.” Bạch Tuyết chậm rãi mở miệng.

“Cổ thú trứng, không lẽ lại là một chủng loại Yêu tộc, Bạch đạo hữu có thể nói rõ thêm được chăng?”

Yêu cầu này hợp tình hợp lý nên Bạch Tuyết đương nhiên không cự tuyệt: “Trứng này không phải là của Yêu tộc bình thường mà là Cửu Anh.”

Lời còn chưa dứt thì phía dưới ầm ầm nổi lên tiếng kinh hô.

“Cái gì, Cửu Anh, ta không nghe lầm chứ?”

“Thật hoang đường, chuyện này tuyệt không có khả năng.”

“Tại Nhân giới này sao có thể xuất hiện trứng Cửu Anh?”

Các tu sĩ thì thầm nghi vấn. Mặc dù theo năm tháng dài dằng dặc, trưởng lão hội Hiên Viên Thành giám định chưa bao giờ phạm sai lầm vật phẩm nhưng chuyện này thật thái quá!

Yêu tộc bình thường không thể có Cửu Anh. Đây chính là đại yêu quỷ thú vang danh tại Âm Ti giới. Thực lực mạnh vượt xa các tồn tại của nhân giới, còn nghe nói là cùng Chân Long và Thải Phượng Linh giới ngang ngửa, kẻ tám lạng người nửa cân.

Trong truyền thuyết Cửu Anh chính là thủy hỏa chi quái. Ngoài tiếng khóc giống hài nhi thì có thể phun thủy phun hỏa. Nhưng ngàn vạn lần không nên để tiếng kêu đó mê hoặc vì đó là bí thuật cực kỳ lợi hại công kích trực tiếp vào thần thức, có thể câu hồn đoạt phách.

Đối mặt với sự nghi ngờ của đám người, Bạch Tuyết thản nhiên cười như đã đoán trước được phản ứng. Nàng hé mở môi anh đào, âm thanh dễ nghe lại tản ra khắp đại điện.

“Chư vị đạo hữu không cần kinh nghi. Hiên Viên đấu giá hội chưa từng bán đồ giả, đương nhiên không phải trứng Cửu Anh mà chỉ là một phân thần sau khi bị thương nặng, như điệp tạo kén hóa thành trứng thú mà thôi.”

Lời này vừa nói thì chúng lão quái thở ra một trận.

Nếu là phân hồn thì cũng có thể.

Ở thời thượng cổ, không kể đại năng tồn tại Linh giới hay Âm Ti Giới cũng thường phá toái hư không tới Nhân giới.

Phân hồn Cửu Anh bị thương nặng không thể trở về, không thể làm gì khác hơn là hóa thành trạng thái sinh tồn mới, để có lợi nhất cho việc khôi phục thương thế. Không biết vì sao mà vẫn ngủ say không tỉnh cho đến bây giờ.

“Đây là trứng Cửu Anh phân hồn song vẫn rất hư nhược, bất quá thương thế đã hoàn toàn khôi phục, có thể sẽ nở sớm nên mới dùng Phong Linh Phù cấm chế. Nếu vị đạo hữu nào mua thì hãy tích huyết nhận chủ, chỗ tốt thì không cần tiểu muội nói nhiều, ha ha.”

Âm thanh Bạch Tuyết nói vang khắp bốn phía đã làm các tiếng hô hấp thêm dồn dập. Mặc dù chỉ là phân hồn nhưng bản thể Cửu Anh có thể sánh với Chân Long, một khi trưởng tahnhf thì thực lực tuyệt không kém lão quái Ly Hợp Kỳ.

Đương nhiên không phải ai cũng đều đỏ mắt, nhiều lão quái vật như vậy sẽ không thiếu tâm tư. Trứng Cửu Anh. Vật như vậy đáng lẽ phải được coi trọng, sao không để lại tự dùng?

Mơ hồ bọn họ tựa cảm nhận được một âm mưu nào đó.

Song không kể là có tâm tư gì đi nữa, phiên đấu giá hội cuối cùng này cũng bắt đầu. Lời của Bạch Tuyết truyền vào tai:” Vật này giá ba ngàn vạn tinh thạch!’

Từng tiếng hít thở truyền vào tai, tuy biết trứng phân hồn Cửu Anh giá trị không nhỏ nhưng ba ngàn vạn tinh thạch đã khiến không ít lão quái phải nghe thấy thì muốn thối lui.

Giá cả thật cao thái quá!

