Quyển 5: Thiên Vân Thập Nhị Châu - Chương 317: Bắc Minh Chân Quân

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cùng lúc đó tại một ngọn núi hoang linh khí thưa thớt cách nơi đây mấy ngàn dặm, bỗng có độn quang hạ xuống đỉnh núi.

“Thiếu gia, tiếp theo người tính thế nào, chẳng lẽ thật muốn quản chuyện này sao?” Nguyệt nhi bận tâm mở miệng, tiểu nha đầu mơ hồ cảm thấy địch nhân lần này không hề tầm thường.

“Điều này…” Lâm Hiên chắp tay sau lưng, vẻ mặt trầm ngâm: “Còn xem diễn biến đi, nếu có thể giúp Linh Dược Sơn tất nhiên ta sẽ ra tay, nhưng nếu địch nhân quá mạnh thì chỉ là lực bất tòng tâm. Tiên đạo chông gai từng bước, cũng không phải dễ mới đi tới đây. Cho dù thế nào ta cũng không để chúng ta thân lâm tuyệt cảnh”

Nghe Lâm Hiên nói vậy, Nguyệt nhi cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, nàng quả thật sợ thiếu gia cố chấp.”Nếu thiếu gia nghĩ được vậy thì quá tốt rồi, chúng ta bây giờ có trở về Linh Dược Sơn không?”

“Không cần, đã trải qua biến cố vừa rồi, sư tôn có thể biết rõ chân tướng sự việc. Ta nói rồi, ta không muốn hai ta bị cuốn vào vòng xoáy. Hiện giờ cần một nơi ẩn náu bí mật, trước hết trở về Man Thạch Thành là tốt nhất”

“Ồ, trở về Man Thạch Thành?” Nguyệt nhi nhảy dựng lên.

“Nha đầu ngốc, nàng lại lo lắng cái gì. Vừa rồi ta vẫn chưa bị bại lộ hành tung. Lúc này có đứng trước mặt hai người kia bọn họ cũng tuyệt không thể nhận ra” Lâm Hiên thản nhiên nói.

Nguyệt nhi đương nhiên không phản đối. Lâm Hiên lại hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.

Chừng nửa canh giờ, Man Thạch Thành đã hiện ra trước mắt.

Từ xa xa nhìn lại, toàn thành có vẻ như thường, chỉ là thiên địa linh khí dao động khác thường. Khóe miệng hắn khẽ cười, trải qua biến cố lần này bọn họ đã mở cấm chế đại trận.

Lâm Hiên không hề che dấu tu vị, thân hình lóe lên liền xuất hiện trước cửa thành.

Nơi này vốn tự do ra vào, nhưng giờ không chỉ mở ra cấm không cấm chế mà còn có cả tu sĩ đứng canh gác.

Là mấy gã Trúc Cơ kỳ cùng một tên Chấp Pháp Sứ. Các tu sĩ ra vào đều phải dừng lại để kiểm tra.

Lâm Hiên vừa xuất hiện, đám người đều biến sắc xôn xao. Vốn là đang xếp hàng, lúc này quần tu lại chủ động nhường đường, ai dám để một lão quái Nguyên Anh đứng xếp hàng phía sau mình?

Lâm Hiên không khiêm nhường mà chậm rãi đi lên. Gã Chấp Pháp Sứ cung kính tiến lên tiếp đón: “Tham kiến tiến bối, xin được hỏi tôn tính đại danh và môn phái của người?”

“Hừ, chẳng lẽ tên tuổi của lão phu phải bẩm báo với ngươi sao, từ khi nào Man Thạch Thành lại có quy định này?” Lâm Hiên nhíu mày, quát lớn một tiếng.

“Thỉnh tiền bối thứ tội, không phải là vãn bối lớn mật màbổn thành vừa xảy ra đại án. Thành chủ cùng Trưởng Lão Hội mới đưa ra quy định này. Vãn bối cũng chỉ là phụng mệnh hành sự” Chấp Pháp Sử vội cười bồi giải thích.

“Ra là vậy, được rồi, lão phu cũng không so đo với tiểu bối. Ta từ châu khác tới, là tán tu, cho dù nói báo danh ngươi cũng không rõ. Thế nào, lão phu vào thành được chưa” Lâm Hiên có chút ngang ngược.

