Quyển 5: Thiên Vân Thập Nhị Châu - Chương 289: Cửu Chuyển Diệu Tâm Đan

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Có kẻ đi đầu, những tu sĩ khác cũng không quản thể diện nhất thời thịch thịch quỳ xuống. Hai nữ tử đều có chút kinh ngạc song Lâm Hiên đã sớm nghĩ tới kết quả này.

Hiện đám tu sĩ ở đây đã là quần long vô thủ, thực lực đối phương mạnh mẽ còn vượt xa tưởng tượng, bọn họ ngoài cầu xin lượng khoan hồng thì còn biết làm gì khác?

Song Lâm Hiên cũng không mở miệng xen vào mà quan sát hai nàng xử trí như thế nào.

Trên mặt Lưu Tâm hiện lên sự mê hoặc còn Lục Doanh Nhi rất nhanh đã bước tới trước đám người, lúc này Nguyệt nhi đã thoát khỏi thân thể nàng.

“Các ngươi muốn tiếp tục quy thuận ta?”

“Vâng, đúng vậy”.

Đám tu sĩ dập đầu như tế sao, hoàng bào tu sĩ lại là người lên tiếng: “Hai vị Các chủ minh giám, trước kia là tiểu nhân vô tri không biết Các chủ thần thông nghịch thiên thế này, về sau ta tuyệt đối không dám tạo phản”.

Nhưng lời này tuy là khẩn cầu cùng vỗ mông ngựa nhưng cũng có phần thật tình. Trước kia bọn hắn sở dĩ hai lòng ba ý không phục chính là vì hai vị Các Chủ chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà thôi.

Lục Doanh Nhi trầm mặc một lúc không nói khiến hoàng bào tu sĩ không khỏi run sợ. Có kẻ lén nhìn vẻ mặt của Lâm Hiên nhưng hắn vẫn lơ đãng không xen vào.

Qua thời gian chừng một tuần trà Lục Doanh Nhi rốt cuộc mới phất tay một cái, vẻ băng lãnh trên mặt như tan nhường chỗ cho vẻ tươi cười tự đắc: “Được, bổn Các chủ vốn không phải là kẻ hẹp lượng. Từ nay chuyện cũ sẽ bỏ qua, chúng ta lại là người một nhà, bất quá sau này có kẻ lòng mang quỷ kế, ta nhất định khiến hắn hối hận vì đã xuất hiện trên nhân gian này”.

Thanh âm dễ nghe êm tai nhưng lại mang theo một cỗ sát khí băng hàn, lại nhớ tới tiếng gào thê thảm của Mã Vân Thông, toàn thân đám tu sĩ không rét mà run. hiển nhiên không ai muốn nếm thử nỗi thống khổ của luyện hồn.

“Các chủ, tiểu nhân lần này được giáo huấn, về sau vô luận thế nào tuyệt không dám có hai lòng”.

“Không sai, ngày sau thuộc hạ nhất định dốc sức vì hai vị Các chủ”.

“Chỉ cần hai vị phân phó cho dù núi đao biển lửa thuộc hạ cũng tuyệt không nhíu mày”.

Đám tu sĩ vui mừng dập đầu, những lời này phần lớn vẫn là hoa ngôn xảo ngữ song hai nàng không để ở trong lòng.

Trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, một hồi đại họa như vậy đã được thiếu gia hóa giải trong vô hình.

Sau đó Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm bắt đầu tổ chức lại phân đà, đem những tu sĩ này an trí đi khác nơi không để cho chúng có cơ hội tụ cùng một chỗ.

***

Lúc này Lâm Hiên đang đả tọa trong động phủ tại phân đà.

“Thiếu gia, muội cảm thấy làm vậy vẫn chưa ổn lắm” Thanh âm ngày càng mê người của Nguyệt Nhi vang lên.

“Không ổn là sao?” Lâm Hiên mở mắt ra cười cười, chăm chú ngắm nhìn khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng phớt hồng lên.

“Lâm thiếu gia, ngươi đàng hoàng một chút có được không. Những phản đồ tuy tạm thời chịu phục nhưng theo muội, ít nhất cũng phải hạ cấm thần thuật trên người bọn chúng”.

“Tiểu Nguyệt ngốc! nàng nghĩ ta chưa tính qua khả năng này sao” Khóe miệng Lâm Hiên hiện nụ cười: “Nàng xem đám phản nghịch nhiều như vậy. Chỉ là trưởng lão Ngưng Đan kỳ đã hơn hai mươi người, với tu vị của hai nha đầu kia mà muốn giam cầm nhiều hồn phách tu sĩ cùng cấp như vậy với thân thể không có lợi, không chừng còn có lúc phản phệ. Huống chi ta không tán thành dùng cấm thần thuật”.

