Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 25: Phù Đạo Sơn

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ừm.

Lâm Hiên gật đầu, ra dáng cao nhân nói:

– Vậy làm phiền hai vị sư đệ, lần này ngu huynh tới là muốn mua một số phù lục.

Tu vị của tu sĩ Đạo Phù Sơn không cao nhưng bởi tài nghệ chế phù nên không thể xem nhẹ. Ngoài các phù lục được đặc chế, trong lúc các đệ tử luyện tập công pháp, cũng nhân tiện chế ra không ít phù lục thông thường, dùng không hết có thể mang bán cho tu tiên giả khác.

Về phù lục cấp thấp, chỉ cần có tinh thạch hoặc vật phẩm có giá trị là đổi được, còn phù lục trung cấp chỉ bán cho các môn phái có giao hảo tốt với Đạo Phù Sơn. Tỷ như là Phiêu Vân Cốc hoặc một số gia tộc tu tiên phụ thuộc vào phái này.

Về phần phù lục cấp cao được quản lý vô cùng nghiêm khắc. Cho dù là minh hữu, nếu không phải nguyên nhân đặc biệt cũng sẽ không bán ra.

Trước khi đến đây, Lâm Hiên đã tìm hiểu rõ ràng quy củ này. Mục đích của hắn là những tấm phù lục trung cấp. Lấy thân phận đệ tử Phiêu Vân Cốc thì có thể được mua.

Lại nói, khách tới là cao thủ Linh Động kỳ đại viên mãn, hai tiểu tu sĩ không dám chậm trễ, nhìn nhau thì gã bên trái lên tiếng:

– Vậy Trương sư ở đây cảnh giới, ta sẽ dẫn Diệp sư huynh vào sơn môn.

– Làm phiền sư đệ!

Lâm Hiên mỉm cười, nhẹ nhàng thi triển Ngự Phong thuật, thân thể nhẹ như chim yến phiêu diêu bay đi. Hai tiểu tu sĩ thấy vậy càng thêm bội phục.

– Sư huynh tới thực đúng ngày. Hôm nay chính là Phù Hội Nhật.

– Phù Hội Nhật?

– Đúng vậy.

Tiểu tu sĩ dẫn đường gật đầu:

– Cách mỗi tuần trăng, Đạo Phù Sơn chúng ta mở hội một lần cho đệ tử bổn phái và bằng hữu bên ngoài trao đổi mua bán phù lục.

Nhắc tới chuyện này, tiểu tu sĩ nọ vô cùng hãnh diện, hưng phấn tới mặt mày đỏ bừng:

– Tuy ngày thường cũng bán phù lục nhưng đến Phù Hội Nhật thì chủng loại phẩm chất tốt hơn nhiều.

Sắc mặt Lâm Hiên không đổi nhưng thầm vui mừng trong lòng, xem ra vận khí của hắn thực không tệ.

Trên đường, hai người tùy tiện nói thêm vài câu. Từ tiểu tu sĩ, Lâm Hiên nắm được thêm một số thông tin của Đạo Phù Sơn. Hắn cũng tùy ý chỉ điểm vài câu trong tu luyện khiến tiểu tu sĩ mừng rỡ không thôi, lại nói cho Lâm Hiên thêm một số điều bí ẩn. Thấy gã này mải mê nói như nước chảy hoa rơi, Lâm Hiên mớm lời một chút, hy vọng có thể tìm hiểu mua một số phù lục cấp cao hay không.

– Sư huynh muốn mua phù lục cấp cao? Sợ rằng việc này có chỗ khó khăn.

Gã tiểu tu sĩ gọi là Vương Hâm khẽ cau mày:

– Phù lục cấp cao được các sư thúc sư bá quản lý rất nghiêm, ngay cả đệ tử bổn môn muốn mua cũng không dễ.

– Không có biện pháp nào sao?

– Cũng không hẳn.

Vương Hâm trầm ngâm một chút:

– Điều này chỉ có thể dựa vào vận khí. Nếu như sư huynh gặp được Thiên Nguyên trưởng lão, nói không chừng có thể hoàn thành tâm nguyện.

