Quyển 3: U châu loạn - Chương 125: Đại chiến Quỷ Vương

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

A!!!

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra. Đám tu sĩ ô hợp không biết phối hợp còn Âm hồn được huấn luyện nghiêm chỉnh. Hơn nữa số lượng quỷ vật lại gấp đôi, cơ hồ chưa đánh cũng biết thắng thua.

Nhất là đám quỷ giao lại càng hung ác dị thường, mỗi lần há mồm phun ra âm khí là khiến một số tu sĩ tan xương nát thịt.

Tình thế không ổn!

Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua thì thân hình chợt lóe, đã phóng tới cạnh một con quỷ giao gần đó. Quái vật kia phản ứng rất nhanh, vung cái đuôi như một hắc ảnh thật lớn đánh về phía hắn.

– Muốn chết!

Lâm Hiên vươn tay vỗ vào hư không, một bàn tay ma quái chừng bảy tám trượng hiện ra, dễ dàng chụp lấy cái đuôi quỷ. Quỷ giao không cam lòng khuất phục, quay đầu phun ra một quang trụ màu đen.

Khoảng cách hai bên chỉ hơn mười trượng, công kích cơ hồ tới trong chốc lát. Tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ bình thường muốn đỡ ắt phải luống cuống tay chân. Có điều Lâm Hiên thì khác, không thấy hắn có động tác gì mà thân hình nhoáng lên đã bay ra mấy trượng, quang trụ màu đen kia vừa lúc lướt qua người.

Tốc độ này tuy không nhanh như thuấn di trong truyền thuyết nhưng thật không thể tưởng tượng nổi, chính là bí pháp trong Cửu Thiên Huyền Công. Song thủ Lâm Hiên lại bắt quyết, thêm một quái thủ thật lớn hiện lên, lúc trúng chụp ngay cổ quỷ giao. Thêm cả quái thủ đang nắm đuôi quái vật, cả hai đồng thời dùng sức. Tiếng xương vỡ thảm khốc vang lên trong tiếng kêu thảm thiết của quỷ giao, quái vật đã bị xé thành hai đoạn.

Tu sĩ Ngưng Đan Kỳ sát diệt quỷ giao cũng là bình thường. Chỉ là phương pháp thật quá bá đạo, khiến cho tu sĩ cùng âm hồn quỷ vật gần đó đều trợn mắt há mồm, không hẹn mà cùng dừng tay.

Cả đám sững sờ nhưng Lâm Hiên thì không lưu tình, phất tay bắn ra bảy tám đạo kiếm khí, xuyên thủng qua đầu mấy con lệ quỷ. Trong tiếng kêu gào thảm thiết, quỷ hồn đến từ U minh địa phủ liền biến thành những luồng khói xanh.

Điều này làm cho đám âm hồn chung quanh xôn xao, trên mặt lộ vẻ sợ hãi rồi chậm rãi lui về phía sau.

– Đa tạ tiền bối giải vây.

Một thanh âm thanh lãnh truyền đến, Lâm Hiên quay sang thấy Sở Chu đang chủ trì trận pháp. Khác với đám tu sĩ ô hợp, đệ tử Sở gia phối hợp hết sức ăn ý. Mấy người kết thành một kiếm trận nhỏ chiến đấu cùng lệ quỷ, không bị thương mà còn giết được hai quỷ vật.

– Không cần khách khí.

Lâm Hiên nhìn hắn một cái:

– Sở Chu, ngươi mau hiệu lệnh, tập hợp các đạo hữu tạm thời rút về phía sau ba dặm.

– Rút về sau ba dặm?

Trên mặt Sở Chu hiện vẻ kinh ngạc.

– Ừm. Tuy đại trận đã bị đối phương công phá nhưng vẫn còn vô số cấm chế. Đối phương thế lớn nên không cần liều mạng. Mọi người dựa vào cấm chế kéo dài chiến đấu. Khi rút lui nhất định phải cẩn thận, nếu không e là thất bại.

Lâm Hiên chân thành dặn dò.

– Tiền bối yên tâm. Vãn bối sẽ cẩn thận, nhất định sẽ không sơ sót.

Sở Chu thi lễ rồi vỗ ngực cam đoan.

– Vậy thì tốt.

Lâm Hiên khẽ gật đầu. Gã đệ tử Sở gia này cũng có đảm lược, gặp nguy mà bất loạn. Ở danh môn đại phái cũng rất ít nhân tài như vậy.