“Thiếu gia, tại sao vậy?” Nguyệt nhi có chút khó hiểu.

“Cấm thần thuật mặc dù có thể thu phục nhưng sẽ khiến bọn chúng ghi hận trong lòng. Sau này làm công chuyện bổn môn nhất định là chỉ làm lấy lệ”.

“Thiếu gia nói cũng có lý, nhưng nếu sau này bọn chúng lần nữa hai lòng…”

“Nàng yên tâm, khả năng này cũng không lớn, hôm này kết cục của Mã Vân Thông thế nào chắc chúng khó mà quên”.

“Hy vọng hai a đầu kia có thể quản cho tốt!” Nguyệt nhi gật đầu.

Ba ngày sau, Lâm Hiên phát truyền âm phù gọi Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm tới động phủ.

“Cái gì, thiếu gia muốn đi?” Sắc mặt Lưu Tâm đại biến mở miệng.

“Không sai, chuyện ở đây đã xong ta còn lưu lại làm gì, đã lâu không về chốn cũ ta cũng muốn đi du ngoạn một vòng” Lâm Hiên thản nhiên mở miệng.

Lâm Hiên vốn không thích thú gì với việc quản lý Bái Hiên Các, hơn nữa hắn còn chưa quên một lời hứa khi xưa.

“Tiểu tỳ biết Bái Hiên Các nho nhỏ này sẽ không lưu được thiếu gia, song người mới lại không lâu, ở lại thêm một thời gian không được sao?” Trên mặt Lục Doanh Nhi cũng lộ ra vẻ không nỡ rời xa.

“Ha ha, hai ngươi không cần sầu lụy như thế, đây không phải là sinh ly tử biệt, có thời gian hiển nhiên ta sẽ trở lại thăm hai ngươi” Lâm Hiên nhấp một ngụm trà thần sắc bình tĩnh nói.

Lưu Tâm còn muốn mở miệng nhưng Lục Doanh Nhi đã khẽ kéo ống tay áo của nàng. Tâm ý Thiếu gia đã quyết có giữ cũng không ích gì.

Chỉ thấy Lục Doanh Nhi vươn tay ra vỗ trên túi trữ vật, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một tấm lệnh bài cùng một ngọc giản xanh biếc.

“Thiếu gia tu vị thông thiên vật tầm thường sẽ không lọt vào mắt người, bất quá hai vật này mong người hãy theo”

“Ồ, đây là cái gì?” Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hứng thú.

“Khối lệnh bài chính là tín vật chưởng môn Bái Hiên Các, thiếu gia đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng không chừng về sau sẽ có chỗ hữu dụng” Lục Doanh Nhi chậm rãi nói: “Về phần ngọc giản này có chứa thượng cổ đan phương mà tiểu tỳ thu thập được”.

“Thượng cổ đan phương?” chân mày Lâm Hiên chợt động.

“Không sai, đan phương này là từ châu khác, nghe nói là cổ tu sĩ lưu lại, nếu luyện được rất có lợi đối với tăng tiến pháp lực của tu sĩ Nguyên Anh, hiệu quả vượt xa đan dược thông thường”.

“Ồ, thật sao?” Với tâm cơ của Lâm Hiên mà lúc này trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng. Đan phương tăng tiến pháp lực tu sĩ Nguyên Anh hắn cũng có vài loại nhưng sau khi tiến giai trung kỳ thì hiệu quả hầu như không còn. Chuyến này hắn du ngoạn cũng có mục đích tìm kiếm linh đan diệu dược. Không ngờ tới còn chưa xuất phát Lục Doanh Nhi đã hai tay dâng lên!

Tuy không ở lâu cùng Doanh Nhi nhưng hắn biết nàng ổn trọng, một khi dám nói như vậy thì mười phần nắm chắc.

Khấp khởi tiếp nhận hai món đồ này, Lâm Hiên có chút nóng lòng đem ngọc giản áp vào trán đem thần thức chìm vào trong đó.

Qua chừng thời gian một tuần trà Lâm Hiên ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ vui mừng.

Quả nhiên không sai! Trong này ghi lại phương pháp luyện chế một loại đan dược tên là Cửu Chuyển Diệu Tâm Đan. Lục Doanh Nhi không có phóng đại, đan dược này có hiệu quả tăng tiến pháp lực rất lớn đối với tu sĩ Nguyên Anh. Song cách điều chế lại tương đối kỳ lạ.

Các đan phương trước kia, một là lấy các loại kỳ hoa dị thảo làm nguyên liệu chủ yếu, gia tăng thêm một ít thiên tài địa bảo.

Một loại khác là lấy nội đan yêu thú hoặc xương cốt da lông chúng làm nguyên liệu. Hai cách điều chế tuy khác nhau nhưng đều có chung công dụng.

