Quyển 3: U châu loạn - Chương 116: Đấu pháp hung hiểm

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Yêu ma cũng không có ý né tránh. Theo tiếng chú ngữ, thân hình nó dần trở nên trong suốt một cách khó hiểu.

Lâm Hiên nhíu mày, cảm giác có chỗ không ổn nhưng lúc này không thể chần chờ, liền nhanh chóng thúc giục pháp quyết. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tăng tốc thêm ba phần, ma sát với không khí tạo lên tiếng rít chói tai, cường hoành trảm tới.

Bất ngờ là không hề có máu huyết bắn ra. Yêu ma kia cười nhạt rồi biến mất.

Đây là thần thông gì? Ẩn thân thuật hay thủ thuật che mắt?

Lâm Hiên phóng xuất thần thức quan sát, không chỉ thân ảnh mà ngay cả khí tức của đối phương cũng hoàn toàn biến mất. Dường như là thi triển một loạt độn thuật quỷ dị nào đó.

Lúc này, dù đã tế ra Cửu Thiên Linh Thuẫn cùng Tiêu Dao Phiến nhưng hắn không dám buông lỏng cảnh giác, khẽ lật tay tế ra một xếp phù. Hào quang lóe lên cùng hỏa quang ngút trời, thiểm điện chớp lòa không ngừng. Có điều đây là Nhân Giai phù, không mong khắc chế yêu ma mà muốn bức nó hiện thân. Tuy nhiên không chút tác dụng, ngũ hành pháp thuật oanh kích một hồi rồi một đám bụi đất bay lên.

Có chỗ khó giải quyết! Đột nhiên Lâm Hiên biến sắc, dường như cảm ứng được điều gì, vội chuyển thân bay ra.

Một thanh âm muộn hưởng vang lên. Dù tốc độ của hắn rất nhanh nhưng vẫn không né tránh hoàn toàn. Tầng sáng hộ thể do Tiêu Dao Phiến phát ra chớp lòe liên tục. Một cánh tay khô héo rất nhanh rụt trở về, lại biến mất khó hiểu trong không khí.

– Tiểu tử hãy nhận mệnh đi, có thể chết trong tay Huyết Yêu ta, cũng coi như tiên phúc ngươi tu được.

Ngữ khí kiêu ngạo truyền ra nhưng thanh âm mơ hồ, không thể xác định phương vị đối phương.

Lâm Hiên hừ một tiếng. Đối phương không chỉ chọc giận mà luồng thanh âm còn ẩn chứa thuật nhiễu loạn tâm thần.

Đột nhiên hồng quang lóe lên. Lần này lại là một xúc tua đâm tới, Lâm Hiên không kịp né tránh. Tầng hộ tráo do Tiêu Dao Phiến phát ra ngày càng ảm đạm.

Vẻ mặt của Lâm Hiên theo đó trở nên âm trầm. Không thể để thế này, phải nhanh chóng thay đổi cục diện bất lợi. Suy nghĩ một chút, hắn tế ra một khối cầu màu bạc lên không. Hai tay kết ấn, nhanh chóng đánh vài đạo pháp quyết lên cổ bảo.

Khối cầu màu bạc run lên rồi bắt đầu xoay tròn, từ bên trong tỏa vô số sợi tơ màu bạc. Cũng không cần Lâm Hiên thao túng, những sợi sơ này như có sinh mệnh lập tức bắn tới một phía. Nơi đó vốn không thấy thứ gì, cũng không linh khí dao động nhưng thân hình yêu ma đã trực tiếp hiện ra.

– Pháp bảo Phược Tiên Cầu. Không phải chứ! Ngươi đã có Nhiếp Linh Kính, sao lại còn có bảo vật này?

Yêu ma giãy dụa bên trong lưới tơ, hoảng sợ kêu to. Hai kiện pháp bảo trong tay tiểu tử kia đều có thanh danh hiển hách tại thời thượng cổ, có một trong hai thì nó còn có thể tin được, đồng thời sở hữu cả hai thì không thể nào.

– Các hạ thăm dò thì có tác dụng gì, an tâm xuống địa ngục đi.

Khóe miệng Lâm Hiên khẽ cười, linh lực trong cơ thể lưu chuyển càng nhanh hơn. Nhờ vẻ mặt hoảng sợ của yêu ma, có thể đoán Phược Tiên Cầu rất có uy lực tại thời viễn cổ.

