Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 6: Dùng đan dược trùng quan

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ba năm tu đạo gian khổ, đây là lần đầu Lâm Hiên cảm giác tâm tình thoải mái một chút.

Đóng chặt cửa sổ khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, hắn lấy ra một cái bình ngọc rồi đổ ra chín viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan. Đương nhiên không phải là tùy tiện mà lấy ra số lượng này.

Ngày hôm qua hắn đã tới Tàng Thư Các tham khảo một số quyển đan thư, tìm câu trả lời cho việc phục dụng Tẩy Tủy Đan với số lượng như thế nào thì tốt?

Tầng thứ nhất có các điển tịch chú giải về các đan dược phổ thông nhất. Có một quyển đan thư giới thiệu Tẩy Tủy Đan là đan dược cấp thấp nhất trong tu tiên giới, nó có tác dụng gia tăng pháp lực của đệ tử Linh Động kỳ, mỗi ngày không nên phục dùng quá chín viên.

Có điều vượt quá hạn lượng thì sẽ thế nào thì trong đó không hề nói qua nên Lâm Hiên không dám mạo hiểm. Hắn đem toàn bộ đan dược nuốt vào, bắt đầu điều động linh lực trong cơ thể.

Chỉ thấy dược lực rất nhanh tản ra khắp thân thể.

Ầm!

Một cỗ nhiệt lưu nồng hậu từ đan điền tản về kỳ kinh bát mạch khiến Lâm Hiên cảm giác toàn thân như đang ở trong lò lửa vậy. Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Đối mặt với dòng nhiệt lưu bá đạo vượt xa những lần phục dụng Tẩy Tủy Đan khi trước, Lâm Hiên không chút hoảng hốt. Nhiệt độ tuy cao nhưng sao có thể sánh được Luyện Tâm Lộ? Hắn thả lỏng ngườ, để dòng nhiệt lưu tùy ý lưu chuyển trong tứ chi bách hài, thần thức chăm chú quan sát đan điền, bảo trì linh đài ở trạng thái sáng tỏ.

Chừng hai canh giờ sau, dòng nhiệt lưu kia từ từ tan ra, chuyển thành từng tia nhiệt lực khiến toàn thân vô cùng ấm áp.

Cùng lúc linh lực trong đan điền bạo tăng như được nạp thêm một lượng gấp đôi.

Lâm Hiên thao túng linh lực lưu chuyển trong kinh mạch làm một đại chu thiên tuần hoàn. Trước kia thực hiện quá trình này rất khó, tốc độ rất chậm còn bây giờ dễ dàng nhanh chóng hơn nhiều.

Qua một hồi đã đến thời khắc mấu chốt nhất, vẻ mặt Lâm Hiên trở lên ngưng trọng, thân hình bất động như lão tăng đang nhập định.

Một tiếng bụp nhỏ vang lên, các tia linh lực trong đan điền lột xác một cách nhanh chóng, thần thức đảo qua có thể thấy màu sắc của chúng đã đậm và to hơn rước một chút. Từ đỉnh phong tầng thứ nhất tiến vào tầng thứ hai, chỉ là một bước nhưng khác biệt rất lớn, đó là biến đổi về chất.

Đã đột phá tầng thứ hai!

Vẻ mặt Lâm Hiên tỏ ra cao hứng, lúc này phẩm chất hay số lượng linh lực trong đan điền đều gia tăng hơn rất nhiều.

Mà lần trùng quan thành công này cũng chứng minh được một điều, đan dược có thể bù lại khuyết điểm không có linh căn!

Sau một hồi thể nghiệm tư vị tuyệt vời khi tiến vào tầng thứ hai Linh Động kỳ, tâm cơ Lâm Hiên trở lại với thực tế. Tu vị hiện tại của hắn vẫn kém xa sư huynh đệ đồng môn.

Hắn lại dùng Nội Thị Thuật kiểm tra cơ thể, không ngờ phát hiện ra dị biến. Đó là thể tích lam sắc tinh hải như tăng gấp đôi, ánh sáng phát ra càng trở nên lung linh hơn.

Sao lại vậy?

Lâm Hiên lâm vào suy tư. Chẳng lẽ pháp lực càng cao thì thể tích của lam sắc tinh hải càng tăng sao?