Dặn dò xong, Lâm Hiên không trì hoãn, thân hình chợt lóe đã biến mất không thấy, tiếp tục đánh về phía một con quỷ giao khác. Trong đám âm hồn, loại quái vật này lợi hại hơn cả, cần phải tiêu diệt đầu tiên.

Có điều mới bay được nửa đường, Lâm Hiên nhíu mày đột ngột hạ xuống, tấm cổ thuẫn màu đỏ bay vút ra chắn trên đỉnh đầu. Cơ hồ cùng lúc, một tia chớp màu đen cỡ cánh tay từ trên trời giáng xuống. Hồng quang lóe lên, tia chớp đã bị cổ thuẫn đón đỡ.

Chỉ thấy trong vòng trăm trượng không có bất cứ thứ gì. Vừa rồi Lâm Hiên dùng thủ đoạn sấm sét xé tan một con quỷ giao, những âm hồn khác sớm đã bỏ chạy tan tác chim muông.

– Sao, các hạ đánh lén không thành, giờ không dám hiện thân?

Lâm Hiên nhìn về bên trái, ánh mắt lạnh như băng.

– Ồ!

Một âm thanh khàn khàn vang lên. Sau đó quỷ vụ nồng đậm tỏa ra khắp nơi, chỉ chốc lát đã bao phủ một vùng.

– Sao ngươi lại phát hiện nổi bí pháp ẩn nấp của ta? Cho dù tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ cũng không thể nhìn ra.

Trong quỷ vụ lộ ra một bóng đen cao lớn. Lâm Hiên tập trung nhìn lại. Chính là một trong tam đại Quỷ Vương với mặt mũi hung tợn, tóc tai bù xù.

– Ngưng Đan hậu kỳ không nhìn ra? Các hạ quá tự đại rồi, chỉ là chút tài mọn mà thôi.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khinh thường.

– Khá khen cho tiểu tử, bổn vương không giết hạng vô danh tiểu tốt, ngươi là tu sĩ môn phái nào?

– Hỏa Linh Môn Lý Diệu Thiên. Các hạ biết chăng?

– Lý Diệu Thiên? Chưa nghe bao giờ.

Khuôn mặt dữ tợn của Quỷ Vương lộ vẻ ngạc nhiên. Tiểu tử này dễ dàng diệt sát bộ khô lâu, sau đó lại xé tan quỷ giao, thần thông vượt xa tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ bình thường nên hắn mới phải đích thân đối phó. Đối phương thần thông kinh người tưởng rằng rất có danh khí, nào biết chưa nghe bao giờ. Chẳng qua cũng không quản nhiều, hắn nhe răng cười lạnh:

– Bổn vương là đệ tử của Lệ Thiên Quỷ Đế, Huyền Chân Quỷ Vương.

Ở Âm Ty giới, những hung quỷ đại thần thông đều tự đặt tên cho mình giống như nhân tộc. Huyền Chân Quỷ Vương chính là thân truyền đệ tử của Lệ Thiên Quỷ Đế, sở hữu những thần thông bảo vật hơn xa quỷ vật cùng cấp.

– Tiểu tử, gặp ta thì coi như vận khí của ngươi xui xẻo.

– Muốn đánh thì đánh, dài dòng làm gì?

Lâm Hiên cũng không muốn dây dưa ở chỗ này. Hiện tại tình thế tu sĩ bất lợi, cần có người chủ trì đại cục. Nghĩ tới đây hắn hít vào một hơi, hé miệng phun ra một viên châu màu đỏ. Bảo vật dấy lên hỏa diễm, hóa thành một khối hỏa cầu, mang theo cái đuôi lửa thật dài bay về phía đối phương.

Huyền Chân Quỷ Vương liền giơ tay bắt quyết, trên trán cũng bay ra một viên châu cỡ mắt rồng màu đen. Nó bốc ra một tầng quỷ hỏa yêu dị, gào thét bay qua Lâm Hiên.

Chỉ nghe tiếng đoành đoành vang dội, trên không trung lóe lên hào quang hai màu đen đỏ. Linh hỏa cùng yêu diễm tranh phong không ngớt, nhất thời khó phân cao thấp.