– Tiểu tử đừng vội kiêu ngạo. Phược Tiên Cầu tuy rất mạnh nhưng chỉ khi nằm trong tay chủ nhân của nó. Một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ nhỏ bé lại muốn dựa vào nó khống chế ta sao?

Trong mắt yêu ma lóe hồng quang, hung hăng mở miệng.

– Tu tiên giả Ngưng Đan kỳ. Hừ, các hạ cần gì phải tự khoa trương, ngươi cũng chỉ là một yêu ma hạ cấp, nếu không sao bị phong ấn tới bây giờ!

– Yêu ma hạ cấp?

Nghe lời chế giễu của Lâm Hiên, yêu ma như mèo bị dẫm phải đuôi, vẻ mặt trở lên cuồng bạo:

– Được lắm, rất kiêu ngạo! Để ta cho ngươi biết, một yêu ma hạ cấp vẫn có thể giết chết tu sĩ cấp cao của nhân loại các ngươi.

Lời vừa dứt thì quanh thân yêu ma lóe lên huyết quang. Ở phía trong, nó không ngừng run rẩy, bộ dáng thống khổ vô cùng.

Một giọt chất lỏng màu đỏ từ trên trán nó chảy xuống, không phải là máu mà là mồ hôi của, rơi xuống thì bốc khói xanh khiến mặt đất thủng một lỗ nhỏ.

Lâm Hiên thấy thì kinh hãi. Chỉ là một hạ cấp yêu ma mà đã khó chơi như vậy, không biết trường đại chiến trăm vạn năm trước thảm thiết đến mức nào!

Chỉ thấy thân thể yêu ma càng lúc càng run mạnh, hống lên những tiếng cuồng bạo. Tuy không rõ đối phương định thi triển pháp thuật quỷ dị gì nhưng Lâm Hiên đương nhiên không khoanh tay đứng nhìn.

Thần thức của hắn vừa động, pháp lực điên cuồng rót vào Phược Tiên Cầu. Những sợi tơ trong suốt trói lấy tứ chi địch nhân ngày càng chặt. Hắn nhanh chóng thao túng Bích Lân Châm cùng Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm. Một nhắm vào tâm thất, một nhắm vào đầu. Một kích này nhất định phải dồn địch nhân vào tử địa.

Hống!

Yêu ma kia lại rống to, huyết quang toàn thân bùng lên như lửa hừng hực thiêu đốt. Rất nhanh hình thành một tầng quang tráo chống đỡ hai kiện cổ bảo, quang tráo ảm đạm đi không ít nhưng hai bảo vật cũng bị bắn ngược trở lại.

Lâm Hiên nhíu mày có điểm kinh ngạc.

Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm là bảo vật của cổ tu sĩ Nguyên Anh. Uy lực không quá kinh người nhưng vô cùng sắc bén, pháp thuật phòng ngự Địa giai tuyệt không đỡ nổi một kích. Còn Bích Lân Châm phẩm chất tuy kém một bậc nhưng có lực xuyên thấu rất mạnh, chuyên dùng để phá vỡ quang tráo hộ thân của địch nhân.

Thật không ngờ tầng huyết quang hộ tráo của đối phương ngăn được, hơn nữa nhìn bộ dáng của yêu ma thì đang còn thi triển thần thông khác.

Nghĩ tới đây trong lòng Lâm Hiên phát lạnh. Chờ đối phương thi pháp xong chẳng phải càng thêm khó chơi sao?

Toàn thân phát ra thanh quang rực rỡ, linh khí đại phóng, chỉ là khi hắn đang tụ tập linh lực, chuẩn bị đánh một kích toàn lực thì dị biến lại xuất hiện.

Hống!

Trong tiếng rít gào khiến người tê dại da đầu, Yêu ma giơ hai tay ôm đầu, hồng quang chói lọi. Chỉ phút chốc, toàn thân nó như biến thành một vầng thái dương đỏ rực. Linh khí bốn phía chung quanh bị hút tới một cách điên cuồng, sau đó lấy màn hồng quang bắt đầu nổ mạnh ra.

Chỉ thấy bụi đất mù trời, sóng khí như thủy triều thổi về mọi phía. Cũng may Lâm Hiên đã bày nhiều tầng phòng ngự vững chắc nên mới chịu được sức ép của vụ nổ.

Lúc này hắn đem pháp lực rót vào hai mắt chăm chú quan sát, thông qua khói bụi thấy rõ cảnh vật trước mắt.