– Thiên Nguyên trưởng lão?

Lâm Hiên lẩm nhẩm cái tên này. Hắn rất ít khi xuất cốc, chỉ biết các cao thủ bổn môn và một số nhân vật khó chơi của Hỏa Linh Môn. Riêng phần cao thủ của tông phái gia tộc tu tiên khác thì không biết một ai.

Thấy Lâm Hiên nhíu mày, Vương Hâm ngạc nhiên nói:

– Sư huynh chưa nghe qua về Thiên Nguyên trưởng lão?

– Ha ha, bình thường vi huynh hay bế quan tu luyện, rất ít nghe danh các cao thủ tiền bối bên ngoài.

Nghe Lâm Hiên nói vậy, nét mặt Vương Hâm mới giãn ra trở lại. Ngẫm lại cũng đúng, nếu vị sư huynh trước mặt này không phải là kẻ khổ tu, sao niên kỷ còn trẻ mà đã đến cảnh giới Linh Động kỳ đại viên mãn?

Vương Hâm sau khi rõ ràng, ngay lập tức giới thiệu về vị sư bá nọ.

So với Phiêu Vân Cốc hay Hỏa Linh môn, thực lực của Đạo Phù Sơn kém hơn, tuy không có đại cao thủ Ngưng Đan kỳ nhưng cũng không thể xem thường. Môn phái này đã truyền thừa mấy ngàn năm, thực lực bên trong thâm sâu, hẳn sẽ có một vài cường giả.

Tỷ như Thiên Nguyên trưởng lão, chính là là đệ nhất cao thủ của Đạo Phù Sơn. Nghe nói lão tuy là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhưng thực lực không yếu hơn cao thủ Ngưng Đan kỳ!

– Cái gì?

Lâm Hiên kinh ngạc đến ngây người. Việc đấu pháp vượt cấp thế này, hắn mới nghe nói lần đầu. Khi hơn kém một đại cảnh giới, pháp thuật chênh nhau đến cả một trời một vực. Tỷ như Linh Động kỳ đại viên mãn và Trúc Cơ sơ kỳ, tuy chỉ cách một bước nhưng pháp lực lại cách nhau vô cùng. Thiên Nguyên trưởng lão sao có thể khủng khiếp đến vậy, lại có thể khiêu chiến vượt cấp.

Nói về vị tiền bối vang danh của bổn môn, vẻ mặt Vương Hâm vô cùng ngưỡng mộ:

– Thiên Nguyên trưởng lão pháp lực tinh thâm, phù lục do người chế tạo có vô cùng uy lực, có điều tính tình thật cổ quái. Trong Phù Hội Nhật, chỉ có đệ tử Linh Động Kỳ bổn môn tham gia. Các tiền bối Trúc Cơ kỳ cao cao tại thượng, chỉ đưa phù lục cho đám môn nhân đệ tử thay mặt đi trao đổi.

Song Thiên Nguyên trưởng lão lại khác, tuy thân phận tôn sùng nhưng không để ý tới chuyện đó. Thỉnh thoảng người cũng ghé qua phù hội, thậm chí đem cả phù lục cấp cao bán ra.

Dù chuyện như vậy đi ngược lại quy củ của Đạo Phù Sơn nhưng Thiên Nguyên trưởng lão là ai? Là cao thủ số một của bổn môn, có ai dám đứng ra quản. Cho dù là chưởng môn nhân cũng không có biện pháp với vị sư huynh tính tình cổ quái này.

– Ngươi nói Thiên Nguyên trưởng lão có thể xuất hiện ở Phù hội, bán ra phù lục cấp cao?

Lâm Hiên nghe thì hai mắt sáng ngời.

– Ừm, có điều Thiên Nguyên sư bá hành sự như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Có khi người liên tiếp tham gia mấy phù hội, nhưng cũng có lúc mấy tuần trăng không đến. Tóm lại là phụ thuộc vào tâm tình của sư bá. Diệp sư huynh muốn mua phù lục cấp cao, chỉ có thể trông vào vận khí mà thôi

Lâm Hiên yên lặng không nói, cao nhân hành sự đúng là cổ quái. Đã thế còn biết nói gì, đành trông vào vận khí vậy.