Có thể đoán rằng, nhất định lần đấu giá cuối cùng này sẽ có một số thế lực mạnh mẽ cùng các môn phái tranh đoạt, một cá nhân muốn thu được linh trứng này thì cơ hồ không có khả năng, mười phần sẽ trở thành linh thú truyền thừa của một tông môn.

“Chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là tên gia hỏa nào đem vật này đến đấu giá, dù chỉ là phân hồn nhưng hắn chẳng lẽ không biết đó là Cửu Anh ở thời thượng cổ sao” Cửu Đầu lão tổ vừa sợ vừa giận nói.

“Ta cũng không biết, bất quá có thể qua mặt trưởng lão hội làm việc này, ngoài Vạn Giao Cốc các ngươi chỉ sợ cũng chỉ có Vọng Đình Lâu.” Tuệ Thông hòa thượng nhíu mày, chậm rãi mở miệng.

“Không sai, chỉ có thể do hai lão bất tử hậu kỳ đó, nhưng ta biết rõ về Vạn Giao Vương, một trăm năm trước hắn bế quan tuyệt sẽ không ra, cho nên chuyện này khẳng định là Vọng Đình Lâu. Hắn thật sự điên khùng. Năm xưa chủ nhân của Cửu Anh tại Âm Ti Giới đã nổi giận động thủ cùng với sứ giả tiên giới, tuy cuối cùng đã thành cảnh vạn kiếp bất phục nhưng nghe nói mấy chân tiên đó cũng không chiếm được chỗ nào tốt, một chết hai bị thương…”

“Đừng nói nữa.” Tuệ Thông hòa thương vừa sợ vừa giận chặn lời: “Chuyện này dính dáng đến bao nhiêu người thì ngươi không rõ sao? Ngươi muốn dẫn đến Nhân giới chúng ta tràn ngập tai tương sao?”

“Hừ.” Cửu Đầu lão tổ vẻ mặt không cho là đúng: “Ta bất quá chỉ nói một chút, mấy đại năng tồn tại thượng giới dù là thần thông lớn hơn nữa thì có thể nghe chuyện chúng ta nói được sao? Vọng Đình Lâu làm ra việc cổ quái này, đến lúc đó Nhân tộc các ngươi sẽ gặp xui xẻo thôi. Yêu tộc chúng ta không muốn dính dáng vào.”

“Được rồi, bây giờ có oán giận cũng vô ích, hiển nhiên ta phải tìm Vọng Đình Lâu thương thảo một phen, việc cấp bách giờ là không thể để cho trứng phân hồn Cửu Anh rơi vào trong tay kẻ nào cả. Nếu nó có thể nở ra thì chúng ta sớm đã dùng rồi, đại năng tồn tại ở Âm Ti Giới kia tuy lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục nhưng nếu linh sủng Cửu Anh về tới Âm Ti giới thì….” Thần sắc Tuệ Thông ngưng trọng.

“Ngươi không nói ta cũng rõ, nhưng tiếc chỉ có thể hoài nghi mà không thể đứng ra ngoài sáng can thiệp. có điều ngươi và ta thầmliên thủ thì còn sợ không có trứng Cửu Anh sao?” Cửu Đầu lão tổ tự tin nói.

Bên kia, Như Yên tiên tử nhìn khay đấu giá thì vẻ mặt âm tình bất định “Vọng Đình Lâu, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì?”

Mà trong đại điện, ngồi trong góc xa không người chú ý là một bạch bào tu sĩ cùng một cung trang mỹ phụ nhìn trứng thú màu đen. Trong mắt hai người tràn đầy vẻ kích động và cuồng nhiệt, rất nhanh truyền âm.

“Đại ca, đây chính là Thánh Thú Trứng, năm đó những tên gia hỏa của thất phái đã trộm mất từ trong từ đường gia tộc chúng ta. Lão thiên vẫn còn đoái thương, hôm nay chúng ta lại được thấy” Cung trang mỹ phụ nhẽ vỗ ngực, ánh mắt lưu chuyển: “Có đoạt lại hay không?”

“Hiện tại chúng ta không có đủ lượng tinh thạch lớn cỡ đó, mà cho dù có thì cũng không thể đả thảo kinh xà, lão tổ phái chúng ta lẻn vào Hiên Viên Thành còn có nhiệm vụ khác. Hôm nay chỉ là tìm hiểu động tĩnh đấu giá hội, nếu lỗ mãng sợ rằng làm hỏng đại kế của lão tổ”

Bạch bào nam tử lắc đầu, thần sắc dần dần tỉnh táo lại.