– Đây là…

Vừa thấy thì vẻ mặt Lâm Hiên trở nên cứng đơ, thanh âm như nghẹn lại. Thanh thế lớn như vậy chứng tỏ thần thông không nhỏ. Có điều một màn trước mắt nằm ngoài dự đoán của hắn.

Yêu Ma ba đầu sáu tay, tướng mạo khủng bố khi trước giờ đã giống nhân tộc. Ba cái đầu đã hợp lại thành một, những cánh tay dư thừa cũng rút trở vào trong thân thể, toàn thân cao tầm một thước bảy. Nhỏ lại không có nghĩa là yếu đi. Chỉ thấy toàn thân nó điên cuồng phóng xuất thêm ma khí đáng sợ, làn da đỏ rực phát sáng quỷ dị. Chiếc sừng trên đầu một tấc lúc này đã dài ra cả thước, giống như sừng sơn dương. Sáu cánh tay đã biến mất, thay vào đó là một đôi cốt đao. Trên lưng lại mọc ra một đôi cánh giống cánh côn trùng.

– Ma hóa biến thân!

Lâm Hiên cắn môi, từ trong họng thốt ra chậm rãi những lời này.

– Ồ, không ngờ ngươi cũng biết?

Yêu ma cũng mở miệng, thanh âm bén nhọn chói tai chứa thêm một chút ngạc nhiên.

Lâm Hiên không trả lời. Mục quang cùng thần thức gắt gao khóa chặt đối phương. Đây quả thực là đại địch!

Yêu ma là những sinh vật bị quét sạch cách đây cả hơn trăm vạn năm, Lâm Hiên không hiểu biết nhiều nhưng từng xem trong cổ ngọc giản có nhắc nhiều lần về thần thông ma hóa biến thân. Thần thông này đã khiến nhân tộc thời thượng cổ nếm không ít đau khổ, thậm chí thiếu chút nữa xoay chuyển chiến cuộc.

Bản chất thần thông này là gì thì tu sĩ không rõ, dựa phần lớn vào suy đoán cùng quan sát. Đây là thiên phú thần thông của yêu ma. Sở dĩ nói vậy vì bên yêu tộc cũng có thần thông này nhưng chỉ chiếm một phần nhỏ, cả ngàn loài yêu tộc mới có một vài loài sở hữu.

Một khi yêu ma thi triển thần thông này, trong khoảng thời gian ngắn có thể kích phát hoàn toàn tiềm lực trong cơ thể. Hình dáng bên ngoài cũng thay đổi, thực lực được đề thăng. Một yêu ma tương đương với một tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ, ma hóa thì thực lực có thể tăng tới Ngưng Đan trung kỳ hậu kỳ, đại viên mãn, thậm chí cả Nguyên Anh.

Điều này tuy khó tin nhưng quả thực đã được ghi lại, từng có yêu ma Ngưng Đan sơ kỳ ma hóa biến thân, đã đồng quy vu tận với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

May mắn là thần thông thiên phú này chỉ có ở một số yêu ma cấp thấp, chưa từng thấy xuất hiện yêu ma ngoài Nguyên Anh kỳ. Nếu không trường thượng cổ đại chiến kia, còn chưa biết hươu chết vào tay ai.

Từ điều trên, trong ma đạo cũng có thần thông và đan dược trong khoảng thời gian ngắn đề thăng tu vị. Hai thứ này đều mô phỏng vào bản lĩnh ma hóa biến thân mà nghiên cứu ra, tiếc rằng hiệu quả kém hơn rất nhiều.

Cho dù tu sĩ đã trải qua tẩy tủy dịch kinh nhưng thân thể không thể mạnh mẽ bằng yêu ma. Sau khi thi triển thần thông này, nhẹ thì hao tổn nguyên khí, nặng thì rút ngắn thọ nguyên. Chỉ khi vạn bất đắc dĩ tu ma giả mới dám sử dụng.

Lâm Hiên thở dài. Thiên lão quả thật chiếu cố hắn, đã gặp phải một yêu ma thời thượng cổ, không ngờ còn có loại thần thông đặc biệt này. Kinh nghiệm đối địch của hắn khá phong phú. Nhưng còn chưa kịp ra tay thì yêu ma kia đã động thủ trước.

Khóe miệng nó khẽ nhếch, lộ nụ cười băng lãnh. Hai cánh tay giơ lên cao rồi bổ xuống. Hai đạo bạch quang xuất hiện, xoạt xoạt chặt đứt tất cả sợi tơ Phược Tiên Cầu đang cuốn chặt lấy tứ chi.

