Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 2: Trường thí sư nơi tiểu cốc hoang sơ

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Băng phong như dao sắc lẹm cắt lên đau buốt thân thể, những giọt mồ hôi rỉ ra trên trán rất nhanh đóng thành băng nhưng Lâm Hiên vẫn nén nỗi thống khổ mà thường nhân khó có thể chịu đựng, tiếp tục tu luyện.

Chỉ thấy từng điểm sáng bay lượn trên không trung, đó chính là thiên địa linh khí. Linh khí không thể nhìn thấy bằng mắt nhưng nếu đạt đến độ tinh thuần nhất định thì tu tiên giả sẽ cảm thụ được.

Thiên địa linh khí càng tinh thuần thì luyện hóa chúng thành linh lực càng dễ dàng. Từng điểm sáng linh khí bị hấp nạp vào trong cơ thể, Lâm Hiên dựa theo tâm pháp sư môn đưa chúng vào đan điền rồi tụ thành một đoàn linh khí. Tiếp theo chính là luyện hóa. Chỉ thấy đoàn linh khí nọ không ngừng chuyển động, thể tích giảm dần nhưng màu sắc ngày càng đậm, cuối cùng hóa thành một tia linh lực trong đan điền.

Lúc này sức chịu đựng của Lâm Hiên đã tới cực hạn. Nhanh chóng rời khỏi phạm vi ảo cảnh, hắn nằm trên mặt đất mà thở dốc, không muốn cử động cả đầu ngón tay.

Quá trình tu luyện này lập lại cho đến đêm tối, Lâm Hiên mới rời khỏi Luyện Tâm Lộ.

– Ngươi có nghe chuyện tên phàm nhân không linh căn Lâm Hiên đi Luyện Tâm Lộ tu luyện chưa!

– Ừm, nghe nói Mã sư thúc đã tận mắt thấy.

– Hừ, có nghị lực thì đã sao? Phàm nhân vốn không thể đi trên tu tiên đạo. Phế vật thì vẫn là phế vật mà thôi.

Trên đường trở về, Lâm Hiên ngẫu nhiên nghe một vài câu nghị luận. Mấy tên đệ tử thấy hắn thì lập tức mở miệng mỉa mai châm biếm.

Lâm Hiên nhíu mày nhưng không phát tác. Tại tu tiên giới, muốn được kẻ khác kính trọng thì cần có thực lực. Trở lại căn nhà gỗ, Lâm Hiên kéo hộc bàn lấy ra các thẻ trúc có ghi lại công pháp.

Khu Vật Thuật là loại pháp thuật cơ bản nhất nhưng cũng quan trọng nhất, dùng linh lực cùng thần niệm bám lên điều khiển các vật thể di động. Chính là cơ sở căn bản để thao túng các loại Pháp bảo cùng Linh khí. Đối với Lâm Hiên hiện giờ, nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến pháp bảo nhưng cũng cần luyện tập dần dần.

Trước kia hắn đã tập qua pháp thuật này nhưng thất bại, hiện giờ lượng linh lực tăng cường một chút nên mới thử lại.

Đảo mắt đã đã mấy canh giờ, Lâm Hiên tập trung tinh lực nhìn chằm chằm vào cái chén phía trước. Đến khi tròng mắt cay xè, não đầu choáng váng thì mới nghỉ một chút rồi tiếp tục.

Thời gian trôi đi, đột nhiên cái chén khẽ động đậy. Lâm Hiên tiếp tục vận chuyển linh lực luyện tập Khu Vật Thuật, đến khuya mới lên giường nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau hắn lại đến Luyện Tâm Lộ. Chỉ thấy chung quanh là sương mù dày đặc, quỷ khí nồng nặc, ảo cảnh như ở nơi âm tào địa phủ. Vô số ác quỷ bay về phía bản thân mình nhưng Lâm Hiên coi như không thấy.

Càng rèn luyện thì thực lực càng tăng, tâm trí càng trở nên kiên định. Lúc ban đầu Lâm Hiên chỉ chịu được một khắc, hiện tại hắn hắn đã kiên trì được một canh giờ.

Vô số quỷ hồn trong các ác cảnh khủng khiếp hiện lên, Lâm Hiên vẫn cắn răng chịu đựng, nỗ lực hấp nạp linh khí. Sau khi rời ảo cảnh, hắn xếp bằng luyện hóa linh khí đã hấp thu được, sau đó thực hiện một vòng tuần hoàn.