Nhưng trong cách điều chế đan phương này vừa có thiên địa linh thảo lại có thêm cả tài liệu yêu thú.

Trước kia ở Linh Dược Sơn từng có đan sư thử qua, đem linh thảo cùng tài liệu yêu thú kết hợp cùng một chỗ nhưng không thành.

Sau khi xem xong Lâm Hiên tán thưởng không thôi, ngoại trừ nguyên liệu là linh thảo cùng tài liệu yêu thú chủ có vài loại phụ liệu, khi luyện đan cần chiếu theo phân lượng gia nhập thì sẽ không phát sinh xung đột gì.

Luyện đan thuật của cổ tu này thật sự đã tới cảnh giới đăng phong tạo cực, không chừng còn hơn cả Thiên Trần tổ sư một chút.

Tài liệu đan phương này đều là thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm thấy, vài loại yêu thú cũng đã sớm tuyệt tích ở Nhân giới này.

Song trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười, hắn mới từ Yêu Linh đảo trở về, trong túi trữ vật không thiếu yêu đan thú cốt.

Hiện tại còn thiếu chính là vài vị linh thảo, mặc dù cũng là vật hi hữu nhưng Lâm Hiên tin tưởng sẽ thu thập được. Nghĩ đến đây hắn mừng khấp khởi đem ngọc giản thu vào: “Hai người thật có tâm”

“Thiếu gia, đây là phận sự của chúng tiểu tỳ” Lục Doanh Nhi cúi đầu hết sức cung thuận mở miệng.

Lâm Hiên vốn hết sức hào phóng đối với người một nhà, lúc này hắn từ trong túi trữ vật lấy ra vài món bảo vật.

Là hai cái bình ngọc, một xếp phù triện và thêm một cái ngọc giản.

“Ta biết với thân phận hiện tại của hai ngươi, đan dược tu luyện không thiếu nhưng đây là ta tự luyện chế, đan dược khác đương nhiên không thể so sánh, khi gặp bình cảnh mới phục dùng vào, sẽ có hiệu quả không nhỏ” Lâm Hiên mỉm cười nói.

“Đa tạ thiếu gia ban thưởng” Hai nữ tử mừng rỡ thu vào.

“Về phần ngọc giản này là một số tâm đắc tu luyện của ta, hẳn là có chỗ hữu dụng đối với tu sĩ ngưng đan. Còn xếp phù lục này cũng là ta lúc nhàn hạ luyện chế ra, khi gặp cường địch có thể trợ giúp các ngươi một tay”

“Đa tạ thiếu gia” Hai nàng vô cùng cảm kích một lần nữa uyển chuyển bái xuống.

***

Sau khi giã biệt, Lâm Hiên không chậm trễ hóa thành một đạo kinh hồng chói mắt, tốc độ cực nhanh rời khỏi phân đà Bái Hiên Các.

Các tu tiên giả dọc đường thấy thì vội tránh xa. Độn quang này tám chín phần là tiền bối Ngưng Đan kỳ. U châu hoang dã này, tu sĩ Ngưng Đan kỳ đã được liệt vào hạng cao nhân.

Ba ngày sau, một vùng núi non trùng điệp rốt cuộc đã xuất hiện trước mắt hắn. Trên mặt Lâm Hiên lộ ra nụ cười, mơ hồ còn có vẻ hoài niệm.

Sáu mươi năm trước khi từ U châu truyền tống ra ngoài, Lâm Hiên không nghĩ tới còn có một ngày hắn quay về nơi này, hơn nữa lại còn là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.

Đối với Linh Dược Sơn, Lâm Hiên có cảm tình rất đặc biệt, năm đó Thông Vũ chân nhân thu nhận hắn nhập môn là có mục đích, nhưng dù như thế nào cũng hắn một chỗ dung thân.

Linh Dược Sơn đối với hắn không tệ. Đáng tiếc cảnh còn mà người xưa đâu, hơn ba mươi năm trước U châu kinh qua một cơn đại biến, Linh Dược Sơn cũng đã dời đi.

Lâm Hiên đem thần thức thả ra nhưng chỉ chốc lát sau lộ ra vẻ kinh hãi.

“Thiếu gia…”

Nguyệt nhi rất ít thấy sắc mặt hắn như vậy thì không khỏi lo lắng. Lâm Hiên trầm lặng không đáp mà hóa thành một đạo kinh hồng bay vào bên trong Linh Dược Sơn.

Nơi này là thánh địa đan đạo khi xưa sao?

Tổng đàn Linh Dược Sơn vốn được kiến thiết trong vùng hỏa diệm sơn nhưng đã mấy vạn năm chưa từng phun ra, tài nguyên địa hỏa phong phú có thể dùng để luyện chế tiên đan. Thậm chí có nơi thần bí sâu trong núi, địa hỏa bên trong có thể sánh với kỳ lân hỏa mạch.