“Dạ, dạ, thỉnh tiền bối vào thành, xin người nhận lấy ngọc bội này, chỉ cần lấy máu nhận chủ là được. Nó như một lệnh bài thân phận. Điều này cũng là do Trưởng Lão Hội phân phó” Chấp Pháp Sứ kia vừa nói, hai tay vừa dâng lên một khối ngọc phù to cỡ nửa bàn tay.

Lệnh của thượng cấp phải thực hiện cho tốt, tuy thân phận tiền bối trước mặt không rõ ràng nhưng hắn nào dám đắc tội.

Lâm Hiên gật đầu, thản nhiên nhận lấy ngọc phù rồi vào trong thành.

“Thiếu gia, người có phải biểu hiện quá như vậy chăng?” Thanh âm nghi hoặc của Nguyệt nhi truyền vào tai.

“Nha đầu ngốc, hiện tại ta không hề che dấu tu vị, nàng cho rằng người ta sẽ không chú ý đến một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ sao. Ta làm vậy là có lý do”

“Ưm…” Nguyệt nhi cũng không nói thêm điều gì.

Lâm Hiên quan sát xung quanh. Số lượng tu sĩ trên đường ít đi mà Tuần Tra Sứ lại tăng lên nhiều. Thỉnh thoáng lại có một vài tu sĩ khả nghi bị chặn lại kiểm tra. Đương nhiên không ai dám tiến đến trêu chọc hắn.

Thấy có một đội tuần tra đang bay tới, thân hình Lâm Hiên bỗng lóe lên, chủ động chặn phía trước.

Mấy tên tu sĩ kia không khỏi kinh hãi, vẻ mặt lo lắng. Chẳng qua lão giả cầm đầu vẫn giữ được bình tĩnh, bèn thi lễ với Lâm Hiên: “Tham kiến tiền bối, không biết người có chuyện gì cần chúng vãn bối ra sức?” Đây là một lão giả Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong, tuy rằng tu vị không cao nhưng lại có vẻ rất nhanh nhẹn.

“Không có gì, Man Thạch Thành này rộng thế này, chắc có không ít linh mạch thượng phẩm chứ? Ta từ châu khác tới đây tìm nơi cư ngụ” Lâm Hiên gật đầu, hờ hững lên tiếng.

“Hóa ra tiền bối từ châu khác tới đây, hoan nghênh tiền bối. Man Thạnh Thành chính là thánh địa của tán tu, chỉ cần có tinh thạch là có thể sở hữu linh mạch ở đây. Người muốn mở động phủ thì chỉ cần qua bên kia đăng kí một chút là xong” Vẻ mặt lão giả lúc này mới thả lỏng, cười mở miệng nói.

Ừm Lâm Hiên gật đầu, toàn thân hóa thành kinh hồng phá không bay đi.

Cấm chế cấm không chỉ có tác dụng ở ngoài thành, vào trong thành thì không hề có ảnh hưởng.

Đương nhiên với tu vị của Lâm Hiên, nếu thực sự muốn bay qua thì mấy thứ cấm chế kia sao có thể làm khó được hắn.

Theo lời của lão giả, rất nhanh trong tầm mắt đã xuất hiện một khu kiến trúc tinh mỹ.

Rất đông tu sĩ ra ra vào vào, nhìn qua có vẻ vô cùng bận rộn.

Lâm Hiên phóng xuất thần thức một lát, rất nhanh bay đến một tòa đại điện tinh mỹ.

Tuy rằng Man Thạch Thành đang có sóng ngầm mãnh liệt nhưng đại đa số tu sĩ không quan tâm. Do đây là thánh địa tu luyện nên lượng người đến Linh Hư Điện này kiếm động phủ luôn luôn không dứt.

Vừa tiến vào đại điện, hấp dẫn ánh mắt của vô số tu sĩ là vách tường phía sau có khảm một trận bàn rất lớn đang chậm rãi xoay tròn, một bức họa được phóng ra.

Trên này có sông có núi, dĩ nhiên là địa đồ của toàn Man Thạch Thành, phía trên còn có các điểm sáng, hẳn là đánh dấu các nơi có linh khí nồng đậm có thể mở động phủ.

Lâm Hiên chăm chú nhìn thì trên mặt lộ vẻ hứng thú. Rất nhanh đã có một tu sĩ mặc trang phục chấp sự đi tới: “Tham kiến tiền bối, xin hỏi người muốn động phủ thường ngụ lại tại bổn thành sao?”

“Đúng vậy, có động phủ nào tại nơi linh mạch tốt một chút không?” Lâm Hiên lãnh đạm trả lời.