Linh lực được lưu chuyển trong kinh mạch rồi trở về đan điền. Chỉ cần thực hiện ba vòng chu thiên nhưng Lâm Hiên tự quy định phải làm chín vòng.

Ba lần đầu còn đỡ, lần thứ bốn thứ năm thì kinh mạch vừa đau vừa tức, lần bảy lần tám thì giống như dùng dao mà cắt, còn lần thứ chín thì thống khổ như trong luyện ngục vậy. Trên trán rỉ những giọt mồ hôi to như hạt đậu, thân thể đau đến phát run nhưng hắn vẫn ngoan cường chống đỡ.

Xong một đại chu thiên Lâm Hiên lại tiến vào ảo cảnh, hắn khoanh chân ngồi giống như lão tăng nhập định. Lúc này trong đan điền có một khối cầu màu xanh nhạt do linh lực tập trung không ngừng vặn vẹo. Cứ như vậy nỗ lực tu hành trong Luyện Tâm Lộ.

Sau một tuần trăng Lâm Hiên cảm giác tu vị tăng lên không ít nên đã thử đột phá bình cảnh.

Đây là thời khắc quan trọng nhất nhưng hắn vẫn còn kém một chút! Thần thức khuếch đại ra đan điền, Lâm Hiên nỗ lực đem những tia linh lực còn sót chú nhập vào trong khối cầu nọ.

Lúc này hắn chợt cảm thấy không ổn.

Roạt!

Chỉ thấy mặt ngoài khối cầu linh lực phát sinh biến hóa, từng tia chớp linh lực xoèn xoẹt xuất hiện, linh khí bắt đầu tràn ra khiến khối cầu như muốn tan vỡ.

Lâm Hiên không buông bỏ, tận lực cố gắng đem linh lực tụ lại.

Bụp! Chợt khối cầu màu xanh nổ tung, hóa thành những tia linh lực nhỏ như sợi tơ phân bố ra khắp đan điền.

Lại thất bại!

Lâm Hiên yên lặng không nói, vẻ mặt nhìn không ra hỉ nộ nhưng hai tay nắm chặt, hàm răng chắn chặt vào môi đến rướm máu.

Có điều sau một lúc, hắn lại hít vào một hơi, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục ngồi xuống tiếp tục nỗ lực tu luyện.

Buổi ban mai, vầng thái dương ló dạng phía đông, tỏa ra vô vàn ánh dương soi rọi nhân thế.

Phi Vân Điện là nơi trọng yếu của Phiêu Vân Cốc, khí thế rộng lớn hùng vĩ. Mỗi một tuần trăng, đám đệ tử Linh Động kỳ sẽ tới đây nhận các loại tài liệu thiết yếu dành cho tu luyện.

Mặc dù luyện tập quá nửa đêm, tuy ngủ không đến ba canh giờ nhưng Lâm Hiên vẫn tới đây đúng giờ. Chỉ thấy trong đại sảnh rộng rãi đã có hàng trăm đệ tử Linh Động kỳ đang đứng rải rác. Khi hắn tới lại dẫn tới một tràng xì xào, thỉnh thoảng những lời châm biếm lọt vào tai.

– Thấy chưa? Tiểu tử tử kia dù không có linh căn nhưng vẫn ôm mộng thành tu tiên giả.

– Hừ, chẳng ra làm sao. Tiểu tử này ở bổn môn thật là hoang phí đan dược.

– Nghe nói hắn rất nỗ lực nhưng phàm nhân sao có thể sánh với chúng ta. Ba năm rồi mà vẫn loay hoay ở Linh Động kỳ tầng thứ nhất. Hừ…

– Thật không biết trời cao đất dày, vọng tưởng muốn phá bỏ quy luật ngàn vạn năm của tu tiên giới sao. Phàm nhân tu tiên đã định là không có thành tựu.

Đối mặt với những lời xem thường, thần sắc Lâm Hiên vẫn không đổi, âm thầm đi ra phía sau.

Một hồi chuông cổ xưa vang lên khiến chúng đệ tử ngừng đàm luận, trật tự xếp thành hàng. Một lão giả dẫn theo vài tên đồng tử tiến vào đại điện. Các đồng tử bưng những khay dùng vải đỏ phủ lên, tản ra hương thơm thoang thoảng khiến người thần thanh khí sảng.