Quỷ Vương thấy thì giậm chân một cái. Ma khí trên người bốc lên mãnh liệt, biến thành một cơn lốc màu đen chừng mấy trượng, thanh thế vô cùng kinh người, gào thét cuốn tới Lâm Hiên.

Lâm Hiên nhíu mày, phất tay áo tế ra Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm, không ngờ chém về phía sau khoảng mười trượng. Không ngờ nơi trống rỗng đó lại bốc lên một trận khói đen, theo sau còn truyền ra một mùi tanh tưởi. Chân thân của Huyền Chân Quỷ Vương hiện ra cùng tiếng kêu thảm, vẻ mặt tràn đầy kinh sợ. Ngay sau đó, cơn lốc ma khí tới trước người Lâm Hiên lại vô thanh vô tức biến mất.

Đây chỉ là huyễn thuật!

– Đáng giận, sao ngươi lại nhìn ra được?

– Tại hạ đã nói qua, tiểu xảo của ngươi trước mặt ta chỉ là trò trẻ nít, còn dám tiếp tục khoe khoang nữa sao!

Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

– Ngươi…

Huyền Chân Quỷ Vương nghe vậy giận dữ, đang muốn liều mạng thì như nghĩ tới điều gì đó, liền thu liễm vẻ tức giận.

– Tiểu tử, thần thông của ngươi quả thật không tệ, nhưng lần này sẽ không may mắn nữa.

Huyền Chân Quỷ Vương vươn hai lợi trảo chà xát vào nhau, miệng vết thương trên vai trào ra bọt khí đen thùi. Thương thế phục hồi rất nhanh.

Lâm Hiên đương nhiên không ngốc đứng nhìn, hé miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm hấp thu thì đại phóng linh lực, hóa thành một vết sao băng hung hăng chém tới.

Quỷ Vương cười lạnh một tiếng, giương trảo lên tế ra hai thanh phi xoa đầu quỷ. Không biết chúng có lai lịch gì, hóa thành hai luồng hắc khí không chút thua kém Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm, quần đấu với nhau không ngớt.

Tình cảnh này khiến Lâm Hiên lộ chút bất ngờ, Huyền Chân Quỷ Vương ở bên kia cũng đầy kinh sợ. Hai kiện pháp bảo kia do chính ân sư Lệ Thiên Quỷ Đế ban tặng cho hắn, từng hấp thu ma khí trong Âm Sát Động không biết bao nhiêu năm. Bảo vật của tu sĩ Ngưng Đan Kỳ khi đối địch sẽ bị nhiễm ma khí, mất đi phần lớn linh lực.

Không ngờ bảo vật của tiểu tử kia không hề hấn gì. Huyền Chân Quỷ Vương rùng mình, chóp mũi ngửi một cái, liền cảm nhận được một luồng khí tức man hoang.

Cổ bảo!

Phát hiện này khiến Quỷ Vương không nhịn được liếm môi, tu sĩ Ngưng Đan Kỳ có tới hai kiện cổ bảo. Chẳng lẽ sau lưng tiểu tử này là lão quái Nguyên Anh Kỳ nào đó? Như vậy phải mau chóng giải quyết đối thủ.

Lại nói bên kia, trải qua bối rối ban đầu, các tu sĩ dần dần ổn định được trận tuyến. Tuy đại trận bị phá nhưng nhờ vào mấy chục tiểu cấm chế xảo diệu đã được bố trí trước đó. Sau khi lui về sau vài dặm, các tu sĩ thành công ngăn cản sự tấn công của quỷ vật.

Lúc đầu có hơn mười hung hồn lệ phách tu vị không kém Trúc Cơ hậu kỳ thuận thế đánh tới. Không ngờ trong cấm chế còn ẩn nấp mấy chục tu sĩ. Những tu sĩ này thừa lúc đối phương sơ hở tế ra pháp khí linh phù đánh lén. Kết quả hơn mười tên lệ quỷ hung hãn đều hồn phi phách tán.

Thắng lợi này đã khiến sĩ khí bên các tu sĩ tăng vọt. Nhất thời chiến cuộc lại rơi vào thế giằng co.

Điều này khiến Huyền Chân Quỷ Vương không khỏi nhíu mày nhăn mặt. Hai đồng bạn cùng cấp thì đang bị Lan phu nhân và Vương Bằng cuốn lấy. Tuy thần thông của hai người không bằng Lâm Hiên nhưng hai quỷ vương kia cũng bình thường, không có gì đặc sắc.