“Có, có chứ, tiền bối cao nhân như người tới bổn thành, chúng ta vô cùng hoan nghênh, xin mời đi theo vãn bối tới lầu ba” Chấp sự kia vui mừng mở miệng.

Lâm Hiên gật đầu theo hắn lên lầu.

Tầng hai có mấy chục tu sĩ, toàn bộ đều là Ngưng Đan kỳ. Có một lão giả chấp pháp sứ đang đúng trước một chiếc bàn đá.

Các tu sĩ dường như đang đấu giá thứ gì.

“Ha ha, hẳn là tiền bối lần đầu tới bổn thành, các đạo hữu này đều đang đấu giá động phủ.” Gã chấp sự cười ha hả giải thích.

“Đấu giá động phủ?”

“Đúng vậy, chắc người cũng đã rõ. Bổn thành đa số là tán tu, đồng đạo từ ngoài tới muốn dừng chân tại bổn thành thì có ba phương thức để có được động phủ”

“Ồ, nói thử xem” Lâm Hiên cảm thấy hứng thú liền mở miệng.

“Thứ nhất chính là người vừa thấy ở bên dưới, các đạo hữu Trúc Cơ Kỳ do không cần nơi có linh mạch thật tốt nên có vô số động phủ đáp ứng nhu cầu của họ, bọn họ chỉ cần kiếm một nơi trong địa đồ rồi trả tinh thạch là có thể thuê lại, căn cứ theo tình trạng linh khí ở động phủ đó mà kỳ hạn thuê là ba mươi năm tới năm mươi năm. Số lượng tinh thạch để thuê cũng từ hai ngàn cho tới tám ngàn”

“Ừm, quả thực là không đắt”

“Đó là đương nhiên” Khóe miệng gã Chấp Sự hơi nhếch lên, toát ra vẻ tự hào: “Man Thạch Thành là thánh địa của Tán tu, cũng biết là gia tài của các vị tán tu đồng đạo sẽ ít hơn một chút so với tu sĩ tông môn gia tộc. Cho nên những động phủ ở đây phẩm chất không tệ nhưng giá lại thấp hơn ở ngoài, cho dù đốt đèn tìm cả Vân Châu cũng không thấy nơi nào nữa. Cũng không dấu tiền bối. Nếu có đồng đạo nào nhanh nhẹn, bổn thành có thể nhờ hắn hoàn thành một số nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành thì có thể miễn phí vấn đề động phủ”

Lâm Hiên nghe thì không khỏi bội phục. Có những quy định thu phục nhân tâm như vậy, trách không được Man Thạch Thành vẫn có thể sinh tồn giữa ba đại thế lực. Không hẳn chỉ do ba đại tông môn kiếm chế lẫn nhau mà thực lực của thành phải đủ mạnh, nếu không chỉ là miếng thịt béo để bọn họ xâu xé mà thôi.

Cho mướn động phủ với số lượng tinh thạch ít một chút nhưng lại thu hút được các tán tu từ nơi khác đến. Ngoài Man Thạch Thành, bọn họ đi nơi nào có thể tìm được động phủ như vậy? Như vậy nếu Man Thạch Thành gặp nguy hiểm thì bọn họ cũng không ngại mà ra sức giúp đỡ.

Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ không đáng kể nhưng nếu tám vạn mười vạn thì cũng khiến tam đại môn phái phải đau đầu một phen.

“Còn hai phương thức kia thế nào?” Lâm Hiên khẽ cau mày, nhạt giọng hỏi.

“Thứ hai chính là tiền bối đang nhìn thấy, tu tiên giả sau khi đại thành Kim Đan đã được tính là tu sĩ cấp cao, bổn thành đương nhiên phải cung cấp cho họ động phủ có phẩm chất linh khí tốt hơn. Chẳng qua động phủ tốt thì khan hiếm nên mới chọn phương thức bán đấu giá, người nào trả giá cao nhất sẽ được” Chấp sự thành thật trả lời.

“Tu sĩ Ngưng Đan kỳ đấu giá với nhau, còn về cấp Nguyên Anh như ta thì thế nào?” Sắc mặt Lâm Hiên có chút âm trầm.

“Điều này… vãn bối cũng không rõ, khi tiền bối lên tầng thứ ba tất sẽ có trưởng lão đại nhân giải thích cho người”

Lâm Hiên gật gật đầu theo hắn lên tầng ba.