“Không lẽ cứ trơ mắt nhìn Thánh Thú Trứng rơi vào tay người khác sao?” Cung trang mỹ phụ có vẻ không cam lòng mở miệng.

“Thất muội, thật là hồ đồ, đại sự làm trọng. La gia ta là hậu duệ của Thiên Sát Minh Vương, nghiêm khắc mà nói cũng không có quan hệ đối với chủ nhân Cửu Anh, dính vào sẽ rất phức tạp.”

“Đại ca, ngươi nói đại tồn tại đó sao? Không phải nàng cùng tổ tiên chúng ta giống nhau, đều là Lục Vương nơi Âm Ti giới sao?

“Hừ, há chỉ là Lục Vương! Năm đó nàng kinh tài tuyệt diễm, luận về thực lực đã so với chân tiên nhưng bởi nguyên do đặc thù nên không thể phi thăng nên mới ở lại Âm Ti giới, bất quá về sau lại nghe nói…..”

“Đại ca, về sau thế nào?” Cung trang mỹ phụ tò mò hỏi.

“Bây giờ không phải lúc thảo luận điều này. Huống chi ta cũng không rõ cụ thể lắm. Năm đó tổng đàn tại Thiên Châu bị thất đại thế lực lớn vây công. Chỉ một số ít tổ tiên trốn được, rất nhiều điển tịch cũng thất lạc, tóm lại vị kia rất giỏi nhưng không quan hệ nhiều đến chúng ta, cho nên không tranh đoạt trứng Cửu Anh cũng được.”

“Ừm” Cung trang mỹ phụ dù không cam lòng nhưng cũng đành lấy đại cục làm trọng.

Mà trường tranh đoạt kịch liệt đã bắt đầu.

Những đoạn bí ẩn năm xưa mà hai người vừa bàn, không chỉ liên lụy đến đại chiến giữa Linh giới cùng Âm Ti giới, thậm chí còn có Tiên giới cũng tham gia. Sau đó tất cả tin tức đều bị che giấu. La gia có huyết mạch Thiên Sát Minh Vương cho nên mới biết một ít.

Đoạn ghi chép đứt quãng trong điển tịch gia tộc có ghi tuy rơi vào trong tay thất đại thế lực nhưng cũng chỉ có cao thủ Ly Hợp Kỳ mới biết được, không biết thế nào mà sau này cả Yêu tộc cũng dính dáng vào.

Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ căn bản không biết sự tình, bọn họ không biết ý nghĩa của trứng thú, chỉ là thèm thuồng thần thông pháp lực nên tất cả đều điên cuồng tranh đoạt.

Ba ngàn vạn tinh thạch là một con số rất lớn, bất quá thất đại thế lực cùng thế lực Yêu tộc thực lực tương đương. Trong các môn phái nhất lưu ở các châu phủ đã trải qua nhiều năm tích lũy, đương nhiên có thể lấy ra.

Nhiều kẻ hít thở không nổi trong bầu không khí này, giá cả cứ liên tiếp tăng lên.

“Ba nghìn một trăm vạn.”

“Ba nghìn hai trăm vạn.’

“Năm nghìn vạn!”

Không đến thời gian một tuần trà giá cả ngày càng cao.

Những lão quái xung quanh không ngừng kinh hô. Lâm Hiên cũng kinh ngạc trừng mắt. Cho dù hắn táng gia bại sản tranh đoạt cũng không thể đấu lại những đại môn phái này.

Bình tâm mà nói thì hắn rất muốn lưu để xem cuộc đấu giá kinh thiên này, nhưng tò mò cũng không thể bằng cái mạng nhỏ được.

Lâm Hiên quay đầu thoáng nhìn qua một Yêu tộc ở xa xa. Lúc này chưa thu được Huyết Giao Đan nhưng dù sao cũng đã có đầu mối, sau này mới nghĩ biện pháp. Việc cấp bách giờ là phải thoát thân.

“Tiểu muội, chuẩn bị tốt chưa?” Lâm Hiên khẽ truyền âm.

Hạ Hầu Lan gật đầu không chút do dự.

“Lát nữa chúng ta hội họp tại cổng phía Bắc Hiên Viên Thành. Hành sự phải nhanh, dù sao quyền khống chế thân thể của muội chỉ có thể duy trì trong một canh giờ” Lâm Hiên cẩn trọng nói. Theo hắn suy đoán thì lão lừa trọc Tuệ Thông sẽ không động thủ ở trong thành.

Dù sao thân là trưởng lão Vạn Phật Tông đại đức cao tăng. Nghĩ muốn giết người đoạt bảo khẳng định sẽ chọn một nơi hoang vắng không người.