Lâm Hiên thấy thì trợn mắt kinh ngạc. Những sợi tơ lửa thiêu không chảy kiếm chém không đứt lại dễ dàng bị hủy như vậy. Tuy thế kinh nhưng bất loạn, hắn liền phất tay áo liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết. Trước tiên thu Phược Tiên Cầu trở về, lại thao túng Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm, hóa thành một đạo lam quang bổ về phía đối phương.

Yêu ma cười nhạt một tiếng, không hề có ý trốn tránh mà giương cốt đao phải lên nghênh đón.

Keng!

Tiếng va chạm chát chúa nổ ra. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm bị đánh bay về đằng sau. Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, chỉ thấy trên thân kiếm đã xuất hiện vết rạn nhỏ. Không ngờ cốt đao của đối phương lại sắc bén đến thế. Kiếm này là cổ bảo của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, là pháp bảo do tu sĩ Ngưng Đan kỳ luyện chế thì sợ đã hỏng rồi.

Lâm Hiên kinh hãi, nhanh chóng thu hồi Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm.

Đột nhiên yêu ma trước mặt lại tiêu thất. Không… không phải tiêu thất mà là tốc độ quá nhanh, khiến mắt người không thể nhìn rõ. Lâm Hiên hoảng hốt tránh sang một bên. Một đạo bạch quang nhoáng lên nơi hắn vừa đứng, tình thế hung hiểm vô cùng.

Thấy Lâm Hiên tránh thoát khỏi, trên mặt yêu ma lộ vẻ kinh ngạc nhưng lập tức bị sát khí băng lạnh thay thế, thân ảnh tiếp tục đánh tới.

Lâm Hiên đương nhiên không ngồi chờ chết, không ngừng tránh đòn đồng thơi đem pháp lực truyền vào Nhiếp Linh Kính. Cổ bảo này không ngừng bắn ra quang cầu to bằng nắm tay. Chỉ là tốc độ của đối phương thực sự là quá nhanh, đừng nói bằng mắt mà ngay cả thần thức cũng không kịp phát hiện. Nhiếp Linh Kính có uy lực hơn nữa cũng khó đánh bại nó.

Lâm Hiên liên tục thở dài, không ngờ đối thủ lại khó chơi đến vậy. Nghe nói yêu ma đã ma hóa biến thân thì có thêm một số thần thông đặc dị khác. Tốc độ lúc này của yêu ma đã như loài quỉ mị, chưa tới mức thuấn di những cũng khiến hắn vô cùng đau đầu.

Đột nhiên một đạo tàn ảnh xuất hiện trước mặt. Lâm Hiên thầm kêu không ổn nhưng tránh đã không kịp, một đạo lực mạnh mẽ đánh trúng toàn thân. Là cốt đao của đối phương! Cũng may Tiêu Dao Phiến là pháp bảo thông linh, có thể tự động hộ thể cho chủ nhân.

Một kích không thành, vẻ mặt yêu ma lại càng điên cuồng, nó liên tiếp chém ra ba đao. Tiêu Dao Phiến vang lên trầm muộn rồi bị chém thành hai nửa, cũng may Lâm Hiên lợi dụng sát na này bay ra xa.

– Tiểu tử chịu chết đi, giãy dụa vô ích!

Thân hình yêu ma lại nhoáng lên, như bóng với hình đuổi theo Lâm Hiên, nhưng có điều hắn không chỉ có một mình.

Thấy thiếu gia gặp nạn, Nguyệt Nhi nhanh chóng há miệng phun ra một đạo linh khí vào tiểu phiên trên tay. Thú Hồn Phiên lóe lên hắc quang, âm phong gào thét rồi quỷ vụ từ bên trong ùn ùn tuôn ra.

Trên mặt Nguyệt Nhi đầy vẻ ngưng trọng, bắt pháp quyết thao túng ma phiên.

– Đi!

Nguyệt Nhi điểm ra một chỉ, mấy đạo pháp quyết sắc màu khác nhau bắn vào trong ma phiên. Tầng quỷ vụ càng cuồn cuộn kinh người. Tiếng tê hống vang đến tận trời, vô số độc xà từ bên trong lao ra phía ngoài.

– Đây là cái gì?