Nhưng Linh Dược Sơn hôm nay, khắp nơi chỉ là một vùng núi hoang tàn, không ít khe nứt còn có nham thạch nóng chảy cuồn cuộn…

Lâm Hiên nhướng mày, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ thoải mái: “Trách không được Linh Dược Sơn phải dời đi. Sau khi dung nham phun trào, địa hỏa cũng không còn mà linh mạch đã bị phá hủy”.

Lâm Hiên lẩm bẩm nói, không biết hỏa diệm sơn này phun ra là ngẫu nhiên hay là có ẩn tình gì khác bên trong.

Chỉ chốc lát sau chân mày hắn chợt động, trên mặt lộ ra vài phần hứng thú: “Ồ, quanh đây lại còn tu tiên giả, chẳng lẽ là đệ tử Linh Dược Sơn ta, cố hương khó rời nên ở lại nơi này”.

Nghĩ đến đây Lâm Hiên không do dự hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía có linh lực chấn động ở phía trước.

Cách tổng đàn Linh Dược Sơn khoảng hơn năm mươi dặm, rất nhanh một ngọn tiểu sơn cao chừng trăm trượng lọt vào trong mắt.

Linh mạch dưới núi này rõ ràng đã hỏng song không biết vì sao lại hình thành một tuyền nhãn mới. Đương nhiên linh mạch hiện tại hết sức thấp kém. Các tông môn phái gia tộc có chút thế lực cũng không để vào mắt.

Nơi đây có tu tiên giả thì quá nửa là tu vị không cao, trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ ra vài phần thất vọng.

Bất quá nếu đã tới nơi này, hắn cũng định tìm hiểu xem có chút tin tức gì liên quan đến Linh Dược Sơn khi xưa hay không

Mắt thấy tại chân núi có dựng một số phòng ốc, còn có một tầng ánh sáng mờ ảo, không cần phải nói là cấm chế nào đó.

Loại trận pháp thấp kém này Lâm Hiên tiện tay có thể bài trừ, song thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ sẽ không làm cái chuyện ỷ mạnh hiếp yếu này.

Lâm Hiên hơi suy tư rồi đem khí thế phóng ra. Nhất thời một cỗ linh áp khiến sắc trời ảm đạm, gió lớn xuất hiện, hoa cỏ cây cối đều rung rinh không ngừng.

Bịch bịch mấy tiếng, vài tên đệ tử tu vị thấp nhất nơi đó quỵ xuống, sau đó hai đạo hào quang lóe sáng, một trước một sau bay vút qua bên này.

Hiện tại Lâm Hiên đã thu hồi linh áp chắp tay sau lưng. Thì ra một nam một nữ còn rất trẻ, niên kỷ chừng mười bảy mười tám. Tu vị càng không đáng nhắc, là Linh Động kỳ thái điểu!

Lâm Hiên vốn muốn đánh động tu sĩ tu vị cao nhất ở đây tới, không ngờ lại là hai hài tử không biết trời cao đất dày.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua hai người, nam tử nọ trông đôn hậu cẩn trọng, về phần nữ hài tử vẻ mặt trông khá lanh lợi, đôi mắt to đen láy lộ ra vẻ bướng bỉnh khiến người phải chú ý.

Hai người nhìn Lâm Hiên cũng lộ ra vẻ mặt bất an. Người này tuổi còn trẻ, mà tu vị lại sâu không lường được, phụ thân cũng còn thua xa mới bằng. Chẳng lẽ là tu sĩ Ngưng Đan kỳ? Vậy cần phải ứng phó cho tốt, nếu không một lời khiến đối phương nổi giận sẽ mang đến họa diệt môn cho gia tộc.

Thiếu niên kia đang muốn mở miệng thì Lâm Hiên lại khoát tay chặn lại: “Gia chủ ở các ngươi đâu, gọi hắn tới gặp ta”

“Khởi bẩm tiền bối, gia phụ đã đi ra ngoài, chuyện ở nơi này do huynh muội vãn bối chủ trì, người có chuyện xin cứ phân phó” Thiếu niên nọ cung cung kính kính nói.

“Ngươi…” Lâm Hiên cũng không biết nói gì, hai tiểu tử Linh Động hậu kỳ này lại được chủ trì, gia tộc này không phải là quá nhỏ sao.

Thở dài Lâm Hiên đang muốn thuận miệng hỏi vài câu đột nhiên hai mắt hơi khép, một đạo kinh hồng xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.

“Phụ thân đã trở về” Thiếu nữ dễ nhìn nọ mừng rỡ còn thần tình Lâm Hiên có vài phần kinh ngạc, không nghĩ ở đây lại có thể gặp được cố nhân.