Huyền Chân Quỷ Vương muốn phá vỡ cục diện bế tắc, đương nhiên phải diệt trừ chướng ngại trước mắt. Do dự một chút thì tế ra một kiện bảo vật.

Lâm Hiên chăm chú nhìn lại, là một tấm lệnh bài bằng xương cỡ bàn tay. Tuy không sợ nhưng cũng không khinh thường, hắn liền cho tay vào túi trữ vật.

Huyền Chân Quỷ Vương nhe răng cười một tiếng, giương lợi trảo tế tấm lệnh bài lên. Nó xoay tròn vù vù một trận. Một vòng sáng màu đen mở rộng về bốn phía. Cơ hồ chỉ trong chốc lát đã bao phủ phạm vi trăm trượng, tốc độ cực nhanh khiến Lâm Hiên không kịp phản ứng.

– Đây là gì…

Trong vòng sáng quỷ dị nọ, Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc. Toàn thân không thấy có điều gì bất ổn. Điểm đặc biệt chính là âm khí trong này vô cùng nồng đậm. Gió nhẹ thổi tới khiến người cảm giác lạnh xương sống. Chẳng lẽ là…

Lâm Hiên mơ hồ đoán được một chút.

– Tiểu tử, đây là không gian bên trong Tụ Âm Tráo. Thần thông của ta sẽ gia tăng năm thành, ta xem sở tu của ngươi là đạo gia nhất mạch, ở trong này nhiều nhất chỉ phát huy được bảy thành uy lực. Ở trong này, ngươi tuyệt không thể chiến thắng. Giờ quỳ xuống đầu hàng, bổn vương có thể mở cho ngươi một đường tái nhập luân hồi.

Thần sắc Lâm Hiên không chút thay đổi, nghe lời đe dọa thì khóe miệng lộ vẻ cười nhạt.

Tụ Âm Tráo! Quả nhiên là nó. Đối phương vì muốn sát diệt hắn mà bỏ ra không ít bảo vật.

Bên phía tu sĩ nhân tộc cũng luyện được cấm chế tương tự như Tụ Âm Tráo này, gọi là “Tụ Linh Tráo”. Có điều do số lượng ít ỏi nên phần lớn các trận pháp sư để cho bản thân tự dùng, chỉ một số ít là truyền ra ngoài.

Tụ Linh Tráo xuất ra có thể tụ tập được thiên địa linh khí, luận độ nồng đậm còn vượt xa nơi nhãn mạch. Tu sĩ tu luyện trong không gian đó sẽ rất hiệu quả, chỉ có điều không ai đủ xa xỉ đến mức đó. Chỉ dùng đến vật này khi trùng kích bình cảnh.

Như vậy bên trong Tụ Âm Tráo tụ tập chính là âm phong ma khí thiên địa, hỗ trợ rất lớn đối với hung hồn lệ phách, ngược lại khắc chế thần thông của tu sĩ nhân tộc. Như vậy sẽ rất nhanh phân thắng bại. Đây chính là chủ ý của Huyền Chân Quỷ Vương.

Lúc này sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống. Hắn nâng tay phải, năm ngón tay hư không một trảo, một đạo kiếm khí bắn tới tầng sáng trước mặt. Tầng sáng chỉ chớp động vài cái rồi ổn định như ban đầu.

– Tiểu tử, không cần uổng phí khí lực, Tụ Âm Tráo này ngoài tập trung thiên địa âm khí thì vô cùng rắn chắc. Ngoài lão quái Nguyên Anh Kỳ, không còn ai có thể phá được.

Huyền Chân Quỷ Vương cười lạnh một tiếng, há mồm phun ra một luồng quỷ hỏa xanh biếc. Quỷ hỏa biến thành một con quái hổ hai cánh một sừng, gầm lên đánh về Lâm Hiên.

Thần sắc Lâm Hiên không chút thay đổi. Đầu vai run nhẹ thì khí tức toàn thân trở nên âm trầm quỷ dị, hắc khí tỏa ra quanh thân.

Hắn nâng tay phải, lòng bàn tay cũng hừng hực bốc lên một đạo yêu hỏa màu xám trắng, biến thành một quái sư hai đầu màu đen bay tới nghênh chiến yêu hổ.

– Ngươi…Ngươi là quỷ tu?