Lúc này hai người đã lên tới đỉnh núi. Chỉ thấy nơi này vô cùng trống trải. Vương Hâm móc trong người ra một tấm phù, ném về phía trước đồng thời khẽ quát một tiếng:

Khai!

Nhất thời trên không hiện ra một đạo ngân quang mỹ lệ, dần mở rộng hình thành một thông đạo.

– Xin mời sư huynh.

Lâm Hiên không chút do dự tiến vào. Nhất thời trước mắt sáng tỏ, hương hoa tràn ngập. Đúng là thắng cảnh tiên gia.

– Sư huynh, tiểu đệ chỉ có thể đưa huynh đến đây. Sư huynh giữ lấy lệnh bài này, từ đây đi tới rồi tiếp tục rẽ trái, sẽ tới chỗ bán phù lục.

– Đã làm phiền sư đệ.

– Sư huynh không cần khách khí.

Vương Hâm cung kính hành lễ. Lâm Hiên cầm lấy lệnh bài, theo lời đối phương đi về chỗ bán phù lục.

Dọc đường, số lượng tu sĩ dần tăng lên. Ngoài đám đệ tử Đạo Phù Sơn, còn có không ít tu sĩ mộ danh mà tới. Đương nhiên tất cả đều thuộc nhóm đồng minh với Phiêu Vân Cốc hoặc là tán tu trung lập. Trong cơ thể có tiêu ký nhận biết thân phận, hơn nữa còn có lệnh bài, Lâm Hiên một đường thuận lợi thẳng tới tập thị giao dịch phù lục.

Đây là một khoảng sân lớn, quầy hàng hai bên rất nhiều. Tiếng mời hàng truyền ra không ngớt, mới nhìn còn tưởng lạc vào tập thị thế tục.

Vẻ mặt Lâm Hiên không đổi, chậm rãi đi xem xét. Giờ hắn đã thao túng Linh Khí tương đối thành thạo, sớm mất đi hứng thú với những phù lục công kích cấp thấp. Trong này có khá nhiều lục phù do tu sĩ Trúc Cơ kỳ chế tạo bán ra. Trên đường Lâm Hiên thấy không ít tinh phẩm.

– Vị sư huynh này mua phù đi, đây là Phi Hành Phù, có thể giúp ngươi đằng vân giá vũ, dù không có Linh Khí cũng có thể bay lượn trên bầu trời.

Một thanh niên niên kỷ khoảng hai mươi, tay cầm một tấm phù tỏa ra thiên địa linh khí bức người, giới thiệu với Lâm Hiên. Đây là phù lục trung cấp phụ trợ có phong ấn Phi Hành Thuật. Tấm phù này khiến không ít tu sĩ ở bên thèm thuồng, có điều khi hỏi qua giá thì đám người vô cùng thất vọng.

Hai mươi khối tinh thạch, bọn họ biết lấy đâu ra?

Lâm Hiên tuy tài đại khí thô nhưng giờ hắn đã có thể ngự khí phi hành, không có hứng thú với loại phù lục này.

Thấy hắn thờ ơ, thanh niên lại chuyển đề tài:

– Sư huynh cần loại phù lục gì thì cứ nói, sư tôn của ta chính là cao thủ Trúc Cơ trung kỳ, ta có mang không ít phù lục do lão nhân gia tự tay chế tạo.

– Trúc Cơ trung kỳ?

Lâm Hiên đang định rời đi nhưng dừng lại.

– Có phù lục đặc tính phòng ngự không?

– Đương nhiên là có.

Thanh niên gật đầu, lấy từ trong người ra một xếp phù lục.

– Nhiều như vậy sao?

Ban đầu Lâm Hiên sửng sốt, nhưng khi xem qua thì lại dở khóc dở cười.

Thủy Phao thuật, Phong Tường thuật, Hỏa Diễm thuẫn, Mộc Linh quyết…Toàn là phù lục cấp thấp ứng với các pháp thuật phòng ngự nhập môn.