Tầng này thanh nhã hơn rất nhiều, nhưng không có sự ồn ào sôi động của hai tầng dưới.

Trong phòng chỉ có mấy người nhưng tất cả đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Thấy Lâm Hiên đi lên, ánh mắt những người này khẽ lướt qua. Thần sắc hắn như thường nhưng toàn thân pháp lực không hề thu liễm.

Mấy người này không khỏi kinh hãi. Không ngờ thiếu niên dung mạo bình thường này lại là một lão quái Nguyên Anh trung kỳ.

Nhưng rất nhanh mấy người kia đã bình tĩnh như thường. Công pháp trú nhan thích cho nam tử tuy rằng ít nhưng không phải là không có.

Người xa lạ đánh giá nhau một chút là chuyện đương nhiên. Chỉ là khi có một ánh mắt đảo qua thì tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại.

Ma Anh đang tu luyện trong khí hải đan điền cũng mở mắt.

Cảm giác nguy hiểm khiến Lâm Hiên chấn động. chẳng qua hắn nhanh chóng ôm quyền hướng về phía năm người. Sau đó thong dong tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống, bắt đầu lơ đãng đánh giá năm người.

Một lão phụ tóc bạc mặt đầy những nếp nhăn, Lâm Hiên không khỏi có chút kinh ngạc, cho dù công pháp không có hiệu quả trú nhan thì dung mạo cũng không thể già đến như vậy, chẳng lẽ có quan hệ tới thần thông nữ tu này tu luyện?

Một đạo sĩ lưng đeo mộc kiếm cùng hai hòa thượng có vẻ là sư huynh đệ.

Mấy người này diện mạo cùng trang phục đều khiến người chú ý, tuy nhiên Lâm Hiên kiêng kị lại là người cuối cùng.

Đó là một tu sĩ độ khoảng tứ tuần, mặt vuông tai lớn đầy vẻ chính khí. Nhưng không biết vì sao Lâm Hiên cảm nhận được sự nguy hiểm cực độ tỏa ra từ người hắn.

Hơn nữa, khí tức trên người hắn có chút quen thuộc nhưng khuôn mặt dáng người xa lạ vô cùng.

Điều làm Lâm Hiên cảm thấy bất ngờ nhất chính là Ma Anh trong đang điền đang run lên.

Sao có thể như vậy? Cho dù năm đó đối mặt với Già La cổ ma và phân hồn của Xuân Ky thì cũng không xảy ra tình huống này.

Trong lòng Lâm Hiên thầm cảnh giác rồi nhắm mắt, tĩnh tọa dưỡng thần. Các lão quái Nguyên Anh kỳ cũng trầm mặc không nói.

Cứ như vậy qua thời gian một tuần trà, tiếng bước nhân chầm chậm vọng tới, Lâm Hiên cảm ứng được linh lực của tu sĩ cấp Nguyên Anh mới từ từ mở mắt. Xuất hiện trong mắt hắn chính là một cái đầu trọc.

Oan gia ngõ hẹp! Đây chính là tu tiên giả Phật tông mà Thi Ma vừa giao thủ.

Lâm Hiên vẫn thản nhiên như thường, hắn tuyệt đối tin tưởng đối phương không thể nhận ra mình.

Thông Tuệ đại sư song tu pháp thể, thần thông không kém, hơn nữa tâm tư cũng rất linh hoạt. Bởi vậy rất có quyền thế tại Man Thạch Thành. Chức vụ béo bở tại Hư Linh Điện này cũng là do lão quản lý.

“A di đà phật, vừa rồi lão pháp có chút việc, đã khiến các vị đạo hữu phải đợi lâu”

Hai tay Thông Tuệ đại sư chắp lại, vẻ mặt hiền hòa. Lâm Hiên cùng đám người cũng đứng lên hoàn lễ. Trong sáu người đã có hai tu sĩ trung kỳ. Thông Tuệ hòa thượng vừa nhìn lướt qua thì không khỏi vừa mừng vừa sợ nhưng ánh mắt không hề có chút dị sắc nhìn về phía Lâm Hiên cùng đại hán trung niên kia.

Nguyệt Nhi nhẹ nhàng thở một hơi, xem ra lão lừa trọc này không nhận ra thiếu gia. “Các vị đạo hữu đều định ở lại lâu dài tại Man Thạch Thành chăng?”