Quỷ Vương nghiến răng nghiến lợi phát ra từng chữ. Làm sao có thể như vậy? Xưa nay còn chưa nghe nói có kẻ đồng thời tu luyện hai loại công pháp tương khắc! Càng khiến hắn kinh hoảng là, ở bên trong Tụ Âm Tráo thì thực lực đối phương cũng gia tăng rất nhiều.

Sát khí chợt lóe trên mặt, Huyền Chân Quỷ Vương há mồm phun ra một tia kiếm quang màu xám trắng, không thao túng nó công kích mà quay lại phản phệ chân thân. Tia kiếm quang lướt qua một vòng, cắt lìa cánh tay trái của hắn.

Lâm Hiên kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường. Quỷ Vương làm vậy không phải phát điên, là muốn thi triển thần thông tà ác quỷ dị nào đó. Tà thuật lấy huyết nhục bản thân làm vật dẫn thì uy lực không nhỏ!

Lâm Hiên không vội mạo hiểm dùng pháp bảo tấn công mà lấy ra hai xếp phù lớn. Hai tay hợp lại lóe ra hồng quang, trước người hiện lên bảy khối cái hỏa cầu chớp lòe điện quang.

– Đi!

Hắn chỉ về phía trước. Các hỏa cầu ầm ầm bay tới. Những tiếng bạo liệt nổ vang, Quỷ Vương liền bị bao phủ trong một đám mây lửa.

Thêm một tiếng nổ vang rền, dường như có tiếng chú ngữ cổ xưa truyền ra. Trong lòng Lâm Hiên vừa động, tập trung pháp lực vào hai mắt, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trên đầu Quỷ Vương có một miếng vải đen đang lơ lửng, bảo vật này phát ra hắc quang mờ ảo. Dưới sự oanh tạc lôi hỏa, nó rung lên một hồi nhưng chưa bị xé rách.

Quỷ Vương đương nhiên không nhàn rỗi, môi khẽ nhúc nhích phát ra những chú ngữ kỳ bí. Cánh tay còn lại trên thân không ngừng múa may, dường như đang tiến hành nghi thức cổ xưa nào đó. Điều quỷ dị hơn là, qua một lát, cánh tay bị chém đứt trở nên to lớn dị thường, màu da đen thùi, hơn nữa cơ thịt nhúc nhích như đang điên cuồng sinh trưởng.

Huyền Chân Quỷ Vương cho tay vào ngực, lấy ra một hạt châu nhỏ cỡ hạt đậu ném về phía cánh tay quỷ dị kia. Âm khí ma lực bốn phía điên cuồng tụ tập về, cánh tay kia như sống lại, biến dài ra thành một con quái vật hình người, có mười ngón tay như những móng vuốt sắc bén.

– Thực Thi Quỷ!

Lâm Hiên ngạc nhiên thốt lên.

– Kiến thức của tiểu tử ngươi cũng không tệ, vậy ta chờ xem ngươi làm sao đối phó với nó. Một cánh tay của ta bỏ đi, dùng bí pháp luyện chế nhưng chính là thi quỷ độc nhất vô nhị…

Huyền Chân Quỷ Vương nhe răng cười nói.

– Vậy sao?

Vẻ mặt Lâm Hiên vẫn không hề sợ hãi:

– Nếu là đạo hữu khác ở trong Tụ Âm Tráo này, quả thật khó giải quyết quái vật kia, riêng với ta thì… Hắc hắc.

Lại nói Thực Thi Quỷ cũng là một loại quái vật đặc biệt tại Âm Ty giới. Tu vị chỉ cỡ Trúc Cơ hậu kỳ nhưng có một đặc tính là thân thể bất tử. Ở nơi âm khí sung túc, dù có chặt nó làm hai đoạn hoặc đứt đầu thì vẫn dễ dàng sống lại. Mà âm khí trong Tụ Âm Tráo đương nhiên quá thừa thãi. Đây là một đối thủ khó chơi đối với tu sĩ Ngưng Đan Kỳ. Nếu bị Thực Thi Quỷ dây dưa, tu sĩ sẽ lộ ra sơ hở. Bên cạnh còn có Quỷ Vương như hổ đói rình mồi.

Là quái vật bất tử trong truyền thuyết hay đối phương hư trương chỉ thanh thế thì phải thử mới biết. Lúc này Lâm Hiên vươn ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ một vòng. Một lưỡi phong đao cỡ nửa trượng hiện ra, trảm xuống đối phương.