Lâm Hiên thản nhiên nói:

– Ta nói là phù lục trung cấp.

– Phù lục bậc trung?

Thanh niên kia cẩn thận đánh giá Lâm Hiên:

– Có thì có nhưng rất mắc.

– Có thể cho ta xem qua chăng?

– Được thôi.

Thanh niên kia lại lấy từ trong túi trữ vật ra ba tấm phù, cẩn thận giới thiệu:

– Những tấm phù này được sư tôn ta đích thân chế tạo, đều là loại phòng ngự trung cấp.

Lâm Hiên xem qua một chút thì không sai: Kim Cương thuật, Thủy Linh thần thuẫn, Thổ Tường Thuẫn có uy lực phòng ngự không nhỏ.

– Bán thế nào?

– Mỗi tấm chín khối hạ phẩm tinh thạch.

Lâm Hiên thầm tính toán trong đầu, giá của phù trung cấp tuy hơi mắc nhưng đặc tính phòng ngự không nhỏ, cần thiết cho chuyến đi đầy mạo hiểm sắp tới.

Trải qua một phen mặc cả, hai bên thống nhất mỗi tấm có giá bảy khối tinh thạch. Sau khi trả đủ tinh thạch, Lâm Hiên cất ba tấm phù rồi tiếp tục đi sâu vào tập thị. Bên đường vẫn thấy chủ yếu là phù lục cấp thấp, còn có một số phù lục trung cấp nhưng đều có thuộc tính công kích.

– Bàn phù đây, bán phù đây!

Một trận thanh âm vang vọng vào trong tai Lâm Hiên, đám tu sĩ chung quanh đều đảo mắt nhìn lại.

Là tiểu tử nào vô lễ nào vậy? Ý nghĩ trong đầu chúng tu sĩ còn chưa kịp xoay chuyển thì tiếng rao kế tiếp lại khiến bọn họ chú ý.

– Mọi người mau tới đây mua, đây là phù lục cấp thấp nhưng lại có thể tương đương với phù lục bậc cao!

– Cái gì, phù bậc thấp lại có thể so sánh với phù bậc cao?

Lâm Hiên thầm rúng động, hắn là một trong những người trước tiên chạy đến.

Người rao phù là một tiểu tử niên kỷ khoảng mười bảy mười tám vận trang phục của Đạo Phù Sơn, vẻ mặt nhanh nhẹn luôn lộ vẻ tươi cười.

Có người thi triển Linh Nhãn thuật để kiểm tra tu vị của hắn, thấy chỉ là tầng thứ ba Linh Động kỳ.

– Tiểu đệ Lưu Cảnh bán phù ở đây, mọi người ai có tinh thạch thì tới mua, không có cũng mời đứng xem ủng hộ.

Chúng tu sĩ nhìn nhau với vẻ khó tin, có người nhỏ giọng đánh giá:

– Tiểu tử này có phải là tu tiên giả không, hay là người hỗn tạp trong giang hồ thế tục chạy tới gây náo nhiệt?

– Ngươi bán phù gì?

– Phù lục cấp thấp lại có thể so sánh với phù lục cấp cao ư?

Cả đám bảy miệng tám lời khiến Lưu Cảnh lộ ra vẻ mặt tự đắc

– Tiểu đệ bán tuy là phù bậc thấp nhưng không hề giống loại thường.

– Đừng nói nhiều nữa, mau cho ta xem.

Chúng tu sĩ đã không còn kiên nhẫn.

– Hà hà, thất lễ. Hãy xem tấm Băng Đạn Phù này.

Lưu Cảnh móc ra một tấm phù lục từ trong ngực.

– Có gì mà ghê gớm! Băng đạn thuật chỉ là pháp thuật nhập môn mà thôi.

Một nam tử cao gầy bên trái bĩu môi khinh thường nói.

– Thật sao!

Ánh mắt Lưu Cảnh lộ vẻ chế nhạo, cầm phù lục trong tay ném về phía người nọ, đồng thời khẽ quát:

– Hóa!