“Đúng vậy, nếu không chúng ta đến đây làm gì?” Phụ nhân tóc bạc kia lên tiếng, thanh âm khàn khàn.

“Lão nạp và sư đệ có nghe nói phẩm chất linh mạch của quý thành rất tốt, hơn nữa cũng không có gì hạn chế đối với tán tu chi sĩ, cho nên mới vượt qua nghìn vạn dặm tới đây” Người lên tiếng chính là tăng nhân áo xám, nhìn qua thì bộ dáng chỉ tam tuần nhưng âm giọng đã cực kỳ già nua.

“Hóa ra là hai vị sư huynh đến từ Kiến Châu, thất kính rồi. Đúng là Man Thạch Thành này như hải nạp bách xuyên, luôn luôn mở cửa đón chào các vị đồng đạo từ nơi khác đến. Các vị muốn định cư tại đây tuyệt đối là lựa chọn chính xác, để lão nạp thử xem có bao nhiêu động phủ thích hợp”

Nói xong lão khẽ phất tay áo, một viên bàn to cỡ bàn tay từ trong bay ra, thoáng một cái đã chiếu ra họa đồ có sông có núi, rất giống với những gì Lâm Hiên đã thấy ở tầng thứ nhất, chỉ là sống động hơn rất nhiều.

Mặt trên cũng có những điểm sáng, chính là những địa phương có thể mở động phủ. Các tu sĩ Nguyên Anh nhất thời bị hấp dẫn.

“Thế nào, chư vị chắc đã rõ lão phu không tự thổi phồng, tất cả linh mạch này đều là thượng phẩm, linh khí vô cùng sung túc, chắc chắn sẽ hữu ích cho quá trình tu luyện của chư vị” Thông Tuệ hòa thượng mỉm cười.

“Đúng vậy, lão thân đã nhìn trúng một chỗ, chính là chỗ này” Phụ nhân mặt đầy nếp nhăn mở miệng, sau đỏ chỉ về một ngọn núi thấp hướng đông nam.

“Là Tiểu Vân Phong, tuệ nhãn của phu nhân thật tinh tường, mặc dù linh khí nơi này không nồng đậm nhất nhưng lại có xen lẫn yêu khí, đối với tả đạo chi sĩ như phu nhân đúng là thích hợp nhất”

“Ngươi có thể nhìn được thần thông lão thân tu luyện?” Lão phụ kia chớp mắt, vẻ mặt trở lên khó coi.

“Đã khiến phu nhân chê cười rồi, năm xưa khi là nữ tu Ngưng Đan kỳ, thanh danh của phu nhân đã như sấm bên tai. Nghe nói ngươi được chân truyền của Phi Linh lão quái, dung mạo hiện tại phu nhân biến đổi chắc liên quan đến thần thông trong Phi Linh công pháp. Nghe nói công pháp này tuy là huyền môn chính tông nhưng lại có liên hệ không nhỏ với tu yêu giả”

Bị đối phương nói rõ lai lịch, sắc mặt phụ nhân kia có vẻ lo lắng nhưng Thông Tuệ đại sư lại coi như không thấy:

“Lão nạp biết, phu nhân có một số xích mích cùng Ly Dược Cung, chẳng qua đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ đối phương đã không còn tính toán. Phu nhân nếu còn lo lắng thì có thể gia nhập vào bổn thành, với tu vị của phu nhân cộng với lão nạp tiến cử thì lập tức có thể trở thành thành viên trung tâm của bổn thành”

“Hừ, đa tạ ý tốt của đại sư, chỉ là lão thân đã đến tuổi này, đã quen độc lại độc vãng, không có ý định gia nhập thế lực nào cả” Lão phụ nhíu mày, lãnh đạm trả lời.

“Ai, mọi người đều có chí hướng riêng, lão nạp cũng không quá cưỡng cầu. Chẳng qua thật đáng tiếc. Nếu phu nhân chịu gia nhập, có thể được miễn phí sử dụng động phủ. Hơn nữa phu nhân chắc cũng biết rõ, bổn thành là liên minh rời rạc, cho dù có đảm đương chức trưởng lão, thường ngày không có chuyện gì cần làm, ngược lại còn có cung phụng”

Thông Tuệ đại sư có chút tiếng nuối mở miệng.

“Ồ, lại còn có chuyện tốt như vậy sao? Miễn phí sử dụng động phủ cùng cung phụng, hơn nữa còn không cần để ý tới tục vụ?” Âm thanh thanh thúy truyền vào tai, do Lâm Hiên cảm thấy hứng thú với điều kiện này nên ngắt lời.