Đã nắm rõ sơ bộ về cách vận dụng điểm sáng màu lam, Lâm Hiên quyết định thử nghiệm tiếp. Hắn lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan thu được từ Chu Yến.

Đan dược trong tu tiên giới chia thành bốn cấp bậc là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Cách phân cấp như trên dựa vào lượng tạp chất bên trong. Đan dược phẩm chất cao thì tạp chất bên trong càng ít, tinh hoa được tập trung nên hiệu quả tốt hơn. Đan dược có hơn bảy thành tạp chất thì là phế đan, năm thành là hạ phẩm đan, ba thành là trung phẩm, một thành là thượng phẩm, cực phẩm đan thì chỉ chứa chưa đến nửa thành tạp chất.

Đương nhiên phẩm chất càng cao thì càng khó luyện chế. Do vậy các loại đan dược như Tẩy Tủy Đan, Trúc Cơ Đan, Bồi Nguyên Đan… đại đa số là hạ phẩm.

Phế đan có thể tinh chế, như vậy hạ phẩm đan có thể tinh chế thêm một lần để thăng cấp không?

Tiến vào tầng thứ hai Linh Động Kỳ. Pháp lực cùng thần thức đại tăng, uy năng của lam sắc tinh hải tăng mạnh. Trước đây chỉ quan sát được bên ngoài Tẩy Tủy Đan, giờ có thể xuyên thấu vào trong đan dược.

Chỉ thấy hình ảnh Tẩy Tủy Đan to gấp mấy lần trong thần thức. Lâm Hiên quan sát thấy vô số phần màu đen cùng trắng quấn chặt vào nhau.

Tĩnh tọa một lát, hắn vận dụng và khống chế tốc độ lưu động điểm sáng đồng thời cẩn thận quan sát bên trong đan dược. Khi các điểm sáng tiến vào trong đan dược, nếu gặp những phần tinh hoa màu trắng thì xuyên qua, còn gặp tạp chất màu đen thì đẩy nó ra ngoài.

Có điều các điểm sáng màu lam chuyển động khá hỗn loạn. Nếu dùng thần thức thao túng chúng lưu chuyển có trật tự thì hiệu quả tinh chế sẽ gia tăng.

Một khi điểm sáng đã rời cơ thể, muốn thao túng được nó thì phải đem thần thức bám lên, nguyên lý giống như Khu Vật thuật nhưng thực hiện khó khăn hơn vì điểm sáng là vật vô hình. Tu sĩ cấp cao có thể dễ dàng khống chế nhưng với tu vị của Lâm Hiên, hao hết sức chín trâu hai hổ chỉ làm điểm sáng màu lam khẽ rung động một chút.

Hơn nữa tạp chất trong hạ phẩm đan cuộn rất chặt với tinh hoa so với phế đan, muốn tách chúng ra phải tiêu hao nhiều điểm sáng hơn.

Một canh giờ sau, thể tích tinh hải đã thu nhỏ tới cực hạn, không thể xuất ra lam quang được nữa. Những tạp chất chưa bị tách hẳn không những trở lại chỗ cũ mà còn cuộn chặt thêm vào tinh hoa.

Chỉ thấy viên đan dược từ màu trắng biến thành màu đen. Lúc này hạ phẩm lại trở thành phế đan.

Nhìn viên phế đan trên tay, vẻ mặt Lâm Hiên lộ vẻ đăm chiêu. Tuy không thành công những cũng rút ra một số điều.

Hiện tại thần thức của hắn có thể tiến vào bên trong đan dược, có lý giải nhất định với quá trình tinh chế, việc vận dụng lam quang sẽ thêm thuận lợi.

Thứ hai, nếu sau này thần thức gia tăng, thao túng được lam quang khi ở trong đan dược thì hiệu suất tinh chế sẽ càng cao.

Những ngày kế tiếp Lâm Hiên bắt đầu toàn lực tu luyện. Có đan dược phụ trợ thanh trừ mọi chướng ngại, tiến bộ thần tốc.