Huyền Chân Quỷ Vương thấy thì cười nhạt. Thực Thi Quỷ kia lại không có ý tránh né. Lưỡi phong đao thế như chẻ tre, dễ dàng chém nó thành hai mảnh như chém đậu hủ.

Có điều âm khí bốn phía cuồng mãnh cuộn về tu bổ vết thương, quái vật nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu.

Quả là Thực Thi Quỷ trong truyền thuyết, có được thân thể bất tử.

– Tiểu tử thấy thế nào, thấy ngươi là quỷ tu nên ta chỉ cho một con đường sống. Đầu hàng thì bổn vương có thể tha mạng.

Đối phương không thể thắng được Thực Thi Quỷ. Tu sĩ còn sợ chết hơn cả phàm nhân. Tin tưởng tiểu tử kia sẽ đầu hàng. Thanh âm Huyền Chân Quỷ Vương tràn đầy vẻ dụ hoặc:

– Chỉ cần ngươi lấy một tia hồn phách nhập vào trong Cấm Hồn Châu này.

Quỷ Vương nói tới đây, lợi trảo vừa lật, liền bắn ra một vật đen tuyền. Lâm Hiên lại chỉ cười nhạt, bắn ra một đạo kiếm khí đánh tan viên Cấm Hồn Châu thành bột phấn.

– Tiểu tử, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Huyền Chân Quỷ Vương thẹn quá hóa giận, hét to một tiếng thao túng Thực Thi Quỷ công tới.

Lâm Hiên vỗ vào túi linh quỷ một cái. Hắc quang lóe lên, bảy con luyện thi mặc áo giáp tay cầm trường mâu xuất hiện. Bộ dáng khá giống nhân loại nhưng làn da trắng bệch, cả người tản mát ra thi khí.

Thiết Giáp luyện thi!

Chính là đám quái vật Lâm Hiên vừa tế luyện thành công. Chuẩn bị đúng là không thừa, giờ liền có chỗ cần dùng. Nếu không chỉ e lại phải dây dưa với Thực Thi Quỷ kia.

– Ngươi còn biết cả Khống Thi Thuật!

Dáng vẻ kiêu ngạo của Huyền Chân Quỷ Vương giảm đi rất nhiều, nhìn Thiết Giáp luyện thi trước mặt thì trong mắt lộ vẻ buồn bực.

Vạn vật tương sinh tương khắc. Thực Thi Quỷ có thể tái sinh nhiều lần ở nơi âm khí sung túc nhưng không có nghĩa là không có khắc tinh.

Quái vật này sợ nhất chính là thi độc của cương thi, nếu bị dính thi độc thì thân thể bất tử dần bị ăn mòn.

– Đi!

Thần thức Lâm Hiên vừa động. Đám luyện thi gầm lên giận dữ, há miệng phun ra thi độc. Kỳ thật mới ngửi được mùi Thực Thi Quỷ, trên mặt chúng đã lộ vẻ điên cuồng.

Song quyền nan địch tứ thủ, rất nhanh Thực Thi Quỷ đã bị tê liệt toàn thân. Thân thể lại bị thi độc ăn mòn, âm khí không thể hồi phục kịp thương thế.

Huyền Chân Quỷ Vương tỉ mỉ tính kế, cuối cùng vẫn mất không một cánh tay.

Đáng giận!

Hắn há miệng phun ra một đạo sáng hình trụ màu đỏ sậm.

Ngàn vạn lần không thể xem thường công kích này. Đây chính là chân nguyên khổ tu nhiều năm của quỷ vương, mỗi lần phát ra sẽ khiến tu vị giảm xuống một chút.

Đây là thần thông hại người hại mình, không phải vạn bất đắc dĩ thì Huyền Chân Quỷ Vương tuyệt không dùng đến. Là thân truyền đệ tử của Quỷ Đế, được ngưỡng mộ trong đám hung hồn cùng cấp. Hắn muốn sát diệt một tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ thì rất dễ dàng. Không ngờ lần này, tất cả thủ đoạn đều bị đối phương khắc chế.

Rốt cuộc tiểu tử này là thần thánh phương nào?

Quỷ Vương đã không còn giữ được ngạo khí, xuất ra thủ đoạn liều mạng cuối cùng.