“Điều này… cũng không phải là hoàn toàn không để ý tới tục vụ, chỉ là so với trưởng lão các môn phái khác thì nhàn nhã hơn nhiều, việc nhỏ thì không cần đụng đến, chẳng qua nếu bổn thành gặp phải nguy hiểm thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn”

Vẻ mặt Thông Tuệ hòa thượng ngạc nhiên, giải thích cho Lâm Hiên. Do đề phòng có gian tế trà trộn nên chỉ có tu sĩ bổn địa mới có thể đạm nhận những chức vụ trọng yếu, sở dĩ lão mời lão phụ là vì hiểu rõ người này, không ngờ đối phương chối từ mà khiến kẻ khác động tâm. Lão vốn định cự tuyệt nhưng lời tới miệng đã lập tức nuốt vào. Đối phương chính là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, nếu gia nhập tất nhiên thực lực bổn thành sẽ mạnh lên rất nhiều.

Huống hồ cao thủ bậc này không thể nào đi làm gian tế được. Các lão quái Nguyên Anh kỳ trong ba đại thế lực cũng không ít nhưng bổn thành đều đã nắm rõ những người này, tuyệt đối không phải là người trước mặt. Đương nhiên cũng chưa thể khẳng định người này không có dã tâm gì. Song với thực lực của Man Thạch Thành, muốn tra rõ chi tiết người trước mắt này không phải chuyện khó, bởi vậy lão khẽ mỉm cười: “Thế nào, đạo hữu định gia nhập bổn thành sao?”

“Đúng vậy, Lâm mỗ cũng là một tán tu quen độc lai độc vãng, tuy rằng cũng có một vài môn phái mượn sức nhưng ta không thích trói buộc nên đều cự tuyệt. Nghe nói ở quý thành rất tự do…”

“Ha ha, có cao thủ như đạo hữu muốn gia nhập, chúng ta vô cùng hoan nghênh. Không biết cố hương của đạo hữu ở đâu?”

“Lâm mỗ không phải người Vân Châu mà tới từ Thanh Châu” Lâm Hiên mỉm cười nói.

Hắn vừa dứt lời thì lại có tiếng nói vang lên, chính là tên tu sĩ trung niên khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.

“Nếu gia nhập quý thành có nhiều chỗ tốt như vậy thì Phương mỗ cũng muốn tới góp sức một chút”

***

Sau đó một thời gian, từ Hư Thiên Điện vọt ra một đạo kinh hồng. Trong hào quang là một thiếu niên chừng hai mươi.

Chính là Lâm Hiên. Tuy vẫn là một bộ thanh sam không khác khi đến nhưng trong tay đã có thêm một khối lệnh bài.

Hiện giờ hắn đã là trưởng lão của Man Thạch Thành. Lần này còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng.

Tu sĩ từ bên ngoài vào muốn đảm nhiệm chức vụ trọng yếu sợ rằng không dễ, Lâm Hiên còn tính thể hiện một chút thực lực nhưng không ngờ gia nhập lại đơn giản như vậy.

Chẳng lẽ bọn họ không sợ hắn là gian tế?

Lâm Hiên có điểm tò mò nhưng không cần suy nghĩ nhiều, cẩn thận một chút là được.

Lúc này Lâm Hiên đang đi chọn động phủ. Hiện tại được miễn phí cung cấp. Chỉ là tên tu sĩ họ Phương kia cũng chọn động phủ ngay gần hắn.

Bên ngoài như là trùng hợp nhưng Lâm Hiên không cho rằng như vậy.

Mặc dù che dấu rất tốt nhưng từ trong mắt của đối phương, Lâm Hiên vẫn có thể cảm nhận được địch ý.

Chắc chắn là kẻ kia nhận ra hắn, nhưng hắn lại không hề có chút ấn tượng nào. Lâm Hiên đương nhiên không ưa cảm giác như thế.

Lâm Hiện tăng tốc độn quang, phóng ra khỏi cửa thành bay thẳng về hướng bắc. Được mấy trăm dặm thì một vùng núi non trùng điêp đập vào mắt, rất nhanh đã tới một hạp cốc nhỏ u tĩnh.