– Mã sư thúc!

Chúng đệ tử khom mình hành lễ.

– Ừm!

Lão giả ngửa mặt lên cười ngạo, tu vị của lão chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ song lại quản lý đan dược phòng, có thể nói địa vị trong môn phái là không nhỏ.

Trên tu tiên đạo, ngoài trừ tư chất và nỗ lực thì đan dược rất trọng yếu. Nếu dùng nhiều đan dược thì tu vị sẽ nhanh chóng tăng lên, có thể nói đây là một con đường tắt. Có điều dược liệu để luyện chế đều là kỳ hoa dị thảo trân quý. Các môn phái chỉ có thể cấp cho chúng đệ tử một số lương nhỏ đan dược mà thôi.

Theo quy củ, trong một tuần trăng, một đệ tử Linh Động kỳ sẽ được nhận hai viên Tẩy Tủy Đan.

Tẩy Tủy Đan giúp tẩy tủy dịch kinh, hóa giải khí độc trong cơ thể đồng thời có thể gia tăng thêm một chút linh lực. Loại đan dược cấp thấp này chỉ có tác dụng đối với đệ tử Linh Động kỳ. Tùy tư chất của mỗi người mà sẽ có hiệu quả khác nhau.

Tại Khai Hương Đường, sau khi bái lạy sư tổ, chúng đệ tử theo hàng tiến lên nhận đan dược từ trong tay lão giả nọ. Trên mặt cả đám đều hiện vẻ vui mừng cùng trân trọng.

Rất nhanh đến lượt của Lâm Hiên. Mã trưởng lão liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt lão hiện vẻ khinh miệt, từ bình ngọc đổ ra hai viên đan dược đưa cho hắn.

– Tạ ân sư thúc!

Lời còn chưa dứt thì khóe mắt Lâm Hiên nhướng lên, nhìn hai viên đan dược trong lòng bàn tay. Là…phế đan?

Tu tiên bách nghệ bao la rộng lớn, công pháp chế khí, luyện đan chế phù đều bao hàm những tri thức uyên thâm.

Thí dụ như luyện đan, là dùng kỳ hoa dị thảo cùng chân hỏa để luyện chế. Ngoài sức lửa hay liều lượng gia phụ, thời gian khai lò và đỉnh lò đều quan hệ đến thành công của quá trình luyện đan.

Cho dù đại sư luyện đan thì cũng thường lỡ tay, đem thiên tài địa bảo trong lò luyện hỏng thành phế đan.

Phế đan có hàm lượng tạp chất quá nhiều, phục dụng không hữu ích mà còn tổn hại đến thân thể.

Tiểu môn phái như Phiêu Vân Cốc chỉ có thể phát cho đệ tử hạ phẩm đan dược, còn phế đan thì…

Rõ ràng đối phương có ý làm khó hắn, Lâm Hiên thầm lo lắng nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Mã trưởng lão này chức cao quyền trọng, đắc tội với lão là không sáng suốt.

– Sư thúc… Hai viên này là phế đan, sao có thể phục dùng?

– Sao lại không?!

Trong mắt lão giả hiện một tia khinh miệt. Chỉ là một tên phế vật mà thôi!

Lão ngửa mặt lên cao ngạo nói:

– Sao? Không hài lòng sao? Với tư chất của ngươi thì chỉ làm lãng phí linh đan diệu dược. Nói không chừng phế đan là thích hợp nhất. Như vậy đi, sư thúc vốn là người thông tình đạt lý, ta sẽ cấp cho ngươi vài bình.

Nói xong lão liền lấy hai cái bình từ trên khay ném sang cho Lâm Hiên.

– Những đệ tử khác chỉ được hai viên, ta lại cấp cho ngươi hẳn hai bình. Thế nào? Sư thúc đối với ngươi đủ tốt chứ?

– Tạ ơn sư thúc!

Ngoài ý liệu, vẻ bất mãn của Lâm Hiên hoàn toàn tan biến. Hắn tiếp nhận hai cái bình, cung kính thi lễ rồi lui xuống.

– Sao vậy, có thể chăng…?

Trong lòng Mã trưởng lão có điểm kinh ngạc.