Bộ dáng nam tử cao gầy vốn đang lơ đễnh, nhưng chỉ sau một thoáng thì sắc mặt hắn đại biến. Tấm phù lục bạo liệt nổ ra giữa không trung, một luồng hàn khí rát mặt đáng sợ xuất hiện. Chỉ thấy trong hàn quang chói mắt, vô số những cây băng châm đã hiện ra.

Lúc này không chỉ nam tử cao gầy mà tất cả các tu sĩ chung quanh đều sợ đến mặt xanh như tàu lá. Đây đâu phải là Băng Đạn thuật, chính là Băng Châm Quyết vô cùng đáng sợ đã đến cảnh giới đại thành.

Số băng châm trước mắt ít nhất cũng phải năm trăm cây. Đừng nói đệ tử Linh Động kỳ, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị nhiều băng châm công kích ở cự ly gần như vậy, cũng rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh.

Sắc mặt nam tử cao gầy hoảng hốt nhưng con sâu cái kiến còn muốn sống há chi con người. Hắn hét to một tiếng, phát ra một tầng linh lực hộ thuẫn. Chẳng qua cũng chỉ là giãy chết mà thôi, Một cái linh khí hộ thuẫn nho nhỏ sao có thể chống đỡ nổi uy lực cường đại của vô vàn băng châm?

– Vù!

Băng châm bắn tới, nam tử cao gầy đã nhắm mắt chờ chết. Nhưng ngoài dự đoán của đám người, mấy trăm cây băng châm bắn tới nhưng lại giống như đổ cát xuống biển, không có một tia gợn sóng.

– Sao lại như vậy?

Đừng nói nam tử cao gầy tìm được đường sống trong chỗ chết, cả đám tu sĩ vây quanh cũng trợn mắt há mồm. Trong lòng Lâm Hiên khẽ động, ánh mắt đảo qua thanh niên đang đang dương dương tự đắc kia.

– Mọi người không cần kinh hoảng, tiểu đệ vừa mới nói đây chỉ là Băng Đạn thuật mà thôi, đương nhiên không thể phá được phòng ngự của lão ca này.

– Nhưng vừa rồi chúng ta nhìn thấy đúng là Băng Châm Quyết, chẳng lẽ ta bị hoa mắt?

– Đúng, tại sao lại như vậy?

– Đây chính là thứ mà tiểu đệ muốn bán, phù bậc thấp có thể so sánh với phù bậc cao. Tuy là pháp thuật cấp thấp nhưng có hiệu quả là đánh lừa thị giác người ta, tỷ như tấm Hỏa Cầu Thuật này sẽ khiến người lầm tưởng là Liệt Viêm Thần Hỏa, còn tấm Cổn Lạc Thạch này sẽ khiến mọi người lầm tưởng là Thiên Phật Thần Thạch…

Lưu Cảnh vừa nói vừa móc trong người ra một xếp phù đủ loại khác nhau.

– Đúng là có chỗ độc đáo, tuy nhiên không có uy lực gì, chỉ để dọa người, ngươi bán thế nào?

– Một khối tinh thạch một tấm.

– Cái gì! Một khối tinh thạch?

Tu sĩ vừa hỏi giá thất kinh:

– Đắt vậy? Có phải ngươi đang muốn cắt cổ ta phải không?

– Đúng rồi, phù bậc thấp mà lại đòi giá cao như vậy, nằm mộng chắc!

Đối mặt với sự chỉ trích của chúng tu sĩ, Lưu Cảnh có vẻ rất ấm ức:

– Nhưng đây đâu phải phù lục cấp thấp bình thường.

– Dù sao uy lực vẫn là loại cấp thấp.

Cũng khó trách, hai tấm phù bậc thấp mới có giá một khối tinh thạch, giá này quả thực đắt thái quá. Mà tu sĩ Linh Động kỳ đâu có dư giả gì.

Thấy chúng tu sĩ bỏ đi hết. Lưu Cảnh thở dài, tư chất của hắn chỉ thuộc loại bình thường nhưng có nhiều ý tưởng mới lạ. Đống phù này là sáng tạo đắc ý của hắn, có điều không được các trưởng lão trong môn coi trọng, còn trách cứ hắn đã nghiên cứu ra những thứ hoang đường không mấy hữu dụng.