Linh khí ở đây nồng đậm hơn rất nhiều so với mấy động phủ mà hắn vừa bay qua, không hổ là nơi cư ngụ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Dừng độn quang hạ xuống, hắn dùng lệnh bài mở cấm chế rồi không chút do dự đi thẳng vào hạp cốc.

Phong cảnh như họa hiện ra. Lâm Hiên nhắm mắt lại dụng thần thức, động phủ cùng từng cành cây ngọn cỏ trong hạp cốc, tất cả đều hiện ra trong đầu. Một lát sau hắn mở mắt cùng vẻ mặt hài lòng, tiếp theo lấy ra mấy bộ trận kỳ.

Sau khi bố trí cấm chế hoàn hảo, Lâm Hiên trở về động phủ thả người nằm xuống thạch sàng suy tư.

Rốt cuộc tu sĩ họ Phương kia là ai, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không ra chút manh mối.

Cảm giác được lo lắng của thiếu gia. Nguyệt nhi cũng từ trong tay áo bay ra yên lặng đứng bên cạnh hắn.

Thật lâu sau Lâm Hiên thở dài một tiếng, trong mắt hiện ra sát ý.

“Thiếu gia, người đã nghĩ ra tên kia là ai chưa?”

Lâm Hiên lắc lắc đầu.

“Vậy làm sao bây giờ?” Nguyệt nhi không khỏi lo lắng.

“Không sao, không nghĩ ra thì không tốn công suy nghĩ, chỉ biết rằng hắn là địch chứ không phải bạn, tạo ra uy hiếp với ta”

“Vậy thiếu gia…”

“Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu” Lâm Hiên lạnh lùng nói.

***

Cùng lúc đó, tại một động phủ thần bí cách nơi đây hơn ngàn dặm.

Khu vực xung quanh là nơi hoang sơn hiểm địa, linh khí loãng vô cùng. Ngay cả tu sĩ Linh Động kỳ cũng không thèm để ý.

Nhưng có nằm mơ cũng không ai ngờ. Thành chủ Man Thạch Thành, Bắc Minh chân quân lại đang ở đây.

Đương nhiên địa phương được tạo bởi huyễn thuật cấm chế cực kỳ lợi hại, có thể bị lừa gạt ngay cả thần thức của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.

Nghe nói Bắc Minh chân quân đã hơn chín trăm tuổi. Nếu là một tu tiên giả thì thọ nguyên của hắn đã không còn nhiều lắm nhưng thật sự không phải như vậy.

Thân phận của vị Thành chủ Man Thạch Thành này có chút đặc biệt, thực ra hắn không hoàn toàn được xem là Nhân tộc.

Mẫu thân của hắn là một nữ tu Ngưng Đan kỳ, mà phụ thân lại là một yêu tộc Hóa Hình kỳ.

Quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc tuy chưa đến mức là sinh tử đại địch nhưng cũng không tốt đẹp chút nào.

Nếu nảy sinh tình cảm, trở thành đạo lữ song tu thì quả thực hai tộc không thể cho phép.

Có một rào cản đó chính là hỗn độn yêu khí. Song hỗn độn yêu khí chỉ có trong một số nhỏ thiên địa linh thú hoặc man hoang dị chủng. Còn lại đại đa số yêu thú Hóa Hình kỳ đều không có.

Đương nhiên, cũng không phảinhân yêu không thể kết hợp. Tại tu tiên giới, thực lực quyết định tất cả. Chỉ cần ngươi có thực lực đủ mạnh thì có thể phá vỡ tất cả các quy củ.

Nghe nói trước đây có một Yêu tộc Ly Hợp kỳ nạp một tiên tử nhân tộc làm thiếp, kết quả là tu sĩ cấp cao của nhân yêu hai tộc đều chạy tới chúc mừng, bồi rượu chia vui.

Nhưng ngay sau đó mấy tuần trăng, tin tức về phụ mẫu Bắc Minh chân quân được truyền ra. Một yêu tộc Hóa Hình sơ kỳ lại dám lớn mật đi ngược tộc quy, làm bại hoại tộc phong đi nạp một nữ tử Nhân tộc. Vì thế lão quái vật vừa được uống rượu mừng này không chút do dự treo giải thưởng cho ai lấy được đầu đôi phu thê này.

Cũng vì giải thưởng cao lên có không ít tồn tại cấp cao của hai tộc ra tay, kết quả có thể đoán được. Hai phu thê không chỉ bị giết mà ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.

Cũng may lúc trước bọn họ đã cẩn thận giấu nhi tử mới sinh tại nơi nào đó.