Cốt đao trong tay yêu ma liên tục huy động, chém các con độc xà thành hai nửa nhưng chúng lại hóa trở thành quỷ vụ, bay trở về bên trong ma phiên. Chỉ cần pháp lực Nguyệt Nhi không cạn kiệt thì có thể không ngừng sinh ra độc xà.

Dáng vẻ kiêu ngạo của yêu ma tạm thời tan đi.

Lâm Hiên vui mừng, không ngờ rằng Huyền Ma đại pháp phối hợp cùng Thú Hồn Phiên có thể khắc chế đối phương. Có Nguyệt Nhi giúp đỡ một lát, đã đủ thời gian để thi pháp.

Lâm Hiên trầm ngâm rồi một lần nữa tế ra Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm, độ cứng của bảo vật này kém cốt đao một bậc nhưng vẫn còn thần thông đặc thù khác.

Hắn đánh vài đạo pháp quyết lên trên thân kiếm. Tiếng kiếm minh vang vọng, vô số bông tuyết xuất hiện trên không trung, độ nhiệt nhanh chóng giảm xuống.

Gọi là Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm không phải không có căn cứ, bảo vật này vốn ẩn chứa công kích thủy thuộc tính.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu. Lâm Hiên khẽ vỗ túi trữ vật, lấy ra một tấm linh phù dán lên trước ngực. Linh phù chợt lóe lên rồi biến mất.

Hành động này khiến yêu ma ngạc nhiên. Tuy đang đối phó với các độc xà nhưng nó vẫn không ngừng chú ý tới Lâm Hiên. Thiếu niên này mới là đại địch lớn nhất. Âm hồn thiếu nữ Ngưng Đan sơ kỳ kia còn kém hơn không ít.

Lâm Hiên hành sự đương nhiên có chủ đích. Linh phù này rất có lai lịch. Lúc trước hắn mua được từ Khô Mộc chân nhân với giá ngàn tinh thạch. Độn tốc của Thiên Mục phái tuyệt đối là nhất đẳng. Trong đó phải kể đến bí thuật “ngàn dặm trong ngáy mắt” lừng danh cả U Châu.

Lâm Hiên mua vốn dùng để bảo mệnh. Lúc này tốc độ đề thăng không ít, dù không bằng đối phương nhưng không thua kém quá xa.

Mấy đạo bạch quang lóe lên. Yêu ma chém các độc xà trước mắt thành hư không, thân hình nhoáng lên đã thoát khỏi quỷ vụ.

Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn qua, linh lực trong cơ thể lưu chuyển, thân hình cũng trở lên mơ hồ.

– Ồ!

Một kích thất bại, vẻ mặt yêu ma trở nên kinh ngạc. Đối phương cũng thi triển độn tốc nhanh như vậy. Chẳng lẽ là do linh phù vừa rồi?

Tâm tư của yêu ma cũng đầy linh hoạt, đáng tiếc khi quyết đấu thì thời gian suy nghĩ không nhiều. Không gian bên trái lưu động có chút dị thường, nó quay sang đã thấy kiếm quang chói mắt hiện lên.

Yêu ma kinh sợ, vội giương cốt đao lên đỡ. Tuy bất ngờ nhưng vẫn xem thường cổ bảo của đối phương. Có điều khi bắt đầu chạm vào thì nó kinh ngạc trợn tròn mắt:

– Đây là…

Cốt đao không hề gặp lực cản, dễ dàng chém thành kiếm quang hai đoạn. Đương nhiên không phải bản thể của Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm.

Chắc chắn là kế dụ địch của đối phương. Phản ứng của yêu ma rất mau chóng nhưng đáng tiếc vẫn còn chậm một chút. Nào ngờ Lâm Hiên đã độn tốc tiến tới bên cạnh, hé miệng phun ra một quang bạch sắc cầu cỡ quả trứng gà.

Gần trong gang tấc, với tốc độ kinh người mà yêu ma cũng không tránh kịp. Quang cầu trúng mục tiêu, không phát nổ mà một tầng hàn băng trong suốt lan nhanh khắp thân thể yêu ma. Đây không phải là bí thuật do Lâm Hiên thi triển, chính là thần thông cực hàn băng phong vốn có của Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm.

Khuôn mặt của yêu ma trở lên vặn vẹo kinh sợ. Toàn thân phóng xuất ra huyết quang cao đến hai trượng, khiến hàn băng nhất thời vỡ vụn ra.