Lâm Hiên không tính rời đi cùng Hạ Hầu Lan, sẽ vậy sẽ khiến lđối phương coi thường thực lực hắn. Khi đến cửa phía Bắc hai người mới liên thủ. Đối mặt với lão quái vật Ly Hợp Kỳ, đấu lực không lại thì phải đấu trí.

Thương lượng cùng Hạ Hầu Lan vài câu, Lâm Hiên thong dong đi ra khỏi đại điện.

Hắn đã gây nhiều sự chú ý, giờ lại rời đi ngay lúc này. Nhất là Lâm Hiên mới đoạt thức ăn từ miệng hổ, cướp đi Hạ Cô Thảo từ tay Tuệ Thông.

Hạ Hầu Lan bên kia cũng đứng dậy đi ra nhưng không mấy ai chú ý. Trong này chỗ nào cũng có tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ. Nàng cũng không mua thứ gì, đám người đương nhiên không chú ý.

Vô số ánh mắt bất thiện đảo qua trên người nhưng Lâm Hiên xem như không thấy, muốn giết người đoạt bảo thì bọn họ còn chưa đủ tư cách. Hắn chỉ kiêng kỵ một người đó là lão lừa trọc Tuệ Thông, bất quá từ đầu tới cuối Lâm Hiên không quay đầu.

Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang, trong thành không có Cấm Không cấm chế, bất quá khi bay qua tường thành chính thì nhất thời một cỗ lực cực mạnh từ trên trời giáng xuống.

Cấm chế Cấm Không này đủ để giam cầm tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ bình thường, bất quá thực lực Lâm Hiên vượt xa tu sĩ cùng cấp, hít một hơi toàn thân linh quang đại khởi. Tiếng nổ bùm bùm truyền vài tai, trực tiếp phá đi cấm chế vô hình, thanh quang tạo nên vết lưu tinh trên bầu trời.

Nhất thời nhiều tiếng kinh hô vang lên, ngoại trừ chấp pháp sử có pháp khí đặc thù, không sợ cấm chế mà thực lực để phi hành thì phải là đại tu sĩ.

“Hả, chỉ là một đạo hữu trung kỳ, sao có thể thoát khỏi cấm chế?”

“Không có khả năng, ta cũng là tu tiên giả Trung Kỳ nhưng nào có được thực lực này”

Lại thêm những ánh mắt kinh phục nhìn về Lâm Hiên. Hắn đã vi phạm vào quy củ đấu giá hội nhưng chỉ bay qua, không tạo nên chuyện hỗn loạn gì nên các chấp pháp sử đều ngoảnh mặt làm ngơ, ai lại đi ngu ngốc ngăn cản một kẻ có thực lực sánh với đại tu sĩ.

Mà bên kia, Hạ Hầu Lan cũng đã rời đi.

Hiên Viên Thành rất rộng lớn nhưng Lâm Hiên toàn lực phi hành nên rất nhanh đã tới cổng phía Bắc. Hắn độn quang chậm lại đem thần thức phóng ra, rất nhanh âm thanh một nữ tử truyền vào trong tai.

Không hổ là tu tiên giả Linh Giới, cùng cảnh giới nhưng độn thuật của nàng còn nhanh hơn hắn một chút.

Sau khi hội hợp cùng Hạ Hầu Lan, hai người tiếp tục bay đi.

Hai người không phải tu tiên giả trung kỳ bình thường, tốc độ độn quang còn không hề thua kém tu tiên giả hậu kỳ.

Một hơi độn ra hơn ngàn dặm nhưng không có gì bất thường, Lâm Hiên thầm lấy làm kỳ quái. Không lẽ lão lừa trọc lại buông tha hắn?

Cùng lúc đó, đấu giá hội vẫn đang tiến hành đấu giá. Từ khi Thiên Vân giao dịch hội khai mở đến nay chưa từng có kiện bảo vật nào có giá trên trời thế này.

Bất quá hai lão quái vật Ly Hợp Kỳ vẫn thần nhàn khí định, trứng phân hồn Cửu Anh này đừng ai mong lấy được.

“Cửu Đầu đạo hữu, lão nạp có một chuyện muốn tương nhờ.”

“Chuyện gì?” Yêu tộc này lộ vẻ kinh ngạc.

“Tạm thời ngươi ở đây chủ trì, lão nạp có chút chuyện riêng muốn rời đi.”

“Bởi vì Hạ Cô Thảo của tiểu tử nọ?”