Cho nên Bắc Minh chân quân chính là nửa người nửa yêu, không có huyết thống thuần khiết của Nhân tộc.

Mà thọ nguyên của yêu thú dài hơn Nhân tộc rất nhiều, bán yêu sau khi tiến giai đến Nguyên Anh kỳ thì thọ nguyên cũng dài hơn tu sĩ cùng cấp, sẽ có thọ nguyên một ngàn năm trăm năm.

Mặc dù là thành chủ Nguyên Anh hậu kỳ nhưng tới nay hắn đều cẩn thận che dấu bí mật này. Không hẳn là sợ hãi có kẻ rỗi hơi tới gây phiền phức mà là Bắc Minh chân quân có tính toán của riêng.

Một đạo độn quang màu xám trắng hạ xuống trước cửa động phủ của Bắc Minh chân quân, quang hoa thu liễm lộ ra diện mạo của Thông Tuệ.

Là một nhân vật trọng yếu trong Trưởng Lão Hội, lão là một trong rất ít người biết chỗ tiềm tu của Thành chủ.

Khẽ phất tay áo phát ra một đạo Truyền Âm Phù bay vào trong.

Chờ đợi không đến nửa tuần trà. Sương mù cuồn cuộn nổi lên rồi một thông đạo rộng hơn trượng hiện ra.

Hòa thượng không chút do dự liền đi vào.

Bước thêm mấy bước, cảnh vật trước mắt biến ảo, đâu còn cảnh hoang sơ điêu tàn mà hương cỏ bát ngát, trúc lâm xanh ưm, lại có kỳ cầm dị thú hót vang. Quả thực giống với động phủ của thần tiên.

Ngoài động phủ có kê một chiếc thạch bàn, có một người vận nho sam khoảng mười bảy mười tám đang ngồi. Người này da thịt tinh oánh như ngọc nhưng tóc và hai hàng lông mi lại trắng như tuyết.

“A di đà phật, lão nạp tham kiến Thành chủ”

“Đại sư không cần đa lễ, mời ngồi”

Thông Tuệ đại sư thi lễ một cái rồi mới chậm rãi đi tới.

“Đại sư, mời uống thanh trà. Ngươi tới đây tìm ta, chẳng lẽ đã có manh mối về hung thủ đánh cướp trong phường thị rồi sao?” Bắc Minh chân quân từ từ mở miệng.

“Vẫn chưa” Thông Tuệ hòa thượng lắc đầu.

“Ly Dược Cung có động tĩnh gì không?”

“Cũng không”

“Ta cũng đoán vậy, Cổ lão ma của Ly Dược Cung là một lão hồ ly, chuyện vu oan giá họa như vậy hắn sẽ không để ý, nhưng đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Chuẩn bị chu đáo rồi mới hành động. Vì vậy hiện tại còn chưa có sóng gió gì. Đại sư tới chỗ của ta làm gì? Hẳn là biết rõ trong lúc bế quan ta không muốn có ai quấy rầy” Nói đến đây, ngữ khí của Bắc Minh chân quân đã có chút giận.

“Thành chủ bớt giận, là thế này, hôm nay có vài tu sĩ Nguyên Anh đến Hư Linh Điện ddeer kiếm động phủ…” Hòa thượng chậm rãi thuật lại.

“Ngươi nhận bọn họ làm trưởng lão rồi?”

“Đúng vậy, hiện giờ đang trong thời khắc khó khăn, bổn thành lại bị kìm kẹp giữa ba đại thế lực, sao có thể buông tha hai tu tiên giả Nguyên Anh kỳ. Những tồn tại bậc này đi làm gian tế thì quá là dùng giao mổ trâu để giết gà sao? Bởi vậy thuộc hạ lớn mật tự ý quyết định, chỉ là lúc sau thưa lại thì đại trưởng lão lại không chấp nhận.”

“Không sao, chuyện này ngươi làm rất tốt, trở về thì nói là ta đồng ý. Đây là thời khắc vi diệu, cần phái người điều tra thân phận rõ của bọn họ. Còn nữa, trên danh nghĩa là trưởng lão nhưng tạm thời chưa để bọn họ tiếp xúc sự vụ, trước tiên nghĩ biện pháp khảo nghiệm bọn họ một phen”

Bắc Minh chân quân cau mày, cẩn thận dặn dò nhưng khóe miệng lại toát ra một nụ cười quỉ dị.