Trong lòng Lưu Cảnh không phục, mới đem thành phẩm tới Phù hội với hi vọng bán được, chứng minh ý tưởng của mình là không sai. Nào ngờ đổi lại thêm một lần chế nhạo khiến hắn vô cùng ủ rũ.

– Ngươi có bao nhiêu tấm phù thế này?

Một thanh âm thân thiện truyền vào tai, Lưu Cảnh ngẩng đầu, thấy một thanh niên trẻ tuổi vận trang phục Phiêu Vân Cốc đang mỉm cười nhìn mình.

– Có chín tấm, sư huynh muốn mua chăng?

Lưu Cảnh vừa mừng vừa sợ.

– Chỉ có chín tấm?

Lâm Hiên trầm mặc một chút rồi lấy ra tinh thạch, một tay giao tiền một tay nhận đồ, rời đi trong ánh mắt đầy hoan hỷ của Lưu Cảnh.

Lâm Hiên tiếp tục đi tới, hắn đã không còn để ý tới những quầy hàng đơn sơ. Lúc này hai bên có một số cửa tiệm trang trí lộng lẫy. Thì ra có một số tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở Phù Đạo Sơn, cuối cùng không kháng cự lại sự hấp dẫn của tinh thạch mà tới đây bán phù. Đương nhiên bọn họ vẫn để ý đến thân phận, trong môn phái mới dựng nên các cửa tiệm cho các tu sĩ Trúc Cơ kỳ thuê.

Lâm Hiên phát hiện điều này thì mừng rỡ, nói không chừng còn có người lẳng lặng bán ra phù lục cao cấp. Có điều hắn đã vào năm sáu cửa tiệm vẫn không có thu hoạch.

Đang lúc thất vọng, ánh mắt hắn bỗng bị hấp dẫn bởi một tấm phù trên sạp một gian hàng. Gian hàng này có vẻ đơn sơ thô kệch, lại nằm ở phía cuối phố, chưởng quầy là một lão giả tóc bạc đã ngoài thất tuần. Dù không dùng Linh NhãnT nhưng Lâm Hiên đoán lão là cao thủ Trúc Cơ kỳ.

Cao thủ Trúc Cơ kỳ mà không ở trong phòng ốc tinh xảo. Chẳng lẽ đây chính là Thiên Nguyên trưởng lão tính tình cổ quái kia chăng? Nghĩ tới đây trống ngực Lâm Hiên tăng vọt.

Chỉ thấy tấm phù kia có màu lam, lớn hơn loại bình thường một chút, mặt trên có họa một con điểu nhi có đôi móng vuốt sắc bén, nhìn qua vô cùng sống động.

Thú Hồn phù! Không biết hồn phách phong ấn bên trong có phẩm cấp thế nào?

– Tiền bối, tấm phù này có giá bao nhiêu?

Lâm Hiên cung kính hành lễ. Lão giả khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn:

– Hai trăm khối tinh thạch!

– Hai trăm?

Lâm Hiên kinh ngạc, dù là phù lục đặc biệt thì cũng không mắc đến thế. Có điều bộ dáng lão giả trước mắt không giống đang thi triển công phu sư tử ngoạm. Chẳng lẽ…

– Tiền bối, hai trăm tinh thạch có hơi đắt chăng?

– Đắt sao?

Lão giả cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Lâm Hiên:

– Tiểu tử, ngươi có biết đây là loại phù gì không?

– Là Thú Hồn Phù!

Ồ!

Lão giả có điểm kinh ngạc, lập tức thu lại nụ cười nhạt trên mặt:

– Không ngờ ngươi lại nhận ra, vậy có biết bên trong phong ấn loại thú hồn nào chăng?

– Điều này…vãn bối không rõ lắm, đang muốn thỉnh giáo tiền bối.

– Chính là Thiên Tường Điểu tiến cấp thất bại.

Thiên Tường Điểu là cực phẩm yêu thú cấp một thủy thuộc tính. Luận về thực lực không chênh lệch Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ là mấy, cũng tương đương với tu sĩ Linh Động kỳ đại viên mãn.