“Không sai!” Trên mặt Tuệ Thông lộ vẻ dữ tợn cười: “Với thần thông của đạo hữu hẳn là cũng nhìn thấu được ngụy trang của hắn, tiểu tử này không chỉ làm thể diện của ta mà còn sát diệt cả Không Huyễn sư điệt”

“Hừ, ta đương nhiên biết tiểu tử nọ chính là mục tiêu ghi trên Truy Sát Lệnh, nhưng ngươi không cảm thấy cái mặt nạ vừa rồi quen mắt sao?”

“Ngươi nói là Mộng Như Yên cho hắn?”

“Quả nhiên đại sư đã nhìn ra, tiểu tử nọ có quan hệ không đơn giản với Mộng Như Yên. Ngươi giết hắn thì không sợ Mông Như Yên tìm tới tính sổ sao?” Cửu Đầu lão tổ cười cười, không chút hảo ý nói.

“Hừ, Mộng Như Yên ngang ngược kiêu ngạo, khi trước lão nạp lấy đại cục làm trọng chịu đựng chứ không phải sợ nữ nhân này. Cho dù giết Lâm tiểu tử thì Mộng Như Yên có thể làm khó dễ ta sao. Bất quá đạo hữu nói không sai, nếu nữ tử này nhúng tay vào thì sát diệt tiểu tử này cần tốn chút công phu. Nhờ Cửu Đầu đạo hữu giữ thị lại một lát để ta có thời gian động thủ.”

“Ân oán của tu sĩ Nhân tộc các ngươi như vậy, bổn tọa không muốn dính dáng vào.” Cửu Đầu lão tổ lắc đầu.

“Cửu Đầu, ngươi là Yêu tộc, tới cảnh giới này rồi thì còn quan tâm gì đến thế tục. Dù sao hai ta đã có mấy trăm năm giao tình” Tuệ Thông hòa thượng bất mãn nói.

“Tuy thế Mộng Như Yến há có thể dễ trêu chọc, ta không muốn kết thâm cừu với nữ nhân này!” Cửu Đầu lão tổ vẫn không chịu đáp ứng. Giao tình chỉ như mây bay, muốn lão hỗ trợ trừ thì phải có chỗ tốt, tu tiên giả chính là như vậy.

“Các hạ quá lời, ta chỉ nhờ ngươi giữ Mộng Như Yên một chút, không phải kêu ngươi động thủ với thị. Cũng được, lão quái vật keo kiệt này, gần đây lão nạp xảo hợp thu được vài Phượng Lê Quả”

“Cái gì, Phượng Lê Quả! Linh quả này không tác dụng với tu tiên giả Phật tông nhưng lại rất hữu dụng đối với bổn tôn. Ngươi có mấy quả?” Cửu Đầu lão tổ ngẩn ngơ, trên mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết.

“Không nhiều, nếu giúp thì ta sẽ cho ngươi hai quả.”

“Hai quả thì quá ít, Mộng Như Yên khó đối phó, ít nhất cũng phải ba quả mới được.”

“Được, ba quả thì ba quả, nhưng ngươi phải giúp ta giữ thị lại khoảng một canh giờ” Tuệ Thông suy tư một chút rồi gật đầu đồng ý.

“Một canh giờ? Sao lâu như thế, chỉ là một tiểu tử Nguyên Anh Trung Kỳ, phất tay một cái là có thể lấy mạng hắn.” Cửu Đầu lão tổ nhíu nhíu mày khó hiểu nói.

“Hừ, ngươi biết gì, tiểu tử nọ không phải là tu sĩ trung kỳ tầm thường, nếu không há có thể sát diệt Không Huyễn sư điệt?”

“Thì sao, cho dù tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ trong mắt ta bất quá chỉ như con kiến hôi, năm đó Mộng Như Yên chỉ cần thời gian nửa tuần trà đã sát diệt tám gã hậu kỳ. Đại sư cẩn thận thì không sai nhưng có phải ngươi quá nhát gan hay không?” Trên mặt Cửu Đầu lão tổ lộ vẻ châm chọc.

“A di đà phật, ngươi không cần để ý nhiều như vậy. Ta giao ngươi ba Phượng Lê Quả, ngươi giúp ta ngăn Mộng Như Yên một canh giờ. Giao dịch công bằng, không nói nhiều nữa, rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không?”

Thấy Tuệ Thông thẹn quá hóa giận, Cửu Đầu lão tổ thu lại nụ cười: “Thật không biết lão lừa trọc ngươi đang nghĩ gì. Được, cứ giao hẹn như vậy đi.”