Tuy vậy một ngày Lâm Hiên dùng hết chín viên đan dược, cảnh tượng tươi đẹp cũng không kéo dài được bao lâu. Một tuần sau, toàn bộ Tẩy Tủy Đan đã hết. Lúc này trong túi trữ vật của hắn chỉ còn hai viên đan dược màu đỏ hồng, nhỏ như hạt đậu thu được từ Trương Vũ.

Theo điển tịch trong Tàng Thư Các, đây chính là đan dược cao cấp Trúc Cơ Đan! Ở cảnh giới Linh Động Kỳ, dùng chúng thì có phần lãng phí và nguy hiểm khó lường do tính bá đạo của dược lực.

Hiện tại mục tiêu của Lâm Hiên chính là những viên phế đan mà chúng tu sĩ coi là đồ vứt đi kia.

Tại phía tây của Phiêu Vân cốc có một ngọn núi nhỏ, nơi đây có một cái động thông xuống lòng đất, chính là miệng một ngọn hỏa diệm sơn còn hoạt động đã được tổ sư các đời trước dùng đại thần thông phong ấn, lại dẫn địa hỏa tới một gian phòng trên núi, mượn địa hỏa để luyện đan.

Tại Phiêu Vân Cốc, Đan Hà Sơn là một cấm địa trọng yếu không hề kém Tàng Thư Các. Chung quanh là tinh thú tuần tra cùng các cao thủ cảnh giới. Ngoại nhân dám xông vào chỉ có đường chết! Dù là đệ tử bổn môn cũng không được phép tùy tiện đi vào.

Trước Đan Hà Sơn có một tòa kiến trúc phụ trách tiếp đãi khách nhân. Bên trong khá rộng rãi, có vài gã đồng tử đang ngồi.

Đột nhiên thấy một thiếu niên tiến vào, một đồng tử vội đứng dậy cung kính hành lễ:

– Tham kiến Tiên sư

Mấy đồng tử này không phải tu tiên giả Phiêu Vân cốc, chỉ là đệ tử ngoại môn. Bọn họ là phàm nhân không có linh căn nhưng lại có thiên phú trong các kỳ nghệ tu tiên nên được thu dụng.

Trong mắt phàm nhân, tu tiên giả chẳng khác nào thần tiên, đương nhiên ngoại môn đệ tử hết sức cung kính với đệ tử trong môn phái. Mấy đồng tử này sinh ra tại các thế gia danh y, rất tinh tường về dược tính các loại dược liệu nên được thu vào giúp việc tại Đan Hà Sơn.

Môn phái sẽ căn cứ vào khả năng phục vụ của bọn họ mà thưởng cho một số y thư trân quý hoặc bí kíp võ học, chính là những điển tịch ở tầng thứ nhất Tàng Thư Các.

Với phàm nhân, đó điều là chí bảo vô thượng. Ngoại môn đệ tử ở tại Phiêu Vân cốc mười năm tám năm, sau khi hạ sơn đều thành nhất đại danh y hoặc hào kiệt thân tàng tuyệt kĩ, võ công danh chấn nhất phương.

Thấy thái độ cung kính như vậy, Lâm Hiên cảm khái trong lòng. Ba năm chịu đủ mọi sự xem thường của đồng môn, hắn đã quên mất thân phận tu tiên giả của mình.

Cao cao tại thượng được người tôn kính, cảm giác này thật sảng khoái. Lâm Hiên lành lạnh hỏi:

– Quản sự của các ngươi đâu?

Gã đồng tử vội gật đầu:

– Quản sự đại nhân đang ở ngoài, mời tiên sư vào trong này ngồi, vãn bối xin dâng hương trà rồi đi bẩm báo.

Lâm Hiên ngồi trong thính phòng thưởng trà, được một lát có một lão giả đi vào. Lão giả này tóc bạc như cước, niên kỷ đã thất tuần, cũng là một tu tiên giả.

Tại Phiêu Vân cốc, tu tiên giả cấp thấp chiếm đến chín phần, Lão giả này có tu vị Linh Động hậu kỳ, gần như không thể Trúc Cơ. Tiên đạo đã tận nên lão không quá cố gắng tu luyện, chấp nhận làm một quản sự phụ trách đan phòng, an hưởng tuổi già.

Lúc này lão đánh giá Lâm Hiên một lượt từ trên xuống dưới.