Phế đan chỉ là đồ bỏ, phục dụng nó chỉ thêm hại. Đừng nói là hai, mấy chục bình cũng chẳng đáng một hào, vậy sao tiểu tử họ Lâm …

Phản ứng của Lâm Hiên vốn ngoài ý liệu của Mã trưởng lão. Nguyên là lão muốn lợi dụng dịp này khiến Lâm Hiên phản ứng, sau đó thừa dịp giá cho tội hắn bất kính với trưởng bối rồi trục xuất khỏi sư môn.

Thực ra Mã trưởng lão không có cừu hận gì với Lâm Hiên, chỉ là trời sinh lão kiêu căng nhìn phàm nhân không thuận mắt. Lâm Hiên ở lại sẽ làm môn phái mất thể diện, nên lão mới tính độc kế để đuổi hắn đi.

Lâm Hiên tuy không có linh căn nhưng không phải là kẻ đần độn. Thực ra hắn rất thông tuệ, tính cách lại rất nhẫn nại, sự cơ hàn khi nhỏ đã khiến hắn có thể chịu đượng được những điều đám thanh niên khác không thể. Mã trưởng lão cấp cho phế đan, làm sao mà hắn không phẫn nộ. Tuy chưa rõ mục đích của đối phương nhưng hắn tạm thời ngoan ngoãn nhận lấy phế đan, thoát được một lần hãm hại. Kế hoạch thâm độc thất bại khiến Mã trương lão tức giận nói không nên lời.

Sau khi rời Phi Vân Điện, tới một nơi không người, sắc mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm, trong mắt còn lóe sát khí.

Hắn lẳng lặng đứng một lát, hình ảnh lão họ Mã đã lưu lại vết thù sâu sắc. Hiện tại hắn sẽ không vọng động nhưng đợi sau này khi có thực lực thì…

Tiếng bước chân truyền tới, trong lòng Lâm Hiên khẽ động, vẻ mặt băng hàn nhanh chóng biến mất.

– Ha ha, phế vật Lâm Hiên kia lại được tới hai bình phế đan!

– Điều này thật hữu lý! Phế vật phối phế đan chẳng phải là rất hay sao?!

Hai tên đệ tử chẳng chút cố kỵ cười trào phúng, dường như chẳng coi Lâm Hiên vào đâu. Thần sắc hắn như thường bước qua bọn họ. Thân là hán tử phải biết nhẫn nhịn, món nợ bị vũ nhục ngày hôm nay hãy cứ ghi vào trong lòng.

Khi trước Lâm Hiên muốn dựa vào Tẩy Tủy Đan để đột phá bình cảnh tiến vào tầng thứ hai. Lúc này nhìn hai bình phế đan trong tay, hắn trở nên trầm mặc rồi quay người ra ngoài Phiêu Vân Cốc.

Không có đan dược phụ trợ, với tư chất của hắn, dù nỗ lực tu luyện trong Luyện Tâm Lộ thì việc đột phá bình cảnh cũng cần thêm rất nhiều thời gian. Khi trước lại nghe vô vàn những lời chế diễu, lúc này tâm trí Lâm Hiên có điểm chán nản, muốn đi dạo một vòng cho khuây khỏa.

Cách bổn môn không xa có một sơn cốc nhỏ hoang sơ không dấu chân người mà Lâm Hiên ngẫu nhiên phát hiện ra khi trước. Thỉnh thoảng khi đến đó dạo chơi, hắn cũng hái được một số thảo dược quý hiếm.

Sau khi xác định không có ai chú ý, Lâm Hiên mới rời khỏi đường lớn tiến vào một lối nhỏ hoang vắng, sau vài lần rẽ trái quẹo phải thì tới sơn cốc.

Chỉ thấy hoa dại đua nhau khoe sắc rực rỡ trên các bãi cỏ, mùi cỏ thơm lan truyền trong không khí, cảnh sắc thật là mỹ lệ. Hắn đi thơ thẩn một hồi, nhân tiện xem có gặp thảo dược hay không.

Thời gian lặng lẽ trôi, tuy không có thu hoạch nhưng Lâm Hiên không lấy làm phiền lòng. Đúng lúc này, mấy con chim nhỏ từ trên các cành cây phía xa dáo dác bay đi, Lâm Hiên ngẩn ra rồi trốn vào một bụi cây bên cạnh.

Một đạo hồng quang từ xa tiến lại, có hai người hạ xuống ở một nơi cách Lâm Hiên không xa.

– Sư tôn, thương thế của người thế nào?