Nhưng tiến cấp thất bại tức là sao?

Yêu thú cùng tu tiên giả đều có thể hấp nạp thiên địa linh khí. Tu tiên giả thông qua tu luyện, cảnh giới sẽ không ngừng tăng lên, từ Linh Động kỳ tới Trúc Cơ kỳ rồi đến Ngưng Đan kỳ…

Yêu thú cũng vậy. Yêu thú cấp một cũng hấp thu linh khí để cường hóa bản thân, thực lực cũng không ngừng được tăng lên, từ cấp một tiến lên cấp hai rồi cấp ba…

Tuy vậy ở đây có một điểm khác biệt rất lớn. Tu tiên giả Linh Động kỳ đại viên mãn trùng kích bình cảnh lên Trúc Cơ kỳ. Nếu thất bại còn có thể làm lại lần thứ hai, nếu tiếp tục thất bại còn có lần thứ ba, Chỉ cần không ngừng cố gắng thì có thể trùng kích lần tiếp theo.

Còn yêu thú thì không có được ưu ái trời ban này. Cơ hội tiến cấp của chúng chỉ có một lần duy nhất, đã thất bại thì không bao giờ có thể tiến cấp được nữa.

Tuy vậy, khi cùng tiến cấp thất bại, yêu thú sẽ có thực mạnh hơn tu sĩ một phần. Tỷ như Thiên Tường Điểu này, tuy tiến cấp thất bại nhưng đã tiếp cận cấp thứ hai, nghĩa là thực lực gần bằng tu tiên giả Trúc Cơ kỳ.

Thú phù có phong ấn yêu hồn của cực phẩm yêu thú cấp một tiến cấp thất bại. Tính giá cái giá này cũng không phải là đắt.

– Tiền bối, không thể giảm một chút sao?

Lão giả khẽ nheo mắt:

– Không có tinh thạch thì đừng ở đây quấy nữa.

Thấy không thể thương lượng, Lâm Hiên trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:

– Tiền bối, vãn bối có thể dùng vật phẩm khác trao đổi được chăng?

– Trao đổi? ngươi có thể đưa ra được cái gì?

Lâm Hiên không đáp mà đem thần thức truyền vào túi trữ vật, sau đó duỗi tay để lộ ra một vật.

– Đây là…

Ánh mắt của lão giả có phần bị hấp dẫn, vật nằm trong lòng tay Lâm Hiên có hình một thanh xà kiếm nơi thế tục. Đây chính là hạ phẩm Linh Khí Hỏa Xà.

– Ngươi dùng vật này đổi lấy thú phù của lão phu?

Lão giả hỏi với ánh mắt có vẻ cổ quái. Nhưng từ điểm này Lâm Hiên đoán ra lão không phải là Thiên Nguyên trưởng lão. Đường đường là đệ nhất cao thủ Đạo Phù Sơn, sao thể hứng thú với hạ phẩm Linh Khí.

Xét uy lực thì hạ phẩm Linh Khí không thể bằng thú phù Thiên Tường Điểu. Có điều Linh Khí có ưu thế là sử dụng nhiều lần còn năng lượng hồn phách trong thú phù lại có hạn, cuối cùng tính ra thì giá trị của Hỏa Xà còn cao hơn tấm thú phù chút ít.

Lão giả ước tính thiệt hơn rồi gật đầu đồng ý, về phần Hỏa xà này, với Lâm Hiên thì chỉ như là gân gà. Dùng nó đổi được một tấm thú phù khiến hắn đầy vui mừng.

Tiếp nhận thú phù, Lâm Hiên cảm ứng được linh lực cường đại dao động ở mặt trên tấm phù, liền cần thận cất vào trong ngực.

Tính toán thời gian thì Thiên Ma Khiến Dung Thuật sắp hết hiệu lực. Chuyến đi này đã thu hoạch không ít, Lâm Hiên liền rời khỏi Đạo Phù Sơn.

Sau khi xuống núi, Lâm Hiên tế ra phi kiếm. Nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo lam quang biến mất nơi chân trời xa xa.