Đáng tiếc là Lâm Hiên không hi vọng Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm có thể chế trụ yêu ma. Hắn đã kịp tế ra Phược Tiên Cầu, lưới tơ một lần nữa cuốn đến yêu ma.

Nguyệt Nhi cũng không nhàn rỗi. Ngọc thủ phất lên, Thú Hồn Phiên bắt đầu hóa lớn, quỷ vụ từ bên trong tỏa ra ngày càng nhiều, màn sương quỷ tụ lại biến thành một con mãng xà màu đen dài đến bảy tám trượng, lao tới cuốn chặt lấy yêu ma.

Lúc này Lâm Hiên mới bĩnh tĩnh hít sâu một hơi, đánh lên Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm một đạo pháp quyết. Sau khi hấp thu lượng lớn linh lực. Tiên kiếm đón gió hóa lớn, giây lát đã dài đến mấy trượng, hàn quang lập lòe cùng khí thế kinh người.

Trong mắt Lâm Hiên chợt lóe sát cơ, liền vươn tay ra chỉ về phía cự kiếm.

Roẹt…!

Tiếng xé gió vang lên khiến da đầu người ta tê dại. Yêu ma cảm nhận được điều không ổn nên dãy dụa càng mạnh. Thần thông của nó cũng thật kinh người, bị ba tầng trói buộc mà vẫn có thể phá băng. Đáng tiếc đã chậm! Kiếm quang lại nhanh hơn ba phần, hung hăng bổ xuống đầu yêu ma.

Huyết hoa bắn tung tóe, yêu ma dù có mạnh mẽ thế nào cũng không thể lấy nhục thể đỡ một kích đầy uy lực của tiên kiếm. Trước khi chết, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết không cam lòng.

Ngẩn người một hồi, Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra rồi mới lau mồ hôi trên trán.

Trận đấu pháp vừa rồi có thể nói là vô cùng nguy hiểm. Nguyệt Nhi ra tay không nhiều nhưng trợ giúp không nhỏ. Một mình hắn đấu với yêu ma, hươu chết về tay ai vẫn còn khó nói.

Lâm Hiên nhìn thoáng qua yêu ma, lấy ra một cái túi trữ vật thu thi thể vào.

Xương cốt lông da yêu thú đều là bảo vật, không những có thể luyện chế đan dược mà còn là tài liệu luyện khí tuyệt hảo. Thi thể yêu ma có công dụng tương tự hay không thì không rõ, nhưng hai thanh cốt đao trên người nó này đúng là bảo vật quý hiếm, luận độ cứng rắn thậm chí còn vượt một số cổ bảo đỉnh cấp. Hắn tính thu về nghiên cứu sau.

Sau đó ánh mắt nhìn về phía thi thể Lý Diệu Thiên và Vương Hổ. Khẽ phất tay thu túi trữ vật bên hông hai người bay về.

Lần này tổn thất mất pháp bảo Tiêu Dao Phiến. Có điều gia tài của hai tu sĩ Ngưng Đan kỳ dư sức bù lại. Đem thần thức chìm vào trong, quả thật không để hắn phải thất vọng. Thứ khác tạm thời không nói, trong này có khá nhiều trung phẩm tinh thạch. Hai trưởng lão Hỏa Linh Môn này chuyên sát nhân đoạt bảo, số tu sĩ ngã xuống dưới tay bọn họ hẳn không ít.

Ngoài tinh thạch, Lâm Hiên cũng hứng thú với không ít vật phẩm khác, tỷ dụ như một viên đan dược màu lục. Hắn đưa bình đựng đan lên mũi ngửi thì vẻ mặt mừng rỡ.

Bích Oánh Đan! Chính là một trong những loại linh đan giúp tu sĩ Ngưng Đan kỳ gia tăng pháp lực. Số lượng khá nhiều, không ngờ lại có đến ba trăm viên.

Lúc đầu Lâm Hiên vô cùng vui mừng nhưng về sau bộ dáng lại trầm xuống. Tu sĩ Ngưng Đan sơ kỳ phục dụng một lượng đan dược thế này, đã có thể tiến cảnh trung kỳ. Riêng với một kẻ không có linh căn như hắn thì chẳng khác muối bỏ biển.

Lâm Hiên thở dài thu hồi tâm tư, tiếp tục xem xét túi trữ vật của hai người. Bên trong còn có mấy món pháp bảo bình thường. Cuối cùng hắn chú ý tới một ngọc giản. Khi đem thần thức truyền vào thì lộ vẻ ngạc nhiên!