Thanh âm đầy vẻ quan tâm của một thiếu nữ vang lên.

Xuyên qua kẽ hở lùm cây, Lâm Hiên thấy hai người này vận trang phục Phiêu Vân Cốc. Tuy là người trong môn nhưng Lâm Hiên vẫn không hiện thân. Thêm một việc không bằng bớt một việc, hắn yên lặng chờ bọn họ rời khỏi.

– Khụ khụ…! Ta vẫn chịu đựng được. Yến nhi, đã về bổn môn chưa?

Một âm thanh yếu ớt vang lên nhưng Lâm Hiên cảm thấy khá quen tai.

– Sư tôn yên tâm. Nơi đây chỉ cách bổn môn có vài dặm, địch nhân sẽ không dám truy theo.

– Vậy thì tốt!

Vị sư tôn kia thở phào nhẹ nhõm, dường như thương thế của không nhẹ.

– Sư tôn, trước tiên người hãy nghỉ một chút!

Sau đó tiếng bước chân đạp trên cỏ dại xào xạc. Thiếu nữ đã dìu sư tôn đến một gốc cây cổ thụ. Qua bụi cỏ, Lâm Hiên có thể thấy rõ dung mạo bọn họ.

– Trách không được thanh âm quen thuộc như vậy!

Chỉ thấy một trung niêm nam tử niên kỷ khoảng tứ tuần đang ngồi dưới đất. Người này râu để ba chòm, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng lúc này sắc mặt trắng bệch, nơi ngực còn loang lổ vết máu.

Lâm Hiên thầm hít một hơi lạnh. Không ngờ người này chính là Trương Vũ, chính là trưởng lão phụ trách truyền công cho đám đệ tử Linh Động kỳ về pháp thuật Linh Khí Hộ Thuẫn nửa tuần trăng trước. Nghe nói vị trưởng lão này có tu vị Trúc Cơ trung kỳ, là một trong những hộ pháp của bổn môn.

Mà Lâm Hiên cũng nhận ra thiếu nữ kia. Nàng tên là Chu Yến, nhập môn trước hắn vài năm, tu vị hiện tại đã là Linh Động kỳ đại viên mãn, thuộc hàng ba cao thủ đứng đầu trong hàng đệ tử cấp thấp. Vài năm nữa sẽ có thể Trúc Cơ thành công.

Hai người này đều là nhân vật trọng yếu của bổn môn, sao lại chật vật chạy trốn như vậy? Hơn nữa đã đến phạm vi của bản môn, không cần phải dè chừng nhưng hai người lại lén lút như chim sợ cành cong. Chẳng lẽ bọn họ có bí mật không thể lộ ra ngoài sao?

Sau một thoáng Lâm Hiên đã có nhận định. Nghĩ vậy hắn càng cẩn thận ẩn thân vào lùm cỏ.

Nếu đối phương có đại bí mật mà tình cờ bị người khác chứng kiến, khẳng định bọn họ sẽ giết người diệt khẩu. Tu tiên giới vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, vô cùng tàn khốc.

Đương nhiên Lâm Hiên không muốn gặp tai bay vạ gió. Một vị sư thúc Trúc Cơ trung kỳ cùng một vị sư tỷ Linh Động kỳ đại viên mãn, dù cả hai có bị thương nặng, muốn giết hắn vẫn dễ dàng như dẫm chết một con kiến mà thôi.

Nghĩ vậy trong lòng Lâm Hiên khắc khoải. Hắn bình khí ngưng thần không dám thở mạnh, hy vọng đối phương nghỉ một lát thì sẽ rời đi.

– Ồ! Có người!

Chợt Chu Yến khẽ hô lên một tiếng trầm thấp khiến Lâm Hiên kinh hãi. Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra bản thân hắn, có điều còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Hiên đã nghe một tiếng la thảm.

– A!!!…Ngươi…ngươi dám ám toán ta?

Thanh âm vừa giận vừa sợ của Trương Vũ vang lên, còn thêm vẻ bàng hoàng sửng sốt:

– Tại…sao?

– Hừ sư tôn, người không cần uổng phí khí lực. Hồn Kim Tác này là người ban cho ta, tất nhiên người sẽ rõ uy lực của nó hơn ai hết. Với thương thế của người lúc này, nhiều lắm chỉ xuất được hai thành pháp lực, muốn vùng vẫy trước mặt ta chỉ phí công!